Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh (Kiếp Tiểu Hào)
-
Chương 13: Trở về bang
Cứng ngắc mà giương mắt nhìn màn hình hồi lâu, Triệu Ngang mới nhớ tới một đống ‘Cậu sao vậy?’ ‘Cậu đâu?’, trở lời về một câu.
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: Có chút không thoải mái, out trước…
Nói xong vội vàng nhấn nút close, trong lòng đập thịch thịch.
Làm sao… làm sao có thể như vậy?
Thật ra trong lòng luôn luôn ẩn ẩn mong mỏi người đó có thể là cậu ấy, nhưng hiện tại khi đã trở thành sự thật rồi lại đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào.
Cùng cậu ấy nói thẳng mình là Triệu Ngang, bạn học cũ của cậu ấy ư? Hay cứ làm như không biết tiếp tục như vậy?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngang lại không tránh khỏi chán nản, hồi cấp ba đi theo Nhạc Doanh Phong chơi game, cậu ấy cũng rất quan tâm mình, bây giờ thay đổi thân phận, cậu ấy vẫn nhiệt tình như xưa.
Quả nhiên là không có gì đặc biệt.
Trước kia sao lại nghĩ cậu ấy ít nhiều có chút cảm giác với mình chứ? Còn ngốc nghếch sau khi thi xong đại học chạy một đường xa xôi muốn đến thổ lộ…
Lại nhớ đến chuyện trước kia rồi, Triệu Ngang nhanh chóng kéo suy nghĩ về, tóm lại lúc ấy chưa có xúc động là tốt rồi.
Cả laptop cũng lười tắt, thuận tay để lên tủ đầu giường, nằm bò ngơ ngác nhìn di động, đã có dãy số mà cậu muốn, vậy… có thể gọi tới không?
Âm thông báo QQ đột nhiên vang lên từng chuỗi, đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Triệu Ngang giật mình, ngồi dậy, lười biếng nhìn thoáng qua góc dưới bên phải màn hình.
Thấy ảnh biểu tượng nhảy lên, hình như là Ô Nhân Yêu Khuynh Thành.
Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Triệu Ngang lại xách laptop để trên đùi.
Quả nhiên là cô ấy, Triệu Ngang có thói quen lúc thêm người quen đều viết trên ghi chú, vừa nhấn mở một nhóm thoại lớn tiếp theo của tiểu Ô bốc ra.
“Đồ nhi, có đó không?”
“Bang chủ anh ấy tìm sư phụ bảo sư phụ trở về…”
“Tu nói không chơi nữa cũng không trở về”
“Sư phụ rất hỗn loạn…”
Cô ấy nhắc đến Nguyệt Ảnh Phong, trong lòng Triệu Ngang cũng hỗn loạn.
“Cậu nghĩ thế nào, muốn về hay không?”
Triệu Ngang hỏi ra câu này liền nắm chặt hai tay.
Một giây kia cậu đột nhiên cảm thấy, câu trả lời của Ô Nhân Yêu Khuynh Thành sẽ quyết định cách thức cậu đối mặt với Nhạc Doanh Phong.
Tại mới trước kia, khi còn chưa biết chân tướng, trong lòng cậu đã nhợt nhạt chậm rãi đưa Nguyệt Ảnh Phong vào tầm mắt. Nhưng hiện tại… đại khái càng muốn ở lại bên cạnh cậu ấy.
Dù sao hiện thực không thể lúc nào cũng ở cùng cậu ấy, trong game thoải mãn một chút cũng tốt —— tuy cậu cũng biết lối suy nghĩ này thật đáng khinh.
Chỉ là, nếu tiểu Ô quyết định không quay trở về nữa, vậy mấy cái suy nghĩ ‘đáng khinh’ của cậu, có lẽ cũng không có cách thực hiện.
Một khi đã ra đi, cậu cũng không thể một mình trở về.
Vậy nên, nhìn thanh taskbar trên cửa sổ đối thoại với tiểu Ô hiển thị đang trả lời, tâm tình của cậu thấp thỏm trước nay chưa từng có.
Qua đại khái hai phút, tiểu Ô cuối cùng cũng đem lời phát qua, chữ của cô ấy cũng không thiếp lập gì, đơn giản chữ màu đen font mincho cỡ số 9, viết chi chít.
“Sư phụ cũng không biết, đây là lần đầu tiên sư phụ nghiêm túc chơi trò chơi, ngày đầu tiên chơi đã gặp được bang chủ, thêm vào bang này. Khi đó bang hội còn rất nhỏ, bên trong thêm cả sư phụ và Tu cũng mới chỉ mười mấy người, tuy trong bang trò chuyện có được mấy người, nhưng đối với chính bang hội này, tồn tại một loại tình cảm nói không rõ… giờ vì một chuyện vớ vẩn nói đi là đi… trong lòng lúc nào cũng hỗn loạn. Mặc dù sư phụ không có chăm chỉ luyện cấp qua, nhưng thật sự rất nghiêm túc với trò chơi này… Vốn xem bang hội như gia đình, hiện tại có cảm giác như bị người khác chiếm nhà…”
“Sư phụ có phải rất nhàm chán?”
Chưa bao giờ gặp qua tiểu Ô ở dạng này, Triệu Ngang cũng không biết phải an ủi thế nào.
“Có lẽ thế, nhưng nhìn thấy tớ lại đau lòng…”
“Sư phụ nhìn lại một lần cũng thấy mình viết quá thương tâm ”
Không đau xót được hai câu đã nghịch ngợm trở lại, tiểu Ô quả nhiên rất không thích hợp thương cảm…
“Cậu nếu đã muốn về thì cứ về đi, cô ta đối với chúng ta mà nói chỉ là người ngoài, không cần phải vì một người ngoài mà không vui, xem cô ta như không tồn tại là được… Tớ cảm thấy vậy đó.”
Vừa gửi đi lời này, di động bị ném qua một bên liền đinh đinh đang đang vang lên, Triệu Ngang tiện tay cầm lấy, khi nhìn thấy dãy số hiển thị kinh hãi thiếu chút ném văng điện thoại…
Dãy số vừa rồi nhìn chằm chằm mấy trăm lần đang nhấp nháy trên màn hình —— là Nhạc Doanh Phong!
Triệu Ngang không tự chủ nuốt nước miếng, có chút run rẩy nhấn nút trả lời, đặt bên tai, “Alô…”
“Alô, Triệu Ngang? Tớ là Nhạc Doanh Phong…”
“Tớ biết…” Triệu Ngang làu bàu trả lời.
Đầu bên kia cười khẽ một tiếng, “Đang làm gì? Ngang Ngang…” Tiếng Ngang Ngang kia, cố ý nhấn mạnh âm rung, mặt Triệu Ngang liền đỏ lên.
“Cậu! Cậu đừng gọi bậy!” Triệu Ngang ngượng ngùng gầm nhẹ.
Đầu bên cười lại truyền tới một trận cười khẽ, Triệu Ngang lúc này mới cảm thấy trong lời mình vừa nói tràn đầy ý làm nũng, nhất thời mảng đỏ lan tới bên tai.
“Cậu đang làm gì?” Nhạc Doanh Phong rất nể tình thu lại tiếng cười, hỏi.
Triệu Ngang nhìn khung đối thoại trên màn hình, căng thẳng trả lời, “Không có làm gì, đang trên mạng.”
“Trên mạng? Có chơi game không?”
“Không có!” Triệu Ngang rất nhanh trả lời lại, lại phát giác giọng điệu của mình có bao nhiêu không bình thường, âm thầm bấm vào lòng bàn tay, sao lại không có tiền đồ như vậy?
Nhạc Doanh Phong dường như không chú ý tới cậu đang căng thẳng, hơi ấp úng mở miệng: “Ách… Thật ra buổi trưa tớ muốn hỏi cậu, nếu không có gì làm, có muốn cùng tớ chơi game không?”
“A?” Triệu Ngang sững sốt, trăm mối tơ lòng xoay mấy vòng, lời đầu thú lởn vởn bên miệng nhưng lại không biết làm sao nói ra, “Tớ… để tớ nghĩ đã.”
“A? Vậy được rồi…” Giọng nói đầu bên kia không hiểu sao lại nghe ra chút thất vọng, “Vậy, tối ba mươi có muốn ra ngoài xem pháo hoa không?”
Ngực Triệu Ngang lại ngứa ngứa, tuy chỉ có hai người là không có khả năng, nhưng có cơ hội gặp mặt dẫu sau so với thương thầm trộm nhớ trong game tốt hơn, nhất thời cũng không nghĩ tại sao cậu ấy muốn hẹn mình, mở miệng đồng ý, “Được…”
“Vậy đến lúc đó gọi cho cậu, bye bye…”
“Bye…” Đầu bên kia dường như sợ cậu đổi ý, lời tạm biệt còn chưa nói hết đã nghe tiếng cúp điện thoại.
Triệu Ngang ngây ngốc ngồi tại chỗ, có chút không dám tin chuyện mới rồi là thật, lại xác nhận nhật ký cuộc gọi mới hoàn toàn tin tưởng, vừa rồi, cậu hình như hẹn hò với Nhạc Doanh Phong ra ngoài chơi.
Nhìn lại máy tính, tin của tiểu Ô chỉ phát qua mấy cái, thấy cậu không trả lời cũng mai danh ẩn tích.
“Xin lỗi, vừa rồi có điện thoại.” Triệu Ngang phát qua một tin.
Bên kia rất nhanh trả lời lại, “Đồ nhi, vi sư quyết định, vi sư muốn trở về, con nói đúng, chỉ cần xem con nhỏ chết tiệt kia không tồn tại là được! Đồ nhi, con về cùng vi sư chứ?”
Triệu Ngang nhìn những chữ này, cảm thấy hơi hốt hoảng, “Được…”
Vậy nên, cậu sẽ tiếp tục giấu diếm?
Một giây kia cậu thậm chí không biết, mình rốt cuộc là muốn thế nào…
Lời tác giả:
Thật ra tớ rất thích tính cách của Tu Thô Tục, vốn cũng muốn để cô ấy theo tới cùng, nhưng với tính cách ấy, nhìn thế nào cũng không giống người dễ dàng thỏa hiệp, vậy nên chỉ có thể nhịn đau từ bỏ cái yêu thích…
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: Có chút không thoải mái, out trước…
Nói xong vội vàng nhấn nút close, trong lòng đập thịch thịch.
Làm sao… làm sao có thể như vậy?
Thật ra trong lòng luôn luôn ẩn ẩn mong mỏi người đó có thể là cậu ấy, nhưng hiện tại khi đã trở thành sự thật rồi lại đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào.
Cùng cậu ấy nói thẳng mình là Triệu Ngang, bạn học cũ của cậu ấy ư? Hay cứ làm như không biết tiếp tục như vậy?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngang lại không tránh khỏi chán nản, hồi cấp ba đi theo Nhạc Doanh Phong chơi game, cậu ấy cũng rất quan tâm mình, bây giờ thay đổi thân phận, cậu ấy vẫn nhiệt tình như xưa.
Quả nhiên là không có gì đặc biệt.
Trước kia sao lại nghĩ cậu ấy ít nhiều có chút cảm giác với mình chứ? Còn ngốc nghếch sau khi thi xong đại học chạy một đường xa xôi muốn đến thổ lộ…
Lại nhớ đến chuyện trước kia rồi, Triệu Ngang nhanh chóng kéo suy nghĩ về, tóm lại lúc ấy chưa có xúc động là tốt rồi.
Cả laptop cũng lười tắt, thuận tay để lên tủ đầu giường, nằm bò ngơ ngác nhìn di động, đã có dãy số mà cậu muốn, vậy… có thể gọi tới không?
Âm thông báo QQ đột nhiên vang lên từng chuỗi, đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Triệu Ngang giật mình, ngồi dậy, lười biếng nhìn thoáng qua góc dưới bên phải màn hình.
Thấy ảnh biểu tượng nhảy lên, hình như là Ô Nhân Yêu Khuynh Thành.
Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Triệu Ngang lại xách laptop để trên đùi.
Quả nhiên là cô ấy, Triệu Ngang có thói quen lúc thêm người quen đều viết trên ghi chú, vừa nhấn mở một nhóm thoại lớn tiếp theo của tiểu Ô bốc ra.
“Đồ nhi, có đó không?”
“Bang chủ anh ấy tìm sư phụ bảo sư phụ trở về…”
“Tu nói không chơi nữa cũng không trở về”
“Sư phụ rất hỗn loạn…”
Cô ấy nhắc đến Nguyệt Ảnh Phong, trong lòng Triệu Ngang cũng hỗn loạn.
“Cậu nghĩ thế nào, muốn về hay không?”
Triệu Ngang hỏi ra câu này liền nắm chặt hai tay.
Một giây kia cậu đột nhiên cảm thấy, câu trả lời của Ô Nhân Yêu Khuynh Thành sẽ quyết định cách thức cậu đối mặt với Nhạc Doanh Phong.
Tại mới trước kia, khi còn chưa biết chân tướng, trong lòng cậu đã nhợt nhạt chậm rãi đưa Nguyệt Ảnh Phong vào tầm mắt. Nhưng hiện tại… đại khái càng muốn ở lại bên cạnh cậu ấy.
Dù sao hiện thực không thể lúc nào cũng ở cùng cậu ấy, trong game thoải mãn một chút cũng tốt —— tuy cậu cũng biết lối suy nghĩ này thật đáng khinh.
Chỉ là, nếu tiểu Ô quyết định không quay trở về nữa, vậy mấy cái suy nghĩ ‘đáng khinh’ của cậu, có lẽ cũng không có cách thực hiện.
Một khi đã ra đi, cậu cũng không thể một mình trở về.
Vậy nên, nhìn thanh taskbar trên cửa sổ đối thoại với tiểu Ô hiển thị đang trả lời, tâm tình của cậu thấp thỏm trước nay chưa từng có.
Qua đại khái hai phút, tiểu Ô cuối cùng cũng đem lời phát qua, chữ của cô ấy cũng không thiếp lập gì, đơn giản chữ màu đen font mincho cỡ số 9, viết chi chít.
“Sư phụ cũng không biết, đây là lần đầu tiên sư phụ nghiêm túc chơi trò chơi, ngày đầu tiên chơi đã gặp được bang chủ, thêm vào bang này. Khi đó bang hội còn rất nhỏ, bên trong thêm cả sư phụ và Tu cũng mới chỉ mười mấy người, tuy trong bang trò chuyện có được mấy người, nhưng đối với chính bang hội này, tồn tại một loại tình cảm nói không rõ… giờ vì một chuyện vớ vẩn nói đi là đi… trong lòng lúc nào cũng hỗn loạn. Mặc dù sư phụ không có chăm chỉ luyện cấp qua, nhưng thật sự rất nghiêm túc với trò chơi này… Vốn xem bang hội như gia đình, hiện tại có cảm giác như bị người khác chiếm nhà…”
“Sư phụ có phải rất nhàm chán?”
Chưa bao giờ gặp qua tiểu Ô ở dạng này, Triệu Ngang cũng không biết phải an ủi thế nào.
“Có lẽ thế, nhưng nhìn thấy tớ lại đau lòng…”
“Sư phụ nhìn lại một lần cũng thấy mình viết quá thương tâm ”
Không đau xót được hai câu đã nghịch ngợm trở lại, tiểu Ô quả nhiên rất không thích hợp thương cảm…
“Cậu nếu đã muốn về thì cứ về đi, cô ta đối với chúng ta mà nói chỉ là người ngoài, không cần phải vì một người ngoài mà không vui, xem cô ta như không tồn tại là được… Tớ cảm thấy vậy đó.”
Vừa gửi đi lời này, di động bị ném qua một bên liền đinh đinh đang đang vang lên, Triệu Ngang tiện tay cầm lấy, khi nhìn thấy dãy số hiển thị kinh hãi thiếu chút ném văng điện thoại…
Dãy số vừa rồi nhìn chằm chằm mấy trăm lần đang nhấp nháy trên màn hình —— là Nhạc Doanh Phong!
Triệu Ngang không tự chủ nuốt nước miếng, có chút run rẩy nhấn nút trả lời, đặt bên tai, “Alô…”
“Alô, Triệu Ngang? Tớ là Nhạc Doanh Phong…”
“Tớ biết…” Triệu Ngang làu bàu trả lời.
Đầu bên kia cười khẽ một tiếng, “Đang làm gì? Ngang Ngang…” Tiếng Ngang Ngang kia, cố ý nhấn mạnh âm rung, mặt Triệu Ngang liền đỏ lên.
“Cậu! Cậu đừng gọi bậy!” Triệu Ngang ngượng ngùng gầm nhẹ.
Đầu bên cười lại truyền tới một trận cười khẽ, Triệu Ngang lúc này mới cảm thấy trong lời mình vừa nói tràn đầy ý làm nũng, nhất thời mảng đỏ lan tới bên tai.
“Cậu đang làm gì?” Nhạc Doanh Phong rất nể tình thu lại tiếng cười, hỏi.
Triệu Ngang nhìn khung đối thoại trên màn hình, căng thẳng trả lời, “Không có làm gì, đang trên mạng.”
“Trên mạng? Có chơi game không?”
“Không có!” Triệu Ngang rất nhanh trả lời lại, lại phát giác giọng điệu của mình có bao nhiêu không bình thường, âm thầm bấm vào lòng bàn tay, sao lại không có tiền đồ như vậy?
Nhạc Doanh Phong dường như không chú ý tới cậu đang căng thẳng, hơi ấp úng mở miệng: “Ách… Thật ra buổi trưa tớ muốn hỏi cậu, nếu không có gì làm, có muốn cùng tớ chơi game không?”
“A?” Triệu Ngang sững sốt, trăm mối tơ lòng xoay mấy vòng, lời đầu thú lởn vởn bên miệng nhưng lại không biết làm sao nói ra, “Tớ… để tớ nghĩ đã.”
“A? Vậy được rồi…” Giọng nói đầu bên kia không hiểu sao lại nghe ra chút thất vọng, “Vậy, tối ba mươi có muốn ra ngoài xem pháo hoa không?”
Ngực Triệu Ngang lại ngứa ngứa, tuy chỉ có hai người là không có khả năng, nhưng có cơ hội gặp mặt dẫu sau so với thương thầm trộm nhớ trong game tốt hơn, nhất thời cũng không nghĩ tại sao cậu ấy muốn hẹn mình, mở miệng đồng ý, “Được…”
“Vậy đến lúc đó gọi cho cậu, bye bye…”
“Bye…” Đầu bên kia dường như sợ cậu đổi ý, lời tạm biệt còn chưa nói hết đã nghe tiếng cúp điện thoại.
Triệu Ngang ngây ngốc ngồi tại chỗ, có chút không dám tin chuyện mới rồi là thật, lại xác nhận nhật ký cuộc gọi mới hoàn toàn tin tưởng, vừa rồi, cậu hình như hẹn hò với Nhạc Doanh Phong ra ngoài chơi.
Nhìn lại máy tính, tin của tiểu Ô chỉ phát qua mấy cái, thấy cậu không trả lời cũng mai danh ẩn tích.
“Xin lỗi, vừa rồi có điện thoại.” Triệu Ngang phát qua một tin.
Bên kia rất nhanh trả lời lại, “Đồ nhi, vi sư quyết định, vi sư muốn trở về, con nói đúng, chỉ cần xem con nhỏ chết tiệt kia không tồn tại là được! Đồ nhi, con về cùng vi sư chứ?”
Triệu Ngang nhìn những chữ này, cảm thấy hơi hốt hoảng, “Được…”
Vậy nên, cậu sẽ tiếp tục giấu diếm?
Một giây kia cậu thậm chí không biết, mình rốt cuộc là muốn thế nào…
Lời tác giả:
Thật ra tớ rất thích tính cách của Tu Thô Tục, vốn cũng muốn để cô ấy theo tới cùng, nhưng với tính cách ấy, nhìn thế nào cũng không giống người dễ dàng thỏa hiệp, vậy nên chỉ có thể nhịn đau từ bỏ cái yêu thích…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook