Tuyệt Phẩm Thiên Y
-
C4: Cấp cứu cứu mạng 1
Cấp cứu, cứu mạng (1)
Náo nhiệt mãi đến trưa, nhà họ Giang mới yên tĩnh lại được. Ông lão đun một nồi nước nóng, làm thịt con gà mái ghẹ kia, thêm chút sơn dược, hoàng kỳ, rễ sâm, hâm một nồi canh bồi bổ cho Giang Nguyên.
Chẳng qua khi vừa mang gà tới bên cạnh giếng liền bị Giang Nguyên tới giành lấy, cười nói:
- Ông nội... Ông nghỉ ngơi đi, để cháu...
Thấy cháu trai chưa từng giết gà giờ lại nhanh nhẹn dùng một dao cắt nửa cái cổ gà, sau đó nghiêng cổ gà vào bát hứng tiết, tiết gà chảy vào bát không rơi một giọt nào, lông mày ông. lão nhướn hẳn lên...
Giang Nguyên ba năm trước đây chẳng dám giết cả cá, nhưng hiện giờ... Lúc vung tay lại vô cùng bình tĩnh dứt khoát. Mà tiết từ cổ gà rơi ra lại chẳng hề lãng phí một giọt nào.
- Sợ là cháu trai bảo bối nhà mình mấy năm nay ở ngoài phải chịu khổ rồi... Kể cả giết gà cũng có vẻ như giết không ít rồi...
Ông lão đau lòng thở dài, sau đó läc lắc đầu tiến vào nhà bếp.
Giang Nguyên lại không chú ý nhiều, thuận tay cho con gà vào trong chậu nước, sau đó thảnh thơi đợi một hồi. Một lúc sau, hẳn mới lôi ra, đưa tay chà xát. Lông gà ngâm nước nóng còn bốc hơi liền rơi ra sạch.
Lại vung dao lên mổ gà, rửa sạch nội tạng bên trong, để những món có thể ăn được vào một cái chén khác, những món không ăn được vứt vào thùng rác, sau đó hắn lại vung dao cắt con gà mái ghẹ thành từng miếng nhỏ, chẳng rơi ra đất một chút nào, rửa sạch để ráo cả con gà.
Đối với những việc này, Giang Nguyên vẫn quen thuộc cực kỳ. Những năm theo đội trưởng bôn ba tứ xứ, tìm kiếm vị trí của cái hộp kia, rất nhiều khi đều ăn uống nghỉ ngơi ngoài trời, săn băn chút thú hoang nhỏ cho no bụng. Mà trong đội hắn nhỏ tuổi nhất, sẽ chỉ phải làm những việc không vất vả như canh phòng, nấu nướng. Cho nên việc làm thịt mấy con vật này Giang Nguyên lại tương đối thành thạo.
Đợi tới khi Giang Nguyên xử lý xong con gà mái ghẹ, mang vào trong bếp, ông lão vẫn đang rửa nồi. Thấy Giang Nguyên bưng hai cái bát vào, trong mắt ông không nén nổi một tia kinh ngạc, nói:
- Đã thịt xong rồi à... - Vâng vâng... Chuẩn bị xong rồi ông...
Giang Nguyên tiện tay đặt bát lên cạnh bếp, cười cười đi tới nói:
- Ông nội... Tiếp đây ông làm thôi. Mấy năm nay cháu chẳng nấu canh bao giờ, sợ là tay nghề không ổn...
- Ôi chao... Được rồi, cháu để đó, nghỉ ngơi một chút, chờ đến giờ ăn là được...
Ông lão cười cười nhận thùng nước trong tay Giang Nguyên, nhìn con gà mái đã làm thịt ngon lành bên cạnh, cười gật đầu nói.
Rất lâu chưa ăn đồ ông nội nấu rồi, giữa trưa Giang Nguyên ăn mấy bát cơm lớn, còn uống non nửa nồi canh gà. Thấy vậy ông lão cười tới không khép nổi miệng. Thằng nhóc này trước kia ở nhà mỗi ngày chỉ ăn một chén cơm nhỏ, bụng quá nhỏ, khiến ông lão cực kỳ đau đầu, nghĩ muốn hắn ăn thêm một chén cũng không xong. Hiện giờ hẳn có thể ăn mấy bát to, cơ thể rõ ràng đã tốt hơn nhiều rồi.
Ăn cơm trưa xong, Giang Nguyên liền định lên núi hái thuốc cho chú Lý. Ông lão vô cùng cản thận lấy từ trong tủ ra một gói nilon được gói rất cẩn thận, có vẻ hơi yêu thương mở ra, bên trong lộ ra một thứ trông như khẩu súng cũ.
Nhìn khẩu súng cổ được lau chùi thường xuyên này, Giang Nguyên không nén nổi cười khổ. Tất nhiên là hẳn nhận ra thứ này. Trước kia hẳn vẫn theo ông nội lên núi hái thuốc, ông nội đều đeo khẩu súng này theo. Mà hẳn thì cõng gùi thuốc trên lưng, hí ha hí hửng đi sát phía sau. Năm đó khẩu súng này đã lập không ít công lao rồi. Ít nhất phần lớn thịt Giang Nguyên ăn lúc đó đều dựa vào khẩu súng này cả.
Ông lão vuốt ve khẩu súng này một hồi, sau đó lại lấy một chai thuốc súng chống nước trên nóc tủ xuống, cẩn thận đưa cho Giang Nguyên, nói:
- Tiểu Nguyên... Hiện giờ ông nội không leo núi nổi nữa rồi. Nếu cháu lên núi thì mang theo nó đi... Mặc dù hiện giờ thú hoang trên núi không nhiều lắm, nhưng nếu chẳng may gặp. thú lớn, đeo thứ này vẫn an toàn hơn một chút!
Nhìn ông lão thận trọng đưa khẩu súng cổ kia lại, đáy lòng Giang Nguyên âm thầm cười khổ nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy,
đeo khẩu súng này lên lưng, cười nói:
- Ông nội yên tâm... Chỉ lên núi hái thuốc, sẽ không có vấn đề gì đâu!
- Ừừ... Ông lão vừa gật đầu, vừa lo lắng dặn: - Còn nhớ rõ lên núi thế nào không? Chẳng may gặp lợn
rừng lớn thì chạy trốn là được. Loại đó bản không chết, rất phiền hà đấy...
- Cháu biết rồi, ông nội đừng lo lắng, yên tâm ở nhà đợi. Không chừng hôm nay lại còn được đổi món đấy...
Giang Nguyên cười hì hì đeo chai thuốc súng vào thắt lưng, lưng vác súng định đi ra cửa.
Nhìn cháu trai lưng đeo súng, dáng vẻ anh dũng, ông lão Giang lại vui mừng. Rốt cục cháu trai của mình đã trưởng thành rồi.
Lúc này Giang Nguyên đeo súng đi hai bước, bên ngoài sân đột nhiên có một đám người kêu gào tiến vào. Trong đó có nam có nữ, khênh một chiếc cáng vọt vào trong sân.
~ Thây thuốc Giang... Thây thuốc Giang... Ngài mau tới xem một chút... Mau cứu vợ tôi. Rốt cục cô ấy bị sao vậy...
Chạy phía trước là một người đàn ông đầy đầu tóc trắng, mặt đầy mồ hôi, nhìn thấy ông lão Giang đứng dưới mái hiên, hoảng sợ kêu to.
Ông lão bình tĩnh nhìn lại, nhận ra người đàn ông này là Trương Đại Pháo ở cuối thôn, lập tức cảm thấy trái tim hơi thắt lại. vợ của Trương Đại Pháo này đã có mang lâu rồi, nghe nói mấy hôm nữa sẽ sinh. Chẳng lẽ là tai biến sản khoa?
Lập tức tới khám, quả nhiên không có gì bất ngờ. Chỉ thấy bà đỡ trong thôn đi theo một bên, tay chân luýnh quýnh nhìn bà bầu nằm trên cáng, sắc mặt kinh hoảng sợ hãi.
Thấy quả nhiên là vậy, säc mặt ông lão cũng thay đổi, chỉ kém mắng thầm một câu:
- Má nó... Lão phu là thầy thuốc ngoại khoa tổ truyền, còn kiêm chữa nội khoa thương hàn, có học sản khoa phụ khoa bao giờ đâu. Phụ khoa thì tổ sư có truyền lại ít nhiều, nhưng sản khoa thì chẳng truyền, giờ biết phải làm sao?
Nhưng người nhà đã đưa tới cửa, trái tim thầy thuốc như cha mẹ, dù ông lão không năm chắc nhưng vẫn vội vã tiến tới, một bên bắt mạch, một bên hỏi nguyên nhân.
Có ông lão họ Giang tiến tới, bà đỡ cũng thở phào một hơi, vội vã nói to nguyên do cho ông lão nghe.
Giang Nguyên đứng một bên thấy tình huống như vậy cũng hơi nhíu mày. Từ nhỏ hắn lớn lên với ông nội, hiển nhiên hiểu rõ ông nội ít tiếp xúc với sản khoa, sợ là lần này khó chữa được.
Lúc này hắn cũng vội buông khẩu súng trên lưng xuống, đi tới nhìn xem.
Giang Nguyên đưa mắt nhìn lại, thấy trên cáng có chăn bông dầy, trong chăn là một người phụ nữ. Bụng người phụ nữ này đã vồng to, sắc mặt tái xanh, thân thể run rẩy, hai mắt trợn trằng, hô hập cực kỳ dồn dập, tứ chi đã co quắp, trông như sắp tắt thở tới nơi.
Thấy cảnh này, trái tim Giang Nguyên cũng trầm xuống. Nhìn bề ngoài, việc này cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Lúc này ông lão đang bắt mạch, vừa nghe bà đỡ kinh hoàng thuật lại tình hình, lông mày càng nhíu chặt.
Vốn hai ngày tới vợ Trương Đại Pháo tới kỳ sinh nở, trước đó cũng lên bệnh viện trên trấn kiểm tra qua rồi, mọi thứ đều bình thường, cho nên định sinh ở nhà. Hôm nay từ sáng sớm đã thấy bụng đau, Trương Đại Pháo thầm nghĩ sợ là tới ngày vỡ đê rồi, vội vã mời bà đỡ tới.
Khi bà đỡ tới, mọi việc hoàn toàn bình thường. Nhưng khi bắt đầu vỡ ối, bỗng bà bầu đau quá thể, giống như có vấn đề. Vợ nhà Trương Đại Pháo đột nhiên kêu to nói không thở nổi, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, tim đập càng lúc càng nhanh, có vẻ thiếu dưỡng khí hít thở không thông.
Bà đỡ này trước giờ cũng chưa gặp tình huống như vậy, nhận định rằng sợ nhất là sản phụ gặp Tiền sản giật rồi, lập tức bảo Trương Đại Pháo chuẩn bị đưa tới bệnh viện trên trấn. Nhưng gọi điện cho bệnh viện, cả hai xe cấp cứu đều đã đi ra ngoài rồi, bảo bọn họ tìm cách khác chuyển người tới viện.
Lúc này Trương Đại Pháo chỉ còn biết hoảng loạn chạy ra ngoài tìm xe, nhưng mà hai chiếc xe trong thôn lại cũng không có mặt. Từ đây tới bệnh viện những ba bốn mươi cây số, khiêng người bệnh đi không kịp nổi. Thấy sắp không cứu nổi người nữa, lúc này Trương Đại Pháo đành phải cho khiêng tới phòng khám gần đó, nhưng vị thầy thuốc vừa liếc cái đã vội vã lắc đầu bảo ông đi đi, nói răng không cứu nổi.
Vừa không có xe, lại chẳng còn cách nào, Trương Đại Pháo đành ôm tia hy vọng cuối cùng, dẫn người chạy một cây số đường núi, vào cầu xin thầy lang già đức cao vọng trọng họ Giang, xem có còn hy vọng gì không.
Bắt mạch một hồi, lại nghe bà đỡ kể xong, sắc mặt ông lão giờ càng khó coi cực kỳ. Hiện giờ mạch của sản phụ rất nhanh lại yếu, giống như sắp đứt hơi tới nơi rồi. Hơn nữa đó là với kinh nghiệm trị bệnh lâu dài của ông, nếu là người khác thì đã không bắt nổi mạch nữa.
Nhìn thấy tình hình này, ông lão chầm chậm lắc đầu. Ông hành nghề Trung Y, giỏi nhất là ngoại khoa và nội khoa. "Tiền sản giật" như bà đỡ nói ông cũng thoáng hiểu, nhưng nó lại liên quan tới phạm trù tây y, ông cũng không rõ ràng lắm. Cho nên hiện giờ nhìn tình huống thì chỉ đoán tám chín phần mười mà thôi, cũng không dám khẳng định.
Nếu quả thật là động thai thế này thì sợ là mang lên bệnh viên cũng khó cứu, đừng nói là Trung Y.
Vừa thấy thầy thuốc già họ Giang cũng lắc đầu, Trương Đại Pháo đã hoàn toàn bủn rủn tay chân. Thầy thuốc Giang là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của ông. Ông ấy lắc đầu, Trương Đại Pháo đỏ bừng cả hai mắt, quỳ phịch xuống trước mặt ông lão Giang, ôm chân ông lão khóc ròng nói:
- Ông Giang... Nhất định ngài phải nghĩ cách cứu vợ tôi... Nếu chẳng may có chuyện gì thì một xác hai mạng rồi... Ngài phát lòng từ bi...
- Ôi chao... Đại Pháo ông đứng lên đi. Mau đứng lên đi... Không phải tôi không giúp, chẳng qua bệnh sản khoa tôi cũng chưa từng gặp phải bao giời
Nhìn người trung niên khóc thành thế này, trong lòng ông lão họ Giang cũng thấy chua xót. Chẳng qua đúng là ông cũng mới gặp bệnh sản khoa thế này, chưa biết phải chữa thế nào.
Cả đám người đứng bên thấy dáng vẻ Trương Đại Pháo như vậy đều âm thầm than thở. Vốn ba mươi tuổi mới lấy vợ, thấy vợ mang thai mười tháng, sắp sửa được ôm vợ con, sống cuộc sống gia đình, giờ lại xảy ra chuyện thế này.
Mọi người ở bên vừa thương tiếc vừa đồng tình, Giang Nguyên lại nhìn kỹ sản phụ trước mặt, hơi ngạc nhiên kêu lên, sau đó vội vã về phòng, lục lọi trong phòng thuốc một hồi, lấy đo huyết áp và tai nghe ra, sau đó chạy ra ngoài.
Ông lão họ Giang thấy hành động của Giang Nguyên thì sửng sốt. Đo huyết áp và tai nghe này ông vẫn để đó nhưng tác dụng chẳng qua cũng chỉ để kiểm tra huyết áp thôi, trên cơ bản ông khám bệnh chẳng dùng đến thứ này.
Mà tuy giờ Giang Nguyên khi theo mình chữa bệnh cũng có không ít kinh nghiệm nhưng giờ hắn cầm đo huyết áp làm gì? Chẳng lẽ hản cũng học tây y?
Náo nhiệt mãi đến trưa, nhà họ Giang mới yên tĩnh lại được. Ông lão đun một nồi nước nóng, làm thịt con gà mái ghẹ kia, thêm chút sơn dược, hoàng kỳ, rễ sâm, hâm một nồi canh bồi bổ cho Giang Nguyên.
Chẳng qua khi vừa mang gà tới bên cạnh giếng liền bị Giang Nguyên tới giành lấy, cười nói:
- Ông nội... Ông nghỉ ngơi đi, để cháu...
Thấy cháu trai chưa từng giết gà giờ lại nhanh nhẹn dùng một dao cắt nửa cái cổ gà, sau đó nghiêng cổ gà vào bát hứng tiết, tiết gà chảy vào bát không rơi một giọt nào, lông mày ông. lão nhướn hẳn lên...
Giang Nguyên ba năm trước đây chẳng dám giết cả cá, nhưng hiện giờ... Lúc vung tay lại vô cùng bình tĩnh dứt khoát. Mà tiết từ cổ gà rơi ra lại chẳng hề lãng phí một giọt nào.
- Sợ là cháu trai bảo bối nhà mình mấy năm nay ở ngoài phải chịu khổ rồi... Kể cả giết gà cũng có vẻ như giết không ít rồi...
Ông lão đau lòng thở dài, sau đó läc lắc đầu tiến vào nhà bếp.
Giang Nguyên lại không chú ý nhiều, thuận tay cho con gà vào trong chậu nước, sau đó thảnh thơi đợi một hồi. Một lúc sau, hẳn mới lôi ra, đưa tay chà xát. Lông gà ngâm nước nóng còn bốc hơi liền rơi ra sạch.
Lại vung dao lên mổ gà, rửa sạch nội tạng bên trong, để những món có thể ăn được vào một cái chén khác, những món không ăn được vứt vào thùng rác, sau đó hắn lại vung dao cắt con gà mái ghẹ thành từng miếng nhỏ, chẳng rơi ra đất một chút nào, rửa sạch để ráo cả con gà.
Đối với những việc này, Giang Nguyên vẫn quen thuộc cực kỳ. Những năm theo đội trưởng bôn ba tứ xứ, tìm kiếm vị trí của cái hộp kia, rất nhiều khi đều ăn uống nghỉ ngơi ngoài trời, săn băn chút thú hoang nhỏ cho no bụng. Mà trong đội hắn nhỏ tuổi nhất, sẽ chỉ phải làm những việc không vất vả như canh phòng, nấu nướng. Cho nên việc làm thịt mấy con vật này Giang Nguyên lại tương đối thành thạo.
Đợi tới khi Giang Nguyên xử lý xong con gà mái ghẹ, mang vào trong bếp, ông lão vẫn đang rửa nồi. Thấy Giang Nguyên bưng hai cái bát vào, trong mắt ông không nén nổi một tia kinh ngạc, nói:
- Đã thịt xong rồi à... - Vâng vâng... Chuẩn bị xong rồi ông...
Giang Nguyên tiện tay đặt bát lên cạnh bếp, cười cười đi tới nói:
- Ông nội... Tiếp đây ông làm thôi. Mấy năm nay cháu chẳng nấu canh bao giờ, sợ là tay nghề không ổn...
- Ôi chao... Được rồi, cháu để đó, nghỉ ngơi một chút, chờ đến giờ ăn là được...
Ông lão cười cười nhận thùng nước trong tay Giang Nguyên, nhìn con gà mái đã làm thịt ngon lành bên cạnh, cười gật đầu nói.
Rất lâu chưa ăn đồ ông nội nấu rồi, giữa trưa Giang Nguyên ăn mấy bát cơm lớn, còn uống non nửa nồi canh gà. Thấy vậy ông lão cười tới không khép nổi miệng. Thằng nhóc này trước kia ở nhà mỗi ngày chỉ ăn một chén cơm nhỏ, bụng quá nhỏ, khiến ông lão cực kỳ đau đầu, nghĩ muốn hắn ăn thêm một chén cũng không xong. Hiện giờ hẳn có thể ăn mấy bát to, cơ thể rõ ràng đã tốt hơn nhiều rồi.
Ăn cơm trưa xong, Giang Nguyên liền định lên núi hái thuốc cho chú Lý. Ông lão vô cùng cản thận lấy từ trong tủ ra một gói nilon được gói rất cẩn thận, có vẻ hơi yêu thương mở ra, bên trong lộ ra một thứ trông như khẩu súng cũ.
Nhìn khẩu súng cổ được lau chùi thường xuyên này, Giang Nguyên không nén nổi cười khổ. Tất nhiên là hẳn nhận ra thứ này. Trước kia hẳn vẫn theo ông nội lên núi hái thuốc, ông nội đều đeo khẩu súng này theo. Mà hẳn thì cõng gùi thuốc trên lưng, hí ha hí hửng đi sát phía sau. Năm đó khẩu súng này đã lập không ít công lao rồi. Ít nhất phần lớn thịt Giang Nguyên ăn lúc đó đều dựa vào khẩu súng này cả.
Ông lão vuốt ve khẩu súng này một hồi, sau đó lại lấy một chai thuốc súng chống nước trên nóc tủ xuống, cẩn thận đưa cho Giang Nguyên, nói:
- Tiểu Nguyên... Hiện giờ ông nội không leo núi nổi nữa rồi. Nếu cháu lên núi thì mang theo nó đi... Mặc dù hiện giờ thú hoang trên núi không nhiều lắm, nhưng nếu chẳng may gặp. thú lớn, đeo thứ này vẫn an toàn hơn một chút!
Nhìn ông lão thận trọng đưa khẩu súng cổ kia lại, đáy lòng Giang Nguyên âm thầm cười khổ nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy,
đeo khẩu súng này lên lưng, cười nói:
- Ông nội yên tâm... Chỉ lên núi hái thuốc, sẽ không có vấn đề gì đâu!
- Ừừ... Ông lão vừa gật đầu, vừa lo lắng dặn: - Còn nhớ rõ lên núi thế nào không? Chẳng may gặp lợn
rừng lớn thì chạy trốn là được. Loại đó bản không chết, rất phiền hà đấy...
- Cháu biết rồi, ông nội đừng lo lắng, yên tâm ở nhà đợi. Không chừng hôm nay lại còn được đổi món đấy...
Giang Nguyên cười hì hì đeo chai thuốc súng vào thắt lưng, lưng vác súng định đi ra cửa.
Nhìn cháu trai lưng đeo súng, dáng vẻ anh dũng, ông lão Giang lại vui mừng. Rốt cục cháu trai của mình đã trưởng thành rồi.
Lúc này Giang Nguyên đeo súng đi hai bước, bên ngoài sân đột nhiên có một đám người kêu gào tiến vào. Trong đó có nam có nữ, khênh một chiếc cáng vọt vào trong sân.
~ Thây thuốc Giang... Thây thuốc Giang... Ngài mau tới xem một chút... Mau cứu vợ tôi. Rốt cục cô ấy bị sao vậy...
Chạy phía trước là một người đàn ông đầy đầu tóc trắng, mặt đầy mồ hôi, nhìn thấy ông lão Giang đứng dưới mái hiên, hoảng sợ kêu to.
Ông lão bình tĩnh nhìn lại, nhận ra người đàn ông này là Trương Đại Pháo ở cuối thôn, lập tức cảm thấy trái tim hơi thắt lại. vợ của Trương Đại Pháo này đã có mang lâu rồi, nghe nói mấy hôm nữa sẽ sinh. Chẳng lẽ là tai biến sản khoa?
Lập tức tới khám, quả nhiên không có gì bất ngờ. Chỉ thấy bà đỡ trong thôn đi theo một bên, tay chân luýnh quýnh nhìn bà bầu nằm trên cáng, sắc mặt kinh hoảng sợ hãi.
Thấy quả nhiên là vậy, säc mặt ông lão cũng thay đổi, chỉ kém mắng thầm một câu:
- Má nó... Lão phu là thầy thuốc ngoại khoa tổ truyền, còn kiêm chữa nội khoa thương hàn, có học sản khoa phụ khoa bao giờ đâu. Phụ khoa thì tổ sư có truyền lại ít nhiều, nhưng sản khoa thì chẳng truyền, giờ biết phải làm sao?
Nhưng người nhà đã đưa tới cửa, trái tim thầy thuốc như cha mẹ, dù ông lão không năm chắc nhưng vẫn vội vã tiến tới, một bên bắt mạch, một bên hỏi nguyên nhân.
Có ông lão họ Giang tiến tới, bà đỡ cũng thở phào một hơi, vội vã nói to nguyên do cho ông lão nghe.
Giang Nguyên đứng một bên thấy tình huống như vậy cũng hơi nhíu mày. Từ nhỏ hắn lớn lên với ông nội, hiển nhiên hiểu rõ ông nội ít tiếp xúc với sản khoa, sợ là lần này khó chữa được.
Lúc này hắn cũng vội buông khẩu súng trên lưng xuống, đi tới nhìn xem.
Giang Nguyên đưa mắt nhìn lại, thấy trên cáng có chăn bông dầy, trong chăn là một người phụ nữ. Bụng người phụ nữ này đã vồng to, sắc mặt tái xanh, thân thể run rẩy, hai mắt trợn trằng, hô hập cực kỳ dồn dập, tứ chi đã co quắp, trông như sắp tắt thở tới nơi.
Thấy cảnh này, trái tim Giang Nguyên cũng trầm xuống. Nhìn bề ngoài, việc này cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Lúc này ông lão đang bắt mạch, vừa nghe bà đỡ kinh hoàng thuật lại tình hình, lông mày càng nhíu chặt.
Vốn hai ngày tới vợ Trương Đại Pháo tới kỳ sinh nở, trước đó cũng lên bệnh viện trên trấn kiểm tra qua rồi, mọi thứ đều bình thường, cho nên định sinh ở nhà. Hôm nay từ sáng sớm đã thấy bụng đau, Trương Đại Pháo thầm nghĩ sợ là tới ngày vỡ đê rồi, vội vã mời bà đỡ tới.
Khi bà đỡ tới, mọi việc hoàn toàn bình thường. Nhưng khi bắt đầu vỡ ối, bỗng bà bầu đau quá thể, giống như có vấn đề. Vợ nhà Trương Đại Pháo đột nhiên kêu to nói không thở nổi, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, tim đập càng lúc càng nhanh, có vẻ thiếu dưỡng khí hít thở không thông.
Bà đỡ này trước giờ cũng chưa gặp tình huống như vậy, nhận định rằng sợ nhất là sản phụ gặp Tiền sản giật rồi, lập tức bảo Trương Đại Pháo chuẩn bị đưa tới bệnh viện trên trấn. Nhưng gọi điện cho bệnh viện, cả hai xe cấp cứu đều đã đi ra ngoài rồi, bảo bọn họ tìm cách khác chuyển người tới viện.
Lúc này Trương Đại Pháo chỉ còn biết hoảng loạn chạy ra ngoài tìm xe, nhưng mà hai chiếc xe trong thôn lại cũng không có mặt. Từ đây tới bệnh viện những ba bốn mươi cây số, khiêng người bệnh đi không kịp nổi. Thấy sắp không cứu nổi người nữa, lúc này Trương Đại Pháo đành phải cho khiêng tới phòng khám gần đó, nhưng vị thầy thuốc vừa liếc cái đã vội vã lắc đầu bảo ông đi đi, nói răng không cứu nổi.
Vừa không có xe, lại chẳng còn cách nào, Trương Đại Pháo đành ôm tia hy vọng cuối cùng, dẫn người chạy một cây số đường núi, vào cầu xin thầy lang già đức cao vọng trọng họ Giang, xem có còn hy vọng gì không.
Bắt mạch một hồi, lại nghe bà đỡ kể xong, sắc mặt ông lão giờ càng khó coi cực kỳ. Hiện giờ mạch của sản phụ rất nhanh lại yếu, giống như sắp đứt hơi tới nơi rồi. Hơn nữa đó là với kinh nghiệm trị bệnh lâu dài của ông, nếu là người khác thì đã không bắt nổi mạch nữa.
Nhìn thấy tình hình này, ông lão chầm chậm lắc đầu. Ông hành nghề Trung Y, giỏi nhất là ngoại khoa và nội khoa. "Tiền sản giật" như bà đỡ nói ông cũng thoáng hiểu, nhưng nó lại liên quan tới phạm trù tây y, ông cũng không rõ ràng lắm. Cho nên hiện giờ nhìn tình huống thì chỉ đoán tám chín phần mười mà thôi, cũng không dám khẳng định.
Nếu quả thật là động thai thế này thì sợ là mang lên bệnh viên cũng khó cứu, đừng nói là Trung Y.
Vừa thấy thầy thuốc già họ Giang cũng lắc đầu, Trương Đại Pháo đã hoàn toàn bủn rủn tay chân. Thầy thuốc Giang là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của ông. Ông ấy lắc đầu, Trương Đại Pháo đỏ bừng cả hai mắt, quỳ phịch xuống trước mặt ông lão Giang, ôm chân ông lão khóc ròng nói:
- Ông Giang... Nhất định ngài phải nghĩ cách cứu vợ tôi... Nếu chẳng may có chuyện gì thì một xác hai mạng rồi... Ngài phát lòng từ bi...
- Ôi chao... Đại Pháo ông đứng lên đi. Mau đứng lên đi... Không phải tôi không giúp, chẳng qua bệnh sản khoa tôi cũng chưa từng gặp phải bao giời
Nhìn người trung niên khóc thành thế này, trong lòng ông lão họ Giang cũng thấy chua xót. Chẳng qua đúng là ông cũng mới gặp bệnh sản khoa thế này, chưa biết phải chữa thế nào.
Cả đám người đứng bên thấy dáng vẻ Trương Đại Pháo như vậy đều âm thầm than thở. Vốn ba mươi tuổi mới lấy vợ, thấy vợ mang thai mười tháng, sắp sửa được ôm vợ con, sống cuộc sống gia đình, giờ lại xảy ra chuyện thế này.
Mọi người ở bên vừa thương tiếc vừa đồng tình, Giang Nguyên lại nhìn kỹ sản phụ trước mặt, hơi ngạc nhiên kêu lên, sau đó vội vã về phòng, lục lọi trong phòng thuốc một hồi, lấy đo huyết áp và tai nghe ra, sau đó chạy ra ngoài.
Ông lão họ Giang thấy hành động của Giang Nguyên thì sửng sốt. Đo huyết áp và tai nghe này ông vẫn để đó nhưng tác dụng chẳng qua cũng chỉ để kiểm tra huyết áp thôi, trên cơ bản ông khám bệnh chẳng dùng đến thứ này.
Mà tuy giờ Giang Nguyên khi theo mình chữa bệnh cũng có không ít kinh nghiệm nhưng giờ hắn cầm đo huyết áp làm gì? Chẳng lẽ hản cũng học tây y?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook