Túy Nhược Thành Hoan
Quyển 2 - Chương 37

Dục Dặc kinh ngạc nhìn Phượng Thương, há miệng lại không nói nên lời, theo bản năng cúi đầu, không thể nói rõ là hối hận hay là không muốn nhìn nữa.

Người trước mặt hai mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt nói ra từng câu từng câu, tựa như bị đè nén thật lâu không chỗ nói ra, cuối cùng không nhịn được mà bộc phát, không nói rõ được có bao nhiêu kích động, nhưng mỗi câu đều làm cho người ta run lên.

Trên khuôn mặt giống hệt Liên Canh là sự bàng hoàng bất lực, những áp lực bị đè nén nay không khống chế được mà kêu gào, những biểu tình và thanh âm đó Liên Canh chưa bao giờ có.

Dục Dặc nói không nên lời. Dù cho là xin lỗi hay an ủi, ở trước mặt người này, đều không nói ra được.

Qua một lúc, Phượng Thương chậm rãi giật giật, lòng Dục Dặc lại rối lên, sau đó, mới nghe y nhẹ giọng nói: “Nói nhiều rồi, ngươi nghe qua rồi thì quên đi”.

Dục Dặc ngẩn ra, mở miệng, nhìn thẳng vào Phượng Thương, thấy Phượng Thương quay đầu cười hừ một tiếng, có chút thẹn quá hóa giận, nhắm chặt mắt lại.

“Dục Dặc ngươi là một ngươi tốt”. Phượng Thương lại cười đến vui vẻ. “Thảo nào được Dục Trăn cưng chiều mười năm, ca ca cuối cùng vẫn chọn ngươi”.

Nhãn thần Dục Dặc buồn bã, cũng không trả lời. Người mình yêu cũng yêu mình, có lẽ là một chuyện rất hạnh phúc, đáng tiếc trong lòng người kia còn có thứ quan trọng hơn.

Thiên hạ. Mình cũng vậy, vị chân long thiên tử đang nắm mọi thứ trong tay cũng vậy, nói không chừng cũng chỉ là một con cờ trong kế hoạch của người kia mà thôi.

Nghĩ đến đây, Dục Dặc âm thầm cười khổ, mở miệng ra thì đã ít đi vài phần giễu cợt khi mới gặp mặt: “Ngươi tới Phượng Lâm, không phải chỉ để hỏi một câu về chuyện của Liên Canh chứ?”.

Trên mặt Phượng Thương là vẻ vân đạm phong khinh*, lúc này nghe hắn hỏi vậy, nhướn mày cười: “Tất nhiên không phải. Ta là vì loạn đảng mà đến”.

(*) Vân đạm phong khinh: đi ề m nhiên, đạm mạc như mây, như gió

“Loạn đảng?”. Dục dặc nhíu mày, “Mật hàm ta đưa cho ngươi không phải đã nói, tuy rằng hiện tại không có cách nào dẹp yên, nhưng ta sẽ không để cho bọn chúng tiếp tục phát triển sao? Ngươi cần gì phải mất công đi chuyến này?”.

Phượng Thương nhún vai: “Ngươi cũng đã nói, bên trong Phượng Lâm có loạn đảng uy hiếp, cũng chỉ còn lại một nhóm mà thôi, đã như vậy, ta cũng muốn đến nhìn một cái. Không nhìn tận mắt, sợ không an tâm”. Y cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Dục Dặc, “Tình huống bây giờ như thế nào? Nói tường tận”.

Dục Dặc trầm ngâm một lúc, nói: “Người cầm đầu của đối phương dường như là con trai nhỏ của Hoàng đế Phượng Lâm lúc trước, bởi vì do một cung nữ sinh ra, vẫn nuôi ở ngoài cung, không được sủng ái, người biết hắn không nhiều lắm, vì vậy nên đã bỏ qua hắn”.

“Hắn có bao nhiêu người?”.

“Ngoại trừ số ít bách tính Phượng Lâm bị kích động, thay hắn bán mạng đại khái chỉ có một nghìn người”.

Phượng Thương nhướn mắt: “Một nghìn? Chỉ có từng đó người mà làm cho ngươi thúc thủ vô sách?”.

Thần sắc Dục Dặc cũng nghiêm túc: “Đừng nói là một nghìn người, dù là một vạn người, hiện tại cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Huống chi có người tại ân khoa đã chọn một người Phượng Lâm làm Trạng nguyên, bên này những người bị hắn kích động thực sự không nhiều lắm, hắn cũng không có nhiều sự giúp đỡ. Chỉ là vị tiền hoàng tử này, có điểm khác biệt”.

Nghe Dục Dặc nhắc tới Lưu Hỏa, Phượng Thương không nhịn được cười một tiếng, thấy Dục Dặc nhìn mình kỳ quái, mới nói: “Vị tiền hoàng tử này, tên là Cung Hàn Ly”.

Dục Dặc ngẩn ra, nghĩ tới nghĩ lui, hắn trước đây bị thua thiệt, cũng rõ ràng tin tức của Phượng Thương có bao nhiêu linh thông, liền không cảm thấy kỳ quái nữa, tiếp tục nói: “Cung Hàn Ly này có điểm khác biệt, hắn rất am hiểu kỳ môn độn giáp*, hơn nữa phi thường am hiểu dụng độc, trước đây chúng ta có vài lần đánh hắn, đều bị ép trở về”.

(*) Kỳ môn độn giáp: Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm hai chữ “Kỳ Môn” ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp.

Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật.

Trong tam thức, Độn Giáp thiên về Địa, nó nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người.

Đọc thêm ở đây

“Kỳ môn thuật và độc?”. Phượng Thương thì thào, nở nụ cười yếu ớt, “Nghe lời ngươi nói, dường như ngươi đã biết nơi bọn chúng trú quân?”.

“Việc này đương nhiên…”. Dục Dặc vô thức trả lời, sau đó ngừng lại, hơi bất an nhìn về phía Phượng Thương, “Không phải ngươi định…”.

Phượng Thương cười cười: “Ta muốn đích thân đến gặp Cung Hàn Ly”.

“Không được!”. Dục Dặc không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Bây giờ ngươi thân là vua một nước, sao có thể không để ý đến án nguy đi gặp người đó như vậy? Ngươi muốn gặp hắn, vậy chờ ta trói hắn mang về!”.

“Tại sao không được? Ngươi nếu đã nói ta là vua một nước, như vậy, những lời này của ngươi là muốn nghịch ý ta sao?”. Giọng nói trầm xuống, sự uy nghiêm trong giọng nói của Phượng Thương tự nhiên lộ ra, làm Dục Dặc không khỏi chấn động.

“Hoàng thượng muốn gặp, vậy chờ Dục Dặc đem người bắt về thì có thể gặp, hà tất phải nóng lòng? Huống hồ nơi đó có rất nhiều cơ quan, năm nghìn tinh binh cũng không chắc sẽ qua được, Hoàng thượng lại muốn mang theo bao nhiêu người?”.

Phượng Thương hừ một tiếng: “Ta nói sẽ mang theo người lúc nào?”.

Dục Dặc cả kinh: “Ngươi muốn đi một mình? Không thể!”.

Phượng Thương rũ mắt: “Tại sao không thể? Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Ngươi nhìn cho rõ ràng, ta không phải là ca ca”.

“Ta biết ngươi không phải!”. Dục Dặc quát một tiếng, ngậm chặt miệng nhìn Phượng Thương, qua một lúc, mới nói: “Ta mặc kệ ngươi cùng tam ca có chuyện gì, cũng không quản ngươi có bao nhiêu ủy khuất, thiên hạ này xác xác thật thật là do Liên Canh lấy mạng mình đổi lấy, nếu ngươi đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thì không thể không yêu quý chính mình!”.

“Ta không thương tiếc mình thì thế nào?”. Phượng Thương cười lạnh một tiếng, thấy Dục Dặc chăm chú nhìn mình, một lát sau mới lắc đầu, nói nhỏ: “Ai không thương tiếc chính mình? Ngươi nghĩ ta vì sao lại đến đây? Cũng bởi vì thiên hạ này là do ca ca lấy mạng mình đổi lấy, ta mới nhất định phải tự mình xác nhận không ai có khả năng uy hiếp đến thiên hạ này! Ngươi không làm được, không có nghĩa là ta cũng không làm được!”.

Bị sự kiên cường trong lời nói của Phượng Thương làm cho chấn động, Dục Dặc thật lâu cũng vô pháp hồi phục, nhưng cuối cùng vẫn bướng bỉnh nói: “Cho dù là vậy, cũng không thể, bởi vì ngươi là Hoàng thượng!”.

Phượng Thương lạnh lùng nhìn Dục Dặc, thật lâu sau, chỉ cười khinh miệt, xoay người đi khỏi tiền thính, bằng không sẽ thấy được ánh mắt của Dục Dặc.

Dục Dặc trong lòng buồn bực, vung tay muốn mặc kệ, nhìn thấy bóng lưng của Phượng Thương, lại không nhịn được mà thở dài. Sau đó hắn nhận ra một điều.

Cũng không phải không giống.

Y cùng với Liên Canh, rốt cuộc cũng là huynh đệ song sinh, có nhiều chỗ, giống đến kinh người.

Ví dụ như quyết tuyệt.

Bóng đêm đã sâu, từng cơn gió thổi qua, trăng tròn ẩn sau đám mây, mọi nơi nhìn thật ảm đạm.

Phượng Thương leo tường ra, hỏi thăm những người ven đường về phương hướng y muốn đi.

Cứ điểm của Cung Hàn Ly nằm ngay tại ngoại ô, ở trong một ngọn núi vô danh. Lấy rừng cây yểm hộ, bày thạch trận, nằm sâu trong núi, quả nhiên không phải là nơi dễ tấn công.

Mãi cho đến khi xuyên qua rừng cây, thấy trước núi là mấy hòn đá lớn bé nằm lung tung khắp nơi, Phượng Thương không nhịn được mà nhếch môi, thấp giọng cười khẽ.

“Thật đúng là không dễ dàng…”. Thì thào nói nhỏ, Phượng Thương cười lắc đầu, trong mắt lóe lên sự bướng bỉnh và hăng hái, hơi bước lệch đi, bước vào trong thạch trận. “Đáng tiếc trận pháp này trước kia đã bị cữu cữu thử qua…Bị thua thiệt phải nhớ rõ a”.

Thạch trận nhìn như mất trật tự, Phượng Thương bước vào, lại chọn một ngõ cụt đi vào, đi một lúc, không ngờ ở một đầu khác của thạch trận, bên ngoài mười bước, là một cửa động, trước của còn có hai người mặc hồng y đứng thủ vệ.

Bọn họ cũng đã cảnh giác có người vượt qua được thạch trận, song song rút binh khí, vẻ mặt đề phòng nhìn Phượng Thương.

Phượng thương hơi nheo mắt, nhìn hai người, bước về phía trước một bước, làm như thờ ơ, lại làm cho hai người kia không tự chủ được mà lui một bước.

“Đi vào nói với Cung Hàn Ly, nói ta mang đến một tín vật của cố nhân, hỏi hắn muốn hay không muốn?”.

Hai thủ vệ nghe y nói xong, liếc mắt nhìn nhau, một tên quát hỏi: “Ngươi là người nào?”.

Phượng Thương hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn chưa xứng để hỏi. Bây giờ đi nói với Cung Hàn Ly, nếu các ngươi không nói, ta sẽ quay về, có hậu quả gì, các ngươi tự chịu”.

Hai người nghe xong liền chấn kinh nhìn nhau, không khỏi có điểm chần chờ.

Phượng Thương dường như có chút không nhịn được, rút trường kiếm trong tay ra chỉ: “Ngươi, đi vào nói”, mũi kiếm lại chuyển, nói: “Ngươi, lưu lại”.

Chỉ là thuận miệng nói một câu, lại như có áp lực vô hình, hai người kia chần chừ một lúc, liền đè xuống những gì muốn nói, một người đi vào.

Chỉ chốc lát, người nọ liền quay về, vẫn cảnh giác nhìn Phượng Thương, nhún nhường nói: “Thiếu chủ nhân mời ngươi vào”.

Phượng Thương nhếch miệng cười, không nhìn hai người kia nữa, chỉ nói một câu: “Dẫn đường”.

Đi vào một dũng đạo thật dài, dọc đường đều có người tuần tra, nhìn thấy Phượng Thương, cũng chỉ hơi kinh ngạc, thấy y có thủ vệ dẫn đường, liền không để ý nữa.

Đi được một lúc, qua một khúc quẹo, liền thấy một thạch thất trống trải, phía cuối thạch thất, có một cái ghế trải da báo, ngồi trên đó là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lại mơ hồ lộ ra một phần tối tăm, làm cho gương mặt mang theo vài phần tà khí, xem ra là tiền hoàng tử Cung Hàn Ly của Phượng Lâm.

Quả nhiên thị vệ kia tiến lên một bước, khom người nói: “Thiếu chủ nhân, khách nhân đã đưa đến”.

Cung Hàn Ly hơi xua tay: “Ngươi đi ra ngoài đi”. Thủ vệ kia ứng lời đi ra, sau đó hắn mới chậm rãi đứng lên, vừa quan sát Phượng Thương, vừa tiến đến trước mặt y, nói: “Các hạ có thể dễ dàng xông qua thạch trận ta bày ra, thật sự ngoài dự liệu của ta, không biết các hạ là…”.

Phượng Thương cười: “Không lẽ Hàn Ly công tử không muốn biết ta mang đến vật gì sao?”.

Cung Hàn Ly nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Thương, một hồi sau cũng nở nụ cười: “Bị các hạ đoán trúng rồi”.

Phượng Thương không dấu vết lui lại một bước, từ trong lòng lấy ra một vật, đặt trong lòng bàn tay, chính là con chuồn chuồn được thắt bằng cỏ mà Lưu Hỏa đưa cho y.

Sắc mặt Cung Hàn Ly hơi thay đổi, đưa tay đoạt lấy, trầm giọng hỏi: “Thứ này ngươi có được ở đâu?”.

Phượng Thương lại lui một bước, mỉm cười: “Đây là Lưu Hỏa đưa cho ta, nói nhất định phải giao tận tay Hàn Ly công tử. Nói là, như vậy hai bên liền không thiếu nợ nhau nữa”.

“Hai bên không thiếu nợ nhau nữa…Hay cho một câu hai bên không thiếu nợ nhau nữa!”. Cung Hàn Ly im lặng một lúc, cúi đầu bật cười, một lát sau mới cẩn thận cất con chuồn chuồn cỏ vô ngực, ngẩng đầu quan sát Phượng Thương lần nữa, ha ha cười nói: “Thật không nghĩ, Hoàng đế bệ hạ lại đích thân đến ổ chó này của Cung mỗ!”.

Cung Hàn Ly tất nhiên biết hướng đi của Lưu Hỏa, Phượng Thương đem chuồn chuồn của Lưu Hỏa giao cho hắn, liền đoán được hắn sẽ nhận ra thân phận của mình, cũng không khẩn trương, chậm rãi nói: “Lưu Hỏa đã từng cầu Trẫm, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay Trẫm, tha cho ngươi một đường sống. Vì vậy Trấm muốn đến xem trước”.

Sắc mặt Cung Hàn Ly hơi đổi, lập tức cười lạnh: “Lời này của Hoàng thượng có chút buồn cười đi? Hiện tại dù xem như thế nào, đều là Hoàng thượng rơi vào tay Cung mỗ, mà không phải là Cung mỗ rơi vào tay Hoàng thượng”.

“Trẫm nếu có khả năng đứng ở đây, người của Trẫm tất nhiên cũng có khả năng”. Phượng Thương hơi ngẩng đầu, “Chỉ là, Trẫm cho rằng, Hàn Ly công tử cũng không phải muốn tạo phản, nói không chừng, ta và ngươi còn có thể nói chuyện, không cần thiết phải xung đột trực diện”.

“Tại sao lại nói như vậy?”. Cung Hàn Ly lạnh mắt nhìn y.

“Lúc trước Hàn Ly công tử không được sủng ái, danh hiệu hoàng tử cũng là thùng rỗng kêu to, cho dù Phượng Lâm không bị diệt, cũng không có khả năng leo lên đế vị, vì một vị trí vốn không thuộc về mình mà đánh cược bằng cả tính mạng thật khó tin được, huống hồ ngươi lớn lên ở ngoài cung, không được dạy dỗ để trở thành đế vương, sợ rằng nếu làm hoàng đế, còn không bằng mạnh mẽ ở nơi khác. Muốn nói là vì phục hưng Phượng Lâm, thì càng không thể. Hoàng thất Phượng Lâm lúc trước, chỉ là nơi bạc đãi ngươi, sợ sẽ không cảm tạ ngươi, tâm phục hưng từ đâu mà có được?”.

Cung Hàn Ly nghe Phượng Thương từng câu từng câu nói ra, cũng không phản bác, chỉ cười nói: “Vậy Hoàng thượng suy ngược lại một chút, Cung mỗ vì sao phải tạo phản?”.

Phượng Thương giương mắt nhìn hắn, hơi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nói: “Lời này, không thể đáp. Đáp án, không phải đã ở trong lòng ngươi rồi sao?”.

Cung Hàn Ly theo bản năng mơn trớn ngực mình, dưới lớp y phục, hơi lồi lõm, là con chuồn chuồn cỏ của Lưu Hỏa.

Một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Thương, người trước mặt thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, thậm chí trên mặt còn mơ hồ mang theo vài phần trẻ con, nhưng trong mắt thủy chung mang theo sự tôn quý và cao ngạo áp đảo, rõ ràng là đến một mình, nhưng lại giống như đã định liệu trước, làm hắn cảm thấy thất bại.

Hơi cắn răng, Cung Hàn Ly cười lạnh một tiếng: “Những gì Hoàng thượng nói Cung mỗ đã rõ, chỉ là nếu đã đi đến ngày hôm nay, Cung mỗ muốn đánh cuộc một lần, xem là Hoàng thượng thắng, hay là Cung mỗ sẽ thắng. Ngươi đâu, đem Hoàng thượng mời vào khách phòng, hầu hạ cẩn thận”.

Tiếng nói vừa dứt, Phượng Thương liền quay đầu lại, thấy từ ngoài thạch thất có vài tên hán tử mặc hồng y tiến vào. Chỉ hơi giật mình, Phượng Thương cũng tỉnh táo lại, thậm chí còn mỉm cười nói: “Sợ là Hàn Ly công tử không phải muốn thẳng Trẫm đi”.

Cung Hàn Ly chần chờ một chút, cuối cùng nói: “Là ngươi, mà cũng là hắn”.

Phượng Thương không cho là đúng, xoay người tự đi về phía mấy hồng y nam tử: “Chỉ sợ, Hàn Ly công tử thắng được Trẫm, cũng sẽ thua bên kia mà thôi”.

“Đó là chuyện của Cung mỗ”. Cung Hàn Ly gằn từng chữ nói, “Dẫn đi, hầu hạ cho tốt, nếu có gì chậm trễ, làm Hoàng thượng không muốn lưu lại, các ngươi tự xuống nhận phạt”.

“Vâng”.

Phượng Thương theo mấy người kia đi ra ngoài, không kinh sợ, cũng không giãy dụa, chỉ là rũ mắt, cúi đầu cười, không nói lời nào.

Ta cũng muốn đánh cược một chuyện.

Thắng cũng không thay đổi được gì, chỉ là nếu thua, từ nay về sau, ta liền không còn là ta nữa sao?

Dục Trăn, Dục Trăn, ngươi sẽ đến cứu ta, hay là quay về Thịnh kinh?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương