Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ
Chương 40: Cướp ngục

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

"Ngươi muốn thì đi đi!" Ngục tốt vừa xoa cái mông, vừa hèn mọn khinh thường lẩm bẩm tự nói. Vừa rồi người cướp ngục chính là một đại mỹ nhân, tuy rằng mang theo cái khăn che mặt, nhưng cũng chẳng ngăn nổi bộ dáng thướt tha, lụa mỏng đỏ rực như lửa, vô cùng yêu diễm!

Nhưng người này đúng thật là một nữ ma đầu, đánh rất là ác! Đánh rất là giỏi. Cả đám ngục tốt vậy mà không đánh thắng được nàng, để cho nàng cướp người đi.

Bực nhất chính là thiếu gia, tới phòng giam định chiếm hời của Đường Cửu. Không thể giúp một tay còn chưa tính, còn đi theo thêm phiền, nữ ma đầu tới thì kêu gào đám ngục tốt, bảo đám ngục tốt bảo vệ hắn thật tốt. Bảo vệ ông nội hắn ý! Bảo vệ hắn, bảo vệ bảo vệ, phạm nhân liền mất.

Nhớ tới cảnh vừa rồi trong lao kia, Đường Cửu đã cảm thấy thật đáng sợ, Bạch Đại Ngốc tên thần kinh này.

Dưới ánh sáng mờ nhạt trong lao, Đường Cửu đang ở đó suy nghĩ tại sao đại ca thân thiết ôn hòa như ngọc lại biến thành người xa lạ đáng sợ như vậy. Thượng Quan Hành là người như thế nào? Tống Ngạn Triệt có thể gặp nguy hiểm hay không? Nhưng nàng cũng không thể vượt ngục chứ? Không vượt ngục chẳng lẽ chờ chết sao? Không vượt ngục chẳng lẽ lại nhận tội danh, đúng là nàng cầm kiếm giết Tái Kim Hoa.

Đường Cửu nghĩ đến đây bất giác rét run người, thật khó chịu, thật là khổ sở, thật sợ hãi. Đừng thấy nàng bình thường hùng hùng hổ hổ, thật ra thì rất yếu ớt, bây giờ nàng vừa lạnh vừa đói vừa sợ, trời ơi! Ai tới cứu nàng đi? Nàng thật đáng thương nha!

"Tiểu mỹ nhân, đừng sợ! Đại gia ta tới thăm nàng đây."

Ah? Trời cao nghe được khấn cầu của nàng rồi sao? Đường Cửu cho là cứu tinh đi tới, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, sao âm thanh này lại quen tai như vậy chứ? Bạch —— Đại —— Ngốc?

"Bạch Đại Ngốc, ngươi đừng tới đây!" Đường Cửu từ từ đứng dậy, Bạch Đại Ngốc này vào bằng cách nào, dù là nhi tử của Kinh Triệu Doãn, cũng không thể tùy tiện chạy vào chứ! Thật là quá đáng, không khí ngột ngạt, đùa cái gì chứ? Kinh Triệu Doãn này nên bị xét xử rồi."Ngươi tránh ra đi,d,iendlanl.eq.uyd/on nếu không ta không khách khí với ngươi nữa."

"Ai ôi! Tiểu mỹ nhân đừng sợ! Đến đây đi! Tiểu mỹ nhân, nàng không phải là lang yêu sao? Ta chờ nàng tới ăn ta này, tới đây! Sói con nhỏ của ta, sói cái nhỏ tinh ranh, để đại gia xem thật kỹ nàng biến thân như thế nào nào." Bạch Đại Ngốc chứa đầy nước miếng, xoa xoa tay, chà sát tay, gương mặt xuân tình nhộn nhạo, hưng phấn không thôi, kích động không dứt, tiểu mỹ nhân này hắn nhớ thương đã lâu, rất thích dáng vẻ hoạt bát này.

"Miệng lưỡi bẩn thỉu, đáng đánh! Ngươi muốn ăn đòn sao!" Dù sao nàng cũng sắp thành người chết rồi, còn sợ gì? Bất cứ giá nào, trái một quyền phải một cước, đánh cho Bạch Đại Ngốc gào khóc kêu cứu mạng, đáng tiếc tất cả ngục tốt sớm đã bị hắn đuổi đi, đây là hắn tự nâng tảng đá đập vào chân mình: "Cứu mạng với ~! Cứu mạng với ~!"

"Cứu mạng em gái ngươi ý! Bạch Đại Ngốc đáng chết, ta cảnh cáo ngươi, còn quay lại quấy rầy thanh tịnh của bà đây, bà đây bổ ngươi, kéo gân ngươi, lột da ngươi!" Đường Cửu đè Bạch Đại Ngốc xuống đất vừa đánh, vừa mắng, con bà nó, con cọp không phát uy, hắn tưởng mình là mèo bệnh à?

"Hắn sẽ không có cơ hội đó!" Giọng nói quyến rũ vang lên lần nữa, đó là thanh âm nữ Tu La đến từ địa ngục, Tần Mộ Sắc mang cái khăn che mặt đột kích. Bóng dáng rực như lửa, khiến người ta sinh sợ.

"Mộ Sắc, sao ngươi lại tới đây, làm sao ngươi tiến vào được? Ngươi tới cứu ta sao?" Đường Cửu vừa nhìn thấy Tần Mộ Sắc đã kêu rất vui mừng, chỉ là Đường Cửu không biết giờ phút này trên tay Tần Mộ Sắc đã dính hai mạng người nhà bọn họ, mẹ chồng nàng và muội muội Tiêu Tuyết cũng đã chấm dứt mạng sống dưới tay Tần Mộ Sắc.

"Vèo" một châm, một tia chớp màu u lam bay đến giữa cổ Bạch Đại Ngốc, Bạch Đại Ngốc ngay lập tức không lên tiếng nữa, ngay cả cơ hội giơ móng giãy giụa cũng không có, bịch một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.

Đường Cửu còn tưởng ngây thơ rằng Tần Mộ Sắc cho Bạch Đại Ngốc một cái châm gây tê!"Hả? Hôn mê! Cám ơn Tần tỷ tỷ, chúng ta đi thôi! Chúng ta đi đâu đây? Có thể trở về Tống gia không? Không biết Tống Ngạn Triệt như thế nào? Vậy mà Tống Ngạn Triệt lại biết võ công? Còn có sư phụ, sư phụ hắn lại chính là cha hắn? Cha hắn đã qua đời, nhất định hắn rất khổ sở!" dienddanl,equyđon Đi mãi đi mãi, Đường Cửu nhìn thấy Tần Mộ Sắc đi cùng liền nói một đống, sớm vứt suy nghĩ về chuyện của Thượng Quan Hành ra sau ót rồi, đầu toàn suy nghĩ, lo lắng về an nguy của Tống Ngạn Triệt.

"Ngươi còn muốn quan tâm hắn?" Giọng nói của Tần Mộ Sắc làm Đường Cửu có chút không thoải mái, tại sao Thượng Quan đại ca không giống Thượng Quan đại ca, mà Tần Mộ Sắc cũng không có cảm giác là Tần Mộ Sắc đây?

"Tần tỷ tỷ, ngươi?" Đường Cửu vốn đi theo bước chân Tần Mộ Sắc ra ngoài cửa, nghe thấy ngữ điệu thanh âm của Tần Mộ Sắc, liền bắt đầu chần chờ.

"Đi!" Tần Mộ Sắc đâu để cho Đường Cửu có cơ hội phản kháng, nắm cánh tay Đường Cửu.

"Này này này...... Mộ Sắc? Tần Mộ Sắc! Ngươi dẫn ta đi đâu thế?"

"Địa ngục!" Tần Mộ Sắc khẽ mở môi đỏ như chu sa, ưu nhã chậm rãi nói ra hai chữ. Liền không hề cho Đường Cửu cơ hội giải thích nữa, nắm lấy Đường Cửu đi mất.

Trước khi đi Tần Mộ Sắc còn thong dong nhóm một ngọn lửa, vi khi không thấy ánh lửa, đột nhiên thiêu cháy thì thế lửa cũng rất mạnh, đám lửa này là vì Tống Ngạn Triệt mà chuẩn bị, đợi đến khi hắn tới, vừa lúc bị lửa ngăn lại.

Quả nhiên, lúc Tống Ngạn Triệt tới thì thấy sai nha khắp phố, ngục tốt bắt tội phạm trốn trại, trong lúc bất chợt ánh lửa ngút trời,die,d leq,uyd,on  không biết vì sao trong phòng giam đột nhiên dấy lên hỏa hoạn, bên trong tiếng gọi ầm ĩ ngất trời, trong lao còn có một đám phạm nhân, nhìn thấy lửa lớn sắp cháy đến, có thể không kêu, có thể không gọi sao?

Gọi thì có ích lợi gì chứ? Trông cậy vào tấm lòng từ bi của lao đầu (đội trưởng nhà lao), mang ngục tốt tới cứu bọn họ, quên đi! Người ta nhìn thấy lửa, chạy trối chết cũng không kịp, còn cứu hỏa, nằm mơ đi.

"Đi lấy nước mau! Đi lấy nước mau!" Trừ kêu, chính là kêu, dù sao cũng không đi cứu người, cầm vài thùng nước giội vài giọt nước như vậy thì có ích lợi gì?

"Thiếu gia đâu?" Sư gia đột nhiên nhớ tới, dường như hắn nhìn thấy thiếu gia đi phòng giam kia mà, reo hò tung tăng đạp từng bước nhỏ chạy đến, vui sướng mừng rỡ bước từng bước lớn, gây ra tiếng động lớn thế này sao lại không thấy hắn ở đâu?

"Lao đầu, lao đầu, nhi tử ta đâu? Nhi tử đâu?" Bạch đại nhân vừa nghe không thấy nhi tử hắn, kêu rất khẩn trương! Nhi tử của hắn đâu?

"Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên! Ngươi đi vào nhanh một chút xem cho ta!" Sư gia đá một cái vào cái mông lao đầu, bảo hắn đi vào tìm Bạch thiếu gia.

Lao đầu sao chịu đi, đồ cáo mượn oai hùm, việc nguy hiểm thì để hắn liều, công lao thì sư gia tự mình đi lấy, tưởng hắn ngu à? Die,nd;anl,eq.yuyd;on Dĩ nhiên là lao đầu dậm chân tại chỗ, bị đẩy lên trước cửa lao, lại lui trở lại, gào thét đến khi lửa cháy lớn, không vào được. Thật ra thì là do hắn không muốn vào, lớn như vậy, đi vào mất mạng là lỗi của ai?

Hắn không vào được thì có người khác đi vào. Đáng lẽ là ba bước, Tống Ngạn Triệt cũng chuyển thành hai bước, vọt vào phòng giam như tên rời dây cung, gặp xiềng xích liền dùng kiếm chém, thả đám phạm nhân sắp nướng thành heo quay ra. Dĩ nhiên những phạm nhân này lao ra đám cháy cũng không chạy thoát được đâu, phạm nhân bị lửa thiêu chết cháy là chuyện nhỏ, nếu chạy đó chính là chuyện lớn. Nếu một người chạy, sẽ không thể chạy được, nếu đều chạy hết, đừng nói Bạch đại nhân không đội nổi mũ cánh chuồn, đầu cũng phải dời chỗ ấy.

Tống Ngạn Triệt đến mồi lửa, phát hiện là một hỏa thủy tinh cực kỳ hiếm đang thiêu đốt, nữ nhân Tần Mộ Sắc này thủ đoạn thật là độc, vì ngăn cản hắn đuổi theo, suýt chút nữa thì chôn tất cả tù phạm theo.

Đáng tiếc là vẫn có một người bị chôn theo, coi như là vị Bạch công tử này xui xẻo, ngày thường ngông cuồng quá đáng, nên bây giờ rơi vào kết cục chết thảm.

"Nhị ca! Huynh không sao chứ?"

"Nhị đệ, đệ làm sao vậy?"

Lam Thiếu Lăng và Thượng Quan Hành theo sát phía sau, vào phòng giam, Thượng Quan Hành lấy băng thủy tinh trong tay áo khẽ ném về phía hỏa thủy tinh, hỏa thủy tinh lập tức dừng cháy, đáng tiếc lửa đã sớm lan ra, coi như tắt hỏa thủy tinh, đám cọc ngói gỗ trong phòng giam cũng đủ đốt một chút rồi.

Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt mang Bạch Đại Ngốc đi ra, Tống Ngạn Triệt nói cho Bạch đại nhân là người giết dùng châm, hơn nữa nói cho Bạch đại nhân, nhà mình cũng có hai người gặp nạn, kính xin bộ khoái đến nhà điều tra, còn gửi công văn bắt hung thủ Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc.

Hơn nữa còn thỉnh cầu đại nhân tìm phu nhân Đường Cửu của hắn về, có tội hay không là một chuyện, bị người bắt cóc đi là chuyện khác. Diễn đàn Lam Thiếu Lăng càng thêm cậy mẫu thân mình là quận chúa, họ hàng của mẫu thân rất có thế lực trong triều, bắt đầu bắt chẹt Bạch đại nhân. Bạch đại nhân đâu nghe lọt, chỉ lo ôm nhi tử khóc, người đến tuổi già, mất đi đứa con rất đau đớn, đau lòng vô cùng!

Lời nói của Lam Thiếu Lăng, Bạch đại nhân không phát biểu, cũng chỉ có sư gia đồng ý. Mặc dù vị Lam thiếu gia này không phẩm không cấp, nhưng so với rất nhiều quyền quý trong triều còn nặng hơn. Bởi vì mẫu thân nàng được tiên hoàng vô cùng yêu quý, trước thái hậu sủng ái quận chúa, lúc nhỏ thường xuyên vào cung đình, cho nên địa vị cũng được kính trọng như công chúa, cũng vì vậy mà giá trị con người của Lam Thiếu Lăng cũng tang lên. Đáng tiếc nhất chính là cha Lam thiếu gia, cơ hội tốt như vậy lại còn bày đặt không cần, nản lòng thoái chí một lòng nghiên cứu học vấn, đáng tiếc, đáng tiếc.

Đám người Tống Ngạn Triệt không biết đi đâu để tìm tung tích Tần Mộ Sắc, Đường Cửu, chỉ đành phải về nhà trước. Về đến nhà, đi tới cửa chính Tống phủ, Tống Ngạn Triệt không khỏi đau buồn, trong vòng một ngày, mất đi cha mẹ, ngày đại hỉ muội muội gặp bất hạnh, tung tích thê tử không rõ, rốt cuộc Tống Ngạn Triệt hắn đã tạo ra cái nghiệt gì? Tại sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy?

"Aaaaa!" Tống Ngạn Triệt ngửa mặt lên trời thét dài, gần như sụp đổ!

Tống Ngạn Triệt đang phát tiết cảm xúc, lại nghe thấy tiếng la liên tiếp bên trong phủ, tiếng này so với tiếng khác còn thê lương hơn, chẳng lẽ bọn hạ nhân cũng gặp độc thủ? Tống Ngạn Triệt lập tức nâng kiếm vào phủ. Nhưng còn chưa đến cửa, cửa chính đã bị đám hạ nhân mở ra, la to cũng chẳng nói, nhưng mọi người đều đùi mềm chân nhũn cả ra, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, thực hiện kĩ năng ngã bổ nhào.

Tống Ngạn Triệt chỉ cho rằng bọn hắn bị người đuổi giết, lại không nghĩ rằng là xác chết vùng dậy. Nương của hắn sống lại, lại thở hổn hển, mới dọa bọn họ sợ đến như vậy. Tống Ngạn Triệt nghe chuyện này, vừa mừng vừa sợ, quả nhiên mẫu thân hắn vẫn còn thở, chỉ là cũng không tỉnh táo, mời đại phu đến xem, đều nói không tỉnh được nữa, đời này cũng sẽ như vậy, còn sống lại không thể tỉnh táo, chỉ có thể sống cả đời như vậy.

Tất nhiên Biệt Tiêu Tuyết không thể may mắn, hoàn toàn không có hơi thở, linh hồn đã biến mất vĩnh viễn, bỏ lại một mình Lịch Nhược Hải bi thương. Cuộc đời còn lại, Lịch Nhược Hải say rượu cả ngày ở trước mộ Biệt Tiêu Tuyết, ai khuyên cũng không chịu tỉnh lại. So sánh, ngược lại Tống Ngạn Triệt kiên cường rất nhiều, còn giúp Tống Ngạn Lãng làm hậu sự cho Tái Kim Hoa. Dù sao cũng là huynh đệ, Tống Ngạn Lãng cũng là ruột thịt của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương