Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 38 Vậy là ngươi cũng là muội muội của ta rồi
Chap 38: Vậy là ngươi cũng là muội muội của ta rồi
“Đại sư tỷ, trong miệng của người kia có làn khói trắng bay ra kìa.”
Dĩ nhiên “người kia” mà Lưu Như Lan nói đến chính là Chân Chiêu Hãn. Vĩ Như Tuyết nhìn lướt qua Chân Chiêu Hãn rồi nói.
“Sư muội đã từng nghe qua Vong Ưu Thảo chưa?”
“Đó là gì vậy ạ?”
“Giống như cái tên “Vong Ưu”, khi hút nó sẽ quên đi hết những âu lo.”
Lưu Như Lan tròn xoe mắt như một con thỏ.
“Thật sự có thể quên được những âu lo ạ?”
“Ta cũng không rõ. Sao thế? Muội thì làm gì có chuyện cần phải lo lắng chứ hả.”
“Muội cũng có nhiều âu lo lắm á. Con người ai mà chẳng có lo âu ạ?”
Vĩ Như Tuyết véo má Lưu Như Lan.
“Ái chà, sư muội Lầm Bầm đáng yêu của chúng ta. Muội cũng có lo âu sao? Vậy uống một ly đi nhé.”
“Không được. Dù đại sư tỷ có không bị mắng thì muội cũng sẽ bị mắng. Sư phụ sẽ mắng muội, cả nhị sư tỷ cũng mắng muội. Cuối cùng chỉ có muội là bị mắng hai lần thôi.”
“Bị mắng thì sao chứ? Muội vẫn còn nhỏ mà.”
“Sao ạ?”
Không hiểu sao Lưu Như Lan cảm thấy những gì đại sư tỷ nói hôm nay đều chứa đầy ẩn ý.
Vì đã qua giờ giới nghiêm rồi mà đại sư tỷ vẫn chưa chịu quay về, đáng lẽ không nên uống rượu nhưng tỷ vẫn uống, đã vậy cứ mãi nói về những điều bất an.
Hơn nữa, bầu không khí ở đây rất kỳ lạ.
Rất nhiều nam nữ lên chiếc thuyền độc mộc rồi biến mất. Đây là hình ảnh mà sư phụ ghét nhất.
Lưu Như Lan quan tâm đến sư tỷ của mình.
“Đại sư tỷ cũng có nhiều lo âu lắm ạ?”
“Có chứ.”
“Ví dụ được không ạ?”
Vĩ Như Tuyết rót Đỗ Khang Tửu vào ly rồi nói.
“Khi nào muội thành đại sư tỷ thì sẽ biết thôi.”
“Muội ấy ạ? Chừng nào muội mới thành đại sư tỷ được chứ. Muội nhỏ tuổi nhất mà…”
Vĩ Như Tuyết uống một hơi rượu rồi nói.
“Sẽ nhanh hơn muội tưởng đấy.”
Lưu Như Lan không hiểu ý của sư tỷ của mình là gì cả. Cũng phải thôi. Vì đó cũng chỉ là suy ngẫm của Vĩ Như Tuyết.
Chuyện đã đành rồi.
Sư phụ của Chân Chiêu Hãn là Độc Ma nên Chân Chiêu Hãn có thể biết được Yêu Ma là một kẻ mạnh đến mức nào.
Yêu ma là ác nhân thu thập những đồng trinh nữ bằng võ công của Độc Môn.
Nhưng khi những đệ tử của Yêu Ma nhận thức ra được vận mệnh của mình là gì thì họ sẽ chết dưới tay của Yêu Ma. Dù Yêu Ma có cẩn thận đến mức nào thì vẫn sẽ có đệ tử để mắt đến. Lúc đó Yêu Ma sẽ xử lý đệ tử đó mà không chút luyến tiếc.
Tình cảnh của Vĩ Như Tuyết lúc này cũng giống như vậy.
Đó là lý do tại sao Vĩ Như Tuyết không muốn quay về với sư phụ. Mặc dù chưa biết rõ sự tình ra sao nhưng nàng cũng đã đoán được đại khái rồi.
“Sư phụ đã hãm hại các sư tỷ sao?”
Sư phụ khi thì nói các sư tỷ đã bị Sắc Ma trong Tứ Đại Ma Đầu bắt về và giết chết… khi thì nói các sư tỷ đã chết dưới tay các cao thủ bạch đạo. Vì thế nên sư phụ Yêu Ma luôn nói rằng bà đang nuôi dưỡng thế lực để trả thù. Thế nhưng trên thực tế, Vĩ Như Tuyết chưa bao giờ thấy xác của các sư tỷ cả.
Không chỉ có vậy.
Sư phụ lúc nào cũng đe dọa bọn họ.
“Tứ Đại Ma Đầu luôn lăm le giết chết lẫn nhau nên cần phải đặc biệt cẩn thận. Vậy nên phải đề phòng những kẻ nặc danh chỉ cần mở miệng ra là nói dối.”
Từ trước đến nay, sư phụ vẫn luôn hù dọa như thế nhưng nàng vẫn chưa từng chạm trán với Tứ Đại Ma Đầu một lần nào.
Việc của một đại sư tỷ là hậu thuẫn cho những đứa trẻ làm sư phụ hài lòng và sau nay thu nhận chúng làm đệ tử. Người có nhiều kinh nghiệm thì ít nhất sẽ có một lần sinh lòng nghi ngờ… nhưng hầu như những đứa trẻ này đa số đều là cô nhi hoặc tan hoang nhà cửa. Vậy nên đối với bọn chúng, những môn võ công mà Vĩ Như Tuyết thể hiện thật ảo diệu và chúng ao ước muốn được giống như nàng.
Ngoài ra, Yêu Ma rất cẩn thận trong việc giám sát hoạt động bên ngoài của các đệ tử nên bọn họ chưa từng giao lưu với người của môn phái khác bao giờ cả.
Vĩ Như Tuyết nhìn vào những con thuyền biến mất trong sương mù của hồ Thanh Mai, nàng thầm nghĩ.
“Lần này sẽ tới lượt ta sao?”
Đó cũng chính là lý do tại sao hôm nay Vĩ Như Tuyết lại muốn uống rượu. Lỡ như nàng chạy trốn rồi bị bắt lại thì ngày đó cũng chính là ngày nhị sư muội trở thành đại sư tỷ.
***
Chân Chiêu Hãn vừa nhâm nhi những câu chuyện như đồ nhắm, vừa thưởng rượu.
Đa phần đều là những câu chuyện dơ bẩn.
Hồ Thanh Mai tĩnh lặng giờ đây đầy những ngọn sóng đang dập dờn.
Những lời cám dỗ thẳng thừng và những lời nói trẻ con như kiểu ta sẽ không để ngươi yên trộn lẫn vào nhau. Nam nhân bắt chuyện với nữ nhân, kỹ nữ mở lời với nam nhân. Tiếng cười nói rộn ràng, những vị khách say mèm cứ đánh rơi ly rượu xuống mặt đất mãi.
Thế nhưng trong bầu không khí đó, câu chuyện thuần khiết nhất mà hắn nghe được là cuộc đối thoại giữa những nữ nhân gọi nhau là đại sư tỷ và sư muội.
Có vẻ như vị đại sư tỷ kia có nhiều muộn phiền lắm.
Còn sư muội thì cố gắng bới móc xem muộn phiền của đại sư tỷ là gì.
Cả hai đều là những nữ nhân thông minh sáng dạ.
Vì bọn họ đề cập đến cả Vong Ưu Thảo của Chân Chiêu Hãn nên Chân Chiêu Hãn không thể nào không quay lại nhìn họ được.
Ngay khi Chân Chiêu Hãn vừa quay lại đã chạm phải ánh mắt của Vĩ Như Tuyết.
Trong hắc đạo.
Khi người chạm mắt người.
Nếu không có ai né tránh ánh nhìn của đối phương thì một cuộc chiến sẽ xảy ra.
Hơn nữa, đây còn là Trường An Hắc Đạo.
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào Vĩ Như Tuyết một lúc. Trong ánh mắt của hai người không hề chứa đựng sự chán ghét. Vĩ Như Tuyết thấy Chân Chiêu Hãn không né tránh ánh mắt của mình thì phì cười.
“Đúng là một ánh mắt ngạo mạn nhỉ?”
Khi Vĩ Như Tuyết đã nhận ra đôi mắt của Chân Chiêu Hãn có chút mờ đục… thì có ai đó chen vào giữa hai người.
“Ra là đại sư tỷ ở đây.”
Vĩ Như Tuyết giễu cợt.
“Xem ai kìa? Nhị sư muội được yêu thương hết mực sao lại ở đây thế.”
Lưu Như Lan ngập ngừng đứng dậy với gương mặt đầy ngạc nhiên.
“Bái kiến sư tỷ.”
Sự xuất hiện của nữ nhân này làm cho Thanh Mai Thủy Lâu trở trên sáng sủa hơn. Vĩ Như Tuyết và Lưu Như Lan đã đẹp rồi, nhưng dung mạo của nữ nhân này còn đặc biệt hơn nữa. Cả Thanh Mai Thủy Lâu giờ đây trở nên im ắng như để nghe được cuộc trò chuyện của ba mỹ nhân.
Không phải chỉ có một người, mà có tận ba mỹ nhân tụ tập lại một chỗ thì dĩ nhiên bọn họ phải tập trung lắng nghe rồi.
Nữ nhân mới xuất hiện lên tiếng.
“Đại sư tỷ, sư phụ đang tìm tỷ. Sư phụ đang rất giận đấy.”
“À, vậy hả?”
“Tỷ sao vậy? Sư phụ đã bảo tỷ không được đến những nơi thế này mà.”
“Muội sao lại thế kia? Ta sao có thể làm sư phụ phiền lòng được. Uống xong ta sẽ về. Sẵn tiện tới đây rồi, muội cũng ngồi xuống làm một ly đi.”
“Nhưng chúng ta phải về ngay mà…”
Vĩ Như Tuyết nhún vai.
“Ta là nô lệ à?”
Vĩ Như Tuyết dùng tay đập xuống mặt bàn. Dù đã điều chỉnh lực nhưng lực vẫn đủ để khiến vỡ vụn. Lúc đó, Lưu Như Lan vội vàng chộp lấy bình Đỗ Khang Tửu và nói.
“Hai tỷ tỷ không được đánh nhau ở đây đâu. Nếu muốn tỷ võ thì chỉ được tỷ võ trước mặt sư phụ thôi mà.”
Vĩ Như Tuyết nói.
“Đàm sư muội, chẳng phải lời sư tỷ nói luôn đáng nghe sao? Muội muốn uống, hay quyết chiến một trận xong rồi mới uống đây. Hôm nay ta nhất định phải uống rượu… Muội tính thế nào?”
Ngay khi Vĩ Như Tuyết vừa thể hiện trình độ võ công của mình, mấy gã nam nhân đang chờ đợi để được bắt chuyện cùng mỹ nhân liền đồng loạt quay đầu và rời khỏi chỗ ngồi.
Lưu Như Lan nhìn vào một tiểu nhị rồi nói với giọng điệu ra lệnh.
“Bàn ở đây vỡ nát hết rồi.”
Lưu Như Lan hất tay như muốn tiểu nhị đổi bàn khác cho mình.
Nhị đệ tử yên lặng ngồi xuống, Vĩ Như Tuyết nói.
“Cứu được một đứa trẻ vô dụng trong một bang phái hắc đạo không có tên nên mới vậy sao? Tính cách quả thực không hợp với ta mà. Tiểu sư muội nhìn mặt sư tỷ của muội đi.”
“Biểu cảm của nhị sư tỷ lúc nào cũng y như một.”
Lúc này, Vĩ Như Tuyết nhìn về phía đối diện.
Lưu Như Lan cảm thấy ớn lạnh phía sau nên cũng quay lại nhìn.
Cả nhị đệ tử cũng quay lại nhìn theo.
Nam nhân hút Vong Ưu Thảo lúc nãy chầm chầm bước đến gần và nhìn ba nữ nhân.
Khi Vĩ Như Tuyết thể hiện võ công của mình, hầu hết những người khác đều tránh né còn Chân Chiêu Hãn thì ngược lại, hắn không hề sợ hãi tiến lại gần bọn họ.
Ngay khi vừa nghe đến “bang phái hắc đạo không có tên”, Chân Chiêu Hãn đã bật dậy. Không hiểu sao vừa nghe đến cái tên ấy, hắn liền nghĩ ngay đến Thái Long Hội. Vậy nên hắn nghĩ những người này là đệ tử của Yêu Ma.
Đến cả Vĩ Như Tuyết còn thất thần khi thấy Chân Chiêu Hãn đường đường chính chính nhìn thẳng vào bọn họ.
Chân Chiêu Hãn nâng Đỗ Khang Tửu trên tay mình lên rồi nói.
“Có thể ngồi chung không?”
Vĩ Như Tuyết cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn.
“Thủ pháp nhàm chán gì thế này? Đây là câu chán nhất ta nghe được từ nãy đến giờ đấy?”
Lưu Như Lan hoảng loạn lẩm bẩm.
“Sư phụ đã dặn không được…”
“Ở cùng với nam nhân…” nhưng câu cuối bị nghẹn ở cổ họng nàng.
Hơn nữa, vấn đề là nhị đệ tử cũng đang nhìn chằm chằm vào Chân Chiêu Hãn.
Chân Chiêu Hãn cũng nhìn vào nhị đệ tử.
Mỹ nhân này hoàn toàn không có trong ký ức hắn. Nhưng nàng có mê lực kỳ lạ đến mức chỉ cần hóa trang một chút, nàng có thể trở thành một mỹ nam thực thụ. Có vẻ như nàng nhỏ hơn Chân Chiêu Hãn tầm ba bốn tuổi.
“Trẻ thật đấy. Không lẽ đây là cô nhi mà Kiếm Vũ Đoàn thu nhận sau khi mình bị bắt cóc sao?”
Cũng có khả năng như thế.
Vì Chân Chiêu Hãn không hề biết đã có chuyện gì xảy ra trong mười năm qua. Hắn muốn biết tất cả mọi chuyện. Nếu đó là cô nhi của Kiếm Vũ Đoàn thì hắn sẽ cứu giúp. Hắn ta đã rời khỏi Tây Hắc Lộ được một tháng rồi, nên gặp được đệ tử Yêu Ma như thế này cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.
Chân Chiêu Hãn chú tâm nhìn vào nhị đệ tử khiến Vĩ Như Tuyết cười lớn.
“À, thì ra là có quan tâm đến nhị sư muội của ta nên mới tới đây. Vậy ngươi ngồi đi.”
Vĩ Như Tuyết đột ngột thay đổi ý định và cho Chân Chiêu Hãn ngồi cùng. Vì nếu dính líu đến nhị sư muội mà sư phụ yêu mến thì tội của nàng sẽ được giảm bớt.
Chân Chiêu Hãn ngồi vào ghế phía tây còn trống rồi nói.
“Rượu hôm nay ta sẽ mời.”
Vĩ Như Tuyết đáp lại trống không.
“Ta cũng có tiền mà.”
Chân Chiêu Hãn cười nhẹ, rồi nói với thái độ cộc cằn.
“Vậy ta phải ăn chực rồi.”
“Làm gì có chuyện đó được.”
Lưu Như Lan nhìn chằm chằm vào đại sư tỷ của mình với vẻ mặt như muốn nói “tỷ định làm gì vậy”. Trong lúc đó, mấy tiểu nhị đã đem bàn khác ra và thay chén rượu cho bọn họ rồi lặng lẽ lui xuống. Vĩ Như Tuyết vênh váo hỏi.
“Người định làm gì? Lẽ nào ngươi biết chúng ta là ai nên mới…”
Chân Chiêu Hãn ngắt lời Vĩ Như Tuyết.
“Ta đến tìm nữ nhân.”
Vĩ Như Tuyết khẽ gật đầu.
“Nhìn là biết rồi.”
Chân Chiêu Hãn lắc đầu.
“Ta đến để tìm nữ nhân cải trang thành nam trong Thái Long Hội.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Vĩ Như Tuyết và Lưu Như Lan nhìn chằm chằm vào nhị đệ tử Đàm Nguyệt.
“...”
Vĩ Như Tuyết lẩm bẩm.
“Gì vậy? Hai ngươi quen nhau sao?”
Nữ nhân tên Đàm Nguyệt nhìn vào Chân Chiêu Hãn với ánh mắt như kiểu tại sao hắn lại biết về Thái Long Hội. Thấy thế, Chân Chiêu Hãn biết rằng mình đã tìm đúng người.
Chân Chiêu Hãn thở một hơi thật dài.
Dù sao thì hắn cũng có ý định nói với ba người rằng Yêu Ma đang lợi dụng những đệ tử của bà ta như thế nào. Chân Chiêu Hãn lật ngược bốn chén rượu rồi đặt lên bàn sau đó rót Đỗ Khang Tửu theo thứ tự.
“Ta đến từ Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn. Biệt danh của ta là Mộng Nhi. Có phải là cái tên mà các sư tỷ nhung nhớ không?”
Đàm Nguyệt mở to mắt.
“Mộng Nhi sư huynh”
Chân Chiêu Hãn nhìn vào Đàm Nguyệt rồi cười nhẹ.
“Ừ. Ta là Mộng Nhi đây. Ngươi tên gì?”
“Đàm Nguyệt.”
“Đàm Nguyệt sao…”
Lần đầu tiên Chân Chiêu Hãn nghe đến cái tên này. Nhưng Đàm Nguyệt thì vẫn nhớ cái tên Mộng Nhi. Vì đó là cái tên mà nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần ở Huyền Nguyệt Đoàn.
Đàm Nguyệt trầm tĩnh nói.
“Ta hay nghe đến Mộng Nhi sư huynh của Huyền Nguyệt Đoàn. Ta đã vào Huyền Nguyệt Đoàn sau khi Mộng Nhi sư huynh biến mất. Đặc biệt là Tư Nguyệt tỷ tỷ rất hay kể về huynh. Tư Nguyệt tỷ tỷ lúc nào cũng muốn đi tìm huynh. Tỷ ấy bảo rất nhớ huynh. Sao huynh tìm được ta vậy?”
Mắt của Đàm Nguyệt từ khi nào đã trở nên đỏ hoe.
Chân Chiêu Hãn lặng nhìn vào mắt của Đàm Nguyệt rồi trầm giọng.
“À, vậy sao? Thì ra là muội muội mà Tư Nguyệt yêu quý. Vậy ngươi cũng là muội muội của ta rồi.”
Dù đây là người đầu tiên hắn gặp nhưng Chân Chiêu Hãn không quan tâm. Vì đó là muội muội mà Tư Nguyệt yêu quý nên Chân Chiêu Hãn cũng xem đó như máu mủ ruột thịt của mình.
Chân Chiêu Hãn nâng ly Đỗ Khang Tửu lên uống rồi hỏi.
“Sư phụ của muội đang ở đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook