Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
-
Chương 29
Anh sẽ yêu em cho đến khi biển rộng, bị giam cầm trong chốn hàng rào, gấp ngược lại hong nắng phơi khô.’
—— W. H. Auden
***
Ban ngày, mặt trời rải thảm nắng trải một màu sáng rỡ trên nền nhà, rồi lượn quanh nghiêng mình đổ bóng lên drap giường, vừa khéo vờn nghịch bàn chân trần trắng nõn của Tô Nam.
Lúc này mới cảm thấy nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa nhúng trong nước.
Trần Tri Ngộ khoác áo vào, buông bàn tay đang vuốt ve mắt cá chân Tô Nam ra, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, rồi tiếp tục ôm Tô Nam đầm mồ hôi vào lòng: “Qua buổi trưa rồi, ăn cơm không em?”
Cô nàng rất ư không cam tâm tình nguyện ‘ậm ờ’ một tiếng trong khoang mũi, ngữ điệu cong tập tễnh.
Trần Tri Ngộ phì cười, ôm cô lên, mở chăn ra, hết sức cẩn thận tránh không đụng vào ngón chân bị thương.
Tô Nam lí nhí: “Nóng.”
“Cố chịu một chút, bây giờ không dám mở điều hòa cho em.”
Có lẽ cô mệt chết rồi, ngón tay chẳng chút sức lực chọc chọc tay anh, tựa như hờn dỗi phản kháng, sau đó nhắm tịt mắt lại.
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhịp nhàng. Cũng chịu thua cô lúc này mà có thể ngủ được.
Người trong lòng mềm mại tựa không xương.
Trải qua một trận vừa rồi, ở trong lòng Trần Tri Ngộ, Tô Nam bây giờ đã hoàn toàn triệt để bị anh đóng dấu xác nhận chủ quyền lãnh thổ. Từ giờ về sau, mặc cô làm loạn đến đâu thì làm, dù chân trời góc biển, anh cũng dứt khoát túm ngược cô về.
Tay cũng không để phí, xoa nắn bờ vai, mơn trớn vòng eo thon nhỏ đến mức siết một cái cũng có thể đứt gãy.
Thi thoảng cô cảm giác được, khó chịu hất tay anh ra, lông mày khẽ nhíu lại.
Trần Tri Ngộ không hiểu sao cứ thích trêu cô như vậy, bây giờ mà mổ xẻ ý nghĩ trong đầu anh thì hết thảy đều là, mũi cô thật đẹp, sao trước đây không thấy; làn da sao lại trắng thế này; ngực cũng không nhỏ, bình thường thật nhìn không ra…
… Thật con mẹ nó ngây thơ.
Sống đến nước này, mà như càng sống càng thụt lùi.
Thật muốn hút thuốc.
Buông Tô Nam xuống, đi ra lối vào ngoài cửa chính, liếc mắt nhìn chiếc bàn bên trái, xé một gói Marlboro, đứng đó châm thuốc.
Hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, thong thả hút xong, trở lại giường, ôm Tô Nam.
Điện thoại di động đặt bên cạnh ‘brư.. ưm’ một tiếng rung lên, sợ đánh thức Tô Nam, Trần Tri Ngộ vội với tay lấy, không thèm ngó qua lập tức bấm tắt.
Một lát sau, lại rung. Chỉnh tắt âm, liếc nhìn màn hình, Cốc Tín Hồng.
Trần Tri Ngộ dùng một tay gửi tin nhắn cho Cốc Tín Hồng: ‘Chuyện gì?’
Điện thoại lại gọi tới, lại tiếp tục bấm tắt.
Chưa đầy mấy giây sau, Cốc Tín Hồng nhắn qua: ‘Fuck! Cậu không thể nghe điện thoại hả?’
Trần Tri Ngộ không trả lời, chẳng mấy chốc, Cốc Tín Hồng lại gửi tiếp tin nhắn khác: ‘Ở thành Sùng? Tớ về ghé qua, ra ăn cơm không?’
Trần Tri Ngộ: ‘Không ăn.’
Cốc Tín Hồng: ‘Fuck. Giáo sư Trần thật đại gia lớn lối mà!’
Trần Tri Ngộ: ‘Có việc. Trừ khi con trai cậu ra đời, chuyện khác đừng gọi tớ.’
Nhắn xong ném điện thoại sang một bên. Màn hình di động nhấp nháy mấy cái, rồi hoàn toàn lặng lẽ thu binh.
Chốc lát, Trần Tri Ngộ nghe thấy người trong lòng khẽ lí nhí: “… Đau.”
“Đau ở đâu nào?”
Tưởng cô nói mớ, một lúc sau, lại thấy cô chầm chậm mở mắt ra. Trong phòng không bật đèn, chỉ có những tia sáng nhỏ vụn len qua khe hở rèm cửa sổ.
Trần Tri Ngộ bật đèn ngủ lên, ánh cam ấm áp như vỏ quýt lạc vào mắt cô, đẹp tựa đầm nước trong vắt.
“Thức rồi à.” Cúi đầu hôn mi mắt cô.
Cô lại nói: “Đau.” Giọng nói lúc này đã rõ ràng hơn.
“Đau ở đó sao? Bên dưới?”
Gò má cô trắng nõn, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ ửng hồng, ánh mắt trốn nấp: “… Chân.”
“Hết thuốc tê. Em cố chịu một chút.”
Hồi nhỏ, bị đinh đâm vào chân, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ mùi vị đó. Tay đứt ruột xót, cô bị rút nguyên cả móng chân, không cần nghĩ cũng biết đau cỡ nào.
Đành phải tìm cách phân tán sự chú ý của cô: “Em đói bụng không?”
Tô Nam lắc đầu.
“Muốn ngủ nữa à?”
“Không ngủ được nữa.”
“Vậy anh bế đi tắm nhé, em cần… rửa, kiểm tra một chút… Tới câu này, bản thân anh cũng thấy ngượng ngùng.
Quả nhiên Tô Nam hoàn toàn đóng tịt mắt: “… Không được dính nước.”
“Anh không để em ướt đâu.” Vừa nói vừa quàng hai cánh tay mảnh mai của cô lên vai mình.
Toàn bộ cơ thể Tô Nam quắp trên người anh, sợ ngã, cánh tay vòng quanh ôm anh rất chặt.
Cô không mặc quần áo, anh lại mặc áo sơ mi, da thịt trần trụi phía trước cọ với vải vóc có phần thô ráp khiến cô vô cùng quẫn bách, ánh mắt ‘xếp re’ dán chặt dưới nền nhà sau lưng anh, không dám ngọ nguậy nhìn bất cứ thứ gì.
Vào phòng tắm, Trần Tri Ngộ đặt Tô Nam ngồi lên khăn bông đã trải sẵn trên thành bồn tắm, rồi cầm mép khăn quấn cô lại, sau đó mở nước, chỉnh nhiệt độ.
Nước ấm từ từ dâng lên, không khí trong phòng nóng hôi hổi.
Trần Tri Ngộ bế ngang Tô Nam, bảo cô giơ cao chân trái, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô vào bồn tắm.
Tô Nam vịn tay vào mép bồn, ngồi xuống.
Trần Tri Ngộ giữ lấy chân trái cô: “Em tắm đi.”
Hơi nước trong phòng nhuộm màu quýt chín của ánh đèn, mặt Tô Nam nóng bừng: “… Anh có thể quay lưng đi được không?”
Trần Tri Ngộ bật cười: “Anh cầm chân em, sao quay lưng đi được?”
Miệng thì nói thế, nhưng vẫn xoay mặt đi.
Tô Nam cúi đầu nhìn lướt qua thân thể mình.
Có lẽ do tác dụng tâm lý, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không còn giống như trước.
Cảm giác này không cách nào diễn tả bằng lời. Hoảng loạn và lo lắng có phần tương tự năm mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy vết máu đỏ sậm dính trên quần lót mình.
Cô với tay xuống, khẽ chạm vào.
Bồn đầy nước ấm dập dềnh dao động, đẩy tới trước khép lại, rồi loáng cái bung mở.
Hơi sưng. Cảm giác đau đã rất mơ hồ.
Kỳ thực, về sau, cô không còn đau nhiều nữa, chỉ là hốt hoảng, cảm thấy bản thân mình quá đỗi xa lạ. Giống như bùn cát bị sóng biển cuốn mang đi, không cách nào đoán định được nơi đến, chỉ có thể hòa mình cuộn theo.
Sau đó, cũng không tự mâu thuẫn nữa mà mang theo tâm trạng kích động bí ẩn cảm nhận anh, tin tưởng anh.
Cho dù tâm lý hay sinh lý, chỉ cảm thấy thỏa mãn đong đầy.
Đầu óc suy nghĩ hỗn loạn, cố dẹp yên được đôi giây, nó lại ngẫu nhiên nhảy tới thời khắc then chốt đã diễn ra mấy tiếng trước đó, hồi tưởng một chặp, buộc nó phải dừng lại, nhưng nó cứ vận hành liên tục, một giây không ngừng.
“Chân em bị thương khi nào thế?”
“A…” Tô Nam không nghĩ tới anh đột nhiên lên tiếng, suy nghĩ bỗng chốc bị cắt ngang, ngơ ngác một hồi lâu mới lúng ta lúng túng trả lời: “Hôm nói với anh không thể đi huyện W…”
Trần Tri Ngộ lập tức nhíu mày dòm qua.
“A, anh anh anh đừng…” Cũng không biết phải che chắn chỗ nào.
“Nếu hôm nay anh không đến, em định cứ như vậy giấu luôn sao?”
Tô Nam né tránh ánh mắt anh: “Chỉ là… không tìm được cơ hội thích hợp. Anh đi khảo sát bên ngoài, em nói càng làm anh lo lắng hơn, chẳng qua chỉ là… ngón chân bị thương, không có việc gì lớn mà.”
“Thế nào mới là chuyện lớn?”
Bây giờ, tình hình này đang tiến tới ‘Đàm phán song phương’ rồi, rõ ràng phía Tô Nam hoàn toàn nằm trong thế bất lợi, vừa phải lẩn trốn ánh mắt Trần Tri Ngộ, vừa phải che chắn cơ thể không chút manh giáp, đầu óc vận hành tám hướng, không còn sót lại chỗ nào cho cô bịa ra được chuyện nói dối, trong đầu có gì toàn bộ trút hết ra.
“… Em cũng không biết tại sao mình lại cứ im thít một mạch như vậy, đã nghĩ sẽ lấy một offer thật tốt, sau đó đường đường chính chính đi gặp anh. Cứ cảm thấy mình thật thất bại, làm gì cũng không xong…”
Trần Tri Ngộ nhìn cô, mặc dù lúc này cô đang ngâm mình trong nước không mặc gì, anh cũng hiếm có được lòng không chao đảo: “Ngay từ đầu, không phải vì em lợi hại anh mới thích em. Em có lúc nào lợi hại sao?”
“Vậy sao anh lại thích em?”
Trần Tri Ngộ phun ra hai chữ: “Em ngốc.”
Tô Nam vốc nước hắt anh.
Trần Tri Ngộ nghiêm mặt: “Quy củ chút nào.”
Tô Nam: “…”
Ánh mắt Trần Tri Ngộ rơi trên gương mặt bị hơi nóng xông ửng hồng của cô: “Anh tin tưởng em nên mới chiều em, để em lăn qua lộn lại tự làm theo ý mình, nhưng không phải để em hành hạ bản thân thành ra chật vật thế này. Con người rơi xuống nước, còn biết hướng lên bờ kêu cứu. Chúng ta biết nhau lâu như vậy, cho dù bỏ qua một bên không nói tới quan hệ hiện giờ, là giáo viên, anh không đáng để em tin tưởng sao?”
Tô Nam cúi thấp đầu ‘dạ’ một tiếng.
“Anh thích dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ, sự tự lập, lòng tự trọng của em, nhưng phàm là chuyện gì cũng vậy ‘hay quá hóa dở’.”
“Dạ…”
“Trao đổi với nhau, thế nào cũng sẽ tìm ra được phương pháp giải quyết. Em không cần anh trực tiếp sắp xếp hết mọi việc cho em, nhưng anh lớn hơn em mười năm kiến thức kinh nghiệm, không phải ít nhiều gì có thể cho em sử dụng sao?”
Tô Nam trượt người xuống, vùi đầu vào nước, che giấu hai mắt nóng cay cay.
“Chỉ cần em chịu mở lòng với anh, bất cứ khó khăn gì cũng sẽ không còn là khó khăn nữa. Anh có thể cho em hàng trăm cách giải quyết, em chọn cái nào khiến em thấy thoải mái dễ chịu nhất, đừng một mình để tâm chuyện vụn vặt rồi đi vào chỗ bế tắc.”
Anh liếc mắt nhìn Tô Nam, khẽ nhíu mày: “Tắm xong chưa? Em có xấu hổ hơn nữa cũng không cần chết đuối, anh tha thứ cho em.”
Nói xong, mở van xả.
Mực nước loáng cái hạ thấp xuống, lộ ra trọn khuôn mặt xinh xắn. Tô Nam cuống cuồng rối rít, nhưng chân trái bị Trần Tri Ngộ túm trong tay, căn bản không động cựa được.
Anh vắt chéo chân ngồi trên thành bồn tắm, áo sơ mi trắng bị cô hắt nước ẩm ướt, lộ ra đường nét cơ bắp bên trong. Khóe miệng treo cong nụ cười, nhàn nhã nhìn cô.
Lúc này không còn làn nước che chắn, hết thảy lộ ra trước mắt anh.
Gương mặt không biết vì quẫn bách hay vì bị hơi nước xông nóng, đỏ như muốn rỉ máu.
Trần Tri Ngộ cười vang, không trêu cô nữa, chờ nước thoát xong, lại kéo khăn tắm thả lên người cô. Đặt chân trái cô xuống, lấy khăn tắm quấn cô lại rồi ôm khỏi ‘bể cá’, ướt sũng thả xuống giường.
Anh đi lấy máy sấy, mở hệ thống sưởi trong phòng lên.
Tranh thủ Tô Nam sấy tóc, nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra, Tô Nam đã hong khô tóc, hơn nữa còn mặc xong quần áo chỉnh tề.
Trần Tri Ngộ: “…”
Vốn định dụ dỗ cô ‘chơi đùa’ một phen nữa.
Trần Tri Ngộ ngồi xuống bên cạnh Tô Nam, vừa lau tóc vừa hỏi: “Em đói bụng không, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
Tô Nam nhìn anh, ánh mắt như được gột sạch, trong suốt lấp lánh: “Có thể gọi thức ăn mang đến không anh? Em đã sớm muốn thử…”
Trần Tri Ngộ nhíu mày: “Thử cái gì? Thử với ai?”
Tô Nam lật đật giải thích: “Em nói là… thử ở trong khách sạn cả ngày, không làm gì, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn…”
“Không làm gì?” Trần Tri Ngộ cười nham hiểm: “Anh thấy vẫn có thể làm chút gì đó.”
Tô Nam đỏ mặt đẩy anh ra.
“Em nghĩ lung tung gì đấy hả?” Trần Tri Ngộ trong lòng thiếu hụt đứng đắn nhưng bày ra bộ dạng đường hoàng chính nhân quân tử: “Ý anh là, làm một số chuyện nghiêm túc như viết luận văn.”
“Xùy, biến thái, ở khách sạn viết luận văn.”
Trần Tri Ngộ một chưởng chụp qua.
Tô Nam thuận thế ngã xuống giường, giương mắt nhìn anh, lộ ra nụ cười thật sự vui vẻ đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua.
“Thầy Trần.”
“Hử?”
“Anh thật đẹp mắt… Em thích anh.”
***(* W. H. Auden – Wystan Hugh Auden: là một trong những gương mặt thơ ca Mỹ lớn nhất thế kỷ 20. Tác giả của hơn 400 bài thơ, 7 trường ca, 5 vở Opera, cùng hơn 400 tiểu luận và phê bình có giá trị trong nhiều lĩnh vực khác nhau.
Câu trên trích trong bài ‘Khi tôi bước ra từ một buổi chiều muộn’ – ‘ As I Walked Out One Evening ’: một trong những bài thơ được biết đến nhiều nhất của ông.)
—— W. H. Auden
***
Ban ngày, mặt trời rải thảm nắng trải một màu sáng rỡ trên nền nhà, rồi lượn quanh nghiêng mình đổ bóng lên drap giường, vừa khéo vờn nghịch bàn chân trần trắng nõn của Tô Nam.
Lúc này mới cảm thấy nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa nhúng trong nước.
Trần Tri Ngộ khoác áo vào, buông bàn tay đang vuốt ve mắt cá chân Tô Nam ra, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, rồi tiếp tục ôm Tô Nam đầm mồ hôi vào lòng: “Qua buổi trưa rồi, ăn cơm không em?”
Cô nàng rất ư không cam tâm tình nguyện ‘ậm ờ’ một tiếng trong khoang mũi, ngữ điệu cong tập tễnh.
Trần Tri Ngộ phì cười, ôm cô lên, mở chăn ra, hết sức cẩn thận tránh không đụng vào ngón chân bị thương.
Tô Nam lí nhí: “Nóng.”
“Cố chịu một chút, bây giờ không dám mở điều hòa cho em.”
Có lẽ cô mệt chết rồi, ngón tay chẳng chút sức lực chọc chọc tay anh, tựa như hờn dỗi phản kháng, sau đó nhắm tịt mắt lại.
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhịp nhàng. Cũng chịu thua cô lúc này mà có thể ngủ được.
Người trong lòng mềm mại tựa không xương.
Trải qua một trận vừa rồi, ở trong lòng Trần Tri Ngộ, Tô Nam bây giờ đã hoàn toàn triệt để bị anh đóng dấu xác nhận chủ quyền lãnh thổ. Từ giờ về sau, mặc cô làm loạn đến đâu thì làm, dù chân trời góc biển, anh cũng dứt khoát túm ngược cô về.
Tay cũng không để phí, xoa nắn bờ vai, mơn trớn vòng eo thon nhỏ đến mức siết một cái cũng có thể đứt gãy.
Thi thoảng cô cảm giác được, khó chịu hất tay anh ra, lông mày khẽ nhíu lại.
Trần Tri Ngộ không hiểu sao cứ thích trêu cô như vậy, bây giờ mà mổ xẻ ý nghĩ trong đầu anh thì hết thảy đều là, mũi cô thật đẹp, sao trước đây không thấy; làn da sao lại trắng thế này; ngực cũng không nhỏ, bình thường thật nhìn không ra…
… Thật con mẹ nó ngây thơ.
Sống đến nước này, mà như càng sống càng thụt lùi.
Thật muốn hút thuốc.
Buông Tô Nam xuống, đi ra lối vào ngoài cửa chính, liếc mắt nhìn chiếc bàn bên trái, xé một gói Marlboro, đứng đó châm thuốc.
Hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, thong thả hút xong, trở lại giường, ôm Tô Nam.
Điện thoại di động đặt bên cạnh ‘brư.. ưm’ một tiếng rung lên, sợ đánh thức Tô Nam, Trần Tri Ngộ vội với tay lấy, không thèm ngó qua lập tức bấm tắt.
Một lát sau, lại rung. Chỉnh tắt âm, liếc nhìn màn hình, Cốc Tín Hồng.
Trần Tri Ngộ dùng một tay gửi tin nhắn cho Cốc Tín Hồng: ‘Chuyện gì?’
Điện thoại lại gọi tới, lại tiếp tục bấm tắt.
Chưa đầy mấy giây sau, Cốc Tín Hồng nhắn qua: ‘Fuck! Cậu không thể nghe điện thoại hả?’
Trần Tri Ngộ không trả lời, chẳng mấy chốc, Cốc Tín Hồng lại gửi tiếp tin nhắn khác: ‘Ở thành Sùng? Tớ về ghé qua, ra ăn cơm không?’
Trần Tri Ngộ: ‘Không ăn.’
Cốc Tín Hồng: ‘Fuck. Giáo sư Trần thật đại gia lớn lối mà!’
Trần Tri Ngộ: ‘Có việc. Trừ khi con trai cậu ra đời, chuyện khác đừng gọi tớ.’
Nhắn xong ném điện thoại sang một bên. Màn hình di động nhấp nháy mấy cái, rồi hoàn toàn lặng lẽ thu binh.
Chốc lát, Trần Tri Ngộ nghe thấy người trong lòng khẽ lí nhí: “… Đau.”
“Đau ở đâu nào?”
Tưởng cô nói mớ, một lúc sau, lại thấy cô chầm chậm mở mắt ra. Trong phòng không bật đèn, chỉ có những tia sáng nhỏ vụn len qua khe hở rèm cửa sổ.
Trần Tri Ngộ bật đèn ngủ lên, ánh cam ấm áp như vỏ quýt lạc vào mắt cô, đẹp tựa đầm nước trong vắt.
“Thức rồi à.” Cúi đầu hôn mi mắt cô.
Cô lại nói: “Đau.” Giọng nói lúc này đã rõ ràng hơn.
“Đau ở đó sao? Bên dưới?”
Gò má cô trắng nõn, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ ửng hồng, ánh mắt trốn nấp: “… Chân.”
“Hết thuốc tê. Em cố chịu một chút.”
Hồi nhỏ, bị đinh đâm vào chân, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ mùi vị đó. Tay đứt ruột xót, cô bị rút nguyên cả móng chân, không cần nghĩ cũng biết đau cỡ nào.
Đành phải tìm cách phân tán sự chú ý của cô: “Em đói bụng không?”
Tô Nam lắc đầu.
“Muốn ngủ nữa à?”
“Không ngủ được nữa.”
“Vậy anh bế đi tắm nhé, em cần… rửa, kiểm tra một chút… Tới câu này, bản thân anh cũng thấy ngượng ngùng.
Quả nhiên Tô Nam hoàn toàn đóng tịt mắt: “… Không được dính nước.”
“Anh không để em ướt đâu.” Vừa nói vừa quàng hai cánh tay mảnh mai của cô lên vai mình.
Toàn bộ cơ thể Tô Nam quắp trên người anh, sợ ngã, cánh tay vòng quanh ôm anh rất chặt.
Cô không mặc quần áo, anh lại mặc áo sơ mi, da thịt trần trụi phía trước cọ với vải vóc có phần thô ráp khiến cô vô cùng quẫn bách, ánh mắt ‘xếp re’ dán chặt dưới nền nhà sau lưng anh, không dám ngọ nguậy nhìn bất cứ thứ gì.
Vào phòng tắm, Trần Tri Ngộ đặt Tô Nam ngồi lên khăn bông đã trải sẵn trên thành bồn tắm, rồi cầm mép khăn quấn cô lại, sau đó mở nước, chỉnh nhiệt độ.
Nước ấm từ từ dâng lên, không khí trong phòng nóng hôi hổi.
Trần Tri Ngộ bế ngang Tô Nam, bảo cô giơ cao chân trái, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô vào bồn tắm.
Tô Nam vịn tay vào mép bồn, ngồi xuống.
Trần Tri Ngộ giữ lấy chân trái cô: “Em tắm đi.”
Hơi nước trong phòng nhuộm màu quýt chín của ánh đèn, mặt Tô Nam nóng bừng: “… Anh có thể quay lưng đi được không?”
Trần Tri Ngộ bật cười: “Anh cầm chân em, sao quay lưng đi được?”
Miệng thì nói thế, nhưng vẫn xoay mặt đi.
Tô Nam cúi đầu nhìn lướt qua thân thể mình.
Có lẽ do tác dụng tâm lý, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không còn giống như trước.
Cảm giác này không cách nào diễn tả bằng lời. Hoảng loạn và lo lắng có phần tương tự năm mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy vết máu đỏ sậm dính trên quần lót mình.
Cô với tay xuống, khẽ chạm vào.
Bồn đầy nước ấm dập dềnh dao động, đẩy tới trước khép lại, rồi loáng cái bung mở.
Hơi sưng. Cảm giác đau đã rất mơ hồ.
Kỳ thực, về sau, cô không còn đau nhiều nữa, chỉ là hốt hoảng, cảm thấy bản thân mình quá đỗi xa lạ. Giống như bùn cát bị sóng biển cuốn mang đi, không cách nào đoán định được nơi đến, chỉ có thể hòa mình cuộn theo.
Sau đó, cũng không tự mâu thuẫn nữa mà mang theo tâm trạng kích động bí ẩn cảm nhận anh, tin tưởng anh.
Cho dù tâm lý hay sinh lý, chỉ cảm thấy thỏa mãn đong đầy.
Đầu óc suy nghĩ hỗn loạn, cố dẹp yên được đôi giây, nó lại ngẫu nhiên nhảy tới thời khắc then chốt đã diễn ra mấy tiếng trước đó, hồi tưởng một chặp, buộc nó phải dừng lại, nhưng nó cứ vận hành liên tục, một giây không ngừng.
“Chân em bị thương khi nào thế?”
“A…” Tô Nam không nghĩ tới anh đột nhiên lên tiếng, suy nghĩ bỗng chốc bị cắt ngang, ngơ ngác một hồi lâu mới lúng ta lúng túng trả lời: “Hôm nói với anh không thể đi huyện W…”
Trần Tri Ngộ lập tức nhíu mày dòm qua.
“A, anh anh anh đừng…” Cũng không biết phải che chắn chỗ nào.
“Nếu hôm nay anh không đến, em định cứ như vậy giấu luôn sao?”
Tô Nam né tránh ánh mắt anh: “Chỉ là… không tìm được cơ hội thích hợp. Anh đi khảo sát bên ngoài, em nói càng làm anh lo lắng hơn, chẳng qua chỉ là… ngón chân bị thương, không có việc gì lớn mà.”
“Thế nào mới là chuyện lớn?”
Bây giờ, tình hình này đang tiến tới ‘Đàm phán song phương’ rồi, rõ ràng phía Tô Nam hoàn toàn nằm trong thế bất lợi, vừa phải lẩn trốn ánh mắt Trần Tri Ngộ, vừa phải che chắn cơ thể không chút manh giáp, đầu óc vận hành tám hướng, không còn sót lại chỗ nào cho cô bịa ra được chuyện nói dối, trong đầu có gì toàn bộ trút hết ra.
“… Em cũng không biết tại sao mình lại cứ im thít một mạch như vậy, đã nghĩ sẽ lấy một offer thật tốt, sau đó đường đường chính chính đi gặp anh. Cứ cảm thấy mình thật thất bại, làm gì cũng không xong…”
Trần Tri Ngộ nhìn cô, mặc dù lúc này cô đang ngâm mình trong nước không mặc gì, anh cũng hiếm có được lòng không chao đảo: “Ngay từ đầu, không phải vì em lợi hại anh mới thích em. Em có lúc nào lợi hại sao?”
“Vậy sao anh lại thích em?”
Trần Tri Ngộ phun ra hai chữ: “Em ngốc.”
Tô Nam vốc nước hắt anh.
Trần Tri Ngộ nghiêm mặt: “Quy củ chút nào.”
Tô Nam: “…”
Ánh mắt Trần Tri Ngộ rơi trên gương mặt bị hơi nóng xông ửng hồng của cô: “Anh tin tưởng em nên mới chiều em, để em lăn qua lộn lại tự làm theo ý mình, nhưng không phải để em hành hạ bản thân thành ra chật vật thế này. Con người rơi xuống nước, còn biết hướng lên bờ kêu cứu. Chúng ta biết nhau lâu như vậy, cho dù bỏ qua một bên không nói tới quan hệ hiện giờ, là giáo viên, anh không đáng để em tin tưởng sao?”
Tô Nam cúi thấp đầu ‘dạ’ một tiếng.
“Anh thích dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ, sự tự lập, lòng tự trọng của em, nhưng phàm là chuyện gì cũng vậy ‘hay quá hóa dở’.”
“Dạ…”
“Trao đổi với nhau, thế nào cũng sẽ tìm ra được phương pháp giải quyết. Em không cần anh trực tiếp sắp xếp hết mọi việc cho em, nhưng anh lớn hơn em mười năm kiến thức kinh nghiệm, không phải ít nhiều gì có thể cho em sử dụng sao?”
Tô Nam trượt người xuống, vùi đầu vào nước, che giấu hai mắt nóng cay cay.
“Chỉ cần em chịu mở lòng với anh, bất cứ khó khăn gì cũng sẽ không còn là khó khăn nữa. Anh có thể cho em hàng trăm cách giải quyết, em chọn cái nào khiến em thấy thoải mái dễ chịu nhất, đừng một mình để tâm chuyện vụn vặt rồi đi vào chỗ bế tắc.”
Anh liếc mắt nhìn Tô Nam, khẽ nhíu mày: “Tắm xong chưa? Em có xấu hổ hơn nữa cũng không cần chết đuối, anh tha thứ cho em.”
Nói xong, mở van xả.
Mực nước loáng cái hạ thấp xuống, lộ ra trọn khuôn mặt xinh xắn. Tô Nam cuống cuồng rối rít, nhưng chân trái bị Trần Tri Ngộ túm trong tay, căn bản không động cựa được.
Anh vắt chéo chân ngồi trên thành bồn tắm, áo sơ mi trắng bị cô hắt nước ẩm ướt, lộ ra đường nét cơ bắp bên trong. Khóe miệng treo cong nụ cười, nhàn nhã nhìn cô.
Lúc này không còn làn nước che chắn, hết thảy lộ ra trước mắt anh.
Gương mặt không biết vì quẫn bách hay vì bị hơi nước xông nóng, đỏ như muốn rỉ máu.
Trần Tri Ngộ cười vang, không trêu cô nữa, chờ nước thoát xong, lại kéo khăn tắm thả lên người cô. Đặt chân trái cô xuống, lấy khăn tắm quấn cô lại rồi ôm khỏi ‘bể cá’, ướt sũng thả xuống giường.
Anh đi lấy máy sấy, mở hệ thống sưởi trong phòng lên.
Tranh thủ Tô Nam sấy tóc, nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra, Tô Nam đã hong khô tóc, hơn nữa còn mặc xong quần áo chỉnh tề.
Trần Tri Ngộ: “…”
Vốn định dụ dỗ cô ‘chơi đùa’ một phen nữa.
Trần Tri Ngộ ngồi xuống bên cạnh Tô Nam, vừa lau tóc vừa hỏi: “Em đói bụng không, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
Tô Nam nhìn anh, ánh mắt như được gột sạch, trong suốt lấp lánh: “Có thể gọi thức ăn mang đến không anh? Em đã sớm muốn thử…”
Trần Tri Ngộ nhíu mày: “Thử cái gì? Thử với ai?”
Tô Nam lật đật giải thích: “Em nói là… thử ở trong khách sạn cả ngày, không làm gì, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn…”
“Không làm gì?” Trần Tri Ngộ cười nham hiểm: “Anh thấy vẫn có thể làm chút gì đó.”
Tô Nam đỏ mặt đẩy anh ra.
“Em nghĩ lung tung gì đấy hả?” Trần Tri Ngộ trong lòng thiếu hụt đứng đắn nhưng bày ra bộ dạng đường hoàng chính nhân quân tử: “Ý anh là, làm một số chuyện nghiêm túc như viết luận văn.”
“Xùy, biến thái, ở khách sạn viết luận văn.”
Trần Tri Ngộ một chưởng chụp qua.
Tô Nam thuận thế ngã xuống giường, giương mắt nhìn anh, lộ ra nụ cười thật sự vui vẻ đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua.
“Thầy Trần.”
“Hử?”
“Anh thật đẹp mắt… Em thích anh.”
***(* W. H. Auden – Wystan Hugh Auden: là một trong những gương mặt thơ ca Mỹ lớn nhất thế kỷ 20. Tác giả của hơn 400 bài thơ, 7 trường ca, 5 vở Opera, cùng hơn 400 tiểu luận và phê bình có giá trị trong nhiều lĩnh vực khác nhau.
Câu trên trích trong bài ‘Khi tôi bước ra từ một buổi chiều muộn’ – ‘ As I Walked Out One Evening ’: một trong những bài thơ được biết đến nhiều nhất của ông.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook