Tuyết Hồ
-
Chương 16
Tiểu long vẫn còn ở thời kì ấu nhi, bởi vậy nên thích ngủ, bình thường hắn đều ngủ đến khi mặt trời mọc lên cao ba sào mới chịu dậy, hôm nay trời còn chưa sáng, tiểu long đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nói chung bên tai hình như có vật gì kêu ong ong, làm cho hắn không yên lòng.
Hắn có chút không hờn giận mà mở to mắt, lại nhìn thấy tiểu hồ ly lui thành một đoàn, rầm rì mà rên rỉ .
“Ngươi sao vậy?”Tiểu long bò đến bên người nó, ân cần hỏi han.
“Ta — “Tiểu hồ ly có chút u oán mà nhìn tiểu long một cái, nhỏ giọng nói: “Ta đau bụng.”
Trên mặt tiểu long biểu lộ sự ân cần chăm sóc, một lúc sau, hắn mới hồi phục tinh thần, nói lời xin lỗi: “Sẽ không linh như vậy chứ?”
“Ngươi nói xem?” Trong đôi mắt hồ mỹ lệ lộ vẻ ai oán.
Tiểu long ngượng ngùng dùng long trảo trảo đầu, “Hắc hắc, cái này — cái này — ”
“Hôm qua ngươi nói nếu ta đau bụng ngươi sẽ giúp ta chữa khỏi?”
“Ách?”Tiểu long cười khan vài tiếng, với linh lực hiện giờ của hắn, phải giúp tiểu hồ ly chữa bệnh, sợ rằng lực bất tòng tâm.
“Ngươi gạt ta?”Tiểu hồ ly lên án.
“Ta cũng đâu muốn thế, linh lực của ta còn chưa khôi phục, cho nên…”
“Ngươi không cần phải nói, dù sao ngươi chính là gạt ta, hại ta bây giờ đau bụng, ôi chao! — “Tiểu hồ ly nói một nửa đột nhiên đau đến kêu lên.
“Rất đau sao?”Tiểu long sốt ruột hỏi.
“Ừ.” Tiểu hồ ly ủy khuất gật đầu.
“Xin lỗi, ta không biết sẽ thành như vậy, ai biết năng lực thừa nhận của ngươi kém như vậy?”Tiểu long lúc đầu còn áy náy, ai ngờ nói xong lời cuối cùng lại thành đổ lỗi do thân thể tiểu hồ ly không tốt.
Tiểu hồ ly ai oán, nó lã chã chực khóc nói: “Theo như ngươi nói, ta đau bụng là ta tự làm tự chịu?”
“Ách, ta không phải ý tứ này?”Tiểu long vội vàng giải thích.
“Vậy ngươi vốn có ý tứ gì?”
“Chính là — chính là — “Tiểu long ấp a ấp úng hồi lâu, rốt cục bị ánh mắt ai oán của tiểu hồ ly đánh bại, hắn thất bại nói: “Là ta sai, là ta không nên đem chuồn chuồn nhét vào miệng ngươi, ngươi cũng đừng nhìn ta như thế.”
Tiểu hồ ly hạ mi mắt, kiềm chế trong lòng mừng thầm nói: “Vốn chính là ngươi sai.”
“Đúng vậy, đúng vậy, vậy ngươi muốn như thế nào?”Tiểu long tức giận nói.
“Ta đói bụng.”Tiểu hồ ly hướng tiểu long cười sán lạn.
“Ngươi không phải đau bụng sao? Còn ăn cái gì?”
“Đau bụng cùng đói bụng là hai việc khác nhau, đây là bất đồng.”Tiểu hồ ly giải thích.
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”Tiểu long chịu đựng hỏi.
“Cá.”Tiểu hồ ly chép chép miệng nói.
“Biết rồi, ta đi bắt một ít cá cho ngươi.”Tiểu long hé ra khuôn mặt thối nói.
Nói xong, tiểu long xoay người đi ra ngoài bắt cá.
“Ta cũng muốn đi.”Tiểu hồ ly kêu lên.
Tiểu long quay đầu lại, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí trừng tiểu hồ ly, “Bị bệnh thì hảo hảo ở một chỗ nghỉ ngơi, không nên chạy khắp nơi!”
Tiểu hồ ly hơi sợ rụt cổ, “Ta cảm thấy lạnh, muốn ra ngoài phơi nắng, huống hồ — “Tiểu hồ ly liếc tiểu long, bạo gan nói: “Huống hồ ta là hồ ly, không phải người.”
“Ngươi — “Tiểu long tức đến long gân bạo khởi, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
“Ta không muốn một mình ở trong sơn động.”Tiểu hồ ly nhỏ giọng nói, nó đã có thói quen có tiểu long làm bạn, nó không muốn ở một mình, nếu không nó sẽ nhớ tới cảnh tượng lúc trước cô đơn lẻ loi, nó sợ tiểu long sẽ rời khỏi mình.
Nhìn bóng dáng cô đơn của tiểu hồ ly, tiểu long trong lòng mềm nhũn, nghĩ đến tiểu hồ ly sẽ trở nên ỷ lại, trở nên mẫn cảm, có thể hắn hiện tại là con người, cho nên cũng có tình cảm.
Tiểu long thở dài thật sâu một hơi, “Ta biết rồi.”
Tiểu hồ ly vui vẻ, vội vàng bò lên.
“Ngươi cứ nằm úp sấp đi, không nên cử động.”
“Hả? Không nên cử động, ta đây đi ra ngoài bằng cách nào?”Tiểu hồ ly mê muội.
“Ta ôm ngươi đi ra ngoài.”
“Ngươi — ngươi ôm ta đi ra ngoài?”Tiểu hồ ly thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, mặc dù tiểu long khi mới xuất thế từng đem nó về sơn động, nhưng khi đó nó đã hôn mê không biết tiểu long dùng cách nào đem nó trở về, lúc này chợt nghe tiểu long nói ôm nó đi ra ngoài, nó thật sự bị dọa.
Nó hoài nghi nhìn thân thể tiểu long, thật sự nghĩ không ra hắn ôm nó đi ra ngoài bằng cách nào, nó sợ mình sẽ đè bẹp tiểu long.
Tiểu long đương nhiên biết ánh mắt tiểu hồ ly là có ý gì, hắn liếc tiểu hồ ly một cái, nói: “Ngươi yên tâm, lấy linh lực của ta bây giờ, đương nhiên không có biện pháp lấy long hình đem ngươi đi ra.”
“Ta đây tự đi ra là tốt rồi.”
“Nói ngươi nằm úp thì cứ nằm úp !”Tiểu long nghiêm mặt nói.
“Ô!”Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nằm úp sấp, một đôi mắt hồ linh động chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm tiểu long, nhìn hắn ôm nó đi ra ngoài bằng cách nào.
“Ta cũng không nói, ta dùng thân thể hình long ôm ngươi đi ra ngoài, ngươi bổn hồ ly không thể hiểu chuyện hơn sao.”
Tiểu long vừa nói, vừa khép lại hai long trảo phía trước, bày ra tư thế kì quái.
Nhìn tư thế quái dị của hắn, tiểu hồ ly vẫn không nhịn muốn bật cười, nhưng không dám cười trước mặt tiểu long, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn xuống, nó vốn đang đau bụng, lúc này vì nhịn cười, kết quả làm cho bụng càng đau đớn, đau đến làm nó lại rên rỉ.
“Đáng đời!”Tiểu long có chút hả hê nói.
Tiểu hồ ly chính là muốn nói cái gì, đột nhiên trước mắt kim quang lóng lánh, bởi vì kim quang vô cùng mãnh liệt, tiểu hồ ly không khỏi nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên nó cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, rơi vào một cái ôm ấm áp, nó kinh ngạc mở to hai mắt, trước mặt nó là khuôn mặt người ôn nhu, thiếu niên lông mày như liễu, nhìn qua so với hình người của nó lớn hơn một hai tuổi, hắn lông mi dày đặc khẽ nhướn, con ngươi trong sáng mượt mà như sao, dưới sóng mũi như ngọc khắc là đôi môi đỏ ửng, nắng sớm nhàn nhạt chiếu trên người hắn, bạch y thắng tuyết, giống như thần tiên trên thiên cung hạ xuống, thanh hoa ( trong sáng) xuất trần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook