Túy Mộng
-
Chương 15: Phiên ngoại – Văn Thanh Dương
Ta là con của kĩ nữ…
Điều này ta chưa từng kể với ai cả, đặc biệt là Cao Văn, không phải là ta không tin tưởng hắn, mà là ta cực kì căm ghét hắn đồng tình và thương hại.
Hồi nhỏ, ta cùng mẹ lênh đênh trên hoa thuyền. Mỗi đêm lại có một nam nhân xa lạ ôm lấy mẹ ta, ta thường nép tại mép thuyền nhìn vào bờ, thành Kì Châu sáng rực đèn, còn sáng hơn bất kì ngôi sao nào…
Không hiểu sao khi gặp Cao Văn, hắn lại khiến ta nhớ lại những thứ này. Hắn, tại Nghênh Hương lầu ngồi cách xa ta vài dãy bàn, mang tâm lý xem kịch vui mà nhìn ta đùa giỡn tiểu cô nương, còn hướng ta cười một cái. Ta lại nhớ ở thành Kì Châu mỗi khi ta và mẹ xuống phố, những đứa trẻ nhìn chúng ta chỉ trỏ cũng mang ánh mắt y sì như vậy, đầy rẫy tò mò cùng coi thường, ta và mẹ chỉ có thể cứ thế bước đi, cúi thấp mặt, mặc kệ những lời nhạo báng. Một đứa nhỏ cầm đá ném chúng ta, ta liền xông ra đánh hắn thành đầu heo, khi ta tỉnh táo lại, thì người bị ta đánh bầm dập ở dưới thân đã là tên nhóc Cao Văn rồi.
Ta cực kì ghét hắn, làn da yếu nhớt, cơ thể gày gò đào không ra một lạng thịt cùng cái bản mặt khinh khỉnh, lúc bào cũng như đang diễu cợt người khác. Bị ta đánh một trận thừa sống thiếu chết như vậy, hắn lại phát điên quấn lấy ta, cùng một bộ dáng khiến người chán ghét.
Bài bạc, phiêu kĩ, rượu chè…
Đây là thế giới của ta, ngay khi cực nhọc thoát ra khỏi thế giới đó, ngay cả khi phải nhận cha đẻ mình làm nghĩa phụ, ta lại một lần nữa bò trở về thế giới đó. Nghe thật nực cười. Căm ghét nó bao nhiêu, ta lại vì nó mà sống được, vì nó mà có tiền bạc, địa vị. Như thể ta đang tự hủy hoại bản thân mình vậy, thế nhưng khi gặp được Cao Văn ta liền nghĩ…
Dù có hủy hoại bản thân mình, ta vẫn muốn hủy hoại hắn trước.
Cao Văn khinh khi, Cao Văn giả giối, Cao Văn buồn rầu, Cao Văn vui vẻ. Chỉ là hắn chưa từng tức giận. Khi ta mượn rượu đặt hắn ở dưới thân, đáy mắt hắn lóe lên sát ý cùng căm hận rõ ràng, rõ ràng đến mức ta thấy hưng phấn. Hắn như một con thú non bị thương, điên cuồng giẫy giụa dưới thân ta. Phải như thế chứ, như thế thì cuộc chơi này mới có ý nghĩa được. Ta liếm môi, ghì chặt hắn lại trong vòng tay mình.
Thế nhưng, Cao Văn ơi là Cao Văn…
Ta đã quên hắn là Cao Văn, dù thế nào cũng không thể để ta được như ý, hắn cư nhiên tránh ta. Từ sau lần đó, bất luận ta làm việc gì hắn cũng chẳng lộ ra biểu cảm đấy nữa, một mặt khinh khỉnh thản nhiên khiến người ta hận đến nỗi muốn đập nát nó.
Ngay cả khi ta mượn thế lực của Thế tử gây khó dễ cho Cao gia…
Ngay cả khi ta gài tam ca của hắn tại kĩ viên khiến Cao gia hắn mất mặt…
Ngay cả khi ta khiến cho con ả Tiểu Ngọc, hôn thê của hắn mu muội, nhất định đòi từ hôn, tiến cung…
Hắn vẫn cao cao tại thượng như thế, không sao cả. Nhưng chỉ một chút run rẩy thôi, ta biết ta bắt được con mồi này rồi. Lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng liền, ta mỉm cười vui vẻ chờ con mồi được chọn tự động tiến đến tay mình, cũng là lần đầu tiên ta bỏ nhiều công sức đến thế.
Đây chỉ thuần túy là một cuộc chơi.
Thế nhưng giam lỏng Cao Văn tại phủ đệ rồi, hao đủ tâm tư để hắn không thể rời khỏi. Thì người đang bị hủy hoại, đang bấn loạn dường như không phải là hắn, mà là ta.
Có thể tùy thời, tùy khắc nhìn thấy hắn trong tầm mắt mình, có thể biết được hắn đang làm gì, có thể tùy thời tùy khắc chạm vào hắn, hủy hoại hắn, nhưng ta vẫn không làm cách nào mà thỏa mãn được. Mặc kệ ta làm những gì, hắn vẫn cách rất xa ta. Vẫn như khi còn nhỏ, ta đứng ở mép thuyền trông ra, nhìn thứ không thuộc về mình.
“Ta rất muốn đến xem thử xem con chim nhỏ mà ngươi nhốt trong lồng kia là như thế nào? Có thể khiến Văn Đại thiếu gia hao tâm đến như vậy xem ra cũng không tệ.”
Ta chẳng nói gì, chỉ nốc cạn chén rượu, mặc cho tên trước mặt nói tiếp.
“Nghe nói là ngũ thiếu gia của Cao gia. Thân thế cũng không nhỏ, mà sao trước giờ ta chưa từng để ý đến hắn, một mỹ thiếu niên à?”
Ta hất chén rượu đang uống dở vào mặt tên trước mặt, lạnh giọng nói.
“Ít nhìn ngó đến thứ không phải của mình thôi.”
Nam tử cũng không phát giận, thản nhiên lôi ra một chiếc khăn lụa thượng đẳng lau đi vết rượu trên mặt.
“Văn Thanh Dương à, ngươi mà cũng có bộ mặt như thế này, làm người ta chết cười. Ngươi xác định con chim nhỏ của ngươi chỉ là chơi đùa…?”
Ta trả tiền rồi đi về, không tái dây dưa cùng tên kia. Văn Thanh Dương ta lại cần phải để một người tầm thường tên là Cao Văn vào mắt sao.
Kì thực gương mặt hắn không đẹp cùng thân hình không quá xuất chúng, so với bất kì nữ nhân hay thiếu niên ta từng ôm qua đều không thể bằng được, nhưng so với bọn họ ta lại càng muốn hôn hắn hơn, muốn ôm hắn hơn, không thể ngừng lại được. Ở hắn lại có khí tức ôn hòa thản nhiên khiến người ta muốn thân cận mà chính bản thân hắn cũng không nhận thức được. Mà càng nhiều người biết đến hắn, ta lại càng muốn đem hắn giấu đi, cất giữ cho riêng mình, khiến bất cứ ai cũng không thể chạm vào.
Dục vọng độc chiếm này, đối với ta thật điên cuồng, xa lạ, cũng thật xa xỉ.
Ta dẫn theo hắn cùng tên béo Đinh Nhất Tần đi Kỳ Châu. Nơi này là nơi ta rất muốn đến nhưng lại cũng không dám trở lại, nói thế nào thì nói, ta vẫn muốn mang hắn theo. Ta muốn biết rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ gì, cũng muốn biết trong lòng ta nghĩ gì. Trong cuộc chơi này, ta hay hắn, ai mới có thể rút ra được mà không sứt mẻ gì đây.
Ở Kì Châu, so với ở kinh thành thì kém hơn nhưng ta vẫn có vài sòng bạc, vài tửu lầu, còn buôn cả á phiện, cái thứ độc dược này buôn một lãi mười, đem đến cho ta không ít tiền tài cùng thế lực, cũng khiến ta nắm được trong tay không ít người. Cái thứ độc dược này lại dễ dàng khiến cho người ta mê muội. Nếu không ngại phủ tướng quân luôn nhòm ngó ta thì phỏng chừng ta đã rải trắng cả kinh thành thứ bột này rồi.
Đinh Nhất Tần là con nghiện, ngay từ đầu hắn đã bị ta lợi dụng, cùng cha hắn để tuồn thứ này vào trong chốn quan lại, mà chính hắn cũng chẳng biết, thứ cha hắn tặng cho Vương đại nhân, Lý đại nhân là cái gì. Quả thực ngu ngốc đến mức chết cũng không biết vì sao lại chết.
Con nhãi ranh Trần Tiểu Ngọc cũng không ngoại lệ, thế nhưng thế tử có âm mưu gì trong hoàng thất chính ta cũng không rõ, chỉ là tiện tay kiếm cho hắn một con sơn dương tế thần. Phỏng chừng con nhãi này vào trong hoàng cung cũng chẳng thể sống lâu được.
Kì thực, ta cũng thỉnh thoảng dùng một ít thuốc lên Cao Văn, đủ để hắn không nhận ra, loại này tương đối đặc biệt, chẳng đủ để làm hắn nghiện, chỉ khiến đầu óc hắn mơ hồ. Cao Văn không giống hai người kia, hắn đủ thông minh, đủ cảnh giác, ta thì lại không đủ tự tin để lừa hắn.
Cao Văn nghi ngờ ta, hắn bí mật dò hỏi, điều tra ta không phải ta không biết, chỉ là đúng đến những điểm mấu chốt thì hắn lại dừng lại. Tựa như một ván cờ lớn mà cả ta lẫn hắn đều muốn chơi cùng nhau thêm một lúc nữa.
Mấy ngày ở Kì Châu, Cao Văn hắn rất bất an, hầu hết đều ở trong khách điếm mờ mờ mịt mịt đếm ngày về lại kinh thành, như một con thú nhỏ đột ngột bị lôi ra khỏi tổ, bị hoảng sợ vậy. Ta không hiểu nổi lo lắng trong lòng hắn, nhưng lại vì bộ dáng của hắn bật cười, rồi chả hiểu tại sao lại có hứng kéo hắn xuống xem hội hoa đăng.
Phải rồi, đây đều là những việc mà khi còn nhỏ ta muốn làm…
Hồi đó ta ở trên hoa thuyền, kí ức vui vẻ nhất chính là vào đêm hội hoa đăng, ta trốn mẹ, nhảy lên bờ, rồi chạy chân trần giữa những hàng hoa đăng sáng rực. Một đứa nhỏ như ta không có tiền, chẳng có thể mua được gì, chỉ có thể thèm thuồng nhìn những món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, những đứa nhỏ kéo tay mẹ oa oa đòi một món đồ ăn vặt, thế nhưng chỉ ngắm nhìn không thôi ta cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
… cho đến khi ăn miếng mứt hồng ở trên tay của Cao Văn, hóa ra thứ này ngọt vậy.
Ta nhìn Cao Văn ôm đồ đạc lỉnh kỉnh mà hắn cương quyết mua tự dưng lại thấy thỏa mãn.
Cao Văn lúc nào cũng yên lặng bám theo ta, lại có thể vui vẻ như một đứa nhóc vì một bát đồ ăn vặt mua hai đồng ở dọc đường.
Cao Văn đối với cái gì cũng tròn mắt, ngơ ngác.
Đêm đó, có những thứ rục rịch thay đổi. Ta nhìn cái mũi đỏ hồng vì lạnh của hắn mà khẽ hôn lên…
Thực ra nếu như ta và hắn, mỗi người đều không cố chấp đến vậy thì moị chuyện sẽ khác.
Hoặc nếu như đêm hôm đó ta không vì giận dỗi mà để lạc mất hắn. Lúc quay đầu lại thì đã không thấy hắn ở sau lưng ta nữa. Kì thực mọi việc rất đơn giản, hắn muốn cái gì ta lại không thể cho hắn được đây, huống chi chỉ là một chiếc đèn lồng. Thế nhưng cư nhiên hắn lại nhận một chiếc đèn lồng của nữ tử đem về…
Mọi chuyện lại đi theo một hướng mà chính ta không thể kiểm soát được.
Cao Văn, Cao Văn…
Ta vì hắn mà giết đi người của mình, thế nhưng nhìn thấy hắn bị trói nghiến trên mặt đất, bị tên đàn ông khác đùa bỡn, ta không thể kiềm chế được bản thân mà nổi điên.
Ta biết, Cao Văn, hắn đoán ra được rồi, tất cả những việc ta làm.
Hắn bị thuốc làm cho mơ mơ hồ hồ, nằm trên sàn xe ngựa mở trừng trừng mà oán trách ta. Trách ta vì cái gì, trách ta vì ta buôn kĩ nữ hay trách ta vì đã bán tiểu muội mà ngươi muốn cứu vào kĩ viện rồi. Ta nắm lấy cằm hắn bắt hắn nhìn thẳng vào mình, tự dưng lại có cảm giác bất lực.
Cao Văn, tại sao hắn lại không thể nhìn một mình ta…
Trò chơi kết thúc …
Một số việc ở kinh thành của ta bại lộ, Mã Hướng không ngần ngại dồn ép ta vào đường cùng. Thế cục xoay vần, Trần Tiểu Ngọc ở trong hoàng cung bị người ám toán, thế tử cũng bị giam lỏng, một loạt tài sản của ta ở kinh thành bị nhòm ngó, việc làm ăn bị gây khó dễ. Ta trả Cao Văn về Cao gia, chung quy lại vẫn là ta lấy trộm một món đồ không thuộc về mình. Rời khỏi kinh thành, tạm thời đóng cửa mấy tửu lâu, sòng bài, kĩ viện, phủi sạch đi mấy thứ không sạch sẽ có liên quan đến ta, chính mình thì đi khắp đại giang Nam Bắc, lúc nào cũng có đường lui cả. Ta cũng chẳng phải lo Cao Văn hay Đinh Nhất Tần bán rẻ ta, vì Đinh Nhất Tần thì không biết gì, còn Cao Văn hắn có biết cũng chẳng có chứng cớ.
Mã Hướng chẳng thể làm gì ta, thế nhưng mỗi lúc nhìn hai bàn tay mình trống trơn, ta lại không nhịn được nhớ tới lúc ôm người kia vào lòng. Ta đã tính toán đường lui cho mình, chỉ có một điều ta không tính được, dù bỏ đi tất cả, vẫn có một thứ tại kinh thành ta không buông bỏ được.
Cao Văn, Cao Văn…
Xem ra, ván cờ giữa ta và ngươi, ta đã định trước là thua rồi…
=================================
[Hoàn]
Điều này ta chưa từng kể với ai cả, đặc biệt là Cao Văn, không phải là ta không tin tưởng hắn, mà là ta cực kì căm ghét hắn đồng tình và thương hại.
Hồi nhỏ, ta cùng mẹ lênh đênh trên hoa thuyền. Mỗi đêm lại có một nam nhân xa lạ ôm lấy mẹ ta, ta thường nép tại mép thuyền nhìn vào bờ, thành Kì Châu sáng rực đèn, còn sáng hơn bất kì ngôi sao nào…
Không hiểu sao khi gặp Cao Văn, hắn lại khiến ta nhớ lại những thứ này. Hắn, tại Nghênh Hương lầu ngồi cách xa ta vài dãy bàn, mang tâm lý xem kịch vui mà nhìn ta đùa giỡn tiểu cô nương, còn hướng ta cười một cái. Ta lại nhớ ở thành Kì Châu mỗi khi ta và mẹ xuống phố, những đứa trẻ nhìn chúng ta chỉ trỏ cũng mang ánh mắt y sì như vậy, đầy rẫy tò mò cùng coi thường, ta và mẹ chỉ có thể cứ thế bước đi, cúi thấp mặt, mặc kệ những lời nhạo báng. Một đứa nhỏ cầm đá ném chúng ta, ta liền xông ra đánh hắn thành đầu heo, khi ta tỉnh táo lại, thì người bị ta đánh bầm dập ở dưới thân đã là tên nhóc Cao Văn rồi.
Ta cực kì ghét hắn, làn da yếu nhớt, cơ thể gày gò đào không ra một lạng thịt cùng cái bản mặt khinh khỉnh, lúc bào cũng như đang diễu cợt người khác. Bị ta đánh một trận thừa sống thiếu chết như vậy, hắn lại phát điên quấn lấy ta, cùng một bộ dáng khiến người chán ghét.
Bài bạc, phiêu kĩ, rượu chè…
Đây là thế giới của ta, ngay khi cực nhọc thoát ra khỏi thế giới đó, ngay cả khi phải nhận cha đẻ mình làm nghĩa phụ, ta lại một lần nữa bò trở về thế giới đó. Nghe thật nực cười. Căm ghét nó bao nhiêu, ta lại vì nó mà sống được, vì nó mà có tiền bạc, địa vị. Như thể ta đang tự hủy hoại bản thân mình vậy, thế nhưng khi gặp được Cao Văn ta liền nghĩ…
Dù có hủy hoại bản thân mình, ta vẫn muốn hủy hoại hắn trước.
Cao Văn khinh khi, Cao Văn giả giối, Cao Văn buồn rầu, Cao Văn vui vẻ. Chỉ là hắn chưa từng tức giận. Khi ta mượn rượu đặt hắn ở dưới thân, đáy mắt hắn lóe lên sát ý cùng căm hận rõ ràng, rõ ràng đến mức ta thấy hưng phấn. Hắn như một con thú non bị thương, điên cuồng giẫy giụa dưới thân ta. Phải như thế chứ, như thế thì cuộc chơi này mới có ý nghĩa được. Ta liếm môi, ghì chặt hắn lại trong vòng tay mình.
Thế nhưng, Cao Văn ơi là Cao Văn…
Ta đã quên hắn là Cao Văn, dù thế nào cũng không thể để ta được như ý, hắn cư nhiên tránh ta. Từ sau lần đó, bất luận ta làm việc gì hắn cũng chẳng lộ ra biểu cảm đấy nữa, một mặt khinh khỉnh thản nhiên khiến người ta hận đến nỗi muốn đập nát nó.
Ngay cả khi ta mượn thế lực của Thế tử gây khó dễ cho Cao gia…
Ngay cả khi ta gài tam ca của hắn tại kĩ viên khiến Cao gia hắn mất mặt…
Ngay cả khi ta khiến cho con ả Tiểu Ngọc, hôn thê của hắn mu muội, nhất định đòi từ hôn, tiến cung…
Hắn vẫn cao cao tại thượng như thế, không sao cả. Nhưng chỉ một chút run rẩy thôi, ta biết ta bắt được con mồi này rồi. Lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng liền, ta mỉm cười vui vẻ chờ con mồi được chọn tự động tiến đến tay mình, cũng là lần đầu tiên ta bỏ nhiều công sức đến thế.
Đây chỉ thuần túy là một cuộc chơi.
Thế nhưng giam lỏng Cao Văn tại phủ đệ rồi, hao đủ tâm tư để hắn không thể rời khỏi. Thì người đang bị hủy hoại, đang bấn loạn dường như không phải là hắn, mà là ta.
Có thể tùy thời, tùy khắc nhìn thấy hắn trong tầm mắt mình, có thể biết được hắn đang làm gì, có thể tùy thời tùy khắc chạm vào hắn, hủy hoại hắn, nhưng ta vẫn không làm cách nào mà thỏa mãn được. Mặc kệ ta làm những gì, hắn vẫn cách rất xa ta. Vẫn như khi còn nhỏ, ta đứng ở mép thuyền trông ra, nhìn thứ không thuộc về mình.
“Ta rất muốn đến xem thử xem con chim nhỏ mà ngươi nhốt trong lồng kia là như thế nào? Có thể khiến Văn Đại thiếu gia hao tâm đến như vậy xem ra cũng không tệ.”
Ta chẳng nói gì, chỉ nốc cạn chén rượu, mặc cho tên trước mặt nói tiếp.
“Nghe nói là ngũ thiếu gia của Cao gia. Thân thế cũng không nhỏ, mà sao trước giờ ta chưa từng để ý đến hắn, một mỹ thiếu niên à?”
Ta hất chén rượu đang uống dở vào mặt tên trước mặt, lạnh giọng nói.
“Ít nhìn ngó đến thứ không phải của mình thôi.”
Nam tử cũng không phát giận, thản nhiên lôi ra một chiếc khăn lụa thượng đẳng lau đi vết rượu trên mặt.
“Văn Thanh Dương à, ngươi mà cũng có bộ mặt như thế này, làm người ta chết cười. Ngươi xác định con chim nhỏ của ngươi chỉ là chơi đùa…?”
Ta trả tiền rồi đi về, không tái dây dưa cùng tên kia. Văn Thanh Dương ta lại cần phải để một người tầm thường tên là Cao Văn vào mắt sao.
Kì thực gương mặt hắn không đẹp cùng thân hình không quá xuất chúng, so với bất kì nữ nhân hay thiếu niên ta từng ôm qua đều không thể bằng được, nhưng so với bọn họ ta lại càng muốn hôn hắn hơn, muốn ôm hắn hơn, không thể ngừng lại được. Ở hắn lại có khí tức ôn hòa thản nhiên khiến người ta muốn thân cận mà chính bản thân hắn cũng không nhận thức được. Mà càng nhiều người biết đến hắn, ta lại càng muốn đem hắn giấu đi, cất giữ cho riêng mình, khiến bất cứ ai cũng không thể chạm vào.
Dục vọng độc chiếm này, đối với ta thật điên cuồng, xa lạ, cũng thật xa xỉ.
Ta dẫn theo hắn cùng tên béo Đinh Nhất Tần đi Kỳ Châu. Nơi này là nơi ta rất muốn đến nhưng lại cũng không dám trở lại, nói thế nào thì nói, ta vẫn muốn mang hắn theo. Ta muốn biết rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ gì, cũng muốn biết trong lòng ta nghĩ gì. Trong cuộc chơi này, ta hay hắn, ai mới có thể rút ra được mà không sứt mẻ gì đây.
Ở Kì Châu, so với ở kinh thành thì kém hơn nhưng ta vẫn có vài sòng bạc, vài tửu lầu, còn buôn cả á phiện, cái thứ độc dược này buôn một lãi mười, đem đến cho ta không ít tiền tài cùng thế lực, cũng khiến ta nắm được trong tay không ít người. Cái thứ độc dược này lại dễ dàng khiến cho người ta mê muội. Nếu không ngại phủ tướng quân luôn nhòm ngó ta thì phỏng chừng ta đã rải trắng cả kinh thành thứ bột này rồi.
Đinh Nhất Tần là con nghiện, ngay từ đầu hắn đã bị ta lợi dụng, cùng cha hắn để tuồn thứ này vào trong chốn quan lại, mà chính hắn cũng chẳng biết, thứ cha hắn tặng cho Vương đại nhân, Lý đại nhân là cái gì. Quả thực ngu ngốc đến mức chết cũng không biết vì sao lại chết.
Con nhãi ranh Trần Tiểu Ngọc cũng không ngoại lệ, thế nhưng thế tử có âm mưu gì trong hoàng thất chính ta cũng không rõ, chỉ là tiện tay kiếm cho hắn một con sơn dương tế thần. Phỏng chừng con nhãi này vào trong hoàng cung cũng chẳng thể sống lâu được.
Kì thực, ta cũng thỉnh thoảng dùng một ít thuốc lên Cao Văn, đủ để hắn không nhận ra, loại này tương đối đặc biệt, chẳng đủ để làm hắn nghiện, chỉ khiến đầu óc hắn mơ hồ. Cao Văn không giống hai người kia, hắn đủ thông minh, đủ cảnh giác, ta thì lại không đủ tự tin để lừa hắn.
Cao Văn nghi ngờ ta, hắn bí mật dò hỏi, điều tra ta không phải ta không biết, chỉ là đúng đến những điểm mấu chốt thì hắn lại dừng lại. Tựa như một ván cờ lớn mà cả ta lẫn hắn đều muốn chơi cùng nhau thêm một lúc nữa.
Mấy ngày ở Kì Châu, Cao Văn hắn rất bất an, hầu hết đều ở trong khách điếm mờ mờ mịt mịt đếm ngày về lại kinh thành, như một con thú nhỏ đột ngột bị lôi ra khỏi tổ, bị hoảng sợ vậy. Ta không hiểu nổi lo lắng trong lòng hắn, nhưng lại vì bộ dáng của hắn bật cười, rồi chả hiểu tại sao lại có hứng kéo hắn xuống xem hội hoa đăng.
Phải rồi, đây đều là những việc mà khi còn nhỏ ta muốn làm…
Hồi đó ta ở trên hoa thuyền, kí ức vui vẻ nhất chính là vào đêm hội hoa đăng, ta trốn mẹ, nhảy lên bờ, rồi chạy chân trần giữa những hàng hoa đăng sáng rực. Một đứa nhỏ như ta không có tiền, chẳng có thể mua được gì, chỉ có thể thèm thuồng nhìn những món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, những đứa nhỏ kéo tay mẹ oa oa đòi một món đồ ăn vặt, thế nhưng chỉ ngắm nhìn không thôi ta cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
… cho đến khi ăn miếng mứt hồng ở trên tay của Cao Văn, hóa ra thứ này ngọt vậy.
Ta nhìn Cao Văn ôm đồ đạc lỉnh kỉnh mà hắn cương quyết mua tự dưng lại thấy thỏa mãn.
Cao Văn lúc nào cũng yên lặng bám theo ta, lại có thể vui vẻ như một đứa nhóc vì một bát đồ ăn vặt mua hai đồng ở dọc đường.
Cao Văn đối với cái gì cũng tròn mắt, ngơ ngác.
Đêm đó, có những thứ rục rịch thay đổi. Ta nhìn cái mũi đỏ hồng vì lạnh của hắn mà khẽ hôn lên…
Thực ra nếu như ta và hắn, mỗi người đều không cố chấp đến vậy thì moị chuyện sẽ khác.
Hoặc nếu như đêm hôm đó ta không vì giận dỗi mà để lạc mất hắn. Lúc quay đầu lại thì đã không thấy hắn ở sau lưng ta nữa. Kì thực mọi việc rất đơn giản, hắn muốn cái gì ta lại không thể cho hắn được đây, huống chi chỉ là một chiếc đèn lồng. Thế nhưng cư nhiên hắn lại nhận một chiếc đèn lồng của nữ tử đem về…
Mọi chuyện lại đi theo một hướng mà chính ta không thể kiểm soát được.
Cao Văn, Cao Văn…
Ta vì hắn mà giết đi người của mình, thế nhưng nhìn thấy hắn bị trói nghiến trên mặt đất, bị tên đàn ông khác đùa bỡn, ta không thể kiềm chế được bản thân mà nổi điên.
Ta biết, Cao Văn, hắn đoán ra được rồi, tất cả những việc ta làm.
Hắn bị thuốc làm cho mơ mơ hồ hồ, nằm trên sàn xe ngựa mở trừng trừng mà oán trách ta. Trách ta vì cái gì, trách ta vì ta buôn kĩ nữ hay trách ta vì đã bán tiểu muội mà ngươi muốn cứu vào kĩ viện rồi. Ta nắm lấy cằm hắn bắt hắn nhìn thẳng vào mình, tự dưng lại có cảm giác bất lực.
Cao Văn, tại sao hắn lại không thể nhìn một mình ta…
Trò chơi kết thúc …
Một số việc ở kinh thành của ta bại lộ, Mã Hướng không ngần ngại dồn ép ta vào đường cùng. Thế cục xoay vần, Trần Tiểu Ngọc ở trong hoàng cung bị người ám toán, thế tử cũng bị giam lỏng, một loạt tài sản của ta ở kinh thành bị nhòm ngó, việc làm ăn bị gây khó dễ. Ta trả Cao Văn về Cao gia, chung quy lại vẫn là ta lấy trộm một món đồ không thuộc về mình. Rời khỏi kinh thành, tạm thời đóng cửa mấy tửu lâu, sòng bài, kĩ viện, phủi sạch đi mấy thứ không sạch sẽ có liên quan đến ta, chính mình thì đi khắp đại giang Nam Bắc, lúc nào cũng có đường lui cả. Ta cũng chẳng phải lo Cao Văn hay Đinh Nhất Tần bán rẻ ta, vì Đinh Nhất Tần thì không biết gì, còn Cao Văn hắn có biết cũng chẳng có chứng cớ.
Mã Hướng chẳng thể làm gì ta, thế nhưng mỗi lúc nhìn hai bàn tay mình trống trơn, ta lại không nhịn được nhớ tới lúc ôm người kia vào lòng. Ta đã tính toán đường lui cho mình, chỉ có một điều ta không tính được, dù bỏ đi tất cả, vẫn có một thứ tại kinh thành ta không buông bỏ được.
Cao Văn, Cao Văn…
Xem ra, ván cờ giữa ta và ngươi, ta đã định trước là thua rồi…
=================================
[Hoàn]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook