Tuý Hoa Ấm
Quyển 1 - Chương 7

Thanh âm này…

Luyện Vô Thương đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy dưới liễu rủ bên hồ không biết từ bao giờ có một người đứng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại đỏ như máu, chính là Lăng Liệt. Hắn chậm rãi lại gần, ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi người Luyện Vô Thương.

“Lăng Liệt… Sao ngươi lại ở đây?”

Lăng Liệt nhún nhún vai, cười lạnh: “Sao? Chỉ cho phép ngươi cùng nhị công tử Nhâm gia ở chỗ này ngâm phong lộng nguyệt, khanh khanh ta ta, chứ không cho phép người khác đến sao?”

“Ngâm phong lộng nguyệt” vẫn không sao, “khanh khanh ta ta” này thì thực chối tai, mặt Luyện Vô Thương biến sắc, quát lên: “Lăng Liệt, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Lăng Liệt phớt lờ y, ung dung cầm ngọc tiêu trong tay y, tấm tắc khen ngợi: “Hảo tiêu nha hảo tiêu, suy cho cùng vẫn là Trung Nguyên đệ nhất đại bảo gì đó, so với thứ tiểu tử ta mua mấy lượng bạc quý báu hơn nhiều. Ngươi còn chưa đem thứ nát vụn kia ném đi, còn lưu lại làm gì, không chê chướng mắt sao?” Nói xong, vươn tay đoạt hai đoạn tiêu kia.

Luyện Vô Thương không biết hắn muốn làm gì, cũng không dám cứ vậy giao cho hắn, khuỷu tay động một cái, đem tiêu chuyển sang bên phải, tay còn lại điểm hổ khẩu (gan bàn tay) của hắn.

Lăng Liệt thấy thế, lật tay, biến trảo (chụp, bắt) thành tước (gọt), bổ về phía cổ tay Luyện Vô Thương.

Hai người sử dụng đều là tiểu cầm nã thủ công phu cơ bản nhất của Hạo Thiên Môn, ngày thường sách chiêu quá chiêu (phá chiêu, so chiêu) không biết mấy trăm lần, thường vừa ra tay, liền biết bước tiếp theo của đối phương biến đổi như thế nào, cứ như vậy đánh tiếp, đương nhiên ai cũng không làm gì được ai.

Song một phen sách chiêu giống như đã từng quen biết này, lại dường như tái hiện lại chuyện xưa, đem hai người trở về những năm tháng trong núi vui vẻ hoà thuận, chạm đến nơi nào đó mềm mại tận đáy lòng, ngay cả Lăng Liệt dường như cũng bị lay động, qua mấy chiêu, lại không có biện pháp xuất thủ.

Hắn không muốn đánh, Luyện Vô Thương đương nhiên lại càng không muốn đánh, lui một bước, ôn nhu nói: “Lăng Liệt, ta biết ngươi đối với ta có rất nhiều bất mãn, tiêu này nếu giao vào tay ngươi, quá nửa sẽ bị ném đi, thế nhưng ta thật sự không nỡ. Tiêu Nhâm công tử tặng ta mặc dù tốt, ta lại không thích, nhận nó thật sự là vì thịnh tình không thể chối từ. Hai đoạn tiêu này mặc dù gãy, ta vẫn muốn mang nó theo bên người, bởi vì đó là của ngươi — Lăng Liệt tặng cho ta.” Bởi vì trong tiêu có tâm ý của ngươi, cho nên ta mới quý trọng như vậy.

Ánh mắt y sáng như vậy, động tình như vậy, so với ánh trăng còn ôn nhu hơn, còn khiến người say mê hơn, vẻ mặt Lăng Liệt dần dần nhu hoà. Hồi lâu mới hỏi: “Vậy ngươi sao lại biết Nhâm Tiêu Dao? Vì sao lại tới Hàng Long Bảo?” Vấn đều này một ngày chưa hỏi rõ, trong lòng hắn một ngày lại khó chịu.

“Chúng ta trên đường tình cờ gặp mặt, rất… thân, cho nên hắn mời ta đến bảo ở lại vài ngày.” Chuyện Nhâm Tiêu Dao giữa đường bị tập kích trước khi rõ chân tướng, không thể nói ra ngoài, mà mình tới đây là để cầu hoả lưu ly ngăn hàn độc lại, chuyện hàn độc y chưa bao giờ để Lăng Liệt biết, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không nói, đành phải nói qua loa.

Đương nhiên, Lăng Liệt một xíu cũng không tin. Ở cùng mấy năm nay, Lăng Liệt rất rõ tính tình Luyện Vô Thương, biết y yêu nhất là thanh tĩnh, sao có thể chủ động cùng người xa lạ phàn giao? Càng đừng nói đến ở lại trong nhà người khác.

Rốt cuộc mấy ngày nay y và họ Nhâm kia xảy ra chuyện gì, mà ngay cả mình cũng không chịu cho biết? Lăng Liệt chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một con rắn nhỏ đang gặm cắn, nhưng hắn vẫn giở vờ lơ đãng hỏi: “Thật sao? Vậy là vì chuyện gì?”

“Kỳ thực… cũng không có gì?”

Y rõ ràng là không nguyện nói cho mình! Lăng Liệt chỉ cảm thấy một cỗ nộ khí xông thẳng lên. Lại nhìn Luyện Vô Thương, vẻ mặt do dự, lời nói ấp úng, lại càng không khỏi nghĩ đến, y là không muốn nói cho mình, có lẽ căn bản là khó mở miệng đi?

Nhịn không được cười lạnh: “Không có gì sao? Ta trái lại rất bội phục ngươi, vài ngày ngắn ngủi đã đem thiếu chủ Hàng Long Bảo làm cho lung lạc, thủ đoạn so với năm đó không giảm chút nào nha.”

Lời này nói ra thật thâm độc, Luyện Vô Thương kinh ngạc: “Lăng Liệt, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Người trong nhà hắn hẳn còn chưa biết thân phận của ngươi đi? Chắc là không biết. Đại danh Luyện Vô Thương vang dội như vậy, nếu bọn họ đã biết, chỉ sợ cũng không dám cho ngươi vào cửa.”

“Lăng Liệt, câm miệng!” Sắc mặt Luyện Vô Thương trắng bệch, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Y càng bảo câm miệng, Lăng Liệt lại càng muốn nói: “Ta chính là ghét cái bộ dáng thanh cao này của ngươi! Mới xuống núi vài ngày, ngươi liền câu dẫn người khác, ngươi chính là không có nam nhân thì không chịu được…”

Một đạo ngân quang cắt ngang lời Lăng Liệt, chính là Luyện Vô Thương lấy tiêu thay kiếm đánh qua. Một chiêu của y chiếm được lợi thế, ngọc tiêu trong tay lại không ngừng, ngang điểm dọc đâm, giống như bầu trời đầy sao, y dùng chính là “Tảo diệp kiếm pháp”.

Bộ kiếm pháp này Lăng Liệt cũng từng học qua, nhưng hắn hoàn toàn không cầm vũ khí, thứ nữa Luyện Vô Thương ra tay quả thực quá nhanh, hắn mới nghĩ đến chiêu này, ngọc tiêu kia đã đánh tới trước mặt. Đột nhiên đùi phải đau đớn, bị ngọc tiêu đâm trúng “huyệt hoàn khiêu”, không khỏi quỳ rạp xuống đất.

“Muốn giết cứ giết!” Nhìn ngọc tiêu đặt trên cổ mình, trong lòng Lăng Liệt càng tức giận, “Ngươi dùng thứ hắn tặng đối phó với ta, hắc hắc, hai người các ngươi thực sự là đồng lòng!”

Luyện Vô Thương thầm hít một hơi thật sâu, mới nói: “Lăng Liệt, ta biết ngươi đối với chuyện ngày trước của ta rất không đồng ý, ta không trách ngươi, bởi vì cái này vốn trái với luân thường, thế tục không dung…” Lòng buồn bã, chỉ là ta lúc đó sớm đã ý loạn tình mê, bất chấp những cái này, đây… có lẽ gọi là “nghiệt duyên” đi.

Lăng Liệt hừ lạnh một tiếng, dứt khoát quay đầu đi.

Định thần lại, Luyện Vô Thương nói tiếp: “Ngươi không chịu hiểu và bỏ qua, cũng là lẽ thường tình. Ngươi có oán khí, thì cứ nhằm vào ta, dù sao… ta từ lâu đã chúng bạn thân ly (bạn bè xa lánh), thân bại danh liệt! Nhưng Nhâm công tử là một vị chí nhân quân tử, đối đãi với ta như bằng hữu, giữa chúng ta trong sạch, tuyệt không có bất luận chuyện xấu xa gì mà ngươi nghĩ, ngươi tuyệt đối không thể tuỳ tiện làm càn, huỷ danh dự người ta, bằng không ta quyết không tha cho ngươi!”

Lăng Liệt lạnh lùng liếc y một cái: “Nói xong rồi?”

Luyện Vô Thương gật đầu, giải huyệt cho hắn, để hắn đứng lên, lại nói: “Có thể ta nói, ngươi nghe không vào, nhưng có chuyện ta còn muốn hỏi. Vị biểu tiểu thư kia là vị hôn thê của Nhâm công tử, ngươi tốt nhất không nên quá gần gũi với nàng, như vậy đối với ngươi không tốt.” Định thân trên danh nghĩa đã là phu thê, có thể Nhâm Tiêu Dao không để ý, nhưng người khác trong Hàng Long Bảo không chắc đều nghĩ như hắn, Lăng Liệt chỉ là ăn nhờ ở đậu, mọi việc vẫn nên cẩn thận một chút.

— Mặc dù giận Lăng Liệt nói năng lỗ mãng, nhưng Luyện Vô Thương vẫn không có cách nào mặc kệ hắn.

Lăng Liệt thản nhiên nói: “Nói như vậy, ngươi đánh ta, giáo huấn ta, cảnh cáo ta không nên tiếp cận Trưởng Tôn Thiến, đều là vì bảo vệ thanh danh cho vị Nhâm công tử kia?” Hắn đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, ta ở đây thề với trời, ta, Lăng Liệt, nhất định sẽ đem Trưởng Tôn Thiến nắm trong tay, cho dù gặp phải nghìn nan vạn hiểm, ta cũng nhất định phải đem nàng giữ trong tay!” Vung tay, nghênh ngang đi.

“Lăng Liệt!” Luyện Vô Thương còn muốn gọi hắn lại, nhưng cái loại cảm giác vô lực trong lòng này lại nói cho y biết, Lăng Liệt hận y, căn bản không nghe lời y nói!

Hài tử tự tay nuôi lớn cuối cùng lại muốn hận mình, thật mỉa mai! Ông trời, người cứ như vậy nghiêm phạt ta sao?

Ngẩng đầu, bầu trời kia vẫn tối om như cũ, một tiếng cũng không phát ra. Đêm đầu tiên ở Hàng Long Bảo là một đêm không ngủ. Nghĩ đến khuôn mặt quật cường kia của Lăng Liệt, vẻ mặt xem thường, còn có lời nói so với đao kiếm còn đả thương người hơn, tâm Luyện Vô Thương giống như bị người bóp chặt, hung hăng xé ra.

Nếu đổi lại là người khác như vậy với y, y nhiều lắm cũng chỉ cười một tiếng. Dù sao quãng thời gian mười mấy năm trước rời khỏi Hạo Thiên Môn, lời nói như vậy đã nghe nhiều, ánh mắt như vậy đã thấy nhiều, nhiều đến bách độc bất xâm.

Nếu là Lăng Liệt năm năm trước đối với y như vậy, y cũng sẽ không khổ sở. Bởi vì Lăng Liệt khi đó đối với y, bất quá chỉ là “cố nhân chi tử” (con của bạn cũ) mà thôi.

Nhưng năm năm ở chung, trong thế giới đơn giản của Luyện Vô Thương, ngoại trừ chính y, cũng chỉ có Lăng Liệt. Loại tình nghĩa ở chung này, kỳ dị thấm vào xương tuỷ, vứt bỏ không được.

Song, Lăng Liệt lại không biết. Hoặc có thể đã biết, nên càng muốn dùng lời nói đả thương y…

Trằn trọc, đến sáng hôm sau, Luyện Vô Thương mới ngủ được một chốc, rất nhanh đã bị tiếng Tiểu Ất gõ cửa đánh thức.

“Hàn Sơn công tử, dược phòng đã bố trí xong rồi, công tử nhà ta thỉnh ngươi đi xem có chỗ nào không hợp ý không. Ế? Sắc mặt ngươi kém quá, tối qua không ngủ được? Có phải giường không thích hợp không? Hay chăn quá mỏng? Xung quanh Hàng Long Bảo chúng ta là núi, khí lậu hơi lạnh, rất nhiều người mới đến ở đều có chút không quen…”

Luyện Vô Thương thầm thở dài, một đêm không ngủ ngon, hiện tại đầu càng đau.

Một cái màn thầu bay đến, chặn miệng Tiểu Ất đang lải nhải; Nhâm Tiêu Dao bưng một bàn đồ ăn sải bước vào cửa. “Tiểu Ất ca, ngươi biết vì sao nguời có hai con mắt, hai cái tai, lại chỉ có một cái miệng không?”

Tiểu Ất lắc đầu.

“Đó là muốn ngươi nhìn nhiều nghe nhiều, nói ít lời thừa thãi.”

Luyện Vô Thương nhịn không được nở nụ cười, đứng dậy đón: “Sao ta lại không biết thẹn để ngươi tự mang cơm đến?”

“Này cũng không có gì, tối hôm qua bỏ lại Hàn Sơn huynh một mình, tiểu đệ đặc biệt tới bồi tội.” Liếc trộm một cái, chỉ cảm thấy y hôm nay vô cùng tiều tuỵ, là vì mình sao? Tự cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng không tìm ra đáp án khác.

Dùng cơm xong, ba người cùng đi dược phòng, xa xa chỉ thấy dưới cây thược dược một nam một nữ đang đứng. Luyện Vô Thương chóng mặt, nói: “Chúng ta đi đường khác đi.”

Nhâm Tiêu Dao cũng thấy xấu hổ, gật đầu.

Mới đi vài bước, đã nghe phía sau có ngươi kêu to: “Nhâm thế huynh, dừng bước.” Lăng Liệt lại kéo Trưởng Tôn Thiến qua.

Tiểu Ất khẽ nói: “Ta còn chưa thấy qua kẻ nào không biết thẹn… Ai u.” Cũng là Nhâm Tiêu Dao nhanh tay, huých vào ngực nó một cái, cảnh cáo nó không được nói bậy.

“Nhâm thế huynh.”

“Lăng công tử.”

Trưởng Tôn Thiến đỏ mặt, khẽ gạt tay Lăng Liệt, thấp giọng gọi: “Biểu ca.”

Lăng Liệt cũng không để ý nàng, ánh mắt dừng trên người Luyện Vô Thương: “Vị này là…”

“A, vị này chính là Hàn Sơn huynh, bằng hữu của tại hạ.” Thấy sắc mặt Luyện Vô Thương tái nhợt, Nhâm Tiêu Dao vội trả lời. Hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giữa Lăng Liệt và Luyện Vô Thương có một bầu không khí quỷ dị không nói nên lời. Ai, có lẽ là hắn nghĩ nhiều, bọn họ rõ ràng không quen biết.

“Họ ‘Hàn’ tên ‘Sơn’? Sao nghe như là tên giả? Huynh đài, ngươi chẳng lẽ có điều gì khó nói, hoặc là… làm chuyện gì đó không thể cho ai biết, cho nên không dám nói ra tên thật?”

Trong lòng Luyện Vô Thương run lên, Lăng Liệt a, ngươi bao giờ mới có thể học được ẩn nhẫn khoan dung? Bao giờ mới có thể chân chính trưởng thành?

Ý tứ châm chọc trong lời hắn rất rõ ràng, Nhâm Tiêu Dao không biết thiếu niên này vì sao lại nói ra những lời đả thương người như vậy, nhưng hắn tuyệt không cho phép có người trước mặt mọi người khi dễ bằng hữu của hắn! (Tiêu Dao ca, hảo bằng hữu a~~~) “Lăng công tử, ngươi là quý khách của Hàng Long Bảo, vị Hàn Sơn huynh này cũng là khách nhân của ta. Hàng Long Bảo luôn tôn trọng khách nhân, cũng thỉnh khách nhân tự trọng.” Lời này là lời không khách khí nhất hắn từng nói.

Vị Nhâm công tử lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười này không nể mặt thực sự là bất nộ tự uy (ko giận mà vẫn có uy). Lăng Liệt nheo mắt lại: “Xem ra, thế huynh và vị Hàn Sơn công tử này giao tình không ít nha.”

Lăng Liệt vẫn cười, nhưng Luyện Vô Thương biết hắn đang tức giận. Lăng Liệt hành động theo cảm tính, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây. Ai, mình tới đây, xem ra là tới sai rồi.

“Lăng công tử gọi chúng ta lại, không biết có gì chỉ giáo?” Trực giác Nhâm Tiêu Dao cảm thấy không thích thiếu niên này, hắn rất ít khi dùng trực giác phán đoán người vật, lần này rõ ràng là ngoại lệ. Có lẽ là bởi vì thiếu niên này quá sắc sảo, quá ngang ngược, quá tự cao. Mà nguyên nhân sâu xa hơn, có lẽ là bởi vì địch ý của hắn đối với bằng hữu của mình quá rõ ràng…

“Cũng không có gì. Chỉ là nghe nói kiếm pháp Nhâm thế huynh hơn người, cho nên muốn thế huynh chỉ bảo mấy chiêu.”

“Lăng Liệt!” Người đầu tiên kêu lên chính là Trưởng Tôn Thiến, nàng nhìn Lăng Liệt, lại nhìn Nhâm Tiêu Dao, hoa dung thất sắc, hoang mang không biết như thế nào cho phải.

Nhâm Tiêu Dao đồng tình nhìn nàng một cái, yêu Lăng Liệt, chỉ sợ ngày tháng sau này của nàng sẽ không quá dễ chịu. Hắn lại không hề thấy, sắc mặt trắng bệch đâu chỉ có mình nàng!

Lăng Liệt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không nên náo loạn nữa! Trong lòng vừa vội vừa tức, thế nhưng Luyện Vô Thương cái gì cũng không thể nói, nói rồi, Lăng Liệt chỉ càng nháo hơn.

Cũng may không hiểu chuyện chỉ có một mình Lăng Liệt, Nhâm Tiêu Dao nhàn nhạt nói: “Hôm khác đi. Tại hạ và Hàn Sơn huynh còn có việc phải làm, hôm khác nhất định xin đến chỉ giáo.”

Chắp tay, xoay người muốn đi, lại cảm giác phía sau có một đạo kình phong kéo tới, một người cười nói: “Xem kiếm!” Kiếm quang loé lên, đâm thẳng vào vai trái Nhâm Tiêu Dao.

Một kiếm này thật nhanh, Nhâm Tiêu Dao bất ngờ không đề phòng, đành phải hơi nghiêng người, khó khăn tránh mũi kiếm lao tới, vạt áo bị cắt rách. Tính tình hắn cho dù tốt, cũng khó không nổi giận, lạnh lùng nói: “Lăng công tử, đây là ý gì?”

Nụ cười của Lăng Liệt không đổi: “Thực xin lỗi, tiểu đệ nóng lòng muốn lĩnh giáo Hàng Long kiếm pháp uy chấn giang hồ, đắc tội.”

Nhâm Tiêu Dao thầm thở dài, trong lòng hiểu rõ, trận này không đánh, Lăng Liệt sẽ không chịu để yên. “Tiểu Ất, cầm kiếm đến đây.”

Khỏi cần hắn nói, Tiểu Ất đã sớm đem bảo kiếm đưa đến, nói nhỏ: “Công tử, cho tiểu tử cuồng vọng này một bài học đi!”

Luyện Vô Thương biết Nhâm Tiêu Dao làm việc tự có chừng mực, vẫn không nhịn được dặn dò một tiếng: “Điểm đáo vi chỉ (đánh chút chỉ giáo rồi dừng), không nên tổn thương hoà khí.” Y và Nhâm Tiêu Dao không thân chẳng quen, lời này nói ra rất không thích hợp, nói cho Lăng Liệt cũng không khác lắm. Đáng tiếc chính là, có nói Lăng Liệt cũng không nghe.

Lăng Liệt đứng đối diện, không nghe thấy bọn họ nói cái gì, nghĩ đến có lẽ là Luyện Vô Thương dặn dò Nhâm Tiêu Dao phải cẩn thận, trong lòng nóng giận không lý do: “Nhâm thế huynh, thỉnh!” Một chiêu “bạch hồng quán nhật” tấn công. Lời hắn hói và kiếm chiêu, gần như đồng thời phát ra.

Phong độ Nhâm Tiêu Dao liền hiện ra, trường kiếm chém ngang, chính là thức mở đầu “khai môn bái sơn” trong Hàng Long kiếm pháp, tao nhã hữu lệ, uy lực tràn đầy.

Hai người động thủ, nhất thời kiếm quang phi vũ, phong vân biến sắc.

Luyện Vô Thương hồi hộp quan sát chiến cuộc, vừa sợ Lăng Liệt đả thương Nhâm Tiêu Dao, lại càng sợ Nhâm Tiêu Dao đả thương Lăng Liệt.

Nhâm Tiêu Dao này quả nhiên là kỳ tài võ học hiếm thấy, từng chiêu từng thức kết cấu chặt chẽ, lại không mất đi sự linh động, rất có phong thái tông chủ một phương, Hàng Long kiếm pháp trong tay hắn khai triển vô cùng nhuần nhuyễn, giống như thật sự có thể phục hổ hàng long!

Trái lại, Lăng Liệt, thiên tư thông minh lại thêm siêng năng chịu khó, kiếm pháp của hắn đã có chút thành tựu. Đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn không thể sửa được cái tính nóng vội, tinh diệu có thừa, trầm ổn lại không đủ, cùng cao thủ đối đầu rất nhanh sẽ bị người phát hiện sơ hở. Cũng may Nhâm Tiêu Dao không hề muốn thắng ngay lập tức, hắn tựa hồ muốn nhìn một chút xem Lăng Liệt rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, ra tay để lại không ít chỗ trống.

Điểm ấy Luyện Vô Thương có thể nhìn ra, Lăng Liệt thân ở trong cuộc sao lại không biết? Càng biết càng tức giận, họ Nhâm này khinh người như vậy! Đột nhiên, mũi kiếm quay ngược trở lại, không để ý đến trường kiếm của Nhâm Tiêu Dao đâm tới trước mặt, chém vào bụng dưới hắn (Tiêu Dao ca ý ạ), chính là đấu pháp đồng quy vu tận!

Luyện Vô Thương biết rõ sự lợi hại của chiêu này, thầm kêu: không ổn! Nếu nhất định phải có người bị thương, y tình nguyện người đó là y! Đoạt vỏ kiếm trong tay Tiểu Ất, phi thân nhảy vào chiến đoàn, phản chưởng đem Lăng Liệt đánh ra xa mấy bước, tay nắm vỏ kiếm hướng về phía bảo kiếm của Nhâm Tiêu Dao đỡ lấy —— trường kiếm vào vỏ, thực sự nhịp nhàng ăn khớp! Hai người nhìn nhau cười, Nhâm Tiêu Dao khen: “Hảo công phu!”

Lăng Liệt lấy lại bình tĩnh, hắn sao lại không biết mình vừa tránh được một kiếp? Nhưng phát hiện nhúng tay vào chính là Luyện Vô Thương, một ngọn lửa giận không tên lại bốc lên, tiến lên lấy tay đẩy: “Ai cần ngươi giả làm người tốt!”

Lực đẩy này cực nhẹ, Luyện Vô Thương lại giống như không chịu nổi ngã xuống.

Trưởng Tôn Thiến la lên: “Máu! Y chảy máu!”

Không thể như vậy được? Máu đang từ thắt lưng Luyện Vô Thương chảy xuống. Lăng Liệt không thể tin được nhìn về phía mũi kiếm của mình, nơi đó đỏ thẫm một mảnh.

Kỳ thực không khó hiểu, cho dù là ai xông vào giữa nơi kiếm vũ đầy trời, không bị thương cũng rất khó.

“Ngươi… Ta…” Mùi máu tươi khiến đầu óc Lăng Liệt thoáng chốc hỗn loạn, mờ mịt đứng đó không biết làm sao, không biết như thế nào cho phải. Thầm nghĩ, ta đả thương y! Ta lại đả thương Vô Thương!

“Đừng động đậy!” Nhâm Tiêu Dao đến bên canh Luyện Vô Thương, nhanh chóng điểm huyệt đạo cầm máu quanh miệng vết thương, sau đó đưa y ôm ngang ngực.

“Nhâm huynh.” Ý thức Luyện Vô Thương vẫn còn minh mẫn, lấy làm kinh hãi, không được tự nhiên muốn tránh ra.

“Đừng động đậy, cẩn thận lại chảy máu.”

“Nhị đệ, Lăng huynh đệ, hoá ra các ngươi đều ở chỗ này! Đây là…” Một người vội vàng đi tới, tuổi tác ngoài ba mươi, cẩm bào ngọc đái, chính là Hàng Long Bảo đại công tử Nhâm Tự Tại. Gã thấy trong lòng huynh đệ ôm một nam tử xa lạ, vô cùng kinh ngạc.

“Đại ca, vị này là Hàn Sơn huynh.”

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Nhâm Tự Tại nghe huynh đệ đề cập qua có một vị khách nhân trong bảo, tính tình ngại ngùng, không muốn gặp người lạ. Nhân lúc này quan sát Luyện Vô Thương một lượt, thấy dáng vẻ y yếu ớt văn nhược, cũng không quá lưu tâm. “Nhị đệ, Lăng huynh đệ, Niếp trang chủ của Phượng Hoàng sơn trang tới, cha gọi các ngươi đi gặp.”

“Hạo Thiên Môn”, “Hàng Long Bảo”, “Phượng Hoàng sơn trang” đứng hàng đầu võ lâm Trung Nguyên, dựa vào giao tình của ba nhà, Nhâm Tiêu Dao và Lăng Liệt đều phải qua tham bái.

“Làm phiền đại ca thay ta cáo tội, Hàn Sơn huynh bị thương, tiểu đệ thực sự không thể rời đi.”

“Buông y ra!” Mắt thấy Nhâm Tiêu Dao ôm Luyện Vô Thương muốn đi, Lăng Liệt nào chịu đồng ý, lập tức hét lớn một tiếng.

Nhâm Tiêu Dao lạnh lùng nhìn hắn: “Ta hiện tại muốn đưa Hàn Sơn huynh đi xử lý vết thương, Lăng công tử nếu như còn cảm thấy chưa tận hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, tại hạ nhất định phụng bồi!” (anh tức rồi ^^)

Ánh mắt hắn sắc bén khiến Lăng Liệt trong lòng chấn động, câu kế tiếp cứng lại trong họng, nói không nên lời.

Trong lòng Nhâm Tiêu Dao lại tràn đầy tức giận. Giận Lăng Liệt, cũng giận chính mình, cư nhiên để “người ấy” bị thương trước mặt mình! Nếu không phải là không muốn quá vỡ mối thâm giao giữa hai nhà, thật muốn tiến lên cho thiếu niên không biết trời cao đất rộng này một bài học! (lên đi anh, em ủng hộ a~~~)

Tiểu Ất sớm đã quay lại: “Công tử, Hàn Sơn công tử thế nào?”

Nhâm Tiêu Dao lắc đầu: “Chúng ta quay về.”

“Ta… ta cũng đi với các ngươi.”

Lăng Liệt thấy bọn họ đi xa, lúc này mới cuống quít chạy muốn đuổi theo, Nhâm Tự Tại kéo hắn: “Yên tâm đi, có Tiêu Dao, nhất định không phải lo nghĩ. Tiểu huynh đệ, theo ta đi gặp Niếp trang chủ, ông ấy nghe thấy Hạo Thiên Môn có hậu nhân, rất vui, muốn gặp ngươi đó.”

“Thế nhưng…” Lăng Liệt nhìn thân ảnh biến mất nơi xa xa, nói cái gì cũng không yên lòng, nhưng cuối cùng vẫn bị Nhâm Tự Tại kéo đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương