Túy Nhược Thành Hoan
Quyển 2 - Chương 43

“Mời vào mời vào, khách quan, ngài muốn ăn cơm hay là trọ lại? Một người sao?”. Tiểu nhị một bên mời khách vào trong điếm, ân cần lau bàn, một bên âm thầm đánh giá người trước mặt.

Thanh niên trước mắt dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, y phục trên người không tính là đẹp đẽ quý giá nhưng chất vải cũng là hàng thượng đẳng, phong trần mệt mỏi, giống như người làm ăn buôn bán, chỉ là vẻ mặt tối tăm, chắc là việc buôn bán không được tốt lắm.

“Phiền ngươi thu xếp phần ăn cho hai người là được rồi”. Dục Trăn không nhìn tiểu nhị kia, chỉ đưa tới một khối bạc vụn, nói.

“Vâng, vâng!”. Tiểu nhị vội vã nhận lấy, lại nói, “Nhưng mà hai ngày nay trong kinh thành hạ thánh chỉ, nói là sinh thần thánh thượng, thiên hạ trai giới ba ngày để cầu phúc, vì vậy thức ăn sợ sẽ không phong phú lắm, xin khách quan thứ lỗi!”.

Dục Trăn cười cười: “Phần dư thưởng cho ngươi”.

Tiểu nhị liền cười thật tươi, liên thanh nói tạ ơn rồi rời đi, chỉ có Dục Trăn ngồi ở đó, trong nháy mắt liền thu lại dáng vẻ tươi cười.

Sơ lục tháng chín, sinh thần Phượng Thương, bất tri bất giác đã qua nửa tháng. Sau khi rời khỏi Thịnh kinh, hắn không mục đích đi hơn mười ngày, cũng không đi được bao xa.

Đúng vây, hắn hối hận. Lúc đó vừa xuống núi, hắn đã hối hận rồi.

Dáng dấp đứng trên núi làm hắn kinh hãi, tái nhợt đơn bạc, chỉ cần nhắm mắt lại liền nhớ tới, trong lòng là đau đớn khôn nguôi, chỉ là nghĩ đến người kia nói yêu, lại không chịu tin tưởng mình, cảm giác giống như mình bị đùa giỡn vậy, nhịn không được lại tức giận.

Hơn nữa, hắn không thể chấp nhận sự thực Phượng Thương giết Tiểu Liễu. Cho dù biết mình nếu ở vị trí của Phượng Thương đã sớm hạ thủ, hắn vẫn không có cách nào tiếp thu. Huống hồ Tiểu Liễu lại là thân ca ca của y.

Vì vậy hắn không thể quay đầu lại, dù cho trong lòng rất muốn trở về ôm lấy người kia, nhưng lúc Phượng Thương nói ra câu “Ngươi đi đi, đừng trở về nữa”, hắn không thể quay về, coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Chỉ là một ngày lại một ngày, những gì Phượng Thương nói khi đó, bộ dạng mím chặt môi chấp nhận của y, giống như thứ gì đó cắm trong lòng, không cách nào nhổ ra được, chỉ có thể kéo dài mà đau đớn.

Lắc đầu cười, nhìn tiểu nhị bưng cơm nước lên, Dục Trăn ép mình không được nghĩ nữa.

Có lẽ thời gian đã có chút trễ, trong khách điếm cũng không có nhiều người, tiểu nhị trong lúc rảnh rỗi, liền cùng người khác nói chuyện phiếm.

“Nguyên lai là đến Yến Châu, vậy cũng khá xa đi!”.

“Lăn lộn vì miếng ăn, không có biện pháp khác… Bên kia ăn uống cùng ở đây không thể so sánh, màn thầu nước sôi, ở thêm nửa tháng nửa, mọi người sẽ điên mất”.

“…”.

Mơ hồ nghe thấy có người thảo luân đến phong thổ Yến Châu, Dục Trăn trong lòng khẽ động. Bây giờ đã không có chỗ nào để đi, chi bằng cứ đến Yến Châu thành một chuyến, còn có thể đến Phượng Lâm, gặp mặt Dục Dặc một lần, mặc dù nói cũng không có ích gì, cũng hơn một người ở đây khổ não.

Tâm tư khẽ động, cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, Duc Trăn ăn vội vài miếng, chào hỏi tiểu nhị một câu, liền bước ra khỏi tiểu điếm.

Yến Châu thành vẫn náo nhiệt như trước, trên đường có rất nhiều người qua lại, Dục Trăn một thân phong trần đứng trên đường, cũng không dễ dàng nhận ra.

Một người một ngựa không ngừng nghỉ mà chạy tới đây, ngay cả hắn cũng không nói rõ được nguyên nhân, mãi cho đến khi vào thành, Dục Trăn mới thở phào một cái, đứng ở cửa thành, nhìn khung cảnh trên đường, khắp nơi đều là tiếng rao hàng, trong lòng hán xẹt qua một tia mờ mịt.

‘Dục Trăn, đó là cái gì?’.

‘Trống bỏi? Có tác dụng gì? Vì sao lại gọi như vậy? Cái này cũng với lãng có quan hệ gì?’.

‘Ngươi xem, cái kia? Sao lại như vậy? Thật đẹp a!’

Trước mặt là con đường dưới ánh nắng chói chang, bên tại lại không ngừng vang lên thanh âm hăng hái bừng bừng của Phượng Thương lúc hai người cùng sóng vai đi với nhau trong tiết hoa đăng hôm đó.

Dục Trăn bất đắc dĩ thở dài, dắt ngựa vào thành.

Mấy ngày qua, hắn luôn đi một mình, mặc cho bên người là thanh âm ồn ào cũng vậy, vắng vẻ cũng vậy, hắn vẫn luôn nhớ tới Phượng Thương.

Nhớ tới dáng dấp y lạnh lùng tức giận, nhớ dáng dấp nghiến răng nghiến lợi gào lên với mình của y, nhớ dáng dấp y không được tự nhiên mà đỏ mặt, không có khắc nào buông xuống được, khoảng thời gian hắn nhớ mong Liên Canh nhất, cũng không thể so với bây giờ.

Trong ngực vẫn còn nghi vấn, tựa hồ đã sớm có đáp án, lại vẫn không nhịn được muốn chứng thực lại lần nữa, rồi lại sợ đó là thật, không hề muốn người kia lừa gạt mình, vậy nên ngày đêm thúc ngựa đến đây.

Đi đến Yến Châu thành, Dục Trăn tùy tiện ăn cơm trưa, dọc theo con đường Phượng Thương chỉ lúc trước tìm kiếm, ban ngày đi trên con đường kia, lại càng cảm thấy hoang vắng, đi tới một chỗ thực sự không có biện pháp dắt ngựa qua, hắn không thể làm gì khác hơn là đem ngựa cột dưới một tàng cây, một mình đi về phía trước.

Trước Vương Đào thôn có mấy đứa trẻ chạy quanh cây đại thụ chơi trốn tìm, Dục Trăn đi tới, một bé trai đụng vào hắn, hắn vội đưa tay chụp lấy nó, tiểu nam hài mới không té xuống.

Vừa đứng vững, đứa bé kia ngẩng đầu lên, nhìn hắn một hồi, ngây thơ hỏi: “Thúc thúc người là ai?”.

Dục Trăn chần chờ một lúc, đang muốn trả lời, liền thấy một lão nhân từ trong nhà đi tới, vừa đi vừa nói: “Ăn cơm, ăn cơm xong rồi đi đọc sách, buổi chiều lại chơi tiếp”.

Dục Trăn kinh ngạc nhìn lão nhân kia, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nói một câu: “Quách tướng quân?”.

Lão nhân kia chấn động cả người, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dục Trăn, Dục Trăn cũng nhìn lão, run giọng nói: “Là ta, Dục Trăn,Tố Hòa Dục Trăn, lúc ta còn bé ngài đã từng mang ta đi cưỡi ngựa, ngài không nhớ sao?”.

Lão nhân kia yên lặng một lúc lâu, mới cười khan một tiếng: “Nguyên lai là Tam thế tử”.

Dục Trăn sửng sốt, lập tức hiểu được. Lão nhân này tên là Quách Đình, đã từng làm đến Nhất phẩm Đại tướng quân trong triều, hiện tại lại ở nơi này, chỉ sợ cũng là do ban đầu cha mình đoạt vị muốn đưa lão vào đường chết, lão mới cùng những người khác trốn đến đây, hiện tại nhìn thấy mình, nhớ tới những ân oán trước đây, tất nhiên là không vui vẻ. Nghĩ vậy, Dục Trăn chỉ cúi đầu nói: “Đúng vậy”.

Quách Đình cười khà khà: “Tam thế tử hiện tại chắc là Tĩnh vương. Những mà lão phu nhớ rõ, mấy ngày trước Thái bảo tạo phản, Tĩnh vương dường như cũng nằm trong nhóm loạn đảng, Hoàng thượng lại không trị tội ngài sao?”.

Nghe Quách Đình nhắc tới Phượng Thương, ánh mắt Dục Trăn buồn bã, cười cười: “Có, tội chết”.

Quách Đình nhìn hắn một lúc, cuối cùng xoay người, nói với hai tiểu hài tử đang đứng ngốc một bên: “Các ngươi quay về ăn cơm đi, tiên sinh ở đây chờ các người”.

Lúc này mấy tiểu hài tử mới cười đùa từ từ đi vào trong nhà, Quách Đình chờ bọn nhỏ đi xa, mới quay đầu nói với Dục Trăn: “Tam thế tử đừng thấy lạ, lão phu sớm đã không phải là tướng quân, bây giờ cũng không muốn giả vờ khách sáo cùng ngươi, ngươi nếu tới đây, chỉ sợ là có mục đích, nếu như không ngại, trước tiên vào nhà lão phu ngồi một lát đi”.

“Làm phiền Quách lão”. Dục Trăn vừa chắp tay, thấy Quách đình đã xoay người không để ý đến mình nữa, không thể làm gì khác là bước nhanh hơn để đuổi kịp.

Trong nhà Quách Đình tuy đơn giản, nhưng cũng coi như tinh xảo, chờ Dục Trăn vào phòng, Quách Đình rót nước, hai người ngồi xuống, mất tự nhiên lại là Dục Trăn.

“Quách lão, ta…”.

Không đợi Dục Trăn nói xong, Quách Đình đã nói trước: “Xin Tam thế tử không nên oán Hoàng thượng”.

“Quách lão?”. Dục Trăn nghe không hiểu, chỉ ngây ngốc kêu một tiếng.

“Tam thế tử vừa rồi nói Hoàng thượng định ngươi tội chết, trong mắt hình như có không cam lòng, chỉ sợ là Hoàng thượng oan uổng ngươi đi? Nếu là như vậy, ngươi ngàn vạn lần không nên oán Hoàng thượng. Người là trời sinh tính nết như vậy, không phải là có ý làm khó dễ ngươi”.

Dục Trăn nghe được không khỏi nhíu mày: “Quách lão, Dục Trăn không rõ ý của ngài… Dục Trăn đúng là oan uổng, chỉ là…”.

Quách Đình cười cười: “Hoàng thượng nói với ngươi chuyện trong thôn, có thể thấy được Hoàng thượng đối với Tam thế tử không giống với người khác, lão phu chỉ là không hy vọng, Tam thế tử phụ sự ưu ái của Hoàng thượng”.

Dục Trăn cười khổ một tiếng: “Quách lão nói quá rồi”.

Quách Đình lắc đầu: “Lão phu cũng là nhìn Hoàng thượng lớn lên, lúc trước cũng giống những người khác, một lòng chờ Người lớn lên, đoạt lại đế vị, thì có thể buông xuống oán khí nhiều năm, đến bây giờ không để ý đến chuyện triều chính nữa, yên tĩnh qua ngày, tĩnh tâm lại, mới phát hiện những năm qua, chúng ta bất quá đã hủy hoại một đứa trẻ rồi”.

Dục Trăn trong lòng lại đau nhức, miễn cưỡng trấn định lại, ổn thanh nói: “Quách lão có ý gì?”.

Quách Đình thở dài, đứng lên: “Tam thế tử có hứng thú nhìn qua nơi Hoàng thượng ở lúc nhỏ không?”.

Dục Trăn vốn muốn nói mình đã xem rồi, nhưng nghĩ lại lại không muốn thừa nhận, liền đáp: “Phiền Quách lão”.

Quách Đình không nói gì, chỉ đi tới trước, đưa Dục Trăn tới trước tới một đại trạch bên cạnh từ đường, trong mắt Phượng Thương có chút thất vọng.

Quả nhiên thấy Quách lão mở khóa, hai người đi vào, một đường như trước, cuối cùng dừng ở Thương viên.

“Chữ Thương này, là ban đầu Quốc cữu gia lấy cho Hoàng thượng, ý là Phượng Lâm chi thương*, tuy rằng không may mắn, thế nhưng lúc đó mọi người đều mang thiên hạ đại nghiệp, cũng không chú ý tới. Sau đó Hoàng thượng từng lén xin chúng ta gọi Người là Dục Cẩn, còn bị Quốc cữu gia dạy bảo một trận”.

(*) Phượng Lâm chi thương: chữ thương ở đây nghĩa là chết non

“Dục…Cẩn?”. Dục Trăn cảm thấy thanh âm của mình có chút khác thường. Phượng Thương không chỉ một lần muốn hắn gọi y là Cẩn, lại chưa từng nói qua là vì sao, khi đó chỉ cho là nhũ danh của y, chưa từng nghĩ tới sẽ là…

Không, không phải là không đề cập qua. Sắc mặt Dục Trăn trắng bệch. Phượng Thương không phải là chưa từng nói, y đã từng nói, sở dĩ phong Liên Canh làm Lạc vương, bởi vì trên gia phả có ghi, tên của Liên Canh là Dục Lạc, khi đó, khi đó…

“Tam thế tử?”. Thấy sắc mặt của Dục Trăn, Quách đình nhịn không được gọi một tiếng.

Dục Trăn miễn cưỡng cười cười: “Không có chuyện gì, Quách lão xin dẫn đường”.

Khi đó, Phượng Thương là muốn nói với mình, Dục Cẩn mới chân chính là tên của y. Nhưng mà lúc đó hắn phản ứng như thế nào? Dục Trăn có chút lo sợ. Lúc đó, chẳng qua chỉ cảm thấy người trước mắt không thể nói lý, một lòng nghĩ mau mau đưa người hồi cung, không ngừng thúc giục, căn bản là không nghe y nói gì.

Thương viên vẫn là bố cục như Dục Trăn thấy lúc trước, Dục Trăn đứng ở trong viên, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Quách lão, nơi này…không giống nơi để một thế tử ở a”.

Quách Đình cười khổ gật đầu: “Thế nhưng đây đúng là nơi Hoàng thượng ở lúc trước. Phòng ngủ là đơn giản nhất, vì phần lớn thời gian đều không ở đó, cũng không để tâm đến, sách trong thư phòng là hao tâm tổn trí tìm về, ngươi có thể không tin, mỗi một quyển sách bên trong đó, Hoàng thượng đều xem qua. Khi đó Quốc cữu gia rất nghiêm khắc! Nếu như lười biếng, sẽ phạt, nếu như bị thương lúc chịu phạt, căn phòng này là của Tần Bạc, Tam thế tử cũng biết? Hắn là đại phu cao minh nhất, nếu như Hoàng thượng bị thương, liền trực tiếp tống vào phòng hắn, trị, lại phạt tiếp. Có đôi khi, thực sự nhìn thấy rất tàn nhẫn. Chỉ là, tất cả mọi người đều nghĩ là đương nhiên, thấy người khác không nói, liền đều không nói”.

Thấy người khác không nói, liền đều không nói.

Một câu nói đơn giản, lại làm Dục Trăn cắn chặt răng. Không có người nói chuyên, thì dù cho có ủy khuất như thế nào, cũng sẽ không có người thương tiếc, chỉ có một người chống đỡ, y có chịu đựng nổi hay không.

Quạc Đình vẫn trầm ngâm nhớ lại, tự mình nói tiếp: “Khi đó, người có thể nghe Hoàng thượng nói chuyện, đại khái chỉ có một mình Tần Bạc, nhưng đứa trẻ kia cũng là tâm tình lạnh bạc, người mà mình nuôi lớn cũng có thể tùy tiện tống đi, Hoàng thượng nói cái gì, hắn liền nghe một chút mà thôi, có thể làm gì được đây? Sau đó Tần Bạc đi, Quốc cữu gia chết, những người còn lại chỉ lo đại nghiệp, lại càng không có ai nghe Người nói nữa. Vì vậy, Hoàng thượng oan uổng ngươi, chỉ sợ là vì trong lòng Người không chắc chắn, từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ của đế vương, thà rằng đánh mất, cũng không buông tha, ngươi không nên oán Người, Người nói cho ngươi chuyện trong thôn, ở trong lòng Người, ngươi nhất định cùng người khác bất đồng”.

“Ta…biết”. Dục Trăn hao hết khí lực, mới trầm giọng nói ra ba chữ kia, ngực đau đến chết lặng, khắp người đều đau đớn.

Oan uổng như vậy, không biết phải nói thế nào.

Luôn nói y nợ Liên Nhi, nói y hưởng hết thanh nhàn, nói y tọa ủng thiên hạ đều là do Liên Nhi dùng mạng đổi lấy, kỳ thực, mới là oan uổng y.

Người kia dùng tâm tình gì nghe mình chỉ trích? Cũng không hề phản bác một câu, cũng không phủ nhận một câu, nghe thấy những lời này, đã phải chịu thương tổn đến mức nào?

“Nếu Tam thế tử không phản bội Hoàng thượng, vậy trở về đi”. Quách Đình nhìn sắc mặt Dục Trăn biến đổi, qua một lúc, mới thấp giọng nói.

Dục Trăn ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt không khỏi mờ mịt: “Y…Hoàng thượng không cho ta quay về Thịnh kinh, coi như ta đã chết, ta làm sao có thể trở lại?”.

Quách Đình thở dài: “Như vậy sao…Lão phu chỉ cho rằng là Tam thế tử trốn được… Hoàng thượng, Hoàng thượng…Ai…” Lão lại thở dài, làm Dục Trăn cảm thấy kinh sợ.

“Có chuyện gì sao?”.

“Hoàng thượng, sợ là không thích đế vị. Chuyện của Lạc vương đã làm Người thương tâm, hôm nay Thái bảo tạo phản, mấy ngày nay Người liên tiếp gửi thư thúc giục chúng ta tìm kiếm Lạc vương, cũng không biết là vì việc gì. Lão phu vốn định, Tam thế tử nếu như có được tín nhiệm của Hoàng thượng, liền quay về đi, bồi bên người Hoàng thượng, thay Hoàng thượng phân ưu, nhưng bây giờ như vậy…thật sự là…Ai…”.

“Ta sẽ trở về”. Dục Trăn cắn chặt răng, thấy Quách Đình ngẩng đầu nhìn mình, liền giống như lập lời thề mà lặp lại một lần, “Ta sẽ trở về. Cho dù là giết ta, ta cũng sẽ trở về”. Bởi vì, không bỏ xuống được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương