Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
-
Chương 34
Yêu xiết bao, yêu đến khi xương hóa trắng tận cùng, cho bàn tay và mái tóc, thả lữ hành xuôi bước trong mưa sương, cho tay mãi nắm tay, hóa thành cốt hài trong thinh lặng.
—— C ố T hành
***
Thứ hai, Tô Nam đi phỏng vấn ở công ty H.
Thay quần áo chỉn chu xong ra phòng khách đợi anh, Trần Tri Ngộ từ phòng ngủ bước ra, đặt xuống bên chân cô một hộp giày.
Tô Nam ngạc nhiên nhìn anh.
Trần Tri Ngộ ngồi xổm xuống, mở hộp, lấy từ bên trong ra một đôi giày búp bê mới tinh. Màu đen, kiểu dáng đơn giản dễ thương.
“Người ta nói không nên tặng giày, nhưng đôi giày này, là đưa em đi đến con đường thành công.” Vừa nói vừa cầm lấy mắt cá chân Tô Nam.
(* Tiếng Quảng Đông Trung Quốc phát âm chữ ‘ hài ’– giày nghe giống như tiếng thở dài của nỗi muộn phiền. Người ta sợ tặng giày sẽ tiễn bước chân người đó đi mãi mãi.)
Tô Nam thất thần.
Trần Tri Ngộ ngẩng đầu nhìn cô: “Em thử đi.”
Tô Nam thả dép lê ra, xỏ chân vào.
“Anh mua lớn hơn nửa số, tránh cho ngón chân trái của em bị mũi giày ép.” Nhìn cô đi hai chân vào, lộ ra mu bàn chân bóng mịn, đường nét mắt cá chân mềm mại rất đẹp lại có chút gầy yếu mong manh như cánh sen.
Trần Tri Ngộ đứng lên: “Phát huy thật tốt, đừng để anh mất mặt.”
Nhìn cô vẫn còn đang sững người ngơ ngác: “… Mau trút hết nước trong đầu em ra, đi nào!”
Ngồi trên xe, Tô Nam cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, mới sực nhớ tới nói cảm ơn anh.
Trần Tri Ngộ thở dài, sầu.
Cung phản xạ dài như vậy, còn phỏng cái gì vấn.
***
Công ty H khởi đầu bằng việc sản xuất các thiết bị viễn thông kích thước lớn, sau đó bắt tay vào làm thiết bị đầu cuối di động, phần mềm, dịch vụ truyền thông và nhiều lĩnh vực khác, vài năm trở lại đây bắt đầu tập trung vào Big Data và lưu trữ điện toán đám mây. Vị trí Tô Nam muốn phỏng vấn, là kỹ sư giải pháp.
(* Big Data – dữ liệu lớn: là thuật ngữ dùng để chỉ một tập hợp dữ liệu rất lớn và phức tạp đến nỗi những công cụ, ứng dụng xử lý dữ liệu truyền thống không thể đảm đương được.
– Lưu trữ điện toán đám mây: là phương tiện thay thế các hình thức lưu trữ truyền thống USB, thẻ nhớ, ổ cứng... C hỉ cần có internet là bạn đã có thể lưu trữ, tải lên tài liệu, tải về ứng dụng như dropbox, google drive…)
Mặc dù trong chức danh có hai chữ ‘kỹ sư’, nhưng trên thực tế không làm những việc liên quan trực tiếp đến kỹ thuật, mà dựa trên có nền tảng kiến thức cơ bản nhất định của giao thức truyền thông, căn cứ theo yêu cầu của khách hàng đưa ra chuỗi giải pháp trải nghiệm nhất quán, hấp dẫn và mang tính cá nhân hóa cao trong mọi lúc, trên mọi kênh tương tác.
(*G iao thức truyền thông – Co mmunication Protocol: là tập hợp các quy tắc và quy ước điều khiển việc trao đổi thông tin (truyền thông) giữa các hệ thống máy tính.)
Địa điểm phỏng vấn là một khách sạn cấp sao gần đô thị đại học. Lúc Tô Nam đến, cả đại sảnh chật kín người, cảnh tượng này làm cô nhớ lại lần đầu tiên đi phỏng vấn ở tập đoàn Internet sừng sỏ. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần phỏng vấn này, nam sinh chiếm đa số.
Tô Nam ngồi xuống vị trí số thứ tự đã nhận được, nhìn lướt qua, toàn bộ đại sảnh có tổng cộng chưa đến hai mươi nữ sinh.
Tô Nam: “…”
Tỉ lệ nam nữ này, có phải hơi khoa trương không?
Vòng phỏng vấn đầu tiên của công ty H là phỏng vấn cá nhân, không có thảo luận nhóm.
Tô Nam bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, lịch sự đúng mực cất lời: “Chào buổi sáng.”
Cán bộ phỏng vấn là một người đàn ông trung niên mập mạp, đẩy gọng kính, nhìn dáng đi có phần kỳ lạ của Tô Nam: “Chân em…”
“Dạ, khoảng thời gian trước, ngón chân bị thương ạ.”
“Mang ‘thương’ ra trận sao,” cán bộ phỏng vấn cười: “Mời ngồi, trước tiên em hãy giới thiệu về bản thân đi.”
Tô Nam nói ngắn gọn xúc tích về nền tảng học vấn và những kinh nghiệm liên quan đến công việc tương lai của mình.
“Hãy giới thiệu lại lần nữa bằng tiếng Anh?”
Nghe xong, cán bộ phỏng vấn viết mấy dòng nhận xét lên giấy đồng thời gật gù: “Tiếng Anh rất lưu loát.”
“Quãng thời gian học đại học, em có học thêm tiếng Anh chuyên ngành. Vì thời điểm đó em có định hướng đi làm phóng viên chiến trường nên đã tập trung học cách phiên dịch nhanh.”
Cán bộ phỏng vấn lại đẩy cặp kính vừa tuột xuống sống mũi lên, giương mắt nhìn Tô Nam qua tròng kính, cười nói: “Rất có ý tưởng.”
Nói xong đặt bút xuống, bắt đầu đi vào trình tự hỏi những câu thông thường: Ấn tượng đối với công ty H? BATW? Đã thực tập những gì? Tổ chức các hoạt động nào… vâng vâng.
Sau quá trình luyện tập qua rất nhiều lần phỏng vấn sâu, tâm lý của Tô Nam đã tương đối vững vàng, tư thế tự nhiên thoải mái, trả lời đúng trọng tâm câu hỏi căn bản có sao nói vậy không ba hoa dài dòng.
Sau cùng, cán bộ phỏng vấn hỏi cô: “Công ty có chi nhánh khắp cả nước, nếu được tuyển dụng, em muốn làm việc nơi nào?”
“Muốn ở lại thành phố Sùng ạ.”
“Trụ sở chính của công ty đặt ở Thâm Quyến, thành phố Sùng ở đây cũng có nghiệp vụ nhưng không phải trung tâm đầu não. Theo kế hoạch, mảng nghiên cứu và phát triển sản phẩm này không nằm ở thành phố Sùng. Hơn nữa, thông thường nhân viên mới sẽ phải ra nước ngoài cọ sát rèn luyện mấy năm, khối Đông Âu, Nam Mỹ, Nam Phi, Đông Nam Á hoặc đi tìm Đại dương xanh*.”
(* Đại dương xanh – Blue ocean: là đề cập đến một kiểu thị trường khác, nơi đó doanh nghiệp có thể tránh được cạnh tranh và cũng không nhất thiết cạnh tranh; mà sẽ thu lợi nhuận lớn từ những đột phá sáng tạo. Người ta ví thị trường là biển cả, doanh nghiệp là cá. Thì biển cả hiện nay đầy những con cá đang tấn công, kèn cựa lẫn nhau đến đổ máu. Đại dương đang có màu đỏ ‘Red ocean’. Nơi ‘ Đại dương xanh ’ đó không có ‘ đổ máu ’.)
Tô Nam sờ chóp mũi: “Nếu như em nói thật, có phải sẽ không được tiến vào vòng phỏng vấn tiếp theo không ạ?”
Cán bộ phỏng vấn bật cười thoải mái: “Em nói thử xem.”
“Bạn trai em ở đại học thành phố Sùng, nên…”
Cán bộ phỏng vấn nhìn cô: “Vậy là sẽ sớm kết hôn và sinh con?”
“Dạ không, chuyện này không vội, em mới hai mươi bốn tuổi, sinh con gì ạ…” Tô Nam dừng một thoáng, vốn đang đối đáp rất lưu loát, nói đến đây đột nhiên ngắt ngứ.
Cán bộ phỏng vấn nhìn cô, trầm ngâm giây lát: “Được rồi, em ra đại sảnh đợi đi, trong vòng một tiếng đồng hồ, chúng tôi sẽ nhắn tin thông báo kết quả cho em.”
Ra khỏi phòng, Tô Nam cảm giác có phần gay go hỏng bét rồi, vấn đề cuối cùng trả lời quá mức trung thực… kém thông minh.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều đi trở ra đại sảnh, vừa ngồi xuống lập tức có mấy người vây lại hỏi cô phỏng vấn hỏi những vấn đề gì.
Tô Nam có sao nói vậy.
Một nam sinh nói: “Đông Âu, Nam Mỹ, Nam Phi, Đông Nam Á… sao nghe ra toàn là anh em huynh đệ thế giới thứ ba nghèo như chúng ta thế này!”
Một nữ sinh tiếp lời: “Tây Âu, Bắc Mỹ nơi tốt như vậy, có thể đẻ ra chuyện đưa trứng dưa chuột qua đó hưởng phúc sao?” Cô ấy nhìn Tô Nam: “Có hỏi những vấn đề kia không?”
Tô Nam: “Vấn đề gì cơ?”
Nữ sinh chen thẳng vô ngồi xuống bên cạnh Tô Nam: “Có bạn trai chưa, định khi nào kết hôn, khi nào sinh con…”
“Không có hỏi…” Nhưng mà cô tự đưa đầu ra hứng gió, vạch áo cho người xem lưng.
“Ờ, công ty H này cũng có đạo đức đó, lần trước tớ gặp một tay phỏng vấn, lại dám hỏi tớ có kinh nghiệm tình dục không…”
Tô Nam kinh ngạc: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Trả lời cái trứng, tớ bưng cốc nước giội thẳng vô mặt hắn!”
Lúc này, Tô Nam mới tỉ mỉ nhìn cô ấy. Làn da trắng ngần, tóc buộc cao đuôi ngựa, đường nét rõ ràng pha trộn Á – Âu, vẻ đẹp lai cá tính nổi loạn.
Nữ sinh phát hiện Tô Nam đang quan sát mình, hết sức thoải mái vươn tay: “Cô Điền. Cô trong ‘Cô phụ’, Điền trong ‘Qua điền lý hạ’.” (*‘Cô phụ’: phụ lòng, ‘Qua điền lý hạ’: tình ngay lý gian.)
“Tô Nam.”
“Nghe hay ghê, rất hợp với cậu,” Cô Điền lấy điện thoại di động ra: “Thêm Wechat nhé? Giữa đống nam sinh bát ngát mịt mù, nữ sinh chúng ta phải đoàn kết sưởi ấm cho nhau.”
Loa thông báo gọi tên và số thứ tự của Cô Điền, Cô Điền nhét di động vào túi: “Đi đây! Lát nữa nhắn Wechat cho cậu.”
Tô Nam ngồi tầm nửa tiếng, điện thoại trong tay rung lên.
“Chúc mừng bạn vào vòng phỏng vấn thứ hai, xin vui lòng mang theo lý lịch trích ngang, mười giờ mười đến phòng phỏng vấn 1321.”
Tô Nam sững người.
Cuối cùng cô cho phép bản thân cất cánh phá bỏ mọi trói buộc, làm chính mình như vậy mà không bị loại sao?
Vòng hai là thảo luận lãnh đạo nhóm, một nhóm nhỏ đối đầu, hai người kém nhất sẽ bị nêu đích danh tại chỗ. Cán bộ phỏng vấn quan sát một cách say sưa như xem náo nhiệt. Sau cùng, để mọi người tự đề cử ra hai ứng viên bản thân thấy có biểu hiện tốt nhất và kém nhất. Người bị nêu tên ‘kém nhất’ sẽ có mấy phút phát biểu ý kiến. Tô Nam không may, là một trong hai người bị bỏ phiếu ‘kém nhất’, lý do cô không tự đề cử bản thân, tranh luận không đủ xông xáo tích cực.
Hôm nay không hiểu sao, nguy hiểm bủa vây bốn phía.
Tô Nam nhìn thoáng qua những chỗ để trống trên sổ ghi chép của mình, cất lời: “Hôm nay, mình không phải là người chịu trách nhiệm tính thời gian, nhưng mình có ghi chép lại mấy điểm, bạn Triệu và bạn Vương tranh luận khá lâu nhưng người dẫn dắt nhóm không ra hiệu dừng lại, mình đã cố ngăn ba lần nhưng không được —— tuy điều khiển nhịp độ thảo luận không thuộc trách nhiệm của mình, nhưng mình thấy là tổ viên có nghĩa vụ phải làm điều đó. Tính cách mỗi người không giống nhau, nhóm có sự phân công, mình không tự tiến cử làm người hướng dẫn vì thấy bản thân không có khả năng dập tắt những tranh luận gay gắt. Nửa thời gian phát biểu còn lại, mình xin bổ sung những quan điểm vừa rồi không kịp trình bày do thời gian bị lãng phí…”
Cô đặt bản ghi chép xuống, dùng một giọng rất bình thản tiếp tục trình bày những vấn đề các ứng viên khác chưa đề cập đến.
Sau khi người bị bỏ phiếu ‘kém nhất’ còn lại phát biểu xong, thảo luận lãnh đạo nhóm kết thúc.
Buổi chiều phỏng vấn chức danh kỹ thuật, phía Tô Nam thuộc nhóm phi kỹ thuật nên ra về chờ kết quả phỏng vấn vòng hai, ngày mai lại tiếp tục hai vòng phỏng vấn còn lại.
Tô Nam cảm thấy không mấy khả quan, không có gì chắc chắn, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến vậy.
Ra khỏi khách sạn, gọi điện thoại cho Trần Tri Ngộ.
Vừa lúc Trần Tri Ngộ đang nghỉ giải lao giữa giờ: “Xong rồi hả em? Em ra cổng khách sạn, đi xe buýt số 27 dừng ở trạm số 6 khu học xá XX đại học Sùng, đi thẳng đến học viện tìm anh, buổi chiều anh không có lớp, trưa nay đưa em đi ăn cơm.”
Chỉ dẫn rõ mồn một hệt kiểm soát viên không lưu hướng dẫn máy bay đáp xuống đường băng như vậy, cô muốn đi lạc cũng không thể.
Trường đang trong giờ học tiết bốn, Tô Nam lẳng lặng đi lên tầng năm, bước dọc theo từng bản tên đính bên ngoài cửa dò tìm, cuối cùng, nhìn thấy tên Trần Tri Ngộ.
Đẩy cửa ra, quả nhiên Trần Tri Ngộ để cửa cho cô, không khóa.
Văn phòng này của anh cũng bày biện không khác mấy so với văn phòng ở đại học Đán.
Tô Nam ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc, giẫm chân lên đôi giày búp bê, xoay một vòng.
Sau đó ngồi thẳng tắp, bắt chước bộ dạng nhìn như tập trung nghiêm nghị nhưng kì thực đang vụng trộm xem truyện tranh của anh.
Khỏi phải nói, kích thích cỡ nào…
Đang phởn phơ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, cửa bất thần mở ra.
Một ông cụ tóc bạc phơ, bàn tay giữ tay nắm cửa.
Hai người, đưa mắt nhìn nhau.
Tô Nam đứng bật dậy: “Viện trưởng Tôn…”
Ông cụ tóc bạc lập tức đóng phập cửa lại.
Tô Nam: “…”
Nửa tiếng sau, Trần Tri Ngộ tan lớp, nhìn thấy viện trưởng Tôn Nhạc Sơn ở hành lang.
“Thầy Tôn.”
Viện trưởng Tôn chắp tay sau lưng, lia lên lia xuống quan sát Trần Tri Ngộ: “…Vật đổi sao dời, lòng người cũng thay đổi!”
Trần Tri Ngộ mơ mơ hồ hồ.
Viện trưởng Tôn: “Định đi đâu?”
“… Văn phòng.”
“Đây, chính là đó hả?”
Đây, đó là cái gì?
Viện trưởng Tôn dùng vẻ mặt ghét bỏ dòm Trần Tri Ngộ, như thể nản anh quá ù cạc, chẳng có lấy chút bản lĩnh tâm linh tương thông: “Đây trong văn phòng, chính là lần trước trong xe cậu đó hả?”
Trần Tri Ngộ: “…”
Đúng là đã nhìn thấy, Tô Nam không gạt anh.
Trần Tri Ngộ: “… Dạ.”
Viện trưởng Tôn sa sầm nét mặt: “Cũng không sợ người khác thấy ảnh hưởng không tốt.”
Trần Tri Ngộ cong khóe miệng cười: “Tự do yêu đương, có gì mà ảnh hưởng không tốt ạ.”
“… Vẫn còn là học sinh sao?”
“Dạ, không phải học trường chúng ta.”
Viện trưởng Tôn thở nhẹ một hơi: “Vậy còn được.”
Lại ngó Trần Tri Ngộ, chung quy cảm thấy anh chàng này nhìn không có lấy một chỗ vừa mắt: “Cậu đã rảnh rỗi như vậy, buổi tọa đàm hội nghị chuyên đề tuần tới ở thành phố M, cậu đi đi.”
Trần Tri Ngộ: “… Ngài nghĩ lại xem?”
Viện trưởng Tô hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, đi thẳng.
Trần Tri Ngộ trở về văn phòng, mở cửa ——
Tô Nam ngồi trên sofa nhỏ ngay lối vào, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, tư thế ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học.
Trần Tri Ngộ không kìm được bật cười thành tiếng: “Em làm môn thần giữ cửa đấy à?”
“Thầy Trần…” vẻ mặt Tô Nam đau khổ: “Bị… bị viện trưởng…”
“Anh biết rồi,” Trần Tri Ngộ nới lỏng cà vạt: “Anh mới bị ông cụ lên lớp.”
“A,” Tô Nam lập tức đứng bật dậy: “Không sao chứ anh.”
“Nói đến là nghiêm trọng, có cái gì mà quan trọng như thế chứ…” Trần Tri Ngộ với tay đóng cửa lại, bấm khóa trái, sải bước thật dài tới trước.
Tô Nam theo bản năng trốn ra sau.
Tiếp tục trốn.
Sau đó, lưng tì vào bàn làm việc.
“… Đây là văn phòng đó ạ!”
“Còn cần em nhắc sao?”
Túm tay cô, kéo vào trong ngực mình, đè ra sau.
Gương mặt trắng ngần của Tô Nam lập tức ửng hồng, ánh mắt trốn nấp không dám nhìn anh.
“Có phải em cũng hơi mong đợi không, hửm?”
Tô Nam: “…”
Trong thanh âm trầm thấp mang theo tiếng cười trêu chọc: “Em mong đợi như thế, thế thì thôi vậy…”
Nới lỏng tay.
Tô Nam lập tức trốn thoát, thật xa, tới sát cửa sổ phía bên kia, dòm anh đề phòng.
Trần Tri Ngộ cười vang, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tô Nam thở phào một hơi.
Đây là văn phòng làm việc của anh, có lẽ anh chỉ trêu cô mà thôi.
Tầm mười phút, Trần Tri Ngộ xử lý xong chút việc còn dang dở, gọi Tô Nam: “Đi thôi em.”
Tô Nam đi qua định mở cửa.
Nhưng, tiếng bước chân theo sát phía sau, vừa chạm tay vào tay nắm cửa đã bị giam lại, xoay người, lưng đè lên cánh cửa.
Giọng nói dán sát bên tai cô: “… Em đừng lên tiếng. Lúc này mà để người khác nghe thấy, thì đúng là nghiêm trọng thật đó.”
Tim Tô Nam thình thịch nhảy loạn, cất giọng lí nhí: “Không phải anh nói, thôi vậy sao…”
“Binh bất yếm trá.” (*Khi chiến tranh, đánh nhau không thể loại bỏ mưu kế lừa dối.)
Anh mỉm cười, âu yếm nhìn cô, cúi đầu xuống.
Ngoài hành lang, tiếng sinh viên nói cười, tiếng bước chân qua lại.
Bên cửa sổ, gió tháng mười mang vạt nắng cuối mùa xô nghiêng, thổi bay xấp giấy trắng trên bàn.
Lao chao, rơi bên chân họ.
—— C ố T hành
***
Thứ hai, Tô Nam đi phỏng vấn ở công ty H.
Thay quần áo chỉn chu xong ra phòng khách đợi anh, Trần Tri Ngộ từ phòng ngủ bước ra, đặt xuống bên chân cô một hộp giày.
Tô Nam ngạc nhiên nhìn anh.
Trần Tri Ngộ ngồi xổm xuống, mở hộp, lấy từ bên trong ra một đôi giày búp bê mới tinh. Màu đen, kiểu dáng đơn giản dễ thương.
“Người ta nói không nên tặng giày, nhưng đôi giày này, là đưa em đi đến con đường thành công.” Vừa nói vừa cầm lấy mắt cá chân Tô Nam.
(* Tiếng Quảng Đông Trung Quốc phát âm chữ ‘ hài ’– giày nghe giống như tiếng thở dài của nỗi muộn phiền. Người ta sợ tặng giày sẽ tiễn bước chân người đó đi mãi mãi.)
Tô Nam thất thần.
Trần Tri Ngộ ngẩng đầu nhìn cô: “Em thử đi.”
Tô Nam thả dép lê ra, xỏ chân vào.
“Anh mua lớn hơn nửa số, tránh cho ngón chân trái của em bị mũi giày ép.” Nhìn cô đi hai chân vào, lộ ra mu bàn chân bóng mịn, đường nét mắt cá chân mềm mại rất đẹp lại có chút gầy yếu mong manh như cánh sen.
Trần Tri Ngộ đứng lên: “Phát huy thật tốt, đừng để anh mất mặt.”
Nhìn cô vẫn còn đang sững người ngơ ngác: “… Mau trút hết nước trong đầu em ra, đi nào!”
Ngồi trên xe, Tô Nam cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, mới sực nhớ tới nói cảm ơn anh.
Trần Tri Ngộ thở dài, sầu.
Cung phản xạ dài như vậy, còn phỏng cái gì vấn.
***
Công ty H khởi đầu bằng việc sản xuất các thiết bị viễn thông kích thước lớn, sau đó bắt tay vào làm thiết bị đầu cuối di động, phần mềm, dịch vụ truyền thông và nhiều lĩnh vực khác, vài năm trở lại đây bắt đầu tập trung vào Big Data và lưu trữ điện toán đám mây. Vị trí Tô Nam muốn phỏng vấn, là kỹ sư giải pháp.
(* Big Data – dữ liệu lớn: là thuật ngữ dùng để chỉ một tập hợp dữ liệu rất lớn và phức tạp đến nỗi những công cụ, ứng dụng xử lý dữ liệu truyền thống không thể đảm đương được.
– Lưu trữ điện toán đám mây: là phương tiện thay thế các hình thức lưu trữ truyền thống USB, thẻ nhớ, ổ cứng... C hỉ cần có internet là bạn đã có thể lưu trữ, tải lên tài liệu, tải về ứng dụng như dropbox, google drive…)
Mặc dù trong chức danh có hai chữ ‘kỹ sư’, nhưng trên thực tế không làm những việc liên quan trực tiếp đến kỹ thuật, mà dựa trên có nền tảng kiến thức cơ bản nhất định của giao thức truyền thông, căn cứ theo yêu cầu của khách hàng đưa ra chuỗi giải pháp trải nghiệm nhất quán, hấp dẫn và mang tính cá nhân hóa cao trong mọi lúc, trên mọi kênh tương tác.
(*G iao thức truyền thông – Co mmunication Protocol: là tập hợp các quy tắc và quy ước điều khiển việc trao đổi thông tin (truyền thông) giữa các hệ thống máy tính.)
Địa điểm phỏng vấn là một khách sạn cấp sao gần đô thị đại học. Lúc Tô Nam đến, cả đại sảnh chật kín người, cảnh tượng này làm cô nhớ lại lần đầu tiên đi phỏng vấn ở tập đoàn Internet sừng sỏ. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần phỏng vấn này, nam sinh chiếm đa số.
Tô Nam ngồi xuống vị trí số thứ tự đã nhận được, nhìn lướt qua, toàn bộ đại sảnh có tổng cộng chưa đến hai mươi nữ sinh.
Tô Nam: “…”
Tỉ lệ nam nữ này, có phải hơi khoa trương không?
Vòng phỏng vấn đầu tiên của công ty H là phỏng vấn cá nhân, không có thảo luận nhóm.
Tô Nam bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, lịch sự đúng mực cất lời: “Chào buổi sáng.”
Cán bộ phỏng vấn là một người đàn ông trung niên mập mạp, đẩy gọng kính, nhìn dáng đi có phần kỳ lạ của Tô Nam: “Chân em…”
“Dạ, khoảng thời gian trước, ngón chân bị thương ạ.”
“Mang ‘thương’ ra trận sao,” cán bộ phỏng vấn cười: “Mời ngồi, trước tiên em hãy giới thiệu về bản thân đi.”
Tô Nam nói ngắn gọn xúc tích về nền tảng học vấn và những kinh nghiệm liên quan đến công việc tương lai của mình.
“Hãy giới thiệu lại lần nữa bằng tiếng Anh?”
Nghe xong, cán bộ phỏng vấn viết mấy dòng nhận xét lên giấy đồng thời gật gù: “Tiếng Anh rất lưu loát.”
“Quãng thời gian học đại học, em có học thêm tiếng Anh chuyên ngành. Vì thời điểm đó em có định hướng đi làm phóng viên chiến trường nên đã tập trung học cách phiên dịch nhanh.”
Cán bộ phỏng vấn lại đẩy cặp kính vừa tuột xuống sống mũi lên, giương mắt nhìn Tô Nam qua tròng kính, cười nói: “Rất có ý tưởng.”
Nói xong đặt bút xuống, bắt đầu đi vào trình tự hỏi những câu thông thường: Ấn tượng đối với công ty H? BATW? Đã thực tập những gì? Tổ chức các hoạt động nào… vâng vâng.
Sau quá trình luyện tập qua rất nhiều lần phỏng vấn sâu, tâm lý của Tô Nam đã tương đối vững vàng, tư thế tự nhiên thoải mái, trả lời đúng trọng tâm câu hỏi căn bản có sao nói vậy không ba hoa dài dòng.
Sau cùng, cán bộ phỏng vấn hỏi cô: “Công ty có chi nhánh khắp cả nước, nếu được tuyển dụng, em muốn làm việc nơi nào?”
“Muốn ở lại thành phố Sùng ạ.”
“Trụ sở chính của công ty đặt ở Thâm Quyến, thành phố Sùng ở đây cũng có nghiệp vụ nhưng không phải trung tâm đầu não. Theo kế hoạch, mảng nghiên cứu và phát triển sản phẩm này không nằm ở thành phố Sùng. Hơn nữa, thông thường nhân viên mới sẽ phải ra nước ngoài cọ sát rèn luyện mấy năm, khối Đông Âu, Nam Mỹ, Nam Phi, Đông Nam Á hoặc đi tìm Đại dương xanh*.”
(* Đại dương xanh – Blue ocean: là đề cập đến một kiểu thị trường khác, nơi đó doanh nghiệp có thể tránh được cạnh tranh và cũng không nhất thiết cạnh tranh; mà sẽ thu lợi nhuận lớn từ những đột phá sáng tạo. Người ta ví thị trường là biển cả, doanh nghiệp là cá. Thì biển cả hiện nay đầy những con cá đang tấn công, kèn cựa lẫn nhau đến đổ máu. Đại dương đang có màu đỏ ‘Red ocean’. Nơi ‘ Đại dương xanh ’ đó không có ‘ đổ máu ’.)
Tô Nam sờ chóp mũi: “Nếu như em nói thật, có phải sẽ không được tiến vào vòng phỏng vấn tiếp theo không ạ?”
Cán bộ phỏng vấn bật cười thoải mái: “Em nói thử xem.”
“Bạn trai em ở đại học thành phố Sùng, nên…”
Cán bộ phỏng vấn nhìn cô: “Vậy là sẽ sớm kết hôn và sinh con?”
“Dạ không, chuyện này không vội, em mới hai mươi bốn tuổi, sinh con gì ạ…” Tô Nam dừng một thoáng, vốn đang đối đáp rất lưu loát, nói đến đây đột nhiên ngắt ngứ.
Cán bộ phỏng vấn nhìn cô, trầm ngâm giây lát: “Được rồi, em ra đại sảnh đợi đi, trong vòng một tiếng đồng hồ, chúng tôi sẽ nhắn tin thông báo kết quả cho em.”
Ra khỏi phòng, Tô Nam cảm giác có phần gay go hỏng bét rồi, vấn đề cuối cùng trả lời quá mức trung thực… kém thông minh.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều đi trở ra đại sảnh, vừa ngồi xuống lập tức có mấy người vây lại hỏi cô phỏng vấn hỏi những vấn đề gì.
Tô Nam có sao nói vậy.
Một nam sinh nói: “Đông Âu, Nam Mỹ, Nam Phi, Đông Nam Á… sao nghe ra toàn là anh em huynh đệ thế giới thứ ba nghèo như chúng ta thế này!”
Một nữ sinh tiếp lời: “Tây Âu, Bắc Mỹ nơi tốt như vậy, có thể đẻ ra chuyện đưa trứng dưa chuột qua đó hưởng phúc sao?” Cô ấy nhìn Tô Nam: “Có hỏi những vấn đề kia không?”
Tô Nam: “Vấn đề gì cơ?”
Nữ sinh chen thẳng vô ngồi xuống bên cạnh Tô Nam: “Có bạn trai chưa, định khi nào kết hôn, khi nào sinh con…”
“Không có hỏi…” Nhưng mà cô tự đưa đầu ra hứng gió, vạch áo cho người xem lưng.
“Ờ, công ty H này cũng có đạo đức đó, lần trước tớ gặp một tay phỏng vấn, lại dám hỏi tớ có kinh nghiệm tình dục không…”
Tô Nam kinh ngạc: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Trả lời cái trứng, tớ bưng cốc nước giội thẳng vô mặt hắn!”
Lúc này, Tô Nam mới tỉ mỉ nhìn cô ấy. Làn da trắng ngần, tóc buộc cao đuôi ngựa, đường nét rõ ràng pha trộn Á – Âu, vẻ đẹp lai cá tính nổi loạn.
Nữ sinh phát hiện Tô Nam đang quan sát mình, hết sức thoải mái vươn tay: “Cô Điền. Cô trong ‘Cô phụ’, Điền trong ‘Qua điền lý hạ’.” (*‘Cô phụ’: phụ lòng, ‘Qua điền lý hạ’: tình ngay lý gian.)
“Tô Nam.”
“Nghe hay ghê, rất hợp với cậu,” Cô Điền lấy điện thoại di động ra: “Thêm Wechat nhé? Giữa đống nam sinh bát ngát mịt mù, nữ sinh chúng ta phải đoàn kết sưởi ấm cho nhau.”
Loa thông báo gọi tên và số thứ tự của Cô Điền, Cô Điền nhét di động vào túi: “Đi đây! Lát nữa nhắn Wechat cho cậu.”
Tô Nam ngồi tầm nửa tiếng, điện thoại trong tay rung lên.
“Chúc mừng bạn vào vòng phỏng vấn thứ hai, xin vui lòng mang theo lý lịch trích ngang, mười giờ mười đến phòng phỏng vấn 1321.”
Tô Nam sững người.
Cuối cùng cô cho phép bản thân cất cánh phá bỏ mọi trói buộc, làm chính mình như vậy mà không bị loại sao?
Vòng hai là thảo luận lãnh đạo nhóm, một nhóm nhỏ đối đầu, hai người kém nhất sẽ bị nêu đích danh tại chỗ. Cán bộ phỏng vấn quan sát một cách say sưa như xem náo nhiệt. Sau cùng, để mọi người tự đề cử ra hai ứng viên bản thân thấy có biểu hiện tốt nhất và kém nhất. Người bị nêu tên ‘kém nhất’ sẽ có mấy phút phát biểu ý kiến. Tô Nam không may, là một trong hai người bị bỏ phiếu ‘kém nhất’, lý do cô không tự đề cử bản thân, tranh luận không đủ xông xáo tích cực.
Hôm nay không hiểu sao, nguy hiểm bủa vây bốn phía.
Tô Nam nhìn thoáng qua những chỗ để trống trên sổ ghi chép của mình, cất lời: “Hôm nay, mình không phải là người chịu trách nhiệm tính thời gian, nhưng mình có ghi chép lại mấy điểm, bạn Triệu và bạn Vương tranh luận khá lâu nhưng người dẫn dắt nhóm không ra hiệu dừng lại, mình đã cố ngăn ba lần nhưng không được —— tuy điều khiển nhịp độ thảo luận không thuộc trách nhiệm của mình, nhưng mình thấy là tổ viên có nghĩa vụ phải làm điều đó. Tính cách mỗi người không giống nhau, nhóm có sự phân công, mình không tự tiến cử làm người hướng dẫn vì thấy bản thân không có khả năng dập tắt những tranh luận gay gắt. Nửa thời gian phát biểu còn lại, mình xin bổ sung những quan điểm vừa rồi không kịp trình bày do thời gian bị lãng phí…”
Cô đặt bản ghi chép xuống, dùng một giọng rất bình thản tiếp tục trình bày những vấn đề các ứng viên khác chưa đề cập đến.
Sau khi người bị bỏ phiếu ‘kém nhất’ còn lại phát biểu xong, thảo luận lãnh đạo nhóm kết thúc.
Buổi chiều phỏng vấn chức danh kỹ thuật, phía Tô Nam thuộc nhóm phi kỹ thuật nên ra về chờ kết quả phỏng vấn vòng hai, ngày mai lại tiếp tục hai vòng phỏng vấn còn lại.
Tô Nam cảm thấy không mấy khả quan, không có gì chắc chắn, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến vậy.
Ra khỏi khách sạn, gọi điện thoại cho Trần Tri Ngộ.
Vừa lúc Trần Tri Ngộ đang nghỉ giải lao giữa giờ: “Xong rồi hả em? Em ra cổng khách sạn, đi xe buýt số 27 dừng ở trạm số 6 khu học xá XX đại học Sùng, đi thẳng đến học viện tìm anh, buổi chiều anh không có lớp, trưa nay đưa em đi ăn cơm.”
Chỉ dẫn rõ mồn một hệt kiểm soát viên không lưu hướng dẫn máy bay đáp xuống đường băng như vậy, cô muốn đi lạc cũng không thể.
Trường đang trong giờ học tiết bốn, Tô Nam lẳng lặng đi lên tầng năm, bước dọc theo từng bản tên đính bên ngoài cửa dò tìm, cuối cùng, nhìn thấy tên Trần Tri Ngộ.
Đẩy cửa ra, quả nhiên Trần Tri Ngộ để cửa cho cô, không khóa.
Văn phòng này của anh cũng bày biện không khác mấy so với văn phòng ở đại học Đán.
Tô Nam ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc, giẫm chân lên đôi giày búp bê, xoay một vòng.
Sau đó ngồi thẳng tắp, bắt chước bộ dạng nhìn như tập trung nghiêm nghị nhưng kì thực đang vụng trộm xem truyện tranh của anh.
Khỏi phải nói, kích thích cỡ nào…
Đang phởn phơ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, cửa bất thần mở ra.
Một ông cụ tóc bạc phơ, bàn tay giữ tay nắm cửa.
Hai người, đưa mắt nhìn nhau.
Tô Nam đứng bật dậy: “Viện trưởng Tôn…”
Ông cụ tóc bạc lập tức đóng phập cửa lại.
Tô Nam: “…”
Nửa tiếng sau, Trần Tri Ngộ tan lớp, nhìn thấy viện trưởng Tôn Nhạc Sơn ở hành lang.
“Thầy Tôn.”
Viện trưởng Tôn chắp tay sau lưng, lia lên lia xuống quan sát Trần Tri Ngộ: “…Vật đổi sao dời, lòng người cũng thay đổi!”
Trần Tri Ngộ mơ mơ hồ hồ.
Viện trưởng Tôn: “Định đi đâu?”
“… Văn phòng.”
“Đây, chính là đó hả?”
Đây, đó là cái gì?
Viện trưởng Tôn dùng vẻ mặt ghét bỏ dòm Trần Tri Ngộ, như thể nản anh quá ù cạc, chẳng có lấy chút bản lĩnh tâm linh tương thông: “Đây trong văn phòng, chính là lần trước trong xe cậu đó hả?”
Trần Tri Ngộ: “…”
Đúng là đã nhìn thấy, Tô Nam không gạt anh.
Trần Tri Ngộ: “… Dạ.”
Viện trưởng Tôn sa sầm nét mặt: “Cũng không sợ người khác thấy ảnh hưởng không tốt.”
Trần Tri Ngộ cong khóe miệng cười: “Tự do yêu đương, có gì mà ảnh hưởng không tốt ạ.”
“… Vẫn còn là học sinh sao?”
“Dạ, không phải học trường chúng ta.”
Viện trưởng Tôn thở nhẹ một hơi: “Vậy còn được.”
Lại ngó Trần Tri Ngộ, chung quy cảm thấy anh chàng này nhìn không có lấy một chỗ vừa mắt: “Cậu đã rảnh rỗi như vậy, buổi tọa đàm hội nghị chuyên đề tuần tới ở thành phố M, cậu đi đi.”
Trần Tri Ngộ: “… Ngài nghĩ lại xem?”
Viện trưởng Tô hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, đi thẳng.
Trần Tri Ngộ trở về văn phòng, mở cửa ——
Tô Nam ngồi trên sofa nhỏ ngay lối vào, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, tư thế ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học.
Trần Tri Ngộ không kìm được bật cười thành tiếng: “Em làm môn thần giữ cửa đấy à?”
“Thầy Trần…” vẻ mặt Tô Nam đau khổ: “Bị… bị viện trưởng…”
“Anh biết rồi,” Trần Tri Ngộ nới lỏng cà vạt: “Anh mới bị ông cụ lên lớp.”
“A,” Tô Nam lập tức đứng bật dậy: “Không sao chứ anh.”
“Nói đến là nghiêm trọng, có cái gì mà quan trọng như thế chứ…” Trần Tri Ngộ với tay đóng cửa lại, bấm khóa trái, sải bước thật dài tới trước.
Tô Nam theo bản năng trốn ra sau.
Tiếp tục trốn.
Sau đó, lưng tì vào bàn làm việc.
“… Đây là văn phòng đó ạ!”
“Còn cần em nhắc sao?”
Túm tay cô, kéo vào trong ngực mình, đè ra sau.
Gương mặt trắng ngần của Tô Nam lập tức ửng hồng, ánh mắt trốn nấp không dám nhìn anh.
“Có phải em cũng hơi mong đợi không, hửm?”
Tô Nam: “…”
Trong thanh âm trầm thấp mang theo tiếng cười trêu chọc: “Em mong đợi như thế, thế thì thôi vậy…”
Nới lỏng tay.
Tô Nam lập tức trốn thoát, thật xa, tới sát cửa sổ phía bên kia, dòm anh đề phòng.
Trần Tri Ngộ cười vang, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tô Nam thở phào một hơi.
Đây là văn phòng làm việc của anh, có lẽ anh chỉ trêu cô mà thôi.
Tầm mười phút, Trần Tri Ngộ xử lý xong chút việc còn dang dở, gọi Tô Nam: “Đi thôi em.”
Tô Nam đi qua định mở cửa.
Nhưng, tiếng bước chân theo sát phía sau, vừa chạm tay vào tay nắm cửa đã bị giam lại, xoay người, lưng đè lên cánh cửa.
Giọng nói dán sát bên tai cô: “… Em đừng lên tiếng. Lúc này mà để người khác nghe thấy, thì đúng là nghiêm trọng thật đó.”
Tim Tô Nam thình thịch nhảy loạn, cất giọng lí nhí: “Không phải anh nói, thôi vậy sao…”
“Binh bất yếm trá.” (*Khi chiến tranh, đánh nhau không thể loại bỏ mưu kế lừa dối.)
Anh mỉm cười, âu yếm nhìn cô, cúi đầu xuống.
Ngoài hành lang, tiếng sinh viên nói cười, tiếng bước chân qua lại.
Bên cửa sổ, gió tháng mười mang vạt nắng cuối mùa xô nghiêng, thổi bay xấp giấy trắng trên bàn.
Lao chao, rơi bên chân họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook