Tuyết Hồ
-
Chương 14
**
Cơ thể yếu ớt của tiểu long chỉ có thể ăn các loại cháo, thực vật có sữa(???), tiểu hồ ly chỉ có thể đến nơi loài người sinh sống để tìm, nó sợ đám hồ ly nhiều màu sắc kia đến làm hỏng, do lo lắng tiểu long ở trong sơn động một mình, cho nên mang theo tiểu long bên người.
Tiểu hồ ly mang theo tiểu long đi qua đỉnh núi, khi tới thôn trang nhỏ, mới biến thành hình người, tiểu long nằm trên lưng nó nhảy xuống, chui vào trong ống tay áo.
Tiểu hồ ly có chút lo lắng bất an đi vào trong thôn trang nhỏ.
Thôn dân nhìn thấy nó, hai mắt trừng thật to, nghĩ thầm: Đây là tiểu hài tử nhà ai? Lớn lên thật xinh đẹp.
Tiểu hồ ly thấy những người đó dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, trong lòng sinh ra sợ hãi, sợ bọn họ biết mình là hồ ly, đem mình đập chết.
Nhìn tiểu hài tử lớn lên xinh đẹp sợ hãi, có người nhịn không được đi đến: “Ngươi là hài tử nhà ai? Sao chúng chưa từng gặp qua ngươi? Ngươi là từ nơi khác tới sao?”
Tiểu hồ ly khinh hoàng nhìn mọi người vây quanh mình, bọn họ muốn làm gì?
Những người đó thấy mặt tiểu hồ ly tràn đầy sợ hãi, liền nói: “Chúng ta không có ác ý, ngươi không cần phải sợ hãi.”
Không có quen bị con người nhìn, tiểu hồ ly đảo mắt, tìm một khe hở, chạy khỏi đám người, hướng về phía không có người mà chạy.
“Ai nha, ngươi sao chạy đi rồi?”
“Đừng chạy nhanh như vậy, ngươi bị lạc đường sao? Có muốn ta đưa trở về không?”
“Này!”
…
Tiểu hồ ly mặc kệ những tiếng gọi ở phía sau, chỉ hướng về phía không có người trốn thoát.
Tiểu long bò ra khỏi ống tay áo nó nói: “Ngươi chạy trốn cái gì? Ngươi bây giờ là người, bọn họ sẽ không đánh ngươi.”
Tiểu hồ ly dừng cước bộ nói: “Nhưng ta cảm thấy bọn họ rất đáng sợ.”
“Chậm rãi rồi ngươi sẽ quen.”Tiểu long nói như người từng trải qua.
Tiểu hồ ly một bên nhìn xung quanh, một bên nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải vừa mới xuất thế sao? Như thế nào mà ta cảm thấy ngươi rất am hiểu?”
Tiểu long trầm mặc rồi một hồi lâu, “Ta cũng không biết tại sao ta lại biết được những điều đó.”
Tiểu hồ ly muốn nói, đột nhiên bên cạnh có người kêu to: “Ngươi không phải là ca ca xinh đẹp hôm qua sao?”
Tiểu long nhanh chóng lùi về trong ống tay áo, tiểu hồ ly nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một hài tử tóc buộc chỏm đang nghiêng đầu nhìn nó.
Tiểu hồ ly chăm chú nhìn, liền nhận ra đây là hài tử hôm qua mình cướp chén cháo, nó lúc này mới phái hiện từ lúc nào đã đến ngôi nhà hôm qua, nó nhất thời cảm thấy xấu hổ, đang muốn quay đầu đi, tiểu hài tử kéo lấy tay áo nó, “Ca ca, ngươi muốn đi đâu?”
“Ta — ta — “Tiểu hồ ly ấp úng.
Tiểu hài tử nhìn nó trong chốc lát, bừng tỉnh nói: “Ca ca có phải muốn đi đoạt đồ ăn của hài tử khác không?”
Bị hài tử nói như vậy, tiểu hồ ly không biết giải thích như thế nào, nó mặt mũi đỏ bừng nói: “Không phải, ta chỉ là ….chỉ là ….”
“Ca ca đã đói bụng rồi phải không?”Tiểu hài tử lại hỏi.
Tiểu hồ ly quẫn bách mà gật đầu.
Tiểu hài tử đồng tình mà nhìn tiểu hồ ly, “Thì ra ca ca do đói bụng nên mới đoạt chén cháo của ta?”
Tiểu hồ ly vội vàng gật đầu.
Tiểu hài tử nghĩ một chút, nói: “Nhà của ta hôm nay có nấu cháo, ca ca có muốn đến nhà ta ăn hay không?”
“Có thể chứ?”Tiểu hồ ly mừng rỡ.
“Ừ, hẳn là không thành vấn đề, dù sao nương không ở nhà.”
Tiểu hài tử một bên nói, một bên đem tiểu hồ ly kéo vào nhà.
“Nhà ngươi chỉ có một mình ngươi sao?”Tiểu hồ ly cẩn thận hỏi.
“Ừ, nương cùng cha đi ra ruộng.”
Sau khi tiểu hài tử đem tiểu hồ ly vào nhà, liền đến phòng bếp lấy cháo cho tiểu hồ ly.
Biết chỉ có tiểu hài tử ở nhà, tiểu hồ ly âm thầm vui mừng, nhất thời yên lòng.
Tiểu hồ ly tiếp nhận chén cháo trong tay tiểu hài tử đặt lên bàn, tiểu long chui ra ống tay áo, bò đến bên cái chén.
Tiểu hài tử trừng to mắt, nhìn tiểu long đem móng vuốt cầm chắc cái chén, đem đầu cúi xuống, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần hắn hỏi: “Nó là sủng vật của hả?”
Tiểu hồ ly ánh mắt của tiểu long, gật đầu.
“Xà nhìn khó coi như vậy, ca ca sao lại thích nuôi xà? Ta cảm thấy nuôi rùa tốt hơn.”Tiểu hài tử nhíu mày nói.
Tiểu hồ ly cười khan vài tiếng, không có trả lời.
Tiểu long giương mắt liếc tiểu hài tử một cái, không kiến thức, dám đem ta đường đường là rồng nhìn thành xà?
Tiểu long không để ý tới hài tử, tiếp tục ăn cháo.
Tiểu hài tử thấy tiểu hồ ly không lên tiếng, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục đề nghị: “Con rùa nhà ta vừa mới sinh rùa con, ca ca có muốn đem về nuôi không? Không nên nuôi xà, xà chẳng những hổ thẹn, hơn nữa lại còn cắn người.”
Lúc này, tiểu long đã ăn no rồi, hắn khinh bỉ nhìn tiểu hài tử một cái, bò đến trong lòng tiểu hồ ly nằm.
Tiểu hồ ly vươn tay vuốt đầu tiểu long, tiểu long không được tự nhiên mà né tránh, không cho nó sờ, tiểu hồ ly không khỏi cười ra tiếng, một lát sau, nó mới hướng tiểu hài tử nói: “Không được, ta thích hắn.”
Tiểu long nhìn nó một cái, nhắm mắt lại.
Tiểu hài tử có chút thất vọng, nói thầm: “Ca ca xinh đẹp như vậy, sao lạ nuôi con vật khó coi thế?”
Tiểu hồ ly không có trả lời, trong chốc lát, nó nói: “Ta phải đi về rồi, hôm nay cám ơn ngươi.”
Tiểu hài tử có chút lưu luyến nói: “Ca ca nhanh như vậy đã đi rồi, ngày mai ngươi có lại tới hay không?”
“Cái này?”Tiểu hồ ly có chút do dự, cúi đầu nhìn mắt tiểu long.
Tiểu long mở mắt, lắc đầu.
Tiểu hồ ly ngẩn ra, tiểu long đã tỏ vẻ như vậy, vì vậy nó nói: “Ngày mai ta không tới.”
“A.”Tiểu hài tử hết sức thất vọng.
“Ta trở về đây.”
“Vâng.”
Nhìn bóng lưng tiểu hồ ly, tiểu hài tử nắm chặt tay, kiên định nói: “Ta sau này nhất định phải lấy người giống như ca ca xinh đẹp làm lão bà!”
Cơ thể yếu ớt của tiểu long chỉ có thể ăn các loại cháo, thực vật có sữa(???), tiểu hồ ly chỉ có thể đến nơi loài người sinh sống để tìm, nó sợ đám hồ ly nhiều màu sắc kia đến làm hỏng, do lo lắng tiểu long ở trong sơn động một mình, cho nên mang theo tiểu long bên người.
Tiểu hồ ly mang theo tiểu long đi qua đỉnh núi, khi tới thôn trang nhỏ, mới biến thành hình người, tiểu long nằm trên lưng nó nhảy xuống, chui vào trong ống tay áo.
Tiểu hồ ly có chút lo lắng bất an đi vào trong thôn trang nhỏ.
Thôn dân nhìn thấy nó, hai mắt trừng thật to, nghĩ thầm: Đây là tiểu hài tử nhà ai? Lớn lên thật xinh đẹp.
Tiểu hồ ly thấy những người đó dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, trong lòng sinh ra sợ hãi, sợ bọn họ biết mình là hồ ly, đem mình đập chết.
Nhìn tiểu hài tử lớn lên xinh đẹp sợ hãi, có người nhịn không được đi đến: “Ngươi là hài tử nhà ai? Sao chúng chưa từng gặp qua ngươi? Ngươi là từ nơi khác tới sao?”
Tiểu hồ ly khinh hoàng nhìn mọi người vây quanh mình, bọn họ muốn làm gì?
Những người đó thấy mặt tiểu hồ ly tràn đầy sợ hãi, liền nói: “Chúng ta không có ác ý, ngươi không cần phải sợ hãi.”
Không có quen bị con người nhìn, tiểu hồ ly đảo mắt, tìm một khe hở, chạy khỏi đám người, hướng về phía không có người mà chạy.
“Ai nha, ngươi sao chạy đi rồi?”
“Đừng chạy nhanh như vậy, ngươi bị lạc đường sao? Có muốn ta đưa trở về không?”
“Này!”
…
Tiểu hồ ly mặc kệ những tiếng gọi ở phía sau, chỉ hướng về phía không có người trốn thoát.
Tiểu long bò ra khỏi ống tay áo nó nói: “Ngươi chạy trốn cái gì? Ngươi bây giờ là người, bọn họ sẽ không đánh ngươi.”
Tiểu hồ ly dừng cước bộ nói: “Nhưng ta cảm thấy bọn họ rất đáng sợ.”
“Chậm rãi rồi ngươi sẽ quen.”Tiểu long nói như người từng trải qua.
Tiểu hồ ly một bên nhìn xung quanh, một bên nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải vừa mới xuất thế sao? Như thế nào mà ta cảm thấy ngươi rất am hiểu?”
Tiểu long trầm mặc rồi một hồi lâu, “Ta cũng không biết tại sao ta lại biết được những điều đó.”
Tiểu hồ ly muốn nói, đột nhiên bên cạnh có người kêu to: “Ngươi không phải là ca ca xinh đẹp hôm qua sao?”
Tiểu long nhanh chóng lùi về trong ống tay áo, tiểu hồ ly nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một hài tử tóc buộc chỏm đang nghiêng đầu nhìn nó.
Tiểu hồ ly chăm chú nhìn, liền nhận ra đây là hài tử hôm qua mình cướp chén cháo, nó lúc này mới phái hiện từ lúc nào đã đến ngôi nhà hôm qua, nó nhất thời cảm thấy xấu hổ, đang muốn quay đầu đi, tiểu hài tử kéo lấy tay áo nó, “Ca ca, ngươi muốn đi đâu?”
“Ta — ta — “Tiểu hồ ly ấp úng.
Tiểu hài tử nhìn nó trong chốc lát, bừng tỉnh nói: “Ca ca có phải muốn đi đoạt đồ ăn của hài tử khác không?”
Bị hài tử nói như vậy, tiểu hồ ly không biết giải thích như thế nào, nó mặt mũi đỏ bừng nói: “Không phải, ta chỉ là ….chỉ là ….”
“Ca ca đã đói bụng rồi phải không?”Tiểu hài tử lại hỏi.
Tiểu hồ ly quẫn bách mà gật đầu.
Tiểu hài tử đồng tình mà nhìn tiểu hồ ly, “Thì ra ca ca do đói bụng nên mới đoạt chén cháo của ta?”
Tiểu hồ ly vội vàng gật đầu.
Tiểu hài tử nghĩ một chút, nói: “Nhà của ta hôm nay có nấu cháo, ca ca có muốn đến nhà ta ăn hay không?”
“Có thể chứ?”Tiểu hồ ly mừng rỡ.
“Ừ, hẳn là không thành vấn đề, dù sao nương không ở nhà.”
Tiểu hài tử một bên nói, một bên đem tiểu hồ ly kéo vào nhà.
“Nhà ngươi chỉ có một mình ngươi sao?”Tiểu hồ ly cẩn thận hỏi.
“Ừ, nương cùng cha đi ra ruộng.”
Sau khi tiểu hài tử đem tiểu hồ ly vào nhà, liền đến phòng bếp lấy cháo cho tiểu hồ ly.
Biết chỉ có tiểu hài tử ở nhà, tiểu hồ ly âm thầm vui mừng, nhất thời yên lòng.
Tiểu hồ ly tiếp nhận chén cháo trong tay tiểu hài tử đặt lên bàn, tiểu long chui ra ống tay áo, bò đến bên cái chén.
Tiểu hài tử trừng to mắt, nhìn tiểu long đem móng vuốt cầm chắc cái chén, đem đầu cúi xuống, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần hắn hỏi: “Nó là sủng vật của hả?”
Tiểu hồ ly ánh mắt của tiểu long, gật đầu.
“Xà nhìn khó coi như vậy, ca ca sao lại thích nuôi xà? Ta cảm thấy nuôi rùa tốt hơn.”Tiểu hài tử nhíu mày nói.
Tiểu hồ ly cười khan vài tiếng, không có trả lời.
Tiểu long giương mắt liếc tiểu hài tử một cái, không kiến thức, dám đem ta đường đường là rồng nhìn thành xà?
Tiểu long không để ý tới hài tử, tiếp tục ăn cháo.
Tiểu hài tử thấy tiểu hồ ly không lên tiếng, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục đề nghị: “Con rùa nhà ta vừa mới sinh rùa con, ca ca có muốn đem về nuôi không? Không nên nuôi xà, xà chẳng những hổ thẹn, hơn nữa lại còn cắn người.”
Lúc này, tiểu long đã ăn no rồi, hắn khinh bỉ nhìn tiểu hài tử một cái, bò đến trong lòng tiểu hồ ly nằm.
Tiểu hồ ly vươn tay vuốt đầu tiểu long, tiểu long không được tự nhiên mà né tránh, không cho nó sờ, tiểu hồ ly không khỏi cười ra tiếng, một lát sau, nó mới hướng tiểu hài tử nói: “Không được, ta thích hắn.”
Tiểu long nhìn nó một cái, nhắm mắt lại.
Tiểu hài tử có chút thất vọng, nói thầm: “Ca ca xinh đẹp như vậy, sao lạ nuôi con vật khó coi thế?”
Tiểu hồ ly không có trả lời, trong chốc lát, nó nói: “Ta phải đi về rồi, hôm nay cám ơn ngươi.”
Tiểu hài tử có chút lưu luyến nói: “Ca ca nhanh như vậy đã đi rồi, ngày mai ngươi có lại tới hay không?”
“Cái này?”Tiểu hồ ly có chút do dự, cúi đầu nhìn mắt tiểu long.
Tiểu long mở mắt, lắc đầu.
Tiểu hồ ly ngẩn ra, tiểu long đã tỏ vẻ như vậy, vì vậy nó nói: “Ngày mai ta không tới.”
“A.”Tiểu hài tử hết sức thất vọng.
“Ta trở về đây.”
“Vâng.”
Nhìn bóng lưng tiểu hồ ly, tiểu hài tử nắm chặt tay, kiên định nói: “Ta sau này nhất định phải lấy người giống như ca ca xinh đẹp làm lão bà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook