Túy Khách Cư
Chương 33: Duyên sinh duyên diệt

Ngày hai mươi tám tháng bảy.

Bầu trời, dường như tích lũy nước mắt cả đời, nhưng không cách nào khóc lên. Loại áp lực này, làm cho không khí buồn đến mức người không thể thở được...

Lần đầu tiên, ta biết cái gì gọi là ngồi không yên. Giống như do áp lực của bầu trời, có thứ gì đó trong cơ thể của ta muốn bộc phát ra...

Cửa, đột nhiên truyền đến tiếng người.

“Không có mệnh lệnh chủ thượng, ai cũng không thể vào!” Tiếng của Nhận Cửu, nghiêm túc.

“Tiểu Cửu, ngươi hẳn là biết, Tiểu Thất rất quan tâm thiếu tôn, ta nhất định phải cứu nàng ra ngoài.” Trong giọng nói của Nhận Nhị, tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

“Hôm nay là ngày chủ thượng quyết chiến. Ngươi muốn nhiễu loạn bọn họ sao?” Tiếng rút kiếm, có thể nghe rõ.

“Ngươi đã không nói tình lý như vậy, ta cũng đành phải phụng bồi!”

Thoáng chốc, sát khí lan tràn, làm cho chân khí trong cơ thể ta hỗn loạn.

Cửa, lập tức bị đá văng ra.

Nhận Nhị kéo tay của ta, “Đi!”

“Đừng hòng!” Nhận Cửu cầm kiếm chặn ở cửa. Dáng vẻ của nàng, làm cho ta nghĩ đến đêm kia.

“Ngươi thắng được ta sao?” Nhận Nhị cười cười.

“Ta chết cũng sẽ không cho ngươi mang thiếu tôn đi!” Nhận Cửu cầm kiếm tấn công.

Rốt cuộc, ta nên làm như thế nào mới tốt?

Vị trí sắp xếp của Thập Nhận đương nhiên là có đạo lý. Chỉ mấy chiêu, Nhận Cửu đã bị bức lui.

“Đừng không biết tự lượng sức mình.” Nhận Nhị nhìn nàng, “Đều là đồng nghiệp, ta không muốn làm khó dễ ngươi!”

“Bớt nói nhảm!” Nhận Cửu không có ý định buông tha.

Hai người lại đánh nhau. Chiêu thức của Nhận Cửu đột nhiên trở nên rất kỳ quái, nàng không phải chuyên chú tấn công Nhận Nhị, mà là liều mạng công kích tay Nhận Nhị nắm tay ta.

Xuất phát từ kiêng kị, Nhận Nhị buông lỏng tay ra.

Nháy mắt, hai người dừng chiến cuộc. Đồng thời nhìn ta.

“Giang cô nương, ngươi không phải muốn gặp Tiểu Thất sao? Theo ta đi!” Nhận Nhị vươn tay, mở miệng.

“Thiếu tôn, ngài không thể đi cùng hắn!” Nhận Cửu cũng mở miệng.

“Ta...”

“Giang cô nương, ta biết ngươi còn để ý ta lừa ngươi. Nhưng mà, Thánh Kiếm dùng ‘Ngũ âm hóa công tán’ khống chế các Nhận, ta cũng bất đắc dĩ. Ngươi tin ta, ta lúc này đây thật là muốn thoát ly Thiên Nhận chúng, ta là đến giúp ngươi...” Nhận Nhị ngôn từ khẩn thiết.

“Ta phụng lệnh của chủ thượng. Thiếu tôn nếu thật muốn đi, liền vượt qua thi thể của ta đi!” Lời Nhận Cửu nói, rất kinh người.

“Uổng công ngày thường Tiểu Thất đối với ngươi chiếu cố có thừa, ngươi lại hồi báo như vậy.” Nhận Nhị lãnh trào.

“Chính là bởi vì Nhận Thất, ta mới không thể cho ngươi mang thiếu tôn đi!” Nhận Cửu không chút yếu thế.

“Ngươi căn bản chính là ghen tị với thiếu tôn, có ý đồ gây rối.”

“Còn hơn ngươi bụng dạ khó lường, che giấu phản ý!”

Ta có lẽ nên biểu lộ một chút lập trường... Ta thật sự rất muốn gặp Khách Lộ, nhưng mà, ta cũng không thể không để ý phản ứng của Nhận Cửu... Rốt cuộc làm sao thì tốt đây?

“Ta không đi... Ta ở chỗ này chờ là được...” Quyết định như vậy, là đúng hay sai, ta không biết. Chỉ là một khắc kia, ta muốn làm như vậy.

Trong khoảnh khắc ta vừa nói xong, Nhận Nhị lập tức xuất kiếm, tấn công về phía Nhận Cửu. Nhận Cửu chưa kịp phản ứng, vai trái bị đâm bị thương. Nàng lui lại mấy bước, sau đó, chắn trước người của ta.

“Thật là, ngươi rốt cuộc đối với Tiểu Thất có mấy phần tình nghĩa hả? Lại đồng ý ở chỗ này chờ.” Nhận Nhị cười làm cho người ta lạnh tâm.

“Ngươi rốt cuộc...” Ta thật sự không hiểu a.

“Thiếu tôn, đi!” Nhận Cửu kéo tay của ta, chạy đi.

...

Nhận Cửu khép cửa mật thất lại. Lẳng lặng thở dốc, máu một giọt một giọt rơi xuống, khiến người ta nhìn thấy ghê người.

“Cô không sao chứ?” Ta mở miệng.

Nhận Cửu lắc đầu. “Thiếu tôn, Nhận Nhị sẽ lập tức đuổi tới, phía sau có bí đạo, nối thẳng đến nơi quyết chiến. Người đến chỗ chủ thượng sẽ an toàn...”

“Ta... không hiểu...”

“Kỳ thật, lúc trước người góp lời khiến chủ thượng lấy ngài, chính là Nhận Nhị... Các đại môn phái cùng Kì Ngự Minh cũng là hắn đưa tin tức... Tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ gây bất lợi đối với thiếu tôn ngài...” Nhận Cửu bình ổn hô hấp, “... Thuộc hạ sẽ vì ngài cản phía sau, ngài đi nhanh đi...”

“Nhưng mà...” Ngươi bị thương, ta sao có thể đi như vậy chứ.

“... Thiếu tôn, kỳ thật, Nhận Nhị nói đúng. Thuộc hạ ghen tị với ngài...” Nàng cười cười, “Nhưng mà thuộc hạ cũng biết, Nhận Thất hiện tại rất hạnh phúc... Vô luận là vì thân phận ‘Nhận’ của mình, hay là vì Nhận Thất, thuộc hạ đều thề sống chết bảo hộ thiếu tôn... Hi vọng thiếu tôn thành toàn...”

Ta rốt cục cũng hiểu. So với Nhận Cửu, tình yêu của ta là cỡ nào nhỏ bé không đáng nói. Ta chưa bao giờ hy sinh thứ gì, hạnh phúc có được đều dễ như trở bàn tay... Ta thậm chí còn thầm oán ông trời bất công, thật sự là buồn cười đến cực điểm. Hiện tại ta có thể làm, chính là chạy. Dùng hết khí lực toàn thân của ta, không thể cô phụ hy sinh của bất cứ người nào...

...

Thì ra, đoạn đường kia, có thể dài như vậy... Khi ta ra đến cửa, ta cơ hồ đã quên nên hít thở như thế nào...

Sau đó, ta liền thấy Khách Lộ cùng Thánh Kiếm. Ta đột nhiên không biết nên lên tiếng như thế nào, mở miệng như thế nào.

Nháy mắt, Thánh Kiếm ngã xuống. Khách Lộ cũng quỳ xuống. Có thể nhìn thấy, trên người huynh ấy có vài chỗ bị thương, máu đã nhiễm đỏ vạt áo.

“Khách Lộ!” Một khắc đó, thầm nghĩ vội chạy qua...

Hắn ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy ta, trong mắt có ý cười. Hắn dựng đao, đứng lên, đi tới chỗ ta.

Nhưng mà, một loại sát ý lan tràn, cái cảm giác lạnh lẽo này tràn ngập ngay sau lưng ta, “Chúc mừng ngươi a, Tiểu Thất...”

Ta lập tức xoay người, ra chiêu, vào lúc này, ta đã không thể lại do dự. Nhưng mà, không có trường thương trong tay, ta có thể ngăn cản bao nhiêu chiêu chứ?

Cảm giác kiếm phong lạnh như băng để vào da thịt thật sự không dễ chịu, vì sao ta lại vô dụng như vậy chứ?

“Huynh muốn làm gì?” Khách Lộ đứng không vững.

“Làm gì à?” Nhận Nhị cười cười, “Rất rõ ràng không phải sao...”

“Nếu vì Thánh Kiếm báo thù, huynh trực tiếp động thủ là được, sao phải bắt nàng...” Khách Lộ mở miệng, trong giọng nói có vẻ mệt mỏi.

“Giết ngươi?” Nhận Nhị hừ lạnh một chút, “Rất tiện nghi cho ngươi.”

Trong mắt Khách Lộ có vẻ khó hiểu.

Không rõ a, Nhận Nhị đến tột có thâm cừu đại hận gì với Khách Lộ. Hắn không phải đã nói, coi Khách Lộ như đệ đệ sao?

“Không hiểu?” Kiếm phong của Nhận Nhị lại tới gần một phân, cảm giác trên da thịt, ngoại trừ lạnh như băng, còn có đau đớn.

“Ngươi đừng đả thương nàng!” Trong giọng nói của Khách Lộ tràn đầy vội vàng.

“Chính là như vậy...” Nhận Nhị cười điên cuồng vui sướng, “Ta tổn thương cô ta một chút, không phải hơn xa đả thương ngươi ngàn lần sao...”

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Đau lòng?” Nhận Nhị nhàn nhã mở miệng, “Chuyện tới nước này, ta sẽ cho ngươi chết rõ ràng. Có nhớ không, lúc trước là ta xúi giục ngươi phản giáo. Tuy rằng ta nói rất dễ nghe, là để ngươi thoát ly thân phận ‘Nhận’, song, trên thực tế, ta chỉ là muốn cho ngươi thử xem tư vị bị đuổi giết thôi... Không nghĩ tới, võ công của ngươi so với ta tưởng tượng còn cao hơn. Nhiều người của Bạch Hổ đường như vậy, cũng không làm gì được ngươi. Ngươi lúc ấy thật sự thoát khỏi Thiên Nhận chúng, làm hại ta cứ nghĩ rằng ta không còn cơ hội. Ông trời có mắt, ta lại có thể tìm được ngươi. Hơn nữa, xem ra, vận khí của ta không tệ. Cạnh ngươi còn có cô ta...”

“Ngươi là nói...” Khách Lộ khẽ run.

“Ta là nói, ta từ đầu tới cuối đều hại ngươi. Muốn trách thì trách bản thân ngươi, ngươi vốn căn bản không có nhược điểm, là Nhận hoàn mỹ nhất. Nhược điểm này, là ngươi tự tìm...” Nhận Nhị xem thường, “Ta còn có thể nói cho ngươi biết, ta lúc ấy giúp các ngươi thoát khỏi Thánh Kiếm, cũng chỉ là khiến ngươi không thể quay đầu mà thôi. Ta muốn cô lập ngươi, cho thế giới của ngươi chỉ còn lại có một mình cô ta. Như vậy, ngươi mới có thể càng thống khổ, càng tuyệt vọng... Có phải hay không?”

Khách Lộ lập tức quỳ xuống, tay huynh ấy chống xuống, máu ở khóe môi chậm rãi chảy ra.

“Sao? ‘Viêm Thần Giác Thiên’ phát tác?” Nhận Nhị cười khẽ, “Ta luôn nghĩ, nếu cô ta đã chết, ngươi sẽ ra sao? Ta xem, đến lúc đó, không cần ta động thủ, ngươi cũng sẽ bi thống quá độ, nghịch mạch mà chết nhỉ?”

Không thể, ta không muốn huynh ấy chết, nhất là vì ta mà chết!

“Vì sao...” Khách Lộ nhẹ thở hổn hển, “Ta luôn coi ngươi như huynh trưởng... Vì sao...”

Nhận Nhị trầm mặc trong chốc lát, “Còn nhớ Tiểu Tam không?”

Tiểu Tam? Nhận Tam?

“Cô ấy...” Trong mắt Khách Lộ vẫn là khó hiểu.

“Cái gì cũng không biết, sống như vậy, có phải tương đối thoải mái hay không?” Khi Nhận Nhị nói, có loại thê lương khó tả, “Nàng là vì ngươi mà chết.”

“... Cô ấy là vì ‘Ngũ âm hóa công tán’ mới...”

“Đúng, nàng là chết vì ‘Ngũ âm hóa công tán’. Nếu nàng không có thích ngươi, nội lực ‘Viêm Thần Giác Thiên’ căn bản sẽ không đến mức không khống chế được, nàng sao phải uống ‘Ngũ âm hóa công tán’ hả?” Nhận Nhị giọng điệu âm trầm, “Ta cứu không được nàng, chỉ có thể nhìn nàng chết... Đồng dạng thống khổ, ta sẽ cho ngươi từ từ nhận lãnh.”

“Cô ấy...” Khách Lộ muốn giải thích gì đó.

“Ngươi muốn nói ngươi chỉ coi nàng là tỷ tỷ chứ gì?” Nhận Nhị cười, “Ngươi chính là như vậy, chưa từng để ý người bên cạnh. Người khác vui hay buồn, ngươi căn bản là không để trong lòng. Ngươi nếu cả đời đều là công cụ giết người không tình cảm như vậy, ta cũng sẽ chết tâm, chỉ tiếc, ngươi dù sao cũng là người, một khi động tình, bản thân cũng không cách nào khống chế... Đây là cơ hội ngươi cho ta, không trách ta được...”

“Ngươi muốn thế nào cũng được, nàng không liên quan với những chuyện này, ngươi thả nàng ra!” Khách Lộ đứng lên, lớn tiếng nói.

“Hừ, đây là mệnh cô ta không tốt. Ai bảo ngươi thích cô ta.”

Ta biết, chân khí của ta cũng rối loạn, nội lực “Viêm Thần Giác Thiên” trong cơ thể đang đấu đá lung tung.

Ta không sợ chết, khi đó ta, không chút sợ hãi. Chỉ là, nếu ta chết, Khách Lộ huynh ấy, sẽ như thế nào, ta không dám nghĩ...

Đột nhiên, cơ thể của ta lập tức thoát lực, trong phút chốc ta ngã xuống, có người tiếp được ta, sau đó, vẻ mặt Nhận Nhị trở nên rất kỳ quái. Ta nhìn thấy, là trường kiếm đâm vào ngực hắn, máu nhỏ giọt.

Người giúp ta, là Thánh Kiếm.

Ta thấy rõ, vết thương trên người Thánh Kiếm, không phải là giả. Nhưng mà...

“Ngươi... không chết...” Trong mắt Nhận Nhị, lộ vẻ kinh ngạc.

Thánh Kiếm cười cười, “Rất rõ ràng, không phải sao?” Hắn chiếu theo giọng điệu vừa rồi của Nhận Nhị, nói.

“Ngươi...”

“Vì dụ ngươi ra, ta đã mất rất nhiều công sức đó...” Thánh Kiếm nhẹ nhàng rút kiếm của mình ra (cây kiếm cắm trong người Nhận Nhị), “Xuống dưới đó, thay ta hỏi thăm Đường chủ.”

Kiếm của Thánh Kiếm vừa rút ra, Nhận Nhị gục xuống. Tay hắn run rẩy, một khắc cuối cùng, cười thì thầm, “... Tiểu Tam...”

Yêu, là chấp niệm sâu nhất...

“Chủ thượng...” Khách Lộ đi qua, không biết nên nói gì.

Thánh Kiếm buông tay đang đỡ ta ra, để ta đứng vững lại. “Đi thôi...” Giọng nói của hắn, thật thấp, hàm chứa ý cười dung túng.

Ta nghĩ, ta đã đúng, hắn không phải người xấu... Chỉ là, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là...

Ta vừa mới đi được vài bước, còn chưa mở miệng, Khách Lộ đã ôm ta vào lòng. Huynh ấy ôm nhanh như vậy, giống như vừa buông tay, ta sẽ biến mất.

“Khách Lộ...” Ta nhẹ nhàng mở miệng, “Ta không thở được...”

Huynh ấy lập tức buông lỏng tay ra, vẻ mặt áy náy, “Không có việc gì chứ?”

Ta cười, gật đầu.

Huynh ấy vươn tay, vuốt nhẹ vết thương trên cổ ta. “Đau không?”

Tay huynh ấy, dính máu, dinh dính. Nhưng mà, noi được huynh ấy chạm qua, dường như không đau nữa. Ta nắm tay huynh ấy, áp lên mặt mình. Ấm áp như vậy, rất chân thật, cảm giác còn sống.

Ta đột nhiên ý thức được một chuyện, huynh ấy bị thương thành như vậy, đều là bởi vì ta. Nếu không có ta...

Ta nhẹ nhàng buông tay huynh ấy ra. Nếu, huynh ấy không có gặp gỡ ta, Nhận Nhị sẽ không thể đả thương huynh ấy... Ta với huynh ấy mà nói, là tai họa...

Hành động của ta, làm trong mắt huynh ấy có vẻ mất mát.

“Tiểu Cửu nàng...” Chuyện này có phải có vẻ quan trọng hay không?

Lúc này, từ cửa bí đạo đi ra rất nhiều người. Khách Ức, Khách Tùy, Lan di, Nguyệt di, Ngân Kiêu, bà mai... Thậm chí, ngay cả Khách Hành cùng Nam Cung phu nhân cũng đến đây. Trong tay Tiểu Tề ôm Nhận Cửu. Xem ra, hẳn là không đáng ngại.

“Ngôn Châm...” Nguyệt di mở miệng, tiếng nói khẽ run.

Mọi người đều bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

“Đừng giết hắn!” Ta lập tức đi qua, che trước mặt Thánh Kiếm.

Mọi người thoáng sửng sốt.

“Hắn phản bội Thánh giáo, không thể không chết.” Khách Ức mở miệng, trong giọng nói có ý hỏi.

Thánh Kiếm nhẹ nhàng đẩy ta ra, cười nói: “Hảo ý của thiếu tôn, lòng ta lĩnh...” Hắn đột nhiên ho lên, sau đó, liền ngã xuống.

Ta vừa định đỡ hắn, Nguyệt di đã nhanh hơn ta một bước.

“Ngôn Châm, ngươi làm sao vậy?” Nguyệt di để hắn gối lên chân mình, an ổn nằm xuống.

Tần Xuyên đi qua, bắt mạch, sau đó nhíu mày, “‘Viêm Thần Giác Thiên’ trong cơ thể hắn đã chạy đến tâm mạch, thêm độc tính của ‘Ngũ âm hóa công tán’ khuếch tán, chỉ sợ...”

Sắc mặt Nguyệt di lập tức trở nên tái nhợt, “Sẽ không, ngươi sẽ không chết...”

Thánh Kiếm cười cười, vẻ mặt âm trầm giờ đã trở nên nhu hòa ấm áp, “Việc ta muốn làm, đã làm xong...”

“Làm xong, cũng không thể chết a!” Trong mắt Nguyệt di, có gì đó lóng lánh rơi xuống, “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi không thể vừa nhìn thấy ta liền chết a!”

Thánh Kiếm vẫn cười, “Ngươi có thể vì ta mà rơi lệ, đã là phúc khí của ta... Người trước sau cũng phải chết, tiếc nuối duy nhất của ta, là năm đó không thể thay thiếu tôn...”

“Không được nói nữa! Đừng chết...” Nguyệt di khóc cắt ngang lời hắn nói.

Nụ cười của hắn vẫn đọng lại trên mặt. Giống như Nhận Nhị đã nói, ‘Nhận’ không phải công cụ không tình cảm, mà là người bình thường.

“Đừng chết...”

Bầu trời đột nhiên không còn bị kiềm nén, sấm chớp, mưa rơi.

Lúc này, một giọng nói hùng hậu chấn động lòng người vang lên.

“Lão tử ở đây, ai cũng không được chết!”

Thật sự đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy gia gia mà vui mừng như vậy.

Giáo chúng đều quì một gối, “Thuộc hạ bái kiến thánh tôn.”

Gia gia nhìn các giáo chúng, hai tay chắp sau lưng đứng trong mưa, tư thế kia, tựa như thiên thần...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương