Tương Tư Như Mai
-
Chương 25: Hà dương cộng tiễn tây song vũ, khước thoại ba sơn dạ vũ thì
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Trấn nhỏ Giang Nam.
Trấn nhỏ quả thật rất nhỏ, chỉ có mấy hộ dân nhưng rất nhiều cầu. Kiều đều sơn đỏ thắm, cô đơn độc lập, tinh xảo và uyển chuyển, thanh quý và tao nhã. Một con sông vắt qua trấn nhỏ, bên bờ sông đầy những tảng đá lớn, rêu phủ xanh rì làm bạn với nước sông róc rách. Những gốc tùng cổ kính cao lồng lộng càng khiến trấn nhỏ thêm thanh tú. Qua trấn nhỏ là một khu ruộng lớn, có mấy người nông dân đang đứng bên bờ ruộng.
Ở giữa một nhà là mấy gian phòng, hàng cây ăn quả dày đặc vây quanh, bờ tường bằng bùn đất đầy những dây bìm bịp, trước cửa là một giếng nước, mấy con gà đang nhàn nhã đi trong sân, trong phòng, bên trên là những xà nhà không sơn, mấy ô cửa sổ vốn sơn son đỏ thẫm giờ đã bong tróc đi, đồ đạc làm từ trúc sáng bóng, mấy món đồ trang trí nhỏ, một quyển sách bị gió thổi loạn, tất cả cho thấy cuộc sống nhàn nhã, thanh cao của gia chủ.
Phòng bếp ở phía tây, có một nha đầu đang nấu cơm, đầu toát mồ hôi, Liễu đại gia nói hôm nay phu nhân và tiểu thư tới, nàng phải biểu hiện cho thật tốt, nhà này trả lương không ít, còn hơn làm ruộng nhiều. Nghĩ vậy, tiểu nha đầu lại cười thật hồn hậu.
Hai cỗ xe ngựa chậm rãi đi men theo con đường đầy đá vụn, một cô nương che mặt cùng một vị phu nhân sang trọng xuống xe, một thanh niên chuyển mấy rương hòm từ trên xe xuống.
Liễu Tuấn từ trong phòng bước ra đón:
– Phu nhân, tiểu thư, hai người đã đến rồi, mấy ngày nay tôi đều đứng ngồi không yên, sợ có sơ xuất gì thì biết phải làm sao đây?
Mạc phu nhân nhìn xung quanh, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói:
– Không phải chúng ta vẫn tốt đó sao! Đã lâu không đi ra ngoài, đi du sơn ngoạn thủy, phơi nắng ấm áp, ngửi hương hoa cỏ thơm ngát, thật sự rất thư thái đó! Vũ Nhi, con nói đúng không?
Vũ Nhi sau lớp khăn che mặt cũng cười gật gật đầu:
– Liễu tổng quản chọn nơi này rất được, tĩnh lặng cũng không bị người ngoài quấy nhiễu. Về quê không khí tươi mát, rau gạo cũng tươi xanh, thật tốt!
Nàng vén khăn che mặt lên, gương mặt thanh tú mỉm cười như hoa, vẻ mặt thật dịu dàng.
– Tiểu thư gầy đi một chút đó, khí sắc phu nhân lại rất tốt.
Liễu Tuấn sợ hai người phơi nắng lâu sẽ mệt, vội mời các nàng vào trong. Người con trai kia ngại ngùng khiêng thùng đi theo sau, Liễu Tuấn thương yêu hỏi:
– Hoa Nhi, mệt sao?
Người kia cười cười lắc đầu. Để tiểu thư và phu nhân cho người khác chăm sóc thì Liễu Tuấn không an toàn, vừa đến Giang Nam tìm được chỗ nghĩ tạm thì ông đã bảo con trai đang làm ở xưởng tơ lụa Giang Nam lặng lẽ lên kinh thành đón hai người.
Mạc Vũ Nhi nhìn thư phòng và phòng ngủ thì rất thích, lão quản gia vẫn rất hiểu tính cách của nàng. Liễu Tuấn rót hai chung trà xanh:
– Phòng ở tôi không sửa lại, sợ khiến người ta để ý. Ở đây tuy thanh tĩnh nhưng được cái ít người đến, cũng chỉ có một số nông dân gần đây qua lại cho nên phu nhân và tiểu thư cứ an tâm ở lại. Một số đồ dùng hàng ngày tôi đã bảo Hoa Nhi đi mua, thêm chút thời gian nữa xưởng tơ lụa cũng sẽ đưa quần áo và đồ ăn đến.
Xưởng tơ lụa là sau khi tiểu thư mở Tầm Mộng phường thì cùng người khác gây dựng, đặt tại Giang Nam, giờ đến đây thì đương nhiên phải trông cậy vào đó.
– Ừm, Liễu tổng quan đúng là chu đáo cẩn thận, lại mời thêm ba nha đầu đi, một người nấu cơm, một giặt quần áo thu dọn nhà ở, một người chăm sóc mẫu thân, phải lanh lợi một chút. Mấy năm qua Tầm Mộng phường kiếm được một khoản không nhỏ, không cần sống quá kham khổ, ông đừng mãi bận rộn nữa, cũng nên hưởng phúc đi thôi.
Mạc Vũ Nhi cảm kích nhìn Liễu tổng quản, mấy năm nay chỉ cần có việc thì ông sẽ luôn chạy trước chạy sau.
– Mua mấy căn nhà ở gần đây, giúp Hoa Nhi lấy vợ đi! Từ nay về sau, nơi này ông là chủ hộ, tôi và mẫu thân không cần lộ diện, có ai hỏi thì nói là họ hàng từ xa đến thăm.
– Vâng, tôi đã thuê đến rồi, đó đều là các cô nương nhà nông, rất giản dị.
Lời của tiểu thư như đã nhìn thấu hồng trần, chỉ có lúc nhìn phu nhân thì mới có chút tình cảm. Liễu Tuấn thở dài thương cảm.
Mạc phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nữ nhi, hai mắt khép lại như đang đè nén cảm xúc gì đó:
– Vũ Nhi, con còn nhỏ, theo mẫu thân về quê rất thiệt thòi.
Đây là nơi dưỡng lão, sao có thể để một cô nương như hoa ở lại mãi. Mạc Vũ Nhi khẽ oán trách:
– Mẫu thân lại nói linh tinh gì đó, có mẫu thân thì mới có nhà, có người nhà ở bên thì còn thiệt thòi gì. Hơn nữa về quê còn có rất nhiều cảnh đẹp để thưởng thức, con rất tò mò đó.
Liễu Tuấn không đành lòng nhìn phu nhân và tiểu thư lo lắng cho nhau, vội ra ngoài gọi một nha đầu mặc áo hoa đi vào:
– Đây là Hồng Diệp, sau này sẽ chăm sóc cho phu nhân. Cũng không còn sớm nữa, hai người đi đường cũng mệt mỏi rồi, rửa mặt chải đầu rồi ăn cơm đi thôi! Tiểu nha đầu này tay nghề tuy không thể so với liễu viên nhưng cũng tạm ổn đí.
Hồng Diệp ngoan ngoãn đỡ Mạc phu nhân vào phòng. Đã nhiều ngày qua, Liễu đại gia đã dạy dỗ các nàng rất cẩn thận, mặc dù không như khi làm việc ở nhà giàu có nhưng người ta chỉ cần thành tâm học hỏi là được. Phu nhân đây trông rất thân thiết, tiểu thư kia lại xinh đẹp như tiên tử. Hồng Diệp đi tới, không nhịn được lén quay đầu nhìn Mạc Vũ Nhi, tiểu thư nói chuyện thật dịu dàng, thật khiến người ta hâm mộ.
Thấy mẫu thân vào phòng, Mạc Vũ Nhi không còn tỏ vẻ vui mừng nữa, nàng vẫy tay bảo Liễu Tuấn lui xuống, tự mình đi vào thư phòng, kéo khăn che mặt, hờ hững ngồi xuống trước bàn. Đôi mắt thanh tú lấp lánh ánh lệ, bả vai hơi co lại, thấp giọng nức nở. Từ ngày quyết tâm rời khỏi kinh thành, sợ mẫu thân tự trách mình nên nàng không hề rơi một giọt lệ. Nhưng mỗi giấc mộng đêm về, nàng sẽ luôn khóc rồi giật mình tỉnh giấc, trong giấc mộng là bóng dáng của đại ca, chỉ nhìn thấy lưng mà chẳng thấy người. Nhất định đại ca rất giận nàng, xe ngựa đi một đoạn là cách đại ca thêm một đoạn, lòng của nàng cũng đau đớn thêm mấy phần. Nơi này đã cách đại ca đến trăm núi nghìn sông, nàng cũng chỉ có thể tương tư, nhớ về mọi thứ của đại ca.
“Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì
Hà đương cộng tiễn tây song chúc
Tái thoại ba sơn dạ vũ thì”
* Bài thơ Dạ Vũ Ký Bắc, dịch thơ tại đây
Trong đầu Mạc Vũ Nhi đột nhiên hiện ra một bài thơ khi đại ca còn sống từng ngâm: Cộng tiễn tây song chúc, cộng tiễn tây song chúc… bài thơ này đúng là không hẹn mà thật hợp tâm ý của nàng, chỉ là bài thơ mang đầy hi vọng còn nàng thì vĩnh viễn không hẹn gặp lại. Nghĩ vậy, làn thu ba của nàng lại hiện lên vẻ u buồn nồng đậm.
Không có nhà cửa che đi, ánh mặt trời vừa lên, con đường quê đã trải đầy ánh nắng vàng rực rỡ, làn sương mỏng manh phủ trên đồng ruộng, những giọt sương đêm đọng lại trên tán cây theo gió sớm mai lặng lẽ rơi xuống.
Mạc Vũ Nhi khoác ác, lặng lẽ mở cổng nhà, đi dọc theo con đường mòn bên ruộng. Người nông dân sớm đã ra ruộng cày bừa, thấy trên bờ có một cô nương thì lớn tiếng ân cần hỏi thăm, Mạc Vũ Nhi mỉm cười đáp lại, đến đây được một thời gian, chốn quê mùa chất phác này khiến nàng rất bình tĩnh. Nàng không ngủ được nhưng lại sợ quấy nhiễu mọi người nên sáng sớm đã ra ruộng đi dạo. Ban đầu còn có chút sợ hãi nhưng những người nông dân chân thành đã nhanh chóng phá tan nổi sợ hãi của nàng. Nàng và bọn họ dần dần quen thân, có khi còn đứng bên bờ xem bọn họ làm việc. Bọn họ cũng chưa từng gặp được cô nương nào xinh đẹp như vậy, lại càng cố gắng biểu hiện.
Sáng nay, trên bờ ruộng còn có một người rảnh rỗi. Một thư sinh dắt ngựa đi tới, gương mặt hắn gầy gò nhưng đôi mắt rất sáng, thấy Mạc Vũ Nhi, hiển nhiên có chút bất ngờ nhưng vẫn lễ phép gật đầu:
– Cô nương, xin hỏi đường lên trấn trên đi thế nào?
Mạc Vũ Nhi đỏ mặt:
– Tôi không phải là người ở đây, mấy người dân bên kia nhất định sẽ biết.
Thư sinh kinh ngạc nhìn nàng khiến nàng cúi gằm mặt xuống, đi theo bờ ruộng ra đằng trước.
– Vị công tử này, đường đến trường học là ở phía trước kia, nhìn thấy một gốc đại thụ thì quẹo vào, lại đi tiếp, đến một chiếc cầu gỗ nhỏ, bên cầu có mấy dãy nhà trắng, chính là ở đó. Chắc công tử là tiên sinh mới đến sao?
Nông dân bước lên cười hỏi.
– Đúng vậy! Thư sinh gật đầu.
– Trường học thiếu tiên sinh đã lâu, bọn trẻ đang rất chờ mong đó.
Thư sinh mỉm cười cảm tạ người nông dân, dắt ngựa đi về phía trước, không nhịn được quay đầu nhìn Mạc Vũ Nhi, lại phát hiện nàng đã sớm đi xa rồi. Chốn quê mùa lại có được nữ tử khí chất thanh nhã như vậy, đúng là lạ.
Trong đêm tuyết rơi tán loạn, chuyện vui vẻ nhất chính là ngồi bên lò than hồng, uống rượu ấm, cùng bạn bè hàn huyên trắng đêm. Chuyện tao nhã này, kinh thành tứ thiếu rất hào hứng. Trong nhã phòng của Túy Tiên lâu, tiểu nhị lúc hâm rượu lúc lại mang canh nóng lên. Từ khi tứ thiếu bước vào, cả phòng sớm đã được chuẩn bị kĩ càng.
Phủi đi lớp tuyết rơi trên người, bốn người cởi áo choàng, cầm mũ cáo, đến bên lò hơ tay, lòng không khỏi thoải mái lên. Hướng Bân vén rèm cửa nhìn tuyết rơi trắng trời, nhớ tới một người sợ lạnh, không biết giờ nàng có khỏe không? Thời gian trôi thật nhanh, nàng đã đi được gần một năm rồi! Hoàn toàn bặt vô âm tín, ngày ấy đến Quan Mai các, chưởng quầy còn hỏi thăm về nàng, ai cũng luôn nhớ đến nàng, còn nàng thì sao, đã quên hết mọi người chăng?
– Hướng huynh, đóng cửa sổ, đóng cửa sổ, nào, uống rượu!
Lãnh Như Thiên kéo Hướng Bân ngồi xuống. Rượu đã rót đầy, Vệ Thức Văn cười nói:
– Còn Hướng huynh gì, phải gọi là đại cữu cữu! Thêm vài ngày nữa là ngươi lấy tiểu quận chúa rồi.
Lãnh Như Thiên cười cười, vẻ mặt ngây ngô, thỏa mãn khiến Hướng Bân thở dài. Bối Nhi đã đồng ý lời cầu hôn của Như Thiên, thực ra hắn rất bất ngờ nhưng đây là chuyện tốt, hắn cũng thành tâm chúc phúc cho bọn họ. Nếu Bối Nhi có thể bớt tùy tiện đi một chút thì tốt rồi.
Tề Di Phi vẫn như trước, khuôn mặt lãnh khốc không tỏ vẻ gì, nghe chuyện thú vị cũng chỉ nhướng mắt lên nhìn.
– Tề huynh, nghe nói đại tẩu có thai, có đúng không?
Lãnh Như Thiên hưng phấn hỏi. Tề Di Phi gật đầu:
– Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy!
– À, cũng là ngày đó đến quý phủ nghe mẫu thân ngươi nói, bà cười rất vui vẻ đó.
Hướng Bân nhìn Tề Di Phi, vẻ mặt hắn không có niềm vui của người sắp làm cha mà có vẻ thoải mái vì đã hoàn thành nhiệm vụ. Mùa thu, hắn cưới một thiên kim nhà phú thương. Người kia điềm tĩnh, xinh đẹp tuyệt trần, nghe nói hai người kính trọng nhau như khách. Hướng Bân không thích giữa vợ chồng lại có sự tương kính như tân đó, như vậy quá xa cách. Nhưng mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Di Phi sắp có con rồi, Như Thiên cũng sắp thành thân, Thức Văn cũng đã có hồng nhan tri kỷ, chỉ còn người trong lòng hắn, giờ chẳng biết phiêu bạt nơi nào?
Bốn người nâng chén rồi đều tự ăn uống. Vẻ mặt Vệ Thức Văn có chút men say, hắn lại rót rượu cho mọi người, tự bưng chén lên:
– Một ly này là muốn chúc mừng Như Thiên sắp thành hôn, cũng chúc Di Phi sắp làm cha.
Hắn lại nhìn qua Hướng Bân:
– Còn muốn nói lời xin lỗi Hướng huynh nữa.
Ba người nhìn nhau khó hiểu:
– Vệ huynh, hai cái đầu còn thông nhưng cái sau nói xin lỗi là sao? Chẳng lẽ ngươi đã làm gì có lỗi với Hướng huynh sao?
– Ai, ngày ấy Liễu công tử bị nhìn thấu thân phận, ta có nói một số lời không nên, nhất định khiến nàng rất đau lòng, thực sự đó là vì an ủi Tề huynh chứ cũng không phải là ý tứ của ta nhưng nhất định nàng đã coi đó là thật. Sau này ta lại không ra mặt giải thích nên mới khiến nàng đi tha hương, ai, tuy rằng nàng còn nhỏ tuổi nhưng ta vẫn rất kính trọng nàng.
Hướng Bân vỗ vỗ vai Vệ Thức Văn:
– Mộ Vân sẽ không để bụng đâu, nàng đi là vì có chút khúc mắc, không phải là vì ngươi.
– Ai, giả tiểu tư kia, mùa đông năm ngoái còn cùng ta biện luận thế nào là nam nhân chân chính, ta còn bị hắn hù dọa. May mà đó không phải là nam nhân thực sự, bằng không sao ta có thể so sánh với hắn được.
Lãnh Như Thiên ở bên cảm thán.
Tề Di Phi bưng chén rượu lên uống, nhìn vào lò than đến xuất thần, giả tiểu tử kia, hắn sẽ chẳng thể nào nhớ mong được nữa!
Nhắc tới Mộ Vân, vẻ mặt Hướng Bân dịu dàng hơn rất nhiều, khuôn mặt tuấn nhã càng thêm thân thiết. Nàng luôn rất đặc biệt:
– Mộ Vân tuy rằng trông như đại nhân nhưng thực ra trong lòng chỉ là một đứa trẻ, vẫn rất nghịch ngợm, quỷ quái.
– Có khi còn như con nhím con nữa!
Lãnh Như Thiên bồi thêm một câu khiến mọi người đều mỉm cười.
– Hướng huynh! Nghe nói Hoàng thượng vì chuyện hòa thân mà luôn thúc giục ngươi, ngươi tính sao đây?
Vệ Thức Văn hỏi, Tề Di Phi đột nhiên tỉnh táo lại:
– Thực sự có việc này sao?
Hướng Bân mỉm cười:
– Chuyện này ta sẽ có cách đối phó, công chúa chỉ hợp với Hoàng thượng, ta không muốn trèo cao, chỉ muốn đứa trẻ nghịch ngợm kia mà thôi.
Tề Di Phi khẽ thở phào, nhìn Hướng Bân mỉm cười ôn hòa, nghĩ lại, lòng hắn nhất định rất nhớ Vũ Nhi rồi! Hắn đốt Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các, lại giữ lại toàn bộ người của Liễu viên, tất cả vẫn an bài như khi Vũ Nhi còn ở kinh thành. Nghe nói có đôi khi hắn còn vào tiểu lâu ở Liễu viên ở mấy ngày. Si tình như vậy, trời đất cũng phải cảm động.
Ai dà, tất cả những điều này, Vũ Nhi, nàng có biết không?
Đêm tuyết rơi lạnh giá, bốn người không khỏi nhớ đến bóng dáng tú nhã kia.
Edit: Heo con
Trấn nhỏ Giang Nam.
Trấn nhỏ quả thật rất nhỏ, chỉ có mấy hộ dân nhưng rất nhiều cầu. Kiều đều sơn đỏ thắm, cô đơn độc lập, tinh xảo và uyển chuyển, thanh quý và tao nhã. Một con sông vắt qua trấn nhỏ, bên bờ sông đầy những tảng đá lớn, rêu phủ xanh rì làm bạn với nước sông róc rách. Những gốc tùng cổ kính cao lồng lộng càng khiến trấn nhỏ thêm thanh tú. Qua trấn nhỏ là một khu ruộng lớn, có mấy người nông dân đang đứng bên bờ ruộng.
Ở giữa một nhà là mấy gian phòng, hàng cây ăn quả dày đặc vây quanh, bờ tường bằng bùn đất đầy những dây bìm bịp, trước cửa là một giếng nước, mấy con gà đang nhàn nhã đi trong sân, trong phòng, bên trên là những xà nhà không sơn, mấy ô cửa sổ vốn sơn son đỏ thẫm giờ đã bong tróc đi, đồ đạc làm từ trúc sáng bóng, mấy món đồ trang trí nhỏ, một quyển sách bị gió thổi loạn, tất cả cho thấy cuộc sống nhàn nhã, thanh cao của gia chủ.
Phòng bếp ở phía tây, có một nha đầu đang nấu cơm, đầu toát mồ hôi, Liễu đại gia nói hôm nay phu nhân và tiểu thư tới, nàng phải biểu hiện cho thật tốt, nhà này trả lương không ít, còn hơn làm ruộng nhiều. Nghĩ vậy, tiểu nha đầu lại cười thật hồn hậu.
Hai cỗ xe ngựa chậm rãi đi men theo con đường đầy đá vụn, một cô nương che mặt cùng một vị phu nhân sang trọng xuống xe, một thanh niên chuyển mấy rương hòm từ trên xe xuống.
Liễu Tuấn từ trong phòng bước ra đón:
– Phu nhân, tiểu thư, hai người đã đến rồi, mấy ngày nay tôi đều đứng ngồi không yên, sợ có sơ xuất gì thì biết phải làm sao đây?
Mạc phu nhân nhìn xung quanh, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói:
– Không phải chúng ta vẫn tốt đó sao! Đã lâu không đi ra ngoài, đi du sơn ngoạn thủy, phơi nắng ấm áp, ngửi hương hoa cỏ thơm ngát, thật sự rất thư thái đó! Vũ Nhi, con nói đúng không?
Vũ Nhi sau lớp khăn che mặt cũng cười gật gật đầu:
– Liễu tổng quản chọn nơi này rất được, tĩnh lặng cũng không bị người ngoài quấy nhiễu. Về quê không khí tươi mát, rau gạo cũng tươi xanh, thật tốt!
Nàng vén khăn che mặt lên, gương mặt thanh tú mỉm cười như hoa, vẻ mặt thật dịu dàng.
– Tiểu thư gầy đi một chút đó, khí sắc phu nhân lại rất tốt.
Liễu Tuấn sợ hai người phơi nắng lâu sẽ mệt, vội mời các nàng vào trong. Người con trai kia ngại ngùng khiêng thùng đi theo sau, Liễu Tuấn thương yêu hỏi:
– Hoa Nhi, mệt sao?
Người kia cười cười lắc đầu. Để tiểu thư và phu nhân cho người khác chăm sóc thì Liễu Tuấn không an toàn, vừa đến Giang Nam tìm được chỗ nghĩ tạm thì ông đã bảo con trai đang làm ở xưởng tơ lụa Giang Nam lặng lẽ lên kinh thành đón hai người.
Mạc Vũ Nhi nhìn thư phòng và phòng ngủ thì rất thích, lão quản gia vẫn rất hiểu tính cách của nàng. Liễu Tuấn rót hai chung trà xanh:
– Phòng ở tôi không sửa lại, sợ khiến người ta để ý. Ở đây tuy thanh tĩnh nhưng được cái ít người đến, cũng chỉ có một số nông dân gần đây qua lại cho nên phu nhân và tiểu thư cứ an tâm ở lại. Một số đồ dùng hàng ngày tôi đã bảo Hoa Nhi đi mua, thêm chút thời gian nữa xưởng tơ lụa cũng sẽ đưa quần áo và đồ ăn đến.
Xưởng tơ lụa là sau khi tiểu thư mở Tầm Mộng phường thì cùng người khác gây dựng, đặt tại Giang Nam, giờ đến đây thì đương nhiên phải trông cậy vào đó.
– Ừm, Liễu tổng quan đúng là chu đáo cẩn thận, lại mời thêm ba nha đầu đi, một người nấu cơm, một giặt quần áo thu dọn nhà ở, một người chăm sóc mẫu thân, phải lanh lợi một chút. Mấy năm qua Tầm Mộng phường kiếm được một khoản không nhỏ, không cần sống quá kham khổ, ông đừng mãi bận rộn nữa, cũng nên hưởng phúc đi thôi.
Mạc Vũ Nhi cảm kích nhìn Liễu tổng quản, mấy năm nay chỉ cần có việc thì ông sẽ luôn chạy trước chạy sau.
– Mua mấy căn nhà ở gần đây, giúp Hoa Nhi lấy vợ đi! Từ nay về sau, nơi này ông là chủ hộ, tôi và mẫu thân không cần lộ diện, có ai hỏi thì nói là họ hàng từ xa đến thăm.
– Vâng, tôi đã thuê đến rồi, đó đều là các cô nương nhà nông, rất giản dị.
Lời của tiểu thư như đã nhìn thấu hồng trần, chỉ có lúc nhìn phu nhân thì mới có chút tình cảm. Liễu Tuấn thở dài thương cảm.
Mạc phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nữ nhi, hai mắt khép lại như đang đè nén cảm xúc gì đó:
– Vũ Nhi, con còn nhỏ, theo mẫu thân về quê rất thiệt thòi.
Đây là nơi dưỡng lão, sao có thể để một cô nương như hoa ở lại mãi. Mạc Vũ Nhi khẽ oán trách:
– Mẫu thân lại nói linh tinh gì đó, có mẫu thân thì mới có nhà, có người nhà ở bên thì còn thiệt thòi gì. Hơn nữa về quê còn có rất nhiều cảnh đẹp để thưởng thức, con rất tò mò đó.
Liễu Tuấn không đành lòng nhìn phu nhân và tiểu thư lo lắng cho nhau, vội ra ngoài gọi một nha đầu mặc áo hoa đi vào:
– Đây là Hồng Diệp, sau này sẽ chăm sóc cho phu nhân. Cũng không còn sớm nữa, hai người đi đường cũng mệt mỏi rồi, rửa mặt chải đầu rồi ăn cơm đi thôi! Tiểu nha đầu này tay nghề tuy không thể so với liễu viên nhưng cũng tạm ổn đí.
Hồng Diệp ngoan ngoãn đỡ Mạc phu nhân vào phòng. Đã nhiều ngày qua, Liễu đại gia đã dạy dỗ các nàng rất cẩn thận, mặc dù không như khi làm việc ở nhà giàu có nhưng người ta chỉ cần thành tâm học hỏi là được. Phu nhân đây trông rất thân thiết, tiểu thư kia lại xinh đẹp như tiên tử. Hồng Diệp đi tới, không nhịn được lén quay đầu nhìn Mạc Vũ Nhi, tiểu thư nói chuyện thật dịu dàng, thật khiến người ta hâm mộ.
Thấy mẫu thân vào phòng, Mạc Vũ Nhi không còn tỏ vẻ vui mừng nữa, nàng vẫy tay bảo Liễu Tuấn lui xuống, tự mình đi vào thư phòng, kéo khăn che mặt, hờ hững ngồi xuống trước bàn. Đôi mắt thanh tú lấp lánh ánh lệ, bả vai hơi co lại, thấp giọng nức nở. Từ ngày quyết tâm rời khỏi kinh thành, sợ mẫu thân tự trách mình nên nàng không hề rơi một giọt lệ. Nhưng mỗi giấc mộng đêm về, nàng sẽ luôn khóc rồi giật mình tỉnh giấc, trong giấc mộng là bóng dáng của đại ca, chỉ nhìn thấy lưng mà chẳng thấy người. Nhất định đại ca rất giận nàng, xe ngựa đi một đoạn là cách đại ca thêm một đoạn, lòng của nàng cũng đau đớn thêm mấy phần. Nơi này đã cách đại ca đến trăm núi nghìn sông, nàng cũng chỉ có thể tương tư, nhớ về mọi thứ của đại ca.
“Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì
Hà đương cộng tiễn tây song chúc
Tái thoại ba sơn dạ vũ thì”
* Bài thơ Dạ Vũ Ký Bắc, dịch thơ tại đây
Trong đầu Mạc Vũ Nhi đột nhiên hiện ra một bài thơ khi đại ca còn sống từng ngâm: Cộng tiễn tây song chúc, cộng tiễn tây song chúc… bài thơ này đúng là không hẹn mà thật hợp tâm ý của nàng, chỉ là bài thơ mang đầy hi vọng còn nàng thì vĩnh viễn không hẹn gặp lại. Nghĩ vậy, làn thu ba của nàng lại hiện lên vẻ u buồn nồng đậm.
Không có nhà cửa che đi, ánh mặt trời vừa lên, con đường quê đã trải đầy ánh nắng vàng rực rỡ, làn sương mỏng manh phủ trên đồng ruộng, những giọt sương đêm đọng lại trên tán cây theo gió sớm mai lặng lẽ rơi xuống.
Mạc Vũ Nhi khoác ác, lặng lẽ mở cổng nhà, đi dọc theo con đường mòn bên ruộng. Người nông dân sớm đã ra ruộng cày bừa, thấy trên bờ có một cô nương thì lớn tiếng ân cần hỏi thăm, Mạc Vũ Nhi mỉm cười đáp lại, đến đây được một thời gian, chốn quê mùa chất phác này khiến nàng rất bình tĩnh. Nàng không ngủ được nhưng lại sợ quấy nhiễu mọi người nên sáng sớm đã ra ruộng đi dạo. Ban đầu còn có chút sợ hãi nhưng những người nông dân chân thành đã nhanh chóng phá tan nổi sợ hãi của nàng. Nàng và bọn họ dần dần quen thân, có khi còn đứng bên bờ xem bọn họ làm việc. Bọn họ cũng chưa từng gặp được cô nương nào xinh đẹp như vậy, lại càng cố gắng biểu hiện.
Sáng nay, trên bờ ruộng còn có một người rảnh rỗi. Một thư sinh dắt ngựa đi tới, gương mặt hắn gầy gò nhưng đôi mắt rất sáng, thấy Mạc Vũ Nhi, hiển nhiên có chút bất ngờ nhưng vẫn lễ phép gật đầu:
– Cô nương, xin hỏi đường lên trấn trên đi thế nào?
Mạc Vũ Nhi đỏ mặt:
– Tôi không phải là người ở đây, mấy người dân bên kia nhất định sẽ biết.
Thư sinh kinh ngạc nhìn nàng khiến nàng cúi gằm mặt xuống, đi theo bờ ruộng ra đằng trước.
– Vị công tử này, đường đến trường học là ở phía trước kia, nhìn thấy một gốc đại thụ thì quẹo vào, lại đi tiếp, đến một chiếc cầu gỗ nhỏ, bên cầu có mấy dãy nhà trắng, chính là ở đó. Chắc công tử là tiên sinh mới đến sao?
Nông dân bước lên cười hỏi.
– Đúng vậy! Thư sinh gật đầu.
– Trường học thiếu tiên sinh đã lâu, bọn trẻ đang rất chờ mong đó.
Thư sinh mỉm cười cảm tạ người nông dân, dắt ngựa đi về phía trước, không nhịn được quay đầu nhìn Mạc Vũ Nhi, lại phát hiện nàng đã sớm đi xa rồi. Chốn quê mùa lại có được nữ tử khí chất thanh nhã như vậy, đúng là lạ.
Trong đêm tuyết rơi tán loạn, chuyện vui vẻ nhất chính là ngồi bên lò than hồng, uống rượu ấm, cùng bạn bè hàn huyên trắng đêm. Chuyện tao nhã này, kinh thành tứ thiếu rất hào hứng. Trong nhã phòng của Túy Tiên lâu, tiểu nhị lúc hâm rượu lúc lại mang canh nóng lên. Từ khi tứ thiếu bước vào, cả phòng sớm đã được chuẩn bị kĩ càng.
Phủi đi lớp tuyết rơi trên người, bốn người cởi áo choàng, cầm mũ cáo, đến bên lò hơ tay, lòng không khỏi thoải mái lên. Hướng Bân vén rèm cửa nhìn tuyết rơi trắng trời, nhớ tới một người sợ lạnh, không biết giờ nàng có khỏe không? Thời gian trôi thật nhanh, nàng đã đi được gần một năm rồi! Hoàn toàn bặt vô âm tín, ngày ấy đến Quan Mai các, chưởng quầy còn hỏi thăm về nàng, ai cũng luôn nhớ đến nàng, còn nàng thì sao, đã quên hết mọi người chăng?
– Hướng huynh, đóng cửa sổ, đóng cửa sổ, nào, uống rượu!
Lãnh Như Thiên kéo Hướng Bân ngồi xuống. Rượu đã rót đầy, Vệ Thức Văn cười nói:
– Còn Hướng huynh gì, phải gọi là đại cữu cữu! Thêm vài ngày nữa là ngươi lấy tiểu quận chúa rồi.
Lãnh Như Thiên cười cười, vẻ mặt ngây ngô, thỏa mãn khiến Hướng Bân thở dài. Bối Nhi đã đồng ý lời cầu hôn của Như Thiên, thực ra hắn rất bất ngờ nhưng đây là chuyện tốt, hắn cũng thành tâm chúc phúc cho bọn họ. Nếu Bối Nhi có thể bớt tùy tiện đi một chút thì tốt rồi.
Tề Di Phi vẫn như trước, khuôn mặt lãnh khốc không tỏ vẻ gì, nghe chuyện thú vị cũng chỉ nhướng mắt lên nhìn.
– Tề huynh, nghe nói đại tẩu có thai, có đúng không?
Lãnh Như Thiên hưng phấn hỏi. Tề Di Phi gật đầu:
– Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy!
– À, cũng là ngày đó đến quý phủ nghe mẫu thân ngươi nói, bà cười rất vui vẻ đó.
Hướng Bân nhìn Tề Di Phi, vẻ mặt hắn không có niềm vui của người sắp làm cha mà có vẻ thoải mái vì đã hoàn thành nhiệm vụ. Mùa thu, hắn cưới một thiên kim nhà phú thương. Người kia điềm tĩnh, xinh đẹp tuyệt trần, nghe nói hai người kính trọng nhau như khách. Hướng Bân không thích giữa vợ chồng lại có sự tương kính như tân đó, như vậy quá xa cách. Nhưng mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Di Phi sắp có con rồi, Như Thiên cũng sắp thành thân, Thức Văn cũng đã có hồng nhan tri kỷ, chỉ còn người trong lòng hắn, giờ chẳng biết phiêu bạt nơi nào?
Bốn người nâng chén rồi đều tự ăn uống. Vẻ mặt Vệ Thức Văn có chút men say, hắn lại rót rượu cho mọi người, tự bưng chén lên:
– Một ly này là muốn chúc mừng Như Thiên sắp thành hôn, cũng chúc Di Phi sắp làm cha.
Hắn lại nhìn qua Hướng Bân:
– Còn muốn nói lời xin lỗi Hướng huynh nữa.
Ba người nhìn nhau khó hiểu:
– Vệ huynh, hai cái đầu còn thông nhưng cái sau nói xin lỗi là sao? Chẳng lẽ ngươi đã làm gì có lỗi với Hướng huynh sao?
– Ai, ngày ấy Liễu công tử bị nhìn thấu thân phận, ta có nói một số lời không nên, nhất định khiến nàng rất đau lòng, thực sự đó là vì an ủi Tề huynh chứ cũng không phải là ý tứ của ta nhưng nhất định nàng đã coi đó là thật. Sau này ta lại không ra mặt giải thích nên mới khiến nàng đi tha hương, ai, tuy rằng nàng còn nhỏ tuổi nhưng ta vẫn rất kính trọng nàng.
Hướng Bân vỗ vỗ vai Vệ Thức Văn:
– Mộ Vân sẽ không để bụng đâu, nàng đi là vì có chút khúc mắc, không phải là vì ngươi.
– Ai, giả tiểu tư kia, mùa đông năm ngoái còn cùng ta biện luận thế nào là nam nhân chân chính, ta còn bị hắn hù dọa. May mà đó không phải là nam nhân thực sự, bằng không sao ta có thể so sánh với hắn được.
Lãnh Như Thiên ở bên cảm thán.
Tề Di Phi bưng chén rượu lên uống, nhìn vào lò than đến xuất thần, giả tiểu tử kia, hắn sẽ chẳng thể nào nhớ mong được nữa!
Nhắc tới Mộ Vân, vẻ mặt Hướng Bân dịu dàng hơn rất nhiều, khuôn mặt tuấn nhã càng thêm thân thiết. Nàng luôn rất đặc biệt:
– Mộ Vân tuy rằng trông như đại nhân nhưng thực ra trong lòng chỉ là một đứa trẻ, vẫn rất nghịch ngợm, quỷ quái.
– Có khi còn như con nhím con nữa!
Lãnh Như Thiên bồi thêm một câu khiến mọi người đều mỉm cười.
– Hướng huynh! Nghe nói Hoàng thượng vì chuyện hòa thân mà luôn thúc giục ngươi, ngươi tính sao đây?
Vệ Thức Văn hỏi, Tề Di Phi đột nhiên tỉnh táo lại:
– Thực sự có việc này sao?
Hướng Bân mỉm cười:
– Chuyện này ta sẽ có cách đối phó, công chúa chỉ hợp với Hoàng thượng, ta không muốn trèo cao, chỉ muốn đứa trẻ nghịch ngợm kia mà thôi.
Tề Di Phi khẽ thở phào, nhìn Hướng Bân mỉm cười ôn hòa, nghĩ lại, lòng hắn nhất định rất nhớ Vũ Nhi rồi! Hắn đốt Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các, lại giữ lại toàn bộ người của Liễu viên, tất cả vẫn an bài như khi Vũ Nhi còn ở kinh thành. Nghe nói có đôi khi hắn còn vào tiểu lâu ở Liễu viên ở mấy ngày. Si tình như vậy, trời đất cũng phải cảm động.
Ai dà, tất cả những điều này, Vũ Nhi, nàng có biết không?
Đêm tuyết rơi lạnh giá, bốn người không khỏi nhớ đến bóng dáng tú nhã kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook