Tuyệt Mị Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 2: Quả nhiên thật giả tạo!
Editor: Minh Nguyệt75
Trời sinh voi sinh cỏ, từ khi biết chính mình ngủ một giấc bị xuyên qua đến bây giờ Hách Liên Yêu đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hách Liên Yêu bắt đầu đánh giá khuôn mặt hiện tại của mình, không thể không nói khuôn mặt này so với khuôn mặt trước kia chỉ có hơn chứ không có kém. Trong gương là một khuôn mặt mị hoặc chúng sinh. Chủ nhân trước kia của khuôn mặt này là thanh thuần (trong sáng, thuần khiết) kết hợp với dáng vẻ yêu mị của Hách Liên Yêu khiến cho chỉ cần một nụ cười cũng có thể hạ ngục bao nhiêu trái tim…… Hơn nữa, Hách Liên Yêu phát hiện, than thể này cũng không yếu đuối như vậy, chủ nhân của than thể này đã từng luyện qua võ công, võ công cũng không thấp, thật sự là gặp may rồi.
Bỗng nhiên, cửa bị mở ra một cô gái vẻ mặt thanh thuần chạy đến. Cô gái này cả người toàn là vết thương đột nhiên chạy đến nhào vào lòng Hách Liên Yêu, chạm đến miệng vết thương ở bụng của Hách Liên Yêu làm cô phải đau đớn kêu lên. Cô gái giống như bị dọa sợ nhảy ra khỏi lòng của Hách Liên Yêu: “Tiểu thư, người không có chết? Tốt quá! Hoán Khê bị đại tiểu thư và nhị tiểu thư bắt đi, các nàng nói là tiểu thư sẽ chết, Hoán Khê sẽ không còn gặp được tiểu thư nữa. Hoán Khê không tin, cực khổ lắm mới trốn được về đây, tiểu thư, người thực sự không có việc gì, thật tốt quá! Nhưng tiểu thư, vết thương trên bụng của người là sao? Chảy thật nhiều máu, Hoán Khê đi gọi đại phu cho tiểu thư.” Cô gái tự xưng là Hoán Khê mở hai mắt to ngập nước nhìn Hách Liên Yêu.
“Không có việc gì, chỉ là bị đâm một dao thôi, không chết được đâu.” Hách Liên
Yêu tùy ý nói xong trong lòng đã mắng người đến nở hoa: Em gái a, huyền kệ huyền, nha hoàn từ đâu chạy ra? Còn có tiểu thư kia là xảy ra chuyện gì? Ngàn năm không thay đổi lại khoa trương chuyện xuyên không còn có thể lại khoa trương giả dối hơn một chút nữa không? Một lúc sau có phải đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư kia sẽ cầm dao đến chém người không?
Đang nghĩ đến thì chợt nghe thấy tiếng kêu khẽ ngoài cửa: "Hách Liên Yêu, con tiểu tiện nhân đáng chết này ngươi thế nhưng không có chết! Mau lăn ra đây cho ta!"
Đây là muốn nghịch thiên sao? Hách Liên Yêu ngươi lại dám đoán chuẩn hơn một chút sao? Dám sao? Đã nói trên trời rớt xuống nhân bánh sao cho không. Hách Liên Yêu kêu rên trong lòng. Nhưng mà làm nàng giật mình là chủ nhân cũ của khối thân thể này cũng gọi là Hách Liên Yêu.
Không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, người ngoài cửa đã đạp cửa xông vào:
"Hách Liên Yêu con yêu tinh này khuôn mặt lớn lên giống như hồ ly lại còn không biết xấu hổ đi quyến rũ nam nhân. Lăng vương gia là người như ngươi cũng xứng đi quyến rũ sao? Tiện nhân, ngươi đáng chết!" Một người hơi nhỏ một chút nữ nhân không có kiên nhẫn vừa vào cửa đã bắt đầu chửi ầm lên.
"Ngươi là ai, ta quen biết ngươi sao? A, ta chắc chắn là không biết ngươi. Cũng phải thôi, Hách Liên Yêu ta làm sao có thể quen biêt một cái không giáo dưỡng nữ nhân như vậy chứ."
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Nữ nhân kia không nghĩ đến Hách Liên Yêu sẽ trả lời nàng như vây. Bị nghẹn một hơi mãi không thể trả lời được.
"Cảm ơn, ta rất tốt."
"Tốt lắm, nhị muội, tam muội không có việc gì là chuyện tốt, chúng ta chính là đến hỏi thăm tam muội, không cần la hét ở trong đây. Nếu tam muội không có việc gì, chúng ta liền rời đi. Tam muội, về sau chúng ta lại đến xem ngươi." Đại tiểu thư khuôn mặt âm trầm nói
Đại tiểu thư lời nói này là minh thương (nguyệt: ý là nói thương ở ngoài sáng ấy) mang theo ám bổng (gậy ở trong tối)., Hách Liên Yêu làm sao có thể nghe không hiểu, nhưng là Hách Liên Yêu vẫn lạnh nhạt như trước nói: "Vậy tiểu muội không tiễn. Đại tỷ. nhị tỷ đi thong thả, nơi này của tiểu muội luôn luôn hoan nghênh hai vị tỷ tỷ đến chơi, "
Thế là hai vị tiểu thư nổi giận đùng đùng đi đến lại nổi giận đùng đùng đi về. Hách Liên Yêu vẫn không nâng đầu lên dù chỉ một chút. Nhưng Hoán Khê lại ở bên cạnh sợ hãi.
"Tiểu thư, ngươi làm sao có thể nói chuyện với đại tiểu thư, nhị tiểu thư nói như vậy đâu? Các nàng sẽ không bỏ qua cho tiểu thư."
"Ai không buông tha ai còn không chắc chắn đâu." Hách Liên Yêu dùng tiếng nói chỉ cho mình nghe được nhẹ giọng than thở.
Hách Liên Yêu đột nhiên nhớ tới một chuyện thật đau đầu, nàng vừa đến nơi này, chuyện gì cũng không biết. Thì ra, Hách Liên Yêu chết đi cũng không giữ lại trí nhớ cho nàng. 'Quên đi, dù sao nó cũng đã quá giả tạo rồi, them mọt chút giả tạo nữa cũng chẳng việc gì.’
"Hoán Khê, vừa rồi lúc ta bị đâm hình như đầu bị đụng vào đâu đó. Bây giờ chuyện gì cũng không nhớ được, ngươi có thể nói cho ta biết mấy chuyện trước kia của ta không?” Đối thoại tiếp theo nàng cũng đã nghĩ ra. . .
Tiểu thư, đầu người bị đụng vào?? Có sao không? Ta đi gọi đại phu đến xem cho tiểu thư.
"Tiểu thư, đầu của ngươi bị đụng vào? Có sao không? Ta đi gọi đại phu đến xem cho tiểu thư." Quả nhiên...
"Không có việc gì, đầu ta đã không còn đau rồi. Hoán Khê, ngươi mau nói cho ta biết đi, để cho mọi người trong nhà biết được nhất định sẽ rất phiền toái."
"Tốt!"
... .
Trời sinh voi sinh cỏ, từ khi biết chính mình ngủ một giấc bị xuyên qua đến bây giờ Hách Liên Yêu đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hách Liên Yêu bắt đầu đánh giá khuôn mặt hiện tại của mình, không thể không nói khuôn mặt này so với khuôn mặt trước kia chỉ có hơn chứ không có kém. Trong gương là một khuôn mặt mị hoặc chúng sinh. Chủ nhân trước kia của khuôn mặt này là thanh thuần (trong sáng, thuần khiết) kết hợp với dáng vẻ yêu mị của Hách Liên Yêu khiến cho chỉ cần một nụ cười cũng có thể hạ ngục bao nhiêu trái tim…… Hơn nữa, Hách Liên Yêu phát hiện, than thể này cũng không yếu đuối như vậy, chủ nhân của than thể này đã từng luyện qua võ công, võ công cũng không thấp, thật sự là gặp may rồi.
Bỗng nhiên, cửa bị mở ra một cô gái vẻ mặt thanh thuần chạy đến. Cô gái này cả người toàn là vết thương đột nhiên chạy đến nhào vào lòng Hách Liên Yêu, chạm đến miệng vết thương ở bụng của Hách Liên Yêu làm cô phải đau đớn kêu lên. Cô gái giống như bị dọa sợ nhảy ra khỏi lòng của Hách Liên Yêu: “Tiểu thư, người không có chết? Tốt quá! Hoán Khê bị đại tiểu thư và nhị tiểu thư bắt đi, các nàng nói là tiểu thư sẽ chết, Hoán Khê sẽ không còn gặp được tiểu thư nữa. Hoán Khê không tin, cực khổ lắm mới trốn được về đây, tiểu thư, người thực sự không có việc gì, thật tốt quá! Nhưng tiểu thư, vết thương trên bụng của người là sao? Chảy thật nhiều máu, Hoán Khê đi gọi đại phu cho tiểu thư.” Cô gái tự xưng là Hoán Khê mở hai mắt to ngập nước nhìn Hách Liên Yêu.
“Không có việc gì, chỉ là bị đâm một dao thôi, không chết được đâu.” Hách Liên
Yêu tùy ý nói xong trong lòng đã mắng người đến nở hoa: Em gái a, huyền kệ huyền, nha hoàn từ đâu chạy ra? Còn có tiểu thư kia là xảy ra chuyện gì? Ngàn năm không thay đổi lại khoa trương chuyện xuyên không còn có thể lại khoa trương giả dối hơn một chút nữa không? Một lúc sau có phải đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư kia sẽ cầm dao đến chém người không?
Đang nghĩ đến thì chợt nghe thấy tiếng kêu khẽ ngoài cửa: "Hách Liên Yêu, con tiểu tiện nhân đáng chết này ngươi thế nhưng không có chết! Mau lăn ra đây cho ta!"
Đây là muốn nghịch thiên sao? Hách Liên Yêu ngươi lại dám đoán chuẩn hơn một chút sao? Dám sao? Đã nói trên trời rớt xuống nhân bánh sao cho không. Hách Liên Yêu kêu rên trong lòng. Nhưng mà làm nàng giật mình là chủ nhân cũ của khối thân thể này cũng gọi là Hách Liên Yêu.
Không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, người ngoài cửa đã đạp cửa xông vào:
"Hách Liên Yêu con yêu tinh này khuôn mặt lớn lên giống như hồ ly lại còn không biết xấu hổ đi quyến rũ nam nhân. Lăng vương gia là người như ngươi cũng xứng đi quyến rũ sao? Tiện nhân, ngươi đáng chết!" Một người hơi nhỏ một chút nữ nhân không có kiên nhẫn vừa vào cửa đã bắt đầu chửi ầm lên.
"Ngươi là ai, ta quen biết ngươi sao? A, ta chắc chắn là không biết ngươi. Cũng phải thôi, Hách Liên Yêu ta làm sao có thể quen biêt một cái không giáo dưỡng nữ nhân như vậy chứ."
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Nữ nhân kia không nghĩ đến Hách Liên Yêu sẽ trả lời nàng như vây. Bị nghẹn một hơi mãi không thể trả lời được.
"Cảm ơn, ta rất tốt."
"Tốt lắm, nhị muội, tam muội không có việc gì là chuyện tốt, chúng ta chính là đến hỏi thăm tam muội, không cần la hét ở trong đây. Nếu tam muội không có việc gì, chúng ta liền rời đi. Tam muội, về sau chúng ta lại đến xem ngươi." Đại tiểu thư khuôn mặt âm trầm nói
Đại tiểu thư lời nói này là minh thương (nguyệt: ý là nói thương ở ngoài sáng ấy) mang theo ám bổng (gậy ở trong tối)., Hách Liên Yêu làm sao có thể nghe không hiểu, nhưng là Hách Liên Yêu vẫn lạnh nhạt như trước nói: "Vậy tiểu muội không tiễn. Đại tỷ. nhị tỷ đi thong thả, nơi này của tiểu muội luôn luôn hoan nghênh hai vị tỷ tỷ đến chơi, "
Thế là hai vị tiểu thư nổi giận đùng đùng đi đến lại nổi giận đùng đùng đi về. Hách Liên Yêu vẫn không nâng đầu lên dù chỉ một chút. Nhưng Hoán Khê lại ở bên cạnh sợ hãi.
"Tiểu thư, ngươi làm sao có thể nói chuyện với đại tiểu thư, nhị tiểu thư nói như vậy đâu? Các nàng sẽ không bỏ qua cho tiểu thư."
"Ai không buông tha ai còn không chắc chắn đâu." Hách Liên Yêu dùng tiếng nói chỉ cho mình nghe được nhẹ giọng than thở.
Hách Liên Yêu đột nhiên nhớ tới một chuyện thật đau đầu, nàng vừa đến nơi này, chuyện gì cũng không biết. Thì ra, Hách Liên Yêu chết đi cũng không giữ lại trí nhớ cho nàng. 'Quên đi, dù sao nó cũng đã quá giả tạo rồi, them mọt chút giả tạo nữa cũng chẳng việc gì.’
"Hoán Khê, vừa rồi lúc ta bị đâm hình như đầu bị đụng vào đâu đó. Bây giờ chuyện gì cũng không nhớ được, ngươi có thể nói cho ta biết mấy chuyện trước kia của ta không?” Đối thoại tiếp theo nàng cũng đã nghĩ ra. . .
Tiểu thư, đầu người bị đụng vào?? Có sao không? Ta đi gọi đại phu đến xem cho tiểu thư.
"Tiểu thư, đầu của ngươi bị đụng vào? Có sao không? Ta đi gọi đại phu đến xem cho tiểu thư." Quả nhiên...
"Không có việc gì, đầu ta đã không còn đau rồi. Hoán Khê, ngươi mau nói cho ta biết đi, để cho mọi người trong nhà biết được nhất định sẽ rất phiền toái."
"Tốt!"
... .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook