Tuyệt Phẩm Thần Y
C1: Lưu trong họ lưu phong trong phong lưu

Tiểu khu biệt thự núi Xiêm La là nơi ở của gần một nửa số người giàu có và nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, mà siêu dinh thự giống như trang viên ở lưng chừng núi là nơi mà tất cả người dân Đông Hải đều ngưỡng mộ, bởi vì đây là nơi ở của người giàu nhất Đông Hải, chủ tịch Tập đoàn Đỉnh Thịnh, Dương Đỉnh.

Chỉ có điều, bên trong căn biệt thự nhà họ Dương lẽ ra phải tràn ngập ánh sáng vô tận, không khí lúc này lại u ám như thời tiết bên ngoài...

Trong phòng khách trên tầng hai của căn biệt thự, hai bác sĩ hơn năm mươi tuổi đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai với nhau.

"Từ góc độ Đông y mà nói, đại tiểu thư là bị ngoại tà xâm nhập, bị nhiễm một loại virus nào đó, trạng thái bình thường thì như cảm lạnh buồn ngủ, khi phát bệnh thì giống như dương kinh phong..."

"Lão Phùng, bác sĩ Đông y các ông rất biết tạo ra những thứ phi khoa học. Lại còn dương kinh phong, đó gọi là động kinh. Tôi kiến nghị, lập tức đưa đại tiểu thư đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện.”

"Nói nhảm! Dương đại tiểu thư bị bệnh, nhất định đã sớm kiểm tra ở bệnh viện rồi, nếu bệnh viện có cách giải quyết, còn cần mời hai chuyên gia chúng ta đến đây sao?”

Ngồi ở cuối phòng khách là một người đàn ông trung niên, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nghiêm nghị, sắc mặt ông vô cùng khó coi, không ngừng thở dài, hoàn toàn không để ý đến cuộc cãi vã giữa hai chuyên gia. Phía sau người đàn ông trung niên là hai vệ sĩ cường tráng với vẻ mặt nghiêm túc.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: "Hi, Dương Đỉnh có ở đây không?"

Soạt!

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa.

Hai vị bác sĩ đang tranh cãi không ngừng, lúc này cũng không công kích nhau nữa, thậm chí trên mặt hai người còn lộ ra vẻ kinh ngạc. Dương Đỉnh chính là chủ nhân của căn biệt thự này, là người giàu nhất thành phố Đông Hải! Trong nhà này ai lại dám gọi tên ông ta một cách khinh suất như vậy?


Lạch cạch!

Ngay lập tức, cánh cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, một thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, chân đi giày thể thao cùng màu, cao gần một mét tám, tươi cười đi từ ngoài vào.

"Nhóc con, cậu là ai, cậu làm thế nào mà vào được đây?"

"Bảo vệ bên ngoài làm cái quái gì vậy? Làm sao có thể để một người lạ tùy tiện vào được biệt thự chứ? Nhóc con, cậu đứng ở đó trả lời, không được bước thêm nửa bước, nếu không thì…”

Hai vệ sĩ phía sau người đàn ông trung niên ngay ngắn bước tới, chắn trước mặt chủ nhân, đồng thời nhìn vị khách bằng ánh mắt thù địch.

"Tôi là Lưu Phong!" Thanh niên vẫn tươi cười, tiếp tục đi về phía trước, "Lưu trong họ Lưu, Phong trong phong lưu. Mọi người có thể gọi tôi là anh Phong, cũng có thể đảo ngược tên của tôi, gọi tôi là anh Phong Lưu, chính là phong lưu, chứ không phải nghĩa là hạ lưu.

"Còn dám bước lên, tìm cái chết à!"

"Nhóc con, xuống địa ngục mà phong lưu đi!"

Hai vệ sĩ phản ứng rất nhanh, hai nắm đấm khổng lồ của họ đã đánh đến trước mặt Lưu Phong.

Hai vị bác sĩ cãi nhau vừa nãy, trên mặt cùng lúc đều lộ ra vẻ giễu cợt, dám xông vào biệt thự nhà họ Dương, đây chẳng phải là tìm cái chết sao? Dường như trong mắt hai người này, họ đã nhìn thấy chàng trai trẻ tên Lưu Phong bị đánh đến mức răng rụng khắp nơi.

"Chờ chút!" Đến khi người đàn ông trung niên ngồi ở cuối phòng khách phản ứng lại, dường như cái tên Lưu Phong khiến ông nhớ đến một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, nhưng ông lên tiếng ngăn cản, lại không nhanh bằng tốc độ ra tay của hai vệ sĩ.


Tuy nhiên, khi nắm đấm của hai vệ sĩ đánh đến trước mặt Lưu Phong còn cách 3 phân, lại đột nhiên dừng lại. Hai người này không phải bị chủ nhân ngăn lại, mà như bị ai đó thi triển bùa khống chế hóa đá ngay tại chỗ, đến cơ mặt cũng cứng đờ.

"Quân thể Quyền, thì ra hai người từng là quân nhân!" Lưu Phong bình tĩnh đứng trước mặt hai vệ sĩ, không ai nhìn rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy hai tay hắn đồng thời thu lại, “Đáng tiếc là quá yếu, trình độ của các người chẳng qua chỉ là lính đặc công bình thường trong quân đội mà thôi, so với ta, vua của các vị vua trong giới quân sự, thực sự kém rất xa!"

Hai chuyên gia đã hơn năm mươi tuổi lúc này đều chết lặng! Cái gì gọi là lính đặc công bình thường? Lính đặc công không phải là vua lính sao? Còn có vua của các vua? Điều quan trọng nhất là không ai nhìn thấy rõ ràng Lưu Phong đã khuất phục được hai vệ sĩ như thế nào, điều này thật quá lợi hại rồi.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là người đàn ông trung niên ngồi phía sau lại không để ý đến hai vệ sĩ không thể cử động mà đứng dậy, hưng phấn chào đón Lưu Phong: "Lưu Phong, cậu thật sự là Lưu Phong sao? Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi, đúng rồi, tôi là Dương Đỉnh!"

Trong lúc nói chuyện, Dương Đỉnh đã đi tới trước mặt Lưu Phong, nhiệt tình bắt tay Lưu Phong.

"Haiz! Vốn dĩ tôi chỉ muốn về nước nghỉ dưỡng, kết quả lại bị sư thúc của tôi, một lão biến thái lừa, bây giờ bị ép làm vệ sĩ riêng cho con gái ông trong nửa năm, thời gian của tôi rất quý giá đấy. "Lưu Phong vừa nói vừa lén rút tay lại.

Khụ khụ!

Dương Đỉnh ho khan hai tiếng, gọi sư thúc mình là lão biến thái, ông bằng này tuổi rồi dường như mới gặp lần đầu.

"Vậy thì, cậu Lưu, đừng trách tôi lỗ mãng, sư thúc của cậu là Lão thần tiên Lưu….” Dương Đỉnh hỏi thăm dò.

"Đúng vậy, sư thúc của tôi là Lưu Kính Long. Lão bất tử đó, không có việc gì làm, toàn gây phiền phức cho tôi." Lưu Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cũng chỉ có mấy người bình thường các người gọi lão cái gì mà lão thần tiên, nếu so sánh với sư phụ của tôi, lão thậm chí còn không bằng một mẩu móng chân của sư phụ tôi.”


Khụ khụ!

Dương Đỉnh lại ho khan hai tiếng, sau khi thăm dò, ông đã xác định Lưu Phong trước mặt chính là người mà ông mong chờ, có thể giải quyết mọi rắc rối của ông, thế là vội vàng cười hỏi: "Cậu Lưu, cậu tới nhà tôi, sao không gọi điện trước? Để tôi ra ngoài đón cậu."

"Ồ! Sư thúc tôi chỉ cho tôi biết địa chỉ nhà ông chứ không nói cho tôi số điện thoại. Đừng nhắc lão nữa, tôi đã sớm nghi ngờ rằng lão già hồ đồ rồi." Lưu Phong nhún vai.

Dương Đỉnh cười ngượng ngùng: "Vậy, cửa trước cửa sau nhà tôi đều có bảo vệ, cậu vào bằng cách nào, tôi không hề được thông báo?”

Lưu Phong nói: “Vào từ cửa rất phiền phức, hơn nữa tôi lại không có thông tin liên lạc của ông, bảo vệ canh cửa nhà ông cũng chưa chắc cho tôi vào, thế là tôi nhảy qua tường để vào.”

“Nhảy qua tường!” Khóe miệng Dương Đỉnh giật giật.

Nhảy qua tường để vào? Nhà của người giàu nhất thành phố Đông Hải, chắc chắn là một dinh thự siêu cấp, cho dù chỉ là một con mèo rừng chạy vào, e rằng sẽ cũng bị bảo vệ trong phòng giám sát phát hiện, mà Lưu Phong lại là một người sống to lớn như vậy, nhảy tường vào mà lại không bị phát hiện? Tên này có còn là con người không?

Lưu Phong dường như đã nhìn thấu tâm tư của Dương Đỉnh, không đợi ông ta hỏi tiếp: “Đừng nói là nhà ông, lúc đi lính, tôi còn lẻn vào căn cứ bí mật của băng đảng ma túy lớn nhất Đông Nam Á ba lần mà không bị phát hiện, còn chặt đầu thành công tên trùm ma túy số một.”

Nghe Lưu Phong nói, hai vị danh y liền nhếch môi! Tên nhóc này chém gió mà không chuẩn bị à? Nhưng Dương Đỉnh hoàn toàn không có ý định nghi ngờ.

Không đợi Dương Đỉnh kịp hỏi tiếp, Lưu Phong lại tiếp tục hỏi: "Được rồi, đưa tôi đi gặp con gái của ông đi, con gái của ông có xinh đẹp không? Phải ở bên cạnh nửa năm đấy, nếu xấu xí... Ôi trời, tôi thậm chí còn không dám nghĩ nữa!”

"Con gái của tôi, tuyệt đối không xấu!" Khi Dương Đỉnh được hỏi về con gái, sắc mặt lại trở nên khó coi: "Nhưng hiện tại con gái tôi đang mắc phải một căn bệnh lạ, tôi chỉ sợ... Haiz!"

Nói ra những lời này, Dương Đỉnh liên tục thở dài.


Lưu Phong xua tay nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì lớn, tôi giỏi nhất hai việc, một là giết người, hai là cứu người, nếu đã chỉ định là người mà tôi bảo vệ, cho dù có mắc bệnh nan y, tôi cũng sẽ chữa khỏi cho cô ấy."

"Cậu, cậu biết trị bệnh?" Dương Đỉnh hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.

“Đương nhiên, y thuật của tôi nếu tự xưng là thiên hạ đệ tam, thì không ai dám xưng là thiên hạ đệ nhị.” Lưu Phong tự tin nói: “Còn về thiên hạ đệ nhất sao, đó chính là sư phụ tôi và tam sư nương.”

"Vậy…. được rồi! Cậu Lưu, mời đi theo tôi." Dương Đỉnh biết Lưu Phong trước mặt có công phu vô cùng lợi hại, nhưng thật sự không biết hắn biết y thuật, với tâm thế còn nước còn tát, ông đưa tay hướng về phía Lưu Phong, xoay người đi về phía cửa.

Nhưng đúng vào lúc này...

"Dừng lại! Ông Dương, ông không thể tùy tiện tin lời thanh niên này nói."

"Đúng vậy, đối với chuyên gia hành y mấy chục năm như tôi và Lão Phùng, bệnh của đại tiểu thư là rất khó, làm sao có thể tin tưởng một người trẻ tuổi không rõ lai lịch chứ?”

Hai vị danh y lúc đầu tranh cãi gay gắt trong phòng khách giờ lại cùng lên tiếng, hơn nữa còn cùng chỉ tay vào Lưu Phong.

Hử?!

Lưu Phong chỉ vào mũi mình: "Ông già, hai người đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?"

"Đương nhiên!" Người được gọi là Lão Phùng ưỡn ngực nói: Lúc tôi năm tuổi đã theo bố tôi học Đông y, hơn nữa còn đã tốt nghiệp Đại học Đông y Điền Nam nổi tiếng nhất Hoa Hạ, hành y gần ba mươi năm, trong hàng ngũ bác sĩ Đông y trong nước, cũng có thể coi là người ưu tú nhất, với thân phận của tôi, lẽ nào không có tư cách nghi ngờ cậu sao?”

"Lão Phùng nói có lý." Một gã khác hiển nhiên là bác sĩ Tây y cũng nói: "Tôi đã từng du học ở ba nước Mỹ, Đức và Nhật Bản, đã lấy được bằng tiến sĩ y khoa ở hai nước, có bằng tiến sĩ y khoa danh tiếng cao trong và ngoài nước, đã chữa trị không dưới 30.000 ca các loại bệnh, tôi không đủ tư cách nghi ngờ cậu sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương