Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
-
Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nghĩ đến, nơi đại dương thăm thẳm. Chỉ cần em cất tiếng ‘yêu anh’. Đàn cá sẽ theo anh, bơi vào lục địa.’
—— C ố T hành
***
Tô Tĩnh làm việc ở một siêu thị không lớn lắm, nằm ngay bên cạnh trường phổ thông trung học thành Túc. Ông chủ là một người hiền lành phúc hậu, nghe nói Tô Tĩnh ly hôn còn phải nuôi con nhỏ, hàng tháng đều gửi thêm cho cô ba trăm đồng tiền lương.
Tất nhiên, nữ thu ngân vô cùng xinh đẹp này chính là chiêu bài quảng cáo đắt giá, hàng tháng tăng thêm không ít sức mua cho siêu thị, lợi nhuận đem lại cho ông chủ đã sớm vượt xa con số ba trăm đó.
Thời gian nghỉ giữa trưa, sau một trận ồn ào náo nhiệt, siêu thị cũng không còn mấy khách vãng lai. Tô Tĩnh nhân cơ hội đó tranh thủ lấy cơm hộp ra ăn, ăn xong, vừa thu dọn sạch sẽ thì nhìn thấy ba học sinh trung học ùn đẩy nhau đi tới quầy thu ngân.
Đi đầu là một nam sinh dáng người cao lớn đặt một gói thuốc lá xuống mặt quầy rồi đẩy tới trước.
“Mười hai tệ.”
Nhanh chóng thối lại tiền thừa cho khách.
“Cái đó…”
Tô Tĩnh ngước mắt lên: “Xin hỏi, cậu còn cần gì nữa không?”
Nam sinh cao lớn gãi đầu: “Cái đó… Tôi, bọn tôi muốn hỏi cô bao nhiêu tuổi.”
Sắc mặt Tô Tĩnh thản nhiên: “Con gái tôi năm nay ba tuổi.”
Mấy nam sinh không thể tin được ‘a’ một tiếng.
“Cậu còn cần gì nữa không? Nếu không cần thêm gì, vui lòng nhường lối.”
Nam sinh bước tránh ra, Tô Tĩnh vô thức dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn chăm chú.
Đối diện bên kia đường có một chiếc ô tô đang đậu.
Một nam một nữ, đứng kề sát hôn nhau, người đàn ông vóc dáng cao lớn, chỉ cần đứng yên ở đó cũng toát ra khí chất tao nhã phóng khoáng như cây ngọc trước gió; người con gái…
“Ối, ối, ối, cô ấy đang nhìn ai thế?”
“Có phải nhìn đại ca Long không?”
“Hày dô, tới đi! Long ca!”
Mấy nam sinh đó lại xô đẩy vào trong.
Vẫn là nam sinh cao lớn kia: “… Cô, cô đang nhìn tôi sao?”
Tô Tĩnh chậm rãi giương mắt, lướt qua gương mặt chàng trai trẻ đối diện: “Mấy cậu cản trở tôi nhìn em rể…”
***
Nhá nhem tối, Tô Nam đang chơi rubik với Ninh Ninh, Tô Tĩnh tan làm về tới.
Mẹ Tô đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động vội vàng cầm cái sạn đi ra: “Nam Nam có bạn trai rồi!”
Tô Tĩnh: “Dạ.”
“Giáo sư đại học, lớn hơn Nam Nam mười tuổi, con nói có đáng tin không?”
Không đợi Tô Tĩnh trả lời, mẹ Tô đã nói tiếp: “Nam Nam nói, cậu ấy có cả nhà ở trung tâm thành phố, thành phố Sùng, không phải bốn năm trăm vạn mới mua được sao? Có phải chúng ta trèo cao rồi không? Kỳ thật, nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, cái chính là người này đã từng ly hôn… Đàn ông tái hôn, có phải lừa gạt Nam Nam nhà chúng ta trẻ người non dạ không? Điều kiện tốt như vậy, hay là bản thân cậu ấy không được?”
Tô Tĩnh: “Còn rất điển trai ạ…”
Mẹ Tô ngạc nhiên, Tô Nam cũng sửng sốt, đồng thanh hỏi: “Chị thấy rồi sao?”
Tô Tĩnh cười, nhìn Tô Nam: “Giữa trưa nay, chính là ở đầu ngõ lần trước?”
Tô Nam ‘a’ một tiếng.
Mẹ Tô: “Cái gì mà trước, nay?”
Tô Tĩnh: “… vẫn còn có thể khiến người khác yên tâm. Tìm phải tìm đẹp trai anh tuấn, sau này có chia tay cũng không lỗ vốn.”
Tô Nam: “…”
Tô Tĩnh vỗ vỗ mặt cô: “Chuyện của em, em tự mình làm chủ.” Nói xong cởi áo khoác, ngồi xổm xuống ôm tâm can bảo bối của mình.
Buổi chiều, Tô Nam và mẹ Tô quét dọn nhà cửa một lượt từ trong ra ngoài. Trước tết vừa dọn dẹp sạch sẽ nên bây giờ cũng không mất nhiều thời gian.
Buổi tối, mẹ Tô lại bàn bạc với Tô Nam các món ăn cho ngày mai rồi lấy thực phẩm trong tủ lạnh ra rã đông.
Bà nghĩ tới nghĩ lui, trong bụng lo lắng không yên, lại kéo Tô Nam: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn?”
“Mẹ, thật sự không sao mà. Hoàn cảnh nhà ta là như thế, cố che giấu ra vẻ đủ đầy cũng đâu có ý nghĩa gì ạ.”
Mẹ Tô: “… Nghe con nói, điều kiện của người ta như vậy, sợ lần đầu đến nhà sẽ dọa cậu ấy chạy mất.”
“Dọa cũng không chạy đâu ạ,” Tô Nam nhoẻn miệng cười: “Nếu anh ấy để ý đến những thứ đó, con cũng sẽ không ở bên anh ấy.”
Tắm rửa, vào phòng ngủ.
Ninh Ninh ngủ cùng mẹ Tô trong phòng ngủ chính, hai chị em Tô Nam ngủ ở phòng bên cạnh.
Tô Tĩnh đang bôi sữa dưỡng ẩm, đột nhiên nặn ra nhiều hơn, quẹt lên mặt Tô Nam.
Tô Nam giơ tay lau đi: “Chị…”
“Gì?’ Nhìn Tô Nam cười đến ngốc nghếch, vội huơ tay ngăn trước: “Đừng có khoe tình cảm thắm thiết ra đây! Chị không có nghe đâu.”
Tô Nam chồm tới ôm eo cô ấy.
Tô Tĩnh ‘chậc’ một tiếng: “Động dục đừng có tìm chị…” Nói thế nhưng vẫn ôm lấy cánh tay Tô Nam, giọng nói bằng lặng: “Em hãy làm những gì mình muốn. Cho dù cuối cùng kết quả ra sao thì vẫn còn có mẹ và chị.”
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng.
Hồi nhỏ, có một nam sinh bắt nạt Tô Nam, bỏ sâu róm vào hộp bút của cô, kéo bím tóc cô… Tô Tĩnh liền đi theo canh chừng, thừa dịp nam sinh đó bám đuôi theo Tô Nam về nhà, cô ấy chặn hắn ở đầu ngõ, vô cùng yên tâm thoải mái ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, dạy cho cu cậu một trận khóc đến nước mắt nước mũi văng giàn giụa. Sau này, mỗi lần nam sinh đó nhìn thấy người nhà họ Tô là lập tức lủi nhanh như chuột chũi.
Mấy năm sau khi kết hôn; sự sắc sảo, nhiệt huyết tuổi trẻ đã bị phí hoài rất nhiều; bây giờ ly hôn rồi, mới dần trở về dáng vẻ lúc trước. Đối với Tô Nam, Tô Tĩnh mang trong lòng sự cảm kích. Nếu không phải nhờ câu nói đó của cô, ‘đến tiền mua băng vệ sinh cũng phải hỏi xin đàn ông, chị sống như vậy có tôn nghiêm sao’, cô ấy chỉ sợ đến bây giờ bản thân mình còn chưa tỉnh lại.
Chị em cùng nhau lớn lên, cùng trải qua biết bao chuyện, đã không thể nói rõ ai giúp ai nhiều hơn.
Trước khi ngủ, Tô Nam gửi tin nhắn cho Trần Tri Ngộ đang ở trong khách sạn, hỏi anh ngủ chưa.
Trần Tri Ngộ: ‘Không ngủ được.’
Tô Nam: ‘Sao vậy anh?’
Trần Tri Ngộ: ‘Hồi hộp.’
Tô Nam: ‘Không tin’
Trần Tri Ngộ: ‘Không tin thì thôi.’
Tô Nam cười toe, nhắn lại: ‘Mẹ em quả nhiên vô cùng ghét bỏ thân phận tái hôn của anh, hỏi em vì sao anh ly hôn, có phải có thói hư tật xấu gì không, hay là chỉ nhất thời ham muốn sự trẻ trung xinh đẹp của em.’
Trần Tri Ngộ: ‘Bây giờ em mới biết hử?’
Tô Nam: ‘Vậy là anh kiếm được món hời rồi.’
Trần Tri Ngộ: ‘Cùng lắm chỉ không bị lỗ vốn.’
Tấm chăn đang trùm kín trên đầu Tô Nam loáng cái bị kéo xuống.
Tô Tĩnh ngó cô: “Gửi tin nhắn mờ ám gì không thể cho người ta thấy mà phải trốn trong chăn? Em không sợ tự làm ngộp chết mình hả.”
Tô Nam: “…”
Trần Tri Ngộ vốn là người không thích dùng phần mềm chat, nói theo cách của anh, ‘không có lấy một tí cảm xúc’, nhưng hôm nay lại vô cùng kiên nhẫn tán gẫu với cô hơn nửa giờ.
Tô Nam thấy thời gian không còn sớm bèn chúc anh ‘Ngủ ngon’.
Chốc lát sau, Trần Tri Ngộ gửi lại một tin nhắn bằng giọng nói.
Quen biết gần hai năm, yêu đương hơn nửa năm, đây là tin nhắn giọng nói đầu tiên.
Tô Nam kích động mở cái tin nhắn bằng giọng nói chỉ có đúng một giây đó ra.
Trần Tri Ngộ nói: ‘Ngủ ngon’.
Thanh âm dễ nghe chết người.
Lại nhấn, lại mở, lại mở, lại nhấn.
Tô Tĩnh: “…”
Không thể nhịn nổi nữa, giật lấy điện thoại của Tô Nam: “Em nghe hơn hai mươi lần rồi đó!”
***
Mười giờ sáng, đúng giờ hẹn vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Nam đang nhấp nhỏm ngồi trên mép sofa, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đầu tiên lập tức đứng bật dậy dũng mãnh như mũi tên vừa bay ra khỏi cánh cung, chạy vọt ra mở cửa.
Mẹ Tô cũng vội vàng để Ninh Ninh xuống đứng lên.
Trần Tri Ngộ gõ cửa xong, tay còn chưa kịp thả xuống đã thấy cửa mở ra.
Hôm nay, Tô Nam mặc quần áo mới.
Áo khoác chần bông mỏng màu trắng có mũ trùm đầu, phần lông mũ ôm xung quanh cổ càng làm nổi bật lên làn da trắng hồng nõn nà.
Trong lòng anh không ngừng dâng lên niềm vui sướng hết đỗi lạ lẫm, bị Tô Nam nắm tay kéo vào nhà.
Chào hỏi, ngồi xuống chuyện trò, trình bày cặn kẽ hoàn cảnh bản thân gia đình, thể hiện quyết tâm… đại để như vậy, mãi đến khi nhìn thấy mẹ Tô che miệng cười, đứng dậy nói: “Nam Nam, con ở lại nói chuyện với cậu ấy, mẹ đi nấu cơm.”
Thấy mẹ Tô đi vào bếp rồi, ánh mắt Trần Tri Ngộ lập tức chuyển sang Tô Nam đang ngồi chơi máy bay nhỏ với Ninh Ninh bên cạnh.
Tô Nam cầm tay Ninh Ninh, phóng máy bay về phía Trần Tri Ngộ: “Bay nhé, bay nhé… ầm một cái, đâm vào núi băng rồi!”
Máy bay ‘gặp nạn’ kia rơi trên đầu gối anh.
Trần Tri Ngộ: “…”
Ninh Ninh cười khanh khách không ngừng, chạy tới ôm gối Trần Tri Ngộ: “Núi băng!”
Tô Nam: “Ninh Ninh ngoan, gọi là thầy Trần…”
Trần Tri Ngộ: “Gọi là dượng.”
Tô Nam lật đật đưa mắt nhìn về phía nhà bếp: “Gọi thầy Trần…”
Ninh Ninh: “Dượng!”
Cô bé con hai tuổi mấy gần ba tuổi xinh xắn đáng yêu như phấn điêu ngọc mài, cười rộ lên khuôn mặt cong cong. Cũng không sợ người lạ, cứ ôm lấy đầu gối anh rồi ngồi bẹp xuống thảm chơi với ‘dượng’ vừa mới tới không bao lâu này.
“Thầy Trần, anh chơi với Ninh Ninh một lát, em đi giúp mẹ nấu cơm.”
Trần Tri Ngộ gật đầu.
Kế tiếp, ‘máy bay’ hoàn thành trọng trách, đáp ngay xuống đầu anh.
Trước nay, anh chưa bao giờ kiên nhẫn chơi với trẻ con như vậy, cùng chơi một lúc, trong lòng bỗng nảy lên cái cảm giác tiếc nuối mông lung.
Buổi trưa, Tô Tĩnh xin nghỉ, về nhà ăn cơm.
Tổng cộng chỉ có năm người, nhưng chuẩn bị một bàn thức ăn đầy ăm ắp.
Đối với chàng con rể lớn hơn mười tuổi lại gần như là tái hôn này, mẹ Tô càng nhìn càng vừa ý, nghĩ thầm trong bụng, quả nhiên là người làm công tác văn hóa không giống với người bình thường, từ cử chỉ đến lời nói đều nhã nhặn khiêm nhường, chu đáo lễ nghĩa; ở thành phố Túc thực sự chưa từng tiếp xúc với người như vậy bao giờ.
Suy nghĩ của bà mộc mạc chân chất, cảm thấy ‘phần tử trí thức’, đặc biệt là ‘giáo sư đại học’, là một nghề cao quý đáng kính trọng.
Ăn cơm xong, Tô Tĩnh đi làm, mẹ Tô dọn dẹp trong nhà bếp.
Trần Tri Ngộ muốn đi xem phòng ngủ của Tô Nam.
Tô Nam chưa kịp nói gì, anh đã đẩy cửa phòng ngủ ra, nắm tay cô kéo vào.
Phòng ốc tuy nhuộm đẫm màu thời gian xưa cũ, nhưng đồ đạc được xếp đặt rất ngay ngắn gọn gàng, ngay cả đồ chơi của Ninh Ninh cũng không để bừa bãi mà đựng vào trong một cái thùng carton riêng.
Phòng ngủ của Tô Nam và Tô Tĩnh cũng vậy.
Tủ quần áo hai cửa cũ kỹ, một tủ sách, một bàn học.
Trần Tri Ngộ bước tới bàn học, nhìn lướt qua.
Trên mặt bàn có đặt một tấm kính, bên dưới để rất nhiều giấy khen xếp ngay ngắn chỉnh tề.
“Học sinh Tô Nam, đạt thành tích học tập xuất sắc, phát triển toàn diện trên các mặt đức, trí, thể, mỹ; nhiều lần đạt danh hiệu học sinh giỏi, đặc biệt khen thưởng để khích lệ.”
“Anh đừng đọc lên mà!”
Trần Tri Ngộ bật cười, lại tiếp tục nhìn sang bên cạnh.
Tô Nam kéo tay anh: “Đừng xem mà…”
“Giấy khen cũng không cho anh xem sao?”
“Em đã muốn bỏ đi từ lâu rồi, nhưng mẹ em cứ xem như bảo bối, nhất định phải giữ lại.”
“Sao lại bỏ, để dành sau này khích lệ con gái anh, con xem mẹ con từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi…”
Vừa dứt lời, Trần Tri Ngộ bỗng trầm ngâm im lặng.
Tô Nam cũng lặng im.
Tô Nam: “… Sao anh biết nhất định là con gái chứ?”
Trái tim cô mềm như dòng nước thu chảy cuối mùa hạ, thanh âm cũng trở nên khẽ khàng.
“Không biết nữa…” Trần Tri Ngộ mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn Ninh Ninh đang nằm bò trên giường lật giở tập tranh vẽ.
Lại ăn cơm chiều, đến tám giờ, Tô Nam đưa Trần Tri Ngộ xuống lầu.
Xuyên qua con ngõ nhỏ, đôi bàn chân cứ bước đi bước đi, chẳng mấy chốc đã tới cây cầu nơi lần đầu tiên Trần Tri Ngộ ôm cô.
Trần Tri Ngộ đứng tựa lưng vào thành cầu, ôm chặt Tô Nam trong ngực mình.
Suốt cả ngày hôm nay, tâm trạng anh hết đỗi lạ lùng khó hiểu, như có vạn cánh hoa đồng loạt nở xòe trong thinh lặng, vừa choáng ngợp vui sướng vừa lo lắng sợ hãi.
Không kìm được, cúi đầu hôn cô.
Tô Nam kiễng chân, hai cánh tay vòng qua bờ vai anh, dâng trọn mình đón lấy anh.
Dịu dàng triền miên.
Tô Nam lùi lại, khẽ thở một hơi nông.
“Ngày mai là ngày làm việc.” Trần Tri Ngộ duỗi ngón tay vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
“Dạ?”
Trần Tri Ngộ nhìn cô: “Hộ khẩu của em có sẵn ở đây không?”
Tô Nam ngây người ngơ ngác, hồi lâu sau mới sực phản ứng: “Không có sẵn…”
Trần Tri Ngộ trầm ngâm suy tính.
Tô Nam nói tiếp: “… Nhưng em có thể lấy trộm.”
Trần Tri Ngộ nhướn mày.
Tô Nam cong khóe mi cười giòn tan: “… Trộm hộ khẩu kết hôn, thật là kích thích, em chưa làm bao giờ.”
Trần Tri Ngộ xoay người, đặt cô tựa vào thành cầu, giam chặt cô trong cánh tay mình, cúi đầu xuống hôn cô, một tiếng gọi hòa cùng gió đêm, anh trút sâu vào linh hồn cô trong tiếng thở dập dồn hỗn loạn: “Nam Nam…”
Tô Nam níu chặt tay áo anh.
“… Em đi trộm, anh canh chừng cho em.”
(Áo khoác chần bông có mũ lông)
Anh nghĩ đến, nơi đại dương thăm thẳm. Chỉ cần em cất tiếng ‘yêu anh’. Đàn cá sẽ theo anh, bơi vào lục địa.’
—— C ố T hành
***
Tô Tĩnh làm việc ở một siêu thị không lớn lắm, nằm ngay bên cạnh trường phổ thông trung học thành Túc. Ông chủ là một người hiền lành phúc hậu, nghe nói Tô Tĩnh ly hôn còn phải nuôi con nhỏ, hàng tháng đều gửi thêm cho cô ba trăm đồng tiền lương.
Tất nhiên, nữ thu ngân vô cùng xinh đẹp này chính là chiêu bài quảng cáo đắt giá, hàng tháng tăng thêm không ít sức mua cho siêu thị, lợi nhuận đem lại cho ông chủ đã sớm vượt xa con số ba trăm đó.
Thời gian nghỉ giữa trưa, sau một trận ồn ào náo nhiệt, siêu thị cũng không còn mấy khách vãng lai. Tô Tĩnh nhân cơ hội đó tranh thủ lấy cơm hộp ra ăn, ăn xong, vừa thu dọn sạch sẽ thì nhìn thấy ba học sinh trung học ùn đẩy nhau đi tới quầy thu ngân.
Đi đầu là một nam sinh dáng người cao lớn đặt một gói thuốc lá xuống mặt quầy rồi đẩy tới trước.
“Mười hai tệ.”
Nhanh chóng thối lại tiền thừa cho khách.
“Cái đó…”
Tô Tĩnh ngước mắt lên: “Xin hỏi, cậu còn cần gì nữa không?”
Nam sinh cao lớn gãi đầu: “Cái đó… Tôi, bọn tôi muốn hỏi cô bao nhiêu tuổi.”
Sắc mặt Tô Tĩnh thản nhiên: “Con gái tôi năm nay ba tuổi.”
Mấy nam sinh không thể tin được ‘a’ một tiếng.
“Cậu còn cần gì nữa không? Nếu không cần thêm gì, vui lòng nhường lối.”
Nam sinh bước tránh ra, Tô Tĩnh vô thức dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn chăm chú.
Đối diện bên kia đường có một chiếc ô tô đang đậu.
Một nam một nữ, đứng kề sát hôn nhau, người đàn ông vóc dáng cao lớn, chỉ cần đứng yên ở đó cũng toát ra khí chất tao nhã phóng khoáng như cây ngọc trước gió; người con gái…
“Ối, ối, ối, cô ấy đang nhìn ai thế?”
“Có phải nhìn đại ca Long không?”
“Hày dô, tới đi! Long ca!”
Mấy nam sinh đó lại xô đẩy vào trong.
Vẫn là nam sinh cao lớn kia: “… Cô, cô đang nhìn tôi sao?”
Tô Tĩnh chậm rãi giương mắt, lướt qua gương mặt chàng trai trẻ đối diện: “Mấy cậu cản trở tôi nhìn em rể…”
***
Nhá nhem tối, Tô Nam đang chơi rubik với Ninh Ninh, Tô Tĩnh tan làm về tới.
Mẹ Tô đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động vội vàng cầm cái sạn đi ra: “Nam Nam có bạn trai rồi!”
Tô Tĩnh: “Dạ.”
“Giáo sư đại học, lớn hơn Nam Nam mười tuổi, con nói có đáng tin không?”
Không đợi Tô Tĩnh trả lời, mẹ Tô đã nói tiếp: “Nam Nam nói, cậu ấy có cả nhà ở trung tâm thành phố, thành phố Sùng, không phải bốn năm trăm vạn mới mua được sao? Có phải chúng ta trèo cao rồi không? Kỳ thật, nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, cái chính là người này đã từng ly hôn… Đàn ông tái hôn, có phải lừa gạt Nam Nam nhà chúng ta trẻ người non dạ không? Điều kiện tốt như vậy, hay là bản thân cậu ấy không được?”
Tô Tĩnh: “Còn rất điển trai ạ…”
Mẹ Tô ngạc nhiên, Tô Nam cũng sửng sốt, đồng thanh hỏi: “Chị thấy rồi sao?”
Tô Tĩnh cười, nhìn Tô Nam: “Giữa trưa nay, chính là ở đầu ngõ lần trước?”
Tô Nam ‘a’ một tiếng.
Mẹ Tô: “Cái gì mà trước, nay?”
Tô Tĩnh: “… vẫn còn có thể khiến người khác yên tâm. Tìm phải tìm đẹp trai anh tuấn, sau này có chia tay cũng không lỗ vốn.”
Tô Nam: “…”
Tô Tĩnh vỗ vỗ mặt cô: “Chuyện của em, em tự mình làm chủ.” Nói xong cởi áo khoác, ngồi xổm xuống ôm tâm can bảo bối của mình.
Buổi chiều, Tô Nam và mẹ Tô quét dọn nhà cửa một lượt từ trong ra ngoài. Trước tết vừa dọn dẹp sạch sẽ nên bây giờ cũng không mất nhiều thời gian.
Buổi tối, mẹ Tô lại bàn bạc với Tô Nam các món ăn cho ngày mai rồi lấy thực phẩm trong tủ lạnh ra rã đông.
Bà nghĩ tới nghĩ lui, trong bụng lo lắng không yên, lại kéo Tô Nam: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn?”
“Mẹ, thật sự không sao mà. Hoàn cảnh nhà ta là như thế, cố che giấu ra vẻ đủ đầy cũng đâu có ý nghĩa gì ạ.”
Mẹ Tô: “… Nghe con nói, điều kiện của người ta như vậy, sợ lần đầu đến nhà sẽ dọa cậu ấy chạy mất.”
“Dọa cũng không chạy đâu ạ,” Tô Nam nhoẻn miệng cười: “Nếu anh ấy để ý đến những thứ đó, con cũng sẽ không ở bên anh ấy.”
Tắm rửa, vào phòng ngủ.
Ninh Ninh ngủ cùng mẹ Tô trong phòng ngủ chính, hai chị em Tô Nam ngủ ở phòng bên cạnh.
Tô Tĩnh đang bôi sữa dưỡng ẩm, đột nhiên nặn ra nhiều hơn, quẹt lên mặt Tô Nam.
Tô Nam giơ tay lau đi: “Chị…”
“Gì?’ Nhìn Tô Nam cười đến ngốc nghếch, vội huơ tay ngăn trước: “Đừng có khoe tình cảm thắm thiết ra đây! Chị không có nghe đâu.”
Tô Nam chồm tới ôm eo cô ấy.
Tô Tĩnh ‘chậc’ một tiếng: “Động dục đừng có tìm chị…” Nói thế nhưng vẫn ôm lấy cánh tay Tô Nam, giọng nói bằng lặng: “Em hãy làm những gì mình muốn. Cho dù cuối cùng kết quả ra sao thì vẫn còn có mẹ và chị.”
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng.
Hồi nhỏ, có một nam sinh bắt nạt Tô Nam, bỏ sâu róm vào hộp bút của cô, kéo bím tóc cô… Tô Tĩnh liền đi theo canh chừng, thừa dịp nam sinh đó bám đuôi theo Tô Nam về nhà, cô ấy chặn hắn ở đầu ngõ, vô cùng yên tâm thoải mái ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, dạy cho cu cậu một trận khóc đến nước mắt nước mũi văng giàn giụa. Sau này, mỗi lần nam sinh đó nhìn thấy người nhà họ Tô là lập tức lủi nhanh như chuột chũi.
Mấy năm sau khi kết hôn; sự sắc sảo, nhiệt huyết tuổi trẻ đã bị phí hoài rất nhiều; bây giờ ly hôn rồi, mới dần trở về dáng vẻ lúc trước. Đối với Tô Nam, Tô Tĩnh mang trong lòng sự cảm kích. Nếu không phải nhờ câu nói đó của cô, ‘đến tiền mua băng vệ sinh cũng phải hỏi xin đàn ông, chị sống như vậy có tôn nghiêm sao’, cô ấy chỉ sợ đến bây giờ bản thân mình còn chưa tỉnh lại.
Chị em cùng nhau lớn lên, cùng trải qua biết bao chuyện, đã không thể nói rõ ai giúp ai nhiều hơn.
Trước khi ngủ, Tô Nam gửi tin nhắn cho Trần Tri Ngộ đang ở trong khách sạn, hỏi anh ngủ chưa.
Trần Tri Ngộ: ‘Không ngủ được.’
Tô Nam: ‘Sao vậy anh?’
Trần Tri Ngộ: ‘Hồi hộp.’
Tô Nam: ‘Không tin’
Trần Tri Ngộ: ‘Không tin thì thôi.’
Tô Nam cười toe, nhắn lại: ‘Mẹ em quả nhiên vô cùng ghét bỏ thân phận tái hôn của anh, hỏi em vì sao anh ly hôn, có phải có thói hư tật xấu gì không, hay là chỉ nhất thời ham muốn sự trẻ trung xinh đẹp của em.’
Trần Tri Ngộ: ‘Bây giờ em mới biết hử?’
Tô Nam: ‘Vậy là anh kiếm được món hời rồi.’
Trần Tri Ngộ: ‘Cùng lắm chỉ không bị lỗ vốn.’
Tấm chăn đang trùm kín trên đầu Tô Nam loáng cái bị kéo xuống.
Tô Tĩnh ngó cô: “Gửi tin nhắn mờ ám gì không thể cho người ta thấy mà phải trốn trong chăn? Em không sợ tự làm ngộp chết mình hả.”
Tô Nam: “…”
Trần Tri Ngộ vốn là người không thích dùng phần mềm chat, nói theo cách của anh, ‘không có lấy một tí cảm xúc’, nhưng hôm nay lại vô cùng kiên nhẫn tán gẫu với cô hơn nửa giờ.
Tô Nam thấy thời gian không còn sớm bèn chúc anh ‘Ngủ ngon’.
Chốc lát sau, Trần Tri Ngộ gửi lại một tin nhắn bằng giọng nói.
Quen biết gần hai năm, yêu đương hơn nửa năm, đây là tin nhắn giọng nói đầu tiên.
Tô Nam kích động mở cái tin nhắn bằng giọng nói chỉ có đúng một giây đó ra.
Trần Tri Ngộ nói: ‘Ngủ ngon’.
Thanh âm dễ nghe chết người.
Lại nhấn, lại mở, lại mở, lại nhấn.
Tô Tĩnh: “…”
Không thể nhịn nổi nữa, giật lấy điện thoại của Tô Nam: “Em nghe hơn hai mươi lần rồi đó!”
***
Mười giờ sáng, đúng giờ hẹn vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Nam đang nhấp nhỏm ngồi trên mép sofa, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đầu tiên lập tức đứng bật dậy dũng mãnh như mũi tên vừa bay ra khỏi cánh cung, chạy vọt ra mở cửa.
Mẹ Tô cũng vội vàng để Ninh Ninh xuống đứng lên.
Trần Tri Ngộ gõ cửa xong, tay còn chưa kịp thả xuống đã thấy cửa mở ra.
Hôm nay, Tô Nam mặc quần áo mới.
Áo khoác chần bông mỏng màu trắng có mũ trùm đầu, phần lông mũ ôm xung quanh cổ càng làm nổi bật lên làn da trắng hồng nõn nà.
Trong lòng anh không ngừng dâng lên niềm vui sướng hết đỗi lạ lẫm, bị Tô Nam nắm tay kéo vào nhà.
Chào hỏi, ngồi xuống chuyện trò, trình bày cặn kẽ hoàn cảnh bản thân gia đình, thể hiện quyết tâm… đại để như vậy, mãi đến khi nhìn thấy mẹ Tô che miệng cười, đứng dậy nói: “Nam Nam, con ở lại nói chuyện với cậu ấy, mẹ đi nấu cơm.”
Thấy mẹ Tô đi vào bếp rồi, ánh mắt Trần Tri Ngộ lập tức chuyển sang Tô Nam đang ngồi chơi máy bay nhỏ với Ninh Ninh bên cạnh.
Tô Nam cầm tay Ninh Ninh, phóng máy bay về phía Trần Tri Ngộ: “Bay nhé, bay nhé… ầm một cái, đâm vào núi băng rồi!”
Máy bay ‘gặp nạn’ kia rơi trên đầu gối anh.
Trần Tri Ngộ: “…”
Ninh Ninh cười khanh khách không ngừng, chạy tới ôm gối Trần Tri Ngộ: “Núi băng!”
Tô Nam: “Ninh Ninh ngoan, gọi là thầy Trần…”
Trần Tri Ngộ: “Gọi là dượng.”
Tô Nam lật đật đưa mắt nhìn về phía nhà bếp: “Gọi thầy Trần…”
Ninh Ninh: “Dượng!”
Cô bé con hai tuổi mấy gần ba tuổi xinh xắn đáng yêu như phấn điêu ngọc mài, cười rộ lên khuôn mặt cong cong. Cũng không sợ người lạ, cứ ôm lấy đầu gối anh rồi ngồi bẹp xuống thảm chơi với ‘dượng’ vừa mới tới không bao lâu này.
“Thầy Trần, anh chơi với Ninh Ninh một lát, em đi giúp mẹ nấu cơm.”
Trần Tri Ngộ gật đầu.
Kế tiếp, ‘máy bay’ hoàn thành trọng trách, đáp ngay xuống đầu anh.
Trước nay, anh chưa bao giờ kiên nhẫn chơi với trẻ con như vậy, cùng chơi một lúc, trong lòng bỗng nảy lên cái cảm giác tiếc nuối mông lung.
Buổi trưa, Tô Tĩnh xin nghỉ, về nhà ăn cơm.
Tổng cộng chỉ có năm người, nhưng chuẩn bị một bàn thức ăn đầy ăm ắp.
Đối với chàng con rể lớn hơn mười tuổi lại gần như là tái hôn này, mẹ Tô càng nhìn càng vừa ý, nghĩ thầm trong bụng, quả nhiên là người làm công tác văn hóa không giống với người bình thường, từ cử chỉ đến lời nói đều nhã nhặn khiêm nhường, chu đáo lễ nghĩa; ở thành phố Túc thực sự chưa từng tiếp xúc với người như vậy bao giờ.
Suy nghĩ của bà mộc mạc chân chất, cảm thấy ‘phần tử trí thức’, đặc biệt là ‘giáo sư đại học’, là một nghề cao quý đáng kính trọng.
Ăn cơm xong, Tô Tĩnh đi làm, mẹ Tô dọn dẹp trong nhà bếp.
Trần Tri Ngộ muốn đi xem phòng ngủ của Tô Nam.
Tô Nam chưa kịp nói gì, anh đã đẩy cửa phòng ngủ ra, nắm tay cô kéo vào.
Phòng ốc tuy nhuộm đẫm màu thời gian xưa cũ, nhưng đồ đạc được xếp đặt rất ngay ngắn gọn gàng, ngay cả đồ chơi của Ninh Ninh cũng không để bừa bãi mà đựng vào trong một cái thùng carton riêng.
Phòng ngủ của Tô Nam và Tô Tĩnh cũng vậy.
Tủ quần áo hai cửa cũ kỹ, một tủ sách, một bàn học.
Trần Tri Ngộ bước tới bàn học, nhìn lướt qua.
Trên mặt bàn có đặt một tấm kính, bên dưới để rất nhiều giấy khen xếp ngay ngắn chỉnh tề.
“Học sinh Tô Nam, đạt thành tích học tập xuất sắc, phát triển toàn diện trên các mặt đức, trí, thể, mỹ; nhiều lần đạt danh hiệu học sinh giỏi, đặc biệt khen thưởng để khích lệ.”
“Anh đừng đọc lên mà!”
Trần Tri Ngộ bật cười, lại tiếp tục nhìn sang bên cạnh.
Tô Nam kéo tay anh: “Đừng xem mà…”
“Giấy khen cũng không cho anh xem sao?”
“Em đã muốn bỏ đi từ lâu rồi, nhưng mẹ em cứ xem như bảo bối, nhất định phải giữ lại.”
“Sao lại bỏ, để dành sau này khích lệ con gái anh, con xem mẹ con từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi…”
Vừa dứt lời, Trần Tri Ngộ bỗng trầm ngâm im lặng.
Tô Nam cũng lặng im.
Tô Nam: “… Sao anh biết nhất định là con gái chứ?”
Trái tim cô mềm như dòng nước thu chảy cuối mùa hạ, thanh âm cũng trở nên khẽ khàng.
“Không biết nữa…” Trần Tri Ngộ mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn Ninh Ninh đang nằm bò trên giường lật giở tập tranh vẽ.
Lại ăn cơm chiều, đến tám giờ, Tô Nam đưa Trần Tri Ngộ xuống lầu.
Xuyên qua con ngõ nhỏ, đôi bàn chân cứ bước đi bước đi, chẳng mấy chốc đã tới cây cầu nơi lần đầu tiên Trần Tri Ngộ ôm cô.
Trần Tri Ngộ đứng tựa lưng vào thành cầu, ôm chặt Tô Nam trong ngực mình.
Suốt cả ngày hôm nay, tâm trạng anh hết đỗi lạ lùng khó hiểu, như có vạn cánh hoa đồng loạt nở xòe trong thinh lặng, vừa choáng ngợp vui sướng vừa lo lắng sợ hãi.
Không kìm được, cúi đầu hôn cô.
Tô Nam kiễng chân, hai cánh tay vòng qua bờ vai anh, dâng trọn mình đón lấy anh.
Dịu dàng triền miên.
Tô Nam lùi lại, khẽ thở một hơi nông.
“Ngày mai là ngày làm việc.” Trần Tri Ngộ duỗi ngón tay vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
“Dạ?”
Trần Tri Ngộ nhìn cô: “Hộ khẩu của em có sẵn ở đây không?”
Tô Nam ngây người ngơ ngác, hồi lâu sau mới sực phản ứng: “Không có sẵn…”
Trần Tri Ngộ trầm ngâm suy tính.
Tô Nam nói tiếp: “… Nhưng em có thể lấy trộm.”
Trần Tri Ngộ nhướn mày.
Tô Nam cong khóe mi cười giòn tan: “… Trộm hộ khẩu kết hôn, thật là kích thích, em chưa làm bao giờ.”
Trần Tri Ngộ xoay người, đặt cô tựa vào thành cầu, giam chặt cô trong cánh tay mình, cúi đầu xuống hôn cô, một tiếng gọi hòa cùng gió đêm, anh trút sâu vào linh hồn cô trong tiếng thở dập dồn hỗn loạn: “Nam Nam…”
Tô Nam níu chặt tay áo anh.
“… Em đi trộm, anh canh chừng cho em.”
(Áo khoác chần bông có mũ lông)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook