Tuyết Đỏ Mùa Hạ
-
Chương 2: Sai lầm bắt đầu
_ Dường như Luật nhi và Yên nhi chơi rất vui…- Lý Nhã Vân mỉm cười hiền hậu.
_ Đại tiểu thư, thuốc đây ạ.- A Hỷ bưng một chén thuốc đến bên cạnh Y Nhàn.
_ Để ta!- Dương Y Nhàn nhận lấy chén thuốc, đi đến ngồi xuống giường, nơi mà mẫu thân đang nằm-_ Dạ phải, Luật đệ dạo gần đây sức khỏe đã tốt lên rất nhiều … Nương, đến giờ uống thuốc rồi, người…
Trong khi Tiểu Hoa đỡ phu nhân ngồi dậy, bên ngoài bỗng vọng vào một tiếng thét:
_ Tiểu thiếu gia!! Người không sao chứ??
————z———–
Lập tức chén thuốc vô tội bị rơi xuống mặt đất vỡ tan…
_ Luật nhi??!!… Y Nhàn, mau… mau đưa ta ra ngoài!!
_ Nương, người…- Y Nhàn vội vã dìu mẫu thân xuống giường cùng với A Hỷ-_ Tiểu Hoa, em mau ra xem có chuyện gì!!??
_ Dạ!!
————z———–
Mọi người cùng nhau hốt hoảng gấp gáp đến hoa viên, nơi phát ra tiếng kêu sợ hãi vừa rồi.
_ Bà Hồ đã xảy ra chuyện gì?
_ Đại tiểu thư? Phu nhân?- Hồ Mẫn đang ngồi trên mặt đất, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên-_ Thiếu gia… người…
_ Mẫu thân?!
_ Tỷ tỷ?!
Giọng cả hai tiểu huynh muội đều run run…
_ Thiên Luật?! Đệ làm sao vậy??- Y Nhàn nhìn đến tiểu đệ bị ngã dưới đất, không khỏi lo lắng.
_ Luật nhi!!- Dương phu nhân nghe thấy hài nhi mình gặp chuyện, cũng không còn mệt mỏi mà ngồi rạp xuống, bế Thiên Luật đáng thương đứng lên, hết phủi lại nhìn xem trên người có vết thương nào không-_ Hồ Mẫn, chuyện gì đây?
_ Dạ…
_ Con chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi, có lẽ trật chân rồi, không sao đâu ạ!-_ Thiên Luật lên tiếng,
Nhìn gương mặt của một cậu nhóc vừa lên sáu thì có lẽ cậu quá ư là bình tĩnh, chẳng có một chút gì gọi là… đau đớn đi.
_ Trật chân? Y Nhàn, con mau truyền đại phu!
_ Vâng! Con đi ngay.
Ba Hồ bế bổng Thiên Luật lên, tiến vào trong phòng, A Hỷ cũng nhanh chóng đưa vị phu nhân đang vô cùng lo lắng kia đi ngay sau lưng. Còn Y Nhàn thì đã rời khỏi từ lúc nào…
_ … Nương?! Tỷ tỷ?! Ca ca?!… con…
Đến lúc này, giọng nói lý nhí, yếu ớt từ một góc vang lên, dù nhỏ nhưng nghe rất rõ ràng. Từ nãy đến giờ, Dương Tuyết Yên, nàng vẫn đứng ở đây cơ mà, sao chẳng ai… chẳng một ai nhìn thấy nàng vậy… Một cỗ cảm xúc từ đâu ập đến, nước mắt cũng bắt đầu lăn daì hai bên má. Một đứa bé như Tuyết Yên thì làm được gì, nghĩ được gì đây… Nàng giơ bàn tay nhỏ nhắn vào không trung…
_ Tuyết??
Bỗng dưng bầu trời tuyết rơi rất nhiều, dày đặc như một màn sương phủ lên khắp mọi nơi… Tuyết mùa hạ?!
————z———-
Lý Nhã Vân vuốt ve mái tóc của nhi tử đang nằm ngủ trên giường:_ Luật nhi…
_ Người đừng lo lắng, Doãn đại phu đã nói là đệ ấy không sao đâu ạ!
_ Phải rồi! Tuyết nhi đâu? Lúc nãy tathật sơ ý, chắc là con bé rất hoảng sợ…
_ Tiểu Hoa đã đến chỗ Yên muội, nếu mẹ không yên tâm thì để con sang chỗ muội ấy.
_ Vậy…
Chưa dứt lời, cửa phòng đã mở toang, chỉ thấy Hồ Mẫn khuôn mặt hốt hoảng:
_ Phu nhân, không xong rồi! Đại tiểu thư, không xong rồi!
_ Bà Hồ, có chuyện gì? Không phải bà cùng Doãn đại phu trở về lấy thuốc sao??-_ Y Nhàn giúp đỡ Hồ Mẫn đứng vững, ân cần hỏi han.
_ Lão gia!!…
_ Lão gia làm sao??- Nhã Vân không kiên nhẫn lên tiếng.
_ Lão gia đang hỏi tội Tuyết Yên tiểu thư, người có vẻ rất tức giận!
_ Cái gì??- Vừa nghe tin, vị phu nhân lập tức xông ra ngoài.
_ Bà ở lại chăm sóc thiếu gia!- Y Nhàn không nhiều lời mà đuổi theo sau.
———-z———
_ Lão gia…
_ Phụ thân…
Lý Nhã Vân hành động nhanh hơn lời nói, liền lao vào ôm lấy tiểu nữ nhi tội nghiệp đang quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo, song Y Nhàn cũng nhanh chóng giữ chặt tay của cha:
_ Cha! Có gì từ từ nói,… dù sao Tuyết Yên vẫn còn rất nhỏ, muội ấy nào biết gì đâu ạ!!
_ Lão gia, nó chỉ mới lên sáu tuổi, nó là con của ông mà. Sao ông lại nỡ dùng gia pháp đánh nó được!!
_ Câm miệng! Nó, nó không phải con ta!- Một lời nói ra, khiến tất cả mọi người đều nín lặng.
Tuyết Yên ngu ngơ nhìn những người trước mắt, nàng thật không hiểu nổi câu nói kia có hàm ý sâu xa gì.
_ Ông… ông điên rồi sao?? Lão gia! Nó chính là máu thịt của ông! Dương Tuyết Yên!… Đứa con mà tôi mang nặng đẻ đau…- Dương phu nhân nước mắt lưng tròng, siết chặt đứa con vào lòng mà ai oán.
_ Phụ thân, người có biết mình đang nói gì không?- Y Nhàn bối rối mà phân minh-_ Yên nhi, muội ấy chỉ là … trong lúc chơi đùa đã sơ ý đẩy ngã Luật đệ, đó là chuyện ngoài ý muốn. Hơn hết Luật đệ cũng không có bị làm sao cả! Cha, người đừng trách…
_ Ngoài ý muốn?! Ta không cho là như vậy!- Dương Khuất Văn ngồi phịch xuống ghế, mắt không thèm liếc tiểu cô nương đang quỳ phía dưới dù chỉ một chút-_ May mắn Thiên Luật không có việc gì, nếu không… Hừ!
Lý Nhã Vân nước mắt đã tràn mi, cố gắng kéo đứa bé cứ mãi quỳ trên mặt đất thế kia-_ Yên nhi, con mau đứng lên! Yên nhi?- Thấy con không chịu nghe lời, bà đau lòng lại ôm lấy con, trừng mắt vị phu quân kia-_ Lão gia! Ông nói như vậy là có ý tứ gì? Dương Khuất Văn, ông nên nhớ, Tuyết Yên chỉ là một đứa trẻ, không hơn không kém, hơn nữa nó chính là con ruột của ông đó!… Tôi biết, lão gia, ông không hề yêu thương gì Yên nhi… nhưng ông cũng đừng vì vậy mà ức hiếp con quá đáng như thế!
Đúng! Không chỉ có bà mà tất cả mọi người trong Dương phủ đều rất rõ ràng, Dương Khuất Văn ông chưa từng để Tuyết Yên tiểu thư trong mắt, với Dương lão gia đây chỉ có mỗi thiếu gia, người nối dỗi tông đường, Dương Thiên Luật mà thôi. Ông cũng không phủ nhận điều đó. Dương Khuất Văn giọng khàn khàn, mắt nhìn xa xăm:
_ Chẳng lẽ các người không một ai cảm thấy kỳ lạ, khi trong những năm trở lại đây, mùa hạ đều có tuyết rơi hay sao?
Bất giác tất cả mọi người trong gian phòng này đều đồng loạt nhìn ra ngoài, thật lâu sau đó…
_ Đúng là tuyết rồi! Làm sao có thể?
_ Mùa hạ làm sao lại có tuyết rơi…?
_ Chuyện này thật … khó hiểu? Tôi chưa từng nghe qua…
_ …
Mặc dù hiện tượng thời tiết này có lẽ đã diễn ra được nhiều năm, nhưng cũng không mấy ai quan tâm. Ai nấy đều bận rộn với công việc bán buôn của riêng mình, còn những vấn đề khác của tự nhiên thì họ đều xem đó như là thuận theo ý trời…
Một loạt những âm thanh xì xào nổi dậy, ai cũng đều đặt ra cùng một câu hỏi. Không chỉ riêng gì Dương phủ, mà tất cả những con người sống ở Kỳ Thiên quốc này phút chốc ngây người khi trông thấy… tuyết mùa hạ…
———–z———
_ Đại tiểu thư, thuốc đây ạ.- A Hỷ bưng một chén thuốc đến bên cạnh Y Nhàn.
_ Để ta!- Dương Y Nhàn nhận lấy chén thuốc, đi đến ngồi xuống giường, nơi mà mẫu thân đang nằm-_ Dạ phải, Luật đệ dạo gần đây sức khỏe đã tốt lên rất nhiều … Nương, đến giờ uống thuốc rồi, người…
Trong khi Tiểu Hoa đỡ phu nhân ngồi dậy, bên ngoài bỗng vọng vào một tiếng thét:
_ Tiểu thiếu gia!! Người không sao chứ??
————z———–
Lập tức chén thuốc vô tội bị rơi xuống mặt đất vỡ tan…
_ Luật nhi??!!… Y Nhàn, mau… mau đưa ta ra ngoài!!
_ Nương, người…- Y Nhàn vội vã dìu mẫu thân xuống giường cùng với A Hỷ-_ Tiểu Hoa, em mau ra xem có chuyện gì!!??
_ Dạ!!
————z———–
Mọi người cùng nhau hốt hoảng gấp gáp đến hoa viên, nơi phát ra tiếng kêu sợ hãi vừa rồi.
_ Bà Hồ đã xảy ra chuyện gì?
_ Đại tiểu thư? Phu nhân?- Hồ Mẫn đang ngồi trên mặt đất, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên-_ Thiếu gia… người…
_ Mẫu thân?!
_ Tỷ tỷ?!
Giọng cả hai tiểu huynh muội đều run run…
_ Thiên Luật?! Đệ làm sao vậy??- Y Nhàn nhìn đến tiểu đệ bị ngã dưới đất, không khỏi lo lắng.
_ Luật nhi!!- Dương phu nhân nghe thấy hài nhi mình gặp chuyện, cũng không còn mệt mỏi mà ngồi rạp xuống, bế Thiên Luật đáng thương đứng lên, hết phủi lại nhìn xem trên người có vết thương nào không-_ Hồ Mẫn, chuyện gì đây?
_ Dạ…
_ Con chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi, có lẽ trật chân rồi, không sao đâu ạ!-_ Thiên Luật lên tiếng,
Nhìn gương mặt của một cậu nhóc vừa lên sáu thì có lẽ cậu quá ư là bình tĩnh, chẳng có một chút gì gọi là… đau đớn đi.
_ Trật chân? Y Nhàn, con mau truyền đại phu!
_ Vâng! Con đi ngay.
Ba Hồ bế bổng Thiên Luật lên, tiến vào trong phòng, A Hỷ cũng nhanh chóng đưa vị phu nhân đang vô cùng lo lắng kia đi ngay sau lưng. Còn Y Nhàn thì đã rời khỏi từ lúc nào…
_ … Nương?! Tỷ tỷ?! Ca ca?!… con…
Đến lúc này, giọng nói lý nhí, yếu ớt từ một góc vang lên, dù nhỏ nhưng nghe rất rõ ràng. Từ nãy đến giờ, Dương Tuyết Yên, nàng vẫn đứng ở đây cơ mà, sao chẳng ai… chẳng một ai nhìn thấy nàng vậy… Một cỗ cảm xúc từ đâu ập đến, nước mắt cũng bắt đầu lăn daì hai bên má. Một đứa bé như Tuyết Yên thì làm được gì, nghĩ được gì đây… Nàng giơ bàn tay nhỏ nhắn vào không trung…
_ Tuyết??
Bỗng dưng bầu trời tuyết rơi rất nhiều, dày đặc như một màn sương phủ lên khắp mọi nơi… Tuyết mùa hạ?!
————z———-
Lý Nhã Vân vuốt ve mái tóc của nhi tử đang nằm ngủ trên giường:_ Luật nhi…
_ Người đừng lo lắng, Doãn đại phu đã nói là đệ ấy không sao đâu ạ!
_ Phải rồi! Tuyết nhi đâu? Lúc nãy tathật sơ ý, chắc là con bé rất hoảng sợ…
_ Tiểu Hoa đã đến chỗ Yên muội, nếu mẹ không yên tâm thì để con sang chỗ muội ấy.
_ Vậy…
Chưa dứt lời, cửa phòng đã mở toang, chỉ thấy Hồ Mẫn khuôn mặt hốt hoảng:
_ Phu nhân, không xong rồi! Đại tiểu thư, không xong rồi!
_ Bà Hồ, có chuyện gì? Không phải bà cùng Doãn đại phu trở về lấy thuốc sao??-_ Y Nhàn giúp đỡ Hồ Mẫn đứng vững, ân cần hỏi han.
_ Lão gia!!…
_ Lão gia làm sao??- Nhã Vân không kiên nhẫn lên tiếng.
_ Lão gia đang hỏi tội Tuyết Yên tiểu thư, người có vẻ rất tức giận!
_ Cái gì??- Vừa nghe tin, vị phu nhân lập tức xông ra ngoài.
_ Bà ở lại chăm sóc thiếu gia!- Y Nhàn không nhiều lời mà đuổi theo sau.
———-z———
_ Lão gia…
_ Phụ thân…
Lý Nhã Vân hành động nhanh hơn lời nói, liền lao vào ôm lấy tiểu nữ nhi tội nghiệp đang quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo, song Y Nhàn cũng nhanh chóng giữ chặt tay của cha:
_ Cha! Có gì từ từ nói,… dù sao Tuyết Yên vẫn còn rất nhỏ, muội ấy nào biết gì đâu ạ!!
_ Lão gia, nó chỉ mới lên sáu tuổi, nó là con của ông mà. Sao ông lại nỡ dùng gia pháp đánh nó được!!
_ Câm miệng! Nó, nó không phải con ta!- Một lời nói ra, khiến tất cả mọi người đều nín lặng.
Tuyết Yên ngu ngơ nhìn những người trước mắt, nàng thật không hiểu nổi câu nói kia có hàm ý sâu xa gì.
_ Ông… ông điên rồi sao?? Lão gia! Nó chính là máu thịt của ông! Dương Tuyết Yên!… Đứa con mà tôi mang nặng đẻ đau…- Dương phu nhân nước mắt lưng tròng, siết chặt đứa con vào lòng mà ai oán.
_ Phụ thân, người có biết mình đang nói gì không?- Y Nhàn bối rối mà phân minh-_ Yên nhi, muội ấy chỉ là … trong lúc chơi đùa đã sơ ý đẩy ngã Luật đệ, đó là chuyện ngoài ý muốn. Hơn hết Luật đệ cũng không có bị làm sao cả! Cha, người đừng trách…
_ Ngoài ý muốn?! Ta không cho là như vậy!- Dương Khuất Văn ngồi phịch xuống ghế, mắt không thèm liếc tiểu cô nương đang quỳ phía dưới dù chỉ một chút-_ May mắn Thiên Luật không có việc gì, nếu không… Hừ!
Lý Nhã Vân nước mắt đã tràn mi, cố gắng kéo đứa bé cứ mãi quỳ trên mặt đất thế kia-_ Yên nhi, con mau đứng lên! Yên nhi?- Thấy con không chịu nghe lời, bà đau lòng lại ôm lấy con, trừng mắt vị phu quân kia-_ Lão gia! Ông nói như vậy là có ý tứ gì? Dương Khuất Văn, ông nên nhớ, Tuyết Yên chỉ là một đứa trẻ, không hơn không kém, hơn nữa nó chính là con ruột của ông đó!… Tôi biết, lão gia, ông không hề yêu thương gì Yên nhi… nhưng ông cũng đừng vì vậy mà ức hiếp con quá đáng như thế!
Đúng! Không chỉ có bà mà tất cả mọi người trong Dương phủ đều rất rõ ràng, Dương Khuất Văn ông chưa từng để Tuyết Yên tiểu thư trong mắt, với Dương lão gia đây chỉ có mỗi thiếu gia, người nối dỗi tông đường, Dương Thiên Luật mà thôi. Ông cũng không phủ nhận điều đó. Dương Khuất Văn giọng khàn khàn, mắt nhìn xa xăm:
_ Chẳng lẽ các người không một ai cảm thấy kỳ lạ, khi trong những năm trở lại đây, mùa hạ đều có tuyết rơi hay sao?
Bất giác tất cả mọi người trong gian phòng này đều đồng loạt nhìn ra ngoài, thật lâu sau đó…
_ Đúng là tuyết rồi! Làm sao có thể?
_ Mùa hạ làm sao lại có tuyết rơi…?
_ Chuyện này thật … khó hiểu? Tôi chưa từng nghe qua…
_ …
Mặc dù hiện tượng thời tiết này có lẽ đã diễn ra được nhiều năm, nhưng cũng không mấy ai quan tâm. Ai nấy đều bận rộn với công việc bán buôn của riêng mình, còn những vấn đề khác của tự nhiên thì họ đều xem đó như là thuận theo ý trời…
Một loạt những âm thanh xì xào nổi dậy, ai cũng đều đặt ra cùng một câu hỏi. Không chỉ riêng gì Dương phủ, mà tất cả những con người sống ở Kỳ Thiên quốc này phút chốc ngây người khi trông thấy… tuyết mùa hạ…
———–z———
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook