Tương Tư - Phượng Hi
-
Chương 2
Dạ Vũ Ly chậm rãi di chuyển đến khuê phòng đã được nô tỳ chuẩn bị, nàng không hề biết chuyến đi này chính là bước ngoặc lớn thay đổi mọi thứ. Chí ít hiện tại nàng chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Dưới sân nắng vàng rực rỡ, khác với kinh thành nhộn nhịp, nơi này thật yên tĩnh, chuẩn một nơi tránh chiến tranh.
Dạ Vũ Ly bỗng nổi hứng gảy một khúc. Khó khăn từ trong khuê phòng lôi ra một chiếc cổ cầm, nàng hài lòng ngồi dưới tán cây lồng lộng gió thổi mà gảy một khúc. Khúc nhạc mang âm thanh êm dịu lòng người, làm người ta không tự chủ được thả lỏng.
Tại phòng khách...
Lăng Ngữ và Dạ Chính đang nghị sự, bên cạnh còn có Lăng Phong. Đều là tu luyện giả, ai cũng nghe được tiếng đàn. Lăng Ngữ hâm mộ: " Dạ Chính ngươi thật có phúc, quý nữ nhà ngươi đúng là thiên tài hiếm có đấy!" Dạ Chính trong lòng thầm đắc ý nhưng bên ngoài lại khiêm tốn:" Ngài lại nói quá, Lăng Phong thiếu gia đây mới là thiên tài đích thực, quý nữ bất qua chỉ bêu xấu vài món tài nghệ trong khuê phòng mà thôi." Lăng Ngữ dĩ nhiên thấy cái vẻ tự hào của Dạ Chính, cũng không vạch trần.
Lăng Phong đã trốn đi từ lúc nào, không biết vì sao hắn lại rất muốn gặp nàng. Trên mái nhà, Lăng Phong bắt gặp một hình ảnh nhỏ nhắn ngồi gảy đàn. Dạ Vũ Ly đang lướt nhẹ ngón tay trên dây đàn, tạo nên những âm thanh tuyệt diệu.
Bất chợt Dạ Vũ Ly ho nhẹ mấy tiếng, nha hoàn trong phủ chạy ra hô mấy tiếng " Tiểu thư!", Dạ Chính vừa về thấy vậy mắng: " Ngươi cái nha đầu này biết tiểu thư yếu ớt còn để nàng ngoài gió trời, nhỡ như bla...bla...( giản lược 100 từ)." Khi Dạ Chính nhìn lên nóc nhà không thấy ai, hắn nghi hoặc.
Ban đêm...
Dạ Vũ Ly ngồi trong phòng, bí mật luyện đan. Đúng vậy, nàng là luyện đan sư - một trong những nghề đáng giá nhất đại lục. Nàng không dám nói ra vì nàng sợ, nàng sợ sẽ không được gặp mọi người mà phải cả ngày luyện đan mất! Và nàng không hề biết có một bóng người ngoài cửa.
Lăng Phong đã ngẩn người ở ngoài rất lâu, từ khi Dạ Vũ Ly luyện đan. Hắn không thể ngờ được nàng là luyện đan sư. Ở đại lục này, nghề được người ta coi trọng nhất chỉ có 2: luyện đan sư và tu luyện giả. Luyện đan sư chính là người luyện đan. Tu luyện giả lại chia làm 3 loại: võ sư, kiếm sư và pháp sư. Bắt đầu từ nghề quý nhất là pháp sư, người ta phải dựa vào một thứ gọi là tinh thần lực ( là một loại điều khiển nhờ tâm trí), riêng chỉ có pháp sư mới có và còn có thần thú thủ mệnh ( một loại thần thú được phong ấn trong từng trái tim pháp sư). Võ sư dành cho tất cả những người có thể lực tốt. Kiếm sư lại ở giữa pháp sư và võ sư ( giống con lai), dành cho những người đồng tâm với kiếm ( tức là có thể thấu hiểu lẫn nhau), có thể sử dụng một số tinh thần lực nho nhỏ nhờ kiếm và chỉ hạn chế với kiếm. Dù là luyện đan sư hay tu luyện giả đều không giới hạn số cấp tu luyện ( bắt đầu từ cấp 1).
Bỗng Dạ Vũ Ly nghe tiếng gõ cửa, nàng bước ra...
Dưới sân nắng vàng rực rỡ, khác với kinh thành nhộn nhịp, nơi này thật yên tĩnh, chuẩn một nơi tránh chiến tranh.
Dạ Vũ Ly bỗng nổi hứng gảy một khúc. Khó khăn từ trong khuê phòng lôi ra một chiếc cổ cầm, nàng hài lòng ngồi dưới tán cây lồng lộng gió thổi mà gảy một khúc. Khúc nhạc mang âm thanh êm dịu lòng người, làm người ta không tự chủ được thả lỏng.
Tại phòng khách...
Lăng Ngữ và Dạ Chính đang nghị sự, bên cạnh còn có Lăng Phong. Đều là tu luyện giả, ai cũng nghe được tiếng đàn. Lăng Ngữ hâm mộ: " Dạ Chính ngươi thật có phúc, quý nữ nhà ngươi đúng là thiên tài hiếm có đấy!" Dạ Chính trong lòng thầm đắc ý nhưng bên ngoài lại khiêm tốn:" Ngài lại nói quá, Lăng Phong thiếu gia đây mới là thiên tài đích thực, quý nữ bất qua chỉ bêu xấu vài món tài nghệ trong khuê phòng mà thôi." Lăng Ngữ dĩ nhiên thấy cái vẻ tự hào của Dạ Chính, cũng không vạch trần.
Lăng Phong đã trốn đi từ lúc nào, không biết vì sao hắn lại rất muốn gặp nàng. Trên mái nhà, Lăng Phong bắt gặp một hình ảnh nhỏ nhắn ngồi gảy đàn. Dạ Vũ Ly đang lướt nhẹ ngón tay trên dây đàn, tạo nên những âm thanh tuyệt diệu.
Bất chợt Dạ Vũ Ly ho nhẹ mấy tiếng, nha hoàn trong phủ chạy ra hô mấy tiếng " Tiểu thư!", Dạ Chính vừa về thấy vậy mắng: " Ngươi cái nha đầu này biết tiểu thư yếu ớt còn để nàng ngoài gió trời, nhỡ như bla...bla...( giản lược 100 từ)." Khi Dạ Chính nhìn lên nóc nhà không thấy ai, hắn nghi hoặc.
Ban đêm...
Dạ Vũ Ly ngồi trong phòng, bí mật luyện đan. Đúng vậy, nàng là luyện đan sư - một trong những nghề đáng giá nhất đại lục. Nàng không dám nói ra vì nàng sợ, nàng sợ sẽ không được gặp mọi người mà phải cả ngày luyện đan mất! Và nàng không hề biết có một bóng người ngoài cửa.
Lăng Phong đã ngẩn người ở ngoài rất lâu, từ khi Dạ Vũ Ly luyện đan. Hắn không thể ngờ được nàng là luyện đan sư. Ở đại lục này, nghề được người ta coi trọng nhất chỉ có 2: luyện đan sư và tu luyện giả. Luyện đan sư chính là người luyện đan. Tu luyện giả lại chia làm 3 loại: võ sư, kiếm sư và pháp sư. Bắt đầu từ nghề quý nhất là pháp sư, người ta phải dựa vào một thứ gọi là tinh thần lực ( là một loại điều khiển nhờ tâm trí), riêng chỉ có pháp sư mới có và còn có thần thú thủ mệnh ( một loại thần thú được phong ấn trong từng trái tim pháp sư). Võ sư dành cho tất cả những người có thể lực tốt. Kiếm sư lại ở giữa pháp sư và võ sư ( giống con lai), dành cho những người đồng tâm với kiếm ( tức là có thể thấu hiểu lẫn nhau), có thể sử dụng một số tinh thần lực nho nhỏ nhờ kiếm và chỉ hạn chế với kiếm. Dù là luyện đan sư hay tu luyện giả đều không giới hạn số cấp tu luyện ( bắt đầu từ cấp 1).
Bỗng Dạ Vũ Ly nghe tiếng gõ cửa, nàng bước ra...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook