Tùy Ái Trầm Luân
-
Chương 2
“Um, papa này, ta đã đem tên đê tiện kia trở về rồi.” Trên đường về, Lam Trạch một bên trêu đùa gương mặt u uất của Lam Dược, một bên điện thoại cho phụ thân Lam Bình Trung của hắn.
Từ bên đầu dây kia truyền đến giọng một người đàn ông âm trầm phân phó: “Trước tiên, cứ đem nó an trí ở Yến Nam trang đi, tạm thời ta không muốn nhìn thấy mặt nó.”
“Nga, ta hiểu rồi, ta sẽ không để nó rời khỏi sơn trang một bước nào đâu.” Lam Trạch từ sớm đã đoán được phụ thân sẽ an bài như vậy.
“Um, cứ như vậy đi.”
“Gặp lại pa sau...”
Tắt di động, Lam Trạch lạnh lùng hướng Lam Dược nhắn nhủ mệnh lệnh từ phụ thân: “Cha nói tạm thời không muốn gặp mặt ngươi, mà có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ muốn gặp mặt ngươi.”
Lam Dược nghe xong mấy lời này, càng cúi đầu thấp hơn, trước trán lòa xòa mớ tóc rối rũ xuống che phủ hơn nửa khuôn mặt. Tuy rằng, bấy giờ Lam Trạch không nhìn rõ vẻ mặt của nó, nhưng hắn thừa biết trong lòng nó khẳng định là chịu đủ mọi khổ sở dày vò.
Yến Nam trang là khu biệt thự riêng biệt của gia tộc Lam thị nằm vào vùng ngoại ô thành phố, Lam Bình Trung bận nghiệp vụ công ty, đại đa số thời gian đều ở tại trung tâm thành phố để tiện công tác quản lý, rất ít khi quay về biệt thự. Bởi vậy, nơi này từ lâu đã trở thành vương quốc riêng biệt của một mình Lam Trạch.
Chiếc xe đẹp đẽ bóng bẩy lao nhanh vào hoa viên, sau đó dừng lại trước mặt tiền của một tòa nhà đồ sộ mang phong cách Âu Mỹ.
Gã hộ vệ cung kính mở cửa xe, Lam Trạch liếc mắt nhìn Lam Dược một lần, rồi quay sang hộ vệ phân phó nói: “Trước tiên, cứ đem nó đưa đến tầng hầm, nhớ xem chừng thật kĩ, đừng để nó có cơ hội trốn thoát.” Nói xong tiêu sái xuống xe bước nhanh hướng tòa lầu đi đến, lần này xuất hành có chút mệt mỏi, hắn bức thiết cần thả mình trong làn nước ấm để tận hưởng, thư giãn.
Sương mù mông lung thư thoáng trong phòng tắm xa hoa, Lam Trạch nhàn nhã ngâm mình giữa một bồn tắm rộng lớn chạm bằng mã não có hệ thống tự động mát xa, dòng nước lăn tăn bọt khí hòa cùng âm nhạc ôn hòa du dương, khiến hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, hắn dường như lại nhớ tới văn phòng viện trưởng tại cô nhi viện. Trên chiếc bàn dài tối màu, từ thân thể trắng tựa bông tuyết của Lam Dược tản ra một loại vị hương *** mĩ...
Hắn nhất thời nhịn không được, tán thưởng nói: Thật sự là rất mê người, thân thể này quả thực là kiệt tác có một không hai của thượng đế!
Càng nhìn hắn càng say mê, bất thình lình không kiềm được bản thân, hắn như dã thú lao về phía chiếc bàn, hắn muốn xâm phạm khối thân thể này! Hắn muốn đâm thủng khối thân thể này! Và hắn càng muốn giữ lấy khối thân thể này! Hắn muốn cùng với thân thể kia hợp nhất làm một!
“Phốc”! Hắn cảm giác chính mình đã đi vào! Thành công rồi! Khối này thân thể này đã hoàn toàn thuộc về hắn! Hắn có thể bừa bãi tận tình phóng túng! Hắn cũng có thể tùy tâm sở dục mà công thành chiếm đất!
Từng chút từng chút một, tựa hồ như để đáp lại dục vọng mãnh liệt của hắn, Lam Trạch mơ hồ cảm giác đôi chân trắng nõn thon dài của đệ đệ dần dần trườn bò lên bên thắt lưng hắn, thân hình mềm mại không chút điểm xương, cũng bắt đầu dụng tâm phối hợp luân động, mà đôi môi phấn nộn ẩm ướt không ngừng tuôn ra những thanh âm rên rỉ chực chờ vỡ vụn...
Hắn kinh hỉ tột cùng! Hắn đang trong cơn mê, hay là hắn đang say mộng, hắn cũng không cần biết. Hắn chỉ cảm thấy được linh hồn mình như muốn lâng lâng bay lên. Hắn càng điên cuồng, dục vọng trong cơ thể hắn càng không ngừng bành trướng nhiệt lưu, bành trướng cứ thế lớn dần, càng ngày càng lớn, cuối cùng lớn đến nỗi doanh đầy cả thân hình hắn, thậm chí còn khiến hắn có cảm giác kích thích muốn nổ tung!
Rốt cục, thân thể sưng đau khó nhịn, tại hạ thân ở xuất hiện một mật động, một khối nhiệu lưu từ trong cơ thể theo tiểu huyệt mê người tống đẩy qua lại cuồng vọng bắn ra, thân thể khô nóng bất an cuối cùng cũng tìm được giải thoát. Lam Trạch có cảm giác như hắn từ trước đến nay chưa từng bao giờ thoải mái thỏa mãn đến vậy...
Trời ạ! Thần kỳ làm sao! Tâm thức còn mê man còn chìm đắm trong hồi tưởng của hắn, chưa bao giờ có khối thân thể nào lại mang đến cho hắn cảm giác tuyệt vời như vậy! Phải chăng cảm giác được lên trời bất quá cũng như thế là cùng!
Cũng không biết trải qua bao lâu, một loại cảm giác khác thường làm cho Lam Trạch đương trong cơn say bất chợt thanh tỉnh, mở mắt ra, trước mắt hắn là một bồn tắm rộng lớn mà trên mặt nước lềnh bềnh nổi trôi một phiến bạch dịch chất lỏng.
Trong phút chốc hắn bừng tỉnh mọi thứ, *** loạn cùng phóng túng vừa rồi nguyên lai chỉ là một tràng xuân mộng! Hắn chỉ dựa vào ảo tưởng giữ lấy thân đệ đệ liền đạt tới cao trào đỉnh điểm!
Tận sâu trong nội tâm Lam Trạch không khỏi một trận kinh hoảng, ta làm sao vậy?! Ta thế nào lại sa đọa đến mức này! Ta thế nào lại bất giác có cái ý muốn loạn luân kinh tởm như vậy! Ta thật sự là loại người hoang *** vô sỉ, xấu xa hạ lưu như vậy ư!?
Không! Không phải!! Lam Trạch mãnh liệt ôm lấy đầu vật vã, ở trong lòng tâm thức mê loạn điên cuồng gào thét! Hắn không tin chính mình lại có thể biến thành bộ dáng đó, hắn kiên quyết tin rằng hết thảy mọi thứ đều là do của đệ đệ kia của hắn cám dỗ. Phải rồi, đều là do tấm thân thể dơ bẩn kia tác oai gây họa! Hắn muốn hủy diệt nó! Làm cho nó không bao giờ… tái đến quấy rầy hắn, dụ dỗ hắn nữa!
Nghĩ đến đấy, Lam Trạch thình lình từ bồn tắm bước vội ra ngoài, mặc qua loa quần áo, rồi liền nhằm phía tầng hầm đi đến.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Lam Trạch thuận tay vớ luôn chiếc roi da đương treo hờ trên tường.
Ở cửa tầng hầm Yến Nam trang, một tên hộ vệ đang thoải mái ngồi ưỡn trên chiếc ghế dài ngủ gật, bỗng nhiên một trận bước chân dồn dập vang đến, khiến hắn giật mình tỉnh giấc, thất kinh mở to hai mắt, nhìn thấy thiếu gia cầm theo một chiếc roi ngựa nổi giận đùng đùng từ trên thang lầu hung hăng đi xuống.
“Thiếu gia...” Cơn buồn ngủ của gã hộ vệ cũng tức thời tiêu tán đi mất, lộ chút kinh ngạc nhìn tiểu chủ nhân. Lắp bắp lên tiếng.
“Tên đê tiện kia đâu?!” Lam Trạch âm trầm hỏi.
” Đang giam giữ bên trong.”
“Mở cửa ra!” Gương mặt Lam Trạch tối sầm hệt như một quần sương tán mây mù vần vũ, gã hộ vệ không dám trì hoãn, vội vàng lanh lẹ mở cửa sắt ra.
Một cước đá văng cửa sắt, nương theo ngọn đèn treo dọc hành lang, Lam Trạch thấy Lam Dược bọc mình trong một tấm chăn thô cũ rách nát, nằm co người ở một góc phòng mê man.
Hộ vệ từ phía sau vội vàng mở công tắt đèn, nhất thời bên trong tầng hầm âm u rộng lớn được ánh sáng đèn tỏa ra xua tan bóng tối.
Thiếu niên đang ngủ say cũng bị thứ ánh sáng chói mắt, cùng tiếng động thất thanh mà bừng tỉnh, nheo mắt lại, nhập nhèm nhìn thấy bóng hai người trước mặt.
Lam Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vị đệ đệ đương lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn bên cạnh tấm chăn thô cũ. Vừa rồi, ở trong mộng cũng chính đôi chân này quấn chặt lấy hắn, giữ lấy hắn, khiến cho hắn điên cuồng, khiến hắn lún bùn, để cuối cùng rơi vào vực sâu tội ác!
Hắn theo bản năng giơ roi lên, hung tợn hướng đôi chân mảnh khảnh kia cường bạo quất xuống!
Lam Dược đương nửa tỉnh nửa mê, lập tức bị đánh đến hoàn toàn tỉnh táo, trừng lớn ánh mắt hoảng loạn sợ hãi, tên ác ma kia lại đến đây làm nhục nó lần nữa! Nó sợ tới mức u ơ gào thét loạn xạ, quơ quào quấn nhanh tấm chăn cũ nát bọc lại trên người, ý đồ tránh né ngọn roi đáng sợ kia.
Đáng tiếc, mặc cho mó cố gắng trốn tránh như thế nào cũng trốn không khỏi những ngọn roi vô tình không ngừng hạ xuống, nó lết đến chỗ nào, ngọn roi của Lam Trạch lập tức liền theo tới đó, hệt như dính chặt trên thân nó, không cách gì rời ra. Hơn nữa một roi so với một roi càng lúc càng hung hãn, như thể muốn đem nó đánh đến dập nát mới thôi.
Chỉ chốc lát sau, phần thân thể nằm ngoài tấm chăn cũ nát đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, đến ngay cả những phần thân thể được tấm chăn che lấp cũng trở nên sưng đỏ xanh tím.
Dù vậy, Lam Trạch vẫn không hề nương tay, tàn nhẫn quất xuống liên hồi, mãi cho đến khi Lam Dược toàn thân huyết lưu hoàn toàn ngất đi, lúc bấy giờ hắn mới thở hổn hển dừng lại.
Gã hộ vệ đứng lặng một bên không dám lên tiếng. Tuy rằng từng kinh qua phong vũ, nhưng khi hắn chứng kiến thảm trạng kịch liệt trước mặt cũng không khỏi có chút tim đập chân run.
Sau khi phát tiết xong, Lam Trạch cảm giác cả người lâng lâng vui sướng, những khủng hoảng buồn bực tiêu giảm không ít. Lắc lắc chiếc roi ngựa dính đầy máu tươi, rồi cười lạnh ly khai tầng hầm.
Sau đó một mạch trở về phòng ngủ, Lam Trạch vừa ngã đầu liền đi vào giấc ngủ, lúc này hắn say ngủ trong vị hương trầm lặng, trong giấc mơ ấy Lam Dược quả thật không hề tới quấy rầy hắn nữa.
Ngay sáng hôm sau, cảm giác thư thái theo tận đến lúc hắn thức dậy, Lam Trạch hưng phấn nếm qua điểm tâm, rồi thong dong bước tới thư phòng, thuận tiện gọi Thường Chinh trợ lý riêng của hắn đến hầu chuyện.
“Khoảng thời gian mà Lam Dược ở cô nhi viện, ngươi đã đi điều tra rõ ràng cả chưa?” Ngồi sau chiếc bàn dài rộng lớn Lam Trạch tựa người vào lưng ghế đung đưa, trên mặt không chút biều tình, lãnh đạm hỏi.
Thường Chinh là một thanh niên thanh tú có dáng người cao gầy tuổi chừng hai mươi, hiệu suất làm việc bình thường rất cao, lập tức mang một chồng văn kiện đặt trước bàn thiếu gia, cung kính nói: “Bản báo cáo điều tra đều ở trong này, thỉnh thiếu gia xem qua.”
“Um, ngươi có thể ra ngoài.” Lam Trạch tay mở báo cáo cũng không buồn ngẩng đầu, phân phó nói.
Thường Chinh nhẹ nhàng đẩy cửa rời khỏi thư phòng.
Bản báo cáo cũng không quá dài, Lam Trạch tinh tế châm một điếu thuốc, bắt đầu từ tốn đọc.
Trên báo cáo ghi lại toàn bộ cuộc sống suốt mười ba năm qua của Lam Dược khi còn ở cô nhi viện. Chưa đầy một tuổi đã bị người ta đưa vào đấy, vì là một đứa trẻ dị tật cho nên không hề có ai nguyện ý nhận nuôi nó. Lên mười tuổi, vì nhan sắc mỹ mạo mà bị Vương viện trưởng biến thái coi trọng cường bạo cưỡng hiếp, từ đó về sau trở thành món lợi phẩm để Vương viện trưởng tùy ý độc chiếm.
Vương viện trưởng vì tư lợi, nên mỗi khi có nhà doanh nghiệp nổi danh nào đó đến thăm cô nhi viện, thì hắn liền đem Lam Dược dâng lên ngoạn nhạc, mượn sức khách quý lừa gạt quyên tiền. Mà Lam Dược thân là một đứa câm, làm sao có thể thét lớn cầu cứu, càng không dám phản kháng, chỉ lẳng lặng tùy ý để nam nhân đủ loại hình dáng, vô tình tàn phá chà đạp.
Khép lại bản điều tra, Lam Trạch chán ghét hừ lạnh một tiếng, thì ra tên đệ đệ này lớn lên ở cô nhi viện nguyên lai là làm ***. Hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ: về sau có thể đem cái thứ đê tiện kia quay về nghiệp cũ rồi! Nói không chừng, đối với Lam gia có lẽ cũng có được vài phần lợi ích.
Chủ ý vừa quyết định xong, Lam Trạch lập tức hành động, đứng bật dậy, triệu Thường Chinh đi đến, hướng hắn hạ xuống một số mệnh lệnh.
Một giờ sau, Thường Chinh đã đem hết thảy mọi việc sắp xếp thỏa đáng, theo đó Lam Trạch dẫn một vị bác sĩ đi xuống tầng hầm.
Lúc này Lam Dược đã gần tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn liền liều mạng lui vào góc tường. Nhìn thấy bóng dáng Lam Trạch là khiến nó rùng mình sợ hãi hệt như ma quỷ hiện hình.
Lam Trạch khinh thường cười lạnh, vung tay lên, từ phía sau hai tên hộ vệ liền hướng Lam Dược đang cuộn mình trong góc tưởng bước tới. Lam Dược nghĩ, bọn họ chắc chắc là lại đến gây thương tổn cho mình, hoảng sợ mở lớn hai mắt, răng hàm không ngừng run lên cầm cập.
Hai gã hộ vệ thô lỗ lật tung tấm chăn đương cuộn chặt trên người Lam Dược, Lam Dược sợ hãi thét lớn một tiếng, trước thân thể trần truồng những vết roi chằng chịt lập tức bại lộ. Vị bác sĩ kia đứng chưng hửng một bên, nhìn thấy nhịn không được nhất thời kinh hô một tiếng nho nhỏ.
Kế tiếp, bọn hộ vệ càng thô bạo lôi kéo Lam Dược túm lấy quăng lên mặt bàn ghì chặt. Lam Trạch quay đầu lại phía bác sĩ, ôn tồn nói: “Bác sĩ Lí, ngươi có thể bắt đầu kiểm tra rồi.”
Vị bác sĩ bị cảnh tượng trước mặt dọa đến ngây người, đường đường là một thân tuyệt mĩ thiếu niên, cư nhiên lại bị một bọn làm thuê tra tấn hung ác như vậy, hắn cảm thấy nhân sinh thật sự quá đổi tàn nhẫn! Nhưng mà, vị thiếu niên xích lõa toàn thân trải dài tàn tích bạo ngược ấy lại khiến dưới bụng hắn truyền đến một trận kích động.
Lam Trạch tựa hồ cũng nhìn ra vị bác sĩ kia có chút khác thường, trong lòng không khỏi cười thầm: tên tiện nhân này, thật sự là mị lực vô cùng a! Hắn trêu tức huých tay bác sĩ, vị bác sĩ kia lúc này mới trấn tĩnh hoàn hồn lại, cười cười gượng gạo, rồi vội vàng hướng Lam Dược trên bàn đã muốn ngất đi.
Bác sĩ quay sang phân phó hai gã hộ vệ nâng chân Lam Dược lên, sau đó từ trong hòm thuốc lấy ra một đống khí cụ cổ quái. Lam Dược suy yếu nằm ngửa ở trên bàn, hai chân dạng lớn ra khuất nhục tư thế, mặc cho bọn họ ra sức ghì chặt, căn bản nó vô lực phản kháng.
Trước tiên, bác sĩ dùng cồn tẩy trừ một chút huyết nhục dưới hạ thân Lam Dược, nó đau đớn chưa kịp run rẩy, đã bị bọn vộ vệ gắt gao ghì chặt nó xuống, khiến nó một chút cũng không thể động đậy. Tiếp đó, bác sĩ lại cầm lấy một loại khí cụ tinh xảo bằng đồng mạnh mẽ nhét vào hạ thân Lam Dược, Lam Dược tức thời nhảy dựng, cơ hồ như muốn quật ngã xuống bàn, hộ vệ vội vàng tăng lớn đạo cương hãn càng ghì chặt nó hơn.
Loại khí cụ tinh xảo bằng đồng kia, theo thao tác của bác sĩ tựa hồ càng ngày càng khuếch trương, Lam Dược cảm giác hạ thân của mình như muốn bị xé nát ra, sỉ nhục cùng thống khổ làm nó phát ra thanh âm mơ hồ rên rĩ. Lam Trạch đứng yên một bên nhìn thấy cũng hưng phấn dị thường, hệt như đang ở xem một trận đấu bóng phấn khích nào đó.
Khí cụ tinh xảo rốt cục khuếch trương đến đỉnh điểm, bác sĩ mang bao tay cao su vào, bắt đầu những thao tác rắc rối kỳ lạ.
Lam Dược vốn còn mang nội thương trong người, lại bị hắn dày vò dằn vặt thống khổ không thể nào chịu nổi, nước mắt cùng mồ hôi lăn dài ướt dẫm gương mặt. Chật vật lắm mới đợi được hắn dừng tay, toàn thân đã rã rời, buông lơi tất cả mọi tri giác. Mà vị bác sĩ kia còn chưa chịu buông tha cho nó, lại từ cánh tay nó trích ra một ít máu tươi.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ một bên thu dọn một bên hướng Lam Trạch nói: “Đứa nhỏ này hoàn toàn bình thường, không có nhiễm bệnh sinh dục nào cả. Đợi thêm vài ngày, chờ bản báo cáo xét nghiệm mẫu máu này nữa là xong.”
“Nga, vậy là tốt rồi, phiền ngài quá.” Lam Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười xã giao.
Sau khi tiễn bác sĩ đi ra, Lam Trạch thản nhiên thong thả bước đến bên bàn, hướng ánh nhìn ngạo mạn xuống thân hình chật vật của Lam Dược, khêu khích nói: “Lam gia sẽ không nuôi ai ăn không ở không bao giờ, cho nên ngươi căn bản ở trong căn nhà này bắt buộc phải làm việc. Chậc, ta đang nghĩ, có một công việc rất ư là thích hợp với ngươi!” Nói tới đây Lam Trạch ngừng lại, chậm rãi quan sát phản ứng của Lam Dược.
Lam Dược sợ hãi nhìn hắn, thân mình càng kịch liệt run rẩy tượng như lá mùa thu rơi rụng, đối mặt Lam Trạch nó ngoại trừ cùng cực sợ hãi, thì căn bản không còn biết phản ứng gì nữa.
“Ngươi cực kì thích hợp để quay lại làm cái loại công việc ban đầu của ngươi khi còn ở cô nhi viện đó, nhớ không? Tốt nhất hãy ngoan ngoãn làm một thằng *** biết nghe lời đi!” Lam Trạch lạnh lùng phun ra từng lời, vừa lòng hã dạ thưởng thức Lam Dược đương run rẩy khiếp sợ, trong lòng lại có một cỗ vô danh khoái ý thúc dục dậy lên.
Từ bên đầu dây kia truyền đến giọng một người đàn ông âm trầm phân phó: “Trước tiên, cứ đem nó an trí ở Yến Nam trang đi, tạm thời ta không muốn nhìn thấy mặt nó.”
“Nga, ta hiểu rồi, ta sẽ không để nó rời khỏi sơn trang một bước nào đâu.” Lam Trạch từ sớm đã đoán được phụ thân sẽ an bài như vậy.
“Um, cứ như vậy đi.”
“Gặp lại pa sau...”
Tắt di động, Lam Trạch lạnh lùng hướng Lam Dược nhắn nhủ mệnh lệnh từ phụ thân: “Cha nói tạm thời không muốn gặp mặt ngươi, mà có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ muốn gặp mặt ngươi.”
Lam Dược nghe xong mấy lời này, càng cúi đầu thấp hơn, trước trán lòa xòa mớ tóc rối rũ xuống che phủ hơn nửa khuôn mặt. Tuy rằng, bấy giờ Lam Trạch không nhìn rõ vẻ mặt của nó, nhưng hắn thừa biết trong lòng nó khẳng định là chịu đủ mọi khổ sở dày vò.
Yến Nam trang là khu biệt thự riêng biệt của gia tộc Lam thị nằm vào vùng ngoại ô thành phố, Lam Bình Trung bận nghiệp vụ công ty, đại đa số thời gian đều ở tại trung tâm thành phố để tiện công tác quản lý, rất ít khi quay về biệt thự. Bởi vậy, nơi này từ lâu đã trở thành vương quốc riêng biệt của một mình Lam Trạch.
Chiếc xe đẹp đẽ bóng bẩy lao nhanh vào hoa viên, sau đó dừng lại trước mặt tiền của một tòa nhà đồ sộ mang phong cách Âu Mỹ.
Gã hộ vệ cung kính mở cửa xe, Lam Trạch liếc mắt nhìn Lam Dược một lần, rồi quay sang hộ vệ phân phó nói: “Trước tiên, cứ đem nó đưa đến tầng hầm, nhớ xem chừng thật kĩ, đừng để nó có cơ hội trốn thoát.” Nói xong tiêu sái xuống xe bước nhanh hướng tòa lầu đi đến, lần này xuất hành có chút mệt mỏi, hắn bức thiết cần thả mình trong làn nước ấm để tận hưởng, thư giãn.
Sương mù mông lung thư thoáng trong phòng tắm xa hoa, Lam Trạch nhàn nhã ngâm mình giữa một bồn tắm rộng lớn chạm bằng mã não có hệ thống tự động mát xa, dòng nước lăn tăn bọt khí hòa cùng âm nhạc ôn hòa du dương, khiến hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, hắn dường như lại nhớ tới văn phòng viện trưởng tại cô nhi viện. Trên chiếc bàn dài tối màu, từ thân thể trắng tựa bông tuyết của Lam Dược tản ra một loại vị hương *** mĩ...
Hắn nhất thời nhịn không được, tán thưởng nói: Thật sự là rất mê người, thân thể này quả thực là kiệt tác có một không hai của thượng đế!
Càng nhìn hắn càng say mê, bất thình lình không kiềm được bản thân, hắn như dã thú lao về phía chiếc bàn, hắn muốn xâm phạm khối thân thể này! Hắn muốn đâm thủng khối thân thể này! Và hắn càng muốn giữ lấy khối thân thể này! Hắn muốn cùng với thân thể kia hợp nhất làm một!
“Phốc”! Hắn cảm giác chính mình đã đi vào! Thành công rồi! Khối này thân thể này đã hoàn toàn thuộc về hắn! Hắn có thể bừa bãi tận tình phóng túng! Hắn cũng có thể tùy tâm sở dục mà công thành chiếm đất!
Từng chút từng chút một, tựa hồ như để đáp lại dục vọng mãnh liệt của hắn, Lam Trạch mơ hồ cảm giác đôi chân trắng nõn thon dài của đệ đệ dần dần trườn bò lên bên thắt lưng hắn, thân hình mềm mại không chút điểm xương, cũng bắt đầu dụng tâm phối hợp luân động, mà đôi môi phấn nộn ẩm ướt không ngừng tuôn ra những thanh âm rên rỉ chực chờ vỡ vụn...
Hắn kinh hỉ tột cùng! Hắn đang trong cơn mê, hay là hắn đang say mộng, hắn cũng không cần biết. Hắn chỉ cảm thấy được linh hồn mình như muốn lâng lâng bay lên. Hắn càng điên cuồng, dục vọng trong cơ thể hắn càng không ngừng bành trướng nhiệt lưu, bành trướng cứ thế lớn dần, càng ngày càng lớn, cuối cùng lớn đến nỗi doanh đầy cả thân hình hắn, thậm chí còn khiến hắn có cảm giác kích thích muốn nổ tung!
Rốt cục, thân thể sưng đau khó nhịn, tại hạ thân ở xuất hiện một mật động, một khối nhiệu lưu từ trong cơ thể theo tiểu huyệt mê người tống đẩy qua lại cuồng vọng bắn ra, thân thể khô nóng bất an cuối cùng cũng tìm được giải thoát. Lam Trạch có cảm giác như hắn từ trước đến nay chưa từng bao giờ thoải mái thỏa mãn đến vậy...
Trời ạ! Thần kỳ làm sao! Tâm thức còn mê man còn chìm đắm trong hồi tưởng của hắn, chưa bao giờ có khối thân thể nào lại mang đến cho hắn cảm giác tuyệt vời như vậy! Phải chăng cảm giác được lên trời bất quá cũng như thế là cùng!
Cũng không biết trải qua bao lâu, một loại cảm giác khác thường làm cho Lam Trạch đương trong cơn say bất chợt thanh tỉnh, mở mắt ra, trước mắt hắn là một bồn tắm rộng lớn mà trên mặt nước lềnh bềnh nổi trôi một phiến bạch dịch chất lỏng.
Trong phút chốc hắn bừng tỉnh mọi thứ, *** loạn cùng phóng túng vừa rồi nguyên lai chỉ là một tràng xuân mộng! Hắn chỉ dựa vào ảo tưởng giữ lấy thân đệ đệ liền đạt tới cao trào đỉnh điểm!
Tận sâu trong nội tâm Lam Trạch không khỏi một trận kinh hoảng, ta làm sao vậy?! Ta thế nào lại sa đọa đến mức này! Ta thế nào lại bất giác có cái ý muốn loạn luân kinh tởm như vậy! Ta thật sự là loại người hoang *** vô sỉ, xấu xa hạ lưu như vậy ư!?
Không! Không phải!! Lam Trạch mãnh liệt ôm lấy đầu vật vã, ở trong lòng tâm thức mê loạn điên cuồng gào thét! Hắn không tin chính mình lại có thể biến thành bộ dáng đó, hắn kiên quyết tin rằng hết thảy mọi thứ đều là do của đệ đệ kia của hắn cám dỗ. Phải rồi, đều là do tấm thân thể dơ bẩn kia tác oai gây họa! Hắn muốn hủy diệt nó! Làm cho nó không bao giờ… tái đến quấy rầy hắn, dụ dỗ hắn nữa!
Nghĩ đến đấy, Lam Trạch thình lình từ bồn tắm bước vội ra ngoài, mặc qua loa quần áo, rồi liền nhằm phía tầng hầm đi đến.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Lam Trạch thuận tay vớ luôn chiếc roi da đương treo hờ trên tường.
Ở cửa tầng hầm Yến Nam trang, một tên hộ vệ đang thoải mái ngồi ưỡn trên chiếc ghế dài ngủ gật, bỗng nhiên một trận bước chân dồn dập vang đến, khiến hắn giật mình tỉnh giấc, thất kinh mở to hai mắt, nhìn thấy thiếu gia cầm theo một chiếc roi ngựa nổi giận đùng đùng từ trên thang lầu hung hăng đi xuống.
“Thiếu gia...” Cơn buồn ngủ của gã hộ vệ cũng tức thời tiêu tán đi mất, lộ chút kinh ngạc nhìn tiểu chủ nhân. Lắp bắp lên tiếng.
“Tên đê tiện kia đâu?!” Lam Trạch âm trầm hỏi.
” Đang giam giữ bên trong.”
“Mở cửa ra!” Gương mặt Lam Trạch tối sầm hệt như một quần sương tán mây mù vần vũ, gã hộ vệ không dám trì hoãn, vội vàng lanh lẹ mở cửa sắt ra.
Một cước đá văng cửa sắt, nương theo ngọn đèn treo dọc hành lang, Lam Trạch thấy Lam Dược bọc mình trong một tấm chăn thô cũ rách nát, nằm co người ở một góc phòng mê man.
Hộ vệ từ phía sau vội vàng mở công tắt đèn, nhất thời bên trong tầng hầm âm u rộng lớn được ánh sáng đèn tỏa ra xua tan bóng tối.
Thiếu niên đang ngủ say cũng bị thứ ánh sáng chói mắt, cùng tiếng động thất thanh mà bừng tỉnh, nheo mắt lại, nhập nhèm nhìn thấy bóng hai người trước mặt.
Lam Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vị đệ đệ đương lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn bên cạnh tấm chăn thô cũ. Vừa rồi, ở trong mộng cũng chính đôi chân này quấn chặt lấy hắn, giữ lấy hắn, khiến cho hắn điên cuồng, khiến hắn lún bùn, để cuối cùng rơi vào vực sâu tội ác!
Hắn theo bản năng giơ roi lên, hung tợn hướng đôi chân mảnh khảnh kia cường bạo quất xuống!
Lam Dược đương nửa tỉnh nửa mê, lập tức bị đánh đến hoàn toàn tỉnh táo, trừng lớn ánh mắt hoảng loạn sợ hãi, tên ác ma kia lại đến đây làm nhục nó lần nữa! Nó sợ tới mức u ơ gào thét loạn xạ, quơ quào quấn nhanh tấm chăn cũ nát bọc lại trên người, ý đồ tránh né ngọn roi đáng sợ kia.
Đáng tiếc, mặc cho mó cố gắng trốn tránh như thế nào cũng trốn không khỏi những ngọn roi vô tình không ngừng hạ xuống, nó lết đến chỗ nào, ngọn roi của Lam Trạch lập tức liền theo tới đó, hệt như dính chặt trên thân nó, không cách gì rời ra. Hơn nữa một roi so với một roi càng lúc càng hung hãn, như thể muốn đem nó đánh đến dập nát mới thôi.
Chỉ chốc lát sau, phần thân thể nằm ngoài tấm chăn cũ nát đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, đến ngay cả những phần thân thể được tấm chăn che lấp cũng trở nên sưng đỏ xanh tím.
Dù vậy, Lam Trạch vẫn không hề nương tay, tàn nhẫn quất xuống liên hồi, mãi cho đến khi Lam Dược toàn thân huyết lưu hoàn toàn ngất đi, lúc bấy giờ hắn mới thở hổn hển dừng lại.
Gã hộ vệ đứng lặng một bên không dám lên tiếng. Tuy rằng từng kinh qua phong vũ, nhưng khi hắn chứng kiến thảm trạng kịch liệt trước mặt cũng không khỏi có chút tim đập chân run.
Sau khi phát tiết xong, Lam Trạch cảm giác cả người lâng lâng vui sướng, những khủng hoảng buồn bực tiêu giảm không ít. Lắc lắc chiếc roi ngựa dính đầy máu tươi, rồi cười lạnh ly khai tầng hầm.
Sau đó một mạch trở về phòng ngủ, Lam Trạch vừa ngã đầu liền đi vào giấc ngủ, lúc này hắn say ngủ trong vị hương trầm lặng, trong giấc mơ ấy Lam Dược quả thật không hề tới quấy rầy hắn nữa.
Ngay sáng hôm sau, cảm giác thư thái theo tận đến lúc hắn thức dậy, Lam Trạch hưng phấn nếm qua điểm tâm, rồi thong dong bước tới thư phòng, thuận tiện gọi Thường Chinh trợ lý riêng của hắn đến hầu chuyện.
“Khoảng thời gian mà Lam Dược ở cô nhi viện, ngươi đã đi điều tra rõ ràng cả chưa?” Ngồi sau chiếc bàn dài rộng lớn Lam Trạch tựa người vào lưng ghế đung đưa, trên mặt không chút biều tình, lãnh đạm hỏi.
Thường Chinh là một thanh niên thanh tú có dáng người cao gầy tuổi chừng hai mươi, hiệu suất làm việc bình thường rất cao, lập tức mang một chồng văn kiện đặt trước bàn thiếu gia, cung kính nói: “Bản báo cáo điều tra đều ở trong này, thỉnh thiếu gia xem qua.”
“Um, ngươi có thể ra ngoài.” Lam Trạch tay mở báo cáo cũng không buồn ngẩng đầu, phân phó nói.
Thường Chinh nhẹ nhàng đẩy cửa rời khỏi thư phòng.
Bản báo cáo cũng không quá dài, Lam Trạch tinh tế châm một điếu thuốc, bắt đầu từ tốn đọc.
Trên báo cáo ghi lại toàn bộ cuộc sống suốt mười ba năm qua của Lam Dược khi còn ở cô nhi viện. Chưa đầy một tuổi đã bị người ta đưa vào đấy, vì là một đứa trẻ dị tật cho nên không hề có ai nguyện ý nhận nuôi nó. Lên mười tuổi, vì nhan sắc mỹ mạo mà bị Vương viện trưởng biến thái coi trọng cường bạo cưỡng hiếp, từ đó về sau trở thành món lợi phẩm để Vương viện trưởng tùy ý độc chiếm.
Vương viện trưởng vì tư lợi, nên mỗi khi có nhà doanh nghiệp nổi danh nào đó đến thăm cô nhi viện, thì hắn liền đem Lam Dược dâng lên ngoạn nhạc, mượn sức khách quý lừa gạt quyên tiền. Mà Lam Dược thân là một đứa câm, làm sao có thể thét lớn cầu cứu, càng không dám phản kháng, chỉ lẳng lặng tùy ý để nam nhân đủ loại hình dáng, vô tình tàn phá chà đạp.
Khép lại bản điều tra, Lam Trạch chán ghét hừ lạnh một tiếng, thì ra tên đệ đệ này lớn lên ở cô nhi viện nguyên lai là làm ***. Hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ: về sau có thể đem cái thứ đê tiện kia quay về nghiệp cũ rồi! Nói không chừng, đối với Lam gia có lẽ cũng có được vài phần lợi ích.
Chủ ý vừa quyết định xong, Lam Trạch lập tức hành động, đứng bật dậy, triệu Thường Chinh đi đến, hướng hắn hạ xuống một số mệnh lệnh.
Một giờ sau, Thường Chinh đã đem hết thảy mọi việc sắp xếp thỏa đáng, theo đó Lam Trạch dẫn một vị bác sĩ đi xuống tầng hầm.
Lúc này Lam Dược đã gần tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn liền liều mạng lui vào góc tường. Nhìn thấy bóng dáng Lam Trạch là khiến nó rùng mình sợ hãi hệt như ma quỷ hiện hình.
Lam Trạch khinh thường cười lạnh, vung tay lên, từ phía sau hai tên hộ vệ liền hướng Lam Dược đang cuộn mình trong góc tưởng bước tới. Lam Dược nghĩ, bọn họ chắc chắc là lại đến gây thương tổn cho mình, hoảng sợ mở lớn hai mắt, răng hàm không ngừng run lên cầm cập.
Hai gã hộ vệ thô lỗ lật tung tấm chăn đương cuộn chặt trên người Lam Dược, Lam Dược sợ hãi thét lớn một tiếng, trước thân thể trần truồng những vết roi chằng chịt lập tức bại lộ. Vị bác sĩ kia đứng chưng hửng một bên, nhìn thấy nhịn không được nhất thời kinh hô một tiếng nho nhỏ.
Kế tiếp, bọn hộ vệ càng thô bạo lôi kéo Lam Dược túm lấy quăng lên mặt bàn ghì chặt. Lam Trạch quay đầu lại phía bác sĩ, ôn tồn nói: “Bác sĩ Lí, ngươi có thể bắt đầu kiểm tra rồi.”
Vị bác sĩ bị cảnh tượng trước mặt dọa đến ngây người, đường đường là một thân tuyệt mĩ thiếu niên, cư nhiên lại bị một bọn làm thuê tra tấn hung ác như vậy, hắn cảm thấy nhân sinh thật sự quá đổi tàn nhẫn! Nhưng mà, vị thiếu niên xích lõa toàn thân trải dài tàn tích bạo ngược ấy lại khiến dưới bụng hắn truyền đến một trận kích động.
Lam Trạch tựa hồ cũng nhìn ra vị bác sĩ kia có chút khác thường, trong lòng không khỏi cười thầm: tên tiện nhân này, thật sự là mị lực vô cùng a! Hắn trêu tức huých tay bác sĩ, vị bác sĩ kia lúc này mới trấn tĩnh hoàn hồn lại, cười cười gượng gạo, rồi vội vàng hướng Lam Dược trên bàn đã muốn ngất đi.
Bác sĩ quay sang phân phó hai gã hộ vệ nâng chân Lam Dược lên, sau đó từ trong hòm thuốc lấy ra một đống khí cụ cổ quái. Lam Dược suy yếu nằm ngửa ở trên bàn, hai chân dạng lớn ra khuất nhục tư thế, mặc cho bọn họ ra sức ghì chặt, căn bản nó vô lực phản kháng.
Trước tiên, bác sĩ dùng cồn tẩy trừ một chút huyết nhục dưới hạ thân Lam Dược, nó đau đớn chưa kịp run rẩy, đã bị bọn vộ vệ gắt gao ghì chặt nó xuống, khiến nó một chút cũng không thể động đậy. Tiếp đó, bác sĩ lại cầm lấy một loại khí cụ tinh xảo bằng đồng mạnh mẽ nhét vào hạ thân Lam Dược, Lam Dược tức thời nhảy dựng, cơ hồ như muốn quật ngã xuống bàn, hộ vệ vội vàng tăng lớn đạo cương hãn càng ghì chặt nó hơn.
Loại khí cụ tinh xảo bằng đồng kia, theo thao tác của bác sĩ tựa hồ càng ngày càng khuếch trương, Lam Dược cảm giác hạ thân của mình như muốn bị xé nát ra, sỉ nhục cùng thống khổ làm nó phát ra thanh âm mơ hồ rên rĩ. Lam Trạch đứng yên một bên nhìn thấy cũng hưng phấn dị thường, hệt như đang ở xem một trận đấu bóng phấn khích nào đó.
Khí cụ tinh xảo rốt cục khuếch trương đến đỉnh điểm, bác sĩ mang bao tay cao su vào, bắt đầu những thao tác rắc rối kỳ lạ.
Lam Dược vốn còn mang nội thương trong người, lại bị hắn dày vò dằn vặt thống khổ không thể nào chịu nổi, nước mắt cùng mồ hôi lăn dài ướt dẫm gương mặt. Chật vật lắm mới đợi được hắn dừng tay, toàn thân đã rã rời, buông lơi tất cả mọi tri giác. Mà vị bác sĩ kia còn chưa chịu buông tha cho nó, lại từ cánh tay nó trích ra một ít máu tươi.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ một bên thu dọn một bên hướng Lam Trạch nói: “Đứa nhỏ này hoàn toàn bình thường, không có nhiễm bệnh sinh dục nào cả. Đợi thêm vài ngày, chờ bản báo cáo xét nghiệm mẫu máu này nữa là xong.”
“Nga, vậy là tốt rồi, phiền ngài quá.” Lam Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười xã giao.
Sau khi tiễn bác sĩ đi ra, Lam Trạch thản nhiên thong thả bước đến bên bàn, hướng ánh nhìn ngạo mạn xuống thân hình chật vật của Lam Dược, khêu khích nói: “Lam gia sẽ không nuôi ai ăn không ở không bao giờ, cho nên ngươi căn bản ở trong căn nhà này bắt buộc phải làm việc. Chậc, ta đang nghĩ, có một công việc rất ư là thích hợp với ngươi!” Nói tới đây Lam Trạch ngừng lại, chậm rãi quan sát phản ứng của Lam Dược.
Lam Dược sợ hãi nhìn hắn, thân mình càng kịch liệt run rẩy tượng như lá mùa thu rơi rụng, đối mặt Lam Trạch nó ngoại trừ cùng cực sợ hãi, thì căn bản không còn biết phản ứng gì nữa.
“Ngươi cực kì thích hợp để quay lại làm cái loại công việc ban đầu của ngươi khi còn ở cô nhi viện đó, nhớ không? Tốt nhất hãy ngoan ngoãn làm một thằng *** biết nghe lời đi!” Lam Trạch lạnh lùng phun ra từng lời, vừa lòng hã dạ thưởng thức Lam Dược đương run rẩy khiếp sợ, trong lòng lại có một cỗ vô danh khoái ý thúc dục dậy lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook