Tuyết Đoạt Hồn
Chương 23: Khi tình yêu biến thành tình yêu

Chương 23: Khi tình yêu biến thành tình yêu

Khi Lê Vận Chi nhập bọn với chúng tôi được hai ngày, tức ngày thứ ba đoàn chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng, tất cả đều yên bình. Nói yên bình, tức là tôi không phải đi theo dõi ai, không phải nhìn cảnh cô nhân viên đỏ mặt giận dữ chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ. Tôi vẫn bị nhức đầu, biết rằng nếu lại pha cốc trà nhâm nhi thì sẽ đỡ nhức, nhưng lẽ nào cứ phải nhờ vào nước trà để được tỉnh táo? Không thiết uống trà nữa, tôi uống nước đun sôi để nguội.

Suốt một ngày trời, Giản Tự Viễn phải đi theo cả đoàn. Cả nhóm chúng tôi yêu cầu như thế, không cho anh ta một mình ngồi nhà, không tạo cơ hội để anh ta quá nhiệt tình với nữ nhân viên. Nếu không, anh ta sẽ chính thức bị gạt ra rìa. Giản Tự Viễn kể cũng biết điều, cũng đã ra trượt tuyết, rồi chụp ảnh…

Vì Thành Lộ không ngớt ủ rũ sụt sùi, nên tôi ở bên vợ chồng chị nhiều hơn. Hân Nghi cũng dành nhiều thì giờ trò chuyện với họ. Sau bữa cơm trưa, Thành Lộ kêu mệt nên ngồi lại nhà ăn nghỉ ngơi. Tôi định nán lại với chị thì Hân Nghi ngăn lại, kéo tôi ra ngoài bãi trượt tuyết để “bồi dưỡng” thêm cho tôi. Thành Lộ cũng bảo: “Cô cứ đi đi, chị vẫn ổn.” La Lập Phàm đứng bên cũng nói: “Yên tâm, anh đâu có thể bỏ lửng chị cô?” Không rõ anh nói thật lòng hay là châm biếm?

Tôi và Hân Nghi trượt tuyết một lúc, tôi cảm thấy mình cũng tiến bộ kha khá, tôi nói lát nữa sẽ mời Hân Nghi ăn cơm. Hân Nghi nói, khi nào cô đến Giang Kinh chơi, thì tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô. Rồi chúng tôi nhìn thấy La Lập Phàm đang trượt rất hăm hở. Tôi gọi: “Sao anh lại trượt một mình? Chị ấy đâu?”

Anh nhún vai: “Cô vào khuyên chị cô đi! Chị cô kêu mệt, không muốn ra trượt tuyết.”

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, bực mình nói: “Sao anh lại bỏ mặc chị ấy trong đó?” rồi tôi ngoặt trở lại. La Lập Phàm nói với theo: “Cô ấy đâu phải trẻ con, sợ gì chứ?”

Tôi trở về nhà ăn thì không thấy bóng Thành Lộ đâu. Tôi tìm hỏi một nữ nhân viên, tả dáng người chị ấy, cô ta nghĩ ngợi rồi bảo: “Hình như chị ấy đi cùng một nam giới vào gian riêng.”

Cốc Y Dương! Tôi choáng váng.

Cô nhân viên chỉ dẫn tôi tìm đến gian phòng đó. Cửa đóng im ỉm.

Bên trong văng vẳng tiếng người nói, không thể nghe rõ. Giọng nữ không phải của Thành Lộ, và tất nhiên không biết người ấy đang nói gì.

Tôi có nên xoay tay nắm cửa, giả vờ “vô tình bước vào” không?

Đứng nghệt một lúc, tôi quyết định không làm như vậy nhưng cũng không thể bỏ cuộc. Chênh chếch đối diện là nhà vệ sinh, tôi bước vào khép hờ cửa, ghé nhìn sang phía gian phòng ấy.

Đúng 10 phút sau cửa phòng mở.

Tôi thật không ngờ, người bước ra lại là Giản Tự Viễn.

Trượt tuyết xong, chúng tôi quay về ngôi nhà gỗ. Lần này anh chàng tổ trưởng Vạn Tiểu Lôi đích thân lái xe xích chở chúng tôi. Anh nói, nhà khí tượng dự báo sẽ có tuyết rơi, anh tỏ ra phấn chấn. “Có đợt tuyết mới, thì kinh doanh ở đây sẽ ấm lên; tất nhiên đừng ấm quá kẻo tuyết sẽ tan mất! Giản Tự Viễn tán dương: “Anh lập luận biện chứng ra trò đấy!” Vạn Tiểu Lôi cười nói: “An nói rất giống cách nói của một tay công an.”

Ngôi nhà gỗ sạch sẽ tinh tươm hơn hẳn hôm qua. Đủ thấy Giản Tự Viễn đúng là rào cản rất lớn đối với nhân viên phục vụ phòng. Các hộp trà túi và cà phê hòa tan chất đầy cái khay vuông đặt trong bếp. Vạn Tiểu Lôi nói: “Ngày mai có tuyết, miễn là không phải bão tuyết như ngày tận thế, thì xe cáp treo và xe xích vẫn hoạt động bình thường, các vị đừng lo gì!” Nói xong anh đi ra. Theo thói quen, tôi pha cho mình cốc trà nóng, vừa bưng lên đến miệng thì đầu lại nhức râm ran. Có tiếng nói văng vẳng trong óc, bảo tôi cứ uống đi rồi sẽ hết nhức đầu. Tôi do dự, nhưng rồi tôi đổ đi, lại uống nước trắng vậy. Tôi nói với các bạn đồng hành: ta nên xuống siêu thị trung tâm mua thêm thực phẩm để dự trữ, hoặc là nên rời khỏi nhà gỗ này, xuống khách sạn dưới kia mà ở? Nhưng chẳng ai bảo sao, trái lại, họ nhìn tôi một cách lạ lùng cứ như tôi vừa nói ra một câu rất lạc lõng.

Sau đó tôi mới biết, vì tôi mải lo tuyết sẽ rơi quá lớn, nên tôi lẩm bẩm một mình tôi nghe, và không nghe thấy Lê Vận Chi vừa đề nghị rất bất ngờ: “Đêm qua tôi khó ngủ quá…tôi vốn chỉ quen ngủ một mình, nên đổi cho tôi sang phòng chị Na Lan, chị Na Lan sẽ ở chung phòng với chị Hân Nghi thì tốt. Xin lỗi, tôi yêu cầu có phần quá đáng…”

Hân Nghi nhận ra tôi không nghe thấy, bèn nhắc lại với tôi ý kiến vừa rồi của Lê Vận Chi, rồi bình luận thêm: “Đúng là quá đáng. Nhưng được cái là cô ta cũng tự nhận ra.”

Tôi do dự, ngẩng nhìn Hân Nghi: “Cậu nghĩ sao?” Hân Nghi gật đầu. Tôi nói: “Được!”

Giản Tự Viễn hỏi Lê Vận Chi: “Em nói em chỉ quen ngủ một mình, mai kia lấy chồng thì sẽ thế nào? Em sẽ bạc đãi hiền đệ Cốc Y Dương của anh à?”

Mọi người cười mãi không thôi. Tôi ra khỏi phòng khách, trở về phòng mình, bắt đầu thu xếp hành lý. Hành lý không nhiều, loáng cái tôi đã xong xuôi.

Cửa bỗng mở toang, tôi giật mình ngoảnh lại, thấy Giản Tự Viễn xộc vào, mặt chảy dài ra.

“Sao không gõ cửa?” Tôi hỏi, chẳng mấy thiện cảm.

Anh ta cố cười ra vẻ bí hiểm: “Tôi không muốn bị ai chú ý.”

Tôi kéo va-ly hành lý, nói: “Phiền anh tránh ra, tôi phải chuyển phòng.”

Anh ta không định tránh sang bên: “Có muốn biết tại sao Thành Lộ hẹn tôi vào căn phòng đó không?”

Không thể không công nhận câu nói này đã “công tâm” rất đạt. Tôi kinh ngạc, rõ ràng khi anh ta ra khỏi căn phòng ấy đã phát hiện ra tôi nghe lén! Gã này là hạng người gì vậy?

Tôi nói: “Nếu hai người nói chuyện riêng tư thì đừng cho tôi biết làm gì!”

“Nếu em Na Lan không tò mò, thì sao em lại đi theo và căng mắt ra nhìn?” Anh ta chỉ tay vào cặp kính đeo trên cái mũi tẹt của mình. “Thị lực kém, nhưng tôi vẫn tia rất chuẩn!”

Tôi ngao ngán, gã này thật khó nhằn. “Anh định nói gì thì nói đi, không muốn nói thì tôi cũng chẳng nài!”

“Thái độ chính xác! Nếu tôi…thế ấy với bà chị họ cô, thì tôi tất nhiên không tự khai báo! Tôi đến gặp cô, vì muốn cho cô biết… hoặc nên nói là nhắc cô hãy cẩn thận. Luật bất thành văn, Thành Lộ nhận ra tôi có năng khiếu đánh du kích, nên cô ấy muốn tôi lưu ý đến cô…”

Tôi ngỡ mình nghe không rõ: “Lưu ý tôi?”

“Cô, và La Lập Phàm!”

Tôi bước xấn lên một bước, chẳng hiểu có phải là sắp ra đòn với anh ta không. “Anh nói bừa gì thế?! Tôi, và La Lập Phàm?”

Giản Tự Viễn phát hoảng, lùi lại, xua tay: “Ơ kìa,người ta nhờ tôi, chỉ quan sát chứ không mở phiên tòa đạo đức. Dù có quan sát thấy cô và La Lập Phàm thì tôi nhất định sẽ giữ kín cho cô.”

Tôi căng óc suy nghĩ trong lúc đầu nhức như búa bổ. Sao lại bát nháo thế này? “Anh đang nói gì?”

“Suỵt… khẽ thôi. Cô đừng gào lên với tôi. Điều này là Thành Lộ bảo thế, có hay không thì tự cô biết rõ; tôi chỉ nhắc nhở cô thôi.” Giản Tự Viễn lại lùi thêm mấy bước.

Tôi gắng hết sức để trấn tĩnh: “Mong rằng không phải anh đang bịa chuyện!”

Giản Tự Viễn nói: “Cô cũng thấy rồi, Thành Lộ bí mật gặp tôi là nói về chuyện này. Cô ấy khóc lóc mãi, rồi tôi cũng nhận ra chẳng phải cô ấy bỗng dưng nghi ngờ hai người. Đầu tiên là Lập Phàm không muốn đi du lịch lần này, vì bận công tác, vì bận các em út, anh ta là sếp tổng kia mà! Nhưng khi nghe nói Na Lan cũng đi thì anh ta sẵn sàng gác mọi chuyện lại! Tôi cũng cho rằng anh ta hơi đáng nghi.”

Tôi nín lặng.

“Một điều quan trọng nữa là, cô ấy biết La Lập Phàm từ lâu vẫn có ý với cô. Hồi học năm thứ hai đại học, cô và Lập Phàm gặp nhau lần đầu. Khi đó Thành Lộ và Lập Phàm đã yêu nhau, chuẩn bị tiến tới hôn nhân. Cô ấy dẫn Lập Phàm đến Giang Kinh ra mắt cha mẹ và vợ chồng người anh, nhân đó cũng đến thăm cô và bà mẹ cô. Nào ngờ, sau lần gặp ấy trở về Bắc Kinh, anh ta bỗng nói chia tay mà không có nổi một lý do nào chính đáng, chỉ nói là hai người không hợp nhau. Thành Lộ đâu dễ dàng buông xuôi, hai người kéo cưa lừa xẻ một phen, Lập Phàm lớ ngớ thế nào đó, xiêu lòng ngay và họ lại ngọt ngào như cũ. Tôi không biết Thành Lộ có chứng cứ gì không, nhưng cô ấy suy đoán rằng Lập Phàm đổi ý vừa đúng sau cái lần đầu tiên anh ta gặp Na Lan. Điều ấy vẫn ám ảnh cô ta suốt. Tôi tin rằng Lập Phàm không chịu thừa nhận, cho nên cái chuyện đó chỉ cô biết rõ mà thôi.”

Tôi hiểu, nhưng vẫn im lặng.

Giản Tự Viễn chằm chằm nhìn tôi hồi lâu, rồi nói: “Tình tiết khiến cô ấy ghen lồng lên là…”

Tôi khẽ cảnh cáo: “Cấm anh nói bà chị tôi như thế!”

Giản Tự Viễn cười nhạt: “Trung thành nhỉ? Tôi nói thế này vậy: tại sao cô ấy mời tôi làm thám tử nghiệp dư? Tối hôm đầu tiên chúng ta tụ tập ở nhà ăn rồi trở về, cô ấy uống say chứ gì? Không! Cô ấy chỉ nửa tỉnh nửa say. Cô dìu cô ấy về phòng, cô ấy nằm vật ra ngủ khì, ngáy o o, thực ra cô ấy vẫn tỉnh, và nhìn thấy cô và Lập Phàm thì thầm to nhỏ, nắm áo kéo tay… nếu nói tình tứ thì vẫn còn là nhẹ!”

“Giữa hai chúng tôi không có gì hết!”

Giản Tự Viễn nói: “Điều này thì tôi chịu, Thành Lộ cũng không biết, vì sau đó cô ấy không gượng nổi nữa, lăn ra ngủ thật. Cả ngày hôm qua cô ấy và Lập Phàm giận nhau. Sếp Phàm đương nhiên không thừa nhận gì hết, Thành Lộ cảm thấy không có chứng cứ mà chì chiết cô thì dở ẹc, cho nên mới phải dùng hạ sách là tìm tôi.”

Thật khó mà miêu tả tâm trạng tôi lúc này; tức giận, rồi thương cảm, không biết thổ lộ với ai đây? Nhưng tôi vẫn cảnh giác, bèn hỏi Giản Tự Viễn: “Thành Lộ tâm sự với anh những bí mật này, đương nhiên chị ấy không muốn anh nói rộng ra, vậy tại sao anh lại cho tôi biết? Anh không cần giữ chữ tín với người ta hay sao? Và anh đừng thanh minh rằng vì anh xót thương người ta!”

Giản Tự Viễn cười hì hì: “Sao phải vội chặn họng tôi? Nói đùa đấy! Nhưng đúng là tôi xót thương Thành Lộ tiểu muội. Tôi tiết lộ cho cô nghe là vì tôi không kham nổi cái nhiệm vụ ấy. Nhất là… tôi cảm thấy Thành Lộ không ổn định. So với cô ấy, thì Na Lan chuẩn hơn!”

“Cảm ơn anh đã tin tôi.” Chắc chắn giọng tôi có pha sắc thái châm biếm. “Nào, tránh ra! Vận Chi tiểu muội đang chờ để dọn vào.”

Mọi người đều có mặt ở phòng khách, ngoại trừ Lê Vận Chi đang bận thu xếp hành lý. Tôi nói một câu rất khác thường: “Hay là tôi dọn xuống phòng đơn ở khách sạn dưới kia của khu nghỉ dưỡng vậy? Ở lại đây hơi chật.” Ý tôi là tôi có thể vứt mọi chuyện rắc rối vớ vẩn ở lại ngôi nhà gỗ này. Tham gia chuyến du lịch này, tôi đã sai lầm to rồi, bay giờ tránh đi để vở kịch mỹ miều rẻ tiền này không đến nỗi càng diễn càng bế tắc.

Giản Tự Viễn thừa biết tại sao tôi muốn chuyển đi, nhưng anh ta lại hại tôi: “Chật à? Không chật! Cẩm nang du lịch nói: những phòng như ở đây có thể nhét tối đa 10 người kia mà?”

Cốc Y Dương kéo tôi lại: “Hoàn toàn không nên! Nếu vì Vận Chi… phòng ở, anh có thể khuyên cô ấy chịu khó một chút, em vẫn ở một mình như cũ.”

Tôi cười buồn bã: “Em không hẹp hòi như thế đâu. Không phải là chuyện phòng ở.” Kể cũng phải, nếu tôi đi vào lúc này thì ai cũng cho rằng tôi bóng gió hậm hực với Lê Vận Chi.

Hân Nghi cũng kéo tay tôi: “Tôi rất muốn ở chung với cậu, tôi khác với người ta, ngủ một mình tôi không yên tâm. Nếu cậu đi thì tôi biết trò chuyện với ai đây?”

Thành Lộ cũng nói: “Na Lan, tôi đã kéo cô tham gia, nếu cô đi thì tôi mất mặt quá!”

Có lẽ tôi không đi nổi. Tôi gượng cười với Hân Nghi: “Được, tôi ở với cậu vậy!” Tôi lại nói với Cốc Y Dương: “Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi em định đi hoàn toàn không vì chuyện Vận Chi.”

“Thế thì vì cái gì?” Cốc Y Dương không chịu buông tha.

Bí quá, tôi đành nói phứa: “Nhức đầu. Không hiểu tại sao vừa đến đây ở thì bị nhức đầu…”

Hân Nghi nói: “Tôi có đem theo Aspirin…”

“Tôi uống rồi, nhưng không đỡ.” Tôi chán ngán nói.

“Và cả Tylenol, Ibuprofel, Paracetamo nữa.”

Giản Tự Viễn nói: “Tôi vốn là nhân viên tiếp thị dược phẩm mà! Nhưng dẫu là Phi Tuyết thì cũng có lúc bị ngã, đi trượt tuyết nên mang ít thuốc giảm đau.”

Tôi chuyển vào phòng Hân Nghi, sắp xếp xong, tôi ra ngoài thì gặp Giản Tự Viễn đi đến, anh ta cười nhăn nhở: “Kể từ giờ tôi phải bám theo cô em thân yêu, tôi không thể nhận tiền công của người rồi lại không làm việc. Ha ha…”

“Vô duyên!” Tôi mắng luôn, rồi bỏ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương