Tửu Nương Xinh Đẹp Bán Chữ
-
Chương 11
Tuy lời hắn nói ra vẫn không dễ nghe như trước, nhưng Giang Hạ Ly lại cảm thấy hơi thở, tim đập của hắn làm cho nàng an tâm, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại, “Làm sao ngươi biết? Ta thật hiếu kỳ đấy, rốt cuộc thì ngươi đã xem qua văn chương của ta lúc nào?”
“Xem lúc nào cũng không quan trọng, ngươi tùy tiện khuếch đại võ công, khiến nó thêm huyền diệu, chỉ có những người căn bản không biết võ công như Thiên Tư, mới có thể bị ngươi lừa gạt, nhưng trong mắt người trong nghề, quả thực buồn cười.”
“Người đọc văn không phải muốn nhìn sự thực được phóng đại lên sao? Nếu như chuyện xưa cùng hiện thực giống nhau như đúc, còn có ai có hứng thú đọc nữa đây?”
“Vậy cũng không thể vi phạm thường thức cơ bản nhất được. Giống như thuyền đi ở trên biển, cho dù thuyền tốt cũng không thể bay lên được, nhân vật dưới ngòi bút của ngươi, đều có thể hình dung thành vũ hóa đăng tiên(1), vậy còn là người sao?”
Giang Hạ Ly không phục bĩu môi: “Đều nói là nhân vật trong sách thôi, người nào muốn nghiêm túc người đó mới là đứa ngốc.”
“Xem ra ngươi không nghe vào lời phê bình, chỉ nguyện ý nghe lời hay, được, đừng nói việc võ công này quá mức phóng đại, bản thân ngươi cho rằng minh tranh ám đấu trong quan trường mô tả đến lập luận sắc sảo, nhưng theo ta thấy, nếu người quan trường đều đơn thuần như vậy, làm hoàng đế cũng quá dễ dàng rồi.”
“Nếu chỉ xem ngũ quan trông như thế nào, là có thể phân biệt trung gian thiện ác, toàn bộ người tốt đều là vẻ mặt chính khí, mặt vuông mũi rộng, khí vũ hiên ngang, còn toàn bộ người xấu đều là miệng nhọn tai khỉ, mặt mày hèn mọn, thấy là đáng ghét. Ài, Giang Hạ Ly, mệt nhà các ngươi cũng là gia đình quan lại, cha ngươi được tính là người tốt hay là người xấu đây? Bộ dạng ông ta là loại mặt nào?”
Nàng nhất thời cứng họng. Không thể không thừa nhận, những câu hắn nói đều có lý, nhưng trong lòng nàng vốn có khúc mắc đối với hắn, hắn nói cái gì nàng đều muốn phản bác, hiện giờ muốn nàng tán thành hắn nói đúng, thật sự khó mà làm được.
Lúc này trên đầu vốn đóng kín, bỗng nhiên được người mở ra, một đạo ánh sáng chói mắt chiếu vào, Giang Hạ Ly lập tức rời khỏi ngực của hắn, Ôn Đình Dận nhìn nàng, có chút khó tiếp nhận nổi cảm giác trống rỗng đột nhiên xuất hiện.
Giọng nói của Khổng Phong từ bên trên truyền xuống, “Hai người các ngươi hàn huyên không kém nhiều lắm nhỉ? Có muốn ta bắc cây thang kéo các ngươi lên không?”
“Không cần.” Ôn Đình Dận ngẩng đầu, cất cao giọng nói: “Ngươi chỉ cần tránh ra, ta tự nhiên có thể mang nàng ra ngoài.”
“Chậm đã, nếu ta nói chỉ cho phép một người trong các ngươi đi ra, hai người các ngươi… ai ra ngoài trước đây?”
Đột nhiên ném ra một vấn đề, làm cho Giang Hạ Ly và Ôn Đình Dận đồng thời sửng sốt. Đáp án của vấn đề này rất khó lựa chọn.
Nếu ở phía trên Khổng Phong bố trí mai phục, người nào đi ra ngoài trước tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng người ở lại, chưa chắc đã có cơ hội chạy thoát bình an. Nói cách khác, nguy hiểm kỳ thực có mặt ở khắp nơi.
Giang Hạ Ly suy nghĩ, lớn tiếng nói: “Ta đi ra ngoài trước!”
Khổng Phong cười lạnh một tiếng: “Tiểu cô nương, bản thân ở phía dưới đã sợ hãi rồi à?”
Nàng nhỏ giọng nói với Ôn Đình Dận: “Ta đi ra ngoài trước, thu hút lực chú ý của bọn hắn, nếu ngươi có thể trốn, hãy mau nhân cơ hội mà trốn đi.”
Chùm sáng phía trên xuyên vào trong động, vừa vặn chiếu rọi trên người nàng, Ôn Đình Dận chăm chú nhìn nàng, không nghĩ tới nàng lại vì hắn như vậy, “Nếu ngươi ra ngoài, có thể là vào chỗ chết, bọn họ sẽ không bỏ qua cho người không hề có chút giá trị lợi dụng như ngươi.”
“Ta đã một thân một mình, còn sợ chết ư?” Giang Hạ Ly cười, ngẩng đầu nói, “Có điều ta không biết võ công, ta cũng không nhảy ra ngoài được, ngươi thả cây thang xuống đi.”
“Thả cây thang? Chẳng phải là hai người các ngươi đều muốn cùng nhau đi lên à?” Khổng Phong thò đầu vào: “Nếu không thả giỏ xuống dưới, cho nha đầu này ngồi giỏ đi lên.”
Ôn Đình Dận rốt cục không kiên nhẫn nữa, đứng lên, kéo cánh tay nàng khoác lên ngang hông mình, nhỏ giọng nói một câu: “Ôm chặt!”
Giang Hạ Ly không rõ hắn muốn làm gì, theo bản năng ôm chặt phần eo rắn chắc của hắn, Ôn Đình Dận nhìn sàn nhà được nhấc lên trên đầu, một tay chế trụ eo nhỏ của nàng, mang theo nàng bỗng vươn người về phía trước rồi nhảy, hai chân đạp trên vách tường mấy cái, lại nhảy ra khỏi địa huyệt.
Khổng Phong ở phía trên nhìn thấy, cũng không khỏi vỗ tay, “Không tệ không tệ, một chiêu “Phi yến lăng không” này ta cũng không làm được, xem ra sư phụ dạy ngươi công phu là Lĩnh Nam Nhạc gia?”
Ôn Đình Dận không rảnh để ý đến hắn, sau khi chờ Giang Hạ Ly đứng vững, vội vàng cúi đầu hỏi: “Đầu gối rất đau à?”
“Vẫn tốt, hẳn là có thể đi được.” Nàng còn có chút choáng váng, không khỏi bắt đầu sùng bái hắn.
Mỗi ngày nàng viết hiệp khách gì kia, nào biết cao thủ võ lâm chân chính đang ở ngay bên cạnh mình, còn là một dòng dõi quý tộc thương giới, nếu dùng hắn làm vai chính trong chuyện xưa, nhất định bán được rất nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, nàng lại không khỏi cười nói chính mình—thật sự là mệnh viết văn chương, biết rõ người nam nhân này không thể trêu vào, lại vẫn muốn viết hắn vào trong chuyện xưa.
Ôn Đình Dận thấy nàng còn có thể cười được, nghĩ thương thế của nàng có lẽ không nặng, lúc này mới quay đầu nhìn lại Khổng Phong, “Ngươi giam ta cũng coi như là giam lại rồi, còn tức giận cái gì chưa phát ra không?”
Khổng Phong cười ha ha một tiếng: “Vớt thuyền đắm là chuyện lớn như vậy, huynh đệ chúng ta đã chuẩn bị hơn nửa năm, ngươi nói một câu không vớt liền không vớt, ta biết ăn nói thế nào với các huynh đệ? Vừa rồi nhiều người nhìn vào như vậy, ngươi cũng nên cho ta chút mặt mũi làm đại ca chứ?”
“Tính khí ngươi nôn nóng như vậy, cũng không đợi ta nói xong đã nổi giận rồi.” Ôn Đình Dận nhếch mi cười cười, “Thật không biết Thiên Tư nhà ta thích ngươi chỗ nào, còn nói với ta khen ngợi ngươi ổn trọng đáng tin.”
Giang Hạ Ly kinh ngạc phát hiện Khổng Phong nghe thấy tên của Thiên Tư thì khuôn mặt ngăm ngăm đen kia thế nhưng lại lộ ra mấy phần ngượng ngùng.
Khổng Phong nháy mắt hơn vài cái mới hừ hừ nói: “Muội muội kia của ngươi… thực là khó dây dưa.”
“Khó dây dưa cũng là chính là chính ngươi trêu chọc.” Ôn Đình Dận mỉm cười trêu ghẹo, “Còn nữa, hoàng đế bên kia là cố ý để ta giúp hắn tạo thuyền, về chuyện huấn luyện thủy quân, còn không mượn đến tay ta, ông ta vẫn luôn hoài nghi ta có liên quan đến các ngươi, há lại thật sự để quan phỉ tư thông? Có điều ngươi phải nhắc nhở các huynh đệ phía dưới một chút, làm việc không cần quá phô trương, tháng trước một thuyền hàng tư của Lại bộ Tôn Thượng thư bị các ngươi giữ lại, có phải không?”
“Trước nay ngươi vẫn luôn linh thông tin tức, ta cũng không gạt ngươi, đúng thì sao? Một thuyền kia kỳ thực phần lớn là tơ lụa, những đại nam nhân như chúng ta lưu giữ cũng vô dụng, bán lại bán không được, vừa vặn tặng ngươi, ngươi lấy vài thứ để đổi là được, tuy ta không biết hàng, cũng thấy giấy tờ của Khánh Dục phường ở trong rương, một thuyền này chỉ cần bán lại, là có thể bán được không ít tiền, ngươi sẽ không chịu thiệt.”
Ôn Đình Dận cười lạnh nói: “Ngươi quả nhiên chỉ có thể làm cường đạo, không làm được thương nhân. Cái loại hàng đi cướp này, lại có giấy tờ có thể tra ra, ngươi cho rằng nói bán lại là có thể bán lại? Tốt xấu Ôn gia chúng ta cũng làm ăn đúng đắn, hàng của Khánh Dục phường bị ngươi cướp này, trong tiệm bọn họ tự nhiên cũng có ghi chép lại, nếu như xuất hiện ở trên chợ, bọn họ tức khắc có thể báo quan, đến lúc đó quan phủ tìm hiểu nguồn gốc, tìm đến Ôn gia chúng ta, ta phải ăn nói thế nào? Huống chi… một thuyền này cũng không phải ngươi muốn đơn giản như vậy, ngươi thực sự cho rằng nó là hàng tư của Tôn Thượng thư kia à?”
Hắn nhìn Giang Hạ Ly: “Tháng sau là đại thọ của hoàng hậu, đây là lễ vật mừng thọ Tôn thượng thư muốn mừng thọ hoàng hậu.”
Khổng Phong bừng tỉnh đại ngộ, “Thảo nào những tên thủ thuyền kia liều chết cũng muốn bảo vệ cho thuyền hàng này, có điều tặng hoàng hậu thì cứ đưa hoàng hậu đi, làm gì che che giấu giấu như vậy? Bên ngoài lại dùng tùng hương, khắc chạm các loại ngăn chặn bên ngoài hàng hóa, giống như sợ người khác biết vậy.”
“Ngươi không biết rồi, hoàng hậu thích nhất là hàng dệt của Khánh Dục phường, nhưng mấy năm nay đồ Khánh Dục phường càng làm càng ít, giá cả của hoàng cung lại thấp, nhà hắn đã lén lút chuyển đồ tốt nhất bán ra bên ngoài, nhưng chuyện này lại không thể để cho hoàng thất biết, cho nên đợt bán hàng cùng mua hàng này đều trở nên cực kỳ cơ mật. Tôn Thượng thư muốn lấy lòng hoàng hậu, lại không muốn cho hoàng thượng biết hàng này là mua từ Khánh Dục phường, chỉ có thể một mình mua hàng trước, sau khi chở về kinh thành, lại sửa đổi giấy tờ, danh xưng giả là mua vào ở nước ngoài, cho dù hoàng hậu có đoán ra được, nhưng xuất phát từ việc hết sức yêu thích, cũng sẽ không tố giác ra.”
Hai tay duỗi về phía trước, Khổng Phong thở dài thật lớn: “Thế nào cong cong vẹo vẹo nhiều như vậy? Tâm tư của người buôn bán như các ngươi chính là giả dối, ta nghĩ mãi mà không rõ lợi hại trong chuyện này.”
Giang Hạ Ly nghe xong cũng giật mình. Bình thường nàng viết văn, tuy cũng viết không ít chuyện ngươi lừa ta gạt, nhưng cũng chưa chân chính hiểu biết hiểm ác trong thương trường và quan trường, bây giờ nghe Ôn Đình Dận nói như vậy, mới biết cho dù là một góc núi băng cũng trùng trùng điệp điệp, chân tướng quỷ dị như thế, càng khỏi nói đến thiên hạ rộng lớn như vậy, không phải như lúc trước nàng viết một ít là đã có thể nói hết, không khỏi khe khẽ thở dài.
Ôn Đình Dận lại nhìn nàng một cái, nói với Khổng Phong: “Nếu thuyền hàng kia ngươi đã lưu giữ cũng vô dụng, không bằng giúp ngươi thuận nước giong thuyền, đem đồ trên thuyền một lần nữa chở về kinh đi, Tôn Thượng thư bên kia ta tự sẽ giúp ngươi đòi một khoản tiền, coi như là khoản hắn chuộc hàng hóa về.”
Khổng Phong chấn động toàn thân, vui vẻ nói: “Lão gia hỏa kia chịu bỏ tiền ra à? Vạn nhất ông ta lại muốn xoay sở mua khoản khác…”
“Hàng của Khánh Dục phường phải đặt trước ít nhất một năm, thọ kỳ sắp đến, ông ta sao đổi được thuyền hàng thứ hai đến chứ? Khoản tiền này ông ta xuất chắc rồi, ngươi cứ yên tâm chờ thu bạc đi!”
Không nghĩ tới mâu thuẫn giữa Ôn Đình Dận và Khổng Phong lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, Giang Hạ Ly đi ra đại sảnh thì tò mò hỏi: “Quan hệ của hai người các ngươi rốt cuộc là bằng hữu, huynh đệ, đối tác, hay là muội phu tương lai?”
“Ta cho rằng ngươi khinh thường biết chuyện của ta.” Khóe môi nhếch lên, hắn cười đến có chút giảo hoạt, đồng thời phát hiện bộ dáng khập khiễng đi đường của nàng, ngữ khí nhất thời trầm mấy phần, “Còn nói đầu gối ngươi không có việc gì, đi đường thế nào giống như là con vịt què chân vậy?”
“Chút vết thương nhỏ này không hề gì, còn hơn say sóng, ta thà mình là con vịt què chân.” Có ‘đồng cam cộng khổ’ mới rồi, nàng dường như đối với chế nhạo của hắn đã không còn để ý nhiều nữa.
Ôn Đình Dận liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhiên ôm lấy nàng, lúc nàng kinh hô thì quát lên: “Đêm tối thế này đừng gào khóc thảm thiết, người không biết còn tưởng rằng ta muốn cường bạo ngươi.”
Giang Hạ Ly vừa sợ vừa thẹn, bị hắn nói như vậy, lại càng không nói ra lời, cứ như vậy được hắn ôm, mãi đến khi trở về cửa phòng của nàng và Thiên Tư.
“Không cần ta ôm ngươi lên giường luôn chứ?” Hắn liếc mắt cười với nàng.
Mặt nàng sớm đã đỏ hồng giống như tôm luộc mới ra khỏi nồi, nhỏ giọng líu ríu một câu: “Không cần, đừng làm cho muội muội ngươi trông thấy…”
Ôn Đình Dận thả nàng xuống, nhắc nhở nói: “Chuyện đêm nay đừng cho Thiên Tư biết.”
Nàng nghi hoặc hỏi: “Ngươi sợ muội ấy lo lắng?”
“Không phải ngươi mới hỏi quan hệ của ta và Khổng Phong là như thế nào sao? Đáp án này hiện giờ còn rất khó nói, cho nên ta hy vọng Thiên Tư không bị liên lụy quá sâu.”
Giang Hạ Ly kinh ngạc nói: “Nếu như ngươi không hy vọng Thiên Tư bị hãm vào, từ lúc bắt đầu đã không nên để cho muội ấy liên lụy vào đó chứ, ngươi nhìn mà không đoán ra bây giờ muội ấy đã rễ tình cắm sâu rồi sao? Nếu ngươi và Khổng Phong ngày sau trở mặt, vậy Thiên Tư nên làm thế nào?”
“Lúc nào thì hai người đã trở thành một đôi tỷ muội tốt, suy nghĩ cho nhau như vậy? Ta đây làm ca ca còn không lo chuyện sau này, ngươi lo cái gì?”
Ôn Đình Dận lại châm chọc nàng mấy câu, xoay người muốn đi.
Nàng ở phía sau kéo hắn lại: “Này…”
Ôn Đình Dận quay đầu lại: “Không phải nói rồi, ta không gọi là ‘Này’…”
“Ôn… Thuyền Vương.” Hiện giờ nàng xưng hô thế này, cảm giác rất không được tự nhiên, nghĩ nghĩ, lại sửa lời nói: “Ôn đại thiếu, đợi ngày sau đến kinh thành, ngươi thật sự đem ta giao cho Hình bộ à?”
Hắn nhíu mày, không đáp mà hỏi lại, “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ giấu ngươi vào trong sơn trang Hãn Hải của ta?”
Giang Hạ Ly cắn môi, “Có thể giúp ta đừng cho chuyện này truyền ra ngoài được không? Cho dù ta không thẹn với lương tâm, ta cũng không hy vọng người Giang gia trong thành biết ta bị liên lụy vào vụ kiện này.”
Ôn Đình Dận yên lặng nhìn nàng, con ngươi hiện lên một thoáng phức tạp, “Nguyên nhân lúc trước ngươi rời khỏi kinh thành là vì cái gì? Là bởi vì Liễu Thư Đồng có niềm vui mới mà thương tâm rời đi, hay là vì nhà hắn từ hôn khiến cho ngươi ở Giang gia không được sống yên ổn? Nếu ngươi nói thật, ta sẽ giúp ngươi thu xếp việc này.”
“Thám thính đời tư của người khác… là không có đạo đức.” Nàng đã đem cánh môi cắn ra một hàng dấu răng.
Hắn lập tức cười khẽ, đưa tay nắm chặt cằm nàng, hơi kéo xuống phía dưới, không cho nàng tiếp tục cắn mình, “Nếu là đời tư của người khác, ta mới lười biết, có điều đừng quên, ngươi từng đắc tội với ta, coi như là địch nhân của ta, đối với địch nhân, ta đương nhiên muốn biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Giang Hạ Ly rốt cuộc bại trận khi đối mặt với hắn, bởi ý cười trong mắt hắn quá mức trong trẻo, quá mức bức người, rồi lại quá mức thâm thúy, dường như nàng chỉ cần nhìn nhiều một chút, cũng sẽ bị hút vào trong ánh mắt hắn.
Có điều lúc này đây, nàng lại tức giận trừng hắn, đè thấp âm lượng hô: “Ta thật sự không nhớ rõ ta từng đắc tội ngươi! Nếu không thì thế này, ngươi nói một chút rốt cuộc là ta đắc tội ngươi thế nào? Ta sẽ nói cho ngươi biết, vì sao ta rời khỏi kinh thành.”
“Làm mua bán với ta à?” Ôn Đình Dận buông tay ra, tươi cười tùy ý đến mức gần như phóng túng, “Chẳng lẽ ngươi không biết, tiền vốn mua bán với người khác nhất định phải tương đương, trong tay ngươi có đầy đủ vốn chống đỡ với ta không? Cọc giao dịch này có thể không ngang hàng, nếu ta đáp ứng rồi, ta chính là lỗ vốn, mà Ôn Đình Dận ta từ trước đến nay không làm ăn lỗ vốn, ngươi vẫn là tự mình chậm rãi suy nghĩ đi! Về phần cái ngươi gọi là ‘đời tư’, chờ chúng ta trở về kinh thành, tự nhiên sẽ có người chủ động nói cho ta biết, ta cũng không nóng lòng nhất thời, ngươi còn thật sự đem nó thành thứ đáng giá?”
Đáy lòng vừa mới tràn đầy ấm áp giống như gió xuân, thế nào chỉ chớp mắt, đã bị người này đả kích đến mức biến thành gió thu đìu hiu rồi?
Giang Hạ Ly nhìn vào bóng lưng rời đi tiêu sái của hắn, thật muốn trực tiếp cởi giầy, hung hăng ném về hướng hắn, nhưng mà khẽ xoay người, đầu gối liền đau đến không chịu được, hại nàng đành phải đỡ lấy ván cửa, đi từng bước một chậm rãi trở về phòng.
Trong phòng, Ôn Thiên Tư còn đang ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Giang Hạ Ly nhìn thấy khuôn mặt ngủ say đáng yêu của nàng ấy, không khỏi thở dài một tiếng. Thật sự không biết toàn bộ phát sinh sau khi mình gặp phải đôi huynh muội này, có phải điềm báo trước bọn họ chính là sao tai họa trúng mệnh của mình không?
_____________________________________________
(1) Vũ hóa đăng tiên: thoát xác thành tiên
“Xem lúc nào cũng không quan trọng, ngươi tùy tiện khuếch đại võ công, khiến nó thêm huyền diệu, chỉ có những người căn bản không biết võ công như Thiên Tư, mới có thể bị ngươi lừa gạt, nhưng trong mắt người trong nghề, quả thực buồn cười.”
“Người đọc văn không phải muốn nhìn sự thực được phóng đại lên sao? Nếu như chuyện xưa cùng hiện thực giống nhau như đúc, còn có ai có hứng thú đọc nữa đây?”
“Vậy cũng không thể vi phạm thường thức cơ bản nhất được. Giống như thuyền đi ở trên biển, cho dù thuyền tốt cũng không thể bay lên được, nhân vật dưới ngòi bút của ngươi, đều có thể hình dung thành vũ hóa đăng tiên(1), vậy còn là người sao?”
Giang Hạ Ly không phục bĩu môi: “Đều nói là nhân vật trong sách thôi, người nào muốn nghiêm túc người đó mới là đứa ngốc.”
“Xem ra ngươi không nghe vào lời phê bình, chỉ nguyện ý nghe lời hay, được, đừng nói việc võ công này quá mức phóng đại, bản thân ngươi cho rằng minh tranh ám đấu trong quan trường mô tả đến lập luận sắc sảo, nhưng theo ta thấy, nếu người quan trường đều đơn thuần như vậy, làm hoàng đế cũng quá dễ dàng rồi.”
“Nếu chỉ xem ngũ quan trông như thế nào, là có thể phân biệt trung gian thiện ác, toàn bộ người tốt đều là vẻ mặt chính khí, mặt vuông mũi rộng, khí vũ hiên ngang, còn toàn bộ người xấu đều là miệng nhọn tai khỉ, mặt mày hèn mọn, thấy là đáng ghét. Ài, Giang Hạ Ly, mệt nhà các ngươi cũng là gia đình quan lại, cha ngươi được tính là người tốt hay là người xấu đây? Bộ dạng ông ta là loại mặt nào?”
Nàng nhất thời cứng họng. Không thể không thừa nhận, những câu hắn nói đều có lý, nhưng trong lòng nàng vốn có khúc mắc đối với hắn, hắn nói cái gì nàng đều muốn phản bác, hiện giờ muốn nàng tán thành hắn nói đúng, thật sự khó mà làm được.
Lúc này trên đầu vốn đóng kín, bỗng nhiên được người mở ra, một đạo ánh sáng chói mắt chiếu vào, Giang Hạ Ly lập tức rời khỏi ngực của hắn, Ôn Đình Dận nhìn nàng, có chút khó tiếp nhận nổi cảm giác trống rỗng đột nhiên xuất hiện.
Giọng nói của Khổng Phong từ bên trên truyền xuống, “Hai người các ngươi hàn huyên không kém nhiều lắm nhỉ? Có muốn ta bắc cây thang kéo các ngươi lên không?”
“Không cần.” Ôn Đình Dận ngẩng đầu, cất cao giọng nói: “Ngươi chỉ cần tránh ra, ta tự nhiên có thể mang nàng ra ngoài.”
“Chậm đã, nếu ta nói chỉ cho phép một người trong các ngươi đi ra, hai người các ngươi… ai ra ngoài trước đây?”
Đột nhiên ném ra một vấn đề, làm cho Giang Hạ Ly và Ôn Đình Dận đồng thời sửng sốt. Đáp án của vấn đề này rất khó lựa chọn.
Nếu ở phía trên Khổng Phong bố trí mai phục, người nào đi ra ngoài trước tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng người ở lại, chưa chắc đã có cơ hội chạy thoát bình an. Nói cách khác, nguy hiểm kỳ thực có mặt ở khắp nơi.
Giang Hạ Ly suy nghĩ, lớn tiếng nói: “Ta đi ra ngoài trước!”
Khổng Phong cười lạnh một tiếng: “Tiểu cô nương, bản thân ở phía dưới đã sợ hãi rồi à?”
Nàng nhỏ giọng nói với Ôn Đình Dận: “Ta đi ra ngoài trước, thu hút lực chú ý của bọn hắn, nếu ngươi có thể trốn, hãy mau nhân cơ hội mà trốn đi.”
Chùm sáng phía trên xuyên vào trong động, vừa vặn chiếu rọi trên người nàng, Ôn Đình Dận chăm chú nhìn nàng, không nghĩ tới nàng lại vì hắn như vậy, “Nếu ngươi ra ngoài, có thể là vào chỗ chết, bọn họ sẽ không bỏ qua cho người không hề có chút giá trị lợi dụng như ngươi.”
“Ta đã một thân một mình, còn sợ chết ư?” Giang Hạ Ly cười, ngẩng đầu nói, “Có điều ta không biết võ công, ta cũng không nhảy ra ngoài được, ngươi thả cây thang xuống đi.”
“Thả cây thang? Chẳng phải là hai người các ngươi đều muốn cùng nhau đi lên à?” Khổng Phong thò đầu vào: “Nếu không thả giỏ xuống dưới, cho nha đầu này ngồi giỏ đi lên.”
Ôn Đình Dận rốt cục không kiên nhẫn nữa, đứng lên, kéo cánh tay nàng khoác lên ngang hông mình, nhỏ giọng nói một câu: “Ôm chặt!”
Giang Hạ Ly không rõ hắn muốn làm gì, theo bản năng ôm chặt phần eo rắn chắc của hắn, Ôn Đình Dận nhìn sàn nhà được nhấc lên trên đầu, một tay chế trụ eo nhỏ của nàng, mang theo nàng bỗng vươn người về phía trước rồi nhảy, hai chân đạp trên vách tường mấy cái, lại nhảy ra khỏi địa huyệt.
Khổng Phong ở phía trên nhìn thấy, cũng không khỏi vỗ tay, “Không tệ không tệ, một chiêu “Phi yến lăng không” này ta cũng không làm được, xem ra sư phụ dạy ngươi công phu là Lĩnh Nam Nhạc gia?”
Ôn Đình Dận không rảnh để ý đến hắn, sau khi chờ Giang Hạ Ly đứng vững, vội vàng cúi đầu hỏi: “Đầu gối rất đau à?”
“Vẫn tốt, hẳn là có thể đi được.” Nàng còn có chút choáng váng, không khỏi bắt đầu sùng bái hắn.
Mỗi ngày nàng viết hiệp khách gì kia, nào biết cao thủ võ lâm chân chính đang ở ngay bên cạnh mình, còn là một dòng dõi quý tộc thương giới, nếu dùng hắn làm vai chính trong chuyện xưa, nhất định bán được rất nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, nàng lại không khỏi cười nói chính mình—thật sự là mệnh viết văn chương, biết rõ người nam nhân này không thể trêu vào, lại vẫn muốn viết hắn vào trong chuyện xưa.
Ôn Đình Dận thấy nàng còn có thể cười được, nghĩ thương thế của nàng có lẽ không nặng, lúc này mới quay đầu nhìn lại Khổng Phong, “Ngươi giam ta cũng coi như là giam lại rồi, còn tức giận cái gì chưa phát ra không?”
Khổng Phong cười ha ha một tiếng: “Vớt thuyền đắm là chuyện lớn như vậy, huynh đệ chúng ta đã chuẩn bị hơn nửa năm, ngươi nói một câu không vớt liền không vớt, ta biết ăn nói thế nào với các huynh đệ? Vừa rồi nhiều người nhìn vào như vậy, ngươi cũng nên cho ta chút mặt mũi làm đại ca chứ?”
“Tính khí ngươi nôn nóng như vậy, cũng không đợi ta nói xong đã nổi giận rồi.” Ôn Đình Dận nhếch mi cười cười, “Thật không biết Thiên Tư nhà ta thích ngươi chỗ nào, còn nói với ta khen ngợi ngươi ổn trọng đáng tin.”
Giang Hạ Ly kinh ngạc phát hiện Khổng Phong nghe thấy tên của Thiên Tư thì khuôn mặt ngăm ngăm đen kia thế nhưng lại lộ ra mấy phần ngượng ngùng.
Khổng Phong nháy mắt hơn vài cái mới hừ hừ nói: “Muội muội kia của ngươi… thực là khó dây dưa.”
“Khó dây dưa cũng là chính là chính ngươi trêu chọc.” Ôn Đình Dận mỉm cười trêu ghẹo, “Còn nữa, hoàng đế bên kia là cố ý để ta giúp hắn tạo thuyền, về chuyện huấn luyện thủy quân, còn không mượn đến tay ta, ông ta vẫn luôn hoài nghi ta có liên quan đến các ngươi, há lại thật sự để quan phỉ tư thông? Có điều ngươi phải nhắc nhở các huynh đệ phía dưới một chút, làm việc không cần quá phô trương, tháng trước một thuyền hàng tư của Lại bộ Tôn Thượng thư bị các ngươi giữ lại, có phải không?”
“Trước nay ngươi vẫn luôn linh thông tin tức, ta cũng không gạt ngươi, đúng thì sao? Một thuyền kia kỳ thực phần lớn là tơ lụa, những đại nam nhân như chúng ta lưu giữ cũng vô dụng, bán lại bán không được, vừa vặn tặng ngươi, ngươi lấy vài thứ để đổi là được, tuy ta không biết hàng, cũng thấy giấy tờ của Khánh Dục phường ở trong rương, một thuyền này chỉ cần bán lại, là có thể bán được không ít tiền, ngươi sẽ không chịu thiệt.”
Ôn Đình Dận cười lạnh nói: “Ngươi quả nhiên chỉ có thể làm cường đạo, không làm được thương nhân. Cái loại hàng đi cướp này, lại có giấy tờ có thể tra ra, ngươi cho rằng nói bán lại là có thể bán lại? Tốt xấu Ôn gia chúng ta cũng làm ăn đúng đắn, hàng của Khánh Dục phường bị ngươi cướp này, trong tiệm bọn họ tự nhiên cũng có ghi chép lại, nếu như xuất hiện ở trên chợ, bọn họ tức khắc có thể báo quan, đến lúc đó quan phủ tìm hiểu nguồn gốc, tìm đến Ôn gia chúng ta, ta phải ăn nói thế nào? Huống chi… một thuyền này cũng không phải ngươi muốn đơn giản như vậy, ngươi thực sự cho rằng nó là hàng tư của Tôn Thượng thư kia à?”
Hắn nhìn Giang Hạ Ly: “Tháng sau là đại thọ của hoàng hậu, đây là lễ vật mừng thọ Tôn thượng thư muốn mừng thọ hoàng hậu.”
Khổng Phong bừng tỉnh đại ngộ, “Thảo nào những tên thủ thuyền kia liều chết cũng muốn bảo vệ cho thuyền hàng này, có điều tặng hoàng hậu thì cứ đưa hoàng hậu đi, làm gì che che giấu giấu như vậy? Bên ngoài lại dùng tùng hương, khắc chạm các loại ngăn chặn bên ngoài hàng hóa, giống như sợ người khác biết vậy.”
“Ngươi không biết rồi, hoàng hậu thích nhất là hàng dệt của Khánh Dục phường, nhưng mấy năm nay đồ Khánh Dục phường càng làm càng ít, giá cả của hoàng cung lại thấp, nhà hắn đã lén lút chuyển đồ tốt nhất bán ra bên ngoài, nhưng chuyện này lại không thể để cho hoàng thất biết, cho nên đợt bán hàng cùng mua hàng này đều trở nên cực kỳ cơ mật. Tôn Thượng thư muốn lấy lòng hoàng hậu, lại không muốn cho hoàng thượng biết hàng này là mua từ Khánh Dục phường, chỉ có thể một mình mua hàng trước, sau khi chở về kinh thành, lại sửa đổi giấy tờ, danh xưng giả là mua vào ở nước ngoài, cho dù hoàng hậu có đoán ra được, nhưng xuất phát từ việc hết sức yêu thích, cũng sẽ không tố giác ra.”
Hai tay duỗi về phía trước, Khổng Phong thở dài thật lớn: “Thế nào cong cong vẹo vẹo nhiều như vậy? Tâm tư của người buôn bán như các ngươi chính là giả dối, ta nghĩ mãi mà không rõ lợi hại trong chuyện này.”
Giang Hạ Ly nghe xong cũng giật mình. Bình thường nàng viết văn, tuy cũng viết không ít chuyện ngươi lừa ta gạt, nhưng cũng chưa chân chính hiểu biết hiểm ác trong thương trường và quan trường, bây giờ nghe Ôn Đình Dận nói như vậy, mới biết cho dù là một góc núi băng cũng trùng trùng điệp điệp, chân tướng quỷ dị như thế, càng khỏi nói đến thiên hạ rộng lớn như vậy, không phải như lúc trước nàng viết một ít là đã có thể nói hết, không khỏi khe khẽ thở dài.
Ôn Đình Dận lại nhìn nàng một cái, nói với Khổng Phong: “Nếu thuyền hàng kia ngươi đã lưu giữ cũng vô dụng, không bằng giúp ngươi thuận nước giong thuyền, đem đồ trên thuyền một lần nữa chở về kinh đi, Tôn Thượng thư bên kia ta tự sẽ giúp ngươi đòi một khoản tiền, coi như là khoản hắn chuộc hàng hóa về.”
Khổng Phong chấn động toàn thân, vui vẻ nói: “Lão gia hỏa kia chịu bỏ tiền ra à? Vạn nhất ông ta lại muốn xoay sở mua khoản khác…”
“Hàng của Khánh Dục phường phải đặt trước ít nhất một năm, thọ kỳ sắp đến, ông ta sao đổi được thuyền hàng thứ hai đến chứ? Khoản tiền này ông ta xuất chắc rồi, ngươi cứ yên tâm chờ thu bạc đi!”
Không nghĩ tới mâu thuẫn giữa Ôn Đình Dận và Khổng Phong lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, Giang Hạ Ly đi ra đại sảnh thì tò mò hỏi: “Quan hệ của hai người các ngươi rốt cuộc là bằng hữu, huynh đệ, đối tác, hay là muội phu tương lai?”
“Ta cho rằng ngươi khinh thường biết chuyện của ta.” Khóe môi nhếch lên, hắn cười đến có chút giảo hoạt, đồng thời phát hiện bộ dáng khập khiễng đi đường của nàng, ngữ khí nhất thời trầm mấy phần, “Còn nói đầu gối ngươi không có việc gì, đi đường thế nào giống như là con vịt què chân vậy?”
“Chút vết thương nhỏ này không hề gì, còn hơn say sóng, ta thà mình là con vịt què chân.” Có ‘đồng cam cộng khổ’ mới rồi, nàng dường như đối với chế nhạo của hắn đã không còn để ý nhiều nữa.
Ôn Đình Dận liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhiên ôm lấy nàng, lúc nàng kinh hô thì quát lên: “Đêm tối thế này đừng gào khóc thảm thiết, người không biết còn tưởng rằng ta muốn cường bạo ngươi.”
Giang Hạ Ly vừa sợ vừa thẹn, bị hắn nói như vậy, lại càng không nói ra lời, cứ như vậy được hắn ôm, mãi đến khi trở về cửa phòng của nàng và Thiên Tư.
“Không cần ta ôm ngươi lên giường luôn chứ?” Hắn liếc mắt cười với nàng.
Mặt nàng sớm đã đỏ hồng giống như tôm luộc mới ra khỏi nồi, nhỏ giọng líu ríu một câu: “Không cần, đừng làm cho muội muội ngươi trông thấy…”
Ôn Đình Dận thả nàng xuống, nhắc nhở nói: “Chuyện đêm nay đừng cho Thiên Tư biết.”
Nàng nghi hoặc hỏi: “Ngươi sợ muội ấy lo lắng?”
“Không phải ngươi mới hỏi quan hệ của ta và Khổng Phong là như thế nào sao? Đáp án này hiện giờ còn rất khó nói, cho nên ta hy vọng Thiên Tư không bị liên lụy quá sâu.”
Giang Hạ Ly kinh ngạc nói: “Nếu như ngươi không hy vọng Thiên Tư bị hãm vào, từ lúc bắt đầu đã không nên để cho muội ấy liên lụy vào đó chứ, ngươi nhìn mà không đoán ra bây giờ muội ấy đã rễ tình cắm sâu rồi sao? Nếu ngươi và Khổng Phong ngày sau trở mặt, vậy Thiên Tư nên làm thế nào?”
“Lúc nào thì hai người đã trở thành một đôi tỷ muội tốt, suy nghĩ cho nhau như vậy? Ta đây làm ca ca còn không lo chuyện sau này, ngươi lo cái gì?”
Ôn Đình Dận lại châm chọc nàng mấy câu, xoay người muốn đi.
Nàng ở phía sau kéo hắn lại: “Này…”
Ôn Đình Dận quay đầu lại: “Không phải nói rồi, ta không gọi là ‘Này’…”
“Ôn… Thuyền Vương.” Hiện giờ nàng xưng hô thế này, cảm giác rất không được tự nhiên, nghĩ nghĩ, lại sửa lời nói: “Ôn đại thiếu, đợi ngày sau đến kinh thành, ngươi thật sự đem ta giao cho Hình bộ à?”
Hắn nhíu mày, không đáp mà hỏi lại, “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ giấu ngươi vào trong sơn trang Hãn Hải của ta?”
Giang Hạ Ly cắn môi, “Có thể giúp ta đừng cho chuyện này truyền ra ngoài được không? Cho dù ta không thẹn với lương tâm, ta cũng không hy vọng người Giang gia trong thành biết ta bị liên lụy vào vụ kiện này.”
Ôn Đình Dận yên lặng nhìn nàng, con ngươi hiện lên một thoáng phức tạp, “Nguyên nhân lúc trước ngươi rời khỏi kinh thành là vì cái gì? Là bởi vì Liễu Thư Đồng có niềm vui mới mà thương tâm rời đi, hay là vì nhà hắn từ hôn khiến cho ngươi ở Giang gia không được sống yên ổn? Nếu ngươi nói thật, ta sẽ giúp ngươi thu xếp việc này.”
“Thám thính đời tư của người khác… là không có đạo đức.” Nàng đã đem cánh môi cắn ra một hàng dấu răng.
Hắn lập tức cười khẽ, đưa tay nắm chặt cằm nàng, hơi kéo xuống phía dưới, không cho nàng tiếp tục cắn mình, “Nếu là đời tư của người khác, ta mới lười biết, có điều đừng quên, ngươi từng đắc tội với ta, coi như là địch nhân của ta, đối với địch nhân, ta đương nhiên muốn biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Giang Hạ Ly rốt cuộc bại trận khi đối mặt với hắn, bởi ý cười trong mắt hắn quá mức trong trẻo, quá mức bức người, rồi lại quá mức thâm thúy, dường như nàng chỉ cần nhìn nhiều một chút, cũng sẽ bị hút vào trong ánh mắt hắn.
Có điều lúc này đây, nàng lại tức giận trừng hắn, đè thấp âm lượng hô: “Ta thật sự không nhớ rõ ta từng đắc tội ngươi! Nếu không thì thế này, ngươi nói một chút rốt cuộc là ta đắc tội ngươi thế nào? Ta sẽ nói cho ngươi biết, vì sao ta rời khỏi kinh thành.”
“Làm mua bán với ta à?” Ôn Đình Dận buông tay ra, tươi cười tùy ý đến mức gần như phóng túng, “Chẳng lẽ ngươi không biết, tiền vốn mua bán với người khác nhất định phải tương đương, trong tay ngươi có đầy đủ vốn chống đỡ với ta không? Cọc giao dịch này có thể không ngang hàng, nếu ta đáp ứng rồi, ta chính là lỗ vốn, mà Ôn Đình Dận ta từ trước đến nay không làm ăn lỗ vốn, ngươi vẫn là tự mình chậm rãi suy nghĩ đi! Về phần cái ngươi gọi là ‘đời tư’, chờ chúng ta trở về kinh thành, tự nhiên sẽ có người chủ động nói cho ta biết, ta cũng không nóng lòng nhất thời, ngươi còn thật sự đem nó thành thứ đáng giá?”
Đáy lòng vừa mới tràn đầy ấm áp giống như gió xuân, thế nào chỉ chớp mắt, đã bị người này đả kích đến mức biến thành gió thu đìu hiu rồi?
Giang Hạ Ly nhìn vào bóng lưng rời đi tiêu sái của hắn, thật muốn trực tiếp cởi giầy, hung hăng ném về hướng hắn, nhưng mà khẽ xoay người, đầu gối liền đau đến không chịu được, hại nàng đành phải đỡ lấy ván cửa, đi từng bước một chậm rãi trở về phòng.
Trong phòng, Ôn Thiên Tư còn đang ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Giang Hạ Ly nhìn thấy khuôn mặt ngủ say đáng yêu của nàng ấy, không khỏi thở dài một tiếng. Thật sự không biết toàn bộ phát sinh sau khi mình gặp phải đôi huynh muội này, có phải điềm báo trước bọn họ chính là sao tai họa trúng mệnh của mình không?
_____________________________________________
(1) Vũ hóa đăng tiên: thoát xác thành tiên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook