Tuyết Hồ
-
Chương 74
Nhìn dòng chữ trên vách đá chậm rãi biến mất, Huyền Tinh bọn họ đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc ròng, rốt cục, rốt cục không nhìn thấy nữa!
Diêm Vương nhìn bọn họ giống như nhận được đại xá, không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hừ! Cũng bị nhiều người nhìn qua rồi, xóa đi rồi thì sao? Lại không thể nào xóa trí nhớ người ta.”
Những lời Diêm Vương nói mặc dù rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng mọi người ai cũng nghe được, vì vậy ai cũng dùng ánh mắt phẫn hận mà trừng Diêm Vương, họa này do ngươi gây ra, ngươi còn dám nói?
Diêm Vương cười khan mấy tiếng, “Các ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?”
Huyền Tinh nghiến răng nói: “Đại nhân, ngài không gây chuyện không chịu được hả?”
“Đại nhân, chúng ta rất muốn hung hăng giáo huấn ngài một trận, chẳng lẽ ngài muốn cho chúng ta có hy vọng đánh ngài?” Yến Việt gân xanh bạo khởi nói.
Diêm Vương pha trò, nói sang chuyện khác hỏi Thượng Quan Yên: “Được rồi, Thượng Quan, ngươi đến âm phủ cũng đã rất lâu, chúng ta cũng không biết ngươi thích ai?”
Lời Diêm Vương nói làm cho bọn người Huyền Tinh nổi lên lòng hiếu kỳ, không khỏi cũng nhìn Thượng Quan Yên, chờ hắn trả lời.
Thượng Quan Yên không được tự nhiên nói: “Ta — ta không có thích ai.”
“Hả?” Huyền Tinh bọn họ thất vọng, nhưng lập tức liền thân thiện nói: “Không có thích ai hả? Chúng ta đây giúp ngươi tìm một người.”
“Không cần, không cần.” Thượng Quan Yên vội vàng khoát tay.
“Không cần khách khí, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm một người thật xinh đẹp.” Huyền Tinh nói.
“Ôn nhu.” Yến Việt bổ sung.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
…
Nhìn đám người Huyền Tinh nhiệt tình quá mức, Thượng Quan Yên chỉ cảm thấy một đầu mồ hôi lạnh, chính muốn nói cái gì, đột nhiên vẫn nhìn chăm chú hắn thấy vậy Hàn Yên nói: “Không đúng a, hắn có người yêu.”
Mọi người lập tức yên tĩnh, Huyền Tinh hồ nghi hỏi: “Ngươi làm sao biết hắn có người yêu?”
Lưu Vân cũng cảm thấy kì quái, không khỏi cũng nhìn Hàn Yên.
Hàn Yên chỉ vào Thượng Quan Yên nói: “Từ lúc các ngươi hỏi hắn có người yêu hay không, hắn vẫn nghĩ tới một người, ta nghĩ nếu hắn không thích người kia, tại sao lại nghĩ tới y?”
Nghe vậy, Thượng Quan Yên trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng khiếp sợ.
“Ngươi, ngươi biết thuật đọc tâm?” Huyền Tinh khó tin hỏi.
“Thuật đọc tâm?” Hàn Yên khó hiểu.
“Chính là em có thể đọc suy nghĩ của người khác.” Lưu Vân giải thích, “Quái lạ, khi nào thì em biêt cái này, sao ta lại không biết?”
“Em không biết a.” Trên mặt Hàn Yên hiện lên tia đỏ ửng khả nghi, nó ngượng ngùng nói: “Chỉ là mới vừa rồi bọn họ hỏi hắn người yêu hay không, ta nhất thời tò mò, liền ngưng thần nhìn hắn, cho nên liền…”
Huyền Tinh bọn họ không khỏi hai mặt nhìn nhau, bạo hãn! Lưu Vân cùng Hàn Yên có phải thật sự là hồ ly và long không?
Yến Sở không nhịn được nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Yên: “Thượng Quan, ngươi thật sự có người yêu hả?”
Thượng Quan Yên mặt đỏ lên, nột nột nói: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau đám người Liễu Vũ vảnh tai nghe lén, hết sức tò mò Thượng Quan Yên tính cách ngại ngùng sẽ thích một người như thế nào?
“Tò mò đó.” Huyền Tinh nói.
Thượng Quan Yên thấy ánh mắt mọi người đều đặt lên người mình, mặt càng thêm đỏ, có điểm cà lăm nói: “Ta… Ta không có người yêu.”
Tất cả mọi người không tin hắn nói, nhưng Thượng Quan Yên không nghĩ nói, bọn họ lại không có ý ép người, vì vậy mọi người ngoảnh lại, nhìn Hàn Yên, Huyền Tinh nịnh nọt hỏi: “Hàn Yên a, ngươi có biết người Thượng Quan Yên thích không?”
Lưu Vân thấy Thượng Quan Yên vẻ mặt quẫn bách, hiển nhiên không muốn cho người khác biết người mình thích là ai, đang muốn ám chỉ Hàn Yên không nên nói ra, Hàn Yên mở miệng nói: “Các ngươi muốn biết?”
Đám người Huyền Vân vội vàng gật đầu, bọn họ luôn luôn bát quái, lại như thế nào không muốn biết người Thượng Quan Yên thích là ai chứ?
Nhưng mà?” Hàn Yên nhăn hàng mày xinh đẹp lại, “Hắn không nghĩ cho các ngươi biết, không đúng, hẳn là tạm thời không nghĩ cho các ngươi biết.”
“Tạm thời không nghĩ cho chúng ta biết?”
“Đúng vậy.”
Yến Sở quay đầu, có điểm đáng thương hề hề mà nhìn Thượng Quan Yên, “Thượng Quan, vậy thì khi nào ngươi mới cho chúng ta biết?”
Thượng Quan Yên còn không có ngỏ lời, Hàn Yên đã thay hắn trả lời rồi, chỉ thấy nó có chút mê mang nói: “Hắn không biết người nọ có nhớ hắn không, cho nên không muốn nói nhiều về chuyện này.”
“Hả?”
Không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy, tất cả mọi người không khỏi giật mình.
Thượng Quan Yên có chút hoảng sợ mà nhìn Hàn Yên, nghĩ không ra nó ngay cả những gì mình muốn nói ra cũng nhất thanh nhị sở.
“Thượng Quan, nếu hắn không nhớ rõ ngươi, chúng ta giúp ngươi.” Huyền Tinh nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đám người Huyền Tinh đều nói.
Hàn Yên lại muốn nói gì, phục hồi tinh thần lại Lưu Vân lắc đầu, ý bảo nó không nên nói, làm cho chính Thượng Quan Yên nói.
Hàn Yên gật đầu, nhào vào trong lồng ngực hắn, không nói cái gì nữa.
Thượng Quan Yên hết sức cảm kích đám người Huyền Tinh quan tâm mình, hắn cười lắc đầu, “Hắn là người ở phàm giới, không nhớ rõ chuyện trước kia là đương nhiên, các ngươi không nên cảm thấy bất bình cho ta.”
“Nguyên lai người ngươi thích là người phàm, này thật sự có chút không tốt.” Liễu Vũ nhíu mày nói.
Thấy hắn như vậy, Thượng Quan Yên vội vàng nói: “Phán quan ngươi không nên vì ta hao tổn tinh thần, ta thấy hắn vui vẻ, ta liền cảm thấy vui vẻ rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook