Túy Nhược Thành Hoan
Quyển 1 - Chương 11

Không khí lập tức ngưng đọng lại, Phượng Thương nhắm chặt mắt không chịu mở ra, chỉ có thể cảm nhận Dục Trăn lại hơi trở mình, giống như là đứa nhỏ ngủ không an ổn muốn cọ cọ chăn trên người.

Cắn chặt môi dưới đến mức sắp chảy máu, chậm rãi thu hồi cánh tay, chịu đựng những đau đớn trong lòng, một cước đem Dục Trăn đạp xuống giường, căm hận mắng: “Ngươi thật biết cách làm ta mất hứng!”.

Đột ngột bị đá xuống giường, Dục Trăn liền thanh tỉnh tám phần, nghe thấy thanh âm của Phượng Thương nhất thời nhảy dựng lên, có chút mờ mịt mà nhìn về phía giường.

Phượng Thương ôm chăn đệm ngồi dậy, chăn đệm che hơn nửa người, mái tóc đen rơi xuống ngực nhưng cũng không che được những dấu vết của trận ân ái trên cơ thể, đôi mắt trừng lớn tràn ngập hơi nước, đôi môi bị cắn đến đỏ bừng thật sự là hấp dẫn đến cực điểm. Nhưng mà trong đôi mắt kia lại chứa đầy lửa giận, khuôn mặt lạnh lẽo, làm cho người khác không dám có ý niệm lộn xộn trong đầu.

“Cẩn?”. Thử gọi một tiếng, Dục Trăn thật cẩn thận mà nhìn người ngồi trên giường.

Một cái gối bị ném qua: “Cút! Ngươi thật là làm ta mất hứng… Ta đối với ngươi như vậy vẫn còn chưa đủ tốt sao? Ngươi không nên ép ta, không nên ép ta…”. Phượng Thương nghiến răng nghiến lợi nói, đem hết những đồ vật lung tung trên giường ném về phía Dục Trăn.

Chật vật tránh khỏi cái gối đang bay đến, lại bị một cái quần ném vào mặt, Dục Trăn trên người trần như nhộng xấu hổ đứng tại chỗ, cũng không tránh được tức giận: “Làm sao vậy? Ngươi lại làm sao vậy?”.

“Ta lại làm sao vậy?”. Phượng Thương tức giận đến độ hai mắt đỏ lên: “Là do ngươi muốn ta lập Hậu, nghĩ rằng ta tìm người khác sẽ không quấn lấy ngươi nữa đúng không? Ngươi chán ghét ta đúng hay không?”.

“Cố tình gây sự!”. Nhìn thấy một kiện quần áo lại bị ném về đây, Dục Trăn tiếp được, rống lên một câu.

“Ta sẽ không lập Hậu, sẽ không mặc cho các ngươi bài bố! Muốn lập thì ngươi làm Hoàng hậu của ta, nếu không đừng mơ tưởng ta lập Hậu!”.

Nghe thấy Phượng Thương nói càng lúc càng thái quá, Dục Trăn nhíu mày: “Đây không phải là chuyện đùa! Thiên hạ làm gì có đạo lý lập nam tử làm Hậu!”.

“Nếu vậy thì đừng mơ tưởng ta lập Hậu! Ngươi, ngươi, ngươi trở về nói với Lưu Hỉ, mơ tưởng! Mơ tưởng!”.

“Ta?”. Phượng Thương có chút mờ mịt.

Phượng Thương thiếu chút nữa là nghiến răng: “Ngươi không phải là muốn ta mau quyết định sao? Ta bây giờ nói với ngươi, ta không lập!”.

Dục Trăn hoảng hốt một chút, mới mơ hồ ý thức được đại khái là lúc nãy mình trong lúc mơ màng đã nói sai gì đó rồi, mới có thể chọc cho Phượng Thương tức giận đến như vậy, tức giận giảm bớt một nửa, khuyên nhủ y: “Được rồi, chuyện gì cũng từ từ, vừa rồi ta có nói gì ngươi cứ coi như là ta nói mơ đi, ngươi đừng tức giận, đừng tức giận…”.

Phượng Thương lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta không tức giận, ta rất bình tĩnh. Ta không lập Hậu, vì ngươi ta không lập, ta như vậy đã đủ tốt với ngươi chưa?”.

Nghe Phượng Thương lạnh giọng nói ra câu đó, lời nói vào tai lại giống như châm chọc, giống như trước kia, Dục Trăn không nhịn được mà cười lạnh: “Hoàng thượng cho đây là chuyện đùa sao, Hoàng hậu sao có thể không lập? Ngươi và ta đều là nam tử, có thể kéo dài được bao lâu?”.

Ngươi và ta đều là nam tử, có thể kéo dài được bao lâu.

Phượng Thương nhếch môi, tức giận trên mặt dần không còn, cũng không nói gì nữa.

Dục Trăn có thể cảm thấy không khí cứng lại, nhưng lời cũng nói ra rồi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói tiếp: “Hoàng thượng còn trẻ, hiện tại nhất thời tham luyến vui vẻ, nhưng có thể kéo dài được bao lâu? Không nói đến không có đạo lý lập nam tử làm Hậu, chuyện này cũng đã làm cho người khác nói ta và ngươi là quân thần mà lại có quan hệ bừa bãi, bêu danh thiên thu, Dục Trăn không muốn làm”.

Lời đồn đại vô căn cứ, bêu danh thiên thu, sợ rằng còn có tôn nghiêm của hắn còn quan trọng hơn nhiều so với tình cảm của y, với tấm lòng của y.

Ngay cả việc cầu hắn gọi một tiếng “Cẩn” hắn cũng không thật tâm gọi, nói rất nhiều lần là sẽ nhớ, nhưng chỉ cần hắn tức giận liền lập tức quên đi.

“Đi ra ngoài”. Không biết qua bao lâu, Phượng Thương mới thấp giọng nói, thanh âm mơ hồ chứa sương lạnh vạn năm: “Ta vẫn chưa muốn giết ngươi… Đi ra ngoài, ngươi cút ra ngoài cho ta!”.

Dục Trăn nhìn chằm chằm vào Phượng Thương, thấy trên mặt y không chút biến hóa, cuối cùng siết chặt tay, bước đến bên giường, không một tiếng động lấy quần áo của mình mặc vào, đi đến bên cửa sổ, lại liếc nhìn Phượng Thương một cái, lạnh lùng cười, theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Một lát sau đó, một thứ gì đó bay về phía cửa sổ, lớp giấy rách ra, thứ đồ kia rơi trên mặt đất, là một sợi dây buộc tóc bằng lụa.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Miên Hạ: “Hoàng thượng?”.

“Cút!”. Phượng Thương gào lại, ngoài cửa lại yên ắng trở lại, một lúc lâu sau, y chậm rãi thở ra, nửa nằm trên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ánh mặt như trăng, lại thủy chung không có nước mắt.

“Này, cữu cữu đặt tên cho đệ rồi sao?”. Trong trí nhớ hiện ra câu hỏi của đứa bé có khuôn mặt giống mình như đúc.

“Dạ… gọi là Phượng, Thương”. Y gian nan nhớ lại tên mình. “Phượng trong phượng hoàng, thương trong thương vong”.

“Thật là một cái tên không ra gì mà, đệ còn nhỏ như vậy mà sao lại chết chóc… Nhưng mà lòng cữu cữu hiện gì chỉ luôn nghĩ đến việc giành lại Thương Lan, đánh hạ Phượng Lâm không phải sao? Cái tên này cũng không tồi…”.

Y đưa tay qua cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của ca ca: “Ca ca cũng đi nói cữu cữu đặt cho một cái tên đi”.

Khi đó ca ca chỉ lắc đầu, cười nhạt: “Cữu cữu nói nếu muốn có tên thì phải có địa vị, thân thể ta không thích hợp làm Hoàng đế, nhưng nếu cả ta và đệ đều là Thế tử thì người ngồi lên ngai vàng sẽ là ta”.

Y mân mân môi, đôi mắt chứa đầy sương mù chưa tan đi. Lời nói của ca ca y đã sớm nghe qua nhiều lần, nhưng mà y luôn không rõ, vì cái gì mà ngay cả tên cũng không thể có.

“A, đúng rồi!”. Đột nhiên nhớ tới gì đó, y nhảy dựng lên, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, “Ca ca, đi thôi, đệ biết làm sao để huynh có tên rồi”.

“Hả?”.

Bởi vì mình bị thúc thúc giết phụ mẫu, đoạt ngôi vị, vì vậy nên mình và ca ca mới mất đi thân phận phải trốn đi, nhưng mà con cháu Hoàng tộc tên đã sớm được ghi trên gia phả. Bọn họ còn chưa sinh ra thì đã có tên rồi.

Y từng nghe Tần Bạc nói qua, thời điểm rời khỏi Thịnh kinh, nương có mang theo trên người một phần gia phả đã được sao chép, hiện tại nương đã chết, vậy gia phả có thể là nằm trên người cữu cữu cữu đi?

Hai người nắm tay thật chặt, tránh khỏi sự chú ý của các thúc bá, chạy vào thư phòng của cữu cữu.

Thật lâu thật lâu sau này, Phượng Thương vẫn còn nhớ rất rõ ràng những khẩn trương, hưng phấn và vui sướng khi đó, còn có bàn tay ca ca nắm tay mình dần dần ấm lên.

“Xem kìa, là tên của cha! Phía dưới chính là tên của chúng ta”. Y hưng phấn kêu lên, đem ca ca đang thở dốc kéo lại gần, để ca ca ngồi dựa vào mình, “Nào, đây là con trưởng, chính là ca ca đó, chữ này là… …”.

“Dục, phát âm giống với con cá bơi dưới nước vậy, chính là ý tứ tốt đẹp”.*

(*) Chữ “Dục” đọc là “yù” còn “con cá” đọc là “yú”

Y nở nụ cười: “Vẫn là ca ca lợi hại! Đó chính là tên huynh, Dục Lạc”.

“Ừ ừ”. Khi đó ca ca chỉ cười qua loa lấy lệ, cũng không để ý đến. Ca ca sáp đến gần: “Vậy của đệ đâu? Ta xem xem… Dục Cẩn?”.

“Dục… Cẩn? Tên của đệ vốn là Dục Cẩn? Không phải là Phượng Thương?”.

“Ừ, gọi là Cẩn”.

Mũi có chút cay cay, nhịn không được mà kéo ca ca: “Gọi thêm một lần nữa đi”.

Ca ca cười đưa tay qua nhéo nhéo cái mũi y: “Cẩn”.

“Gọi thêm một lần nữa”.

“Cẩn”.

“Gọi thêm một lần nữa, một lần nữa…”.

“Thật là không có biện pháp với đệ mà! Cẩn, Cẩn, Tiểu Cẩn Nhi”.

“Ca ca, những lúc không có ai, huynh gọi tên của đệ được không?”.

Ca ca đã chết rồi.

Không còn ai cười sủng nịnh với y, gọi y là “Cẩn, Cẩn, Tiểu Cẩn Nhi” nữa rồi.

Cuối hè Chân Minh năm thứ hai, Chân Minh đế khâm điểm, nhân sĩ Phượng Lâm Lưu Hỏa là tân khoa Trạng nguyên, theo tiền lệ phong làm Hàn Lâm viện tu soạn.

Cùng ngày, Chân Minh đế hạ chỉ, lập nguyên Huyên Thần cung Huệ phi, nữ nhi của đương triều Thái bảo Thành Thúc Duyên, Thành Y Sở làm Hoàng hậu, cũng phong thứ nữ của đương triều Tả thừa tướng Nhan Trọng Nghi, Nhan Sơ làm phi, ban cho Doanh Hậu cung, ngày sáu tháng chín Chân Minh năm thứ hai sinh thần hai mươi tuổi của Hoàng đế cùng cử hành đại điển sắc phong.

Nhưng mà, ngày năm tháng chín, trước đại điển sắc phong này lại làm cho cả Hoàng thành Thịnh kinh một phen rối loạn.

“Đại ca, gần đây huynh dường như rất ít khi tiến cung?”. Tiểu Liễu nhìn Dục Trăn đang ngồi chậm rãi ăn điểm tâm, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Dục Trăn cầm lấy một cái bánh bao cho vào miệng, uống hết nửa chén cháo, mới ung dung nói: “Dù sao thì Vương gia cũng không cần vào triều, trước đây cần mẫn như vậy, hiện tại không đi cũng không bị trách móc, ta hà tất phải dậy sớm?”.

Tiểu Liễu nhìn hai bên một chút, như thế nào cũng không thấy thích hợp, nhịn không được hỏi: “Vậy đại điển lập Hậu của Hoàng thượng ngày mai, đại ca cũng không tiến cung sao?”.

Dục Trăn nở nụ cười: “Sao có thể không đi? Ngươi cũng muốn đi xem?”.

“Không phải, không phải!”. Tiểu Liễu cuống quýt xoa tay, đại ca là Tĩnh vương, đến lúc đó nhất định sẽ nhìn thấy Hoàng thượng, lần trước Hoàng thượng đến Tĩnh vương phủ, chính mình nói ra những lời kia, lúc đó không truy cứu thì thôi, ai dám chắc rằng Hoàng thượng sẽ không tính nợ một lần.

Tiểu Liễu đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng chân dồn dập, ngẩng đầu một cái, lại thấy người đang đi nhanh vào phòng khách không phải là hạ nhân Tĩnh vương phủ, mà là người bên cạnh Hoàng thượng Đình úy Chiếu Lô, quản gia thì đầu đầy mồ hôi đuổi theo phía sau, một bên thở hồng hộc giải thích: “Gia, là vậy, vị đại nhân này cứng rắn muốn xông vào… …”.

Dục Trăn ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Chiếu Lô hốt hoảng, không khỏi nhíu máy một cái, lại chế giễu mà hừ một tiếng, phất phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi”. Chờ quản gia lui ra, hắn mới chuyển hướng sang Chiếu Lô: “Không biết có chuyện gì quan trọng mà làm cho Chiếu Lô đại nhân xông vào Tĩnh vương phủ vậy?”.

“Vương gia tha tội!”. Chiếu Lô không chút do dự xin lỗi, “Chuyện quá khẩn cấp, Chiếu Lô chỉ có thể quá phận”.

“Chuyện gì?”.

Chiếu Lô mở miệng định nói, lại nhìn thấy Tiểu Liễu đứng một bên nhìn mình không chớp mắt, lại vội vã ngừng miệng, có chút khó khăn nhìn Dục Trăn: “Vương gia, vị này…”.

Dục Trăn nhìn theo ánh mắt của hắn, dừng một chút, cuối cùng nói: “Tiểu Liễu, đệ…”.

Tiểu Liễu lập tức phản ứng, cười xán lạn: “Đệ qua trù phòng múc thêm chút cháo”, dứt lời, không đợi Dục Trăn đáp lại liền xoay người chạy thật nhanh ra đại sảnh.

“Chậm một chút, cẩn thận ngã”. Dục Trăn không yên tâm mà nói theo một câu, chờ cho thân ảnh Tiểu Liễu biến mất ở ngoài cửa, hắn mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chiếu Lô: “Chiếu Lô đại nhân hiện tại có thể nói được chưa?”.

Chiếu Lô liền vội vàng gật đầu, rồi lại chần chừ một chút mới nói: “Xin hỏi Vương gia… Hoàng thượng có ở chỗ Vương gia không?”.

Sắc mặt Dục Trăn lập tức biến đổi: “Có ý gì?”.

“Thật sự không ở đây sao?”. Mặt mày Chiếu Lô xám như tro, lầm bầm hỏi lại một câu, “ùm” một tiếng quỳ xuống: “Vương gia, Hoàng thượng, không thấy Hoàng thượng!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương