Tùy ý ôn nhu
-
Chương 3:
"Bé cưng, lại đây ăn dâu tây nào." Thích Thành lấy quả dâu tây từ đĩa đựng trái cây đưa cho cô cầm, "Con chơi với anh trai một lúc nhé, ba đi một chút quay lại." Ngược lại, Thích Thành vào vai ba rất nhanh.
"Con cảm ơn ba."
Thích Thành sờ lên đầu Đào Đào rồi đứng lên, cùng Hà Vãn lên lầu.
"Đứa bé này rất ngoan, đôi mắt rất đẹp." Thích Thành vỗ tay Hà Vãn.
"Anh làm em nhớ lại, lần đầu tiên gặp Đào Đào đã cảm thấy đó là một đứa trẻ ngoan, anh xem tiểu Mân cũng rất thích con bé, đứa bé này cùng chúng ta rất có duyên phận đó." Bây giờ Hà Vãn coi Đào Đào là con gái của mình, tự nhiên chỗ nào cũng đều hài lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng mà con bé quá gầy, giao con bé cho dì Phương nuôi béo chút, cô gái nhỏ béo lên sẽ đẹp mắt."
"Anh không nói em cũng sẽ nhắc, trước đây con ở viện mồ côi, mặc dù không phải là đứa trẻ có gia đình che chở, nhưng điều kiện dù sao cũng có hạn, có thể bình an lớn lên đã không tồi rồi, bây giờ trở về nhà, em sẽ chăm sóc con gái thật tốt."
"Ừm, xem như thỏa mãn tâm nguyện mong muốn có con gái của em, sau này nhà của chúng ta sẽ đầy đủ hết."
"Đúng vậy, em rất thỏa mãn, nhanh thay quần áo đi rồi nghỉ ngơi một lúc, em đi xem phòng Đào Đào một lát."
"Ừ, đúng rồi, em nhớ mua thêm cho con gái mấy bộ quần áo." Thích Thành nhìn quần áo Đào Đào đều đã cũ, kiểu dáng toàn lỗi thời, lại còn không vừa người, xem ra không phải là quần áo của con bé, chắc là từ những người làm từ thiện quyên góp.
"Em biết rồi, anh trở nên cẩn thận từ bao giờ vậy, anh chưa từng đối tốt như vậy với em đâu." Hà Vãn hờn dỗi, đôi mắt đẹp lườm Thích Thành.
"Đây nói là gì đây, em còn ăn dấm của trẻ con ư." Thích Thành hôn Hà Vãn.
"Được rồi, không nói nữa em đi trước." Hà Vãn đẩy ông ra rồi rời giường đi lên lầu vào phòng Đào Đào.
…
Dịch gia bên cạnh, dì Triệu làm xong cơm trưa, đang chuẩn bị đi gọi Dịch Tuần, thì mẹ Dịch trở về, "Chị Triệu, tiểu Tuần về rồi sao?"
"Phu nhân, tiểu Tuần trở về được một lúc rồi, từ lúc tiểu Tuần sang nhà bên cạnh làm khách trở về, sắc mặt cậu ấy có chút không đúng."
"Làm khách?" Bạch Chỉ kinh ngạc, "Tiểu Tuần cũng sẽ đến nhà người khác làm khách ư?"
Bà khó mà tin nổi, Dịch Tuần từ trước đến nay đều ở trong phòng, chỗ nào cũng không đi, mới chuyển tới một tháng liền kết bạn rồi, Bạch Chỉ cảm thấy rất vui mừng.
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia Thích gia bên cạnh đúng lúc là lớp trưởng tiểu Tuần, tôi thấy quan hệ với tiểu Tuần nhìn rất tốt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Triệu nói đến đây cũng cảm thấy hưng phấn, đây là dấu hiệu tiểu Tuần chuyển biến tốt đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng mà lúc tiểu Tuần trở về sắc mặt cậu ấy cũng không biết là vui vẻ hay khó chịu nữa, nói chung là không thích hợp."
"Ha ha, sắc mặt không thích hợp cũng không sao, tiểu Tuần luôn lạnh giống khối băng vậy, thằng bé có chút phản ứng cũng là chuyện tốt, xem ra chúng ta nên đi sang Thích gia một chuyến, dì Triệu mang đồ ăn lên đi, tôi đi gọi tiểu Tuần xuống ăn cơm." Trong lòng Bạch Chỉ suy nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi, đứa con trai này của bà làm bà thật sự lo lắng.
Bà ban đầu thật sự không phải là người mẹ tốt, suýt nữa làm mất đi một người con trai.
Ba đời Dịch gia đều là con một, nhiều năm trôi qua bà và ba của tiểu Tuần không dùng biện pháp tránh thai, nhưng bà lại không mang thai, cơ thể hai người cũng không có vấn đề nào, chỉ có thể nói là số trời.
Ông nội của tiểu Tuần không có anh em, ba của tiểu Tuần cũng không có anh em, nhân khẩu bây giờ của Dịch gia khá ít ỏi, nên tiểu Tuần không thể xảy ra chuyện gì được.
Vì đứa con trai này, cả nhà nguyện ý dọn nhà mấy lần, còn nguyện ý tranh thủ buổi trưa lúc làm việc muốn trở về cùng con trai cùng nhau ăn cơm, vì để Dịch Tuần sáng sủa hơn, không muốn cậu lại luôn trầm lặng.
"Tiểu Tuần, mẹ vào được không?" Bạch Chỉ gõ cửa.
"Vào đi."
Bạch Chỉ mở cửa đi vào, Dịch Tuần ngồi lên bệ cửa sổ đọc sách, Bạch Chỉ đi qua dịu dàng sờ lên vai cậu, "Tiểu Tuần, con vừa mới thi xong cuối kỳ, con đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để mệt mỏi, mẹ nghe nói hôm nay con qua nhà bạn học chơi, tiểu Tuần con kết bạn ư?"
"Không có." Ánh mắt Dịch Tuần nhìn chằm chằm vào sách, Bạch Chỉ đã thành thói quen, cũng không thấy xấu hổ, "Ngày khác chúng ta đi chào hỏi Thích gia, nhà mình chuyển đến một tháng rồi mà chưa chào hỏi họ, tiểu Tuần cùng đi với mẹ chứ?"
Đôi mắt Dịch Tuần khẽ nhúc nhích, nói đến Thích gia, Dịch Tuần liền nghĩ đến cô gái nhỏ Đào Đào kia, cái tên này rất dễ nhớ, cũng rất đáng yêu, đáng tiếc không phải là em gái cậu.
Ngay lúc Dịch Tuần đang suy nghĩ lung tung, Bạch Chỉ lại đem chuyện này quyết định, "Nếu con không nói lời nào, thì mẹ coi như con đồng ý, ngày mai chúng ta đi qua, vừa vặn là thứ bảy, mẹ sẽ dặn dì Triệu làm điểm tâm rồi chúng ta mang qua, con cùng mẹ đi."
Dịch Tuần ngẩng đầu, muốn nói không đi, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Bạch Chỉ, Dịch Tuần không nói ra được.
Cậu biết ba mẹ vì chuyện của cậu mà rất nhọc lòng, cậu cũng vô số lần nói mình không có việc gì, nhưng bọn họ đều cảm thấy cậu mắc tâm bệnh, có lẽ là bọn họ đúng đi.
Trong lòng Dịch Tuần đúng là có bệnh, không có thuốc nào chữa được.
Dịch Tuần lúc lâu không nói lời nào, Bạch Chỉ liền tự quyết định, "Tốt, tiểu Tuần, xuống lầu ăn cơm thôi, bữa trưa dì Triệu thẩm làm bánh nướng con thích."
Bạch Chỉ không biết tại sao Dịch Tuần lại thích ăn bánh nướng , theo lý mà nói, trước nay Dịch Tuần chưa từng tiếp xúc đến bánh nướng, chỉ còn duy nhất khả năng kia, tóm lại, bây giờ bánh nướng trở thành đồ ăn Dịch Tuần thích nhất, Bạch Chỉ cũng thường xuyên để Triệu thẩm làm.
"Được." Dịch Tuần nghe thấy bánh nướng, rốt cục cũng có phản ứng, Bạch Chỉ lặng yên không tiếng động thở dài, không biết lúc nào tiểu Tuần mới có thể khôi phục giống khi còn bé, đều do bà, đều do bà!
…
Thích Thành đổi bộ quần áo xong rồi xuống lầu, tiểu Mân và Đào Đào đã không còn ở phòng khách, hỏi dì Phương mới biết được tiểu Mân đã dẫn Đào Đào đi vườn hoa chơi, nghĩ đến trẻ con càng có nhiều chủ đề chung, ông cũng không đi quấy rầy, ngồi ở trên ghế sofa xem báo.
Biệt thự Thích gia chiếm diện tích rất rộng, nổi bất nhất chính là sau vườn có một hoa viên và một cái hồ, giữa hồ có một cái đình, vườn hoa một năm bốn mùa đều nở hoa.
Mẹ Thích rất thích hoa, nhất là hoa hồng, trong hoa viên trồng đủ loại hoa hồng, còn có một số loài hoa khác, những chủng loại khác đều được người làm vườn chăm sóc, chỉ có hoa hồng, là mẹ Thích tự mình chăm sóc.
Đây là lần đầu tiên Đào Đào nhìn thấy nhiều hoa như vậy, tựa như là đi vào biển hoa vậy, mắt cô không biết nhìn cái nào trước.
"Đào Đào thích không?"
"Thích ạ, rất xinh đẹp."
"Vậy trừ những đóa hoa kia, em hái một đóa em thích đi, những đóa hoa kia là của mẹ không thể hái được, những loài khác không quan trọng, đều có thể hái." Hoa của mẹ Thích, ngay cả ba Thích cũng không thể hái, Thích Mân cũng sẽ không động đến.
"Không cần đâu ạ, em xem một chút là được rồi, hái xuống thật lãng phí, để chúng tự nở hoa đi."
Sân sau của viện mồ côi, cũng trồng vài cây hoa hướng dương, mỗi ngày tất cả mọi người đều tưới nước, không có người hái, nếu như hái xuống, người khác sẽ không nhìn thấy được những bông hoa xinh đẹp này nữa.
"Vậy thì được rồi, chúng ta đi sang hồ bên kia chơi." Thích Mân nắm tay nhỏ của Đào Đào, tay của cô gầy như xương, không giống với cái tuổi mà trẻ con nên có , lòng bàn tay còn có vết chai, giống như đã làm việc lâu dài.
Thích Mân không khỏi đau lòng, cậu sống lớn như thế, chưa từng làm qua việc có thể mài tay người như này.
"Oa, cái hồ này thật lớn, anh, bên trong có cá không ạ?" Nếu không phải Thích Mân còn đang nắm tay Đào Đào, bây giờ Đào Đào đã chạy qua rồi, bãi cỏ màu xanh, một hồ nước lớn, bên hồ còn có cây liễu rủ, thật giống một giấc mơ tuyệt đẹp.
"Có, Đào Đào thích ăn cá sao?"
"Em chưa từng ăn cá bao giờ." Đào Đào có chút uể oải, bởi vì trong viện có nhiều trẻ con, các dì không cho bọn họ ăn, ăn cá rất nguy hiểm, cũng bởi vì rất lâu trước đó có một chị ăn cá bị hóc xương, sau này trong viện sẽ không chuẩn bị cá, miễn cho mọi người bị vướng vào họng.
"Vậy tối nay anh để dì Phương làm cá chua ngọt cho Đào Đào ăn." Thích Mân che giấu sự hiu quạnh trong lòng, cố gắng để Đào Đào cảm nhận được sự quan tâm của mình.
Đào Đào chín tuổi, ngay cả cá đều chưa từng ăn bao giừo, càng hiểu rõ Đào Đào, Thích Mân càng yêu thương cô.
"Được ạ, anh trai thật tốt." Đào Đào nhếch môi cười, đôi mắt to híp lại.
"Đi, chúng ta qua bên kia đình giữa hồ chơi."
Đào Đào tràn đầy hiếu kì đối với xung quanh mình, hận không thể ngay cả một con kiến cũng không buông tha.
"Anh, cá vàng kìa." Đào Đào chỉ vào cá chép đang vẫy đuôi trong hồ, giọng nói rất hưng phấn, bởi vì hàng rào cao hơn Đào Đào, cô chỉ có thể quỳ gối ngồi lên ghế ngồi bên cạnh rào chắn, đôi mắt di chuyển theo những con cá.
"Đào Đào, đây là thức ăn cho cá, em cho mấy con cá nhỏ này ăn đi." Thích Mân đưa cho Đào Đào một cái hộp, Đào Đào thử nắm một nắm rồi ném xuống, nhìn con cá tranh nhau ăn, cô cười càng vui vẻ.
Chơi một lúc, Thích Mân nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, dẫn Đào Đào trở về ăn cơm trưa, Đào Đào vào nhà trông thấy ba Thích liền gọi, "Ba."
"Đào Đào trở về rồi, vậy chuẩn bị ăn cơm đi." Ba Thích buông báo xuống, đi qua ôm lấy Đào Đào, tiểu nha đầu rất nhẹ, cảm giác một trận gió đều có thể thổi bay đi.
Đào Đào kinh ngạc mở to hai mắt, cô không nghĩ tới ba sẽ ôm cô, cô không biết trước đó bao lâu rồi được người ta ôm nữa, nhất là với người gọi là ba, Đào Đào đã không còn ký ức, cô rất thích được ba ôm, vì cô luôn cảm giác được tia ấm áp quanh quẩn lấy cô.
Ba Thích ôm người đi rửa tay, rồi mới đến phòng ăn ngồi.
"Me, vừa rồi con cùng anh trai đi xem cá vàng." Vừa ngồi xuống Đào Đào không kịp chờ đợi muốn chia sẻ với mẹ Thích.
"Đẹp không con?" Mẹ Thích cười, đặt bát xuống trước mặt Đào Đào, rồi lại để cho dì Phương đổi một cái thìa, khả năng trẻ con dùng không quen đũa.
"Đẹp ạ, rất xinh đẹp luôn."
" Đào Đào ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại đi nhìn cá tiếp."
"Được ạ." Đào Đào gật đầu, mẹ Thích gắp thức ăn cho cô, đây là lần đầu tiên Đào Đào ăn đồ ăn ngon như vậy, trong lòng cô bé rất vui vẻ, nhưng vẫn cẩn thận ăn từng ngụm nhỏ, không phát ra tiếng động.
"Anh nghĩ xong tên cho Đào Đào chưa?" Hà Vãn hỏi Thích Thành.
"Ừm, anh nghĩ kỹ rồi, con nhà chúng ta đời này đều có chữ Vương bên cạnh, vậy thì gọi Thích Nguyệt đi, đúng lúc hôm nay cũng là ngày một tháng bảy."
"Nghe rất êm tai, vậy sau này Đào Đào liền gọi là Thích Nguyệt, mẹ sẽ gọi con là Nguyệt Nguyệt."
Đào Đào nghe thấy ba mẹ muốn cho mình cái tên, Đào Đào thận trọng buông thìa xuống, nhìn ba một chút, rồi lại nhìn mẹ một chút, nhỏ giọng mở miệng nói, "Ba mẹ, con còn có thể gọi là Đào Đào nữa được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook