Túy Nhược Thành Hoan
-
Quyển 1 - Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cẩn!”. Dục Trăn kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy như đang ở trong mộng, sức nặng trên tay càng lúc càng rõ ràng, chân Dục Trăn mềm nhũn, ôm Phượng Thương quỳ xuống. Thật lâu sau mới phát ra thanh âm: “Hoàng thượng… Cẩn… Ngươi sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cẩn…”. Đến khi gọi ra miệng, mới nghe thấy thanh âm của mình đầy thê lương, quanh quẩn trong sảnh, dọa cho người khác chết khiếp.
Phượng Thương dựa vào chân Dục Trăn, quan mao* trên đầu rớt xuống, tóc dài tản đầy mặt, vẫn không nhúc nhích, lặng yên không một tiếng động.
(*) Quan mao: là thứ mà đàn ông cổ đại hay đội trên đầu, xem hình ảnh ở dưới.
Dục Trăn ngơ ngác ở đó, một lát sau mới có phản ứng, hốt hoảng đỡ Phượng Thương lên, Phượng Thương nằm trong tay hắn như con búp bê bị hỏng, tóc dài che khắp mặt khiến cho khuôn mặt không thể nhìn rõ.
Dục Trăn đưa tay ra, bàn tay không ngừng run rẩy, đẩy những sợi tóc trên mặt Phượng Thương ra, liền nhìn thấy dung nhan không chút huyết sắc.
Không có lãnh ngạo, không có tàn nhẫn, không có tuyệt vọng, thậm chí không có một tia tức giận. Trên khuôn mặt đó, là sự ảm đạm, bên môi có vết máu đỏ thẫm, làm cho người ta kinh sợ.
“Cẩn, Cẩn…”. Dục Trăn thất thố kêu lên, một lúc sau, mới thấy Phượng Thương chậm rãi mở mắt, cười với mình, máu bên môi càng chảy ra nhiều hơn, làm người khác sợ hãi. Dục Trăn kinh sợ đưa tay lau máu bên môi y, ống tay áo đỏ thẫm, lại không làm sao lau đi hết được.
“Cái này… lúc này, ngươi nên gọi đại phu…”. Phượng Thương hơi há miệng, cúi đầu nói, trong giọng nói có chút tiếu ý, lại như mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thanh âm càng nhỏ hơn, lại đứt quãng, cố hết sức giơ tay lên, mơn trớn mắt Dục Trăn, lại vô lực rơi xuống: “Thật tốt, thấy, ngươi, kinh hoàng… như vậy, ta có thể, cho rằng đây là yêu thương sao? Giống như… yêu thương ca ca vậy…”.
“Cẩn, Cẩn!”. Thấy hai mắt Phượng Thương nhắm nghiền, khí tức càng lúc càng yếu, Dục Trăn càng hoảng sợ hơn, kêu lên thảm thiết.
Phượng Thương không mở mắt, chỉ nhợt nhạt cười, thanh âm mơ hồ: “Không có chuyện gì…”. Cuối cùng yên tĩnh lại, đến hơi thở cũng yếu ớt.
Dục Trăn kinh ngạc mà ôm lấy y, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, trong lòng tràn đầy đau đớn làm cho hắn hô hấp cũng khó khăn, một lúc sau mới kêu lên thảm thiết: “Người đâu, người đâu!”.
Giống như lời Phượng Thương nói, không có chuyện gì.
Dục Trăn ngồi bên giường, ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn, tuyết cũng không ngừng rơi, sắc trời mờ mịt, làm cho người ta cảm thấy bức bối.
Tri phủ Hoài Châu nhanh nhẹn lựa chọn vài đại phu và đầu bếp chạy tới, vừa đúng lúc nghe thấy Dục Trăn gọi người, nhanh chóng đem Phượng Thương vào phòng, để cho đại phu chẩn bệnh.
Đại phu giằng co một lúc thì tìm thấy trên lưng Phượng Thương có một ngân châm lông trâu rất mảnh, hút ngân châm ra, đắp thuốc, lại viết một đơn thuốc, nói một đống chuyện cần chú ý, Dục Trăn mới cho người đi nghỉ.
Giống như Phượng Thương nói, không có chuyện gì.
Đại phu có nói, độc trên ngân châm kia đủ để làm cho người ta chết tại chỗ, Phượng Thương có thể trở về, lại che giấu được người khác, cuối cùng mới không nhịn được mà ngã xuống, độc đã tan đi hơn phân nửa. Đại phu nói, đó là vì thể chất của Phượng Thương đặc thù, độc vật đối với y căn bản không có tác dụng.
Dục Trăn tất nhiên biết, trong hoàng thất, để đề phòng các âm mưu thủ đoạn, các hoàng tử thông thường từ nhỏ đã bị cho ăn một ít độc tố, để bồi dưỡng thân thể có thể chống lại độc vật, còn Phượng Thương, nếu từ nhỏ đã được xem như Hoàng đế để bồi dưỡng, như vậy sự chuẩn bị này tất nhiên sẽ có.
May là, đã có chuẩn bị.
Vừa nghĩ đến Phượng Thương suýt chút nữa sẽ chết vì độc trên ngân châm kia, Dục Trăn nhịn không được mà toàn thân run rẩy, ngay cả hắn cũng không nói được nguyên nhân.
Trong lòng vừa thương xót vừa tức giận. Thương xót y bị độc tính dằn vặt, lại tức y không biết yêu thương chính mình.
Sau khi biết tính mạng của Phượng Thương không nguy hiểm, lại càng buồn bực hơn. Nhưng nhìn thấy người trên giường dung nhan tái nhợt như tuyết, buồn bực trong lòng không cách nào phát tiết.
Khi An Nhiên trở về buồn bực vạn phần, Dục Trăn an ủi hai câu, liền đem người đuổi ra khỏi phòng.
Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại hai người, trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng đặc biệt rõ ràng. Từng tiếng từng tiếng, hơi thở của Phượng Thương lúc thấp lúc cao.
Dục Trăn ngồi trên giường nhìn Phượng Thương, hai mắt nhắm nghiền, khí tức yếu ớt, không còn nhìn thấy bộ dáng của thiên tử lúc lên triều, trong ngực hiện lên sự vô lực quen thuộc.
Tựa như cách đây rất lâu, Liên Canh vẫn nằm trong ngực mình, nhận hết mọi đau khổ vì bệnh tật, nhưng mình lại vô lực chống đỡ hộ hắn.
Nhưng mà, còn có một thứ gì đó không giống.
Chưa từng có khoảnh khắc nào so sánh được với bây giờ, Phượng Thương thoạt nhìn giống với Liên Canh, phảng phất là cùng một người, vẫn nằm ở nơi đó, những chuyện trong quá khứ chỉ như giấc mộng hoàng lương*, hắn vẫn ghé vào bên giường coi chừng người kia.
(*) Giấc mộng hoàng lương: “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Nhưng cũng chưa từng có thời khắc nào so được với bây giờ, cảm giác của hắn rõ ràng như thế, người nằm trên giường kia, không phải là Liên Canh, mà là Phượng Thương.
“Ưm…”. Trên giường truyền đến tiếng rên rỉ vô cùng nhỏ, Dục Trăn sửng sốt một chút, quay sang nhìn Phượng Thương, nhưng người trên giường không có chút động tĩnh, dường như đó là ảo giác của hắn vậy.
Qua một lúc, Phượng Thương mới nhíu mày, cúi đầu rên rỉ một tiếng, nhưng vẫn không mở mắt.
“Cẩn?”. Dục Trăn khẩn trương tới gần kêu một tiếng.
Phượng Thương vẫn như không nghe thấy được, qua một lúc lâu, mi tâm của y nhíu lại càng chặt hơn, hơi há miệng, hô hấp chậm chạp, như thể rất khó chịu.
“Cẩn? Tỉnh chưa? Cảm thấy thế nào?”. Dục Trăn ghé sát lại, đưa tay đặt lên trán y, cảm thấy lòng bàn tay cực kỳ nóng, trong lòng cả kinh, liền hiểu được vì sao.
Độc tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chất độc tích tụ trong người, đối với thân thể luôn không tốt, lúc này độc còn trong người phát tác, làm cho thân thể không chịu được nên mới phát sốt.
Lúc trước Dục Trăn vẫn luôn chiếu cố Liên Canh, đối với việc chăm sóc người bệnh cực kỳ quen thuộc, ngay lập tức phản ứng, vội đi vắt một cái khăn, đắp lên trán Phượng Thương, lại dém kín chăn cho y, mới ngồi xuống giường.
Phượng Thương ngủ cũng coi như yên ổn, chỉ thỉnh thoảng rên rỉ thành tiếng, Dục Trăn nghe thấy được trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể thay một cái khăn khác, nắm lấy tay của y, muốn làm cho y an tâm lại.
Tuyết dần dần ngừng rơi, bàn tay đang nắm lấy tay Phượng Thương của Dục Trăn cũng chảy mồ hôi, Dục Trăn giật mình muốn thu tay lại, lại cảm thấy Phượng Thương nắm chặt tay mình không chịu buông ra.
Cho rằng Phượng Thương sẽ tỉnh lại, Dục Trăn vội ghé sát lại nhìn, lại thấy Phượng Thương vẫn nhắm chặt mắt như trước, chỉ hơi giật giật môi, như là nói câu gì đó.
“Ngươi muốn gì sao?”. Dục Trăn bật thốt lên hỏi.
Giống như đáp lại câu hỏi của hắn, Phượng Thương lại nhẹ nhàng giật giật môi, nhưng vẫn không nghe được thanh âm.
Dục Trăn cứng người, thật lâu sau vẫn không động đậy.
Y đang gọi “ca ca”.
Không có âm thanh, thậm chí đôi môi khép mở kia cũng không giống như đang nói ra lời, Dục Trăn lại thấy rõ Phượng Thương đang gọi “ca ca”.
Một tiếng lại một tiếng, kêu lên trong mộng, lặng yên không chút tiếng động.
“Cẩn…”. Cúi đầu gọi một tiếng, đến cả Dục Trăn cũng không nhận ra sự đau đớn tràn đầy trong thanh âm của mình. Hắn chỉ biết Phượng Thương yếu ớt nằm ở đó im lặng mà kêu “ca ca” làm lòng hắn yêu thương không dứt.
Phượng Thương vẫn không tỉnh lại, chỉ nắm tay Dục Trăn chặt hơn, dùng sức làm Dục Trăn thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, đứng yên ở đó nhìn Phượng Thương im lặng kêu “ca ca, ca ca”, trong căn phòng tĩnh mịch, từng tiếng từng tiếng giống như chú ngữ vô tận, cùng những lời nói trong trí nhớ chồng chéo lên nhau, làm cho người ta sụp đổ.
Nói cho cùng, ngươi là đố kỵ Liên Nhi, không chịu tha cho hắn.
Ngươi tàn khốc bất nhân.
Lúc nghe những lời chỉ trích đó, người này lấy tâm trạng gì để nghe những lời đó? Y lấy tâm trạng gì để nói là mình sai An Nhiên đi giết ca ca y?
Chỉ có thời khắc này, mới có thể hiểu được những lời chỉ trích đó đối với người trước mặt có bao nhiêu thương tổn.
Y là một Hoàng đế, vì vậy y chỉ có thể làm theo đạo quân vương. Cho dù là ở trong mộng, cũng không cho phép mình yếu đuối mà kêu thành tiếng.
Dục Trăn ngồi ở đó thật lâu, cuối cùng thở một hơi thật dài, bên môi xẹt qua nụ cười khổ, nhìn người trên giường, thấp giọng nỉ non: “Ngươi nhanh chóng tỉnh lại đi, ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt… Nếu biết mình là Hoàng đế, sao lại còn đem mạng mình ra để giận dỗi với ta… Ngươi cũng quá tùy hứng rồi. Ta nên bắt…”.
“Dục… Trăn…”. Thanh âm như mèo kêu làm Dục Trăn ngừng lại, Dục Trăn chấn động toàn thân mở to mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Phượng Thương, một lát sau, trong mắt hắn hiện lên sự nghi hoặc.
Một dòng nước mắt theo khóe mắt Phượng Thương chảy xuống, rơi xuống chăn, giống như có thứ gì đó đánh vào lòng Dục Trăn, làm hắn buồn bực.
“Dục Trăn…”. Tiếng thứ hai có chút nghẹn ngào, nhưng nhẹ đến mức không nghe được.
Dục Trăn theo bản năng càng tăng thêm lực nắm chặt tay Phượng Thương, mở miệng muốn gọi một tiếng, mới phát hiện cổ họng bị chặn lại không nói nên lời.
Môi Phượng Thương nhẹ nhàng khép mở, nghe không thấy âm thanh.
Dục Trăn nhìn y im lặng kêu tên mình, kêu ca ca, ngắt quãng, nhưng không hề ngừng lại, giống như trong lòng rất đau đớn.
Vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên khuôn mặt Phượng Thương, rất giống rất giống, không khác gì Liên Canh, nếu không còn bộ dạng cao ngạo quý giá khi lên triều, lại mang theo ba phần tái nhợt, bảy phần yếu đuối, làm người ta thương tiếc.
Ta lớn lên không giống huynh ấy sao? Ta kém hơn huynh ấy sao? Ta không thể thay thế huynh ấy sao…
Nhớ lại những lời Phượng Thương nói rất lâu trước đây, Dục Trăn không khỏi cười khổ, vùi đầu nằm xuống bên giường, cảm thấy hơi ấm của Phượng Thương ngay dưới chóp mũi của mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, vô thức nói nhỏ: “Ngươi muốn thay thế hắn sao? Thay thế hắn… làm ta khó chịu sao?”.
Nếu đây là kết quả ngươi muốn, vậy ngươi đã làm được rồi. Cẩn.
Cái anh này đội trên đầu gọi là quan mao
“Cẩn!”. Dục Trăn kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy như đang ở trong mộng, sức nặng trên tay càng lúc càng rõ ràng, chân Dục Trăn mềm nhũn, ôm Phượng Thương quỳ xuống. Thật lâu sau mới phát ra thanh âm: “Hoàng thượng… Cẩn… Ngươi sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cẩn…”. Đến khi gọi ra miệng, mới nghe thấy thanh âm của mình đầy thê lương, quanh quẩn trong sảnh, dọa cho người khác chết khiếp.
Phượng Thương dựa vào chân Dục Trăn, quan mao* trên đầu rớt xuống, tóc dài tản đầy mặt, vẫn không nhúc nhích, lặng yên không một tiếng động.
(*) Quan mao: là thứ mà đàn ông cổ đại hay đội trên đầu, xem hình ảnh ở dưới.
Dục Trăn ngơ ngác ở đó, một lát sau mới có phản ứng, hốt hoảng đỡ Phượng Thương lên, Phượng Thương nằm trong tay hắn như con búp bê bị hỏng, tóc dài che khắp mặt khiến cho khuôn mặt không thể nhìn rõ.
Dục Trăn đưa tay ra, bàn tay không ngừng run rẩy, đẩy những sợi tóc trên mặt Phượng Thương ra, liền nhìn thấy dung nhan không chút huyết sắc.
Không có lãnh ngạo, không có tàn nhẫn, không có tuyệt vọng, thậm chí không có một tia tức giận. Trên khuôn mặt đó, là sự ảm đạm, bên môi có vết máu đỏ thẫm, làm cho người ta kinh sợ.
“Cẩn, Cẩn…”. Dục Trăn thất thố kêu lên, một lúc sau, mới thấy Phượng Thương chậm rãi mở mắt, cười với mình, máu bên môi càng chảy ra nhiều hơn, làm người khác sợ hãi. Dục Trăn kinh sợ đưa tay lau máu bên môi y, ống tay áo đỏ thẫm, lại không làm sao lau đi hết được.
“Cái này… lúc này, ngươi nên gọi đại phu…”. Phượng Thương hơi há miệng, cúi đầu nói, trong giọng nói có chút tiếu ý, lại như mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thanh âm càng nhỏ hơn, lại đứt quãng, cố hết sức giơ tay lên, mơn trớn mắt Dục Trăn, lại vô lực rơi xuống: “Thật tốt, thấy, ngươi, kinh hoàng… như vậy, ta có thể, cho rằng đây là yêu thương sao? Giống như… yêu thương ca ca vậy…”.
“Cẩn, Cẩn!”. Thấy hai mắt Phượng Thương nhắm nghiền, khí tức càng lúc càng yếu, Dục Trăn càng hoảng sợ hơn, kêu lên thảm thiết.
Phượng Thương không mở mắt, chỉ nhợt nhạt cười, thanh âm mơ hồ: “Không có chuyện gì…”. Cuối cùng yên tĩnh lại, đến hơi thở cũng yếu ớt.
Dục Trăn kinh ngạc mà ôm lấy y, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, trong lòng tràn đầy đau đớn làm cho hắn hô hấp cũng khó khăn, một lúc sau mới kêu lên thảm thiết: “Người đâu, người đâu!”.
Giống như lời Phượng Thương nói, không có chuyện gì.
Dục Trăn ngồi bên giường, ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn, tuyết cũng không ngừng rơi, sắc trời mờ mịt, làm cho người ta cảm thấy bức bối.
Tri phủ Hoài Châu nhanh nhẹn lựa chọn vài đại phu và đầu bếp chạy tới, vừa đúng lúc nghe thấy Dục Trăn gọi người, nhanh chóng đem Phượng Thương vào phòng, để cho đại phu chẩn bệnh.
Đại phu giằng co một lúc thì tìm thấy trên lưng Phượng Thương có một ngân châm lông trâu rất mảnh, hút ngân châm ra, đắp thuốc, lại viết một đơn thuốc, nói một đống chuyện cần chú ý, Dục Trăn mới cho người đi nghỉ.
Giống như Phượng Thương nói, không có chuyện gì.
Đại phu có nói, độc trên ngân châm kia đủ để làm cho người ta chết tại chỗ, Phượng Thương có thể trở về, lại che giấu được người khác, cuối cùng mới không nhịn được mà ngã xuống, độc đã tan đi hơn phân nửa. Đại phu nói, đó là vì thể chất của Phượng Thương đặc thù, độc vật đối với y căn bản không có tác dụng.
Dục Trăn tất nhiên biết, trong hoàng thất, để đề phòng các âm mưu thủ đoạn, các hoàng tử thông thường từ nhỏ đã bị cho ăn một ít độc tố, để bồi dưỡng thân thể có thể chống lại độc vật, còn Phượng Thương, nếu từ nhỏ đã được xem như Hoàng đế để bồi dưỡng, như vậy sự chuẩn bị này tất nhiên sẽ có.
May là, đã có chuẩn bị.
Vừa nghĩ đến Phượng Thương suýt chút nữa sẽ chết vì độc trên ngân châm kia, Dục Trăn nhịn không được mà toàn thân run rẩy, ngay cả hắn cũng không nói được nguyên nhân.
Trong lòng vừa thương xót vừa tức giận. Thương xót y bị độc tính dằn vặt, lại tức y không biết yêu thương chính mình.
Sau khi biết tính mạng của Phượng Thương không nguy hiểm, lại càng buồn bực hơn. Nhưng nhìn thấy người trên giường dung nhan tái nhợt như tuyết, buồn bực trong lòng không cách nào phát tiết.
Khi An Nhiên trở về buồn bực vạn phần, Dục Trăn an ủi hai câu, liền đem người đuổi ra khỏi phòng.
Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại hai người, trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng đặc biệt rõ ràng. Từng tiếng từng tiếng, hơi thở của Phượng Thương lúc thấp lúc cao.
Dục Trăn ngồi trên giường nhìn Phượng Thương, hai mắt nhắm nghiền, khí tức yếu ớt, không còn nhìn thấy bộ dáng của thiên tử lúc lên triều, trong ngực hiện lên sự vô lực quen thuộc.
Tựa như cách đây rất lâu, Liên Canh vẫn nằm trong ngực mình, nhận hết mọi đau khổ vì bệnh tật, nhưng mình lại vô lực chống đỡ hộ hắn.
Nhưng mà, còn có một thứ gì đó không giống.
Chưa từng có khoảnh khắc nào so sánh được với bây giờ, Phượng Thương thoạt nhìn giống với Liên Canh, phảng phất là cùng một người, vẫn nằm ở nơi đó, những chuyện trong quá khứ chỉ như giấc mộng hoàng lương*, hắn vẫn ghé vào bên giường coi chừng người kia.
(*) Giấc mộng hoàng lương: “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Nhưng cũng chưa từng có thời khắc nào so được với bây giờ, cảm giác của hắn rõ ràng như thế, người nằm trên giường kia, không phải là Liên Canh, mà là Phượng Thương.
“Ưm…”. Trên giường truyền đến tiếng rên rỉ vô cùng nhỏ, Dục Trăn sửng sốt một chút, quay sang nhìn Phượng Thương, nhưng người trên giường không có chút động tĩnh, dường như đó là ảo giác của hắn vậy.
Qua một lúc, Phượng Thương mới nhíu mày, cúi đầu rên rỉ một tiếng, nhưng vẫn không mở mắt.
“Cẩn?”. Dục Trăn khẩn trương tới gần kêu một tiếng.
Phượng Thương vẫn như không nghe thấy được, qua một lúc lâu, mi tâm của y nhíu lại càng chặt hơn, hơi há miệng, hô hấp chậm chạp, như thể rất khó chịu.
“Cẩn? Tỉnh chưa? Cảm thấy thế nào?”. Dục Trăn ghé sát lại, đưa tay đặt lên trán y, cảm thấy lòng bàn tay cực kỳ nóng, trong lòng cả kinh, liền hiểu được vì sao.
Độc tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chất độc tích tụ trong người, đối với thân thể luôn không tốt, lúc này độc còn trong người phát tác, làm cho thân thể không chịu được nên mới phát sốt.
Lúc trước Dục Trăn vẫn luôn chiếu cố Liên Canh, đối với việc chăm sóc người bệnh cực kỳ quen thuộc, ngay lập tức phản ứng, vội đi vắt một cái khăn, đắp lên trán Phượng Thương, lại dém kín chăn cho y, mới ngồi xuống giường.
Phượng Thương ngủ cũng coi như yên ổn, chỉ thỉnh thoảng rên rỉ thành tiếng, Dục Trăn nghe thấy được trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể thay một cái khăn khác, nắm lấy tay của y, muốn làm cho y an tâm lại.
Tuyết dần dần ngừng rơi, bàn tay đang nắm lấy tay Phượng Thương của Dục Trăn cũng chảy mồ hôi, Dục Trăn giật mình muốn thu tay lại, lại cảm thấy Phượng Thương nắm chặt tay mình không chịu buông ra.
Cho rằng Phượng Thương sẽ tỉnh lại, Dục Trăn vội ghé sát lại nhìn, lại thấy Phượng Thương vẫn nhắm chặt mắt như trước, chỉ hơi giật giật môi, như là nói câu gì đó.
“Ngươi muốn gì sao?”. Dục Trăn bật thốt lên hỏi.
Giống như đáp lại câu hỏi của hắn, Phượng Thương lại nhẹ nhàng giật giật môi, nhưng vẫn không nghe được thanh âm.
Dục Trăn cứng người, thật lâu sau vẫn không động đậy.
Y đang gọi “ca ca”.
Không có âm thanh, thậm chí đôi môi khép mở kia cũng không giống như đang nói ra lời, Dục Trăn lại thấy rõ Phượng Thương đang gọi “ca ca”.
Một tiếng lại một tiếng, kêu lên trong mộng, lặng yên không chút tiếng động.
“Cẩn…”. Cúi đầu gọi một tiếng, đến cả Dục Trăn cũng không nhận ra sự đau đớn tràn đầy trong thanh âm của mình. Hắn chỉ biết Phượng Thương yếu ớt nằm ở đó im lặng mà kêu “ca ca” làm lòng hắn yêu thương không dứt.
Phượng Thương vẫn không tỉnh lại, chỉ nắm tay Dục Trăn chặt hơn, dùng sức làm Dục Trăn thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, đứng yên ở đó nhìn Phượng Thương im lặng kêu “ca ca, ca ca”, trong căn phòng tĩnh mịch, từng tiếng từng tiếng giống như chú ngữ vô tận, cùng những lời nói trong trí nhớ chồng chéo lên nhau, làm cho người ta sụp đổ.
Nói cho cùng, ngươi là đố kỵ Liên Nhi, không chịu tha cho hắn.
Ngươi tàn khốc bất nhân.
Lúc nghe những lời chỉ trích đó, người này lấy tâm trạng gì để nghe những lời đó? Y lấy tâm trạng gì để nói là mình sai An Nhiên đi giết ca ca y?
Chỉ có thời khắc này, mới có thể hiểu được những lời chỉ trích đó đối với người trước mặt có bao nhiêu thương tổn.
Y là một Hoàng đế, vì vậy y chỉ có thể làm theo đạo quân vương. Cho dù là ở trong mộng, cũng không cho phép mình yếu đuối mà kêu thành tiếng.
Dục Trăn ngồi ở đó thật lâu, cuối cùng thở một hơi thật dài, bên môi xẹt qua nụ cười khổ, nhìn người trên giường, thấp giọng nỉ non: “Ngươi nhanh chóng tỉnh lại đi, ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt… Nếu biết mình là Hoàng đế, sao lại còn đem mạng mình ra để giận dỗi với ta… Ngươi cũng quá tùy hứng rồi. Ta nên bắt…”.
“Dục… Trăn…”. Thanh âm như mèo kêu làm Dục Trăn ngừng lại, Dục Trăn chấn động toàn thân mở to mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Phượng Thương, một lát sau, trong mắt hắn hiện lên sự nghi hoặc.
Một dòng nước mắt theo khóe mắt Phượng Thương chảy xuống, rơi xuống chăn, giống như có thứ gì đó đánh vào lòng Dục Trăn, làm hắn buồn bực.
“Dục Trăn…”. Tiếng thứ hai có chút nghẹn ngào, nhưng nhẹ đến mức không nghe được.
Dục Trăn theo bản năng càng tăng thêm lực nắm chặt tay Phượng Thương, mở miệng muốn gọi một tiếng, mới phát hiện cổ họng bị chặn lại không nói nên lời.
Môi Phượng Thương nhẹ nhàng khép mở, nghe không thấy âm thanh.
Dục Trăn nhìn y im lặng kêu tên mình, kêu ca ca, ngắt quãng, nhưng không hề ngừng lại, giống như trong lòng rất đau đớn.
Vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên khuôn mặt Phượng Thương, rất giống rất giống, không khác gì Liên Canh, nếu không còn bộ dạng cao ngạo quý giá khi lên triều, lại mang theo ba phần tái nhợt, bảy phần yếu đuối, làm người ta thương tiếc.
Ta lớn lên không giống huynh ấy sao? Ta kém hơn huynh ấy sao? Ta không thể thay thế huynh ấy sao…
Nhớ lại những lời Phượng Thương nói rất lâu trước đây, Dục Trăn không khỏi cười khổ, vùi đầu nằm xuống bên giường, cảm thấy hơi ấm của Phượng Thương ngay dưới chóp mũi của mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, vô thức nói nhỏ: “Ngươi muốn thay thế hắn sao? Thay thế hắn… làm ta khó chịu sao?”.
Nếu đây là kết quả ngươi muốn, vậy ngươi đã làm được rồi. Cẩn.
Cái anh này đội trên đầu gọi là quan mao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook