Tùy ý ôn nhu
-
Chương 5:
"Ừ." Thích Mân tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lúc Dịch Tuần hỏi cậu câu đầu tiên , Thích Mân liền biết mình có hi vọng.
Xem ra Dịch Tuần thật sự thích Đào Đào, Đào Đào là một cô gái nhỏ đáng yêu, người người đều thích, ngẫm lại mọi người đều thích cô gái nhỏ đáng yêu là em gái của mình, Thích Mân đã cảm thấy kiêu ngạo.
"Nhưng cô bé hình như không biết cậu?" Dịch Tuần nhíu mày, sáng hôm nay rất rõ là Đào Đào nhận lầm người, còn lầm tưởng cậu là Thích Mân, chỗ nào giống như là em gái.
"Hôm nay mẹ tôi nhận nuôi người về, trước đây chưa từng gặp bao giờ, ba tôi lấy tên Thích Nguyệt cho con bé, Đào Đào rất đáng yêu nhỉ?"
"Thích Nguyệt, tiểu Thất..." Dịch Tuần thấp giọng nỉ non.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu nói gì?" Thích Mân chỉ thấy bờ môi Dịch Tuần mấp máy, cũng không nghe rõ cậu nói gì.
"Không có gì." Dịch Tuần lại khôi phục vẻ mặt không thay đổi, trong nháy mắt cậu thất thần đó tựa như là ảo giác.
"Dịch Tuần, cậu có em gái không?" Thích Mân cảm giác Dịch Tuần giống như rất thích em gái, nếu Dịch Tuần cũng có một người em gái, nói không chừng tâm bệnh của Dịch Tuần trở nên tốt hơn.
"Không có." Dịch Tuần không có em gái, cậu cũng không muốn có em gái.
"Không sao, hai chúng ta là bạn, em gái tôi chính là em gái của cậu, cậu có thể tới nhà bọn tôi chơi, toàn bộ nghỉ hè Đào Đào đều ở nhà, tôi thấy Đào Đào cũng thật sự thích cậu."
"Thích tôi?" Dịch Tuần hơi ngạc nhiên, cậu chỉ thấy Đào Đào mới một lần, một lần kia còn suýt nữa làm Đào Đào ngã xuống đất, người như cậu, có ai sẽ thích ư.
"Thật mà, tôi lừa cậu làm gì, Đào Đào còn hỏi tôi cậu chừng nào lại qua nhà chơi." Thích Mân trợn tròn mắt nói dối, thầm nghĩ, em gái ngoan, vì hoàn thành nhiệm vụ của lão sư, để Dịch Tuần thân thiết với cậu nhiều hơn, thì không thể không nói dối, dù sao Đào Đào cũng sẽ không vạch trần cậu đi.
"Ờ." Dịch Tuần nới lỏng lông mày, không hoài nghi Thích Mân, chỉ là một tiểu nha đầu không biết tốt xấu mà thôi, cậu đối xử với cô như thế, cô còn thích cậu, thật ngốc.
Sau đó Dịch Tuần lại không nói nữa, Thích Mân chỉ có thể tự mình tìm chủ đề, hỏi rất nhiều câu hỏi râu ria, cuối cùng thật sự cậu nghĩ không nổi nữa, không thể không rời đi, trước khi rời đi còn nhắc Dịch Tuần tới nhà chơi, Dịch Tuần nhớ tới lời mẹ Dịch, nhưng không nhiều lời.
Sau khi Thích Mân về đến nhà liền đi lên lầu tìm Đào Đào, Đào Đào đã tắm rửa thay váy mới, cô mặc một bộ váy màu hồng dài đến gối, nhìn tiểu nha đầu rất xinh đẹp, nhưng mà quá gầy.
Bởi vì mặc váy, cánh tay và bắp chân đều có thể trông thấy, gầy giơ xương, khiến người ta không đành lòng nhìn lại lần thứ hai.
"Anh." Đào Đào đang xem sách, là cuốn truyện ban đầu được đặt ở trong ngăn kéo, Đào Đào thấy chán liền lấy ra xem, đồ vật trước đây, cô không mang tới, sách vở cũng không mang.
"Đào Đào thật xinh đẹp, em đang làm gì đấy?"
"Hì hì, là mẹ chọn váy cho em đó, em đang đọc sách ạ." Đào Đào nâng quyển truyện trên tay mình lên cho Thích Mân nhìn.
"Ừ, trong thư phòng có rất nhiều sách, Đào Đào đều có thể nhìn, đúng rồi... Đào Đào đợi một lát nhé, anh đi ra ngoài một chuyến."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mân đi tới thư phòng tìm chiếc máy tính bảng đã dùng trước đây, lúc Thích Mân tốt nghiệp tiểu học đã mua nó, sau khi vào sơ trung cùng trong lớp thống nhất mua một cái, nên không dùng nó nữa, đúng lúc tìm cho Đào Đào dùng.
"Đào Đào, cái này cho em." Thích Mân đặt máy tính bảng vào tay Đào Đào.
"Đây là cái gì? Điện thoại thật lớn." Đào Đào thấy qua những người khác chơi qua điện thoại, đương nhiên bản thân cô không có, cô chỉ biết cái này rất lớn.
"Không phải điện thoại, là máy tính bảng, anh dạy em dùng." Thích Mân sờ lên đỉnh đầu Đào Đào, cùng Đào Đào ngồi vào một chỗ dạy cô sử dụng máy tính bảng.
Đào Đào học rất nhanh, cô rất thông minh, đầu óc cũng linh hoạt, Thích Mân rất nhanh dạy cho Đào Đào sử dụng máy tính bảng, sau đó hai người chơi trò chơi suốt buổi trưa.
Đến lúc ăn bữa tối, Đào Đào vô cùng dính Thích Mân, trong mắt cô đều là sùng bái, trẻ con chính là như vậy, bởi vì một chuyện, hay bởi vì một trò chơi mà lợi hại hơn mình sẽ sinh ra cảm giác sùng bái.
Sau khi ăn cơm xong Đào Đào còn cùng Thích Mân chơi lúc, cô rất có chừng mực nói mình muốn nghỉ ngơi, để Thích Mân đi làm chuyện của mình.
Chiều nay dì Phương đã dạy Đào Đào làm sao sử dụng thiết bị trong phòng, cũng để cô thử dùng như thế nào, cô đều đã nhớ ở trong lòng.
Đào Đào sau khi tắm xong liền tắt đèn đi ngủ, cô nằm trên chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, Đào Đào lộn mấy vòng cũng không lăn hết giường, cái giường này thật lớn, Đào Đào có thể nằm ngủ thoải mái.
Trước đây, Đào Đào đều ngủ trên tấm đệm nhỏ cứng, bây giờ đột nhiên ngủ thoải mái trên giường lớn, Đào Đào có chút không quen, cô không quen thoải mái dễ chịu như thế, chiếc chăn cũng mềm mềm, đắp lên người không có cảm giác, thế nhưng lại rất ấm áp.
Căn phòng mở máy điều hoà, mùa hè đắp kín chăn cũng sẽ không nóng, đêm qua Đào Đào cả đêm ngủ không được, bởi vì thời tiết bây giờ quá nóng, ban đêm trong phòng chỉ có quạt, hơn nữa còn chưa kịp phả đến chỗ cô, cả đêm cô đều chảy mồ hôi, không ngủ được.
Bây giờ, cô đang nằm trong một căn phòng yên tĩnh, thoải mái, giống như là giấc mơ vậy, chân thực đến lỗi khiến cho người ta không thể tin được.
Đào Đào cắn đầu lưỡi của mình, đau quá đi, sẽ không ngủ dậy liền biến mất nữa.
Ba mẹ và đối anh trai đều đối xử tốt với cô, từ trước tới nay chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy, Đào Đào tràn ngập cảm kích không biết biểu đạt như thế nào, cô chỉ yên lặng ở trong lòng tự nói với mình, sau này cô nhất định phải học giỏi, báo đáp ba mẹ.
Trong lòng tràn đầy vui sướng, Đào Đào dần dần tiến vào mộng đẹp.
Ngày tiếp theo là thứ bảy, ba mẹ Thích đều không cần đi làm, tất cả mọi người sẽ dậy trễ một chút, mà Đào Đào đã quen buổi sáng năm sáu giờ rời giường, cho nên lúc cô tỉnh dậy trong nhà vẫn an tĩnh.
Cô rón rén xuống lầu, phát hiện cửa chính chưa mở, cũng không có người, cô cảm thấy mình dậy quá sớm, động tác cô cẩn thận về phòng bắt đầu đọc sách, thẳng đến hơn bảy giờ, vườn hoa dưới lầu mới truyền đến tiếng động làm việc.
Đào Đào nằm úp lên lan can ban công nhìn, trông thấy bác làm vườn đang ở dưới lầu tưới hoa, cửa sổ Đào Đào hướng ra vườn hoa, đứng ở trên ban công liền có thể trông thấy một biển hoa lớn.
Từ đây có thể nghe thấy tiếng của bác làm vườn, nhưng trong phòng sẽ không nghe thấy, đóng cửa sổ lại tất cả âm thanh đều không nghe được.
Đào Đào hào hứng vội vàng xuống lầu, muốn đi ra vườn hoa chơi, cô trông thấy bác làm vườn đang tỉa hoa, bên cạnh có nhánh hoa bị cắt bỏ.
Đào Đào xuống lầu đúng lúc trông thấy dì Phương đi từ phòng bếp ra, dì Phương không nghĩ tới Đào Đào lại dậy sớm như thế, tiểu Mân đến cuối tuần đều muốn ngủ nướng, mười giờ mới rời giường.
" Dì Phương, buổi sáng tốt lành." Đào Đào thắt một cái bím tóc đuôi ngựa, từ trên lầu cẩn thận đi xuống, đứng ở trước mặt dì Phương.
"Đào Đào buổi sáng tốt lành, làm sao con dậy sớm vậy, đói bụng hả?" Dì Phương sờ lên tóc Đào Đào, cô buộc tóc cũng ra dáng, tóc của Đào Đào rất dài.
"Không ạ, trước đây con cũng dậy rất sớm, hơn sáu giờ là con dậy."
"Thật ngoan, vậy bây giờ con đi đâu vậy?"
"Con muốn đi ra vườn hoa chơi."
"Được, Đào Đào chút nữa trở về ăn cơm nhé, dì làm cho con bánh bao thủy tinh."
"Dạ vâng ạ, con cảm ơn dì Phương."
Sau đó Đào Đào đổi giày đi ra vườn hoa, đôi giày da nhỏ là tối qua được đưa tới, Đào Đào thay váy, đeo giày da nhỏ, cực kỳ giống thục nữ.
Mẹ Thích nhìn cực kỳ cao hứng, đây chính niềm thích thú khi có con gái, có thể ăn mặc thật xinh đẹp cho con gái.
Đào Đào đứng ở một bên nhìn bác đang loay hoay với hoa cỏ, rất muốn cắt một nhánh hoa hướng dương, rất giống cây hoa quỳ, thế nhưng so với hoa quỳ thì đẹp hơn.
Nhưng Đào Đào không hỏi, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Người tỉa hoa chính là bác Lâm, là người già làm ở Thích gia, ông đã làm việc chục năm rồi, thấy Đào Đào nhìn có chút không quen, một cô bé rất xinh đẹp, nhìn giống như mấy đứa trẻ trên TV.
Bác Lâm thấy Đào Đào nhìn chằm chằm vào đống nhánh hoa ông vừa mới cắt xong, bên trong đống ấy chỉ có một gốc hoa hướng dương vẫn là hoàn hảo, Bác Lâm liền nhặt lên gốc hoa hướng dương lên, rửa sạch cắt sửa một chút, đưa cho Đào Đào, "Con muốn cái này phải không? Cầm đi."
Đào Đào cười, lông mi nhỏ cong cong, đôi mắt lóe sáng, "Con cảm ơn bác." Sau đó Đào Đào mới nhận gốc hoa hướng dương, hoa hướng dương rất lớn, bông hoa so với mặt Đào Đào lớn hơn.
"Không cần cám ơn, còn muốn cái khác không?" Bác Lâm rất muốn sờ sờ đứa trẻ này, thấy tay mình đang bẩn nên thôi, tiểu nha đầu này thật đáng yêu.
"Không cần đâu ạ, con cảm ơn bác."Những bông khác đều chưa bị cắt, Đào Đào không muốn, bông bị cắt, cô bé mới muốn.
Lấy được hoa mình muốn, Đào Đào liền nắm hoa hướng dương đi về bãi cỏ lớn chơi, trong lòng nhớ kỹ lời dì Phương muốn làm cho cô bánh bao ăn, không bao lâu liền trở về trong phòng, dì Phương thấy trên tay Đào Đào đang cầm một gốc hoa hướng dương, cười nói, "Đào Đào đi hái hoa hả?."
"Không phải ạ, đây là bác cho con." Đào Đào lắc đầu, sợ dì Phương hiểu lầm.
"Ừ, con đói bụng không, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, bánh bao thủy tinh làm xong rồi."Dì Phương không hỏi nhiều nữa đem bánh bao bưng lên bàn.
" Dì Phương, không cần chờ ba mẹ và anh trai ăn cơm ạ?"
"Không sao đâu, con ăn trước đi, bọn họ còn đang ngủ, chờ bọn họ tỉnh, dì lại làm tiếp." Ăn lúc nóng mới tốt.
"Dạ, con cảm ơn dì Phương." Đào Đào cầm đũa, bắt đầu tự mình ăn cơm, bánh bao vỏ mỏng nhân lớn, vỏ bánh bao xuyên thấu có thể trông thấy nhân bánh bên trong, có thịt heo với nấm tươi, khó trách gọi là bánh bao thủy tinh, Đào Đào đã quen ăn đồ ăn ngon ở Thích gia, không kinh ngạc như lần đầu tiên.
Ăn xong, Đào Đào lại cầm hoa hướng dương đi ra ngoài chơi, Thích gia chiếm diện tích rộng, Đào Đào còn chưa đi dạo xong đâu.
Từ trong sảnh đi dạo đến phòng trước, phòng trước trong nhà có một cái đình làm bằng thủy tinh trong suốt, trong đình có một cái dây đu, Đào Đào đu dây chơi, nhìn mặt trời mọc, chắc là rất chậm, Đào Đào đang chuẩn bị đi về. Dì Phương đi ra.
"Đào Đào sao chơi lại chơi ở đây."
"Ở đây đu dây ạ."
"Ừ, có khách tới nhà, Đào Đào đi với dì tiếp khách một chút, chúng ta trở về giờ có được không, ba mẹ con đã rời giường."
"Được ạ." Đào Đào từ đu dây bên trên nhảy xuống, cẩn thận che chở hoa hướng dương trong tay.
Dì Phương nắm tay Đào Đào đi ra cổng tiếp người, cửa lớn mở ra, người đứng ở cửa chính là Bạch Chỉ và Dịch Tuần.
"Dịch phu nhân, Dịch tiểu thiếu gia, mau mời ngài vào, phu nhân còn đang ăn điểm tâm, không tiện ra đón ạ."
"Không sao đâu, là tôi quấy rầy rồi." Bạch Chỉ đi vào trước, Dịch Tuần ở phía sau đi theo.
Đào Đào ngẩng đầu nhìn Dịch Tuần, đây là anh trai hung dữ ngày hôm qua, hình như là bạn của anh trai.
Đào Đào nghĩ đây là bạn của anh trai, thì cũng chính là bạn của cô, sau đó Đào Đào chạy mấy bước đến trước mặt Dịch Tuần, giơ tay lên đưa hoa hướng dương tới trước mặt Dịch Tuần, cười tủm tỉm, "Chào anh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook