Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 2 <Chân Chiêu Hãn>

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Túy Kiếm 2

<Chân Chiêu Hãn>

Độc Ma nhăn nhó.

“Ô hô, lại còn biết điều tiết hơi thở nữa à? Nói nhanh xem nào.”

Y Tiên cũng tò mò không kém. Lão từ tốn hỏi.

“Con cảm thấy cơ thể thế nào rồi?”

Chân Chiêu Hãn lắc đầu. Y nhớ về những ngày trước.

“Con đã ngủ suốt ba ngày. Một giấc mơ rất dài. Con không nhớ rõ, nhưng có người từng bảo con hay mê sảng khi ngủ. Khi tỉnh dậy, cơ thể con nhẹ bẫng. Đó là tất cả. Dù vậy con vẫn thấy sinh lực tràn trề, cũng không đói chút nào. Vì cứ mê sảng suốt ba ngày nên người ở Kiếm Vũ Đoàn đã đặt biệt danh cho con là ‘Mộng Nhi’.”

“Đó là chuyện lúc con bao nhiêu tuổi?”

“Khi ấy đệ tử vừa mười ba.”

Y tiên khen ngợi lòng dũng cảm của đệ tử.

“Đáng khen. Con làm tốt lắm.”

Nhưng ngược lại, Độc ma vẫn bán tín bán nghi. Lão cười nhẹ.

“Thú vị, thú vị. Hư ngôn thần công của tiểu tử ngươi đúng là ngày càng điêu luyện.”

Dù gì câu chuyện cũng khá thú vị nên lão mới quyết định tin lấy. Chân Chiêu Hãn biết rõ nhị vị sư phụ của mình sẽ thích những câu chuyện như thế nào.

Chân Chiêu Hãn cẩn thận trả lời.

“Người quá khen rồi. Sư phụ…”

Chân Chiêu Hãn khi thi triển Hư ngôn thần công, từ đầu đến cuối vẫn luôn thể hiện thái độ chân thành. Đối với Hư ngôn thần công, dù người sử dụng nó có bịa ra một câu chuyện dù có vô lý đến đâu, điều quan trọng nhất vẫn là tấm lòng chân thành của người kể chuyện. Dù câu chuyện có bất hợp lí, các mắt xích thì lỏng lẻo, nhưng Ma Tiên đều không bận tâm.

Vốn dĩ đây cũng là trò chơi do ba người họ tự tạo ra.

Dù sao, Chân Chiêu Hãn cũng xuất thân từ đoàn biểu diễn. Hắn đã được huấn luyện từ nhỏ việc phải thay đổi như thế nào cho phù hợp với câu chuyện, từ động tác tay, lối kể chuyện, ngữ điệu đến âm sắc trong giọng nói. Chân Chiêu Hãn có thể thi triển Hư ngôn thần công chân thực đến mức hiếm ai phát hiện ra.

Trong lúc nhị vị sư phụ vẫn đang cười vui vẻ thì Chân Chiêu Hãn bất ngờ chống hai tay, dập đầu xuống đất rồi thú nhận bằng một giọng không thể chân thành hơn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Thực ra, câu chuyện mà con đã thưa với sư phụ là…”

“…..”

“Đều là sự thật.”

Độc Ma cười khẩy trước hành động và lời nói vô cùng nghiêm túc của Chân Chiêu Hãn.

“Ngươi lảm nhảm gì đấy ?”

Y Tiên gật gù.

“Tất nhiên là sự thật rồi. Ta luôn tin con mà.”

Chân Chiêu Hãn vội gật đầu.

“Đệ tử không hề dối trá câu nào. Rồi vào năm tiếp theo, các sư phụ đã xuất hiện ở sân khấu và rắc Túy Mộng Toan lên tất cả mọi người.”

“Đúng thế. Nhưng đó chẳng phải độc dược gây hại đến thực thể sống. Chỉ là ta muốn thử nghiệm nó lên thật nhiều người thôi.”

“Con biết chứ. Và khi ấy, chỉ có một mình con không trúng phải độc và được gặp hai người. Nhờ vậy mà con được đặt chân tới Ma Tiên Lâu và nhận được đại ân huệ sánh ngang trời biển từ sư phụ.”

Độc Ma vừa nói vừa cười thật sảng khoái.

“Sao đến bây giờ ngươi mới chịu kể cho chúng ta?”

“Vì câu chuyện quá hoang đường, nên con nghĩ nhị vị sư phụ sẽ không tin. Cơ mà nếu như sư phụ biết cơ thể con có thể tự giải độc thì hẳn hai người sẽ dùng những loại độc còn kinh khủng hơn. Khi ấy, con thực sự lo lắng và sợ hãi vô cùng.”

Độc Ma đặt tay lên vai đệ tử. Như thể muốn khen ngợi, y cất lời.

“Hừm… Thận trọng như thế là tốt.”

“Con thực vô cùng hổ thẹn với hai người. Nhưng dù sao thì, lần này mong nhị vị sư phụ cho phép con hạ sơn… à không, cho phép con trở về cố hương mới đúng. Con biết hai người sẽ cho phép con về thôi. Thế nên con mới quyết định bộc bạch hết mọi thứ trong lòng.”

Độc Ma thắc mắc.

“Lấy cớ gì mà ngươi lại khẳng định rằng sẽ được chúng ta cho phép.”

“Vì nguyên liệu của các sư phụ đều đã cạn kiệt. Thường thì nếu nguyên liệu của người nào hết thì người ấy sẽ hành tẩu giang hồ để tìm kiếm. Hai người cứ thay phiên nhau mà hạ sơn. Nhưng lần này, các sư phụ phải đồng loạt rời khỏi đây. Trong lúc sư phụ tìm thảo dược và nguyên liệu chế tạo độc, con nghĩ rằng mình nên thưa với hai người về ý nguyện được trở về cố hương.”

“Ra là vậy. Thế mà cứ nói cho dài dòng.”

“Dù sao đây cũng là lần đầu đệ tử hạ sơn.”

Độc Ma và Y Tiên gật đầu.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nếu câu chuyện này là thật, thì nguyên nhân Chân Chiêu Hãn có khả năng tự giải độc đã được sáng tỏ. Dù y thuật của Y Tiên có xuất sắc đến nhường nào… thì độc do Độc Ma nghiên cứu hơn mười năm cũng có thể quật ngã được một người trưởng thành. Ngay cả những cao thủ võ lâm đều phải vận công một lúc lâu mới có thể cầm cự khi trúng phải Túy Mộng Toan. Vậy mà Chân Chiêu Hãn trước thứ độc ấy lại chẳng hề hấn gì. QuảQủa là hiếm có.

Không chỉ như thế.

Phương pháp trị liệu mà Y Tiên đã thi triển thực sự có hiệu quả với Chân Chiêu Hãn. Với Độc Ma – người dùng độc và Y Tiên – người dùng dược, thì cơ thể của Chân Chiêu Hãn như món quà trời ban. Thế nên cặp sư phụ song sinh ấy khi nghe câu chuyện về trái đào đều chẳng hề thắc mắc ấy là thực hay hư.

Cả hai cứ nghe thế mà không chút bận tâm.

Đột nhiên Độc Ma và Y Tiên nhìn nhau.

‘Đến lúc nói lời từ biệt rồi.’

‘Phải.’

Hai người bọn hắn đã thể hiện sự tiếc nuối vô cùng bằng cách này. Nhị vị sư phụ ấy, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc thực sự của chính họ.

Độc Ma điềm đạm cất giọng.

“Ta rất hài lòng với câu chuyện của con. Thế nên trước khi hạ sơn…”

“Vâng…”

Độc Ma lôi ra hai con dao đặt lên bàn.

“Song Nguyệt này, từ giờ giao cho con.”

Là trung đao, dài gần bằng bắp tay của Chân Chiêu Hãn. Nó có hình dạng hệt như lưỡi liềm vát mỏng. Khi nối chúng lại với nhau, kì lạ thay, Song Nguyệt sẽ trở thành một thanh Nguyệt Đao. Kết hợp hai mảnh lại, nó sẽ trở thành thứ binh khí còn dài hơn cả trường kiếm.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đây là binh khí mà Độc Ma đã sử dụng khi còn trẻ. Vì thế, ắt Chân Chiêu Hãn cũng sẽ dễ dàng dùng được.

Chân Chiêu Hãn lắc đầu.

“Đệ tử không dám nhận.”

Độc Ma cười khẩy.

“Ta chẳng việc gì cần dùng đến nó. Nó đã được cất từ lâu lắm rồi. Ngươi biết rõ mà, ta đâu chỉ có thứ này là vũ khí…”

Độc Ma, nếu nói thứ y thích nhất trên cõi đời này là độc, thì sưu tầm binh khí sẽ đứng thứ hai. Vậy mà y lại dễ dàng trao vũ khí của mình như thế. Độc Ma nói tiếp.

“Nó sẽ giúp ích cho ngươi nhiều hơn là cứ ở mãi trong tay ta. Đừng lằng nhằng nữa, mau nhận lấy đi.”

Độc Ma rất ghét việc phải nói lại lần hai. Chân Chiêu Hãn cũng không thể từ chối thêm được nữa.

“Vâng, đệ tử sẽ giữ gìn nó thật tốt.”

Y Tiên chìa ra chiếc quạt gấp của mình rồi nói.

“Còn đây, con cũng giữ lấy Bạch Phiến (白扇, vũ khí có dạng chiếc quạt) của ta đi.”

Y Tiên vốn chẳng hề có chút quyến luyến gì với vũ khí cả. Thảo dược, trà bánh, trang bị và tranh vẽ mới là thứ y quan tâm và gắn bó.

Chân Chiêu Hãn trong lòng không khỏi vui sướng. Hắn đáp lại.

“Đa tạ sư phụ.”

Ngày thường, Bạch Phiến chính là binh khí mà Y Tiên thích nhất.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngay sau đó, Độc Ma thò tay vào áo lôi ra mộc quách và nói.

“Giữ Hắc Châm (黑針, 독침) bên người. Sẽ có lúc nó hữu ích cho ngươi.”

“Con đã rõ.”

Y Tiên lại bày ra đầy ắp, nào là thuốc giải độc, kim sang dược. Ngay cả lộ phí đi đường cũng được chất đống. Nhị vị sư phụ đều lo lắng khi biết được Chân Chiêu Hãn sẽ bắt đầu hành tẩu giang hồ. Cũng có thể, Chân Chiêu Hãn là đệ tử đầu tiên, và cũng có thể là đệ tử cuối cùng của bọn họ. Trải qua bao thử nghiệm trên thân thể, hắn trở thành đệ tử của bọn họ. Nhưng giờ, bọn họ coi Chân Chiêu Hãn chẳng khác nào con của mình.

Y Tiên chợt thở dài rồi cất lời.

“Chiêu Hãn à.”

“Con nghe, sư phụ có gì căn dặn.”

“Ta không biết Độc Ma đang nghĩ gì. Dù sao, ngay từ đầu ta đã tán thành việc con sẽ hạ sơn. Chịu đựng được chúng ta suốt mười hai năm trời, con quả là một kỳ tích. Giữ mãi con bên cạnh cũng không được. Thôi thì, nghe chúng ta ca cẩm thêm lần này nữa nhé.”

“Vâng.”

“Mấy tên khốn Hắc Đạo… dù chúng có nham hiểm hay làm như niềm nở, yếu mềm thì cũng hãy cẩn thận. Chúng đều là mấy tên điên chỉ thích tự tung tự tác thôi.”

Chân Chiêu Hãn cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng trả lời.

“Đệ tử đã rõ.”

Nhưng Y Tiên vẫn tiếp tục dặn dò.

“Cả mấy tên Bạch Đạo nữa, con cũng phải thận trọng khi đối mặt với chúng. Bọn hắn chả những điên mà còn cứng đầu cứng cổ.”

Chân Chiêu Hãn vừa cố gắng nhịn cười vừa nói.

“Đệ tử sẽ ghi nhớ.”

Y Tiên gật đầu rồi nói tiếp.

“Và nếu con trụ lại giang hồ, ắt sẽ gặp cả những tên Ma Đạo nữa.”

“Vâng.”

“Phải đặc biệt chú ý mấy kẻ đó. Chúng khác xa với Hắc Đạo và Bạch Đạo. Bọn chúng mới thực sự là những tên điên.”

Y Tiên vừa dặn dò xong, Độc Ma lại cằn nhằn tiếp.

“Ba người chúng ta đã cùng nương náu ở đây hơn mười năm trời.”

“Đúng thế thật.”

“Chẳng thể biết được cao thủ nào sẽ xuất hiện lúc ngươi hành tẩu giang hồ. Con đường này vô cùng xa xôi và trắc trở. Ngay khi bước chân vào chốn võ lâm, người phải biết được tu vi mình đang ở mức nào và phải luôn cẩn trọng. Và dù là đối mặt với thứ gì, ta tin tiểu tử ngươi sẽ thích nghi được tốt thôi.”

“Vâng, sư phụ đừng lo lắng quá.”

Nhị vị sư phụ biết rõ, một khi Chân Chiêu Hãn đã rời đi, ắt hắn sẽ không trở về đây nữa. Thế nhưng, bọn họ chẳng coi đây là vấn đề lớn lao gì. Tính cách của họ vốn là như thế.

Độc Ma gật đầu.

“Đi đi, cố mà làm cho tốt. Bảo vệ cả cái cổ nữa đấy.”

Một câu nói chứa đựng bao nhiêu là ý tứ. Nó có thể là đừng làm ô uế danh tiếng của sư phụ. Và cũng có thể là xử lí mấy tên chướng mắt cho gọn ghẽ. Còn bảo vệ cái cổ ư, thật mơ hồ. Dường như lời này hàm chứa thâm ý sâu xa nào đó.

Chân Chiêu Hãn nghĩ ngợi một lúc rồi cúi đầu.

“Vâng, đệ tử rõ rồi.”

Y Tiên nói với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

“Hãy cho chúng ta biết tin tức của con bằng cách thành danh trên giang hồ nhé.”

Cuối cùng thì những lời ca cẩm của các sư phụ đã kết thúc. Chân Chiêu Hãn nhận ra điều đó và đáp lại bằng một nụ cười.

“Đệ tử hiểu rồi.”

Chân Chiêu Hãn nhẹ nhàng lướt mắt trước khi chia xa nhị vị sư phụ.

Ma Tiên đã căn dặn hết lời. Lời từ biệt được kết thúc bằng cách riêng của họ. Chân Chiêu Hãn bối rối vội vàng cúi chào.

Thật sự đã đến lúc rời xa các sư phụ để trở về quê hương. Khác với bản than dự đoán, Chân Chiêu Hãn đang nếm trải nhiều cung bậc cảm xúc kì lạ.

Chân Chiêu Hãn bước đi. Y hướng về Hắc Đạo, quê hương của mình.

 

 

 

 

 

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương