Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
-
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi yêu em, tôi là một con quái vật, nhưng tôi yêu em. Tôi hèn hạ vô sỉ, ngang ngược tàn nhẫn… Nhưng tôi yêu em, tôi yêu em!”
—— ‘ Lolita’ ( Vladimir Nabokov)
***
Bên phân hiệu mới trong khu đô thị đại học, Trần Tri Ngộ cũng có nhà ở đó.
(* Đô thị đại họ c – t hành phố đại học – U niversity City: là mô hình phát triển cao của nền giáo dục đại học, với đầy đủ c ác công trình phục vụ mục đích nghiên cứu giáo dục (c ụm giảng đường hiện đại, k hu nghiên cứu khoa học, t hư viện, ký túc xá sinh viên và khu nhà ở cho giảng viên) đảm bảo một môi trường học tậ p, n ghiên cứu tốt nhất cho sự phát triển giáo dục Đại học. L à một cộng đồng hoàn chỉnh xung quanh trường đại học, với đủ công trình hạ tầng xã hội (b ệnh viện, siêu thị, nhà hàng, khách sạn, bến xe, bể bơi, công viên, sân vận động …), cư dân chủ yếu là sinh viên, nghiên cứu sinh, giảng viên….)
Khu vực ngoại thành giá rẻ, chính phủ vung tay giao cho ba trường đại học xây phân hiệu mới. Dân kinh doanh bất động sản nghe tiếng gió lập tức bắt tay vào hành động, chưa tới nửa năm, nhà thương mại đột ngột từ mặt đất chui lên như nấm mọc sau mưa.
Trường học hợp tác với thương nhân bất động sản, giảng viên trong trường được lợi, có thể lấy được nhà với mức giá rất thấp. Trần Tri Ngộ không thiếu số tiền này, cũng theo mua một căn hộ, sửa sang lại, trang trí đơn giản, mỗi khi đến dạy ở phân hiệu mới thì về đây nghỉ ngơi.
Buổi chiều Trần Tri Ngộ còn có lớp, sau khi giải quyết xong cơm trưa trong đô thị đại học, anh đưa Tô Nam về nhà.
Một tiểu khu vô cùng yên tĩnh, vừa bước vào cổng chính Tô Nam đã bắt đầu hồi hộp, sợ đụng phải các giảng viên quen biết với Trần Tri Ngộ sống trong cùng tiểu khu.
Kết quả, sợ cái gì cái đó đến.
Xuống xe, nối gót theo Trần Tri Ngộ vào tòa nhà, vừa quét thẻ mở cửa lớn bên dưới, đã chạm mặt một giảng viên từ phía đối diện đi ra, khoảng tầm bốn mươi mấy tuổi, mặc áo khoác đen điển hình của công chức, đeo kính, kẹp sách dưới nách.
“Thầy Trần tan lớp rồi à?”
Trần Tri Ngộ cười gật đầu: “Thầy Hàn lên lớp sao?”
“Đến phòng thí nghiệm, hướng dẫn cho mấy sinh viên làm lại báo cáo.”
Ánh mắt thầy giáo lướt qua Tô Nam.
Tô Nam vội nói: “Chào thầy.”
Thầy giáo khẽ gật đầu.
Tô Nam lại hướng về phía Trần Tri Ngộ lộ ra nụ cười lễ phép tiêu chuẩn: “Hết giờ học còn làm phiền thầy Trần mượn sách, thật ngại quá, em đứng đây chờ thầy ạ?”
Trần Tri Ngộ liếc một cái: “Em đợi ở đây đi.”
Vị ‘thầy Hàn’ này không mảy may nghi ngờ, vòng qua bên cạnh hai người, đẩy cửa đi ra.
Pha cứu nguy này, quả thật đã dùng hết trí tuệ nửa đời. Trong lòng Tô Nam còn chưa kịp thổi phồng khen ngợi mình xong, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Tri Ngộ đang nhìn mình như cười như không.
“Em sợ cái gì?”
“… Em thì không sao, anh còn phải dạy học ở đây.”
“Anh không quan tâm mấy chuyện này, trái lại em lao tâm khổ trí thay anh.”
Tô Nam cười khúc khích nhìn anh: “Anh còn dửng dưng như vậy, nhưng em nghe nói, viện trưởng viện truyền thông đại học Sùng rất nghiêm khắc, anh mà bị viện trưởng gọi lên nói chuyện là coi như ván đóng thuyền, xong luôn.”
“Nếu ông cụ tìm anh uống trà, chắc chắn không thể thiếu một cốc của em.”
“Anh đâu còn là giáo viên của em nữa!”
“Một ngày làm thầy…”
Nửa câu sau, nhẩm nhẩm lại không ổn, đó không phải thành loạn luân rồi sao? Im thít không nói không rằng, túm cánh tay cô, tiến vào thang máy. (Editor: nửa câu còn lại: ‘… cả đời làm cha’)
Căn hộ của Trần Tri Ngộ thiết kế theo phong cách tối giản, đồ đạc không nhiều nhưng đủ đáp ứng các nhu cầu sinh hoạt hàng ngày.
Lớp học buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ, thời gian gấp gáp, mắt thấy sắp muộn, anh chỉ hướng dẫn qua loa cho Tô Nam vị trí để đồ đạc trong nhà rồi đặt chìa khóa xuống bàn trà, dặn dò: “Nếu em muốn ra ngoài mua đồ, cách cổng tiểu khu năm trăm mét về phía đông có một siêu thị. Bốn giờ anh tan lớp, buổi tối dẫn em đi ăn thật ngon.”
Nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh đi đây, em khóa trái cửa lại đi.”
Tô Nam gật đầu lia lịa.
Cửa đóng lại chưa tới hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Nam lật đật chạy ra, nhìn qua mắt mèo, vặn tay nắm cửa.
“Trên bàn có quyển sách, bìa màu xanh dương, lấy giúp anh.”
Cầm ra, đưa tới tay.
Trần Tri Ngộ nhận lấy, tay kia thình lình ôm lấy eo cô, đè lên khung cửa, cúi đầu xuống.
Nụ hôn lướt qua thoáng chốc, anh ngẩng đầu: “… Cũng quên chuyện này.”
Cười, gió thoảng mây trôi.
Tiếng bước chân xa dần.
Tô Nam đóng cửa lại, ngón trỏ vuốt ve cánh môi, cười ngây ngô.
Buổi chiều thời gian dư dả, Tô Nam lắc lư mò mẫm nơi ở của Trần Tri Ngộ.
Trong tủ quần áo treo đủ y phục bốn mùa, mỗi loại hai bộ, cô lấy vài món ra ngắm nghía, đều là Emporio Armani, cô không rành nhãn hiệu này, nhưng biết giá không rẻ, quan trọng là rất hợp với Trần Tri Ngộ.
(* Thương hiệu Emporio Armani được thành lập bởi nhà thiết kế Giorgio Armani, hướng đến các sản phẩm thuộc dòng ready-to-war và phụ kiện. C ác sản phẩm thuộc dòng thương hiệu này đều được làm từ những chất liệu cao cấp.)
Có kệ sách, không nhiều sách lắm, ngoài các tạp chí học thuật và sách chuyên ngành, còn lại là cả hàng truyện tranh bộ in thành từng tập riêng lẻ, nhưng tất cả đều còn nguyên bao kiếng bên ngoài, không xé mở quyển nào.
Trong góc, đặt một chiếc ghế sofa đơn, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, một chiếc đèn đứng, không gian này vừa nhìn đã thấy vô cùng thích hợp để ngồi đọc sách.
Tiếp nữa chính là giường.
Bộ drap ba món màu xám đơ, chăn xốc một góc.
Đứng bên giường ngủ, sau nhiều lần tự lên án lương tâm, cuối cùng cũng không kìm được kích động ——
Nhào lên.
Lăn mèo.
Sau khi nhìn qua hết một lượt mọi ngóc ngách trong nhà, Tô Nam mới sực nhớ mình còn chưa làm chuyện chính.
Lấy laptop trong vali ra, bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Đến ba giờ rưỡi, mệt rã rời, đẩy laptop sang một bên, đi tới giường của Trần Tri Ngộ nằm xuống.
Chăn và drap gối, đều có mùi hương xà phòng sạch sẽ.
Hít hà một hồi, những ý nghĩ loạn xị tối mù không ngừng trồi lên trong đầu, đuổi nó ra, nhắm mắt ngủ.
Ngửi thấy thoang thoảng mùi khói thuốc.
Cô từ từ hé mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ, một dáng hình đứng bên cửa sổ, làn khói trắng chậm rãi bốc lên từ đầu đốm lửa nhỏ rồi tan vào gió đêm.
Dáng hình đó khựng lại, nhìn cô: “Dậy rồi à?”
“Thầy Trần… Mấy giờ rồi anh?”
“Bảy giờ.”
Cô kinh ngạc: “Em ngủ lâu vậy sao?”
“Anh còn đang muốn hỏi em đấy, ngủ lâu như vậy? Anh gõ cửa cũng không nghe thấy. Tưởng em xảy ra chuyện gì, gọi nhân viên quản lý tòa nhà tới mở cửa. Kết quả, ngáy như sấm.”
“Anh đừng đổ oan cho em, em không có ngáy.”
Trần Tri Ngộ phì cười: “Em đặc biệt đi một chuyến đến chỗ anh để ngủ đấy à?”
“Dạ… Tối qua mất ngủ, sáu giờ sáng em mới chợp mắt được một lúc, chưa đến bảy giờ đã thức dậy đi mua vé tàu, trực tiếp chạy thẳng tới đây…”
Chẳng trách sắc mặt cô không tốt.
“Nghĩ chuyện gì mà cả đêm không ngủ?”
Cô ngồi dậy, ôm đầu gối: “Dạ, không biết nữa, nghĩ mù lung tung.”
Trần Tri Ngộ dụi tắt thuốc, bật đèn lên: “Tỉnh rồi thì dậy nào, anh đưa đi ăn tối.”
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng, quờ chân tìm dép trên sàn.
Trần Tri Ngộ nhìn lướt qua kệ sách, một hàng manga kia của mình bị người ta dán giấy sticker, dùng bút đánh dấu màu tím viết thật đậm: ‘Ngây thơ!’
Trần Tri Ngộ: “…”
Địa điểm ngày mai Tô Nam phỏng vấn là công viên khoa học công nghệ Cao Hưng, nằm ngược hướng với đô thị đại học. Vốn dĩ tính vào trong nội thành ăn một bữa thật ngon, nhưng vì cô ngủ mê mệt lỡ mất kế hoạch, Trần Tri Ngộ trực tiếp đổi hướng đi qua thành phố gần đó.
Bốn mươi lăm phút, đến một nhà hàng thôn dã.
Khoảnh sân nhỏ được bao bọc bởi bốn mặt bờ rào, trên cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ. Đẩy cửa ra, một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Ông chủ nhà hàng đem khăn và bánh gạo hấp lá du đồng ra trước – mùi hương ngọt ngào chính là từ đây thoảng ra.
(*D u đồng là cây đồng lấy dầu còn gọi là t rẩu trơn, trẩu lùn hay tung, có nguồn gốc từ Trung Quốc.)
Hai người ngồi trên băng ghế gỗ trong sân nhỏ, ăn bánh gạo hấp, uống hết một chung trà lúa mạch, mới thấy ông chủ từ nhà bếp mịt mù khói hun lửa đốt đi ra: “Hai vị ăn gì?”
“Gà lò đất.”
Ông chủ đáp ‘vâng’ rồi đi vào chuẩn bị.
Gió thu về lượn quanh trong sân nhỏ, khói bếp nồng lãng đãng quyện gió thu.
Hai người ngồi trên ghế dài, nhìn trăng, nhìn ánh lửa nhóm dập dờn nơi lò đất trong bếp.
“Tô Nam.”
“Dạ?”
“Hình như anh lớn hơn em đến tận mười tuổi.”
“Không phải hình như, là sự thật… Chín năm mười tháng, không chiếm tiện nghi của ngài.”
Trần Tri Ngộ: “…”
Tô Nam chống tay hai bên ghế, chân lơ lửng giữa không trung, khẽ đung đưa đá lên đá xuống, nghiêng đầu nhìn anh cười toe: “Sao thế ạ? Anh cảm thấy già? Có cảm giác bất an sao?”
“Ông chủ đang làm thịt gà, thấy không?”
Tô Nam ngốc mặt không hiểu: “Dạ thấy…”
Trần Tri Ngộ như cười như không: “Con dao đó nhìn thật tiện tay.”
“…” Tô Nam đổi xoạch tông ngoan ngoãn: “Em sai rồi, anh bớt giận.”
Trần Tri Ngộ quay lại đề tài: “Mười tuổi, không phải là khoảng cách vô ích.”
Nghiêm túc nhìn cô.
Ngụ ý, gặp phải chuyện gì, đều có thể nói với anh, không nên ngốc nghếch chịu đựng một mình mất ngủ cả đêm.
Tô Nam cụp mắt, cúi đầu nhìn mũi giày đung đưa lên xuống của mình, cười bâng quơ: “Trước khi ngủ, em uống cà phê với bạn cùng phòng, vốn định phấn chấn tinh thần xem chút AAT.”
( *Aptitude Test là bài kiểm tra Năng lực làm việc theo tiêu chuẩn quốc tế. Đây là bài kiểm tra gồm 4 bài kiểm tra nhỏ, theo 4 góc độ:
– Abstract Reasoning: Bài kiểm tra đánh giá kỹ năng giải quyết vấn đề thông qua việc đưa ra các phán đoán nhằm hoàn thành chuỗi các biểu tượng hoặc con số theo tư duy logic.
– Basic Numeracy: Bài kiểm tra Toán cơ bản đánh giá về tốc độ và sự chính xác của ứng viên trong việc tính toán những phép toán cơ bản.
Advanced Numeracy: Bài kiểm tra Toán nâng cao đánh giá khả năng của ứng viên trong việc áp dụng những nguyên tắc toán học vào những tình huống thực tiễn.
– English Usage: Bài kiểm tra đánh giá khả năng sử dụng tiếng Anh của ứng viên về các quy tắc ngữ pháp, chính tả và dấu câu.
– Verbal Reasoning: Bài kiểm tra đánh giá khả năng tư duy logic dựa theo thông tin cho sẵn của ứng viên. ( – Theo Khoa kinh tế – Trường ĐHSPKT HCM)
Bên Trung gọi là Administrative Aptitude Test AAT: Bài kiểm tra năng lực quản trị)
Ánh mắt Trần Tri Ngộ dừng trên khuôn mặt cô.
“… Em biết sai rồi, lần sau em sẽ không đụng tới trà và cà phê nữa.” Lời lẽ khẩn thiết, có chút thái độ nhận lỗi.
Trần Tri Ngộ không nói gì nữa, bưng chung trà lúa mạch trên bàn lên uống một ngụm. Đã hơi lạnh.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Chiều nay đã lên lịch chính xác, trung tuần tháng mười anh phải dẫn năm nghiên cứu sinh năm hai đi huyện W điều tra thực tế, em đi không?”
“Khoảng ngày mấy ạ?”
“Tầm ngày mười lăm.”
“Để em xem thử có…”
“Không rảnh cũng phải rảnh cho anh, chuyện này không thương lượng, em để dành ra ba ngày đi.”
Tô Nam: “Dạ…”
Lại hỏi: “… Em lấy danh nghĩa gì đi cùng anh?”
Trần Tri Ngộ: “Thư ký.”
Tô Nam phì cười, liếc mắt nhìn anh: “Giáo sư Trần, tác phong của ngài hơi có vấn đề đấy ạ.”
“Thì sao nào, em cứ thu thập tài liệu tố giác đi. Anh duỗi tay ôm eo cô, kề sát môi mơn trớn vành tai cô, giọng nói ngập ý cười vô lại: “Tài liệu còn phải là chứng cứ có tính quyết định, hai ta chụp ảnh… ”
Hơi thở nóng rẫy đó phả bên tai ngứa ran, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Trần Tri Ngộ nói tiếp:
“… khiếm nhã nhé.”
Cả khuôn mặt cháy rân.
Trần Tri Ngộ nới lỏng tay, cong khóe môi nhìn cô, duỗi tay lấy thuốc lá, đốt một điếu.
Mặt Tô Nam còn đang nóng bừng, cúi đầu, di di mũi chân xuống nền xi măng.
“Đợt này em ở thành Sùng phỏng vấn mấy ngày vậy?”
“Dạ, nhiều nhất đến chiều thứ năm là kết thúc, tối thứ năm em còn phải quay về thành phố Đán, sáng thứ sáu còn có buổi ‘thảo luận lãnh đạo nhóm’ ạ.”
Trần Tri Ngộ trầm ngâm suy tính: “Tối mai em không bận việc gì chứ?”
“Dạ không…”
“Vậy được, để anh sắp xếp đưa em đi gặp một người.”
“Gặp ai thế ạ?”
“Đừng lo lắng, đến đó em sẽ biết ngay thôi.”
Toàn bộ trí tò mò của Tô Nam đồng loạt vận hành: “Trình Uyển hả anh?”
“Còn gặp cô ấy làm gì? Cho cô ấy cơ hội nạy góc tường hả?”
Tô Nam cười mếu: “Vậy… viện trưởng? Anh đẩy em ra thế mạng sao?”
Trần Tri Ngộ: “…”
Tô Nam không nghĩ ra được ai khác, xòe hai tay bày ra vẻ mặt chịu thua đáng thương: “Anh cứ treo lấp lửng ở đó trêu ngươi cho em sốt ruột đi, em biết anh đứng đầu ‘đảng phớt lờ’ mà, anh đã không muốn nói, đừng ai nghĩ nạy ra được nửa chữ từ miệng anh.”
Trần Tri Ngộ cười vang: “Tâng bốc không tệ, anh xin vui lòng nhận lấy.”
Ăn tối xong, Trần Tri Ngộ lái xe vòng lại đường cũ.
Trên đường xe cộ thưa thớt, phía trước là ngã ba, bên trái là tỉnh lộ, bên phải đi thông vào hướng cao tốc.
Trần Tri Ngộ đánh tay lái, rẽ trái.
“Không đi đường cao tốc hả anh?”
“Đoạn đường này ít đèn, có thể nhìn thấy sao.” Nói xong, anh hạ cửa sổ xuống.
Tô Nam ló đầu ra: “Woa, quá trời luôn…”
Xe chạy tầm mười phút, Trần Tri Ngộ dừng lại tắt máy: “Xuống đi em.”
Ven đường có một cây đại thụ, rất cao, các nhánh đan bện uốn lượn, đặc biệt là, cả thân cây chỉ còn lại một nửa, nửa bên cành lá sum suê, nửa bên trơ trụi dốc đứng, hết sức kỳ dị, lại đẹp đến trác tuyệt.
“Cây bị sét đánh, tưởng rằng không sống được, qua mùa xuân lại nhú ra chồi mới.”
Trong lời nói, vương nỗi bùi ngùi.
Tô Nam ngẩn người.
Anh là… cảm thấy mình tựa như thân cây này?
Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn cô, trong bóng đêm ánh mắt phức tạp nhưng sáng ngời: “… Đôi khi, đời người thật đúng là cái này nối tiếp cái khác, nói không rõ, nghĩ không tới.”
Ngón tay lành lạnh vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu, chạm vào môi cô.
Bốn bề trống trải tĩnh lặng, tiếng gió rít chở thâm trầm sâu lắng, xuyên qua cây đại thụ ngỡ chết mà tái sinh kia, lướt qua tai họ.
Trần Tri Ngộ giữ chặt hông cô, xoay người, đè cô lên cửa xe.
Cánh tay đụng phải tay cầm trên cửa, ân ẩn đau.
Cô im lặng, không bật thốt thành tiếng, bởi vì muốn bỏ qua cái cảm giác đang lấn át hết thảy mọi thứ này càng khó hơn ——
Chiếc áo trắng kiểu baby doll, ống tay và vạt áo rất rộng.
Ngón tay lần mò tiến vào, chẳng chút trở ngại.
Thô ráp ấm áp, vương vất mồ hôi, cả bàn tay phủ lên. Nơi mẫn cảm nhất như gắn liền với dây thần kinh trong đầu, vừa khẽ động, lập tức thấy luống cuống sợ hãi, cũng ân ẩn khó chịu.
Có một loại cảm giác đang thất thủ.
Theo bản năng muốn trốn chạy.
Nhưng bàn chân cứ bất động chôn nguyên, nửa người tê dại.
Lật tay bấu chặt tay nắm cửa, hơi lạnh trên kính xuyên qua vải vóc truyền đến lưng.
Cô khẽ kêu anh bằng thanh âm của hơi thở: “Thầy Trần…”
Bờ môi đang dán trên cổ cô thoáng dừng lại: “Ừm?”
Ngón tay cô chậm rãi nắm giữ cánh tay anh, đến bản thân cũng không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn anh tiếp tục.
Giằng co như vậy phút chốc, Trần Tri Ngộ tự mình lui ra, khẽ chạm lên cánh môi cô, kéo áo cô ngay ngắn lại: “Đi thôi em.”
“Thầy…”
“Ngày mai tám giờ em phải phỏng vấn, về ngủ sớm nào.”
Cô hấp tấp giải thích: “Em, không phải em…”
Trần Tri Ngộ đưa đầu lưỡi chạm vòm miệng như để thư giãn ‘giảm nhiệt’ lại đầy khiêu khích gợi cảm, dừng chốc lát rồi dán sát lại gần đè cô lên thân xe, ép chặt thân thể cô, cố tình để cô cảm nhận được… của mình.
Tai Tô Nam nóng rẫy.
Lời nói phả sát bên tai cô, mơn trớn ngả ngớn: “Cho em ghi nợ. Lát nữa về nhà trả cho anh.”
Xe tiếp tục lăn bánh, gió đêm mùa thu rót thẳng vào khoang xe, qua thật lâu, vậy mà cũng không thể giúp Tô Nam bình ổn lại tâm trạng.
Phảng phất như có một thế giới rộng lớn đầy huyền hoặc bí ẩn đang đợi cô khám phá, nhưng chỉ vừa nhìn thoảng qua một góc nhỏ, đã khiến cô mê đắm choáng ngợp.
Cô áp lòng bàn tay vào cửa kính để lây chút hơi lạnh, rồi áp lên mặt mình.
Cảm thấy bản thân thật ngốc.
Nhưng … nhưng lại hết đỗi ngọt ngào.
Những viên kẹo ít ỏi bị người ta lấy mất trong hai mươi bốn năm qua, những viên kẹo khiến cô ngày đêm quẫn bách nhưng không cách nào vùng vẫy thoát khỏi khao khát có được nó, những viên kẹo cô ngỡ rằng sẽ không bao giờ đến nữa, đột nhiên, toàn bộ chất chồng sừng sững trước mặt cô.
Ngọc khiết nơi nơi.
(Bánh gạo hấp lá du đồng)
(Áo Baby doll)
(Drap xám đơ)
Tôi yêu em, tôi là một con quái vật, nhưng tôi yêu em. Tôi hèn hạ vô sỉ, ngang ngược tàn nhẫn… Nhưng tôi yêu em, tôi yêu em!”
—— ‘ Lolita’ ( Vladimir Nabokov)
***
Bên phân hiệu mới trong khu đô thị đại học, Trần Tri Ngộ cũng có nhà ở đó.
(* Đô thị đại họ c – t hành phố đại học – U niversity City: là mô hình phát triển cao của nền giáo dục đại học, với đầy đủ c ác công trình phục vụ mục đích nghiên cứu giáo dục (c ụm giảng đường hiện đại, k hu nghiên cứu khoa học, t hư viện, ký túc xá sinh viên và khu nhà ở cho giảng viên) đảm bảo một môi trường học tậ p, n ghiên cứu tốt nhất cho sự phát triển giáo dục Đại học. L à một cộng đồng hoàn chỉnh xung quanh trường đại học, với đủ công trình hạ tầng xã hội (b ệnh viện, siêu thị, nhà hàng, khách sạn, bến xe, bể bơi, công viên, sân vận động …), cư dân chủ yếu là sinh viên, nghiên cứu sinh, giảng viên….)
Khu vực ngoại thành giá rẻ, chính phủ vung tay giao cho ba trường đại học xây phân hiệu mới. Dân kinh doanh bất động sản nghe tiếng gió lập tức bắt tay vào hành động, chưa tới nửa năm, nhà thương mại đột ngột từ mặt đất chui lên như nấm mọc sau mưa.
Trường học hợp tác với thương nhân bất động sản, giảng viên trong trường được lợi, có thể lấy được nhà với mức giá rất thấp. Trần Tri Ngộ không thiếu số tiền này, cũng theo mua một căn hộ, sửa sang lại, trang trí đơn giản, mỗi khi đến dạy ở phân hiệu mới thì về đây nghỉ ngơi.
Buổi chiều Trần Tri Ngộ còn có lớp, sau khi giải quyết xong cơm trưa trong đô thị đại học, anh đưa Tô Nam về nhà.
Một tiểu khu vô cùng yên tĩnh, vừa bước vào cổng chính Tô Nam đã bắt đầu hồi hộp, sợ đụng phải các giảng viên quen biết với Trần Tri Ngộ sống trong cùng tiểu khu.
Kết quả, sợ cái gì cái đó đến.
Xuống xe, nối gót theo Trần Tri Ngộ vào tòa nhà, vừa quét thẻ mở cửa lớn bên dưới, đã chạm mặt một giảng viên từ phía đối diện đi ra, khoảng tầm bốn mươi mấy tuổi, mặc áo khoác đen điển hình của công chức, đeo kính, kẹp sách dưới nách.
“Thầy Trần tan lớp rồi à?”
Trần Tri Ngộ cười gật đầu: “Thầy Hàn lên lớp sao?”
“Đến phòng thí nghiệm, hướng dẫn cho mấy sinh viên làm lại báo cáo.”
Ánh mắt thầy giáo lướt qua Tô Nam.
Tô Nam vội nói: “Chào thầy.”
Thầy giáo khẽ gật đầu.
Tô Nam lại hướng về phía Trần Tri Ngộ lộ ra nụ cười lễ phép tiêu chuẩn: “Hết giờ học còn làm phiền thầy Trần mượn sách, thật ngại quá, em đứng đây chờ thầy ạ?”
Trần Tri Ngộ liếc một cái: “Em đợi ở đây đi.”
Vị ‘thầy Hàn’ này không mảy may nghi ngờ, vòng qua bên cạnh hai người, đẩy cửa đi ra.
Pha cứu nguy này, quả thật đã dùng hết trí tuệ nửa đời. Trong lòng Tô Nam còn chưa kịp thổi phồng khen ngợi mình xong, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Tri Ngộ đang nhìn mình như cười như không.
“Em sợ cái gì?”
“… Em thì không sao, anh còn phải dạy học ở đây.”
“Anh không quan tâm mấy chuyện này, trái lại em lao tâm khổ trí thay anh.”
Tô Nam cười khúc khích nhìn anh: “Anh còn dửng dưng như vậy, nhưng em nghe nói, viện trưởng viện truyền thông đại học Sùng rất nghiêm khắc, anh mà bị viện trưởng gọi lên nói chuyện là coi như ván đóng thuyền, xong luôn.”
“Nếu ông cụ tìm anh uống trà, chắc chắn không thể thiếu một cốc của em.”
“Anh đâu còn là giáo viên của em nữa!”
“Một ngày làm thầy…”
Nửa câu sau, nhẩm nhẩm lại không ổn, đó không phải thành loạn luân rồi sao? Im thít không nói không rằng, túm cánh tay cô, tiến vào thang máy. (Editor: nửa câu còn lại: ‘… cả đời làm cha’)
Căn hộ của Trần Tri Ngộ thiết kế theo phong cách tối giản, đồ đạc không nhiều nhưng đủ đáp ứng các nhu cầu sinh hoạt hàng ngày.
Lớp học buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ, thời gian gấp gáp, mắt thấy sắp muộn, anh chỉ hướng dẫn qua loa cho Tô Nam vị trí để đồ đạc trong nhà rồi đặt chìa khóa xuống bàn trà, dặn dò: “Nếu em muốn ra ngoài mua đồ, cách cổng tiểu khu năm trăm mét về phía đông có một siêu thị. Bốn giờ anh tan lớp, buổi tối dẫn em đi ăn thật ngon.”
Nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh đi đây, em khóa trái cửa lại đi.”
Tô Nam gật đầu lia lịa.
Cửa đóng lại chưa tới hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Nam lật đật chạy ra, nhìn qua mắt mèo, vặn tay nắm cửa.
“Trên bàn có quyển sách, bìa màu xanh dương, lấy giúp anh.”
Cầm ra, đưa tới tay.
Trần Tri Ngộ nhận lấy, tay kia thình lình ôm lấy eo cô, đè lên khung cửa, cúi đầu xuống.
Nụ hôn lướt qua thoáng chốc, anh ngẩng đầu: “… Cũng quên chuyện này.”
Cười, gió thoảng mây trôi.
Tiếng bước chân xa dần.
Tô Nam đóng cửa lại, ngón trỏ vuốt ve cánh môi, cười ngây ngô.
Buổi chiều thời gian dư dả, Tô Nam lắc lư mò mẫm nơi ở của Trần Tri Ngộ.
Trong tủ quần áo treo đủ y phục bốn mùa, mỗi loại hai bộ, cô lấy vài món ra ngắm nghía, đều là Emporio Armani, cô không rành nhãn hiệu này, nhưng biết giá không rẻ, quan trọng là rất hợp với Trần Tri Ngộ.
(* Thương hiệu Emporio Armani được thành lập bởi nhà thiết kế Giorgio Armani, hướng đến các sản phẩm thuộc dòng ready-to-war và phụ kiện. C ác sản phẩm thuộc dòng thương hiệu này đều được làm từ những chất liệu cao cấp.)
Có kệ sách, không nhiều sách lắm, ngoài các tạp chí học thuật và sách chuyên ngành, còn lại là cả hàng truyện tranh bộ in thành từng tập riêng lẻ, nhưng tất cả đều còn nguyên bao kiếng bên ngoài, không xé mở quyển nào.
Trong góc, đặt một chiếc ghế sofa đơn, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, một chiếc đèn đứng, không gian này vừa nhìn đã thấy vô cùng thích hợp để ngồi đọc sách.
Tiếp nữa chính là giường.
Bộ drap ba món màu xám đơ, chăn xốc một góc.
Đứng bên giường ngủ, sau nhiều lần tự lên án lương tâm, cuối cùng cũng không kìm được kích động ——
Nhào lên.
Lăn mèo.
Sau khi nhìn qua hết một lượt mọi ngóc ngách trong nhà, Tô Nam mới sực nhớ mình còn chưa làm chuyện chính.
Lấy laptop trong vali ra, bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Đến ba giờ rưỡi, mệt rã rời, đẩy laptop sang một bên, đi tới giường của Trần Tri Ngộ nằm xuống.
Chăn và drap gối, đều có mùi hương xà phòng sạch sẽ.
Hít hà một hồi, những ý nghĩ loạn xị tối mù không ngừng trồi lên trong đầu, đuổi nó ra, nhắm mắt ngủ.
Ngửi thấy thoang thoảng mùi khói thuốc.
Cô từ từ hé mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ, một dáng hình đứng bên cửa sổ, làn khói trắng chậm rãi bốc lên từ đầu đốm lửa nhỏ rồi tan vào gió đêm.
Dáng hình đó khựng lại, nhìn cô: “Dậy rồi à?”
“Thầy Trần… Mấy giờ rồi anh?”
“Bảy giờ.”
Cô kinh ngạc: “Em ngủ lâu vậy sao?”
“Anh còn đang muốn hỏi em đấy, ngủ lâu như vậy? Anh gõ cửa cũng không nghe thấy. Tưởng em xảy ra chuyện gì, gọi nhân viên quản lý tòa nhà tới mở cửa. Kết quả, ngáy như sấm.”
“Anh đừng đổ oan cho em, em không có ngáy.”
Trần Tri Ngộ phì cười: “Em đặc biệt đi một chuyến đến chỗ anh để ngủ đấy à?”
“Dạ… Tối qua mất ngủ, sáu giờ sáng em mới chợp mắt được một lúc, chưa đến bảy giờ đã thức dậy đi mua vé tàu, trực tiếp chạy thẳng tới đây…”
Chẳng trách sắc mặt cô không tốt.
“Nghĩ chuyện gì mà cả đêm không ngủ?”
Cô ngồi dậy, ôm đầu gối: “Dạ, không biết nữa, nghĩ mù lung tung.”
Trần Tri Ngộ dụi tắt thuốc, bật đèn lên: “Tỉnh rồi thì dậy nào, anh đưa đi ăn tối.”
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng, quờ chân tìm dép trên sàn.
Trần Tri Ngộ nhìn lướt qua kệ sách, một hàng manga kia của mình bị người ta dán giấy sticker, dùng bút đánh dấu màu tím viết thật đậm: ‘Ngây thơ!’
Trần Tri Ngộ: “…”
Địa điểm ngày mai Tô Nam phỏng vấn là công viên khoa học công nghệ Cao Hưng, nằm ngược hướng với đô thị đại học. Vốn dĩ tính vào trong nội thành ăn một bữa thật ngon, nhưng vì cô ngủ mê mệt lỡ mất kế hoạch, Trần Tri Ngộ trực tiếp đổi hướng đi qua thành phố gần đó.
Bốn mươi lăm phút, đến một nhà hàng thôn dã.
Khoảnh sân nhỏ được bao bọc bởi bốn mặt bờ rào, trên cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ. Đẩy cửa ra, một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Ông chủ nhà hàng đem khăn và bánh gạo hấp lá du đồng ra trước – mùi hương ngọt ngào chính là từ đây thoảng ra.
(*D u đồng là cây đồng lấy dầu còn gọi là t rẩu trơn, trẩu lùn hay tung, có nguồn gốc từ Trung Quốc.)
Hai người ngồi trên băng ghế gỗ trong sân nhỏ, ăn bánh gạo hấp, uống hết một chung trà lúa mạch, mới thấy ông chủ từ nhà bếp mịt mù khói hun lửa đốt đi ra: “Hai vị ăn gì?”
“Gà lò đất.”
Ông chủ đáp ‘vâng’ rồi đi vào chuẩn bị.
Gió thu về lượn quanh trong sân nhỏ, khói bếp nồng lãng đãng quyện gió thu.
Hai người ngồi trên ghế dài, nhìn trăng, nhìn ánh lửa nhóm dập dờn nơi lò đất trong bếp.
“Tô Nam.”
“Dạ?”
“Hình như anh lớn hơn em đến tận mười tuổi.”
“Không phải hình như, là sự thật… Chín năm mười tháng, không chiếm tiện nghi của ngài.”
Trần Tri Ngộ: “…”
Tô Nam chống tay hai bên ghế, chân lơ lửng giữa không trung, khẽ đung đưa đá lên đá xuống, nghiêng đầu nhìn anh cười toe: “Sao thế ạ? Anh cảm thấy già? Có cảm giác bất an sao?”
“Ông chủ đang làm thịt gà, thấy không?”
Tô Nam ngốc mặt không hiểu: “Dạ thấy…”
Trần Tri Ngộ như cười như không: “Con dao đó nhìn thật tiện tay.”
“…” Tô Nam đổi xoạch tông ngoan ngoãn: “Em sai rồi, anh bớt giận.”
Trần Tri Ngộ quay lại đề tài: “Mười tuổi, không phải là khoảng cách vô ích.”
Nghiêm túc nhìn cô.
Ngụ ý, gặp phải chuyện gì, đều có thể nói với anh, không nên ngốc nghếch chịu đựng một mình mất ngủ cả đêm.
Tô Nam cụp mắt, cúi đầu nhìn mũi giày đung đưa lên xuống của mình, cười bâng quơ: “Trước khi ngủ, em uống cà phê với bạn cùng phòng, vốn định phấn chấn tinh thần xem chút AAT.”
( *Aptitude Test là bài kiểm tra Năng lực làm việc theo tiêu chuẩn quốc tế. Đây là bài kiểm tra gồm 4 bài kiểm tra nhỏ, theo 4 góc độ:
– Abstract Reasoning: Bài kiểm tra đánh giá kỹ năng giải quyết vấn đề thông qua việc đưa ra các phán đoán nhằm hoàn thành chuỗi các biểu tượng hoặc con số theo tư duy logic.
– Basic Numeracy: Bài kiểm tra Toán cơ bản đánh giá về tốc độ và sự chính xác của ứng viên trong việc tính toán những phép toán cơ bản.
Advanced Numeracy: Bài kiểm tra Toán nâng cao đánh giá khả năng của ứng viên trong việc áp dụng những nguyên tắc toán học vào những tình huống thực tiễn.
– English Usage: Bài kiểm tra đánh giá khả năng sử dụng tiếng Anh của ứng viên về các quy tắc ngữ pháp, chính tả và dấu câu.
– Verbal Reasoning: Bài kiểm tra đánh giá khả năng tư duy logic dựa theo thông tin cho sẵn của ứng viên. ( – Theo Khoa kinh tế – Trường ĐHSPKT HCM)
Bên Trung gọi là Administrative Aptitude Test AAT: Bài kiểm tra năng lực quản trị)
Ánh mắt Trần Tri Ngộ dừng trên khuôn mặt cô.
“… Em biết sai rồi, lần sau em sẽ không đụng tới trà và cà phê nữa.” Lời lẽ khẩn thiết, có chút thái độ nhận lỗi.
Trần Tri Ngộ không nói gì nữa, bưng chung trà lúa mạch trên bàn lên uống một ngụm. Đã hơi lạnh.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Chiều nay đã lên lịch chính xác, trung tuần tháng mười anh phải dẫn năm nghiên cứu sinh năm hai đi huyện W điều tra thực tế, em đi không?”
“Khoảng ngày mấy ạ?”
“Tầm ngày mười lăm.”
“Để em xem thử có…”
“Không rảnh cũng phải rảnh cho anh, chuyện này không thương lượng, em để dành ra ba ngày đi.”
Tô Nam: “Dạ…”
Lại hỏi: “… Em lấy danh nghĩa gì đi cùng anh?”
Trần Tri Ngộ: “Thư ký.”
Tô Nam phì cười, liếc mắt nhìn anh: “Giáo sư Trần, tác phong của ngài hơi có vấn đề đấy ạ.”
“Thì sao nào, em cứ thu thập tài liệu tố giác đi. Anh duỗi tay ôm eo cô, kề sát môi mơn trớn vành tai cô, giọng nói ngập ý cười vô lại: “Tài liệu còn phải là chứng cứ có tính quyết định, hai ta chụp ảnh… ”
Hơi thở nóng rẫy đó phả bên tai ngứa ran, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Trần Tri Ngộ nói tiếp:
“… khiếm nhã nhé.”
Cả khuôn mặt cháy rân.
Trần Tri Ngộ nới lỏng tay, cong khóe môi nhìn cô, duỗi tay lấy thuốc lá, đốt một điếu.
Mặt Tô Nam còn đang nóng bừng, cúi đầu, di di mũi chân xuống nền xi măng.
“Đợt này em ở thành Sùng phỏng vấn mấy ngày vậy?”
“Dạ, nhiều nhất đến chiều thứ năm là kết thúc, tối thứ năm em còn phải quay về thành phố Đán, sáng thứ sáu còn có buổi ‘thảo luận lãnh đạo nhóm’ ạ.”
Trần Tri Ngộ trầm ngâm suy tính: “Tối mai em không bận việc gì chứ?”
“Dạ không…”
“Vậy được, để anh sắp xếp đưa em đi gặp một người.”
“Gặp ai thế ạ?”
“Đừng lo lắng, đến đó em sẽ biết ngay thôi.”
Toàn bộ trí tò mò của Tô Nam đồng loạt vận hành: “Trình Uyển hả anh?”
“Còn gặp cô ấy làm gì? Cho cô ấy cơ hội nạy góc tường hả?”
Tô Nam cười mếu: “Vậy… viện trưởng? Anh đẩy em ra thế mạng sao?”
Trần Tri Ngộ: “…”
Tô Nam không nghĩ ra được ai khác, xòe hai tay bày ra vẻ mặt chịu thua đáng thương: “Anh cứ treo lấp lửng ở đó trêu ngươi cho em sốt ruột đi, em biết anh đứng đầu ‘đảng phớt lờ’ mà, anh đã không muốn nói, đừng ai nghĩ nạy ra được nửa chữ từ miệng anh.”
Trần Tri Ngộ cười vang: “Tâng bốc không tệ, anh xin vui lòng nhận lấy.”
Ăn tối xong, Trần Tri Ngộ lái xe vòng lại đường cũ.
Trên đường xe cộ thưa thớt, phía trước là ngã ba, bên trái là tỉnh lộ, bên phải đi thông vào hướng cao tốc.
Trần Tri Ngộ đánh tay lái, rẽ trái.
“Không đi đường cao tốc hả anh?”
“Đoạn đường này ít đèn, có thể nhìn thấy sao.” Nói xong, anh hạ cửa sổ xuống.
Tô Nam ló đầu ra: “Woa, quá trời luôn…”
Xe chạy tầm mười phút, Trần Tri Ngộ dừng lại tắt máy: “Xuống đi em.”
Ven đường có một cây đại thụ, rất cao, các nhánh đan bện uốn lượn, đặc biệt là, cả thân cây chỉ còn lại một nửa, nửa bên cành lá sum suê, nửa bên trơ trụi dốc đứng, hết sức kỳ dị, lại đẹp đến trác tuyệt.
“Cây bị sét đánh, tưởng rằng không sống được, qua mùa xuân lại nhú ra chồi mới.”
Trong lời nói, vương nỗi bùi ngùi.
Tô Nam ngẩn người.
Anh là… cảm thấy mình tựa như thân cây này?
Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn cô, trong bóng đêm ánh mắt phức tạp nhưng sáng ngời: “… Đôi khi, đời người thật đúng là cái này nối tiếp cái khác, nói không rõ, nghĩ không tới.”
Ngón tay lành lạnh vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu, chạm vào môi cô.
Bốn bề trống trải tĩnh lặng, tiếng gió rít chở thâm trầm sâu lắng, xuyên qua cây đại thụ ngỡ chết mà tái sinh kia, lướt qua tai họ.
Trần Tri Ngộ giữ chặt hông cô, xoay người, đè cô lên cửa xe.
Cánh tay đụng phải tay cầm trên cửa, ân ẩn đau.
Cô im lặng, không bật thốt thành tiếng, bởi vì muốn bỏ qua cái cảm giác đang lấn át hết thảy mọi thứ này càng khó hơn ——
Chiếc áo trắng kiểu baby doll, ống tay và vạt áo rất rộng.
Ngón tay lần mò tiến vào, chẳng chút trở ngại.
Thô ráp ấm áp, vương vất mồ hôi, cả bàn tay phủ lên. Nơi mẫn cảm nhất như gắn liền với dây thần kinh trong đầu, vừa khẽ động, lập tức thấy luống cuống sợ hãi, cũng ân ẩn khó chịu.
Có một loại cảm giác đang thất thủ.
Theo bản năng muốn trốn chạy.
Nhưng bàn chân cứ bất động chôn nguyên, nửa người tê dại.
Lật tay bấu chặt tay nắm cửa, hơi lạnh trên kính xuyên qua vải vóc truyền đến lưng.
Cô khẽ kêu anh bằng thanh âm của hơi thở: “Thầy Trần…”
Bờ môi đang dán trên cổ cô thoáng dừng lại: “Ừm?”
Ngón tay cô chậm rãi nắm giữ cánh tay anh, đến bản thân cũng không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn anh tiếp tục.
Giằng co như vậy phút chốc, Trần Tri Ngộ tự mình lui ra, khẽ chạm lên cánh môi cô, kéo áo cô ngay ngắn lại: “Đi thôi em.”
“Thầy…”
“Ngày mai tám giờ em phải phỏng vấn, về ngủ sớm nào.”
Cô hấp tấp giải thích: “Em, không phải em…”
Trần Tri Ngộ đưa đầu lưỡi chạm vòm miệng như để thư giãn ‘giảm nhiệt’ lại đầy khiêu khích gợi cảm, dừng chốc lát rồi dán sát lại gần đè cô lên thân xe, ép chặt thân thể cô, cố tình để cô cảm nhận được… của mình.
Tai Tô Nam nóng rẫy.
Lời nói phả sát bên tai cô, mơn trớn ngả ngớn: “Cho em ghi nợ. Lát nữa về nhà trả cho anh.”
Xe tiếp tục lăn bánh, gió đêm mùa thu rót thẳng vào khoang xe, qua thật lâu, vậy mà cũng không thể giúp Tô Nam bình ổn lại tâm trạng.
Phảng phất như có một thế giới rộng lớn đầy huyền hoặc bí ẩn đang đợi cô khám phá, nhưng chỉ vừa nhìn thoảng qua một góc nhỏ, đã khiến cô mê đắm choáng ngợp.
Cô áp lòng bàn tay vào cửa kính để lây chút hơi lạnh, rồi áp lên mặt mình.
Cảm thấy bản thân thật ngốc.
Nhưng … nhưng lại hết đỗi ngọt ngào.
Những viên kẹo ít ỏi bị người ta lấy mất trong hai mươi bốn năm qua, những viên kẹo khiến cô ngày đêm quẫn bách nhưng không cách nào vùng vẫy thoát khỏi khao khát có được nó, những viên kẹo cô ngỡ rằng sẽ không bao giờ đến nữa, đột nhiên, toàn bộ chất chồng sừng sững trước mặt cô.
Ngọc khiết nơi nơi.
(Bánh gạo hấp lá du đồng)
(Áo Baby doll)
(Drap xám đơ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook