Tùy ý ôn nhu
-
Chương 1:
Trường nhất trung Hòa Xương, văn phòng làm việc của giáo viên.
Chủ nhiệp lớp một Trần Hồng lão sư đang căn dặn lớp trưởng Thích Mân.
"Nhìn thành tích của Dịch Tuần lần này."
Cậu đã sớm nhìn qua, "Lão sư, thành tích Dịch Tuần rất tốt, nhưng mà em thấy cậu ấy hình như không thích kết giao với người khác, ở trong lớp không hề nói chuyện với bạn học."
"Cô cũng lo lắng chuyện này," Trần Hồng gật đầu, " Hôm nay cô gọi em đến chính là muốn nói với em chuyện của Dịch Tuần."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tháng trước Dịch Tuần mới chuyển đến lớp chúng ta, đã học được một tháng rồi, còn có thể thi niên cấp xếp hạng thứ năm, chứng minh em ấy rất ưu tú, nhưng mà tính cách không được tốt lắm."
"Ba mẹ em ấy cũng gọi điện cho cô, nói em ấy tính tình có hơi quái gở, không thích kết bạn, cô đã quan sát em ấy một tháng, tìm em ấy mấy lần, nhưng không có hiệu quả gì, cô liền nghĩ em và em ấy cùng tuổi, càng có chủ đề chung nên muốn để em giúp đỡ Dịch Tuần, xem tích cách em ấy có thể cởi mở một chút không."
Trần Hồng ở trường nhất trung Hòa Xương là một giáo viên ưu tú có tiếng quan tâm học sinh của mình, ngoài thành tích học tập, những chuyện khác như tính cách và phẩm hạnh đều dạy, bà dạy không chỉ vì thành thích mà còn vì cuộc đời tương lai của học sinh.
Dịch Tuần là học sinh Trần Hồng rất hài lòng, nhưng cảm thấy tính cách của cậu không được tốt lắm, tính tình quá quái gở, cô độc, một tháng này, Trần Hồng chưa thấy Dịch Tuần nói chuyện hay cười với ai.
Tuổi còn nhỏ, gương mặt lầm lì, dù là nhà ai cũng sẽ nóng nảy, Trần Hồng gọi điện cho phụ huynh để khai thông, phụ huynh lại bất đắc dĩ nói mình không có cách nào, họ vì Dịch Tuần mà dọn nhà hai ba lần, muốn để Dịch Tuần học tập trong hoàn cảnh tốt, để cậu có chút cởi mở hơn.
Trần Hồng nghĩ đến phụ huynh Dịch Tuần đã nói như vậy, vậy khẳng định cũng nhọc lòng rất nhiều, lúc bà hỏi kỹ hơn, phụ huynh cậu lại không muốn nói, đoán là có ẩn tình, thấy đây là việc tư của người khác, Trần Hồng cũng không hỏi nhiều.
Nhưng mà người đã ở dưới tay bà, bà vẫn dùng tâm để dạy, nghĩ xem làm sao để tính cách Dịch Tuần cởi mở hơn.
"Lão sư, trước đây em từng chủ động chào hỏi bạn học Dịch Tuần, nhưng cậu ấy không muốn phản ứng lại em." Thích Mân làm lớp trưởng, tự nhiên là phải có trách nhiệm cùng bạn học chung sống hòa bình.
Dịch Tuần là học sinh mới chuyển trường, Thích Mân lo lắng cậu không thích ứng, đã sớm chủ động đi tìm Dịch Tuần mấy lần, nhưng mấy lần ấy Dịch Tuần đều không để ý cậu ta.
Bây giờ trong lớp mọi người đều nói Dịch Tuần không lễ phép, tính tình quái gở kiêu ngạo, nên đều không thích chơi với Dịch Tuần, một tháng, Dịch Tuần cũng không hòa nhập vào tập thể, Thích Mân cũng lo lắng.
"Cô biết, tính tình Dịch Tuần chính là như vậy, nhưng trên đời này không có việc gì khó, cô thấy địa chỉ nhà Dịch Tuần gần nhà em, còn là hàng xóm đấy, nên làm phiền em quan tâm cậu ấy nhiều hơn."
Trần Hồng vỗ bả vai Thích Mân, Trần Hồng ngay kỳ đầu tiên đã để cho cậu phụ trách lớp, học kỳ tiếp theo chính là năm hai, bà cũng để cho Thích Mân làm lớp trưởng một năm.
Hai người phối hợp rất tốt, lần đầu tiên ban nhất không chỉ thành tích tốt, những thành tích khác như đại hội thể dục thể thao, tiệc tối văn nghệ, ban nhất đều đạt giải, cho nên ban nhất trường nhất trung Hòa Xương không chỉ nổi tiếng trong trường, mà còn nổi tiếng ở những trường khác nữa.
"Em đã biết, vừa vặn nghỉ hè em có rảnh, em sẽ tâm sự thêm với Dịch Tuần."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mân cũng không thấy khó xử, cậu coi như là kết bạn thôi, huống chi Thích Mân vẫn thật sự thích Dịch Tuần, Dịch Tuần mới học một tháng đã quen với nội dung học tập của trường, đến học kỳ tiếp theo cậu chỉ sợ lớp phải thay chỗ ngồi, cần phải cố gắng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mân từ văn phòng đi ra ngoài đến lớp học, trong lớp cũng chỉ có Dịch Tuần còn đang ngồi.
Dịch Tuần rất cao, cao hơn Thích Mân một chút, khuôn mặt anh tuấn, những cô gái bây giờ đều thích gương mặt này, nhưng mà bởi vì tính tình cậu quá cao ngạo, giữa hai đầu lông mày như mang theo khí lạnh, nên không nữ sinh nào muốn thân thiết với cậu, trước nay cậu cũng không gần gũi với bất kỳ ai.
"Dịch Tuần, lão sư nói tôi đem cái này cho cậu, đây là đề cương giáo viên địa lý đưa cho cậu." Thích Mân đặt trên bàn Dịch Tuần, lần này duy chỉ có mỗi môn Dịch Tuần không thi tốt chính là địa lý, nếu không cũng không chỉ ở hạng năm.
Dịch Tuần không nói gì, thậm chí nhìn cũng không nhìn Thích Mân, chỉ cầm lấy đề rồi chuẩn bị rời khỏi phòng học.
"Này, Dịch Tuần, nhà cậu ở cạnh nhà tôi đấy, tôi ở trong nhà có nhìn thấy cậu, cậu còn nhớ tôi không? Lúc cậu vừa chuyển tới ý?" Thích Mân giữ chặt Dịch Tuần.
"Không nhớ rõ." Dịch Tuần quay đầu liếc nhìn Thích Mân đang nắm lấy góc áo của cậu, ánh mắt không mấy thân thiện.
Thích Mân gượng cười buông tay, cười cười, "Không sao, sau này cậu sẽ nhớ, chúng ta cùng đi đi, tiện đường."
Dịch Tuần chẳng ừ hử gì, đi ra khỏi phòng học, Thích Mân không có được câu trả lời, không thú vị sờ lên mũi, đi theo Dịch Tuần, xem ra đây là một vấn đề nan giải rồi
Lái xe nhà Dịch Tuần và lái xe nhà Thích Mân đều ở bên ngoài bãi đỗ xe trường chờ, bởi vì hai nhà là hàng xóm, mặc dù chuyển tới không bao lâu, hai nhà gần nhau cũng coi như quen thuộc, cũng chỉ có Dịch Tuần, bởi vì không thích nói chuyện, quan hệ với Thích Mân rất nhạt.
Dịch Tuần ngồi lên xe, Thích Mân cùng chú Lưu hàn huyên vài câu, quay đầu gọi chú Triệu lái xe của Dịch gia lại, "Chú Triệu, cháu ngồi xe của chú, hôm nay Dịch Tuần đến nhà cháu chơi."
"Được rồi, Thích thiếu gia mau lên xe đi." Lúc đầu chú Triệu chưa kịp phản ứng, tiểu thiếu gia Dịch Tuần nhà mình luôn không thích gần gũi với người khác , cũng sẽ đến nhà người ta chơi.
Chú Triệu và dì Triệu ở Dịch gia làm mấy chục năm, hai người không có con, cho nên họ đều coi Dịch Tuần là con mình mà yêu thương, nhưng sau chuyện kia, Dịch Tuần liền thay đổi, không thích nói chuyện cũng không thích cười, cũng không có bạn bè, cha mẹ Dịch gia đều buồn rầu, chú Triệu cũng đau lòng cho cậu.
Mắt thấy đây là lần thứ ba dọn nhà, cuối cùng có chút tiến triển.
Thích Mân ngồi vào chú Triệu khởi động xe, Dịch Tuần siết chặt tập đề trên tay, giọng điệu lạnh lùng, "Tôi không đi."
"Đi thôi, tôi đây có chút kiến thức địa lý, Trần lão sư để tôi dạy cậu, ngay cả lời lão sư cậu cũng không nghe sao?"
Nói tới đây, Dịch Tuần không phản đối, Dịch Tuần mặc dù rất quái gở, nhưng đối với trưởng bối như lão sư coi như nghe lọt, đương nhiên, ngoại trừ, kết giao nhiều bạn bè, nói chuyện, cười nhiều, ai khuyên đều vô dụng, cậu giống như một hoàng tử ở trong vương quốc của mình, ai cũng không để ý.
Cùng lúc đó, trong viện mồ côi Thường Thị, viện trưởng đang tiếp đãi khách quý, "Thích phu nhân, Đào Đào đến rồi, học kỳ tiếp theo Đào Đào học năm thứ ba, thành tích rất tốt, là đứa bé hiểu chuyện, nhu thuận nhất trong viện chúng tôi."
Hà Vãn nhìn cô nhóc cao đến hông mình, trên đầu được buộc thành hai bím tóc sừng dê, trên mặt nở nụ cười rụt rè, đôi mắt rất lớn, ánh mắt giống như là nai con, nhưng mà sắc mặt lại vàng như nến, đại khái là dinh dưỡng không đủ.
Tay nắm chặt góc áo biểu lộ vẻ bất an, quần áo đều đã cũ, nhưng mà coi như sạch sẽ, thấy bà đang quan sát cô, cô cũng không hề không vui, ngược lại cười càng vui vẻ hơn.
"Đào Đào, đây là dì Thích, nhanh chào dì đi." Viện trưởng vỗ Đào Đào.
"Con chào dì, con là Đào Đào." Đào Đào cười lên, lộ ra mấy cái răng khỏa, đôi mắt híp lại.
Thật ra cô biết dì này tới dẫn cô rời khỏi viện mồ côi, mẹ viện trưởng đã nhiều lần nói với cô, còn nói dì này là người rất tốt, đi theo dì này đi, sau này cuộc sống của cô dễ chịu hơn.
Đào Đào không rõ ngày tốt lành là gì, chỉ biết mẹ viện trưởng dặn cô nhất định không thể khóc, phải ngoan ngoãn, Đào Đào biết ngoan ngoãn là gì, cho nên dù bây giờ trong lòng cô rất sợ hãi, nhưng vẫn phải cười, Đào Đào không thích khóc.
"Thật ngoan, Đào Đào, con đồng ý đi cùng dì sao?" Hà Vãn ngồi xổm xuống, cùng Đào Đào nhìn thẳng, sờ lên bím tóc sừng dê của cô.
Hà Vãn đã sớm nhìn qua Đào Đào mấy lần, cô gái nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện, không chỉ mình không cần người khác chăm sóc, cô còn chăm sóc những bạn nhỏ khác trong viện, cô cũng rất thích cười, Hà Vãn nghĩ đến cô nhóc thích cười thì tính tình khẳng định cũng tốt, bà rất hài lòng Đào Đào.
Nếu không phải là bởi vì lúc sinh Thích Mân cơ thể bị tổn thương, Hà Vãn đã sớm sinh một đứa con gái, bà rất thích con gái, bây giờ bà đã bốn mươi, cũng không mong mỏi sinh con gái nữa, sau khi cùng chồng bàn bạc, quyết định đến viện mồ côi nhận nuôi một cô con gái, cũng coi như là làm việc thiện.
Lúc đầu Hà Vãn nghĩ muốn nhận nuôi đứa bé khoảng bảy tuổi, nhưng lần đầu tiên đến viện mồ côi Hà Vãn liền coi trọng Đào Đào.
"Con đồng ý." Thanh âm Đào Đào mềm mại, làm thỏa mãn tâm nguyện mong muốn có một cô con gái mềm mại đáng yêu, lập tức ôm lấy Đào Đào.
"Viện trưởng, xử lý thủ tục đi, hôm nay tôi sẽ mang Đào Đào rời đi, sau đó cho quyên góp giúp đỡ viện mồ côi." Hà Vãn nắm tay Đào Đào.
"Được được Thích phu nhân, rất cám ơn tấm lòng yêu thương của ngài, Đào Đào nhất định sẽ sống rất vui vẻ." Viện trưởng không ngừng sờ lên đầu Đào Đào, bà rất vui mừng, Thích gia là nhà giàu, sau này cuộc sống của Đào Đào sẽ dễ chịu.
Đào Đào không cùng đám bạn nhỏ tạm biệt, cô ngồi ngoan ngoãn lên chiếc xe xa hoa, ngồi bên người Hà Vãn, trong nội tâm cô có chút thấp thỏm.
Mặc dù mới chín tuổi, nhưng bởi vì từ nhỏ sống ở viện mồ côi, so với những đứa trẻ cùng lứa thì hiểu chuyện hơn, biết mình sẽ nhanh có ba mẹ, cô vừa thấp thỏm vừa kích động, chờ mong cuộc sống mới.
"Đào Đào, sau này con gọi dì là mẹ, được không?" Hà Vãn dịu dàng nắm tay Đào Đào.
"Mẹ, chúng ta đang về nhà sao?" Đào Đào chớp mắt mấy cái, cô bé gọi qua rất nhiều người là mẹ, mẹ viện trưởng, mẹ quản lý . . . Nhưng họ đều không phải là mẹ của cô, sau này người dì này, chính là mẹ của cô, cô cũng có mẹ.
Hà Vãn vui mừng cười, rất vui vẻ, sau này bà cũng có con gái.
"Thật ngoan, chúng ta về nhà, ba ba của con không ở nhà, con còn có một anh trai, đang học năm hai, nhất định cũng sẽ rất thích Đào Đào."
"Đào Đào cũng sẽ rất thích anh trai." Ngay cả ba mẹ Đào Đào đều không có, càng không có anh trai, nhưng mà bạn ngồi cùng bàn cô có anh trai, đối với bạn ấy khá tốt, Đào Đào nghĩ đến sau này mình cũng có ca ca, trong lòng không khỏi mong chờ.
Thích gia, Dịch Tuần cầm những tài liệu Thích Mân đưa chuẩn bị rời đi, chỉ nói một câu cảm ơn, có được một câu cảm ơn của cậu, Thích Mân rất thỏa mãn.
Vốn còn ít đồ muốn cho cậu, kết quả quay lại đã không thấy tăm hơi người đâu, nên đành vội vàng đuổi theo.
Dịch Tuần mới ra khỏi cửa Thích gia, bước chân lại dừng lại, trong sân có một cô bé đang đứng, trông thấy cậu ra, cô nở nụ cười lúc đầu còn xấu hổ sau ngày càng xán lạn, trong cặp mắt tựa như cất giấu những ngôi sao.
Mấy bước chạy tới, bím tóc sừng dê trên đầu theo đó nhảy lên, sau đó cầm lấy tay cậu, giọng nói mềm mại đáng yêu, " Anh trai, em là Đào Đào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook