Thủ Tín
(Giữ lời)

Tác giả: Đông Lan
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: Lục thư sinh x Đoạn Hoa Trọng
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Sắc núi thấp thoáng, có người như ngọc.

"Tiên tử, ngày đó vãn sinh bên cầu Thương Tâm, may mắn trộm được thiên nhan tiên tử, nhớ mãi không quên, ngẫu nhiên nghe nói tiên tử ẩn hiện ở đây, vãn sinh nhịn không được chạy tới..."

Nhíu mày, không nói.

"Tiên tử, hôm qua vãn sinh thấy cánh tay tiên tử hình như bị thương, vãn sinh riêng mang theo thảo dược, yên tâm, tiên tử, vãn sinh biết nam nữ thụ thụ bất thân, vãn sinh để ở đây. Tiên tử, vãn sinh xin cáo lui."

Nâng mắt, thu vào tay áo.

"Tiên tử, sáng nay vãn sinh bắt được một con thỏ, vãn sinh thấy nó nhu nhược đáng yêu, lòng nghĩ tặng cho tiên tử, tiên tử nhất định cao hứng, tiên tử có nó như Hằng Nga và thỏ ngọc ở Nguyệt Cung vậy..."

Khóe miệng co quắp, ôm thỏ vào lòng.

"Tiên tử, mấy ngày trước vãn sinh thấy tiên tử đối với việc vãn sinh đến không quá phản cảm, cho nên hôm nay vãn sinh lại đến, tiên tử vì sao không mở miệng... Chẳng lẽ? Chẳng lẽ tiên tử ngươi..."


Một hồi tất tác.

"Tiên tử đừng đi, vãn sinh lúc nãy thất lễ, vãn sinh là người đọc sách, tự nhiên biết phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ, chính là nói..."

"Tiên tử, lần này vãn sinh đến trễ, sáng nay vãn sinh ra ngoài đã bị A Hoa ở cửa thủ vệ quấn lên, A Hoa là hàng xóm của vãn sinh, A Hoa luôn đối vãn sinh... gì kia... Nhưng vãn sinh từ lâu một lòng với tiên tử..."

Nhíu mày, A Hoa? Chó? Nữ nhân? Quả nhiên là nữ nhân. Hừ.

"Tiên tử mỗi ngày đều ở miếu này sao? Tuy nói sơn linh thủy tú, rất là di tình, nhưng thoạt nhìn có chút khó coi, vãn sinh cảm thấy tiên tử nên ở nơi càng tốt... mà không phải..."

Nhướng mày, lắc đầu, mỉm cười.

"Tiên tử ý là... Tiên tử nguyện ở đây?"

Gật đầu, nếu không thư sinh ngốc như ngươi sao có thể tìm được.

"Tiên tử hẳn là thấy vãn sinh rất phiền đi, vãn sinh lần này tới là cáo từ, vãn sinh thuở nhỏ tang phụ, mẫu thân bị cữu cữu buộc tái giá, dựa vào tổ mẫu nuôi lớn, vãn sinh gian khổ học tập, vì báo đáp ân dưỡng dục của tổ mẫu. Đây là ngọc gia truyền của vãn sinh, tổ mẫu từng nói, có thể tặng cho người gần nhau suốt đời, vãn sinh tặng nó cho tiên tử... Ngươi, chờ vãn sinh đạt được công danh... Nhất định tam môi lục sính, đường đường chính chính cưới tiên tử vào cửa chính Lục gia ta."

Tính mở miệng... Dĩ nhiên đã chạy? Nhíu mày, một lúc lâu, cầm lấy ngọc.

...

Năm năm sau.

Vẫn là núi xanh nước biếc, bất quá miếu đổ nát đã biến thành chòi nghỉ phong nhã, ngọc nhân một thân hồng y, dung nhan không đổi.

"Tiên tử, vãn sinh đến trễ, vãn sinh từ khi bái biệt tiên tử, cả ngày mất hồn mất vía, băng qua đường núi, không cẩn thận bước hụt, té vào sơn cốc, may mà gặp hộ săn bắn tốt bụng. Cứu lấy vãn sinh, vãn sinh trễ hành trình, đuổi đến kinh, từ lâu qua thi Hương, đành phải đợi thêm ba năm, vãn sinh không mặt mũi tới gặp tiên tử, may mà trời không phụ người có lòng, vãn sinh đỗ tiến sĩ..."

Hộ săn bắn? Sơn cốc?

"Tiên tử, vãn sinh, vãn sinh lần này đến, là vì, thái thú rất thưởng thức vãn sinh, muốn gả nữ nhi cho vãn sinh... Vãn sinh vẫn một lòng một dạ với tiên tử, nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy năm đó đều là vãn sinh nhất sương tình nguyện, không biết tiên tử đối vãn sinh..."

"Đoạn Hoa Trọng."

"Ừ? Tiên tử... Gọi Đoạn Hoa Trọng? Thật là cái tên dễ nghe, hoa trọng cẩm quan thành... Quả nhiên rất đẹp... Vì sao giọng tiên tử... trầm thấp êm tai vậy..."

"Ừ? Tiên tử ngươi làm chi? Ngươi đè lên người vãn sinh làm gì?"

"Lão tử vất vả ở đây chờ tú tài chua như ngươi nhiều năm, ngươi mẹ nó câu đầu tiên nói là muốn cưới thái thú chi nữ? Lão tử bị ngươi hại thảm, ngươi còn vui vẻ tiêu dao? Cửa cũng không có đâu!"


"Lão, lão tử? Tiên tử vì sao nói vậy? Tiên tử ngươi sao có thể cởi đồ của vãn sinh..."

"Lão tử há chỉ muốn cởi đồ của ngươi? Lão tử còn muốn XX ngươi!"

Lệ rơi đầy mặt... Tiên tử thật đáng sợ...

Đông!

Cái gì đập vào đầu vãn sinh? Ngọc...

"Miếng ngọc rách này của ngươi lão tử đeo năm năm! Ngươi mẹ nó dĩ nhiên bội bạc! Đều là lỗi của ngươi, ai bảo ngươi rảnh rỗi tặng thuốc cho ta dùng? Tặng thỏ cho ta ăn? Còn mỗi ngày nói thích ta? Đều là ngươi câu dẫn ta!"

"Tiên tử... có gì từ từ nói... Tiên tử ăn thỏ? Tiên tử... ngươi cắn chỗ đó của ta làm gì a a a... Ừ... Tiên tử... Hảo hán... Vãn sinh biết sai rồi... Vãn sinh không nên có mắt như mù... Vãn sinh không nên quấn đại hiệp..."

Nâng cái đầu chôn trong ngực lên: "Có mắt như mù? Ngươi mắng ta? Ta nói cho ngươi! Nhìn trúng ta là phúc khí của ngươi! Ngoan ngoãn nhận mệnh đi, năm đó ta bị thương, tính tìm một chỗ an tĩnh dưỡng thương cũng bị ngươi quấy rối, ngươi còn định đi? Nói cho ngươi, người của Thiên Nhất Giáo ta, hiểu nhất là giữ lời, huống hồ ta... Tính, ngoan ngoãn để ta ăn đi."

"Thiên Nhất Giáo...? Ma... A a... Tiên tử, hảo hán, đại hiệp... Càn Khôn lang lảnh, ngươi muốn... A a... ngươi... Cái gì đâm vào... A... Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử Trang Tử Hàn Phi Tử... Ai có thể cứu vãn sinh..."

"Còn dám nghĩ nam nhân khác?! Cho dù là Ngọc Hoàng đại đế Như Lai Phật tổ cũng không cứu được ngươi!"

Rất lâu sau.

"Ngươi giờ là người của ta."

"Ừ..."

"Ngoan ngoãn nằm trong lòng ta, để ta ôm."

"Ừ..."


"Ngươi lập tức theo ta về Thiên Nhất Giáo."

"Ừ..."

"Nãi nãi ngươi ta đã dàn xếp xong, ngươi theo ta là được."

"Ừ... Vãn sinh đã là tàn hoa bại liễu, thể xác và tinh thần chỉ có thể mặc ngươi xử lý..."

Khóe miệng co quắp.

"Xem ra ngươi học không ngoan."

"Tiên tử... A a... Ngươi lại muốn làm gì? Chỗ đó... chỗ đó... còn rất đau... Tiên tử... đừng vào nữa... Tha ta đi..."

Thế là, đầy đất cảnh xuân.

Thư sinh ngậm lệ nói với học sinh rằng: "Sau này ngươi thấy người xinh đẹp như tiên tử, nghìn vạn đừng tới gần... vì tiên tử không nhất định là nữ nhân..."

...

�;��(�}

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương