Tuyết Nguyệt Chi Vân
-
C15: Linh lực hàn băng
Trần Minh lão sư nói xong, các đệ tử khác không có ý kiến. Lúc này Thế Long lên tiếng:
- “Chưởng môn, đúng là Hạ Chi Vân cô nương có nặng lời với trưởng bối, nhưng là do Trần lão sư đã bắt đầu trước. Vẫn xin Chưởng môn cho Hạ cô nương một cơ hội, đừng đuổi cô ấy khỏi tiên môn.”
Vũ Thanh thật sự không hiểu Thế Long lại bênh vực người ngoài như thế. Cô ta chỉ là người phàm không có tiên căn, cho dù nay có được đặt cách ở lại thì cũng một sớm một chiều bị đuổi. Cô ta chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng nhìn Thế Long ra mặt giúp đỡ Chi Vân, hận không thể một đao giết chết cô.
Lôi Chi Kỳ thở dài, cũng không ngờ từ khi Phượng Chi mất trí nhớ lại có thể gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, đúng là không phải tính cách của Phượng Chi, nhưng sự nổi nóng này quả thật khônh thể nhầm lẫn. Suy nghĩ một hồi Lôi Chi Kỳ bèn nói:
- “ Trong môn phái ra quan trọng là sự công bằng. Trần Lão Sư mặc dù có nặng lời, nhưng nếu không đủ năng lực thì ở trong tiên môn cũng sẽ khiến các đệ tử khác không phục. Nhân hôm nay ta cũng tính kiểm tra thuật ngự kiếm, vậy lấy đây làm cơ hội cho cô. Hạ Chi Vân, nếu có thể vượt qua phần kiểm tra này, có thể ở lại tiên môn đồng thời Trần Lão Sư phải công khai xin lỗi. Còn nếu không vượt qua được, ta cũng không thể đặt cách cho cô ở lại được.”
Chi Vân vốn muốn rời khỏi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh thường của các đồng môn, thật không thể chịu nổi. Với lại nhiệm vụ tiếp cận Thế Long vẫn còn đó, nếu cô rời khỏi thì việc chết trong tay Tuyết Cảnh Nguyệt là chuyện không thể tránh. Như vậy vừa mất mạng lại vừa mang theo cục tức trong lòng. Thay vì vậy nếu vượt qua, không những có thể đòi lại danh dự cho chính mình, khiến lão già kia mất mặt mà còn có thể giữ mạng mình lâu hơn chút. Vì thế cô đồng ý kiểm tra thuật ngự kiếm.
Lúc này Chi Vân đang chuẩn bị nhận kiếm từ Lôi Chi Kỳ. Tiểu Lục và Văn Hiểu ở phía sau thì thầm to nhỏ:
- “ Hôm qua cô ta còn không cầm nổi kiếm, làm sao mà ngự kiếm được.”
- “Phải đó! Không có tiên căn, dù siêng năng cũng không bù lại được. Sao cô ta gan vậy chứ, mạnh miệng nhận lời kiểm tra, không biết lượng sức mình. Nếu lát nữa không qua được thì mất mặt đến cỡ nào chứ.”
Hạ Chi Vân nghe được loáng thoáng lời ồn ào xì xầm phía sau. Nhưng Hôm qua đã được thỉnh giáo từ Tuyết Cảnh Nguyệt, về cơ bản cô hoàn toàn vượt qua được. Nhưng chợt cô nhớ ra điều gì đó, chần chừ mãi chưa đưa tay nhận kiếm.
Có mấy đồng môn khác mất kiên nhẫn xem liền xông xáo cất tiếng:
- “Chi Vân! Nếu không được thì nên nhận thua sớm đi. Dù sao cũng bị đuổi khỏi. Còn hơn chút nữa vừa bị đuổi vừa mất mặt đó. Haha”
Lôi Chi Kỳ cũng thấy lo lắng cho cô, hắn chỉ có thể giúp cô cơ hội này, nếu đặt cách ra mặt thì cô sẽ bị người khác nói ra nói vào, nếu vì thế mà thân phận thật sự của cô bại lộ. Cảnh Nguyệt sẽ không nể nang một phát giết hết con mồi. Hơn nữa hắn lại không hề biết bây giờ cô đã ngự kiếm được hay chưa.
Điều mà cô đang lo lắng trong lòng không phải là không ngự được kiếm. Mà là về linh lực trong cơ thể, hôm qua Tuyết Cảnh Nguyệt nói đã khai thông tâm mạch cho cô. Nếu cô là người Ma Giới, nếu sử dụng linh lực ngự kiếm có phải sẽ bị phát hiện không?
Hôm qua lại hoàn toàn quên hỏi vấn đề này với Tuyết Cảnh Nguyệt. Bây giờ thì hay rồi, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Một hồi suy nghĩ, Chi Vân quyết định ‘thà vinh quang một lần rồi chết còn hơn chết trong nhục nhã’.
Cô nhận lấy kiếm, dùng thuật pháp điều khiển kiếm, khí tức màu xanh bích toả ra. Cô ngự kiếm một cách điêu luyện, khiến mọi người trầm trồ kinh ngạc. Mới hôm qua còn chưa cầm được kiếm mà nay đã có thể nhuần nhuyễn sử dụng linh lực ngự kiếm thành công. Quả thực tiến bộ vượt bật.
Điều khiến mọi người bấy ngờ hơn nữa là Hạ Chi Vân sử dụng linh lực hàn băng. Là tiên lực vô cùng hiếm thấy. Trước nay người có thể sử dụng tiên lực hệ hoả đã hiếm thấy, ví dụ như Phượng Chi công chúa có linh lực hoả rất mạnh, không phải ai cũng thuộc hệ hoả, chỉ những người có linh lực cao mới có thể sử dụng. Mà tiên lực hàn băng lại càng hiếm thấy hơn nữa, trong môn phái chưa từng có ai thuộc băng hệ.
Khắp cả Thiên Hạ cũng chỉ từng nghe nói có Dạ Thần Tuyết Liên thuộc băng hệ nhưng đã bị trục xuất khỏi Thiên Giới, gia nhập ma đạo. Từ đó về sau chỉ có Tuyết Cảnh Nguyệt thuộc hệ băng.
Vì thế mọi người vừa nhìn thấy linh lực của Hạ Chi Vân thuộc hệ hàn băng lại vô cùng ngỡ ngàng,có người lại không ngậm được miệng mà mở to trầm trồ kinh ngạc, khâm phục cô là người duy nhất ở thời điểm hiện tại này mang trong người loại linh lực cực kỳ hiếm thấy.
Lôi Chi Kỳ sớm đã biết tiên lực hàn băng này vốn xuất phát từ Cảnh Nguyệt. Khi cô ngự kiếm xong vừa đáp đất, hắn kiểm tra tuỷ cốt phát hiện cô đã có tiên căn.
Suy nghĩ hắn liền có thể khẳng định Chứng tỏ Cảnh Nguyệt đã thật sự khai thông tâm mạch cho cô, nhưng linh lực vẫn hoàn toàn bị phong bế, chân thân vẫn chưa lộ ra. Tiên lực hàn băng này là từ Cảnh Nguyệt truyền vào trong người Hạ Chi Vân để thay thế.
Lôi Chi Kỳ lúc này quả thực không hiểu rõ ý đồ của hắn, có thể sắp xếp tính toán mọi chuyện kỹ lưỡng như vậy, rốt cuộc muốn lợi dụng Phượng Chi làm gì? Hắn quay qua nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa bất ngờ của Thế Long, chẳng lẽ Cảnh Nguyệt muốn lợi dụng Chi Vân lấy Thuỷ Vân kiếm?
Lôi Chi Kỳ vẫn đang trong trạng thái suy nghĩ, Hạ Chi Vân lúc này nhìn nét mặt bất ngờ của mọi người liền cảm thấy lo sợ, có phải đã bị bại lộ rồi không? Ngay lúc đó đệ tử Văn Hiểu đã lên tiếng cảm thán:
- “Woa! Chi Vân, đây là linh lực hàn băng hiếm có đó. Không ngờ cô lại thuộc hệ băng. Hôm qua cô còn chưa có tiên căn, cô làm cách nào mà hôm nay tiến bộ nhanh vậy.”
Một nam đệ tử khác lên tiếng trả lời:
- “Nói không chừng là do Hạ Chi Vân giấu nghề đó. Cô ấy khiêm tốn vậy chắc chắn muốn làm chúng ta bất ngờ. Chưởng môn, người có thể tra ra cô ấy có tuỷ cốt chưa.”
Lôi Chi Kỳ gật đầu, đáp:
- “Là Tiên Căn Hệ Băng”
Lúc này mọi người bất đầu ồ ạt bàn tán. Vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ với cô. Có người còn nói:
- “Hệ băng trước nay trong Thiên Hạ chỉ có một người, là Ma tôn Tuyết Cảnh Nguyệt đó, có phải cô ta có liên quan đến hắn không?.”
Chi Vân nghe được những lời này thì tim bỗng chốc thắt lại, cùng lúc đó một đệ tử khác lại lên tiếng:
- “Ngươi không nghe Chưởng môn nói sao? Hạ Chi Vân có tiên căn, ma tôn dĩ nhiên là tà cốt rồi. Chúng ta cũng vừa thấy khí tức phát ra màu xanh ngọc bích vô cùng đẹp, không thể liên quan đến ma tôn được.”
Vừa dứt lời đám đệ tử đã vây quay Hạ Chi Vân, người khen ngợi khâm phục, người thì nịnh hót bên tai. Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại không hiểu tại sao cô lại sử dụng tiên lực mà không phải ma lực. Tuyết Cảnh Nguyệt truyền linh lực vào cơ thể cô chắc chắn phải là ma lực mới đúng chứ, chẳng lẽ hắn còn có khả năng biến hoá tuỷ cốt?
Trong lúc đó Thế Long đứng ở ngoài cũng cảm thấy vui mừng cho cô, nhẹ nhõm vì cô không bị đuổi nữa. Sau đó lập tức quay sang Trần Minh, ban cho ông ta ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm. Trần Minh vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì diễn ra trước mắt, vẫn còn đang ngơ ngác mơ hồ, bỗng một giọng nói bình ổn cất lên:
- “Trần Minh lão sư, nói được làm được. Người tu tiên không thể nói dối, có phải ông cũng nên xin lỗi Hạ cô nương không?”
Ông ta run rẩy, thái tử đã đứng ra mở lời thì ông ta không thể lấp liếm giở trò phản bác được. Mọi người nghe được lời nói của Thế Long liền quay qua, im lặng chờ đợi Trần Minh lão sư lên tiếng xin lỗi. Hạ Chi Vân biết mình đã thắng nên cũng ra mặt tỏ vẻ chiếm ưu thế.
Trần Minh lão sư lấp lửng một hồi cũng nói:
- “Hôm nay là do ta lỗ mãng. Hạ Chi Vân, nếu cô đã có tiên căn sao không nói từ sớm chứ. Lão già ta cũng chỉ tưởng rằng cô không tu luyện nghiêm túc. Mong cô thông cảm bỏ qua.”
Dĩ nhiên lời ông ta nói không làm hài lòng cô, quanh đi quẩn lại không phải ý cũng muốn nói bản thân không sai sao? Muốn cô thông cảm chấp nhận lời xin lỗi thì mơ đi. Cô biết lão già này cũng lớn tuổi, cũng sẽ không từ bỏ thể diện mà xin lỗi cô một cách đàng hoàng. Đành nén xuống cơn giận ậm ừ cho qua. Nhưng nếu lần sau lão già này còn kiếm chuyện, thì chắc chắn cô sẽ tự tay ném cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta xuống đất.
Lôi Chi Kỳ thấy vậy cũng cho mọi người giải tán. Sự việc hôm nay gây ra không ít rắc rối bàn tán, đành để mọi người hôm nay tan học sớm. Ngày mai mới tiếp tục tu luyện.
- “Chưởng môn, đúng là Hạ Chi Vân cô nương có nặng lời với trưởng bối, nhưng là do Trần lão sư đã bắt đầu trước. Vẫn xin Chưởng môn cho Hạ cô nương một cơ hội, đừng đuổi cô ấy khỏi tiên môn.”
Vũ Thanh thật sự không hiểu Thế Long lại bênh vực người ngoài như thế. Cô ta chỉ là người phàm không có tiên căn, cho dù nay có được đặt cách ở lại thì cũng một sớm một chiều bị đuổi. Cô ta chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng nhìn Thế Long ra mặt giúp đỡ Chi Vân, hận không thể một đao giết chết cô.
Lôi Chi Kỳ thở dài, cũng không ngờ từ khi Phượng Chi mất trí nhớ lại có thể gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, đúng là không phải tính cách của Phượng Chi, nhưng sự nổi nóng này quả thật khônh thể nhầm lẫn. Suy nghĩ một hồi Lôi Chi Kỳ bèn nói:
- “ Trong môn phái ra quan trọng là sự công bằng. Trần Lão Sư mặc dù có nặng lời, nhưng nếu không đủ năng lực thì ở trong tiên môn cũng sẽ khiến các đệ tử khác không phục. Nhân hôm nay ta cũng tính kiểm tra thuật ngự kiếm, vậy lấy đây làm cơ hội cho cô. Hạ Chi Vân, nếu có thể vượt qua phần kiểm tra này, có thể ở lại tiên môn đồng thời Trần Lão Sư phải công khai xin lỗi. Còn nếu không vượt qua được, ta cũng không thể đặt cách cho cô ở lại được.”
Chi Vân vốn muốn rời khỏi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh thường của các đồng môn, thật không thể chịu nổi. Với lại nhiệm vụ tiếp cận Thế Long vẫn còn đó, nếu cô rời khỏi thì việc chết trong tay Tuyết Cảnh Nguyệt là chuyện không thể tránh. Như vậy vừa mất mạng lại vừa mang theo cục tức trong lòng. Thay vì vậy nếu vượt qua, không những có thể đòi lại danh dự cho chính mình, khiến lão già kia mất mặt mà còn có thể giữ mạng mình lâu hơn chút. Vì thế cô đồng ý kiểm tra thuật ngự kiếm.
Lúc này Chi Vân đang chuẩn bị nhận kiếm từ Lôi Chi Kỳ. Tiểu Lục và Văn Hiểu ở phía sau thì thầm to nhỏ:
- “ Hôm qua cô ta còn không cầm nổi kiếm, làm sao mà ngự kiếm được.”
- “Phải đó! Không có tiên căn, dù siêng năng cũng không bù lại được. Sao cô ta gan vậy chứ, mạnh miệng nhận lời kiểm tra, không biết lượng sức mình. Nếu lát nữa không qua được thì mất mặt đến cỡ nào chứ.”
Hạ Chi Vân nghe được loáng thoáng lời ồn ào xì xầm phía sau. Nhưng Hôm qua đã được thỉnh giáo từ Tuyết Cảnh Nguyệt, về cơ bản cô hoàn toàn vượt qua được. Nhưng chợt cô nhớ ra điều gì đó, chần chừ mãi chưa đưa tay nhận kiếm.
Có mấy đồng môn khác mất kiên nhẫn xem liền xông xáo cất tiếng:
- “Chi Vân! Nếu không được thì nên nhận thua sớm đi. Dù sao cũng bị đuổi khỏi. Còn hơn chút nữa vừa bị đuổi vừa mất mặt đó. Haha”
Lôi Chi Kỳ cũng thấy lo lắng cho cô, hắn chỉ có thể giúp cô cơ hội này, nếu đặt cách ra mặt thì cô sẽ bị người khác nói ra nói vào, nếu vì thế mà thân phận thật sự của cô bại lộ. Cảnh Nguyệt sẽ không nể nang một phát giết hết con mồi. Hơn nữa hắn lại không hề biết bây giờ cô đã ngự kiếm được hay chưa.
Điều mà cô đang lo lắng trong lòng không phải là không ngự được kiếm. Mà là về linh lực trong cơ thể, hôm qua Tuyết Cảnh Nguyệt nói đã khai thông tâm mạch cho cô. Nếu cô là người Ma Giới, nếu sử dụng linh lực ngự kiếm có phải sẽ bị phát hiện không?
Hôm qua lại hoàn toàn quên hỏi vấn đề này với Tuyết Cảnh Nguyệt. Bây giờ thì hay rồi, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Một hồi suy nghĩ, Chi Vân quyết định ‘thà vinh quang một lần rồi chết còn hơn chết trong nhục nhã’.
Cô nhận lấy kiếm, dùng thuật pháp điều khiển kiếm, khí tức màu xanh bích toả ra. Cô ngự kiếm một cách điêu luyện, khiến mọi người trầm trồ kinh ngạc. Mới hôm qua còn chưa cầm được kiếm mà nay đã có thể nhuần nhuyễn sử dụng linh lực ngự kiếm thành công. Quả thực tiến bộ vượt bật.
Điều khiến mọi người bấy ngờ hơn nữa là Hạ Chi Vân sử dụng linh lực hàn băng. Là tiên lực vô cùng hiếm thấy. Trước nay người có thể sử dụng tiên lực hệ hoả đã hiếm thấy, ví dụ như Phượng Chi công chúa có linh lực hoả rất mạnh, không phải ai cũng thuộc hệ hoả, chỉ những người có linh lực cao mới có thể sử dụng. Mà tiên lực hàn băng lại càng hiếm thấy hơn nữa, trong môn phái chưa từng có ai thuộc băng hệ.
Khắp cả Thiên Hạ cũng chỉ từng nghe nói có Dạ Thần Tuyết Liên thuộc băng hệ nhưng đã bị trục xuất khỏi Thiên Giới, gia nhập ma đạo. Từ đó về sau chỉ có Tuyết Cảnh Nguyệt thuộc hệ băng.
Vì thế mọi người vừa nhìn thấy linh lực của Hạ Chi Vân thuộc hệ hàn băng lại vô cùng ngỡ ngàng,có người lại không ngậm được miệng mà mở to trầm trồ kinh ngạc, khâm phục cô là người duy nhất ở thời điểm hiện tại này mang trong người loại linh lực cực kỳ hiếm thấy.
Lôi Chi Kỳ sớm đã biết tiên lực hàn băng này vốn xuất phát từ Cảnh Nguyệt. Khi cô ngự kiếm xong vừa đáp đất, hắn kiểm tra tuỷ cốt phát hiện cô đã có tiên căn.
Suy nghĩ hắn liền có thể khẳng định Chứng tỏ Cảnh Nguyệt đã thật sự khai thông tâm mạch cho cô, nhưng linh lực vẫn hoàn toàn bị phong bế, chân thân vẫn chưa lộ ra. Tiên lực hàn băng này là từ Cảnh Nguyệt truyền vào trong người Hạ Chi Vân để thay thế.
Lôi Chi Kỳ lúc này quả thực không hiểu rõ ý đồ của hắn, có thể sắp xếp tính toán mọi chuyện kỹ lưỡng như vậy, rốt cuộc muốn lợi dụng Phượng Chi làm gì? Hắn quay qua nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa bất ngờ của Thế Long, chẳng lẽ Cảnh Nguyệt muốn lợi dụng Chi Vân lấy Thuỷ Vân kiếm?
Lôi Chi Kỳ vẫn đang trong trạng thái suy nghĩ, Hạ Chi Vân lúc này nhìn nét mặt bất ngờ của mọi người liền cảm thấy lo sợ, có phải đã bị bại lộ rồi không? Ngay lúc đó đệ tử Văn Hiểu đã lên tiếng cảm thán:
- “Woa! Chi Vân, đây là linh lực hàn băng hiếm có đó. Không ngờ cô lại thuộc hệ băng. Hôm qua cô còn chưa có tiên căn, cô làm cách nào mà hôm nay tiến bộ nhanh vậy.”
Một nam đệ tử khác lên tiếng trả lời:
- “Nói không chừng là do Hạ Chi Vân giấu nghề đó. Cô ấy khiêm tốn vậy chắc chắn muốn làm chúng ta bất ngờ. Chưởng môn, người có thể tra ra cô ấy có tuỷ cốt chưa.”
Lôi Chi Kỳ gật đầu, đáp:
- “Là Tiên Căn Hệ Băng”
Lúc này mọi người bất đầu ồ ạt bàn tán. Vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ với cô. Có người còn nói:
- “Hệ băng trước nay trong Thiên Hạ chỉ có một người, là Ma tôn Tuyết Cảnh Nguyệt đó, có phải cô ta có liên quan đến hắn không?.”
Chi Vân nghe được những lời này thì tim bỗng chốc thắt lại, cùng lúc đó một đệ tử khác lại lên tiếng:
- “Ngươi không nghe Chưởng môn nói sao? Hạ Chi Vân có tiên căn, ma tôn dĩ nhiên là tà cốt rồi. Chúng ta cũng vừa thấy khí tức phát ra màu xanh ngọc bích vô cùng đẹp, không thể liên quan đến ma tôn được.”
Vừa dứt lời đám đệ tử đã vây quay Hạ Chi Vân, người khen ngợi khâm phục, người thì nịnh hót bên tai. Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại không hiểu tại sao cô lại sử dụng tiên lực mà không phải ma lực. Tuyết Cảnh Nguyệt truyền linh lực vào cơ thể cô chắc chắn phải là ma lực mới đúng chứ, chẳng lẽ hắn còn có khả năng biến hoá tuỷ cốt?
Trong lúc đó Thế Long đứng ở ngoài cũng cảm thấy vui mừng cho cô, nhẹ nhõm vì cô không bị đuổi nữa. Sau đó lập tức quay sang Trần Minh, ban cho ông ta ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm. Trần Minh vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì diễn ra trước mắt, vẫn còn đang ngơ ngác mơ hồ, bỗng một giọng nói bình ổn cất lên:
- “Trần Minh lão sư, nói được làm được. Người tu tiên không thể nói dối, có phải ông cũng nên xin lỗi Hạ cô nương không?”
Ông ta run rẩy, thái tử đã đứng ra mở lời thì ông ta không thể lấp liếm giở trò phản bác được. Mọi người nghe được lời nói của Thế Long liền quay qua, im lặng chờ đợi Trần Minh lão sư lên tiếng xin lỗi. Hạ Chi Vân biết mình đã thắng nên cũng ra mặt tỏ vẻ chiếm ưu thế.
Trần Minh lão sư lấp lửng một hồi cũng nói:
- “Hôm nay là do ta lỗ mãng. Hạ Chi Vân, nếu cô đã có tiên căn sao không nói từ sớm chứ. Lão già ta cũng chỉ tưởng rằng cô không tu luyện nghiêm túc. Mong cô thông cảm bỏ qua.”
Dĩ nhiên lời ông ta nói không làm hài lòng cô, quanh đi quẩn lại không phải ý cũng muốn nói bản thân không sai sao? Muốn cô thông cảm chấp nhận lời xin lỗi thì mơ đi. Cô biết lão già này cũng lớn tuổi, cũng sẽ không từ bỏ thể diện mà xin lỗi cô một cách đàng hoàng. Đành nén xuống cơn giận ậm ừ cho qua. Nhưng nếu lần sau lão già này còn kiếm chuyện, thì chắc chắn cô sẽ tự tay ném cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta xuống đất.
Lôi Chi Kỳ thấy vậy cũng cho mọi người giải tán. Sự việc hôm nay gây ra không ít rắc rối bàn tán, đành để mọi người hôm nay tan học sớm. Ngày mai mới tiếp tục tu luyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook