Túy Khách Cư
Chương 4: Giống như đã từng quen biết

Đêm qua có một giấc mộng rất kỳ quái. Cha ta mang ta đi thả diều... Hết thảy đều thực rõ ràng... Nhưng mà, mộng chg quy vẫn là mộng, sau khi tỉnh lại, ta không có gì cả...

“Đinh tỷ tỷ, tỷ xem, ta lợi hại hay không!” Thanh âm non nớt kéo ta về thực tại.

“Tử Văn, mau xuống dưới, nguy hiểm a.” Hôm nay Lưu đại ca cùng Lưu đại tẩu có việc ra ngoài, giao Tử Văn cho ta chiếu cố, nhưng tiểu tử này... Đừng nhìn hắn chỉ có năm tuổi, hắn cứ luôn nhảy nhót trên dưới một khắc cũng không ngừng.

Nơi này là ‘Túy khách cư’, nhã tòa trên lầu đến nay vẫn phủ đầy bụi, đình đài thiết kế tuy rằng lịch sự tao nhã, nhưng đối với Tử Văn mà nói thật có chút nguy hiểm, hắn hiện tại đang đứng trên ghế dựa vào lan can, còn đắc ý hướng phía ta khoe khoang.

“Xuống dưới đây!” Ta đi tới, dụ dỗ, “Xuống dưới, ngoan, tỷ tỷ cho ngươi ăn điểm tâm.”

Tử Văn lập tức xuống dưới, ta nghĩ đại khái nguyên nhân là do điểm tâm.

“Ta đi lấy cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn a.” Nhìn hắn dùng sức gật đầu, ta cười đi xuống lầu.

...

“Khách quan ngài chờ chút, đồ ăn lập tức tới ngay!” Giọng Khách Ức hớn hở mà ngân vang.

“Khách Lộ, giúp ta múc thùng nước!” Khách Hành từ trong trù phòng (phòng bếp) thò đầu ra nói.

...

Có ba tiểu nhị “Túy khách cư” đã khôi phục phần lớn các hạng mục buôn bán, sinh ý dĩ nhiên là tốt lắm, ta cũng không cần loay hoay đến đầu óc choáng váng. Tuy rằng đây là chuyện ta tha thiết ước mơ, nhưng trong lòng vẫn rất bất an... Bọn họ một ngày nào đó phải đi, đến lúc đó, ta... nên làm cái gì bây giờ? Nhàm chán a, ngươi! Ta nở nụ cười, ta sao lại nghĩ đến chuyện nhàm chán này. Việc này, chờ đến lúc đó rồi nói sau!

“Tỷ tỷ...” Một tiếng gào bất lực truyền đến.

“A...” Trên đường có người thét chói tai.

Tử Văn?! Chẳng lẽ thật sự từ trên lầu ngã xuống? Ta không dám đi xuống phía dưới nữa (xuống bếp), ta nhanh chóng lao ra ngoài.

Một đám người vây quanh cửa.

Như thế nào lại...

“Tử Văn, Tử Văn...” Ta chen vào đám người, cảm giác tim đập vô cùng nhanh, ta thật sự rất sợ hãi.

“Ngoan, đừng khóc. Không có việc gì...”

Ta cảm động sắp khóc, Tử Văn được người ôm, ngoại trừ khóc ra, hình như cũng không có bị thương.

“Tử Văn!” Ta chạy lên vài bước, một phen ôm Tử Văn qua. “Làm ta sợ muốn chết, ngươi sao lại không nghe lời như vậy hả?”

“Tỷ tỷ...” Tử Văn bám vào vai ta khóc ầm ĩ.

“Cám ơn ngươi.” Ta cảm kích quay về phía người cứu Tử Văn nói lời cảm tạ.

“Không khách khí.” Người nọ cười trả lời.

Lúc này ta mới thấy rõ bộ dạng người này. Tóc vàng sẫm, ánh mắt xanh biếc thăm thẳm, là người dị tộc sao?

Hắn đưa tay vuốt đầu Tử Văn, “Phải cẩn thận nha, lần sau không trùng hợp như vậy đâu.”

Ánh mắt dịu dàng của hắn làm cho ta bất giác nhớ tới cha ta. Tuy rằng tuổi cùng diện mạo không giống nhau, nhưng cảm giác tương tự đến kỳ quái. Đặc biệt khi hắn cười, dịu dàng trong sáng giống như phụ thân vậy. Hại ta không có cách nào dời tầm mắt.

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Hắn khó hiểu hỏi, trong giọng nói có vẻ quan tâm.

Ta ngay cả một câu cũng nói không nên lời, chỉ đờ đẫn lắc đầu.

Hắn cười, “Cô nương, lần sau phải cẩn thận a. Cáo từ.” Hắn chắp tay hành lễ, sau đó biến mất trong đám đông.

Ta đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không thể nhúc nhích. Cái loại cảm giác này giống như là giấc mộng đêm qua... Xa xôi mà lại rõ ràng...

...

“Nói như vậy, cô ngay cả tên cũng chưa hỏi đã để cho hắn đi rồi?” Khách Hành nâng cằm, hỏi.

Ta gật gật đầu.

“Tỷ tỷ, tỷ sẽ không phải là nhất kiến chg tình (vừa gặp đã yêu) chứ?” Khách Ức nhíu nhíu mày.

“Cái gì a! Không được nói bậy!” Ta lập tức phản bác, nhưng bất giác lại nghĩ tới nụ cười của người kia.

“Ta nào có nói bậy? Mặt tỷ tỷ đều đỏ hết rồi!” Khách Ức nở nụ cười.

Ta theo bản năng sờ sờ mặt mình, “... thật sao...”

Khách Hành thở dài, “Tình yêu a, tựa như rượu mạnh, sẽ làm tim ngươi đập rộn lên, mặt đỏ tai hồng. Lời này thật sự là một chút cũng không giả.”

“Các ngươi... Không phải như thế, ta chỉ là cảm thấy hắn giống cha ta mà thôi.” Ta vội vàng biện giải.

“A?” Khách Hành cùng Khách Ức đồng thời sửng sốt, sau đó lại bắt đầu cười sằng sặc.

“Thật không nghĩ tới, bà chủ thích lão nam nhân a!” Khách Hành cười đến toàn thân phát r.

“Huynh... không phải, hắn mới khoảng hai mươi tuổi mà thôi, chỉ là cảm giác giống!” Ta thật sự là hết đường chối cãi.

“Được được được...” Khách Hành lại tiếp tục cười.

“Tỷ tỷ, đến lúc đó đừng quên mời ta ăn bánh kẹo cưới a!” Khách Ức cũng cười.

“Cái gì cùng cái gì a! Trở về!” Ta thật sự là... Như thế nào lại thu nhận hai người kia chứ?

Lúc này Khách Lộ vừa đi đến, ánh mắt nhìn ta có chút kỳ quái. Ta nhìn hắn, ngươi không phải cũng giống bọn họ chứ, Khách Lộ? Lòng ta âm thầm cầu nguyện.

“Bàn đã dọn xong, ta đi đóng cửa tiệm.” Hắn lạnh nhạt nói.

Khách Lộ, đúng là ngươi tốt nhất! Ta thật sự quá cảm động!

“Khách Lộ.” Ta gọi hắn lại, lập tức lại hối hận, ta không có gì để nói a.

Hắn xoay người nhìn ta, thấy ta không mở miệng, hắn hỏi: “Có việc gì sao?”

“...” Ta quả thật không lời nào để nói, ta lắc đầu, “Không có... Không có việc gì.”

Hắn có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục đi làm việc.

Thật là, hôm nay ta như thế nào lại không bình thường như vậy a? Ngủ, ngủ!

...

Buổi chiều là thời gian tiệm cơm tửu điếm nghỉ ngơi, vào lúc này trên cơ bản là không có khách. Ta đương nhiên sẽ không bỏ qua khoảng thời gian này, ta cũng là nữ tử bình thường a, cũng thích đi dạo phố, mua này nọ. Son phấn, vải vóc trang sức có cô gái nào lại không thích? Có điều ta tự biết mình tư sắc hữu hạn, tốt nhất là không cần bắt chước bừa. Aiz, lại nói tiếp, trong điếm còn có ba lao công không cần tiền công, đã là mùa thu, quần áo của bọn họ ta cuối cùng cũng phải chuẩn bị. Thật sự là... Ta sao lại thiện lương như vậy nhỉ?

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc xẹt qua trước mắt. Là người kia. Cảm ứng kỳ lạ...

Ta lập tức đuổi theo, động lực kỳ quái...

“Công tử xin dừng bước!” Ta la lớn. Cơ hồ mọi nam tử trên đường đều quay đầu. Làm ơn đi, bộ dạng của các ngươi có thể xưng là “công tử” sao?

Ta không để ý tới bọn họ, bước nhanh chạy lên, một phen kéo lại vị “công tử” nghe tiếng kêu cũng không quay đầu kia.

“Cô nương, có việc sao?” Hắn xoay người, mỉm cười có lễ nói.

“Công tử không nhận ra ta sao?” Ta thật sự rất lo lắng hắn đã quên ta, cảm giác kỳ quái...

Hắn suy tư trong chốc lát, “À, cô tỷ tỷ bị dọa ngây người ngày hôm qua.”

Cái gì “dọa ngốc” hả, ta là vì ngươi mới ngây người a! Nhưng thôi, quên đi. “Đúng vậy, đúng vậy.” Ta cười đáp.

“Có chuyện gì sao?” Hắn cười.

“Ách...” Xong rồi, hình như ta không có việc gì, “A, ngày hôm qua công tử cứu Tử Văn, ta còn chưa cảm tạ công tử. Nếu công tử không chê, có thể dời bước tới hàn xá, cho ta hàn huyên biểu lộ tâm ý chứ?”

Hắn hình như bị cách nói nho nhã của ta chọc cười, ta cũng biết buồn cười lắm a. Chậc, ai quy định nữ tử nhất định phải rụt rè? Toàn là hại người thôi!

“Cô nương không cần bận tâm, đó chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nói đến đâu?” Hắn cười cự tuyệt.

A? Ở trên đường cái tiếp được một tiểu hài tử năm tuổi từ trên lầu ngã xuống lại gọi là “tiện tay mà thôi” hả? Người này thật đúng là... “Điều này sao có thể.” Ta đã bày ra thập phần thành ý cùng cái khg “không thành công thì hi sinh”, ta không tin hắn còn không đáp ứng.

Hắn nhìn ta, rốt cục thỏa hiệp, “Được rồi, làm phiền cô nương.”

“Không đâu, không đâu!” Ta thật là vui vẻ, thật là kỳ quái, ta vì cái gì lại vui vẻ như thế chứ?

...

“Đến rồi.” Ta cười.

“Túy khách cư?” Hắn dường như có chút khó hiểu, “Cô nương không phải nói muốn đến quý trạch (gọi nhà người khác 1 cách khách sáo) sao, như thế nào lại đến tửu quán?”

“Đúng vậy a, nơi này chính là hàn xá (gọi nhà mình 1 cách khiêm tốn). Ta là bà chủ của khách điếm này.”

Hắn hơi sửng sốt một chút. Ta nghĩ chắc là hắn không tin. Có rất nhiều người vô cùng kinh ngạc khi biết “nhược nữ tử” (nhược: yếu ớt hoặc trẻ tuổi) như ta lại là bà chủ một khách điếm không nhỏ.

“Mời vào.”

Hắn do dự trong chốc lát, đi vào.

“Công tử mời ngồi, ta đi lấy rượu.” Ta cười, đi về phía hầm.

Khách Ức đi theo.

“Đinh tỷ tỷ, hắn là ai vậy a?”

Ta cúi đầu tìm trấn “cư” chi bảo của “Túy khách cư”. “Hắn? À, là người ngày hôm qua ta nói a.”

“Ồ, vị ‘anh hùng’ mà tỷ tỷ nhất kiến chg tình kia a.” Trong giọng nói của Khách Ức tràn đầy vẻ ái muội.

“Cái gì a!” Ta mặc kệ hắn.

“Vẻ ngoài không tệ a, nhưng mà, là người dị tộc đúng không!”

“Khách Ức, đừng nói bậy, ai nói ta thích hắn?” Thật là, tiểu quỷ này! Đừng nói ta không thích người kia, cho dù thích, cũng không tới phiên tiểu quỷ ngươi đến xoi mói đâu!

“Được được được, tỷ không thích hắn. Aiz, ta nói, tỷ tỷ a, hắn thoạt nhìn cũng không phải là người tốt a!”

Ta chống nạnh, căm giận nói: “Dài dòng.”

Khách Ức vẻ mặt đều là “không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt”, ta cầm bầu rượu, đi ra phía ngoài, không thèm để ý đến hắn.

...

“Công tử đợi lâu.” Ta cười đem rượu đặt lên bàn, “Khách Ức, phân phó phòng bếp làm vài món ăn.” Ta lại lập tức sai Khách Ức.

“Làm phiền cô nương.” Người nọ cười.

“Đâu có.” Ta cầm ly lên, rót một ly rượu, đưa qua, “Công tử mời.”

Hắn nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn có chút kinh dị nhìn cái ly, “Rượu này là...”

“Lan Lăng Hổ Phách.” Tuy rằng ta không thường uống rượu, đối với rượu của “Túy khách cư” cũng không phải là rất quen thuộc, nhưng đối với “Lan Lăng Hổ Phách” ta khá là tin tưởng.

“Lan Lăng Hổ Phách?” Hắn nở nụ cười, “Nếu ta nhớ không lầm, quý điếm tên là ‘Túy khách cư’ đúng không?”

“Đúng.” Ta có chút khó hiểu, tên này rất kỳ quái sao?

“Tên rất hay.” Hắn nhìn ta nở nụ cười, “Lan lăng mĩ tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang. Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xứ thị tha hương. Nói vậy tên ‘Lan Lăng Hổ Phách’ cùng ‘Túy khách cư’ liền xuất phát từ những câu này đúng không.”

Một chốc kia, cảnh tượng bỗng chồng chất lên nhau.

Lan lăng mĩ tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang. Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xứ thị tha hương. “Lan Lăng Hổ Phách” Cùng “Túy khách cư’” tên liền xuất phát từ những câu này... Lời nói của phụ thân quanh quẩn bên tai, phảng phất như trở lại ngày trước...

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Tiếng hắn kéo ta về thực tại.

Ta dời mắt, cười nói: “Không có việc gì.”

“Ách... Sao không thấy lệnh đệ?” Hắn thay đổi đề tài.

“A? Ngươi nói Tử Văn?” Ta nở nụ cười, “Hắn không phải đệ đệ ruột của ta, là đứa nhỏ nhà hàng xóm. Ta chỉ là thường thường giữ hắn, tình cảm như tỷ đệ thôi.”

“Cô nương giỏi giang như vậy, lệnh tôn lệnh đường chắc rất là vui mừng.”

“Gia phụ gia mẫu... đã tạ thế.” Ta vẫn như cũ cười. Kỳ thật cha mẹ chết đã lâu, ta cũng không vì việc này mà lại thương tâm, nhưng khi hắn hỏi thật kỳ quái ta lại cảm thấy lòng chua xót.

Hắn sửng sốt một chút, “Thật xin lỗi.”

“Không có việc gì, người chết đã hết, không có gì phải kiêng dè.” Ta nghĩ ta là người rất kiên cường a. “Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh công tử.”

Hắn nở nụ cười, “Tên của ta vừa dài lại khó nghe, hơn nữa nói ra cô nương cũng không hiểu.”

Điều này cũng đúng, trước kia còn có một người dị tộc, gọi là cái gì Đạt Lỗ Thố Kiệt, thật khó nghe a. Không biết gọi như thế nào nữa!

“Công tử là người ở nơi nào?”

“Tây Hạ.” Hắn nhìn ta, “Kế tiếp có phải muốn hỏi tuổi hay không?”

Ta có chút ngượng ngùng, hình như là không có nữ tử hỏi nam tử như vậy, nhưng mà ta thật sự rất muốn biết a.

“Đến lượt ta hỏi.” Hắn cười, “Phương danh cô nương?”

“Ta họ Giang, tên một chữ Đinh.” Ta sợ hắn không rõ, ở trên bàn khoa tay múa chân.

“Tên rất hay.” Vẻ mặt của hắn rất dịu dàng, loại biểu tình này làm cho ta nghĩ đến những khi dáng vẻ phụ thân khi gọi tên ta.

“Thời gian không còn sớm, ta cũng nên cáo từ. Đa tạ rượu của cô nương.” Hắn đứng dậy.

“Công tử không thể ngồi thêm chốc lát?” Ta rất muốn tiếp tục cùng hắn trò chuyện.

“Không được, không thể quấy rầy.”

“Công tử hiện tại đang ở nơi nào? Ta cũng muốn đến mời công tử uống rượu a.”

Hắn cười cười, “Ta đi xa đến tận đây, còn không có chỗ ở cố định. Cô nương không cần lo lắng.”

“Như vậy a! Tiểu điếm thật ra còn có vài phòng trống, nếu không ngại công tử cứ ở lại!” Lời ta vừa nói ra khỏi miệng, trước hết bản thân đã ngây ngẩn cả người, trời ạ... Hắn sẽ cảm thấy ta là một nữ tử thực tùy tiện a? Hắn sẽ chán ghét nữ tử như vậy sao? Ta không lo được nhiều như vậy, chỉ cần hắn lưu lại là tốt rồi.

“Như vậy không tốt lắm...”

“Ngươi đối với ta có ân, huống chi Tử Văn cũng muốn giáp mặt nói lời cảm tạ a!” Dưới tình thế cấp bách, ta lại đem Tử Văn ra.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục bị thành ý của ta cảm động. “Được rồi.”

Thật tốt quá, ta ở trong lòng hoan hô.

...

Kì quái, chỗ nào có tiếng đàn thế? Ta nhớ rõ “Túy khách cư’” không ai biết đánh đàn a, hơn nữa “Túy khách cư’” cũng không có đàn a!

Ta đi xuống lầu, một đám nữ tử đang vây quanh một bên, còn không ngớt truyền ra tiếng tán thưởng.

“Sao lại thế này?” Ta một phen kéo Khách Ức qua hỏi.

“A, tỷ tỷ không biết sao?” Khách Ức chớp chớp mắt, “Là người ngày hôm qua tỷ lưu lại đó, nhiều nữ tử đến đây thiệt nha!”

Cái gì... Cái gì?

Ta lập tức chen vào.

Tốt... thật khá... hắn ngồi ở chỗ kia, ngón tay nhẹ vỗ về huyền cầm. Ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua, chiếu thẳng vào người hắn, làm cho tóc hắn hơi hơi phát sáng. Vẻ mặt của hắn dịu dàng mà trầm tĩnh, mà giai điệu của hắn lại đẹp đẽ rực rỡ... tuy rằng ta không rành âm nhạc lắm.

Hắn thấy ta, liền dừng tiếng nhạc. Hắn nở nụ cười, con ngươi xanh biếc của hắn thật giống như là Tây Hồ ngày xuân, trong sáng mà sâu thẳm như vậy. Ta cảm thấy được mình đang sửng sốt, ta có cảm giác, vài nữ tử bên người ta nhất định cũng sửng sốt.

“Công tử... Ngươi đây là...” Ta thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại.

“Ở chỗ này làm phiền cô nương, ta rất là áy náy. Vì thế ta làm chút việc giúp cô nương để bù tiền thuê nhà cũng tốt a?”

A? Làm việc? Ca hát mời chào khách hả? “Điều này sao có thể?” Ta không khỏi lại muốn đem Tử Văn ra.

“Vì cái gì không thể?” Hắn nở nụ cười, “À... Ta có thể gọi cô là Tiểu Đinh không?”

“A, có thể...”

“Tiểu Đinh, nếu cô muốn nói chuyện ta cứu đứa nhỏ kia, vậy một bầu ‘Lan Lăng Hổ Phách’ cũng đã thanh toán xong. Hơn nữa, ta... muốn ở chỗ này thêm một thời gian, ở nơi này làm tiểu nhị cho cô có thể xem là ‘nhập gia tùy tục’ là biện pháp tốt.” Nói cho cùng hắn cũng rất có đạo lý.

“Nhưng mà...”

Hắn nở nụ cười, “Cầu xin cô, Tiểu Đinh.”

Nụ cười của hắn có lực sát thương thật lớn a... Ta hình như nhớ rõ hắn nói sẽ ở đây thêm một thời gian, kỳ thật cũng không tệ a.

“Vậy được rồi.” Ta chỉ có thể đáp ứng thôi. Ta chợt phát hiện đám nữ tử bên người ta xôn xao một trận. Nói không chừng, việc buôn bán nơi này của ta thật sự sẽ bởi vì quyết định này của ta mà càng tốt hơn... Ai nha! Ta đang suy nghĩ cái gì?

“Công tử...”

“Không cần lại kêu công tử, nghe rất kì lạ.” Hắn vẫn như cũ cười.

A? Không gọi công tử ta đây biết gọi ngươi là gì? Ngươi lại không nói cho ta biết tên a.

“Aiz! Nói trước nha! Tiểu nhị đến ‘Túy khách cư” đều được thống nhất cách gọi a!” Khách Ức chen vào lớn tiếng nói.

Thống nhất cách gọi? Có quy củ này sao? Ta như thế nào lại không biết.

“Thế nào, ta gọi là Khách Ức, tên nấu ăn kêu là Khách Hành, người bên kia là Khách Lộ, cho nên ngươi cũng phải mang họ ‘Khách’! Về phần tên thì, ta vất vả một chút giúp ngươi nghĩ cho!” Khách Ức vuốt cằm, “Ừm... Khách Mãn!”

Ta ngất! Tên đây sao! “Khách Ức!” Ta lớn tiếng quát.

“A? Không được sao? Vậy... Khách Đa Đa?”

“Khách Thường Lai?”

Ta che miệng Khách Ức, cười nói: “Hắn thích đùa.”

“Không sao a. Tiếp tục đặt đi.” Nhưng hắn lại nói không sao cả.

“Khách Bất Quy?” Khách Ức tránh tay ta lại tiếp tục nói một cái tên không có khả năng.

Ta lập tức che miệng càng nhanh. Làm ơn đi! Tên thối nát gì vậy! Hiện tại ngẫm lại tên ta đặt thật đúng là tốt nha. Khách Lộ, Khách Ức, Khách Hành, thật sự là muốn tiếng có tiếng, muốn nghĩa có nghĩa.

“Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn luôn nói bậy.” Ta cười giải thích với hắn.

“Không có việc gì, khách tùy chủ thôi.” Hắn như trước vẫn có vẻ không sao cả, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, “Không bằng ta gọi là ‘Khách Tùy’ đi.”

“Khách Tùy? Tốt.” Tên này nghe cũng rất tốt a.

“Cái gì chứ, thật khó nghe.” Khách Ức lại xuất hiện, “Ta giúp ngươi đặt cho! Khách Hữu Tiễn thế nào?”

“Khách Ức...”

“A? Lại không thích?”

“Không sao, tiếp tục, tiếp tục.”

...

...

“Khách Tùy”, tuy rằng có ý là “khách liền tùy chủ”, nhưng ta lại cố ý đem nó lý giải thành “khách đi cùng của ta”. Hình như là có chút tự mình đa tình, nhưng mà, có người nào mà không từng tự mình đa tình đâu?

Ha ha, có lẽ người cẩn trọng thỉnh thoảng cũng sẽ khác người một chút, có lẽ cuộc sống như vậy mới không mất đi sự thú vị, có lẽ như vậy mới không mất đi rất nhiều thứ trân quý!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương