Túy Nhược Thành Hoan
-
Quyển 1 - Chương 7
Trong khoang miệng tràn đầy vị đắng chát của thuốc, Phượng Thương nhắm chặt mắt, cảm nhận sự ấm áp trên môi mình, một lúc lâu sau mới thật cẩn thận vươn đầu lưỡi tách đôi môi của Dục Trăn ra, chậm rãi thăm dò, đem thuốc đẩy vào miệng hắn.
Thuốc cứ như vậy mà trượt vào yết hầu Dục Trăn, một ngụm thuốc đã hết nhưng Phượng Thương lại luyến tiếc không chịu buông ra, thật cẩn thận mà trêu đùa, vậy mà một lúc sau lại cảm nhận được Dục Trăn đáp lại y.
Trống ngực đánh thình thịch, một tia bất thường xẹt qua lòng y, nhưng mà trên cả sự nghi hoặc đó vẫn là sự vui sướng ngượng ngùng, Phượng Thương cuống quýt buông môi Dục Trăn ra, liền nhìn thấy đôi mắt Dục Trăn hơi mở ra, tựa hồ như nhìn thấy mình.
Phượng Thương lại lúng túng, đang muốn đứng lên thì cổ tay bị một bàn tay ấm áp cầm lấy:
“Liên Nhi!”.
Dục Trăn trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình đang cầm tay của một người, hoảng hốt nhìn lại thì dường như đó là Liên Canh, mơ hồ cảm thấy người kia đang giãy giụa muốn rời đi, theo bản năng gọi một tiếng, trên tay tăng thêm lực đạo, không chịu buông ra.
“Buông tay!”.
Có người khẽ quát một tiếng, rõ ràng đó là giọng nói của người mà hắn nhớ mong ngày đêm, lòng Dục Trăn chấn động, lại thanh tỉnh vài phần, muốn mở mắt ra, nhưng nào biết rằng đôi mắt còn chưa kịp mở ra thì người kia đã vùng vẫy đứng lên.
Sốt cao chưa lui, trước mắt Dục Trăn là một mảnh mông lung, trong lòng thật sự rất hoảng, hắn theo bản năng liền kêu lên: “Ta không buông, ta không buông, ta không bao giờ… …buông nữa… …Liên Nhi, Liên Nhi, không được đi… …”.
Phượng Thương nghe vậy trong ngực rất khó chịu, cắn chặt răng không lên tiếng, Dục Trăn cũng không có nhiều khí lực, y càng dốc sức rút tay mình về, Dục Trăn hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt hắn chỉ có một người là Phượng Thương, y đang đứng bên giường, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Mờ mịt một lúc, Dục Trăn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn lùi lại phía sau, mở miệng ra lại không nói gì.
“Choang” một tiếng, Phượng Thương dường như đã đem cái gì đó ném ra ngoài, nước văng tung tóe trên mặt đất, y căm giận nói: “Người mà ngươi nhớ thương cũng đã chết rồi! Người chết sẽ không bao giờ có thể đút thuốc cho ngươi! Những người bên ngoài kia đều mong có được ân sủng của ta, trước giờ chưa từng có ai không biết phân biệt tốt xấu như ngươi, sao, sao ta… …”. Nói đến đây y cũng không thể nói thêm nữa, hai mắt cũng hồng hồng.
Sốt cao làm cho người Dục Trăn không có chút sức lực, Phượng Thương nói nhiều như vậy hắn cũng chỉ nghe thấy ù ù, một lúc sau mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Ngươi… …”.
Nhưng mà một tiếng như vậy lại như đụng trúng chỗ đau của Phượng Thương, thiếu điều y muốn nhảy dựng lên, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Dục Trăn một cái, nghiến răng nghiến lợi quát:
“Chính là ta, là ta đút thuốc cho ngươi, dùng phương pháp mà ngươi dùng để đút cho ca ca, vậy thì sao? Vậy thì sao? Ngủ cũng đã ngủ qua, hôn cũng đã hôn qua, ngươi không muốn thì có thể làm được gì? Người chết vĩnh vĩnh sẽ không đút thuốc cho ngươi! Ngươi hận ta bởi vì ta hại chết ca ca, nhưng mà rõ ràng là huynh ấy nguyện ý đi, rõ ràng là đã sớm có chủ đích, ngươi vì sao không hận huynh ấy? Là ngươi mật báo cho Phượng Lâm, ta mới có cơ hội phái ca ca đi, ngươi vì sao không hận chính mình? Ngươi hận đi… …hận đi, ca ca đã chết rồi, chỉ còn lại mình ta, ngươi dù có muốn hay không cũng chỉ còn lại mình ta! Bộ dáng ta không giống huynh ấy sao? Ta kém hơn huynh ấy sao? Ta không thể thay thế huynh ấy sao… …”.
Nghe Phượng Thương quát lên như vậy, trong lòng Dục Trăn từng trận đau đớn.
Từ trước tới nay trước mặt người khác thì hắn đối với Phượng Thương kính cẩn, sau lưng lại luôn lạnh nhạt, hắn ích kỷ muốn phát tiết hết những khó chịu trong lòng.
Những gì Phượng Thương nói thực ra hắn đều biết. Là chính mình khi đó không chịu hết hy vọng, mật báo cho hoàng thất Phượng Lâm mới có thể làm cho kế hoạch của bọn họ có một cái cớ hợp lý, làm cho Liên Canh đi sứ Phượng Lâm, sau đó là Dục Dặc mang binh vào bắn chết Liên Canh, làm cho Phượng Lâm mất đi con tin, những chuyện này từ lúc Liên Canh xuất phát hắn đã biết rõ.
Những chuyện này nếu nói thẳng ra là do người kia cam tâm tình nguyện, không thể trách ai được.
Phượng Thương vậy nhưng vẫn chịu đựng tất cả oán hận của hắn, chẳng những không xử hắn tội khi quân, ngược lại lại luôn lấy lòng hắn, lúc này y mới không hề cố kỵ chuyện gì mà mặc kệ chính mình sao?
Chua sót dần dần nhạt đi, ngược lại Phượng Thương đang đứng trước mặt lại làm cho hắn có cảm giác đang ở trong mộng.
Nhìn thiếu niên tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn, làm sao còn nửa điểm lạnh lùng im lặng lúc lên triều nữa? Làm sao có thể là vị thiên tử tôn quý kia? Rõ ràng là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, bị bức đến đường cùng nên nhảy dựng lên phản kháng. Một bên nổi giận đùng đùng nói “ngủ cũng đã ngủ qua, hôn cũng đã hôn qua”, hỏi “vậy thì sao”, vẫn là không che giấu được kích động, ngay cả câu nói uy hiếp sứt sẹo là “ngươi muốn hay không muốn cũng chỉ còn có mình ta” cũng nói ra được.
Phượng Thương như vậy ngược lại mới giống người. Giấu dưới lớp mặt nạ của người đứng đầu thiên hạ là một linh hồn quật cường nhưng cũng rất trẻ con.
Dục Trăn nhìn gương mặt giống Liên Canh như đúc của Phượng Thương, nhìn y bởi vì tức giận mà khuôn mặt có chút tái nhợt, càng lúc càng giống với người trong lòng.
Bộ dạng suy yếu, bộ dạng tức giận, làm cho người ta thương tiếc.
“Được rồi”. Thấy Phượng Thương vẫn còn muốn rống tiếp, giọng đã có chút khàn vẫn không chịu dừng lại, Dục Trăn cũng không còn tinh thần tiếp tục nghe y nói, vô thức gọi y.
Phượng Thương ngẩn người, sắc mặt càng trắng hơn: “Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện, không muốn gặp ta, ta càng nói nhiều hơn, càng muốn gặp ngươi mỗi ngày! Dù sao ngươi cũng chán ghét ta, dù sao ngươi… …”.
“Đừng nháo nữa, ngươi không thấy phiền sao?”. Nghe thấy lời nói không chút lý lẽ của Phượng Thương, Dục Trăn nhịn không được cảm thấy buồn cười, hít vào một hơi đề cao thanh âm.
“Ta chính là muốn nháo vậy đó… …Hả?”. Nhất thời phản ứng không kịp, Phượng Thương mới nói được một nửa liền dừng lại, mở to mắt.
Đây hoàn toàn là tính tình trẻ con của một một thiếu niên, ánh mặt của Dục Trăn chợt mềm lại, nếu là Liên Nhi… …Thầm than một tiếng, Dục Trăn duy trì vẻ mặt bình thản, thong thả nói: “Đã là nửa đêm rồi còn làm ầm ĩ như vậy, ngươi không thấy phiền sao? Có chuyện gì sau này từ từ nói với ta”.
Có lẽ là do Dục Trăn chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với y khi chỉ có hai người, càng đừng nói là dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, Phượng Thương liền giật mình, tay cũng không biết nên để ở đâu, chỉ cúi đầu “à, ừm” vài tiếng, nói không nên lời, trên mặt đơn thuần hồn nhiên.
Dục Trăn cho là y đang đóng kịch, nhẫn nại nói: “Không phải ngươi muốn cho ta uống thuốc sao?”.
“A?”.
“Chén thuốc đã bị ngươi ném vỡ rồi”. Dục Trăn nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, tốt bụng nhắc nhở y.
“A… …a, ta đi gọi người… …”. Phượng Thương sửng sốt một lúc, theo phản xạ xoay người chạy ra ngoài, nào ngờ vì không nhìn rõ liền đụng phải cái bàn tròn trong phòng. “Choang” một tiếng, ấm chén trên bàn rơi xuống đụng vào giá cắm nến, ánh nến bừng lên, Phượng Thương không chút nghĩ ngợi liền đưa tay chụp lấy cây nến, sáp nến nóng rực chảy xuống tay y, nóng đến nỗi làm y vô thức rụt tay lại, làm cho cây nến rớt xuống đất, may là ánh nến đã yếu dần, rớt xuống đất liền tắt hẳn, cả căn phòng liền tối đen.
Phượng Thương càng chật vật hơn, tay chân luống cuống muốn thắp lại nến, thế nhưng lại đụng vào cái bàn ban nãy, mấy cái ghế xung quanh cũng bị đụng đến bừa bộn, thứ này đụng vào thứ kia, trong phòng là một đống hỗn loạn.
Dục Trăn không ngờ một câu nói của mình lại làm cho Phượng Thương thất thố đến như vậy, nhất thời cũng sững sờ, mãi cho đến lúc Phượng Thương suýt nữa vấp ngã mới thất thanh kêu lên: “Hoàng thượng!”.
Phượng Thương miễn cưỡng đứng vững, lúng túng không dám quay mặt lại nhìn hắn, thở sâu một hơi liền sửa sang quần áo bước ra ngoài.
“Hoàng thượng… …”. Dục Trăn nhìn Phượng Thương xoa xoa chỗ bị sáp nến chảy trúng ban nãy, có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng, mọi ngõ ngách trong lòng liền có chút mềm mại.
Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mặt Dục Trăn đang dừng lại ở chỗ bị thương trên tay mình, Phượng Thương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức nóng lên, vội vàng bỏ cây nến xuống, có chút sợ hãi mà nhìn Dục Trăn.
Dục Trăn không nhịn được mà cười thành tiếng, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy, giang sơn đã định, thiên hạ thu về một mối, người trước mắt chính là Thiên tử. Nguyên nhân quan trọng nhất là Liên Canh đã chết, cuộc đời này sợ là không thể rời khỏi triều đình được, cần gì phải cùng Hoàng đế đối nghịch? Phượng Thương cũng không ngại phải làm một thế thân, hắn vì sao lại phải so đo nhiều như vây? Trong lòng mềm đi đôi chút, Dục Trăn mở miệng: “Hoàng thượng, ta vẫn ở đây, ngươi không cần gấp”.
Phượng Thương từ từ bình tâm lại, một lúc sau cúi đầu phun ra một chữ: “Cẩn”.
Lúc này lại đến lượt Dục Trăn ngẩn người, nhất thời không thể hiểu được ý của y là gì.
Phượng Thương chần chừ một lát, rồi lặp lại: “Cẩn… …Lúc không có ai ngươi có thể gọi ta như vậy không?”.
Chưa bao giờ nghe thấy Phượng Thương lại có nhũ danh*, tên chữ** các loại, Dục Trăn ngẩn người, theo bản năng hỏi lại: “Vì sao?”
(*) Nhũ danh: tên cha mẹ đặt lúc mới sinh.
(**) Tên chữ: hay còn gọi là tự, là tên để giải thích ý nghĩa tên thật. Người Trung Hoa cổ đại cho rằng “tại danh chi ngoại” nên hay đặt cho mình một cái tên khác có ý nghĩa tương tự.
“Không được cũng không sao. Ta đi sai người sắc thuốc cho ngươi”. Phượng Thương thấp giọng nói một câu, vội vàng cúi người bước ra ngoài.
“Cẩn”. Nghe được trong lời nói của Phượng Thương có chút thất vọng, Dục Trăn vô ý kêu ra một tiếng, liền nhìn thấy Phượng Thương chấn động toàn thân, dừng một chút rồi vội vã chạy ra ngoài.
Dục Trăn trong lòng nghi hoặc, âm thầm tự nhủ, đợi lát nữa Phượng Thương trở lại nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Từ trước đến giờ chỉ biết y tên là Phượng Thương, chữ “Cẩn” kia có ý nghĩa gì?
Bị dày vò một trận như thế, mà hắn sốt cao vẫn chưa hạ, dần dần có chút mệt mỏi, nghe bên ngoài có vài tiếng ồn ào đứt quãng, liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Không nhắc đến ngày đó Phượng Thương vì Dục Trăn mà miễn lâm triều, liên tiếp mười ngày sau tuy rằng vẫn lâm triều như trước, nhưng mà sau khi hạ triều, Phượng Thương cơ hồ một tấc cũng không rời Dục Trăn đang ở Thiên điện của Phượng Uyên cung, ngày đêm chăm sóc Dục Trăn, thậm chí còn sai người mang tấu chương từ Ngự thư phòng đến Thiên điện của Phượng Uyên cung.
Dục Trăn vốn là bị đánh nên mới sinh bệnh, nhưng mà cơ thể hắn khỏe mạnh, lại có võ công làm căn cơ, vết thương ngoài da không đến vài ngày đã khép miệng, cũng đã hạ sốt, chỉ là người khỏe mạnh bình thường không bệnh, nên khi bị bệnh có chút yết ớt, được Phượng Thương chăm sóc vài ngày nên hồi phục rất tốt, đợi đến khi có thể xuống giường đã muốn trở lại vương phủ.
“Không được! Bệnh của ngươi vừa mới tốt lên, thương thế cũng chưa khỏi hẳn, sao có thể để ngươi hồi phủ được, ngoài kia toàn là lang băm, sao có thể sánh với ngự y trong cung, nếu bệnh tái phát thì phải làm sao?”. Phượng Thương không thèm suy nghĩ liền cự tuyệt ngay lập tức.
“Chỉ là vài vết thương nhỏ, nếu ngươi lo lắng thì để cho ngự y kê đơn thuốc, ta đem về dựa theo đó mà điều trị là được rồi”. Ở chung mấy ngày, Dục Trăn cũng đã hiểu Phượng Thương vài phần, biết rằng cường ngạnh phản đối chỉ làm mọi chuyện thêm ầm ĩ, đành phải nhẫn nại thuyết phục y.
“Không được, tuyệt đối không được! Chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi trở về sau”. Phượng Thương vẫn nhất định không đồng ý.
Dục Trăn có chút tức giận: “Sao lại không được? Trong cung so với phủ ta có gì khác biệt đâu? Huống chi ta chỉ là một thần tử, cho dù ngươi có tin ta thế nào, để cho người ngoài ở trong tẩm cung thì còn ra thể thống gì? Thêm vài ngày nữa, chỉ sợ ta sẽ bị nước miếng dìm chết!”.
“Ai dám nói một câu ta liền rút lưỡi hắn!”. Phượng Thương lạnh lùng nói, “Ngươi cứ an tâm ở lại đây, đến khi nào vết thương khỏi hẳn rồi trở về. Người trong cung cẩn thận, những người trong phủ làm sao có thể chiếu cố tốt bằng!”.
“Ngươi đừng quên là Liên Nhi đã ở trong phủ ta nhiều năm!”. Trong cơn bực tức, Dục Trăn bật thốt ra một câu, lời vừa ra khỏi miệng hắn đã có chút hối hận.
Sau ngày ấy, cả hai cũng không nói thêm gì, chỉ là khi ở chung thì thân mật hơn, Phượng Thương đối với Dục Trăn hiển nhiên là rất tốt, Dục Trăn thái độ cũng mềm mỏng hơn, ngẫu nhiên thân mật một chút hắn cũng có thể làm được. Hai người đều là nam tử, không cần nói thẳng ra trong lòng cũng tự hiểu được. Có một số việc, hai người đều ăn ý không nhắc đến, ví dụ như Liên Canh. Mãi đến hôm nay, hai người lại xảy ra tranh chấp, Dục Trăn mới không lưu ý mà nói ra, vừa nhấc mắt quả nhiên nhìn thấy trong mắt Phượng Thương đã nổi lên hàn ý.
Cảm thấy có điểm đuối lý, Dục Trăn dừng lại một chút, dịu dàng nói: “Cẩn, ta đã không có gì đáng ngại, ở lại đây chỉ tạo thêm chuyện cho người khác bàn tán. Huống chi, ngươi mỗi ngày đều chăm sóc ta như vậy, tấu chương cũng đem đến đây, ta thấy mà cũng mệt thay cho ngươi. Chẳng thà để ta về tĩnh dưỡng cho khỏe rồi lại đến với ngươi”.
Nghe thấy tiếng đầu tiên của hắn, ánh mắt Phượng Thương đã dịu xuống, nghe hắn nói mấy câu như vậy, tựa hồ đã thỏa hiệp, Dục Trăn tiếp tục khuyên nhủ: “Ta đã bằng lòng ở cùng với ngươi, chắc chắn sẽ không nuốt lời, ngày sau còn dài, ngươi còn sợ không gặp được ta?”.
Phượng Thương có chút quẫn bách, một lúc câu sau mới rầu rĩ nói: “Được rồi được rồi, ngươi không phải là muốn trở về nhà sao. Có thể trở về, nhưng mà phải ở lại đây một hai ngày, sau hai ngày, ngày mốt ta cho người đưa ngươi về”.
Dục Trăn cũng biết y đã lùi một bước rồi, hắn liền đồng ý, cúi người hôn lên trán Phượng Thương, làm cho Phượng Thương sững sờ, ngay cả bút cũng rơi xuống.
“Hóa ra Hoàng thượng lại dễ đỏ mặt như vậy”. Dục Trăn cố ý lớn tiếng trêu chọc.
“Dục Trăn!”. Phượng Thương kêu lên, trên mặt vừa hồng vừa đen, giống như một con thú nhỏ trừng trừng Dục Trăn, chỉ kém không nhào lại cắn hắn một miếng.
Dục Trăn cười ha ha thành tiếng, vỗ vỗ đầu y: “Ngoan, ngoan”.
Phượng Thương luống cuống để cho hắn xoa đầu mình, một lúc lâu sau mới nói: “Hiện tại không có ai”.
Lòng Dục Trăn hơi động, nở nụ cười không có ý tốt: “Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn giữa ban ngày liền… …”.
Nói được nửa câu, Dục Trăn liền dừng lại, chỉ thấy Phượng Thương dẩu môi nhặt lại cây bút trên mặt đất, thu lại bộ dạng ngượng ngùng, bước lại phê tấu chương.
“Làm sao vậy?”. Đoán không ra Phượng Thương đang nghĩ gì, Dục Trăn có chút băn khoăn đứng lên, thật cẩn thận hỏi.
“Không có gì, ngươi nghỉ ngơi đi”. Phượng Thương ngay cả nói cũng rất ngắn gọn.
Mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, Dục Trăn bước lại gần hỏi: “Cẩn?”.
“Cộp” một tiếng, Phượng Thương cầm cây bút đập lên bàn, Phượng Thương đưa tay kéo mạnh Dục Trăn vào lòng, không nói một lời liền hôn lên.
Nụ hôn cuồng nhiệt, Phượng Thương như là chỉ biết cắn, làm cho đôi môi Dục Trăn phát đau, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng hổi, làm cho cả hai người đều không nhịn được mà trầm luân.
Hôn cho đến khi hít thở không thông, Phượng Thương mới thở dốc mà buông ra, bên môi còn vương một sợi chỉ bạc dục đoạn vị đoạn*, đôi môi hơi sưng lên, nhưng lại mang theo hương vị tình dục nồng đậm.
(*) Dục đoạn vị đoạn: muốn đứt mà không đứt được
“Đây là trừng phạt?”. Dục Trăn chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Phượng Thương, cuối cùng nhìn thấy trong cặp mắt xinh đẹp có chút căm giận kiềm nén.
Phượng Thương không trả lời, lại mạnh mẽ hôn lên, cuồng nhiệt như vậy, như thể nếu không hôn đến hô hấp không thông thì không buông ra.
Dục Trăn thở dốc nhìn vào mắt Phượng Thương, không thể không thừa nhận chính mình sắp bị y trêu chọc, nói: “Ta sẽ nhớ rõ, những khi không có người sẽ gọi ngươi là ‘Cẩn’, được không? Ta nhất định sẽ nhớ rõ, nhất định sẽ nhớ rõ, nếu không sẽ để ngươi cắn rụng môi ta”.
Toàn thân Phượng Thương đang căng thẳng, nghe Dục Trăn nói vậy liền thả lỏng, đến cả vành tai cũng đỏ, trừng mắt nhìn Dục Trăn một lúc, cuối cùng ngồi xuống, cầm lấy bút tiếp tục phê tấu chương, kiên quyết nói: “Ngươi đi nghỉ đi, đi nghỉ đi”.
Dục Trăn biết Phượng Thương đang ngượng ngùng đuổi người, không nhịn được cười, đưa tay nhéo nhéo hai má y rồi mới quay người rời đi.
Phượng Thương vẫn nhìn vào tấu chương, nhìn thấy Dục Trăn rời khỏi phòng, mới chậm rãi buông tấu chương xuống, thấp giọng gọi: “Miên Hạ”.
Miên Hạ đẩy cửa bước vào, bước đến trước mặt Phượng Thương: “Hoàng thượng?”.
“Bảo với Chiếu Lô, nói hắn thu xếp một chút rồi theo Trẫm đến Tĩnh vương phủ”.
Thuốc cứ như vậy mà trượt vào yết hầu Dục Trăn, một ngụm thuốc đã hết nhưng Phượng Thương lại luyến tiếc không chịu buông ra, thật cẩn thận mà trêu đùa, vậy mà một lúc sau lại cảm nhận được Dục Trăn đáp lại y.
Trống ngực đánh thình thịch, một tia bất thường xẹt qua lòng y, nhưng mà trên cả sự nghi hoặc đó vẫn là sự vui sướng ngượng ngùng, Phượng Thương cuống quýt buông môi Dục Trăn ra, liền nhìn thấy đôi mắt Dục Trăn hơi mở ra, tựa hồ như nhìn thấy mình.
Phượng Thương lại lúng túng, đang muốn đứng lên thì cổ tay bị một bàn tay ấm áp cầm lấy:
“Liên Nhi!”.
Dục Trăn trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình đang cầm tay của một người, hoảng hốt nhìn lại thì dường như đó là Liên Canh, mơ hồ cảm thấy người kia đang giãy giụa muốn rời đi, theo bản năng gọi một tiếng, trên tay tăng thêm lực đạo, không chịu buông ra.
“Buông tay!”.
Có người khẽ quát một tiếng, rõ ràng đó là giọng nói của người mà hắn nhớ mong ngày đêm, lòng Dục Trăn chấn động, lại thanh tỉnh vài phần, muốn mở mắt ra, nhưng nào biết rằng đôi mắt còn chưa kịp mở ra thì người kia đã vùng vẫy đứng lên.
Sốt cao chưa lui, trước mắt Dục Trăn là một mảnh mông lung, trong lòng thật sự rất hoảng, hắn theo bản năng liền kêu lên: “Ta không buông, ta không buông, ta không bao giờ… …buông nữa… …Liên Nhi, Liên Nhi, không được đi… …”.
Phượng Thương nghe vậy trong ngực rất khó chịu, cắn chặt răng không lên tiếng, Dục Trăn cũng không có nhiều khí lực, y càng dốc sức rút tay mình về, Dục Trăn hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt hắn chỉ có một người là Phượng Thương, y đang đứng bên giường, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Mờ mịt một lúc, Dục Trăn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn lùi lại phía sau, mở miệng ra lại không nói gì.
“Choang” một tiếng, Phượng Thương dường như đã đem cái gì đó ném ra ngoài, nước văng tung tóe trên mặt đất, y căm giận nói: “Người mà ngươi nhớ thương cũng đã chết rồi! Người chết sẽ không bao giờ có thể đút thuốc cho ngươi! Những người bên ngoài kia đều mong có được ân sủng của ta, trước giờ chưa từng có ai không biết phân biệt tốt xấu như ngươi, sao, sao ta… …”. Nói đến đây y cũng không thể nói thêm nữa, hai mắt cũng hồng hồng.
Sốt cao làm cho người Dục Trăn không có chút sức lực, Phượng Thương nói nhiều như vậy hắn cũng chỉ nghe thấy ù ù, một lúc sau mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Ngươi… …”.
Nhưng mà một tiếng như vậy lại như đụng trúng chỗ đau của Phượng Thương, thiếu điều y muốn nhảy dựng lên, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Dục Trăn một cái, nghiến răng nghiến lợi quát:
“Chính là ta, là ta đút thuốc cho ngươi, dùng phương pháp mà ngươi dùng để đút cho ca ca, vậy thì sao? Vậy thì sao? Ngủ cũng đã ngủ qua, hôn cũng đã hôn qua, ngươi không muốn thì có thể làm được gì? Người chết vĩnh vĩnh sẽ không đút thuốc cho ngươi! Ngươi hận ta bởi vì ta hại chết ca ca, nhưng mà rõ ràng là huynh ấy nguyện ý đi, rõ ràng là đã sớm có chủ đích, ngươi vì sao không hận huynh ấy? Là ngươi mật báo cho Phượng Lâm, ta mới có cơ hội phái ca ca đi, ngươi vì sao không hận chính mình? Ngươi hận đi… …hận đi, ca ca đã chết rồi, chỉ còn lại mình ta, ngươi dù có muốn hay không cũng chỉ còn lại mình ta! Bộ dáng ta không giống huynh ấy sao? Ta kém hơn huynh ấy sao? Ta không thể thay thế huynh ấy sao… …”.
Nghe Phượng Thương quát lên như vậy, trong lòng Dục Trăn từng trận đau đớn.
Từ trước tới nay trước mặt người khác thì hắn đối với Phượng Thương kính cẩn, sau lưng lại luôn lạnh nhạt, hắn ích kỷ muốn phát tiết hết những khó chịu trong lòng.
Những gì Phượng Thương nói thực ra hắn đều biết. Là chính mình khi đó không chịu hết hy vọng, mật báo cho hoàng thất Phượng Lâm mới có thể làm cho kế hoạch của bọn họ có một cái cớ hợp lý, làm cho Liên Canh đi sứ Phượng Lâm, sau đó là Dục Dặc mang binh vào bắn chết Liên Canh, làm cho Phượng Lâm mất đi con tin, những chuyện này từ lúc Liên Canh xuất phát hắn đã biết rõ.
Những chuyện này nếu nói thẳng ra là do người kia cam tâm tình nguyện, không thể trách ai được.
Phượng Thương vậy nhưng vẫn chịu đựng tất cả oán hận của hắn, chẳng những không xử hắn tội khi quân, ngược lại lại luôn lấy lòng hắn, lúc này y mới không hề cố kỵ chuyện gì mà mặc kệ chính mình sao?
Chua sót dần dần nhạt đi, ngược lại Phượng Thương đang đứng trước mặt lại làm cho hắn có cảm giác đang ở trong mộng.
Nhìn thiếu niên tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn, làm sao còn nửa điểm lạnh lùng im lặng lúc lên triều nữa? Làm sao có thể là vị thiên tử tôn quý kia? Rõ ràng là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, bị bức đến đường cùng nên nhảy dựng lên phản kháng. Một bên nổi giận đùng đùng nói “ngủ cũng đã ngủ qua, hôn cũng đã hôn qua”, hỏi “vậy thì sao”, vẫn là không che giấu được kích động, ngay cả câu nói uy hiếp sứt sẹo là “ngươi muốn hay không muốn cũng chỉ còn có mình ta” cũng nói ra được.
Phượng Thương như vậy ngược lại mới giống người. Giấu dưới lớp mặt nạ của người đứng đầu thiên hạ là một linh hồn quật cường nhưng cũng rất trẻ con.
Dục Trăn nhìn gương mặt giống Liên Canh như đúc của Phượng Thương, nhìn y bởi vì tức giận mà khuôn mặt có chút tái nhợt, càng lúc càng giống với người trong lòng.
Bộ dạng suy yếu, bộ dạng tức giận, làm cho người ta thương tiếc.
“Được rồi”. Thấy Phượng Thương vẫn còn muốn rống tiếp, giọng đã có chút khàn vẫn không chịu dừng lại, Dục Trăn cũng không còn tinh thần tiếp tục nghe y nói, vô thức gọi y.
Phượng Thương ngẩn người, sắc mặt càng trắng hơn: “Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện, không muốn gặp ta, ta càng nói nhiều hơn, càng muốn gặp ngươi mỗi ngày! Dù sao ngươi cũng chán ghét ta, dù sao ngươi… …”.
“Đừng nháo nữa, ngươi không thấy phiền sao?”. Nghe thấy lời nói không chút lý lẽ của Phượng Thương, Dục Trăn nhịn không được cảm thấy buồn cười, hít vào một hơi đề cao thanh âm.
“Ta chính là muốn nháo vậy đó… …Hả?”. Nhất thời phản ứng không kịp, Phượng Thương mới nói được một nửa liền dừng lại, mở to mắt.
Đây hoàn toàn là tính tình trẻ con của một một thiếu niên, ánh mặt của Dục Trăn chợt mềm lại, nếu là Liên Nhi… …Thầm than một tiếng, Dục Trăn duy trì vẻ mặt bình thản, thong thả nói: “Đã là nửa đêm rồi còn làm ầm ĩ như vậy, ngươi không thấy phiền sao? Có chuyện gì sau này từ từ nói với ta”.
Có lẽ là do Dục Trăn chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với y khi chỉ có hai người, càng đừng nói là dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, Phượng Thương liền giật mình, tay cũng không biết nên để ở đâu, chỉ cúi đầu “à, ừm” vài tiếng, nói không nên lời, trên mặt đơn thuần hồn nhiên.
Dục Trăn cho là y đang đóng kịch, nhẫn nại nói: “Không phải ngươi muốn cho ta uống thuốc sao?”.
“A?”.
“Chén thuốc đã bị ngươi ném vỡ rồi”. Dục Trăn nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, tốt bụng nhắc nhở y.
“A… …a, ta đi gọi người… …”. Phượng Thương sửng sốt một lúc, theo phản xạ xoay người chạy ra ngoài, nào ngờ vì không nhìn rõ liền đụng phải cái bàn tròn trong phòng. “Choang” một tiếng, ấm chén trên bàn rơi xuống đụng vào giá cắm nến, ánh nến bừng lên, Phượng Thương không chút nghĩ ngợi liền đưa tay chụp lấy cây nến, sáp nến nóng rực chảy xuống tay y, nóng đến nỗi làm y vô thức rụt tay lại, làm cho cây nến rớt xuống đất, may là ánh nến đã yếu dần, rớt xuống đất liền tắt hẳn, cả căn phòng liền tối đen.
Phượng Thương càng chật vật hơn, tay chân luống cuống muốn thắp lại nến, thế nhưng lại đụng vào cái bàn ban nãy, mấy cái ghế xung quanh cũng bị đụng đến bừa bộn, thứ này đụng vào thứ kia, trong phòng là một đống hỗn loạn.
Dục Trăn không ngờ một câu nói của mình lại làm cho Phượng Thương thất thố đến như vậy, nhất thời cũng sững sờ, mãi cho đến lúc Phượng Thương suýt nữa vấp ngã mới thất thanh kêu lên: “Hoàng thượng!”.
Phượng Thương miễn cưỡng đứng vững, lúng túng không dám quay mặt lại nhìn hắn, thở sâu một hơi liền sửa sang quần áo bước ra ngoài.
“Hoàng thượng… …”. Dục Trăn nhìn Phượng Thương xoa xoa chỗ bị sáp nến chảy trúng ban nãy, có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng, mọi ngõ ngách trong lòng liền có chút mềm mại.
Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mặt Dục Trăn đang dừng lại ở chỗ bị thương trên tay mình, Phượng Thương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức nóng lên, vội vàng bỏ cây nến xuống, có chút sợ hãi mà nhìn Dục Trăn.
Dục Trăn không nhịn được mà cười thành tiếng, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy, giang sơn đã định, thiên hạ thu về một mối, người trước mắt chính là Thiên tử. Nguyên nhân quan trọng nhất là Liên Canh đã chết, cuộc đời này sợ là không thể rời khỏi triều đình được, cần gì phải cùng Hoàng đế đối nghịch? Phượng Thương cũng không ngại phải làm một thế thân, hắn vì sao lại phải so đo nhiều như vây? Trong lòng mềm đi đôi chút, Dục Trăn mở miệng: “Hoàng thượng, ta vẫn ở đây, ngươi không cần gấp”.
Phượng Thương từ từ bình tâm lại, một lúc sau cúi đầu phun ra một chữ: “Cẩn”.
Lúc này lại đến lượt Dục Trăn ngẩn người, nhất thời không thể hiểu được ý của y là gì.
Phượng Thương chần chừ một lát, rồi lặp lại: “Cẩn… …Lúc không có ai ngươi có thể gọi ta như vậy không?”.
Chưa bao giờ nghe thấy Phượng Thương lại có nhũ danh*, tên chữ** các loại, Dục Trăn ngẩn người, theo bản năng hỏi lại: “Vì sao?”
(*) Nhũ danh: tên cha mẹ đặt lúc mới sinh.
(**) Tên chữ: hay còn gọi là tự, là tên để giải thích ý nghĩa tên thật. Người Trung Hoa cổ đại cho rằng “tại danh chi ngoại” nên hay đặt cho mình một cái tên khác có ý nghĩa tương tự.
“Không được cũng không sao. Ta đi sai người sắc thuốc cho ngươi”. Phượng Thương thấp giọng nói một câu, vội vàng cúi người bước ra ngoài.
“Cẩn”. Nghe được trong lời nói của Phượng Thương có chút thất vọng, Dục Trăn vô ý kêu ra một tiếng, liền nhìn thấy Phượng Thương chấn động toàn thân, dừng một chút rồi vội vã chạy ra ngoài.
Dục Trăn trong lòng nghi hoặc, âm thầm tự nhủ, đợi lát nữa Phượng Thương trở lại nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Từ trước đến giờ chỉ biết y tên là Phượng Thương, chữ “Cẩn” kia có ý nghĩa gì?
Bị dày vò một trận như thế, mà hắn sốt cao vẫn chưa hạ, dần dần có chút mệt mỏi, nghe bên ngoài có vài tiếng ồn ào đứt quãng, liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Không nhắc đến ngày đó Phượng Thương vì Dục Trăn mà miễn lâm triều, liên tiếp mười ngày sau tuy rằng vẫn lâm triều như trước, nhưng mà sau khi hạ triều, Phượng Thương cơ hồ một tấc cũng không rời Dục Trăn đang ở Thiên điện của Phượng Uyên cung, ngày đêm chăm sóc Dục Trăn, thậm chí còn sai người mang tấu chương từ Ngự thư phòng đến Thiên điện của Phượng Uyên cung.
Dục Trăn vốn là bị đánh nên mới sinh bệnh, nhưng mà cơ thể hắn khỏe mạnh, lại có võ công làm căn cơ, vết thương ngoài da không đến vài ngày đã khép miệng, cũng đã hạ sốt, chỉ là người khỏe mạnh bình thường không bệnh, nên khi bị bệnh có chút yết ớt, được Phượng Thương chăm sóc vài ngày nên hồi phục rất tốt, đợi đến khi có thể xuống giường đã muốn trở lại vương phủ.
“Không được! Bệnh của ngươi vừa mới tốt lên, thương thế cũng chưa khỏi hẳn, sao có thể để ngươi hồi phủ được, ngoài kia toàn là lang băm, sao có thể sánh với ngự y trong cung, nếu bệnh tái phát thì phải làm sao?”. Phượng Thương không thèm suy nghĩ liền cự tuyệt ngay lập tức.
“Chỉ là vài vết thương nhỏ, nếu ngươi lo lắng thì để cho ngự y kê đơn thuốc, ta đem về dựa theo đó mà điều trị là được rồi”. Ở chung mấy ngày, Dục Trăn cũng đã hiểu Phượng Thương vài phần, biết rằng cường ngạnh phản đối chỉ làm mọi chuyện thêm ầm ĩ, đành phải nhẫn nại thuyết phục y.
“Không được, tuyệt đối không được! Chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi trở về sau”. Phượng Thương vẫn nhất định không đồng ý.
Dục Trăn có chút tức giận: “Sao lại không được? Trong cung so với phủ ta có gì khác biệt đâu? Huống chi ta chỉ là một thần tử, cho dù ngươi có tin ta thế nào, để cho người ngoài ở trong tẩm cung thì còn ra thể thống gì? Thêm vài ngày nữa, chỉ sợ ta sẽ bị nước miếng dìm chết!”.
“Ai dám nói một câu ta liền rút lưỡi hắn!”. Phượng Thương lạnh lùng nói, “Ngươi cứ an tâm ở lại đây, đến khi nào vết thương khỏi hẳn rồi trở về. Người trong cung cẩn thận, những người trong phủ làm sao có thể chiếu cố tốt bằng!”.
“Ngươi đừng quên là Liên Nhi đã ở trong phủ ta nhiều năm!”. Trong cơn bực tức, Dục Trăn bật thốt ra một câu, lời vừa ra khỏi miệng hắn đã có chút hối hận.
Sau ngày ấy, cả hai cũng không nói thêm gì, chỉ là khi ở chung thì thân mật hơn, Phượng Thương đối với Dục Trăn hiển nhiên là rất tốt, Dục Trăn thái độ cũng mềm mỏng hơn, ngẫu nhiên thân mật một chút hắn cũng có thể làm được. Hai người đều là nam tử, không cần nói thẳng ra trong lòng cũng tự hiểu được. Có một số việc, hai người đều ăn ý không nhắc đến, ví dụ như Liên Canh. Mãi đến hôm nay, hai người lại xảy ra tranh chấp, Dục Trăn mới không lưu ý mà nói ra, vừa nhấc mắt quả nhiên nhìn thấy trong mắt Phượng Thương đã nổi lên hàn ý.
Cảm thấy có điểm đuối lý, Dục Trăn dừng lại một chút, dịu dàng nói: “Cẩn, ta đã không có gì đáng ngại, ở lại đây chỉ tạo thêm chuyện cho người khác bàn tán. Huống chi, ngươi mỗi ngày đều chăm sóc ta như vậy, tấu chương cũng đem đến đây, ta thấy mà cũng mệt thay cho ngươi. Chẳng thà để ta về tĩnh dưỡng cho khỏe rồi lại đến với ngươi”.
Nghe thấy tiếng đầu tiên của hắn, ánh mắt Phượng Thương đã dịu xuống, nghe hắn nói mấy câu như vậy, tựa hồ đã thỏa hiệp, Dục Trăn tiếp tục khuyên nhủ: “Ta đã bằng lòng ở cùng với ngươi, chắc chắn sẽ không nuốt lời, ngày sau còn dài, ngươi còn sợ không gặp được ta?”.
Phượng Thương có chút quẫn bách, một lúc câu sau mới rầu rĩ nói: “Được rồi được rồi, ngươi không phải là muốn trở về nhà sao. Có thể trở về, nhưng mà phải ở lại đây một hai ngày, sau hai ngày, ngày mốt ta cho người đưa ngươi về”.
Dục Trăn cũng biết y đã lùi một bước rồi, hắn liền đồng ý, cúi người hôn lên trán Phượng Thương, làm cho Phượng Thương sững sờ, ngay cả bút cũng rơi xuống.
“Hóa ra Hoàng thượng lại dễ đỏ mặt như vậy”. Dục Trăn cố ý lớn tiếng trêu chọc.
“Dục Trăn!”. Phượng Thương kêu lên, trên mặt vừa hồng vừa đen, giống như một con thú nhỏ trừng trừng Dục Trăn, chỉ kém không nhào lại cắn hắn một miếng.
Dục Trăn cười ha ha thành tiếng, vỗ vỗ đầu y: “Ngoan, ngoan”.
Phượng Thương luống cuống để cho hắn xoa đầu mình, một lúc lâu sau mới nói: “Hiện tại không có ai”.
Lòng Dục Trăn hơi động, nở nụ cười không có ý tốt: “Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn giữa ban ngày liền… …”.
Nói được nửa câu, Dục Trăn liền dừng lại, chỉ thấy Phượng Thương dẩu môi nhặt lại cây bút trên mặt đất, thu lại bộ dạng ngượng ngùng, bước lại phê tấu chương.
“Làm sao vậy?”. Đoán không ra Phượng Thương đang nghĩ gì, Dục Trăn có chút băn khoăn đứng lên, thật cẩn thận hỏi.
“Không có gì, ngươi nghỉ ngơi đi”. Phượng Thương ngay cả nói cũng rất ngắn gọn.
Mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, Dục Trăn bước lại gần hỏi: “Cẩn?”.
“Cộp” một tiếng, Phượng Thương cầm cây bút đập lên bàn, Phượng Thương đưa tay kéo mạnh Dục Trăn vào lòng, không nói một lời liền hôn lên.
Nụ hôn cuồng nhiệt, Phượng Thương như là chỉ biết cắn, làm cho đôi môi Dục Trăn phát đau, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng hổi, làm cho cả hai người đều không nhịn được mà trầm luân.
Hôn cho đến khi hít thở không thông, Phượng Thương mới thở dốc mà buông ra, bên môi còn vương một sợi chỉ bạc dục đoạn vị đoạn*, đôi môi hơi sưng lên, nhưng lại mang theo hương vị tình dục nồng đậm.
(*) Dục đoạn vị đoạn: muốn đứt mà không đứt được
“Đây là trừng phạt?”. Dục Trăn chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Phượng Thương, cuối cùng nhìn thấy trong cặp mắt xinh đẹp có chút căm giận kiềm nén.
Phượng Thương không trả lời, lại mạnh mẽ hôn lên, cuồng nhiệt như vậy, như thể nếu không hôn đến hô hấp không thông thì không buông ra.
Dục Trăn thở dốc nhìn vào mắt Phượng Thương, không thể không thừa nhận chính mình sắp bị y trêu chọc, nói: “Ta sẽ nhớ rõ, những khi không có người sẽ gọi ngươi là ‘Cẩn’, được không? Ta nhất định sẽ nhớ rõ, nhất định sẽ nhớ rõ, nếu không sẽ để ngươi cắn rụng môi ta”.
Toàn thân Phượng Thương đang căng thẳng, nghe Dục Trăn nói vậy liền thả lỏng, đến cả vành tai cũng đỏ, trừng mắt nhìn Dục Trăn một lúc, cuối cùng ngồi xuống, cầm lấy bút tiếp tục phê tấu chương, kiên quyết nói: “Ngươi đi nghỉ đi, đi nghỉ đi”.
Dục Trăn biết Phượng Thương đang ngượng ngùng đuổi người, không nhịn được cười, đưa tay nhéo nhéo hai má y rồi mới quay người rời đi.
Phượng Thương vẫn nhìn vào tấu chương, nhìn thấy Dục Trăn rời khỏi phòng, mới chậm rãi buông tấu chương xuống, thấp giọng gọi: “Miên Hạ”.
Miên Hạ đẩy cửa bước vào, bước đến trước mặt Phượng Thương: “Hoàng thượng?”.
“Bảo với Chiếu Lô, nói hắn thu xếp một chút rồi theo Trẫm đến Tĩnh vương phủ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook