Tường Vây Người
-
Chương 2
Kết quả Hạ Dương càng khóc dữ dội hơn, vai run run lên, ngay cả che mắt cũng không ngăn được những giọt nước mắt len lỏi theo kẽ tay chảy xuống.
Khi khóc Hạ Dương chẳng bao giờ phát ra tiếng, chỉ có nước mắt là nối đuôi nhau lăn xuống.
Hắn là một người đàn ông, dù có rơi nước mắt thì cũng vẫn là một người đàn ông, hắn hiểu đàn ông không được dễ dàng rơi nước mắt, nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Đây là em trai của hắn.
Hạ Cẩn nắm chặt lấy tay áo Hạ Dương, như cảm thấy làm vậy sẽ phần nào an ủi cho người anh trai đang yếu đuối, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Đây là anh trai của nó.
Thế nhưng, rất kỳ lạ, nó thấy anh trai rơi nước mắt vì mình như vậy thì lại có một loại cảm giác vui sướng khó hiểu nào đấy.
Hạ Cẩn biết mình không sống thọ được.
“Nếu không muốn chết, hãy xem bệnh viện thành ngôi nhà thứ hai.” Bác sĩ điều trị đã từng lạnh lùng nói vậy với nó, ngòi bút sắc nhọn hạ xuống từng nét tàn nhẫn chẩn đoán bệnh trên tập tiểu sử bệnh án.
Cái chết đối với mỗi một người mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đối với Hạ Cẩn càng đúng hơn nữa. Hạ gia không thiếu tiền, nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng khó nắm giữ được sinh mệnh tàn tạ của nó. Những viên thuốc đắt tiền cũng chỉ miễn cưỡng kéo lại cơ thể đã sắp trượt đến gần cái chết, nó gần như mỗi ngày đều giãy dụa ngay ranh giới giữa sinh và tử.
Loại giãy dụa này rất thống khổ, lúc thì phổi ho ra máu, lúc thì sốt cao đến mức đầu đau như búa bổ, đôi khi được tiêm thì tay lại không ngừng co giật… Tất cả những điều ấy đều khiến người ta khó có thể chống chịu nổi.
“Đứa nhỏ này chỉ mới 12 tuổi.”
Bác sĩ điều trị nói như thế với mẹ của nó, nó nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ấy hơi nhíu mày, rồi không còn bất kỳ biểu hiện gì nữa.
“Vậy à.” Bà nhếch môi, “Phiền ngài nhọc công rồi.”
Cũng chỉ là lời cảm ơn theo lễ nghĩa, không biểu lộ một chút tình cảm nào trong ấy.
Hạ Cẩn biết bà đang suy nghĩ cái gì — Dẫu thế nào thì cũng còn một đứa con, cũng chẳng phải chỉ có một mình nó, lùi một bước mà nói, cho dù chỉ có một đứa, thì bà cũng không phải không thể sinh thêm đứa khác.
Bà còn trẻ, hơn nữa còn có tài sản của cải.
Chỉ là một đứa bé thôi mà.
Mẹ của bọn nó – Lý Phỉ – là một người điên, vì tình yêu mà trở thành một người mắc bệnh thần kinh, chỉ có ở trước mặt chồng mới mãnh liệt ngụy trang thành người có hơi hướng “con người” một chút. Người phụ nữ ấy máu lạnh đến cùng cực, ngay cả con của mình cũng chỉ là thứ để bà biểu hiện sự đức hạnh, cùng tấm thẻ bài để bà buộc chặt người chồng, bà chỉ cần hơi không vừa lòng liền sẽ cay nghiệt ngược đãi, hơi một tý là đánh chửi hai đứa con.
Ở bên ngoài, bà là một người vợ hiền có tài có đức.
Ở trong nhà, bà chỉ là một người đàn bà bị điên.
Hạ Cẩn sờ sờ ngực của mình — mọi người đều nói nó rất giống bà.
Là như vậy sao?
Nó đang trầm tư suy nghĩ, Hạ Dương lại lầm tưởng rằng nó đang thương tâm cùng tuyệt vọng, cho nên liền phẫn nộ lao ra gào thét, kết quả không ngoài dự đoán bị bà tàn nhẫn quăng cho một cái bạt tai.
Theo tiếng “chát” vang lên, mặt Hạ Dương nghiêng sang một bên, một dấu tay đỏ dần dần in lên gương mặt non nớt của hắn. Lý Phỉ dùng tay trái vuốt nhẹ lên nơi vừa bị tay phải đánh xong, “Ta đã dạy con cách cư xử như vậy sao? Đồ mất dạy.”
Hạ Dương cúi đầu, Hạ Cẩn không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng Hạ Cẩn lại có loại hưng phấn quỷ dị.
Vừa như được một thứ gì đó thỏa mãn ghê gớm, vừa như đang rơi xuống từ trên cao thì được người bắt lấy nên bản thân vô cùng kích thích.
Hạ Cẩn chính là từ lúc đó liền bắt đầu nhận ra bản thân có cái gì đấy không được đúng.
Không lâu sau, một xấp ảnh được gửi đến Hạ gia — Chủ nhân Hạ gia cùng cô gái trẻ đẹp khác ở trên đường làm chuyện xằng bậy, rồi dắt nhau vào nhà nghỉ. Tay Lý Phỉ run kịch liệt, trong mắt cũng chỉ sót lại hai chữ điên cuồng.
Cần thời gian bao lâu để cửa nát nhà tan?
Trái với mạng người, nó chỉ xảy ra trong một buổi tối, có điều Hạ gia lớn như thế, muốn nhà tan cũng không dễ.
Buổi tối ngày hôm ấy, Lý Phỉ hiếm khi dịu dàng sờ lên mặt của Hạ Dương, bà nhìn chăm chú vào đứa con tuy còn nhỏ nhưng đã rất đẹp trai của mình, rồi bỗng nở nụ cười. Tóc tai rối bời, đôi mắt vô thần, da dẻ trắng bệch, bà trông không khác gì ma nữ, một ma nữ tô son đỏ như máu nở nụ cười bệnh trạng.
Đó là một loại dáng vẻ tâm thần kết hợp với vẻ đẹp mỏng manh yếu đuối, tựa như bông hoa sắp tàn úa nên nở ra chút diễm lệ cuối cùng của mình.
“Con giống y như anh ấy,” bà si ngốc nói, nét mặt mềm mại thùy mị, móng tay dài đỏ nhẹ nhàng vẽ vẽ lên mặt Hạ Dương, “Con sau này sẽ là một anh chàng đẹp trai, Hạ Dương, sẽ có hàng tá cô gái chịu chết vì con.”
Hạ Dương có chút khó chịu, hắn hơi nghiêng mặt sang hướng khác, nhưng lại bị Lý Phỉ xoay về lại.
“I love you.” Bà nói.
Không biết câu nói này bà nói với Hạ Dương, hay nói với Hạ Lãng.
Qua ngày hôm sau, bà tự sát.
Hạ Lãng khi tỉnh giấc thì phát hiện người vợ nằm cạnh đã cứng đờ. Hai mắt Lý Phỉ không còn sinh khi cứ mở thật to nhìn chằm chằm thẳng vào mặt ông.
Chỗ vết thương nơi cổ tay cũng không còn chảy máu nữa, những mảng máu chảy ra cũng dần biến đen, chúng vây quanh chiếc giường bọn họ mua đêm tân hôn ấy. Cho đến lúc chết đi, bà vẫn luôn ôm chặt chồng mình.
Phản bội nối tiếp phản bội như thế đã làm cho bà gần như muốn đồng quy vu tận cùng ông (chết cùng nhau), nhưng cuối cùng bà lại bi thương phát hiện ra, bản thân vẫn mềm yếu không nỡ lòng.
Bà yêu người đàn ông ấy.
Bà là người điên, cho nên bây giờ, bà đang phải trả giá cho cái điên của mình.
Bà cam tâm tình nguyện.
Tang lễ tổ chức không quá long trọng, suy cho cùng chết kiểu này cũng không phải niềm kiêu hãnh gì. Hạ Cẩn nhìn người phụ nữ vốn còn tràn đầy sức sống nay đã biến thành tấm ảnh trắng đen bị lồng trong cái khung kính kia.
Những bức ảnh đó cuối cùng bị tra ra là ảnh giả, ngày đó Hạ Lãng còn đang sứt đầu mẻ trán sắp xếp công việc, căn bản không có thời gian đi làm mấy cái chuyện vớ vẩn này, đáng tiếc lúc trước ông diễn quá nhiều, cho nên thương tổn nối tiếp thương tổn rốt cục vẫn đẩy người phụ nữ ấy về với cái chết.
Hạ Cẩn nhìn cha của nó che mặt lại, một giọt chất lỏng trong suốt không tiếng động rơi xuống sàn nhà màu xám.
Không một ai biết, ông thật sự yêu bà.
Hạ Dương ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra theo chiều hướng này, hắn tuy không thích mẹ của mình, nhưng hắn vẫn tham luyến hơi ấm mà đôi lúc bà mang đến cho hắn.
“Tiểu Cẩn…” Hắn kéo tay Hạ Cẩn, “Tiểu Cẩn.”
Hắn không khóc, nhưng cứ ngây ngốc như thế, tựa như không dám tin tất cả mọi thứ là sự thật.
Chúng ta không còn mẹ.
Câu nói này căn bản không thể thốt ra nổi.
Hạ Cẩn ôm eo Hạ Dương.
“Anh hai, anh còn có em.” Nó nói.
“Còn có em.”
Hạ Cẩn vừa an ủi Hạ Dương, vừa cảm thấy đôi chút hoang mang cùng vui sướng — mình rốt cục vì sao lại không ném mấy xấp ảnh kia đi? Rõ ràng mình mới là người đầu tiên nhìn thấy chúng mà.
Nhưng bà ấy đã đánh Hạ Dương, bà luôn đánh Hạ Dương.
Lý Phỉ là người điên.
Nó có lẽ cũng giống vậy.
Nó là con trai của bà, nhất định cũng chảy xuôi dòng máu điên cuồng của bà.
Hạ Dương chắn chắn là một người anh trai tốt, hắn không phải là người nhã nhặn gì, thậm chí có thể nói hắn khá nóng nảy, nhưng chỉ cần đối phương là Hạ Cẩn, hắn liền trở nên dịu dàng ôn hòa. Những cái sờ đầu, những nụ hôn nhẹ lên mặt hoàn toàn đong đầy tình yêu thương, giống như đang cẩn thận cọ xát, xoa nắn trân bảo mình yêu nhất vậy.
Đám bạn học thường rỉ tai nhau Hạ Dương là con chó dữ Hạ Cẩn nuôi, Hạ Dương không phải không biết điều đó, trong lòng Hạ Cẩn cũng biết rõ ràng. Nhưng tên gọi sỉ nhục như vậy lại làm cho Hạ Cẩn có một loại cảm giác tội lỗi đầy an toàn.
Chó dữ, của nó.
Khi khóc Hạ Dương chẳng bao giờ phát ra tiếng, chỉ có nước mắt là nối đuôi nhau lăn xuống.
Hắn là một người đàn ông, dù có rơi nước mắt thì cũng vẫn là một người đàn ông, hắn hiểu đàn ông không được dễ dàng rơi nước mắt, nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Đây là em trai của hắn.
Hạ Cẩn nắm chặt lấy tay áo Hạ Dương, như cảm thấy làm vậy sẽ phần nào an ủi cho người anh trai đang yếu đuối, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Đây là anh trai của nó.
Thế nhưng, rất kỳ lạ, nó thấy anh trai rơi nước mắt vì mình như vậy thì lại có một loại cảm giác vui sướng khó hiểu nào đấy.
Hạ Cẩn biết mình không sống thọ được.
“Nếu không muốn chết, hãy xem bệnh viện thành ngôi nhà thứ hai.” Bác sĩ điều trị đã từng lạnh lùng nói vậy với nó, ngòi bút sắc nhọn hạ xuống từng nét tàn nhẫn chẩn đoán bệnh trên tập tiểu sử bệnh án.
Cái chết đối với mỗi một người mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đối với Hạ Cẩn càng đúng hơn nữa. Hạ gia không thiếu tiền, nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng khó nắm giữ được sinh mệnh tàn tạ của nó. Những viên thuốc đắt tiền cũng chỉ miễn cưỡng kéo lại cơ thể đã sắp trượt đến gần cái chết, nó gần như mỗi ngày đều giãy dụa ngay ranh giới giữa sinh và tử.
Loại giãy dụa này rất thống khổ, lúc thì phổi ho ra máu, lúc thì sốt cao đến mức đầu đau như búa bổ, đôi khi được tiêm thì tay lại không ngừng co giật… Tất cả những điều ấy đều khiến người ta khó có thể chống chịu nổi.
“Đứa nhỏ này chỉ mới 12 tuổi.”
Bác sĩ điều trị nói như thế với mẹ của nó, nó nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ấy hơi nhíu mày, rồi không còn bất kỳ biểu hiện gì nữa.
“Vậy à.” Bà nhếch môi, “Phiền ngài nhọc công rồi.”
Cũng chỉ là lời cảm ơn theo lễ nghĩa, không biểu lộ một chút tình cảm nào trong ấy.
Hạ Cẩn biết bà đang suy nghĩ cái gì — Dẫu thế nào thì cũng còn một đứa con, cũng chẳng phải chỉ có một mình nó, lùi một bước mà nói, cho dù chỉ có một đứa, thì bà cũng không phải không thể sinh thêm đứa khác.
Bà còn trẻ, hơn nữa còn có tài sản của cải.
Chỉ là một đứa bé thôi mà.
Mẹ của bọn nó – Lý Phỉ – là một người điên, vì tình yêu mà trở thành một người mắc bệnh thần kinh, chỉ có ở trước mặt chồng mới mãnh liệt ngụy trang thành người có hơi hướng “con người” một chút. Người phụ nữ ấy máu lạnh đến cùng cực, ngay cả con của mình cũng chỉ là thứ để bà biểu hiện sự đức hạnh, cùng tấm thẻ bài để bà buộc chặt người chồng, bà chỉ cần hơi không vừa lòng liền sẽ cay nghiệt ngược đãi, hơi một tý là đánh chửi hai đứa con.
Ở bên ngoài, bà là một người vợ hiền có tài có đức.
Ở trong nhà, bà chỉ là một người đàn bà bị điên.
Hạ Cẩn sờ sờ ngực của mình — mọi người đều nói nó rất giống bà.
Là như vậy sao?
Nó đang trầm tư suy nghĩ, Hạ Dương lại lầm tưởng rằng nó đang thương tâm cùng tuyệt vọng, cho nên liền phẫn nộ lao ra gào thét, kết quả không ngoài dự đoán bị bà tàn nhẫn quăng cho một cái bạt tai.
Theo tiếng “chát” vang lên, mặt Hạ Dương nghiêng sang một bên, một dấu tay đỏ dần dần in lên gương mặt non nớt của hắn. Lý Phỉ dùng tay trái vuốt nhẹ lên nơi vừa bị tay phải đánh xong, “Ta đã dạy con cách cư xử như vậy sao? Đồ mất dạy.”
Hạ Dương cúi đầu, Hạ Cẩn không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng Hạ Cẩn lại có loại hưng phấn quỷ dị.
Vừa như được một thứ gì đó thỏa mãn ghê gớm, vừa như đang rơi xuống từ trên cao thì được người bắt lấy nên bản thân vô cùng kích thích.
Hạ Cẩn chính là từ lúc đó liền bắt đầu nhận ra bản thân có cái gì đấy không được đúng.
Không lâu sau, một xấp ảnh được gửi đến Hạ gia — Chủ nhân Hạ gia cùng cô gái trẻ đẹp khác ở trên đường làm chuyện xằng bậy, rồi dắt nhau vào nhà nghỉ. Tay Lý Phỉ run kịch liệt, trong mắt cũng chỉ sót lại hai chữ điên cuồng.
Cần thời gian bao lâu để cửa nát nhà tan?
Trái với mạng người, nó chỉ xảy ra trong một buổi tối, có điều Hạ gia lớn như thế, muốn nhà tan cũng không dễ.
Buổi tối ngày hôm ấy, Lý Phỉ hiếm khi dịu dàng sờ lên mặt của Hạ Dương, bà nhìn chăm chú vào đứa con tuy còn nhỏ nhưng đã rất đẹp trai của mình, rồi bỗng nở nụ cười. Tóc tai rối bời, đôi mắt vô thần, da dẻ trắng bệch, bà trông không khác gì ma nữ, một ma nữ tô son đỏ như máu nở nụ cười bệnh trạng.
Đó là một loại dáng vẻ tâm thần kết hợp với vẻ đẹp mỏng manh yếu đuối, tựa như bông hoa sắp tàn úa nên nở ra chút diễm lệ cuối cùng của mình.
“Con giống y như anh ấy,” bà si ngốc nói, nét mặt mềm mại thùy mị, móng tay dài đỏ nhẹ nhàng vẽ vẽ lên mặt Hạ Dương, “Con sau này sẽ là một anh chàng đẹp trai, Hạ Dương, sẽ có hàng tá cô gái chịu chết vì con.”
Hạ Dương có chút khó chịu, hắn hơi nghiêng mặt sang hướng khác, nhưng lại bị Lý Phỉ xoay về lại.
“I love you.” Bà nói.
Không biết câu nói này bà nói với Hạ Dương, hay nói với Hạ Lãng.
Qua ngày hôm sau, bà tự sát.
Hạ Lãng khi tỉnh giấc thì phát hiện người vợ nằm cạnh đã cứng đờ. Hai mắt Lý Phỉ không còn sinh khi cứ mở thật to nhìn chằm chằm thẳng vào mặt ông.
Chỗ vết thương nơi cổ tay cũng không còn chảy máu nữa, những mảng máu chảy ra cũng dần biến đen, chúng vây quanh chiếc giường bọn họ mua đêm tân hôn ấy. Cho đến lúc chết đi, bà vẫn luôn ôm chặt chồng mình.
Phản bội nối tiếp phản bội như thế đã làm cho bà gần như muốn đồng quy vu tận cùng ông (chết cùng nhau), nhưng cuối cùng bà lại bi thương phát hiện ra, bản thân vẫn mềm yếu không nỡ lòng.
Bà yêu người đàn ông ấy.
Bà là người điên, cho nên bây giờ, bà đang phải trả giá cho cái điên của mình.
Bà cam tâm tình nguyện.
Tang lễ tổ chức không quá long trọng, suy cho cùng chết kiểu này cũng không phải niềm kiêu hãnh gì. Hạ Cẩn nhìn người phụ nữ vốn còn tràn đầy sức sống nay đã biến thành tấm ảnh trắng đen bị lồng trong cái khung kính kia.
Những bức ảnh đó cuối cùng bị tra ra là ảnh giả, ngày đó Hạ Lãng còn đang sứt đầu mẻ trán sắp xếp công việc, căn bản không có thời gian đi làm mấy cái chuyện vớ vẩn này, đáng tiếc lúc trước ông diễn quá nhiều, cho nên thương tổn nối tiếp thương tổn rốt cục vẫn đẩy người phụ nữ ấy về với cái chết.
Hạ Cẩn nhìn cha của nó che mặt lại, một giọt chất lỏng trong suốt không tiếng động rơi xuống sàn nhà màu xám.
Không một ai biết, ông thật sự yêu bà.
Hạ Dương ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra theo chiều hướng này, hắn tuy không thích mẹ của mình, nhưng hắn vẫn tham luyến hơi ấm mà đôi lúc bà mang đến cho hắn.
“Tiểu Cẩn…” Hắn kéo tay Hạ Cẩn, “Tiểu Cẩn.”
Hắn không khóc, nhưng cứ ngây ngốc như thế, tựa như không dám tin tất cả mọi thứ là sự thật.
Chúng ta không còn mẹ.
Câu nói này căn bản không thể thốt ra nổi.
Hạ Cẩn ôm eo Hạ Dương.
“Anh hai, anh còn có em.” Nó nói.
“Còn có em.”
Hạ Cẩn vừa an ủi Hạ Dương, vừa cảm thấy đôi chút hoang mang cùng vui sướng — mình rốt cục vì sao lại không ném mấy xấp ảnh kia đi? Rõ ràng mình mới là người đầu tiên nhìn thấy chúng mà.
Nhưng bà ấy đã đánh Hạ Dương, bà luôn đánh Hạ Dương.
Lý Phỉ là người điên.
Nó có lẽ cũng giống vậy.
Nó là con trai của bà, nhất định cũng chảy xuôi dòng máu điên cuồng của bà.
Hạ Dương chắn chắn là một người anh trai tốt, hắn không phải là người nhã nhặn gì, thậm chí có thể nói hắn khá nóng nảy, nhưng chỉ cần đối phương là Hạ Cẩn, hắn liền trở nên dịu dàng ôn hòa. Những cái sờ đầu, những nụ hôn nhẹ lên mặt hoàn toàn đong đầy tình yêu thương, giống như đang cẩn thận cọ xát, xoa nắn trân bảo mình yêu nhất vậy.
Đám bạn học thường rỉ tai nhau Hạ Dương là con chó dữ Hạ Cẩn nuôi, Hạ Dương không phải không biết điều đó, trong lòng Hạ Cẩn cũng biết rõ ràng. Nhưng tên gọi sỉ nhục như vậy lại làm cho Hạ Cẩn có một loại cảm giác tội lỗi đầy an toàn.
Chó dữ, của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook