Tuyệt Kiếm Lộng Phong
-
Chương 5
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong ở trước giường yên lặng đứng trong chốc lát, thu hồi nỗi lòng mạc danh kỳ diệu, thay hắn dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc thư thư phục phục (từ từ, thoải mái) uể oải duỗi thắt lưng, vừa ngủ dậy cảm giác phi thường thoải mái, cảm giác cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều.
Cửa phòng khẽ vang, Liễu Như Phong bưng một mâm đồ ăn toả đầy nhiệt khí đến, đi đến trước giường, quỳ xuống hành lễ, nói: “Công tử tỉnh, muốn dùng cơm?”
Nam Cung Thiên Mạc ân một tiếng, hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”
Liễu Như Phong vô thanh hành lễ, đặt cái mâm xuống, đứng dậy, nghiêng thân mình cúi hạ thắt lưng, đi vòng ra phía sau lưng Nam Cung Thiên Mạc, thay hắn sửa thuận lại mái tóc, dùng sợi tơ màu trắng cột lại, hồi đáp: “Đã gần giờ Dậu, công tử.”
Nam Cung Thiên Mạc xuống giường ăn cơm, không nghĩ đến lại rất hợp khẩu vị, nghĩ đến Liễu Như Phong vì mình nấu cơm cũng đã có một khoảng thời gian rất dài, thật cũng không có gì kỳ quái. Trên tay Liễu Như Phong còn bưng một chậu gỗ.
Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, hướng về phía Liễu Như Phong đang thu thập đồ vật, đang muốn rời đi, nói: “Ngươi để kiếm của ngươi lại, lấy một thanh khác, luyện kiếm ở bên ngoài phòng này đi!”
Liễu Như Phong khom người đáp ứng, cởi xuống trường kiếm bên hông, cung kính đặt ở mặt đất, mở cửa đi ra ngoài.
Nam Cung Thiên Mạc vươn mũi chân, tại nơi thân kiếm khều lên, trường kiếm nhảy dựng lên, nhanh tay bắt lấy, rút ra xem xét, thân kiếm sáng trong, hàn khí bức người, thật là một thanh hảo kiếm, đủ thấy được chủ nhân nó thường xuyên giữ gìn.
Chỉ chốc lát, tiếng lưỡi đao sắc bén huy động, tiếng gió nguýt hỗn loạn, vang lên ở ngoài phòng.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Mạc nhếch lên, lộ ra một nụ cười, tay cầm trường kiếm chuyển động ngược lại, thân tùy kiếm mà chuyển, ở trong phòng tuỳ nghi mà bắt đầu huy động.
Động tĩnh ngoài phòng tạm dừng trong một cái chớp mắt, lần thứ hai vang lên, động tĩnh lại lớn hơn lần trước.
Nam Cung Thiên Mạc múa trong chốc lát, trên người dần dần nóng lên, lúc đầu chiêu thức có chút trúc trắc, cũng dần dần mượt mà trở lại.
Luyện trong chốc lát, cảm giác được toàn thân đều đã mồ hôi đầm đìa, tứ chi lâu rồi không vận động kịch liệt như thế, nên có chút đau nhức, Nam Cung Thiên Mạc thu tay, dù sao hấp tấp quá cũng không được, luyện qua vài ngày, vẫn có thể khôi phục......
Tiếng vang ngoài phòng đúng lúc ngừng lại. Nam Cung Thiên Mạc có chút vừa lòng, tâm tư người này coi như có chút linh hoạt, thu kiếm vào vỏ, ném qua một bên, trực tiếp ngồi trên tấm thảm lông thú, chậm rãi điều tức nghỉ ngơi.
Cửa phòng mở ra, Liễu Như Phong đi đến, quỳ xuống hành lễ, nói: “Nước đã được đun nóng, công tử hiện tại có cần tắm rửa?”
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn y đến bên giường lấy một kiện áo ngủ bằng tơ lụa đến, lại bồi tội, mới cúi người ôm hắn lên, đi vào một gian sườn phòng cách vách.
Trong phòng là một cái mộc dũng (bồn tắm bằng gỗ) thật lớn, hơi nước nóng hầm hập xông lên, Nam Cung Thiên Mạc nhìn trái nhìn phải, bên kia bị bình phong ngăn cách, đã được đổi thành một gian phòng bếp giản dị, trên bếp còn đang nấu một ấm nước, đang tản phát ra một ít làn khói nhẹ cùng hương trà.
Nam Cung Thiên Mạc để Liễu Như Phong hầu hạ, bỏ đi quần áo toàn thân, lõa thể tiến vào dục dũng, nhiệt khí ôn nhu vây quanh toàn thân, ngay cả đau nhức do vừa rồi luyện kiếm cũng không còn rõ ràng. Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được thoải mái nhắm mắt lại.
Một bàn tay cầm khăn mặt, mềm nhẹ đặt tại trên lưng, mở mắt ra, nguyên lai là Liễu Như Phong đang vì hắn chà lưng, thủ pháp không nhẹ không nặng, khiến Nam Cung Thiên Mạc rất thoải mái. Nghĩ đến một năm nay, áo cơm cùng tắm rửa, cũng đều là một mình y ôm hết mọi việc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mềm mại.
Sau lưng, trước ngực, mặt cùng cổ, tứ chi, nhất nhất cẩn thận lau sạch, Liễu Như Phong giữ lại một cái bồn nhỏ cạnh dục dũng, treo khăn mặt lên trên bình phong, lấy ra một cái khăn sạch sẽ khác, mang trong tay, lẳng lặng đứng ở một bên.
Nam Cung Thiên Mạc ngâm mình trong chốc lát, cảm thấy mỗi một chỗ trên toàn thân đều thoải mái cực kỳ, lười biếng đứng dậy, ra khỏi dục dũng, lập tức được một cái khăn mặt khô ráo mềm mại bao lấy, lau khô bọt nước trên người, phủ thêm trường bào tơ lụa, vẫn là bị Liễu Như Phong ôm về trên giường bên trong chủ ốc.
Liễu Như Phong chần chừ trong chớp mắt, thấp giọng nói: “Công tử, để thủ hạ đi rửa sạch huyệt tử.” (huyệt tử = hậu huyệt)
Nam Cung Thiên Mạc mới vừa hạ mìnnh xuống giường, thân ảnh y liền biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người một chút, không khỏi bật cười.
Sắc trời đã gần hoàn toàn tối đen, nhớ tới hôm nay, thời gian bản thân đi đường ít đến đáng thương, không khỏi buồn cười, nhưng trước kia khi còn mắc bệnh (bệnh điên), sẽ không ngoan ngoãn thành thật đi ăn cơm, tắm rửa, quay về ốc, cũng đều là bị Liễu Như Phong ôm. Không khỏi có chút phiền não, cứ để từ từ đi, đây cũng là biện pháp khống chế tin tức trong ngoài viện, những ngày làm phế nhân cũng không đến nỗi tồi.
Cửa phòng khẽ mở, dưới ánh trăng, Liễu Như Phong bưng ấm trà cùng vài chén trà tiến vào, đặt ở chỗ xa giường hơn một chút, quay người tinh tế đóng cửa phòng, hạ màn cửa sổ, gạt đi những chiếc lá rơi bên song cửa, dùng then cài cửa lại.
Trở lại trước giường, thấy Nam Cung Thiên Mạc mở to mắt, nhìn y, ngẩn ra, cuối cùng có chút xấu hổ, rũ mắt, giấu đi tất cả cảm xúc, mở y kết, cởi xiêm y, đứng ở bên giường, chưa được sự chấp thuận, không khỏi có chút không biết làm thế nào cho phải.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn qua màn cửa sổ, thấy một tia ánh trăng, tinh tế đánh giá khối thân thể trước giường, thân hình thon dài mà tinh túy, không có một vết sẹo lồi; hai vai rộng, kí hiệu màu lam trên vai trái đối diện ánh trăng thoạt nhìn phi thường rõ ràng; tấm lưng căng mềm mà dẻo dai; tứ chi cân xứng; hơi hơi có cơ bắp, thân hình tràn đầy khí lực, cơ bụng cứng cáp, có hai vết sẹo cũ, nhưng không có vẻ khó coi, ngược lại còn hiện ra vẻ nam nhân cường hãn sắc bén.
Nam Cung Thiên Mạc híp lại mắt, đối với vẻ nhu thuận của y phi thường vừa lòng, xốc góc chăn qua một bên.
Liễu Như Phong tựa hồ cứng hàm, động tác cực nhanh chui vào, nằm thẳng ở bên cạnh hắn.
Nam Cung Thiên Mạc khẽ cười một tiếng, cánh tay xốc ngược mở ra áo ngủ bằng lụa, khiến Liễu Như Phong trần trụi. Một bàn tay vuốt ve đi lên, thân thể trong tay thập phần cứng ngắc, có thể tưởng tượng ra chủ nhân của thân thể khẩn trương cùng bất an. Tay vuốt ve chung quanh, cảm giác được y có một chút thả lỏng thân thể.
Nam Cung Thiên Mạc để mặt sát vào hai mắt đang nhắm nghiền kia, cúi đầu ghé vào lỗ tai y hỏi: “Đã từng chạm qua người nào hay chưa? Hoặc là? Bị người chạm qua?”
Trong đầu Liễu Như Phong oanh một tiếng, kêu gọi tinh thần cùng lý trí trở về, vừa rồi đã quá căng thẳng đến cực hạn. Nhắm chặt mí mắt run rẩy, cố nén cảm giác thẹn thùng, đáp lời bằng thanh âm chát xít: “Không, không có......”
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên ác ý bắt lấy nơi trái tim yếu nhược của y, mệnh lệnh nói: “Tách hai chân của ngươi ra!”
Liễu Như Phong đặt hai tay mạnh xiết chặt thành quyền ở bên cạnh người, các đốt ngón tay nổi lên gân xanh, trên mặt xẹt nhanh qua một tia sỉ nhục, rồi sau đó...... chậm rãi tách hai chân ra......
Rõ ràng là động tác vô cùng phục tùng, Nam Cung Thiên Mạc lại nhạy cảm cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, không hiểu sao có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Mở to mắt, nhìn ta!”
Mí mắt run rẩy lặng lẽ mở ra, đôi nhãn tình kia hướng nhìn hắn, đồng tử màu đen ôn hòa mềm mại, thần trí mờ mịt mà khuếch tán, giấu cũng giấu không được vẻ khuất nhục, ẩn nhẫn......
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay đặt tại chỗ ngực nơi trái tim, cảm giác được cơ thể dưới tay nháy mắt căng thẳng, cả thân mình Liễu Như Phong đều bày ra vẻ căng thẳng cực độ cùng tư thái phòng bị, ánh mắt trở nên có chút điên cuồng mà nguy hiểm.
Trước mặt Nam Cung Thiên Mạc, đây là lần đầu tiên Liễu Như Phong hiển lộ ra tư thái công kích dẫn theo sát khí sắc bén.
Nam Cung Thiên Mạc không thu tay lại, vẫn đang ở chỗ trái tim y thong thả nhu lộng, cười lạnh nhìn y, nói: “Ngươi nói, ngươi là thuộc về ta?!”
Phía trên truyền đến tiếng nói hàm chứa tức giận, cùng với bốn phía nháy mắt lạnh như băng dẫn theo vài tia không khí lạnh thấu xương, Liễu Như Phong đột nhiên rùng mình, nhãn thần nháy mắt thanh minh.
Nhìn ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Liễu Như Phong thanh tỉnh, tất cả tình tự nháy mắt thối lui, chậm rãi lộ ra một ít áy náy, bất an thấp giọng nói: “Vâng..... Thuộc hạ là, là thuộc về, công tử...... Thuộc hạ thất thần...... Thực xin lỗi......”
Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn y, lại cảm giác được trái tim dưới bàn tay đang nhảy lên, phải mất một khoảng thời giam mới khống chế được sự mãnh liệt của nó, thân thể cũng chậm chậm trầm tĩnh lại, dần cởi bỏ tất cả sát khí sắc bén cùng phòng bị.
Nội lực Nam Cung Thiên Mạc nhẹ xuất nơi lòng bàn tay, sẽ không thương đến Liễu Như Phong, nhưng lại làm y dị thường khó chịu, xuyên thấu qua làn da trần trụi dưới bàn tay, trực tiếp tác dụng tại trên trái tim vừa mới bị chế trụ.
Hô hấp Liễu Như Phong cứng lại, cắn chặt răng cố nén không phát ra tiếng, ngay cả thân thể cũng khống chế không chút nhúc nhích. Mặc dù trái tim bị va chạm thống khổ, nhưng khiến Liễu Như Phong khó có thể chịu được hơn chính là, cảm giác sinh mệnh cùng thân thể này hoàn toàn bị người khống chế. Chỉ là, Liễu Như Phong biết, Nam Cung Thiên Mạc cũng có loại cảm giác hoàn toàn khống chế này!
Hắn là chủ nhân của y, vô luận hắn muốn y làm gì, bản thân đều phải hết sức phối hợp! Trong lòng một lần lại một lần cảnh cáo bản thân. Liễu Như Phong biết rõ, bản thân vừa rồi cảm thấy cực độ khẩn trương cùng hổ thẹn, mất thần trí theo bản năng mà hành động, dĩ nhiên đã làm Nam Cung Thiên Mạc tức giận. Cố gắng khống chế bản năng phản kích của bản thân, không phản kháng, không giãy dụa..
***
Liễu Như Phong ở trước giường yên lặng đứng trong chốc lát, thu hồi nỗi lòng mạc danh kỳ diệu, thay hắn dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc thư thư phục phục (từ từ, thoải mái) uể oải duỗi thắt lưng, vừa ngủ dậy cảm giác phi thường thoải mái, cảm giác cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều.
Cửa phòng khẽ vang, Liễu Như Phong bưng một mâm đồ ăn toả đầy nhiệt khí đến, đi đến trước giường, quỳ xuống hành lễ, nói: “Công tử tỉnh, muốn dùng cơm?”
Nam Cung Thiên Mạc ân một tiếng, hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”
Liễu Như Phong vô thanh hành lễ, đặt cái mâm xuống, đứng dậy, nghiêng thân mình cúi hạ thắt lưng, đi vòng ra phía sau lưng Nam Cung Thiên Mạc, thay hắn sửa thuận lại mái tóc, dùng sợi tơ màu trắng cột lại, hồi đáp: “Đã gần giờ Dậu, công tử.”
Nam Cung Thiên Mạc xuống giường ăn cơm, không nghĩ đến lại rất hợp khẩu vị, nghĩ đến Liễu Như Phong vì mình nấu cơm cũng đã có một khoảng thời gian rất dài, thật cũng không có gì kỳ quái. Trên tay Liễu Như Phong còn bưng một chậu gỗ.
Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, hướng về phía Liễu Như Phong đang thu thập đồ vật, đang muốn rời đi, nói: “Ngươi để kiếm của ngươi lại, lấy một thanh khác, luyện kiếm ở bên ngoài phòng này đi!”
Liễu Như Phong khom người đáp ứng, cởi xuống trường kiếm bên hông, cung kính đặt ở mặt đất, mở cửa đi ra ngoài.
Nam Cung Thiên Mạc vươn mũi chân, tại nơi thân kiếm khều lên, trường kiếm nhảy dựng lên, nhanh tay bắt lấy, rút ra xem xét, thân kiếm sáng trong, hàn khí bức người, thật là một thanh hảo kiếm, đủ thấy được chủ nhân nó thường xuyên giữ gìn.
Chỉ chốc lát, tiếng lưỡi đao sắc bén huy động, tiếng gió nguýt hỗn loạn, vang lên ở ngoài phòng.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Mạc nhếch lên, lộ ra một nụ cười, tay cầm trường kiếm chuyển động ngược lại, thân tùy kiếm mà chuyển, ở trong phòng tuỳ nghi mà bắt đầu huy động.
Động tĩnh ngoài phòng tạm dừng trong một cái chớp mắt, lần thứ hai vang lên, động tĩnh lại lớn hơn lần trước.
Nam Cung Thiên Mạc múa trong chốc lát, trên người dần dần nóng lên, lúc đầu chiêu thức có chút trúc trắc, cũng dần dần mượt mà trở lại.
Luyện trong chốc lát, cảm giác được toàn thân đều đã mồ hôi đầm đìa, tứ chi lâu rồi không vận động kịch liệt như thế, nên có chút đau nhức, Nam Cung Thiên Mạc thu tay, dù sao hấp tấp quá cũng không được, luyện qua vài ngày, vẫn có thể khôi phục......
Tiếng vang ngoài phòng đúng lúc ngừng lại. Nam Cung Thiên Mạc có chút vừa lòng, tâm tư người này coi như có chút linh hoạt, thu kiếm vào vỏ, ném qua một bên, trực tiếp ngồi trên tấm thảm lông thú, chậm rãi điều tức nghỉ ngơi.
Cửa phòng mở ra, Liễu Như Phong đi đến, quỳ xuống hành lễ, nói: “Nước đã được đun nóng, công tử hiện tại có cần tắm rửa?”
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn y đến bên giường lấy một kiện áo ngủ bằng tơ lụa đến, lại bồi tội, mới cúi người ôm hắn lên, đi vào một gian sườn phòng cách vách.
Trong phòng là một cái mộc dũng (bồn tắm bằng gỗ) thật lớn, hơi nước nóng hầm hập xông lên, Nam Cung Thiên Mạc nhìn trái nhìn phải, bên kia bị bình phong ngăn cách, đã được đổi thành một gian phòng bếp giản dị, trên bếp còn đang nấu một ấm nước, đang tản phát ra một ít làn khói nhẹ cùng hương trà.
Nam Cung Thiên Mạc để Liễu Như Phong hầu hạ, bỏ đi quần áo toàn thân, lõa thể tiến vào dục dũng, nhiệt khí ôn nhu vây quanh toàn thân, ngay cả đau nhức do vừa rồi luyện kiếm cũng không còn rõ ràng. Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được thoải mái nhắm mắt lại.
Một bàn tay cầm khăn mặt, mềm nhẹ đặt tại trên lưng, mở mắt ra, nguyên lai là Liễu Như Phong đang vì hắn chà lưng, thủ pháp không nhẹ không nặng, khiến Nam Cung Thiên Mạc rất thoải mái. Nghĩ đến một năm nay, áo cơm cùng tắm rửa, cũng đều là một mình y ôm hết mọi việc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mềm mại.
Sau lưng, trước ngực, mặt cùng cổ, tứ chi, nhất nhất cẩn thận lau sạch, Liễu Như Phong giữ lại một cái bồn nhỏ cạnh dục dũng, treo khăn mặt lên trên bình phong, lấy ra một cái khăn sạch sẽ khác, mang trong tay, lẳng lặng đứng ở một bên.
Nam Cung Thiên Mạc ngâm mình trong chốc lát, cảm thấy mỗi một chỗ trên toàn thân đều thoải mái cực kỳ, lười biếng đứng dậy, ra khỏi dục dũng, lập tức được một cái khăn mặt khô ráo mềm mại bao lấy, lau khô bọt nước trên người, phủ thêm trường bào tơ lụa, vẫn là bị Liễu Như Phong ôm về trên giường bên trong chủ ốc.
Liễu Như Phong chần chừ trong chớp mắt, thấp giọng nói: “Công tử, để thủ hạ đi rửa sạch huyệt tử.” (huyệt tử = hậu huyệt)
Nam Cung Thiên Mạc mới vừa hạ mìnnh xuống giường, thân ảnh y liền biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người một chút, không khỏi bật cười.
Sắc trời đã gần hoàn toàn tối đen, nhớ tới hôm nay, thời gian bản thân đi đường ít đến đáng thương, không khỏi buồn cười, nhưng trước kia khi còn mắc bệnh (bệnh điên), sẽ không ngoan ngoãn thành thật đi ăn cơm, tắm rửa, quay về ốc, cũng đều là bị Liễu Như Phong ôm. Không khỏi có chút phiền não, cứ để từ từ đi, đây cũng là biện pháp khống chế tin tức trong ngoài viện, những ngày làm phế nhân cũng không đến nỗi tồi.
Cửa phòng khẽ mở, dưới ánh trăng, Liễu Như Phong bưng ấm trà cùng vài chén trà tiến vào, đặt ở chỗ xa giường hơn một chút, quay người tinh tế đóng cửa phòng, hạ màn cửa sổ, gạt đi những chiếc lá rơi bên song cửa, dùng then cài cửa lại.
Trở lại trước giường, thấy Nam Cung Thiên Mạc mở to mắt, nhìn y, ngẩn ra, cuối cùng có chút xấu hổ, rũ mắt, giấu đi tất cả cảm xúc, mở y kết, cởi xiêm y, đứng ở bên giường, chưa được sự chấp thuận, không khỏi có chút không biết làm thế nào cho phải.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn qua màn cửa sổ, thấy một tia ánh trăng, tinh tế đánh giá khối thân thể trước giường, thân hình thon dài mà tinh túy, không có một vết sẹo lồi; hai vai rộng, kí hiệu màu lam trên vai trái đối diện ánh trăng thoạt nhìn phi thường rõ ràng; tấm lưng căng mềm mà dẻo dai; tứ chi cân xứng; hơi hơi có cơ bắp, thân hình tràn đầy khí lực, cơ bụng cứng cáp, có hai vết sẹo cũ, nhưng không có vẻ khó coi, ngược lại còn hiện ra vẻ nam nhân cường hãn sắc bén.
Nam Cung Thiên Mạc híp lại mắt, đối với vẻ nhu thuận của y phi thường vừa lòng, xốc góc chăn qua một bên.
Liễu Như Phong tựa hồ cứng hàm, động tác cực nhanh chui vào, nằm thẳng ở bên cạnh hắn.
Nam Cung Thiên Mạc khẽ cười một tiếng, cánh tay xốc ngược mở ra áo ngủ bằng lụa, khiến Liễu Như Phong trần trụi. Một bàn tay vuốt ve đi lên, thân thể trong tay thập phần cứng ngắc, có thể tưởng tượng ra chủ nhân của thân thể khẩn trương cùng bất an. Tay vuốt ve chung quanh, cảm giác được y có một chút thả lỏng thân thể.
Nam Cung Thiên Mạc để mặt sát vào hai mắt đang nhắm nghiền kia, cúi đầu ghé vào lỗ tai y hỏi: “Đã từng chạm qua người nào hay chưa? Hoặc là? Bị người chạm qua?”
Trong đầu Liễu Như Phong oanh một tiếng, kêu gọi tinh thần cùng lý trí trở về, vừa rồi đã quá căng thẳng đến cực hạn. Nhắm chặt mí mắt run rẩy, cố nén cảm giác thẹn thùng, đáp lời bằng thanh âm chát xít: “Không, không có......”
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên ác ý bắt lấy nơi trái tim yếu nhược của y, mệnh lệnh nói: “Tách hai chân của ngươi ra!”
Liễu Như Phong đặt hai tay mạnh xiết chặt thành quyền ở bên cạnh người, các đốt ngón tay nổi lên gân xanh, trên mặt xẹt nhanh qua một tia sỉ nhục, rồi sau đó...... chậm rãi tách hai chân ra......
Rõ ràng là động tác vô cùng phục tùng, Nam Cung Thiên Mạc lại nhạy cảm cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, không hiểu sao có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Mở to mắt, nhìn ta!”
Mí mắt run rẩy lặng lẽ mở ra, đôi nhãn tình kia hướng nhìn hắn, đồng tử màu đen ôn hòa mềm mại, thần trí mờ mịt mà khuếch tán, giấu cũng giấu không được vẻ khuất nhục, ẩn nhẫn......
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay đặt tại chỗ ngực nơi trái tim, cảm giác được cơ thể dưới tay nháy mắt căng thẳng, cả thân mình Liễu Như Phong đều bày ra vẻ căng thẳng cực độ cùng tư thái phòng bị, ánh mắt trở nên có chút điên cuồng mà nguy hiểm.
Trước mặt Nam Cung Thiên Mạc, đây là lần đầu tiên Liễu Như Phong hiển lộ ra tư thái công kích dẫn theo sát khí sắc bén.
Nam Cung Thiên Mạc không thu tay lại, vẫn đang ở chỗ trái tim y thong thả nhu lộng, cười lạnh nhìn y, nói: “Ngươi nói, ngươi là thuộc về ta?!”
Phía trên truyền đến tiếng nói hàm chứa tức giận, cùng với bốn phía nháy mắt lạnh như băng dẫn theo vài tia không khí lạnh thấu xương, Liễu Như Phong đột nhiên rùng mình, nhãn thần nháy mắt thanh minh.
Nhìn ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Liễu Như Phong thanh tỉnh, tất cả tình tự nháy mắt thối lui, chậm rãi lộ ra một ít áy náy, bất an thấp giọng nói: “Vâng..... Thuộc hạ là, là thuộc về, công tử...... Thuộc hạ thất thần...... Thực xin lỗi......”
Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn y, lại cảm giác được trái tim dưới bàn tay đang nhảy lên, phải mất một khoảng thời giam mới khống chế được sự mãnh liệt của nó, thân thể cũng chậm chậm trầm tĩnh lại, dần cởi bỏ tất cả sát khí sắc bén cùng phòng bị.
Nội lực Nam Cung Thiên Mạc nhẹ xuất nơi lòng bàn tay, sẽ không thương đến Liễu Như Phong, nhưng lại làm y dị thường khó chịu, xuyên thấu qua làn da trần trụi dưới bàn tay, trực tiếp tác dụng tại trên trái tim vừa mới bị chế trụ.
Hô hấp Liễu Như Phong cứng lại, cắn chặt răng cố nén không phát ra tiếng, ngay cả thân thể cũng khống chế không chút nhúc nhích. Mặc dù trái tim bị va chạm thống khổ, nhưng khiến Liễu Như Phong khó có thể chịu được hơn chính là, cảm giác sinh mệnh cùng thân thể này hoàn toàn bị người khống chế. Chỉ là, Liễu Như Phong biết, Nam Cung Thiên Mạc cũng có loại cảm giác hoàn toàn khống chế này!
Hắn là chủ nhân của y, vô luận hắn muốn y làm gì, bản thân đều phải hết sức phối hợp! Trong lòng một lần lại một lần cảnh cáo bản thân. Liễu Như Phong biết rõ, bản thân vừa rồi cảm thấy cực độ khẩn trương cùng hổ thẹn, mất thần trí theo bản năng mà hành động, dĩ nhiên đã làm Nam Cung Thiên Mạc tức giận. Cố gắng khống chế bản năng phản kích của bản thân, không phản kháng, không giãy dụa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook