Tường Vi Chi Ái
Chương 9

“Thật quá đáng, thật quá đáng, sao các người có thể giấu tôi việc Băng Hỏa bị thương, tôi không thể tha thứ cho các người.”

Vừa sáng, Kelly nộ khí đầy mình xông vào phòng bệnh giãy nãy, cô không thể chấp nhận việc người thân cận nhất giấu cô sự thật, khiến cô như con ruồi không đầu chạy khắp trường đua: Tìm kiếm hình bóng của Băng Hỏa.

Cô thật ngu ngốc, xe vừa lật vừa lăn như thế sao người lái có thể vô sự, nhất thời tin lầm lời giải thích của ai đó mà kéo đến tận hôm nay, trễ nải chưa đến thăm thần tượng được.

Thật quá đáng, cô sẽ làm tổn thương Băng Hỏa sao? Bọn họ phòng cả cô, thật tức chết.

Nếu không phải nghe người làm vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện, cô còn tưởng mấy hôm nay đại ca mất bóng để đi thua mua ô liu, dự tính mở một xưởng chế dầu ở Madrid.

Thì ra mọi người ai cũng bỉ ổi đến cực điểm, ai cũng biết chuyện Băng Hỏa bị thương, duy chỉ có cô bị che giấu, không ngừng truy hỏi Băng Hỏa ở đâu, không ai chịu cho cô biết.

Cô giận rồi! Cô phải tuyệt giao với tất cả bọn họ, trừ Băng Hỏa mà cô yêu nhất.

“Cẩn thận, đừng để động thai, thai phụ tính xấu sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển nhân cách của baby.”

“Ferdinand, anh vứt ngay cái cuốn vô dụng đó (Sổ tay của mẹ) cho tôi, tôi sẽ không lấy anh.” Cái gì chứ! Chưa gả cho anh ta mà đã quản này quản nọ, sau này sao chịu được.

Anh nhanh tay đỡ lấy eo cô. “Đừng kích động, đừng kích động, sách nói bà mẹ mang thai thời kì đầu sẽ có thời kì thai nghén.”

Xem ra không sai, đích thực là thế.

Giận dữ, phản phúc vô thường, vô duyên vô cớ chửi người, tính tình thay đổi… wa! Chuẩn quá, hoàn toàn phù hợp với tình trạng bây giờ của Kelly, đúng là còn hay hơn thánh kinh.

Năng lực dự đoán chuẩn xác 100%, nắm được phản ứng của thai phụ thời kì đầu, anh phải cúng cuốn sách này, nó cứu anh một mạng.

“Thai…thai nghén…” Kelly tức đến mức xém thở không ra hơi. “Thật bị anh tức chết mà.”

“Chậm thôi, chậm thôi, hô hấp nhẹ nhàng đừng quá dùng sức, con của chúng ta vẫn chưa định ra đời.” Anh vỗ nhẹ vào bụng cô.

“Ferdinand anh thật vô lại! Đuổi thế nào cũng không đi.” Cô sắp bị hắn làm phát điên.

Ngày xưa hắn trăng hoa, lạm tình cô cảm thấy rất phẫn nộ, hận chỉ muốn hắn cút khỏi tầm mắt cô, hai người tốt nhất già chết vẫn không gặp lại, dù sao cô vẫn còn Băng Hỏa để sùng bái.

Nhưng lúc này Băng Hỏa đang bị đại ca dã thú của cô bá chiếm, hắn trở thành keo dính mặt dày, cả ngày đi theo sát chân, nhắc nhở cái này không chạm được, cái kia không đụng được.

Sớm biết thì đã không thừa nhận con là của hắn, làm gì mà nhất thời mềm yếu chấp nhận lời cầu hôn, cô phải hủy hôn lần nữa! Cô không lấy chồng.

“Vì anh quá yêu em, Kelly yêu dấu!” Ferdinand không quên dùng hôn đánh dấu, lãng tử tình trường không phải là hư danh.

“Anh…thật đáng ghét!” Đỏ mặt, Kelly vừa phiền vừa giận chu mỏ nhìn anh.

“Rồi rồi rồi, anh đáng ghét nhất, em chỉ cần chăm sóc tốt cho người con gái anh yêu nhất.” Con gái toàn nói một đằng làm một nẻo, miệng nói ghét lòng thì yêu.

Kelly tức giận đấm vào ngực anh, ghen chua cả miệng. “Nói, ai là người con gái anh yêu nhất, anh dám chạy đi tán gái sau lưng tôi?”

“Thiên địa lương tâm a! Vợ à, người này thân với em lắm, ngày nào cũng gặp.” Anh trêu chọc mà nói.

“Anh…anh biến thái bệnh hoạn, đến bạn của ta cũng dụ dỗ.” Cô không cần anh nữa, đồ xấu xa.

Phụt! Đúng là phụ nữ! “Vợ à, em không soi gương sao?”

“Anh măc kệ tôi có soi gương hay không…” Chẳng lẽ anh đang chỉ… “Người anh yêu nhất là tôi?”

“Ngoài em ra còn ai nữa, anh còn sợ em dẫn con đi lấy chồng khác!” Cũng may Băng Hỏa là con gái.

Cô yêu kiều trừng mắt. “Nếu không phải không có người tốt hơn, ta đâu cần chịu kẻ xấu xa như ngươi.”

“Phải, là anh phúc lớn.” Vướng vào tiểu thư thiên kim bướng bỉnh.

Hai người đùa giỡn như không có ai xung quanh, cũng có người gai mắt không chấp nhận xem nữa, bệnh viện chứ đâu phải khách sạn, người ra vào không ít.

“Thật không hiểu họ đến thăm bệnh hay đến tỏ ra ân ái, đừng tưởng người khác chưa từng yêu chứ!” Hứ! Đồ con nít.

“Trời lớn đất lớn, thai phụ vẫn lớn nhất, chúng ta nhịn nhịn đi.” Cũng không thể đá họ một chân chứ.

“Không thì biết làm sao nữa, làm món uyên ương quay sao?” Haizz, cô rất muốn ăn món chim nướng trên đường.

Phùng Thính Vũ vừa ăn trái táo tươi mới hái vừa nhíu mày. “Quăng ra ngoài là được rồi.”

“Ngươi đại lực sĩ tự động tay, tiểu nữ không có khả năng này.” Đùa gì chứ, một gã đàn ông, một người thai phụ, cô quăng được ai!

“Ta là bệnh nhân.” Đủ lý do.

Thường Lộng Hoan khó chịu giật lấy trái táo ăn được một nửa. “Việc mất mặt thì đừng nhắc hoài, ngươi còn nhớ ngươi là bệnh nhân cơ đấy!”

Bệnh nhân không an phận.

“Ta đang mặc áo bệnh nhân của bệnh viện.” Cô quả thực không vui mình là bệnh nhân, lòng cô đang suy nghĩ chuyện khác.

“Tại sao ta không cảm thấy có sức thuyết phục.” Thường Lộng Hoan nhìn gã đàn ông coi Tường Vi cư là phế nhân mà hầu hạ.

“Vì ngươi nhỏ nhen, thích tính toán.”

“Chết tiệt, ngươi muốn bị đánh hả?” Thường Lộng Hoan thẳng tay ném ruột táo qua.

Một tay đón lấy kịp thời, và dùng ánh mắt trách móc trừng cô.

“Vết thương của Vũ nhi chưa khỏi, cô tốt nhất là nên khắc chế hành động vô lý của mình.” Cô gái này có khuynh hướng bạo lực, nên cách ly.

Đôi tay cô ngang bướng giãy nãy. “Ta ganh tị sự đê tiện của hai người các ngươi, thì sao nào?” Thường Lộng Hoan vô cùng vô lại, cô dùng tiếng Trung nói.

Narsa không hiểu nhưng cũng biết đó không phải là lời tốt đẹp, nhưng… “Vũ nhi, cô ta đang nói gì?”

“Cô ấy khen chúng ta đều rất đẹp trai, xưng chúng ta là một đôi tuyệt thế mỹ nam tử.” Phùng Thính Vũ dùng cách của mình để dịch.

“Mắc cỡ quá đi! Tường vi thúi, ngươi có gan thay đổi ý của ta, ta phải kiện người tội xâm quyền.” Cô có ‘Ngự dụng đại luật sư’. (ý nói Đông Phương Tấu)

“Ta không muốn nhìn chó đánh nhau.” Nói ra ý thật của cô ta, hai người rất có thể từ nay giận dữ nhìn nhau.

“Ngươi không giống.” Dám ẩn dụ mình là chó.

“Thì ta không có giống, ngươi có sao?” Khuôn mặt trung tính không có nghĩa cô là người trung tính, có hết công cụ của cả nam và nữ.

Thường Lộng Hoan xinh đẹp bĩu môi. “Ta không tranh biện với loại con gái ‘không còn sống bao lâu’ nữa, để ngươi lên đường bình an.”

“Cám ơn, ta sẽ về thăm ngươi thường xuyên, đem bánh cúng tiền giấy cho ngươi thưởng thức.” Về điểm này, cô tuyệt đối không hẹp hòi.

Loại con gái cứ chơi chung với tác gia độc miệng lòng dạ quả thực không tốt. “Ngươi để dành lấy nuốt từ từ, mùng một mười lăm ta không rảnh đến Kim sơn cúng biếu.”

“Hoan Hoan, ngươi thích làm hàng xóm của ta thế sao!” Lời nói của Phùng Thính Vũ khiến người ta câm nín không biết nói gì.

Vẻ mặt Thường Lộng Hoan giận dữ cắn răng mím môi, lòng nghĩ sao phải đến làm ‘gián điệp’ chứ, ngày tháng đang hạnh phúc tự nhiên chạy đến Tây Ban Nha chịu tội, ngôn ngữ không thông, lại không có đồ ăn vặt Đài Loan.

Nếu đem cái xác về thì còn khó nói hơn, người ta sẽ nói cô dù gì cũng đã chơi mấy ngày rồi, tại sao xác chết không hư không thối như vừa mới chết, cô có thể nói là xác biến không?

Chỉ cái ải của Cúc Hoa cư cũng không qua nổi rồi, Ngôn Túy Túy là pháp y, nghiệm xác là sở trường của ả.

“Các cô có thể đừng dùng tiếng Trung nói chuyện không? Hãy tôn trọng chúng tôi là người Tây Ban Nha.” Ba khuôn mặt Tây tụ đến trước mắt.

“Wa! Các bé A Đốc (người Tây) các ngươi là ma sao? Đến gần thế làm gì, ta không có tiền.” Thần kinh của Thường Lộng Hoan lại phát tác.

Cô quá dễ dàng rơi vào ý thức nguy cơ bị hại, quên mất mình đang nói tiếng Trung.

“Hoan Hoan, bọn họ đều giàu hơn ngươi.” Còn là gấp 10 lần nữa, đủ dììm chết cô.

“Có tiền thì sao, ngươi chưa nghe nói qua người càng có tiền thì càng nhẫn tâm độc ác, chuyên cướp giật mồ hôi công sức của lão bá tánh.” Cô rất nghèo, thực sự là rất nghèo, muốn giật thì đi giật của Đông Phương Tấu.

Bệnh hoạn. Phùng Thính Vũ quăng ánh mắt đó qua.

“Băng Hỏa, cơ thể của chị không sao chứ? Khó chịu thì lên tiếng, chúng em sẽ lập tức mời đến bác sĩ tốt nhất.” Kelly dùng mông chen vào, đẩy Thường Lộng Hoan ra.

Lý do là cô ấy ngồi quá gần Băng Hỏa.

“Cô đang ngồi trên trái cherry.” Mời bác sĩ tốt nhất hay là mời thượng đế đến, thi triển kì tích.

“Á?” Cô tội nghiệp đứng lên, dưới váy một vũng đỏ. “Sao anh không nhắc tôi?”

Đối tượng cô trách tội là cha đứa bé – người đang nín cười, đối với thần tượng cô vẫn kính trọng như thánh.

“Vợ à, động tác của em quá nhanh sao anh kịp dọn đường cho em, em xem mấy trái cherry tội nghiệp vô tội chưa.” Dập hết rồi.

“Anh đang nói tôi tàn nhẫn?” Cô dùng tay nhéo tai anh, hành động như bà chằn.

Ferdinand không dám né, sợ cô đứng không vững ngã nhào, giả bộ đau đớn chọc cô vui.

“Các người đùa đủ chưa, coi bệnh viện là công viên sao?” Thật mất mặt, không chút giáo dục.

Kelly lập tức uất ức bĩu môi tố cáo. “Anh sao thế! Băng Hỏa bị thương mà giấu em, sao anh ích kỷ thế, Băng Hỏa không phải là của riêng anh.”

Narsa lạnh lùng trừng mắt. “Em không cần biết, chuyện xấu nhất định có phần của em.” Nó toàn giật chân sau.

“Em đâu…đâu có…” Kelly có chút xấu hổ dưới đáy mắt, đôi mắt ngọc bích liếc nhìn Băng Hỏa một cái.

Chết thật, cô không thích hợp làm chuyện xấu mà, sợ bị lộ ra khiến mọi người nghĩ cô xấu xa.

“Xem em ấp úng chắc chắn là có gì đó, em lại làm gì khiến anh sẽ giận sao?” Ánh mắt nó quá ngây thơ, che giấu không được chuyện trong lòng.

Kelly xém nhảy lên nói: Em còn chưa làm. “Anh đừng có ỷ lớn hơn em 12 tuổi mà gán tội bừa bãi cho em, dạo này em rất ngoan, không tin anh hỏi cái gã xấu xa siêu cấp đó xem.”

Trời ạ! Anh có thể không nhận danh xưng này không, kẻ xấu xa đã là tổn thương lắm rồi, cô còn thêm hai chữ ‘siêu cấp’, người biết sửa đổi hướng thiện không được có cơ hội làm lại hay sao?

Nhưng mà anh hoàn toàn không có quyền lựa chọn, nhất định phải đứng về phía người thân nhất, vì đôi mắt to đó đang trừng vào anh.

Haizz! Ferdinand thở dài, ai nói thời trẻ phong lưu là chuyện thường, anh không phải đang trả giá cho chuyện đó sao, mà còn không được nói giá nữa, bị định tội cả đời không được có ý kiến.

“Quả thật là rất ngoan, không bước chân ra ngoài, ngoại trừ trường đua, cô ấy như một con mèo nhà.” Ôn thuần nhưng có móng vuốt.

“Nghe chưa, em không làm chuyện xấu.” Cô còn cố ý cường điệu, khiến người ta không nghi ngờ cũng khó.

“Vậy sao? Hình như anh ngửi được mùi nói láo.” Tin nó mới có ma.

Kelly đột nhiên hít vào vỗ vỗ ngực. “Anh…anh hai, anh xem quá nhiều phim vũ trụ rồi.”

Không được rồi, cô sắp để lộ đuôi rồi.

“Hai anh em các người che mất ánh sáng rồi, làm phiền tránh ra.” Phùng Thính Vũ kịp thời lên tiếng giải vây, ngón tay giơ lên muốn hai người đừng đứng cạnh cửa sổ.

Kelly trút một hơi đi về một bên, Thường Lộng Hoan đột nhiên giơ chân ngáng cô, không báo trước mà ngã về phía không ai đỡ, cô ngơ ngác hết 1 giây.

Lập tức ma cước rút về rồi hơi dịch chuyển chạm vào tay cô, cô lập tức hiểu ý ôm bụng la lớn khó chịu, sau đó Ferdinand căng thẳng: Lao lên khụy kế bên la theo.

Đương nhiên, động tác nhỏ giữa đám con gái không bị đàn ông phát hiện, vô cùng khéo léo phối hợp hoàn mỹ.

“Sao thế, sao thế, là con đá em sao?” Thảm rồi, thảm rồi, nó nằm ở trang mấy của “Sổ tay của mẹ”?

Đồ ngu, phải mang thai 7 tháng con mới biết đá, hội chứng của những người cha: hay lo.

“Bụng đang…đang đau…đau quá..huhu…em sắp chết mất rồi.” Kelly cố hết sức ép nước mắt ra, tay ôm bụng.

Rất rõ ràng: Mồ hôi chảy ròng trên trán Ferdinand, tay chân hoảng loạn mất đi vẻ tiêu sái thường ngày.

“Trời ơi! Em sắp sinh rồi hả?”

Narsa tuy quan tâm nhưng không nói ra, vì anh không biết nên giúp thế nào. Cứ cảm thấy có chỗ không hợp logic, người bình thường sao lại té nhào ra đó?

“Tốt nhất là đưa cô ấy tới khoa phụ sản xem xem, nói không chừng có hiện tượng sẩy thai.” Thai phụ là yếu đuối nhất, không chịu nổi sợ công kích nào.

“Sẩy thai?” Chuẩn bị làm papa toàn thân run rẩy.

“Thai chết trong bụng mẹ không phải là không có khả năng, nếu tinh của cha hao tổn quá độ, dễ gây nên thai nhi không an toàn, anh đã thử máu chưa?” Sự đáng sợ của AIDS ở chỗ không có thuốc chữa.

“Tôi…” Không phải chứ! Cả quá trình anh đều sử dụng bao cao su, không chút sơ hở.

Phùng Thính Vũ quay đầu đề nghị, “Narsa, hay là anh đưa Kelly tới khoa phụ sản kiểm tra đi! Tôi thấy chuẩn papa đã hóa điên rồi.”

Anh nhìn về phía Ferdinand lục thần vô chủ. “Hung thủ hại em vẫn chưa bắt được, anh không yên tâm.”

“Sợ gì, có ta ở đây, rada thăm dò nguy hiểm không phải để gọi chơi đâu, trong 3m mà có người lạ đến gần, ta thông báo ngay.” Thường Lộng Hoan giơ tay đảm bảo.

“Cái này……” Hình như không an toàn lắm.

“Anh đi đi! Narsa, tình hình của Kelly không có anh không được, đây là ‘trách nhiệm’ của anh trai.” Cô cố ý dùng trách nhiệm đè anh.

Phùng Thính Vũ vừa nói xong, Kelly lập tức phối hợp rên rỉ phần dưới hình như chảy máu rồi, baby sắp mất rồi.

Narsa lập tức không màng thứ khác, ôm lấy cô em gái rên la chạy như điên, còn chuẩn papa vừa lật “Sổ tay của mẹ” vừa chạy, muốn coi bên trong có cách xoa dịu không.

Đi mất 3 người, phòng bệnh yên tĩnh hơn nhiều, yên tĩnh một cách quái dị.

“Chúc mừng ngươi đúng tâm nguyện đi tìm đến cái chết, con nhóc đó diễn xuất tệ quá.” Nếu không phải cô đứng một bên phụ họa, sợ rằng khó mà thuận lợi như vậy.

“Đừng than nữa, ngươi xem Elisa đến chưa?” Thiên thời, địa lợi, còn thiếu nhân hòa.

Thường Lộng Hoan vừa đẩy cửa, một cái đầu ló vào, làm cô hết hồn.

“Ngươi thích hợp đi diễn phim ma lắm á.”

“Đi thôi! Trực thăng đang ở bãi cỏ.” Cô đã sắp xếp hết rồi, tất cả các con đường dẫn đến trường đua đều kẹt xe.

“Hô! Tuyệt quá! Không biết có rơi xuống không?” Người không lo xa cũng hay lo gần.

“Ngươi còn cản đường ta thì ta đá cho ngươi treo ở đuôi máy luôn.” Cái miệng quạ.

Thường Lộng Hoan không chấp nhất nhìn cô. “Tường Vi cư à, không tôn trọng ta quá nha! Coi chừng không có mạng lấy tiền thưởng.”

“Yên tâm, ta viết xong di chúc rồi.” Mỗi năm đua xe cô đều viết sẵn di chúc, để đề phòng xui xẻo.

Ba cô gái…trong mắt người ngoài nhìn vào là một cô gái tóc uốn tao nhã, một người đẹp phương Đông thần kinh bất ổn, còn một bệnh nhân tuấn tú mặt không biểu hiện, đang bước về phía trực thăng trên bãi cỏ.

Âm mưu của phụ nữ, dũng khí của phụ nữ, hợp tác của phụ nữ, ai nói phụ nữ nhất định phải đấu đá nhau, công kích lẫn nhau. Họ vừa hay phá vỡ cách nói này, cùng nhìn lên bầu trời.

“Cô cũng muốn đi?”

Elisa ngồi kế bên Phùng Thính Vũ. “Không có tôi, hai vị sẽ thành công sao?”

Trong khoa phụ sản, bác sĩ chịu trách nhiệm nói quá bệnh tình để kéo dài thời gian đang chậm rãi làm kiểm tra, dùng khẩu khí gấp rút căng thẳng ‘từ từ’ giải thích lý do bệnh, máy nghe nhịp tim trước ngực sau lưng cũng nghe mất 20 phút.

Đợi khi ông tuyên bố không có chuyện gì, chỉ là hơi động thai, hai người đàn ông đều muốn lao vào đấm ông một trận, không chuyện gì cũng kiểm tra mất 2 tiếng, đúng là lấy người làm thực nghiệm.

Còn lúc đó, chặng đua cuối của trận F1 Đại chiến Tây Ban Nha đang bước vào khoảnh khắc đếm ngược, chỉ đợi tín hiệu đèn.

Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc?

Tứ phía không có ai, phòng xe yên tĩnh không tiếng động, chỉ thấy một bóng màu xanh đang từ từ bước đến gần, bất an nhìn xung quanh rồi nuốt nước bọt, từng bước từng bước tới gần mục tiêu.

Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!

Mồ hôi đổ khắp người, trên tay hắn đang cầm thứ như đồng hồ, tiếng tích tắc tích tắc phát ra từ đây, thời gian hẹn là 15 phút sau nổ.

Không thể nào thất thủ nữa, lần này nhất định sẽ nổ banh hắn, để xem hắn có mấy mạng sống.

Ha ha ha ha ha……

Tiếng cười gian trá nghe ra đặc biệt không động, bóng màu xanh bước đến bên xe vuốt ve thân xe hoàn mỹ, hắn khao khát sỡ hữu chiếc xe siêu tốc đã qua cải tạo này biết bao, nó là ước mơ của mỗi tay đua.

Nhưng, nó sắp lên thiên đàng cùng chủ nhân của nó, đường đua trên thiên quốc chắc rộng lắm.

Sắp tạm biệt rồi, hắn sẽ đứng trên đỉnh của thế giới vẫy tay, trở thành người thắng lợi duy nhất.

Cái bóng cúi xuống, định gắn bom hẹn giờ dưới gầm xe, đột nhiên bốn phía sáng đèn, sáng tới mức hắn không mở mắt ra được.

“Bắt được ngươi rồi! Jason Alanley.” Người nói là một nam tử phương Đông cao lớn.

Anh chính là người đảm nhiệm vai trò tổng giám âm nhạc trong tập đoàn gia tộc, đồng thời là người mang tư cách luật sư Đông Phương Tấu.

“Ngươi…các ngươi….” Jason Alanley sợ hãi nhìn các nhân viên công tác và cảnh sát sau lưng Đông Phương Tấu.

“Bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi, thật không đơn giản.” Há miệng chờ sung tuy là cách ngu, nhưng có hiệu quả.

“Các ngươi biết ta sẽ đến?” Hắn không cam tâm, tại sao lại thất bại lúc này?

“Không chắc, nhưng cũng có 80 – 90%, chỉ có ngươi đến gần xe của Băng Hỏa trước lúc đua trong kì Qualifying.” Tay đua giỏi sẽ không đánh rơi chìa khóa xe.

Căn cứ theo lời Tiểu Thẩm nói ở hiện trường, bọn họ cực khổ tìm ra người khả nghi, còn lưu ý sát sao, định đợi lúc hắn có hành động xác thực, mới bằng tội hiện hành bắt giữ.

Quá trình đó còn truyền ra tin đồn, nói Băng Hỏa thề phải lấy được Cúp, nhất định sẽ ra đua, cố ý dẫn dụ người có ác ý đến bố trận.

Quả nhiên, cá cắn câu như dự đoán, trên tay còn cầm lấy vật chứng không thể chối cãi, đủ để khởi tố tội cố ý mưu sát, không nhốt 20 năm sẽ không bước ra cửa ngục được.

“Xong rồi, cuộc đời của ta…cúp vô địch của ta…ta không cam tâm…” Jason Alanley đột nhiên giận dữ chỉnh nhanh máy hẹn giờ.

Tất cả đều một phen căng thẳng.

“Ngươi muốn làm gì?” Một cảnh sát hét lớn.

“Nếu ta không có được thì chết chung đi! Không ai có được cúp quán quân.” Dù sao hắn cũng xong đời rồi.

“Ngươi điên rồi, không muốn sống à?” Đúng là điên rồ.

“Ha ha ha…” Ánh mắt hắn cuồng loạn ngước lên trời cười lớn. “Xe mất rồi, Băng Hỏa cũng không ra trận được, ta vẫn thắng, ha ha…”

“Vậy thì chưa chắc.”

Sự xuất hiện của Băng Hỏa khiến mọi người kinh ngạc hết sức, người được đưa lên bàn mổ suốt 24 tiếng tuần trước, bây giờ lại có thể vô sự đứng trước mặt mọi ngươi, hình như chuẩn bị ra trận.

Đông Phương Tấu mặt lộ nghi hoặc nhìn về phía người yêu, dùng ánh mắt hỏi đang có chuyện gì.

Thường Lộng Hoan trả lại cho anh vẻ mặt “cô ta muốn chết”.

“Băng Hỏa?!”

“Nổ mất hai chiếc xe, ta vẫn còn còn chiếc xe tính năng tuyệt vời, ngươi vĩnh viễn là kẻ thất bại.” Khẩu khí của Phùng Thính Vũ nhạt như nước, hình như đang nói ‘muốn nổ thì nổ đừng nói nhảm nữa’.

“Ngươi…ngươi đừng tưởng ta không dám, tất cả đều phải chết…” Hắn đưa bom về phía mọi người, làm mọi người đều phản ứng lui một bước.

Duy chỉ có Phùng Thính Vũ đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt băng giá không mang chút hơi ấm nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực khinh bỉ hành động hoang đường của hắn - đánh mất đi phong độ của một tay đua.

“Chết, ta đã đi dạo một vòng, bây giờ coi ngươi có dám liều với ta một ván hay không.” Cô bước lên một bước.

Cảnh sát hai bên định kéo cô lại, chỉ thấy cô bình tĩnh mà tao nhã vẫy tay, ý nói không cần họ nhúng tay.

Đây là ân oán giữa hai tay đua, không liên quan đến giới tính.

“Ý gì?” Jason Alanley ngạc nhiên như chết đi sống lại, không chắc chắn mà nắm bom trong tay.

“Chiếc xe này ngươi thấy thế nào?” Phùng Thính Vũ bước qua một bên vỗ vỗ vào chiếc xe yêu quý của mình.

Jason nheo mắt. “Xe tốt.”

Trong giới đua xe ai cũng biết xe của Băng Hỏa là xe tuyệt nhất, đến các xe đua do các đội xe cung cấp cũng không thể so sánh, tính năng siêu việt, sức chịu nóng tốt, kháng ma sát, mã lực mạnh, ngoài ra còn có hệ thống dẫn đã được cải tạo.

“Dùng nó đua với ta một trận, thắng rồi ngươi đem tiền thưởng và cúp đi, thua thì ngoan ngoãn vào ngục sám hối.” Đây là một trận giao dịch.

“Tại sao ngươi phải làm vậy? Ta muốn giết ngươi.” Tay cầm bom của hắn đang run.

“Trên trường đua có thắng có thua, ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Cô cũng rất háo thắng.

“Thế thôi sao? Chiếc xe này chắc đã bị sửa đổi!” Hắn không tin là đơn giản như thế.

“Người ở đây làm chứng, nếu chiếc xe có vấn đề gì ta chịu hình phạt thay ngươi.” Cô dùng danh dự đảm bảo.

Mọi người ai cũng phát ra tiếng kinh ngạc, than thở cô quá to gan, rõ ràng kẻ xấu có thể bắt ngay lập tức, còn cho hắn cơ hội thi đua.

Jason Alanley không phục mà nói: “Ngươi tưởng ngươi sẽ đạt được quán quân sao? Ta sẽ vượt qua ngươi.”

“Thế sao? Ta chờ xem đấy.” Đưa tay ra, Phùng Thính Vũ lòng bàn tay ngửa lên trời, đáp án không nói cũng rõ.

Jason Alanley hơi do dự, hắn nhìn vào chiếc xe đua xinh đẹp, háo thắng dâng lên, không nói câu nào đặt bom vào tay cô, cảnh sát lập tức xông lên bắt lấy hắn.

“Không cần còng tay, hắn với ta còn một trận tranh quán quân, ta tin hắn sẽ không bỏ trốn.” Đây là vinh dự của một tay đua.

“Nhưng mà…” Hắn là nhân vật nguy hiểm.

Đông Phương Tấu lợi dụng thân phận luật sư bước lên nói vài câu, cảnh sát không thể không đồng ý đợi hắn hoàn thành cuộc đua trước.

“Đi thôi! Đối thủ.” Phùng Thính Vũ tiện tay quăng trái bom đi.

Tiểu Thẩm bắt được hoan hô may mắn, lập tức nhấn vào công tắc cản trở thời gian trôi đi.

“Trời ạ! Cô ấy định cho nổ hết mọi người sao!!!”

Nhìn ánh mắt ‘Đi thôi! Đối thủ’ trước khi bước đi của Băng Hỏa, lồng ngực Jason Alanley dường như có sự va chạm lớn, phảng phất như thấy được thiên sứ băng tuyết hiện thân, vẻ đẹp không thể hình dung.

Khiến người ta xao xuyến.

Tại sao phút giây này hắn mới phát hiện ‘anh ta’ rất đẹp?

Tình yêu đến một cách lạ thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương