Tuyết Hồ
-
Chương 82: [Phiên Ngoại 1] Tuyết Hồ - Nhân duyên kiếp trước – Diêm Vương và Phán Quan
****
Ban đêm đầu hạ, gió mát phời phợi.
Trong lầu các không có đốt đèn, gió lướt qua đầu tường, xuyên qua tiểu rừng trúc, tinh nghịch mà tiến vào cửa sổ, thổi trúng chuỗi phong linh (chuông gió) treo trước cửa sổ làm kêu leng keng không ngừng.
Liễu Vũ lẳng lặng mà ngồi ở phía trước cửa sổ, yên lặng mà nghe, si ngốc mà nghĩ, trên mặt hiện lên tia ôn nhu mỉm cười
Mạng Liễu Vũ cũng không tốt, tám tuổi năm ấy mặc danh kì diệu sinh một hồi bệnh nặng, sau khi bệnh tốt hơn, hai mắt cái gì cũng không nhìn thấy. Vì thế, mẫu thân đã khóc không biết bao nhiêu lần. Liễu Vũ nhưng lại không thèm để ý, trái lại còn an ủi mẫu thân mình.
Bởi vì hai mắt mù, làm rất nhiều chuyện không được, Liễu Vũ vì tận lực ít cấp người nhà không cần thiết phiền toái, phần lớn là ngồi trong phòng mình ngẩn người. Mẫu thân nhìn hắn như vậy liền đem một số thứ vào phòng hắn, một bên thêu hoa, một bên cùng Liễu Vũ. Lâu ngày, Liễu Vũ cũng học được thêu hoa, hơn nữa thêu so với mẫu thân càng thêm tinh sảo, mặc dù thêu hoa là việc của nữ nhi, nhưng mà Liễu Vũ thích, có lẽ đây là tinh thần hắn kí thác.
Mười hai tuổi năm ấy, phụ thân vất vả thành tật qua đời, tiếp theo bởi vì phụ thân qua đời mà buồn bực mẫu thân cũng ly khai nhân thế, để lại Liễu Vũ cùng ca ca sống nương tữa lẫn nhau.
Vì sinh tồn, Liễu Vũ cùng ca ca mười tám tuổi bán đi ngôi nhà, dọn đến Kim Lăng dựa vào số tiền bán nhà làm chút sinh ý sống qua ngày.
Trong thành Kim Lăng, gia đình phú quý đặc biệt nhiều, bởi vậy tú phẩm cũng đặc biệt dễ bán. Rất nhiều người nghèo khổ làm công việc thêu, sau đó bán cho một ít thương nhân, kiếm một ít tiền sinh hoạt. Ca ca Liễu Vũ cũng mua một ít ti tuyến (sợi tơ) cùng tú châm, còn Liễu Vũ chuyên tâm mà thêu hoa. Mặc dù hắn mù hai mắt, nhưng mà tâm linh, tay càng khéo léo, thật dài ti tuyến tại tú châm dắt, chợt cao chợt thấp, xoay quanh bay múa, chỉ chốc lát sau, chim bay trên bầu trời, cá bơi lội trong nước, hoa nở rộ sống động hiện lên trên tấm lụa mềm mại. Đối với Liễu Vũ mà nói, thêu giống như là đan một đám mộng màu sắc rực rỡ.
Mỗi ngày, ca ca cầm tranh hoa Liễu Vũ thêu ra chợ bán, sau đó mua về củi gạo dầu diêm, có khi còn có thể mang về một ít điểm tâm nhỏ, dẫn tới chất nhi của Liễu Vũ cười khanh khách không ngừng, mỗi lúc gặp tẩu tử ôm chất nhi cười đến vô cùng hạnh phúc, nghe tiếng cười tràn ngập hạnh phúc, trong lòng Liễu Vũ giống như ăn mật vô cùng ngọt ngào.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm nữa, theo năm tháng trôi qua, bất tri bất giác Liễu Vũ đã mười tám tuổi, không biết từ khi nào bắt đầu, mỗi ngày việc chính của Liễu Vũ chính là nghe tiếng phong linh êm tai, tú châm trong tay bay múa, tú các kiểu dáng sự vật.
“Phong nhi, phong linh này từ đâu tới?” Có một lần ca ca từng hỏi như thế.
Mỗi khi ca ca hỏi vấn đề này, Liễu Vũ đều không lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Ca ca cũng không chỉ một lần khuyên Liễu Vũ thú thê, Liễu Vũ luôn lắc đầu, “Một cái người mù, chỉ biết liên lụy nhân gia, ta ở lại trong nhà, giúp ca ca ngươi thì tốt rồi.”
Ca ca nhìn đệ đệ số khổ, từng đợt chua xót tuôn ra trong lòng, từ nay về sau hắn không hề nhắc tới việc này.
Xuân đến Thu lại đi, hoa nở hoa lại rơi, cuộc sống của Liễu Vũ vẫn bình yên như nước, nếu không gặp phải thương nhân nọ, có lẽ Liễu Vũ sẽ như vậy vượt qua cả đời.
Một ngày, ca ca bị kích động mà chạy về nhà, nói cho Liễu Vũ có một thương nhân ra giá cao mua đồ Liễu Vũ thêu. Đối với việc này, Liễu Vũ lúc ấy chỉ là cười cười, cũng không có để ở trong lòng.
Qua hai ngày, từ chợ trở về ca ca mang theo một người thương nhân, ca ca hướng Liễu Vũ giới thiệu đây là thương nhân ngày đó ra giá cao.
Thương nhân đối với một người mù như Liễu Vũ lại có thể tú ra đồ tinh mỹ như thế cảm thấy ngac nhiên, vì vậy liền cùng huynh đệ Liễu Vũ thương lượng, hắn ra tiền mở một phường thêu, giao cho ca ca quản lý, Liễu Vũ tại tú phường làm sư phụ, dạy người khác thêu, hắn nhận một nửa tiền lợi nhuận.
Liễu Vũ cùng ca ca cảm thấy việc này không tồi, vì vậy đáp ứng.
Không bao lâu, trong thành Kim Lăng xuất hiện một tú phường phong linh, theo sinh ý của tú phường càng ngày càng lớn, tài nghệ của Liễu Vũ nổi tiếng khắp cả nước, Liễu Vũ cùng ca ca bọn họ cũng qua ngày lành.
Tiền lời từ buôn bán ca ca trước tiên dùng mời danh y, rốt cuộc ánh mắt Liễu Vũ cũng tốt lên.
Ca ca nhìn Liễu Vũ mắt to đen nhánh, nói: “Đệ đệ, mắt ngươi bây giờ tốt rồi, không sợ liên lụy nhân gia rồi, nhanh nhanh mà thú thê đi.”
Liễu Vũ lắc đầu, xuất thần nhìn phong linh bên cửa sổ.
Ca ca cũng không miễn cưỡng Liễu Vũ, tùy hắn.
Tại Liễu Vũ hai mươi tuổi năm ấy, thành Kim Lăng xuất hiện một vị danh y trẻ tuổi anh tuấn tên Phan Nhạc.
Ngày đó, Liễu Vũ ôm chất đi đến đại phu xem bệnh, bởi vì nghe đại danh của Phan Nhạc, vì vậy liền ôm chất đi đi nơi ấy xem bệnh.
Sau khi xem bệnh trở về, chất nhi rất nhanh liền khỏi bệnh.
Chính là ca ca lại phát hiện Liễu Vụ bị bệnh, cả ngày nhìn phong linh xuất thần, ca ca rất lo lắng, kêu Liễu Vũ đi xem đại phu, Liễu Vũ lắc đầu, cúi đầu do dự thật lâu mới nhẹ giọng mà đối với ca ca nói: “Ca, ta nghĩ gả cho Phan Nhạc.”
Nghe vậy, ca ca cả kinh ngay cả chén trà trong tay cũng bị đập nát, hắn lắp bắp nói: “Nhưng là, Vũ nhi, hắn — hắn là nam — nam?”
“Ta biết, nhưng là — ca, ta van ngươi đi nói với hắnxem ý tứ của hắn như thế nào?”Liễu Vũ cầu khẩn nói.
Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Liễu Vũ, nhớ tới hắn chịu khổ, ca ca đáp ứng.
Làm cho ca ca kỳ quái chính là, Phan Nhạc cư nhiên một ngụm đáp ứng, cơ hồ đem ca ca dọa ngây người.
Ở trong mọi người ánh mắt quái dị, Liễu Vũ mang theo Phong linh treo bên cửa sổ gả cho Phan Nhạc.
Lại một ban đêm đầu hạ, gió mát say lòng người.
Khi Phan Nhạc mở khăn voan mà Liễu Vũ thêu, nhìn thấy trong tay y nắm chặt phong linh, vành mắt Phan Nhạc đỏ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Liễu Vũ, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi như thế nào biết là ta?”
Liễu Vũ nhẹ nhàng mà dựa vào trong lòng hắn, có chút chần chờ mà ôm thắt lưng hắn, mang theo một chút nghẹn ngào nói: “Ta nhận ra mùi trên người ngươi, nhận ra tiếng bước chân của ngươi…”
Ngoài cửa gió tựa hồ nổi lên, thổi trúng làm cho phong linh treo bên cửa sổ kêu đinh đang.
Ở tiếng phong linh kêu thanh thúy, thời gian tựa hồ quay về tới quá khứ.
Ở một đêm đầu hạ đồng dạng, ngày đó mẫu thân đã qua đời, Liễu Vũ một mình ở trong phòng khóc.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy có người tay qua đầu tường, đi tới bên người hắn, lau đi nước mắt ở khóe mắt, an ủi hắn đừng khóc.
Tuy rằng không biết người nọ, nhưng Liễu Vũ lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Đêm hôm đó, Liễu Vụ tại trong ngực người đó khóc lớn, cuối cùng khóc mệt tại người ấy khẽ vuốt mà trầm lặng ngủ thiếp đi.
Ở khi hắn sắp ngủ, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy người nọ nói, muốn đi bái phỏng danh y khắp thiên hạ, học giỏi y thuật sau đó trở về chữa trị hai mắt cho Liễu Vũ.
Đợi cho tới ngày hôm sau Liễu Vũ ở trên giường tỉnh lại, người nọ đã không thấy rồi, vỗ về trong tay chuỗi phong linh kia, Liễu Vũ cảm thấy đêm qua giồng như một giấc mộng.
Một trận gió thổi vào trong phòng, phong linh trong tay Liễu Vũ theo gió rung động đinh đinh.
Ban đêm đầu hạ, gió mát phời phợi.
Trong lầu các không có đốt đèn, gió lướt qua đầu tường, xuyên qua tiểu rừng trúc, tinh nghịch mà tiến vào cửa sổ, thổi trúng chuỗi phong linh (chuông gió) treo trước cửa sổ làm kêu leng keng không ngừng.
Liễu Vũ lẳng lặng mà ngồi ở phía trước cửa sổ, yên lặng mà nghe, si ngốc mà nghĩ, trên mặt hiện lên tia ôn nhu mỉm cười
Mạng Liễu Vũ cũng không tốt, tám tuổi năm ấy mặc danh kì diệu sinh một hồi bệnh nặng, sau khi bệnh tốt hơn, hai mắt cái gì cũng không nhìn thấy. Vì thế, mẫu thân đã khóc không biết bao nhiêu lần. Liễu Vũ nhưng lại không thèm để ý, trái lại còn an ủi mẫu thân mình.
Bởi vì hai mắt mù, làm rất nhiều chuyện không được, Liễu Vũ vì tận lực ít cấp người nhà không cần thiết phiền toái, phần lớn là ngồi trong phòng mình ngẩn người. Mẫu thân nhìn hắn như vậy liền đem một số thứ vào phòng hắn, một bên thêu hoa, một bên cùng Liễu Vũ. Lâu ngày, Liễu Vũ cũng học được thêu hoa, hơn nữa thêu so với mẫu thân càng thêm tinh sảo, mặc dù thêu hoa là việc của nữ nhi, nhưng mà Liễu Vũ thích, có lẽ đây là tinh thần hắn kí thác.
Mười hai tuổi năm ấy, phụ thân vất vả thành tật qua đời, tiếp theo bởi vì phụ thân qua đời mà buồn bực mẫu thân cũng ly khai nhân thế, để lại Liễu Vũ cùng ca ca sống nương tữa lẫn nhau.
Vì sinh tồn, Liễu Vũ cùng ca ca mười tám tuổi bán đi ngôi nhà, dọn đến Kim Lăng dựa vào số tiền bán nhà làm chút sinh ý sống qua ngày.
Trong thành Kim Lăng, gia đình phú quý đặc biệt nhiều, bởi vậy tú phẩm cũng đặc biệt dễ bán. Rất nhiều người nghèo khổ làm công việc thêu, sau đó bán cho một ít thương nhân, kiếm một ít tiền sinh hoạt. Ca ca Liễu Vũ cũng mua một ít ti tuyến (sợi tơ) cùng tú châm, còn Liễu Vũ chuyên tâm mà thêu hoa. Mặc dù hắn mù hai mắt, nhưng mà tâm linh, tay càng khéo léo, thật dài ti tuyến tại tú châm dắt, chợt cao chợt thấp, xoay quanh bay múa, chỉ chốc lát sau, chim bay trên bầu trời, cá bơi lội trong nước, hoa nở rộ sống động hiện lên trên tấm lụa mềm mại. Đối với Liễu Vũ mà nói, thêu giống như là đan một đám mộng màu sắc rực rỡ.
Mỗi ngày, ca ca cầm tranh hoa Liễu Vũ thêu ra chợ bán, sau đó mua về củi gạo dầu diêm, có khi còn có thể mang về một ít điểm tâm nhỏ, dẫn tới chất nhi của Liễu Vũ cười khanh khách không ngừng, mỗi lúc gặp tẩu tử ôm chất nhi cười đến vô cùng hạnh phúc, nghe tiếng cười tràn ngập hạnh phúc, trong lòng Liễu Vũ giống như ăn mật vô cùng ngọt ngào.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm nữa, theo năm tháng trôi qua, bất tri bất giác Liễu Vũ đã mười tám tuổi, không biết từ khi nào bắt đầu, mỗi ngày việc chính của Liễu Vũ chính là nghe tiếng phong linh êm tai, tú châm trong tay bay múa, tú các kiểu dáng sự vật.
“Phong nhi, phong linh này từ đâu tới?” Có một lần ca ca từng hỏi như thế.
Mỗi khi ca ca hỏi vấn đề này, Liễu Vũ đều không lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Ca ca cũng không chỉ một lần khuyên Liễu Vũ thú thê, Liễu Vũ luôn lắc đầu, “Một cái người mù, chỉ biết liên lụy nhân gia, ta ở lại trong nhà, giúp ca ca ngươi thì tốt rồi.”
Ca ca nhìn đệ đệ số khổ, từng đợt chua xót tuôn ra trong lòng, từ nay về sau hắn không hề nhắc tới việc này.
Xuân đến Thu lại đi, hoa nở hoa lại rơi, cuộc sống của Liễu Vũ vẫn bình yên như nước, nếu không gặp phải thương nhân nọ, có lẽ Liễu Vũ sẽ như vậy vượt qua cả đời.
Một ngày, ca ca bị kích động mà chạy về nhà, nói cho Liễu Vũ có một thương nhân ra giá cao mua đồ Liễu Vũ thêu. Đối với việc này, Liễu Vũ lúc ấy chỉ là cười cười, cũng không có để ở trong lòng.
Qua hai ngày, từ chợ trở về ca ca mang theo một người thương nhân, ca ca hướng Liễu Vũ giới thiệu đây là thương nhân ngày đó ra giá cao.
Thương nhân đối với một người mù như Liễu Vũ lại có thể tú ra đồ tinh mỹ như thế cảm thấy ngac nhiên, vì vậy liền cùng huynh đệ Liễu Vũ thương lượng, hắn ra tiền mở một phường thêu, giao cho ca ca quản lý, Liễu Vũ tại tú phường làm sư phụ, dạy người khác thêu, hắn nhận một nửa tiền lợi nhuận.
Liễu Vũ cùng ca ca cảm thấy việc này không tồi, vì vậy đáp ứng.
Không bao lâu, trong thành Kim Lăng xuất hiện một tú phường phong linh, theo sinh ý của tú phường càng ngày càng lớn, tài nghệ của Liễu Vũ nổi tiếng khắp cả nước, Liễu Vũ cùng ca ca bọn họ cũng qua ngày lành.
Tiền lời từ buôn bán ca ca trước tiên dùng mời danh y, rốt cuộc ánh mắt Liễu Vũ cũng tốt lên.
Ca ca nhìn Liễu Vũ mắt to đen nhánh, nói: “Đệ đệ, mắt ngươi bây giờ tốt rồi, không sợ liên lụy nhân gia rồi, nhanh nhanh mà thú thê đi.”
Liễu Vũ lắc đầu, xuất thần nhìn phong linh bên cửa sổ.
Ca ca cũng không miễn cưỡng Liễu Vũ, tùy hắn.
Tại Liễu Vũ hai mươi tuổi năm ấy, thành Kim Lăng xuất hiện một vị danh y trẻ tuổi anh tuấn tên Phan Nhạc.
Ngày đó, Liễu Vũ ôm chất đi đến đại phu xem bệnh, bởi vì nghe đại danh của Phan Nhạc, vì vậy liền ôm chất đi đi nơi ấy xem bệnh.
Sau khi xem bệnh trở về, chất nhi rất nhanh liền khỏi bệnh.
Chính là ca ca lại phát hiện Liễu Vụ bị bệnh, cả ngày nhìn phong linh xuất thần, ca ca rất lo lắng, kêu Liễu Vũ đi xem đại phu, Liễu Vũ lắc đầu, cúi đầu do dự thật lâu mới nhẹ giọng mà đối với ca ca nói: “Ca, ta nghĩ gả cho Phan Nhạc.”
Nghe vậy, ca ca cả kinh ngay cả chén trà trong tay cũng bị đập nát, hắn lắp bắp nói: “Nhưng là, Vũ nhi, hắn — hắn là nam — nam?”
“Ta biết, nhưng là — ca, ta van ngươi đi nói với hắnxem ý tứ của hắn như thế nào?”Liễu Vũ cầu khẩn nói.
Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Liễu Vũ, nhớ tới hắn chịu khổ, ca ca đáp ứng.
Làm cho ca ca kỳ quái chính là, Phan Nhạc cư nhiên một ngụm đáp ứng, cơ hồ đem ca ca dọa ngây người.
Ở trong mọi người ánh mắt quái dị, Liễu Vũ mang theo Phong linh treo bên cửa sổ gả cho Phan Nhạc.
Lại một ban đêm đầu hạ, gió mát say lòng người.
Khi Phan Nhạc mở khăn voan mà Liễu Vũ thêu, nhìn thấy trong tay y nắm chặt phong linh, vành mắt Phan Nhạc đỏ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Liễu Vũ, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi như thế nào biết là ta?”
Liễu Vũ nhẹ nhàng mà dựa vào trong lòng hắn, có chút chần chờ mà ôm thắt lưng hắn, mang theo một chút nghẹn ngào nói: “Ta nhận ra mùi trên người ngươi, nhận ra tiếng bước chân của ngươi…”
Ngoài cửa gió tựa hồ nổi lên, thổi trúng làm cho phong linh treo bên cửa sổ kêu đinh đang.
Ở tiếng phong linh kêu thanh thúy, thời gian tựa hồ quay về tới quá khứ.
Ở một đêm đầu hạ đồng dạng, ngày đó mẫu thân đã qua đời, Liễu Vũ một mình ở trong phòng khóc.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy có người tay qua đầu tường, đi tới bên người hắn, lau đi nước mắt ở khóe mắt, an ủi hắn đừng khóc.
Tuy rằng không biết người nọ, nhưng Liễu Vũ lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Đêm hôm đó, Liễu Vụ tại trong ngực người đó khóc lớn, cuối cùng khóc mệt tại người ấy khẽ vuốt mà trầm lặng ngủ thiếp đi.
Ở khi hắn sắp ngủ, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy người nọ nói, muốn đi bái phỏng danh y khắp thiên hạ, học giỏi y thuật sau đó trở về chữa trị hai mắt cho Liễu Vũ.
Đợi cho tới ngày hôm sau Liễu Vũ ở trên giường tỉnh lại, người nọ đã không thấy rồi, vỗ về trong tay chuỗi phong linh kia, Liễu Vũ cảm thấy đêm qua giồng như một giấc mộng.
Một trận gió thổi vào trong phòng, phong linh trong tay Liễu Vũ theo gió rung động đinh đinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook