Tuyệt Luyến - Chức Vân
-
Quyển 2 - Chương 11: Vỹ thanh
Lúc Hướng Hiểu Đông dọn nhà đã là chủ nhật của ba tuần sau, Hướng Hiểu Thu theo dự tính liền sang Anh Quốc.
“Nhớ tới nơi phải gọi điện về ah.” Bên trong phi trường, mẹ Hướng lần thứ mười nói những lời này: “Cơm phải ăn đủ ba bữa, đừng ăn bậy bạ, coi chừng thân thể. Còn có…”
“Mẹ, con đã biết rồi!” Hướng Hiểu Thu có chút bất đắc dĩ mếu máo, thừa dịp mẹ Hướng chuyên tâm dặn dò liền quay đầu nhỏ giọng theo sát Hướng Hiểu Đông lẩm bẩm: “Anh, anh có hay không cảm thấy mẹ nói mấy câu này cùng lúc anh xuất ngoại trước kia quả thực giống như đúc?”
“Ah” Nhìn thấy nét mặt nàng, Hướng Hiểu Đông không khỏi bật cười: “Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ không phải chính là như vậy sao? Em muốn ra ngoài bay nhảy lâu như vậy, mẹ đương nhiên là lo lắng a! Mấy tháng sắp tới em cũng không gặp được bọn họ, nhẫn nại chút đi.”
“Hảo…..” Hướng Hiểu Thu kéo dài khí ngữ, giả vờ thở dài: “Anh chính là con trai hiếu thuận nha, em gái anh đương nhiên cũng phải làm con ngoan rồi.” Nói xong liền nhận mệnh quay đầu trở lại.
Nói cái gì a? Hướng Hiểu Đông buồn cười nhìn em gái làm ra vẻ nghiêm túc nghe lời khuyên bảo, trong lòng có chút không nỡ. Nhìn thái độ che chở của người nhà đối với gái bảo bối đột nhiên đi xa, nói cậu không lo lắng chính là giả bộ, nhưng Hiểu Thu đã không còn là đứa nhỏ, nàng có suy nghĩ thành thục, đã có thể tự làm chủ bản thân.
“Đúng rồi, một nửa của anh đâu rồi? Người ta đưa anh tới a?” Rốt cục cũng nghe xong dặn dò, Hướng Hiểu Thu không thèm đếm xỉa tới ba Hướng sắc mặt đang có chút không vui hỏi.
Hướng Hiểu Đông giật mình, nhìn nhìn ba Hướng một chút mới đáp lại: “Anh ấy chờ anh ngoài cửa.”
“Đã đến lại không vào tiễn em, anh Hà chả có thành ý gì hết á.” Hướng Hiểu Thu nhăn mũi, làu bầu nói.
“Hiểu Thu, em…” Hướng Hiểu Đông giật mình gọi. Đã qua một năm, đây là lần đầu tiên em gái gọi Húc Đông như vậy. Điều này có ý nghĩa như thế nào, cậu lại không quá rõ ràng rồi!
“Thừa dịp bây giờ còn thời gian, còn không gọi anh ấy tới đền bù một chút a?” Hướng Hiểu Thu tinh nghịch cười. Tự đáy lòng nàng đã hiểu rõ, tình cảm năm đó đã sớm chặt đứt. Hiện tại, nàng rốt cục đã có thể bình tĩnh đối mặt.
“… Anh biết rồi.” Hướng Hiểu Đông im lặng nhìn em gái một lát, quay người đi về phía đại sảnh. Chỉ chốc lát sau, hai nhân ảnh cùng xuất hiện trước mặt Hướng Hiểu Thu.
Hà Húc Đông đối với ba mẹ Hướng gật đầu lên tiếng chào hỏi, sau đó mới đối diện với Hiểu Thu.
“Anh Hà.” Hướng Hiểu Thu nhoẻn cười: “Em muốn ra nước ngoài học, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Hà Húc Đông nhìn nàng thật sâu, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Bảo trọng.”
“Vậy thôi a? Em giúp anh nhiều như vậy, anh không có biểu hiện khác a?” Hướng Hiểu Thu giống như bất mãn bĩu môi, đôi con ngươi lại rạng rỡ khác thường nhìn Hà Húc Đông: “Ví dụ như… Cho em một cái hôn cảm kích a?”
Lời vừa nói ra, không chỉ… mà còn khiến Hướng Hiểu Đông ngẩn ra, sắc mặt ba mẹ Hướng liền có điểm quái dị. Dù sao họ cũng đều biết rõ nàng từng ôm dạng tâm tư tình cảm gì với Hà Húc Đông. Hà Húc Đông nhìn nhìn người yêu, không chút do dự khom người, hôn lên trán Hiểu Thu.
Hướng Hiểu Thu giật mình, cười mắng: “Hôn chiếu lệ a, em cũng không phải tiểu hài tử.” Ngoài miệng tuy phàn nàn, nhưng trong lòng phảng phất mất mát cùng buông bỏ.
Rốt cục a, có thể một lần cắt đứt rồi.
“Nụ hôn chính thức thì nên để dành cho người em yêu nga.” Hà Húc Đông mỉm cười nói, kéo tay người yêu đang ngây ngốc, bàn tay nắm chặt ý bảo cậu không cần để ý.
“Nói cũng đúng.” Hướng Hiểu Thu dí dỏm cười cười: “Em ra nước ngoài học, nhất định phải tìm được nam nhân tốt hơn anh mới về a.”
“Con định kết giao với người ngoại quốc?” Một câu nói mang ý phản đối vang lên. Nói những lời này chính là ba Hướng, ông trách cứ nhìn con gái, tỏ vẻ không đồng ý.
“Có quan hệ gì a?” Hiểu Thu đối với ba làm nũng, có chút toan tính nói: “Không phải có câu ‘tình yêu không biên giới’ sao? Chỉ cần con yêu hắn, hắn cũng hảo hảo yêu con, quan tâm quái gì hắn da đỏ, vàng hay đen trắng a?”
“Đúng vậy a, bọn nhỏ yêu thích là tốt rồi, các con có thể hạnh phúc là tốt rồi.” mẹ Hướng cũng mở miệng hát đệm vào.
Trong mấy tuần này, nàng đã tới lui nhà con trai mấy lần, cũng tận mắt nhìn thấy con cùng người kia sinh hoạt. Bà thật vui mừng khi biết rõ con mình đang đắm chìm trong hạnh phúc. Việc người kia chịu vì Hiểu Đông mà dọn nhà, cũng đã đủ chứng minh dụng tâm của hắn. Cho nên nàng cũng hy vọng chồng mau chóng chấp nhận quan hệ của tụi nhỏ.
“Các ngươi…” Sắc mặt ba Hướng có chút khó coi, ông đương nhiên hiểu rõ ý tứ của vợ, nhưng là… Ai! Ông quay đầu nhìn con trai, lại quay sang con gái, cuối cùng tựa như nhận mệnh mà tầng tầng lớp lớp thở dài: “Được rồi, các con yêu thích là tốt rồi.”
Hướng Hiểu Đông nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ba Hướng, tim đập càng lúc càng nhanh. Các con… ý này là… Ba rốt cục cũng tán thành quan hệ giữa cậu và Húc Đông ư!? Hướng Hiểu Đông chần chờ bất định nhìn về phía em gái cùng mẹ, hai người họ cùng cười, mẹ Hướng còn nhẹ nhàng gật đầu.
Thật sự…Ba thật sự…? Hướng Hiểu Đông bỗng chốc chấn động, thoáng chốc kinh hỉ cùng cảm động cùng mạnh mẽ dâng lên, cậu quay đầu nhìn về phía người yêu, hắn cũng cho cậu một cái tươi cười, bàn tay đang nắm tay cậu lại kiên định thêm mấy phần.
“Ba, cám ơn ba…” Hướng Hiểu Đông hít một hơi thật sâu nói, âm thanh không đè nén được run rẩy đã tố cáo cậu có bao nhiêu kích động. Cám ơn… Thật sự cám ơn người, ba. Ngoại trừ những lời này, Hướng Hiểu Đông thật sự không biết nên nói cái gì để diễn tả tâm tình của bản thân.
Cậu… Thật là đã quá cao hứng cùng cảm kích ah!
“Ah, tới giờ rồi a.” Hướng Hiểu Thu cắt đứt bầu không khí ngưng trệ, vui vẻ cười: “Con vào trước, các người trở về đi.”
“Con phải nhớ kỹ…” Mẹ Hướng khẽ giật mình, vội vã nói. Con gái bảo bối xuất ngoại, nàng không biết có bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu không nỡ.
“Con đã biết, tới nơi sẽ gọi điện về, ngày ăn cơm đủ ba bữa, không được ăn bậy, coi chừng thân thể…” Hướng Hiểu Thu lặp lại chính xác lời dặn của mẹ: “Con đều nhớ rõ, mẹ không cần lo a.”
“Hiểu Thu.” Hướng Hiểu Đông gọi em gái, đợi đến khi nàng quay đầu lại mới nhẹ nhàng nói: “Phải chăm sóc tốt bản thân, nếu có gì khó khăn phải nói với anh hai, bạn học cũ của anh đều có thể giúp đỡ em.”
Vì sợ nước xa không cứu được lửa gần, cậu đều đã liên lạc với vài người bạn cũ nhờ giúp đỡ, còn cho họ số điện thoại của Hiểu Thu.
“Em đã biết, cám ơn anh hai.” Nàng lại nhìn Hà Húc Đông cười nói: “Như vậy, chuyện ở đây giao lại cho hai người, anh Hà.”
Hà Húc Đông nhẹ gật đầu, như cũ nhàn nhạt một câu: “Bảo trọng.”
“Hảo, em đi nha.” Hướng Hiểu Thu nhìn mọi người trong nhà, cười đến thập phần vui vẻ. Tiêu sai xoay người, đầu cũng không quay lại đi lên thang cuốn, bắt đầu cuộc lữ hành.
Nhìn theo nhân ảnh nàng biến mất nơi bậc thang cuối cùng, mọi người đều trầm mặc, mẹ Hướng càng không nỡ, hai mắt lệ đẫm doanh tròng.
“Trở về đi.” Ba hướng đánh vỡ trầm mặc, vỗ về vợ: “Con gái tới nơi sẽ gọi về a, không cần phải lo lắng.” Im lặng một lát, ông lại nhìn con trai, “Các ngươi… cũng trở về đi.”
“Ân.” Hướng Hiểu Đông đối với ba mẹ khẽ gật đầu, “Cái kia ba mẹ, chúng ta đi trước.” Nói xong, Hà Húc Đông đã dắt tay cậu muốn đi ra ngoài.
“Ách… chờ một chút, Hiểu Đông.” Ba hướng gọi họ lại. Đợi con trai quay đầu, ông mới không được tự nhiên, hắng giọng vài tiếng, thấp giọng nói: “Các ngươi… Có rảnh…, thường xuyên về nhà chơi một chút.”
Hướng Hiểu Đông giật mình, nhìn biểu hiện của ba Hướng có chút xấu hổ, liếc về người yêu phía sau, cười vui vẻ: “Hảo, chúng con biết rõ.”
Ba Hướng khẽ gật đầu, hình như có chút xấu hổ dắt vợ đi ra.
Hướng Hiểu Đông ngẩn người nhìn ba mẹ rời đi, bỗng nhiên lại nhớ tới chặng đường thay đổi mười năm. Thời điểm bản thân xuất ngoại, khi trở về, đến bây giờ là tiễn em gái, mỗi hồi tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng.
Đủ loại tâm tình xoắn xuýt trong lòng, Hướng Hiểu Đông rất hạnh phúc, rất khoái nhạc, thực sự cảm động tới muốn khóc.
“ Em có người nhà rất tốt.” Hà Húc Đông đúng lúc kéo bờ vai cậu, thấp giọng nói.
“Là người nhà của chúng ta.” Hướng Hiểu Đông nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, mang theo tươi cười chủ động cầm chặt tay ái nhân khẽ nói: “Đây là chuyện của hai người chúng ta, là chính anh đã nói.”
“Ừ, là chúng ta.” Hà Húc Đông nhu hòa nhìn Hướng Hiểu Đông, chợt nắm tay cậu đi về phía xe hơi.
“Húc Đông…” khi xe chạy được một đoạn, Hướng Hiểu Đông đợt ngột mở miệng gọi, đợi tình nhân ngoái đầu lại nhìn mình mới nhẹ nhàng nói: “Tôi thật cao hứng, bây giờ có thể quang minh chính đại cùng một chỗ với anh.”
“…Tôi cũng vậy.” Hà Húc Đông nhàn nhạt nói, vươn tay đặt lên bàn tay đang để ở đầu gối của Hướng Hiểu Đông, ngón tay đan vào nhau thật chặt, im lặng truyền đạt tình ý nồng đậm.
Hướng Hiểu Đông thỏa mãn, nhẹ nhàng tựa lên vai ái nhân.
Tình yêu là một chồi non, càng vun trồng sẽ càng to lớn.
Mỗi một ngày… Đều yêu người đó nhiều hơn ngày hôm qua.
Yêu nhau chính là vẫn đang không ngừng học cách ở bên đối phương, cùng nhau gảy lên khúc nhạc chỉ thuộc về hai người chúng ta.
HOÀN TOÀN VĂN
“Nhớ tới nơi phải gọi điện về ah.” Bên trong phi trường, mẹ Hướng lần thứ mười nói những lời này: “Cơm phải ăn đủ ba bữa, đừng ăn bậy bạ, coi chừng thân thể. Còn có…”
“Mẹ, con đã biết rồi!” Hướng Hiểu Thu có chút bất đắc dĩ mếu máo, thừa dịp mẹ Hướng chuyên tâm dặn dò liền quay đầu nhỏ giọng theo sát Hướng Hiểu Đông lẩm bẩm: “Anh, anh có hay không cảm thấy mẹ nói mấy câu này cùng lúc anh xuất ngoại trước kia quả thực giống như đúc?”
“Ah” Nhìn thấy nét mặt nàng, Hướng Hiểu Đông không khỏi bật cười: “Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ không phải chính là như vậy sao? Em muốn ra ngoài bay nhảy lâu như vậy, mẹ đương nhiên là lo lắng a! Mấy tháng sắp tới em cũng không gặp được bọn họ, nhẫn nại chút đi.”
“Hảo…..” Hướng Hiểu Thu kéo dài khí ngữ, giả vờ thở dài: “Anh chính là con trai hiếu thuận nha, em gái anh đương nhiên cũng phải làm con ngoan rồi.” Nói xong liền nhận mệnh quay đầu trở lại.
Nói cái gì a? Hướng Hiểu Đông buồn cười nhìn em gái làm ra vẻ nghiêm túc nghe lời khuyên bảo, trong lòng có chút không nỡ. Nhìn thái độ che chở của người nhà đối với gái bảo bối đột nhiên đi xa, nói cậu không lo lắng chính là giả bộ, nhưng Hiểu Thu đã không còn là đứa nhỏ, nàng có suy nghĩ thành thục, đã có thể tự làm chủ bản thân.
“Đúng rồi, một nửa của anh đâu rồi? Người ta đưa anh tới a?” Rốt cục cũng nghe xong dặn dò, Hướng Hiểu Thu không thèm đếm xỉa tới ba Hướng sắc mặt đang có chút không vui hỏi.
Hướng Hiểu Đông giật mình, nhìn nhìn ba Hướng một chút mới đáp lại: “Anh ấy chờ anh ngoài cửa.”
“Đã đến lại không vào tiễn em, anh Hà chả có thành ý gì hết á.” Hướng Hiểu Thu nhăn mũi, làu bầu nói.
“Hiểu Thu, em…” Hướng Hiểu Đông giật mình gọi. Đã qua một năm, đây là lần đầu tiên em gái gọi Húc Đông như vậy. Điều này có ý nghĩa như thế nào, cậu lại không quá rõ ràng rồi!
“Thừa dịp bây giờ còn thời gian, còn không gọi anh ấy tới đền bù một chút a?” Hướng Hiểu Thu tinh nghịch cười. Tự đáy lòng nàng đã hiểu rõ, tình cảm năm đó đã sớm chặt đứt. Hiện tại, nàng rốt cục đã có thể bình tĩnh đối mặt.
“… Anh biết rồi.” Hướng Hiểu Đông im lặng nhìn em gái một lát, quay người đi về phía đại sảnh. Chỉ chốc lát sau, hai nhân ảnh cùng xuất hiện trước mặt Hướng Hiểu Thu.
Hà Húc Đông đối với ba mẹ Hướng gật đầu lên tiếng chào hỏi, sau đó mới đối diện với Hiểu Thu.
“Anh Hà.” Hướng Hiểu Thu nhoẻn cười: “Em muốn ra nước ngoài học, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Hà Húc Đông nhìn nàng thật sâu, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Bảo trọng.”
“Vậy thôi a? Em giúp anh nhiều như vậy, anh không có biểu hiện khác a?” Hướng Hiểu Thu giống như bất mãn bĩu môi, đôi con ngươi lại rạng rỡ khác thường nhìn Hà Húc Đông: “Ví dụ như… Cho em một cái hôn cảm kích a?”
Lời vừa nói ra, không chỉ… mà còn khiến Hướng Hiểu Đông ngẩn ra, sắc mặt ba mẹ Hướng liền có điểm quái dị. Dù sao họ cũng đều biết rõ nàng từng ôm dạng tâm tư tình cảm gì với Hà Húc Đông. Hà Húc Đông nhìn nhìn người yêu, không chút do dự khom người, hôn lên trán Hiểu Thu.
Hướng Hiểu Thu giật mình, cười mắng: “Hôn chiếu lệ a, em cũng không phải tiểu hài tử.” Ngoài miệng tuy phàn nàn, nhưng trong lòng phảng phất mất mát cùng buông bỏ.
Rốt cục a, có thể một lần cắt đứt rồi.
“Nụ hôn chính thức thì nên để dành cho người em yêu nga.” Hà Húc Đông mỉm cười nói, kéo tay người yêu đang ngây ngốc, bàn tay nắm chặt ý bảo cậu không cần để ý.
“Nói cũng đúng.” Hướng Hiểu Thu dí dỏm cười cười: “Em ra nước ngoài học, nhất định phải tìm được nam nhân tốt hơn anh mới về a.”
“Con định kết giao với người ngoại quốc?” Một câu nói mang ý phản đối vang lên. Nói những lời này chính là ba Hướng, ông trách cứ nhìn con gái, tỏ vẻ không đồng ý.
“Có quan hệ gì a?” Hiểu Thu đối với ba làm nũng, có chút toan tính nói: “Không phải có câu ‘tình yêu không biên giới’ sao? Chỉ cần con yêu hắn, hắn cũng hảo hảo yêu con, quan tâm quái gì hắn da đỏ, vàng hay đen trắng a?”
“Đúng vậy a, bọn nhỏ yêu thích là tốt rồi, các con có thể hạnh phúc là tốt rồi.” mẹ Hướng cũng mở miệng hát đệm vào.
Trong mấy tuần này, nàng đã tới lui nhà con trai mấy lần, cũng tận mắt nhìn thấy con cùng người kia sinh hoạt. Bà thật vui mừng khi biết rõ con mình đang đắm chìm trong hạnh phúc. Việc người kia chịu vì Hiểu Đông mà dọn nhà, cũng đã đủ chứng minh dụng tâm của hắn. Cho nên nàng cũng hy vọng chồng mau chóng chấp nhận quan hệ của tụi nhỏ.
“Các ngươi…” Sắc mặt ba Hướng có chút khó coi, ông đương nhiên hiểu rõ ý tứ của vợ, nhưng là… Ai! Ông quay đầu nhìn con trai, lại quay sang con gái, cuối cùng tựa như nhận mệnh mà tầng tầng lớp lớp thở dài: “Được rồi, các con yêu thích là tốt rồi.”
Hướng Hiểu Đông nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ba Hướng, tim đập càng lúc càng nhanh. Các con… ý này là… Ba rốt cục cũng tán thành quan hệ giữa cậu và Húc Đông ư!? Hướng Hiểu Đông chần chờ bất định nhìn về phía em gái cùng mẹ, hai người họ cùng cười, mẹ Hướng còn nhẹ nhàng gật đầu.
Thật sự…Ba thật sự…? Hướng Hiểu Đông bỗng chốc chấn động, thoáng chốc kinh hỉ cùng cảm động cùng mạnh mẽ dâng lên, cậu quay đầu nhìn về phía người yêu, hắn cũng cho cậu một cái tươi cười, bàn tay đang nắm tay cậu lại kiên định thêm mấy phần.
“Ba, cám ơn ba…” Hướng Hiểu Đông hít một hơi thật sâu nói, âm thanh không đè nén được run rẩy đã tố cáo cậu có bao nhiêu kích động. Cám ơn… Thật sự cám ơn người, ba. Ngoại trừ những lời này, Hướng Hiểu Đông thật sự không biết nên nói cái gì để diễn tả tâm tình của bản thân.
Cậu… Thật là đã quá cao hứng cùng cảm kích ah!
“Ah, tới giờ rồi a.” Hướng Hiểu Thu cắt đứt bầu không khí ngưng trệ, vui vẻ cười: “Con vào trước, các người trở về đi.”
“Con phải nhớ kỹ…” Mẹ Hướng khẽ giật mình, vội vã nói. Con gái bảo bối xuất ngoại, nàng không biết có bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu không nỡ.
“Con đã biết, tới nơi sẽ gọi điện về, ngày ăn cơm đủ ba bữa, không được ăn bậy, coi chừng thân thể…” Hướng Hiểu Thu lặp lại chính xác lời dặn của mẹ: “Con đều nhớ rõ, mẹ không cần lo a.”
“Hiểu Thu.” Hướng Hiểu Đông gọi em gái, đợi đến khi nàng quay đầu lại mới nhẹ nhàng nói: “Phải chăm sóc tốt bản thân, nếu có gì khó khăn phải nói với anh hai, bạn học cũ của anh đều có thể giúp đỡ em.”
Vì sợ nước xa không cứu được lửa gần, cậu đều đã liên lạc với vài người bạn cũ nhờ giúp đỡ, còn cho họ số điện thoại của Hiểu Thu.
“Em đã biết, cám ơn anh hai.” Nàng lại nhìn Hà Húc Đông cười nói: “Như vậy, chuyện ở đây giao lại cho hai người, anh Hà.”
Hà Húc Đông nhẹ gật đầu, như cũ nhàn nhạt một câu: “Bảo trọng.”
“Hảo, em đi nha.” Hướng Hiểu Thu nhìn mọi người trong nhà, cười đến thập phần vui vẻ. Tiêu sai xoay người, đầu cũng không quay lại đi lên thang cuốn, bắt đầu cuộc lữ hành.
Nhìn theo nhân ảnh nàng biến mất nơi bậc thang cuối cùng, mọi người đều trầm mặc, mẹ Hướng càng không nỡ, hai mắt lệ đẫm doanh tròng.
“Trở về đi.” Ba hướng đánh vỡ trầm mặc, vỗ về vợ: “Con gái tới nơi sẽ gọi về a, không cần phải lo lắng.” Im lặng một lát, ông lại nhìn con trai, “Các ngươi… cũng trở về đi.”
“Ân.” Hướng Hiểu Đông đối với ba mẹ khẽ gật đầu, “Cái kia ba mẹ, chúng ta đi trước.” Nói xong, Hà Húc Đông đã dắt tay cậu muốn đi ra ngoài.
“Ách… chờ một chút, Hiểu Đông.” Ba hướng gọi họ lại. Đợi con trai quay đầu, ông mới không được tự nhiên, hắng giọng vài tiếng, thấp giọng nói: “Các ngươi… Có rảnh…, thường xuyên về nhà chơi một chút.”
Hướng Hiểu Đông giật mình, nhìn biểu hiện của ba Hướng có chút xấu hổ, liếc về người yêu phía sau, cười vui vẻ: “Hảo, chúng con biết rõ.”
Ba Hướng khẽ gật đầu, hình như có chút xấu hổ dắt vợ đi ra.
Hướng Hiểu Đông ngẩn người nhìn ba mẹ rời đi, bỗng nhiên lại nhớ tới chặng đường thay đổi mười năm. Thời điểm bản thân xuất ngoại, khi trở về, đến bây giờ là tiễn em gái, mỗi hồi tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng.
Đủ loại tâm tình xoắn xuýt trong lòng, Hướng Hiểu Đông rất hạnh phúc, rất khoái nhạc, thực sự cảm động tới muốn khóc.
“ Em có người nhà rất tốt.” Hà Húc Đông đúng lúc kéo bờ vai cậu, thấp giọng nói.
“Là người nhà của chúng ta.” Hướng Hiểu Đông nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, mang theo tươi cười chủ động cầm chặt tay ái nhân khẽ nói: “Đây là chuyện của hai người chúng ta, là chính anh đã nói.”
“Ừ, là chúng ta.” Hà Húc Đông nhu hòa nhìn Hướng Hiểu Đông, chợt nắm tay cậu đi về phía xe hơi.
“Húc Đông…” khi xe chạy được một đoạn, Hướng Hiểu Đông đợt ngột mở miệng gọi, đợi tình nhân ngoái đầu lại nhìn mình mới nhẹ nhàng nói: “Tôi thật cao hứng, bây giờ có thể quang minh chính đại cùng một chỗ với anh.”
“…Tôi cũng vậy.” Hà Húc Đông nhàn nhạt nói, vươn tay đặt lên bàn tay đang để ở đầu gối của Hướng Hiểu Đông, ngón tay đan vào nhau thật chặt, im lặng truyền đạt tình ý nồng đậm.
Hướng Hiểu Đông thỏa mãn, nhẹ nhàng tựa lên vai ái nhân.
Tình yêu là một chồi non, càng vun trồng sẽ càng to lớn.
Mỗi một ngày… Đều yêu người đó nhiều hơn ngày hôm qua.
Yêu nhau chính là vẫn đang không ngừng học cách ở bên đối phương, cùng nhau gảy lên khúc nhạc chỉ thuộc về hai người chúng ta.
HOÀN TOÀN VĂN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook