Túy Linh Lung
Chương 150: Vân đi thương ngô tương thủy thâm

Vào tháng năm, hoa lan ở Thanh Hoa Đài nở rộ, tu chi thúy diệp sum sê, tuyết sắc tố nhan, ngọc cốt băng tâm, tùng tùng đám đám làm đẹp cho lan trì ngự uyển, đẹp không sao tả xiết.

Dạ Thiên Lăng hôm nay đến Thanh Hoa đài, thấy Khanh Trần còn ngủ chưa tỉnh, liền một mình ngồi ở bên người nàng trong chốc lát. Lan hương như lũ, thản nhiên miểu miểu, quanh quẩn quỳnh giai ngọc lan, sau giữa trưa, Thanh Hoa đài im lặng tựa hồ có thể cảm giác được hương khí lan chỉ trôi nổi. Dạ Thiên Lăng nhìn dung nhan Khanh Trần đạm ngủ. Chỉ cảm thấy bên người lại có bao nhiêu việc phức tạp cũng không sao, nhưng là nghĩ đến bộ dáng nàng vì có thai mà vui sướng, lời ngự y lén nói như cũ nặng nề đặt ở trong lòng.

Khanh Trần có thai, ngự y tựa như thực bẩm báo hắn. Khanh Trần lần trước vì kịch độc đẻ non, khiến cho thân mình đi xuống rất nặng, may mà vài năm nay có lương y thuốc hay dốc lòng điều trị, mới không còn triền miên trên giường bệnh. Nhưng nàng có tâm tật, thân mình mang thai đều cực nguy hiểm, vài ngự y ai cũng không dám cam đoan bình yên vô sự. Mắt thấy mấy tháng đi qua, sản kỳ càng gần, nàng mặc dù ở mặt ngoài hết thảy đều mạnh khỏe, người đã rõ ràng gầy yếu xuống, tinh thần thường xuyên không tốt, lại luôn ở trước mặt hắn cứng rắn chống đỡ, chỉ cần hỏi, chính là không có việc gì. Hắn tựa hồ cảm thấy đứa nhỏ này chậm rãi lấy khí huyết tinh thần của nàng mà dưỡng thành, về điểm này làm một người cha hắn sớm hoàn toàn không thấy vui sướng, mặt đầy vẻ lo lắng. Huống chi giờ này khắc này, đứa nhỏ này là huyết mạch thiên tử duy nhất, bao nhiêu người chờ nhìn, tâm tư khác nhau.

“Hoàng Thượng.”

Bích Dao tiến vào nhẹ giọng bẩm,”Trạm Vương cầu kiến.”

Dạ Thiên Lăng gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài điện. Hắn đi một lát, Khanh Trần cũng tỉnh, tuy nói tỉnh, cả người lại miễn cưỡng không muốn đứng lên, lấy tay chống đỡ ngạch tựa vào trên tháp, qua một lát, hỏi Bích Dao: “Có phải Hoàng Thượng vừa rồi đã tới hay không?”

Bích Dao nói: “Hoàng Thượng ngồi một hồi lâu, nương nương ngủ trầm, đều không có tỉnh. Mới vừa rồi Trạm Vương đến đây, Hoàng Thượng liền đi tiền điện.”

Khanh Trần gật gật đầu, tuy là mỗi ngày tiến cung, nhưng Trạm Vương cực ít đến Thanh Hoa đài gặp Hoàng Thượng, hôm nay đột nhiên lại đây, hoặc là có việc gì gấp cũng nói không chừng. Gần nhất không biết vì sao, Hoàng Thượng cùng Trạm Vương tựa hồ không giống trước kia hòa hợp như vậy, tuy rằng Dạ Thiên Lăng một chữ cũng không nói, nhưng lòng của phụ nữ rất mẫn cảm, sao lại phát hiện không ra biến hóa vi diệu giữa hai người bọn họ trong lúc đó? Tình thế có biến, người ở trong biến, ở trên con đường quyền lực thiên gia, không có đối thủ vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

Trong lòng Khanh Trần hơi hơi than nhẹ, bên ngoài lúc này không biết vì sao truyền đến chút thanh âm bối rối, nàng nhíu mi hỏi: “Sao lại thế này?”

Bích Dao đi ra ngoài nhìn nhìn, qua một lát trở về nói: “Tiền điện một thị nữ gây sai lầm chọc Hoàng Thượng tức giận, không có chuyện gì.”

Phượng mâu Khanh Trần xẹt qua tia sáng, lại nhìn tới trên người Bích Dao, đạm thanh nói: “Đừng qua loa tắc trách, rốt cuộc làm sao?”

Bích Dao thấy nàng lẳng lặng nhìn mình chờ đáp lời, hiển nhiên là không tin Hoàng Thượng sẽ vì điểm việc nhỏ trách phạt thị nữ, do dự một lát, cuối cùng vẫn là nói: “Trạm Vương…… Không biết thế nào cùng Hoàng Thượng ầm ỹ, Hoàng Thượng tức giận, ngay cả Yến Hề đều bị đuổi ra”

Phía chân trời mây thấp, hành lang gió mạnh. Ngoài tiền điện, nội thị cung nữ trước sau quỳ xuống, Yến Hề mũ đen, tóc bên thái dương loạn, từng đợt từng đợt mồ hôi chảy ròng ròng, vẻ mặt khó nén chật vật.

Khanh Trần bước trên thềm điện, Yến Hề lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: “Nương nương thế nào đến đây?”

Khanh Trần liếc mắt hướng trong đại điện nhìn một cái, hỏi: “Vì chuyện gì?”

Yến Hề định nói, chợt nghe trong điện tranh nhiên một tiếng vang truyền đến, giống như có chén rơi xuống, ngay sau đó một trận tĩnh mịch không tiếng động, tiếng bước chân nổi lên.

Khanh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, sâu thẳm trong đại điện, chỉ thấy Trạm Vương bước nhanh mà ra.

Đã có hơn nửa năm chưa từng gặp mặt, đột nhiên gặp nhau, Dạ Thiên Trạm sửng sốt, đáy lòng Khanh Trần cũng dâng lên tư vị không hiểu.

Vẫn như cũ là chiều cao ngọc lập, vẫn như cũ là phong thần tú triệt, mưa gió sóng biển cũng không có ở trên người hắn lưu lại dấu vết năm tháng, giơ tay nhấc chân phảng phất giống như vẫn là công tử trên Sở Yển giang năm đó. Chỉ là nâng mắt nhìn nhau, ngàn phàm đã qua.

Hắn giống như thay đổi một người. Nếu nói ngày xưa là xuân phong phong lưu thổi qua trên hồ nước, như trước mắt hắn là thu vũ đi qua trường không.

Thu không phong lãnh, như ánh mắt hắn lúc này nhìn nàng.

Gió qua hai gò má, thổi bay quần áo loạn vũ, Dạ Thiên Trạm chỉ ngừng một chút, vẻ mặt lạnh lùng. Xoay người bước đi.

“Vương gia.”

Ngay thời điểm hắn qua bên người nàng, Khanh Trần chợt gọi, lại cân nhắc, ôn nhu nói,”Hồi lâu không thấy, không biết Vương gia có nguyện ý theo giúp ta tản bộ?”

Thanh Hoa đài, ngự uyển lan nhược vạn tùng, ở chỗ sâu trong ba ngàn thúy trúc.

Tu trúc u hoàng, xanh ngắt như hải, thiên mây thấp ám, nhan sắc mật mật thúy mặc theo gió trải dài, như khinh đào chụp ngạn, tầng tầng phập phồng, phiêu phiêu lắc lắc.

Dạ Thiên Trạm đứng ở bên trong trúc đình, không nói được một lời, lạnh như băng, Khanh Trần đứng ở phía sau hắn, cũng không biết mở miệng thế nào.

“Khanh Trần!”

Dạ Thiên Trạm chợt quay lại quát khẽ một tiếng, Khanh Trần chậm rãi nói “Đứa nhỏ…… Muốn sinh ra.”

Dạ Thiên Trạm mạnh cúi đầu, kinh hãi thấy dưới váy Khanh Trần đã là một mảnh đỏ tươi, màu đỏ nhanh chóng lan tràn, bất quá một lát liền sũng nước rơi xuống phía trên bạch ngọc khắc hoa, mạn hoa nhiễm huyết sắc, dày đặc chói mắt. Khanh Trần lại giống như không thấy,”Ta nói rồi, hắn chết, ta theo hắn…… Huynh chết, ta dùng mạng của ta che chở…… Huynh tin tưởng ta…… Nếu…… Nếu ta chống đỡ bất không được…… hai người……”

Quanh thân không biết đau đớn đến từ nơi nào càng ngày càng nặng, càng ngày càng cấp, Khanh Trần gắt gao cắn răng, muốn ngưng tụ một chút lực lượng đem lời nói cho hết, lại ngay cả hô hấp đều gian nan, chỉ gắt gao nhìn Dạ Thiên Trạm, mắt lộ ra cầu xin.

Trên mặt Dạ Thiên Trạm một mảnh tuyết trắng, gân xanh trên thái dương ẩn hiện, không biết là tay hắn nắm Khanh Trần, vẫn là tay Khanh Trần nắm hắn, chi ngọc trâm không trọng lực,”Ca” vỡ thành hai đoạn, đâm thẳng lòng bàn tay, đau nhức toàn tâm.

Hắn bỗng nhiên cực nhanh thấp giọng nói một câu: “Ta đáp ứng nàng.”

Cúi người nhanh chóng đem Khanh Trần ôm lên.

Trong lòng Khanh Trần bỗng nhiên buông lỏng, thân mình liền mềm xuống trong tay hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương