Tương Tư Như Mai
-
Chương 20: Phong ba bất tín lăng chi nhược, nguyệt lộ thùy sổ quế diệp hương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
– Báo cái gì mà báo, Tề huynh đâu phải cô nương tiểu thư gì, không có gì mà bất tiện cả, ta tự đi vào là được.
Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói ồm ồm khiến Tề Di Phi bật cười, như vậy chỉ có thể là Lãnh Như Thiên, chỉ có hắn mới đến đến đi đi như vậy, không hành xử theo lễ phép gì cả.
Cửa bị đẩy ra, tổng quản bất đắc dĩ đi theo sau Lãnh Như Thiên trông phong trần mệt mỏi. Tề Di Phi xua tay ý bảo tổng quản lui xuống.
– Như Thiên, ngươi làm sao vậy, cả người đầy bụi đất.
– Ta mệt chết mất, còn không phải là đến trường ngựa sao, hôm nay có mấy con ngựa lại chạy ra khỏi chuồng khiến ta phải tốn bao nhiêu công sức mới kéo về được.
Tổng quản mang trà bánh lên, Lãnh Như Thiên uống liền mấy ngụm như đến lúc đó mới lấy lại tinh thần, hắn dạng chân dạng cẳng, thoải mái nói:
– Dạo này ngươi sao vậy, cũng không đi uống rượu với chúng ta.
Tề Di Phi cười lạnh nhạt:
– Còn có thể có gì được, chuyện ở cửa hàng thật đáng ghét, ta nào được thoải mái như ngươi.
– À à, đúng rồi, Tề huynh, ta hỏi ngươi chuyện này nhé.
Lãnh Như Thiên thần thần bí bí đến gần Tề Di Phi:
– Ngươi có cảm thấy tiểu tử Liễu Mộ Vân kia có chút kì quái không?
Tim Tề Di Phi treo lên nhưng mặt vẫn lơ đãng:
– Gì cơ, có sao? Có phải ngươi biết chuyện gì không?
Hắn biết Lãnh Như Thiên không phải là người thích nói lung tung, đương nhiên cũng là người không thể giữ cái gì trong lòng, nhất định là đã phát hiện ra điều gì nên mới nói như vậy.
– He he, Tề huynh gạt ta sao, ngày đó ở Liễu viên ngươi cứ nói gì mà lỗi lỗi lầm lầm, rốt cuộc là có ý tứ gì?
– Chuyện đó sao, nói ra thật xấu hổ, không phải là uống say sao? Để mọi người chê cười rồi.
Tề Di Phi cười khôn khéo nhưng thực ra tim sớm đã hoảng hốt đến độ muốn phá ngực mà nhảy ra ngoài rồi.
– Cũng phải! Ai, ta còn tưởng rằng ngươi nhìn ra được điều gì thì mới muộn thế này vẫn đến tìm ngươi để nói chuyện cơ.
Lãnh Như Thiên gật gật đầu. Tay Tề Di Phi khẽ run lên:
– Vậy là ngươi nhìn ra điều gì nên mới đến đây sao?
– Ta cũng không chắc chắn, chỉ là rất kỳ quái, hôm nay ta dậy sớm đã đến trường ngựa, ở ngoại ô gặp phải một cỗ kiệu đi tế tổ, chủ nhân cỗ kiệu đó là một tiểu thư, gương mặt và dáng người của nàng giống Liễu Mộ Vân kia như đúc, nha hoàn của nàng cũng giống hệt với gia đinh theo hầu Liễu Mộ Vân kia nhưng hai người lại ăn mặc như nữ tử. Nha hoàn kia vốn định đến nói lý với ta nhưng vừa thấy ta đến gần thì vội quay đầu chạy qua ngăn nàng kia lại, ai, khuôn mặt nàng là ta nấp ở sau gốc cây mới nhìn được. Ta rất tò mò, rốt cuộc đây là người thế nào? Chờ bọn họ đi rồi, ta chạy lên mộ, phát hiện bọn họ bái tế một vị tên là Mạc Thắng Hòe và một vị trẻ tuổi là Mạc Vân Bằng. Ai, thì ra là thiên kim Mạc gia, ta còn ngu ngốc tưởng đó là Liễu công tử nữa chứ!
– Đúng là Mạc Thắng Hòe và Mạc Vân Bằng sao?
Tề Di Phi lo lắng bắt lấy tay Lãnh Như Thiên, run giọng hỏi, gương mặt kích động tỏa sáng.
Lãnh Như Thiên bị vẻ mặt này của hắn làm cho hoảng sợ, vội gật đầu:
– Đúng thế!
– Ngươi thấy rõ ràng chứ?
– Đương nhiên mà, hai cái tên này ta đâu có thể bịa được, chẳng lẽ Tề huynh biết bọn họ?
– Cố nhân mà thôi!
Tề Di Phi buông tay Lãnh Như Thiên, thất tha thất thểu lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống ghế, hắn không hề bị ảo giác, là nàng, trí tuệ thanh nhã như vậy, vẫn như khi còn nhỏ, lớn lên cũng sẽ không thay đổi nhưng vì sao nàng không thừa nhận? Trách hắn sao? Hận hắn sao? Có thể, có thể lắm nhưng nàng nhất định không thể không để ý đến hắn.
– Tề huynh ngươi không sao chứ!
Lãnh Như Thiên buồn bực ngồi cạnh, vỗ vỗ vai hắn. Tề Di Phi lắc đầu:
– Như Thiên, ngươi bảo trên đời này Liễu Mộ Vân nghe lời ai nhất?
– Ta cảm thấy hắn là đứa trẻ hiếu kính, nhất định rất nghe lời mẫu thân. Còn cả một người nữa chính là Hướng Vương gia Hướng Bân. Hắn lúc nào cũng Hướng đại ca, ánh mắt nhìn Hướng Bân lại nhu thuận nghe lời. Ta nghĩ Hướng huynh nói sao hắn nhất định sẽ nghe theo, thế nào, ngươi muốn nhờ Liễu Mộ Vân làm việc gì sao?
Tề Di Phi mất tự nhiên cười cười:
– Ta nào dám! Chỉ là cảm thấy hắn biết chút chuyện của cố nhân ta, có đôi lời muốn hỏi hắn một chút, Như Thiên, có thể đi cùng ta đến Vương phủ một chuyến không?
– Cần gì phải khách khí như vậy? Nhưng ngươi có chút kì quái, có thể nói cho ta biết ngươi và Liễu Mộ Vân có quan hệ gì không?
– Chờ lát nữa gặp Hướng huynh ta sẽ nói hết cho các ngươi nghe.
– Cũng được!
Tề Di Phi vội vã lao ra khỏi cửa, không đợi chuẩn bị kiệu, lấy một con ngựa ra, cùng Lãnh Như Thiên cưỡi ngựa đi thẳng về Vương phủ. Hắn phải nhanh một chút, không thể trì hoãn, nếu Như Thiên báo cho Hướng Bân trước để Hướng Bân biết thân phận thực sự của nàng, Vũ Nhi rất dễ khiến người ta động lòng, hắn không dám nghĩ thêm nữa. Thực ra hắn càng muốn đến Liễu viên, đến trước mặt Liễu Mộ Vân, để cho nàng thấy tấm lòng của hắn, hắn biết mình đã sai lầm rồi, xin nàng cho hắn một cơ hội để hắn chiếu cố, che chở cho nàng. Nhưng như vậy không được, thái độ ngày ấy của nàng rất xa cách.
Tề phủ và Vương phủ không quá xa, hai người đi một hồi, thị vệ thấy là bọn hắn không cần thông báo đã mở cửa cho bọn họ đi vào. Hướng Quý ở đại sảnh bước lên đón.
– Hai vị công tử! Muộn thế này còn đến đây là tìm Vương gia nhà tôi sao?
– Đúng, Hướng huynh có ở nhà sao?
– Trong cung vừa truyền tin đến nói biên cảnh gửi công văn gấp về, hoàng thượng đang triệu kiến, chưa biết đến bao giờ mới có thể về.
Tề Di Phi nghe vậy thì lòng uể oải, mất mát nói không nên lời, hận không thể xông vào cung tìm Hướng Bân để nói cho thỏa thích nhưng nhìn tình hình như hôm nay là không thể như ý rồi, hắn thu hồi sự buồn bực, nhìn Hướng Quý chắp tay:
– Vậy chúng tôi xin cáo lui, phiền tổng quản rồi!
– Tề công tử nếu có việc gấp thì có thể nhắn lại, Vương gia trở về sẽ biết.
– Không vội, sẽ có dịp đến tìm! Như Thiên, chúng ta về đi!
Lãnh Như Thiên bận rộn cả một ngày sớm đã mệt mỏi muốn chết nhưng lại muốn biết bí mật của Tề Di Phi nên mới kích động đi theo, không ngờ lại là công dã tràng, cũng sớm muốn về phủ. Vừa nghe Tề Di Phi nói thế phụ họa:
– Được, Hướng tổng quản, mấy ngày nữa ta lại đến Vương phủ thăm.
– Được, được!
Hướng Quý cười tiễn hai vị công tử ra cửa. Lúc chia tay, Tề Di Phi dặn Lãnh Như Thiên chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ ai, hôm sau sẽ cho Lãnh Như Thiên một đáp án thích đáng, Lãnh Như Thiên nhận lời. Hai người đều tự về phủ, một người lòng đầy nghi hoặc một người lòng đầy phiền chán.
Công hàm biên cảnh đưa về không phải là có địch đến xâm phạm mà là phương bắc có một nước du mục chủ động hòa hảo. Hoàng thượng tâm tình vui vẻ nên triệu Hướng Bân vào cung uống rượu, thuận tiện bàn chút việc sửa đổi luật lệ biên cương. Bữa tiệc rượu này là hai quân thần nâng cốc chung vui, rất vui vẻ.
Lúc Hướng Bân ra cung thì đã là lúc trăng treo giữa trời, ánh trăng dịu dàng phủ lên toàn bộ kinh thành, cơn gió đêm thổi tới khiến Hướng Bân cảm thấy hơi lạnh. Hắn đột nhiên nhớ ra hôm nay là 15, Tầm Mộng phường nhất định rất đông khách, chắc hẳn Mộ Vân vẫn còn ở Tầm Mộng phường rồi.
– Hướng Vinh, tạm thời không về phủ, đến Tầm Mộng các đi!
Từ sau khi Hướng Toàn khôn khéo qua Liễu viên, Hướng Bân chọn Hướng Vinh đi theo bên mình.
– Được!
Thời gian đi theo Hướng Vương gia không nhiều nhưng Hướng Vinh sớm đã nhìn ra Vương gia đối xử rất khác biệt với Liễu công tử, mấy ngày không gặp thì tâm thần bất an, nhìn thấy Liễu công tử thì nụ cười ấm áp của Vương gia càng thêm ấm lòng người.
Đêm đã khuya, cửa hàng trên đường đã lục tục đóng cửa, trong Tầm Mộng phường đèn đuốc vẫn sáng trưng, đừng nhìn bây giờ không phải là mùa thành thân nhưng nếu còn chưa sớm may hỉ phục thì sẽ không kịp nữa.
Những khách nhân đều đã rời đi, Liễu Tuấn đang kiểm tra sổ sách, Thanh Ngôn tiến lên sửa sang lại phòng, Lam Ngữ thì đang kiểm tra vải vóc, bên trong phòng Liễu Mộ Vân đang vẽ, dùng bút ghi chú lại cẩn thận.
Liễu Tuấn nhìn thấy Hướng Bân đi vào thì vội đứng dậy tiếp đón.
– Vương gia đến rồi!
Còn chưa dứt lời thì Liễu Mộ Vân đã gác bút đi ra, gương mặt tươi cười đỏ lên, xấu hổ ngượng ngùng nói:
– Đại ca!
Hôm nay trời ấm, nàng mặc chiếc áo màu tím nhạt, không đội mũ, quàng khăn màu tím nhạt. Dưới ánh đèn, bóng dáng tú lệ, lông mi đen dài, mũi thẳng, môi thơm ngọt, cằm thanh tú, nàng đứng ở góc phòng, người như tỏa sáng.
– Ta vừa từ cung ra, nghĩ hôm nay là ngày rằm chắc hẳn muội còn chưa về nhà nên đến đây xem. Mộ Vân, chúng ta vào trong nói chuyện đi, đừng gây trở ngại cho bọn họ làm việc nữa.
Giọng nói của hắn trầm thấp và bình tĩnh nhưng lại toát lên sự dịu dàng như nước.
Thanh Ngôn rất muốn cười trộm, gây trở ngại làm việc gì chứ? Rõ ràng là muốn độc chiếm tiểu thư. Thái độ của Vương gia với tiểu thư đúng là lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Nhưng thấy hắn đối xử tốt với tiểu thư như vậy nàng cũng không ngăn cản nữa. Lam Ngữ chu đáo mang trà vào, lúc đi ra còn đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, hắn đã ôm nàng vào lòng, bốn mắt nhìn nhau, hắn định nói gì đó nhưng lại lặng lẽ biến mất, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lòng hoảng hốt như thể mãi mãi sẽ không thỏa mãn được sự khao khát của hắn. Nàng sợ run, hạnh phúc chìm vào nụ hôn sâu dần của hắn.
Rất lâu sau đó hắn mới buông nàng ra, đỡ nàng ngồi vào ghế, dịu dàng nhìn nàng:
– Chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi! Ta phải lên triều có chuyện công, lúc về phủ thì đã muộn, lại không thể lúc nào cũng vô duyên vô cớ đến Liễu viên gặp muội mà muội lại không đến Vương phủ thăm ta khiến ta vô cùng nhớ mong, chỉ sợ muội xảy ra cái gì mà ta lại không biết.
– Muội ổn cả mà, đại ca, muội cũng thế, lúc nào cũng nhớ huynh. Hôm nay mẫu thân có thể xuống giường đi lại rồi, tuy rằng đi rất chậm nhưng muội nhìn mà phát khóc. Đại ca, ngày hôm nay rất đẹp có khi muội sợ đây không phải là sự thật, cứ hỏi Thanh Ngôn mãi khiến nàng nói muội, nói muội…
Liễu Mộ Vân thẹn thùng cúi đầu:
– Nói muội bị huynh làm cho mê muội.
Hướng Bân chỉ cảm thấy không thể thở nổi, vẻ yêu kiều như vậy hắn sao có thể kiềm chế được. Hắn ôm nàng ngồi lên đùi, thật chặt thật chặt, dường như muốn khắc nàng vào sâu trong tâm khảm mình.
– Mộ Vân, đến bao giờ muội mới quay lại làm Vũ Nhi, như vậy ta phải mời người qua phủ làm mối! Muội không biết là đại ca đã già, hẳn là nên thành thân rồi sao!
– A!
Đầu tiên Liễu Mộ Vân đỏ mặt, sau đó lại khó xử, cúi người dựa sát vào hắn, nhẹ nhàng nói:
– Đại ca có thể chờ thêm chút thời gian nữa không, đợi mẫu thân khỏe hẳn rồi, có một số việc có thể giải quyết. Muội… muội cũng muốn có thể ngày ngày được ở bên đại ca.
Nàng không thể nói rằng muốn gả cho đại ca, như vậy rất xấu hổ. Đợi mẫu thân khỏe lại rồi, nàng nghĩ có thể đưa mọi việc ra ánh sáng mặt trời, nàng muốn thanh thanh bạch bạch, thuần khiết không chút tì vết làm tân nương của đại ca.
– Được! Nhưng không thể để lâu được, tương tư sẽ bạc đầu, muội hiểu không, Vũ Nhi?
Hướng Bân vừa nghĩ đến sẽ còn một thời gian dài phải ngủ một mình, không nhịn được lại thở dài. Chuyện của tiểu nha đầu này thực sự khó giải quyết vậy sao?
– Biết rồi! Đại ca của ta sẽ không già đâu!
Nàng áy náy chủ động ôm hắn một cái.
Ai! Tối nay không thể ngủ ngon chỉ sợ sẽ không chỉ là hai người rồi!
Edit: Heo con
– Báo cái gì mà báo, Tề huynh đâu phải cô nương tiểu thư gì, không có gì mà bất tiện cả, ta tự đi vào là được.
Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói ồm ồm khiến Tề Di Phi bật cười, như vậy chỉ có thể là Lãnh Như Thiên, chỉ có hắn mới đến đến đi đi như vậy, không hành xử theo lễ phép gì cả.
Cửa bị đẩy ra, tổng quản bất đắc dĩ đi theo sau Lãnh Như Thiên trông phong trần mệt mỏi. Tề Di Phi xua tay ý bảo tổng quản lui xuống.
– Như Thiên, ngươi làm sao vậy, cả người đầy bụi đất.
– Ta mệt chết mất, còn không phải là đến trường ngựa sao, hôm nay có mấy con ngựa lại chạy ra khỏi chuồng khiến ta phải tốn bao nhiêu công sức mới kéo về được.
Tổng quản mang trà bánh lên, Lãnh Như Thiên uống liền mấy ngụm như đến lúc đó mới lấy lại tinh thần, hắn dạng chân dạng cẳng, thoải mái nói:
– Dạo này ngươi sao vậy, cũng không đi uống rượu với chúng ta.
Tề Di Phi cười lạnh nhạt:
– Còn có thể có gì được, chuyện ở cửa hàng thật đáng ghét, ta nào được thoải mái như ngươi.
– À à, đúng rồi, Tề huynh, ta hỏi ngươi chuyện này nhé.
Lãnh Như Thiên thần thần bí bí đến gần Tề Di Phi:
– Ngươi có cảm thấy tiểu tử Liễu Mộ Vân kia có chút kì quái không?
Tim Tề Di Phi treo lên nhưng mặt vẫn lơ đãng:
– Gì cơ, có sao? Có phải ngươi biết chuyện gì không?
Hắn biết Lãnh Như Thiên không phải là người thích nói lung tung, đương nhiên cũng là người không thể giữ cái gì trong lòng, nhất định là đã phát hiện ra điều gì nên mới nói như vậy.
– He he, Tề huynh gạt ta sao, ngày đó ở Liễu viên ngươi cứ nói gì mà lỗi lỗi lầm lầm, rốt cuộc là có ý tứ gì?
– Chuyện đó sao, nói ra thật xấu hổ, không phải là uống say sao? Để mọi người chê cười rồi.
Tề Di Phi cười khôn khéo nhưng thực ra tim sớm đã hoảng hốt đến độ muốn phá ngực mà nhảy ra ngoài rồi.
– Cũng phải! Ai, ta còn tưởng rằng ngươi nhìn ra được điều gì thì mới muộn thế này vẫn đến tìm ngươi để nói chuyện cơ.
Lãnh Như Thiên gật gật đầu. Tay Tề Di Phi khẽ run lên:
– Vậy là ngươi nhìn ra điều gì nên mới đến đây sao?
– Ta cũng không chắc chắn, chỉ là rất kỳ quái, hôm nay ta dậy sớm đã đến trường ngựa, ở ngoại ô gặp phải một cỗ kiệu đi tế tổ, chủ nhân cỗ kiệu đó là một tiểu thư, gương mặt và dáng người của nàng giống Liễu Mộ Vân kia như đúc, nha hoàn của nàng cũng giống hệt với gia đinh theo hầu Liễu Mộ Vân kia nhưng hai người lại ăn mặc như nữ tử. Nha hoàn kia vốn định đến nói lý với ta nhưng vừa thấy ta đến gần thì vội quay đầu chạy qua ngăn nàng kia lại, ai, khuôn mặt nàng là ta nấp ở sau gốc cây mới nhìn được. Ta rất tò mò, rốt cuộc đây là người thế nào? Chờ bọn họ đi rồi, ta chạy lên mộ, phát hiện bọn họ bái tế một vị tên là Mạc Thắng Hòe và một vị trẻ tuổi là Mạc Vân Bằng. Ai, thì ra là thiên kim Mạc gia, ta còn ngu ngốc tưởng đó là Liễu công tử nữa chứ!
– Đúng là Mạc Thắng Hòe và Mạc Vân Bằng sao?
Tề Di Phi lo lắng bắt lấy tay Lãnh Như Thiên, run giọng hỏi, gương mặt kích động tỏa sáng.
Lãnh Như Thiên bị vẻ mặt này của hắn làm cho hoảng sợ, vội gật đầu:
– Đúng thế!
– Ngươi thấy rõ ràng chứ?
– Đương nhiên mà, hai cái tên này ta đâu có thể bịa được, chẳng lẽ Tề huynh biết bọn họ?
– Cố nhân mà thôi!
Tề Di Phi buông tay Lãnh Như Thiên, thất tha thất thểu lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống ghế, hắn không hề bị ảo giác, là nàng, trí tuệ thanh nhã như vậy, vẫn như khi còn nhỏ, lớn lên cũng sẽ không thay đổi nhưng vì sao nàng không thừa nhận? Trách hắn sao? Hận hắn sao? Có thể, có thể lắm nhưng nàng nhất định không thể không để ý đến hắn.
– Tề huynh ngươi không sao chứ!
Lãnh Như Thiên buồn bực ngồi cạnh, vỗ vỗ vai hắn. Tề Di Phi lắc đầu:
– Như Thiên, ngươi bảo trên đời này Liễu Mộ Vân nghe lời ai nhất?
– Ta cảm thấy hắn là đứa trẻ hiếu kính, nhất định rất nghe lời mẫu thân. Còn cả một người nữa chính là Hướng Vương gia Hướng Bân. Hắn lúc nào cũng Hướng đại ca, ánh mắt nhìn Hướng Bân lại nhu thuận nghe lời. Ta nghĩ Hướng huynh nói sao hắn nhất định sẽ nghe theo, thế nào, ngươi muốn nhờ Liễu Mộ Vân làm việc gì sao?
Tề Di Phi mất tự nhiên cười cười:
– Ta nào dám! Chỉ là cảm thấy hắn biết chút chuyện của cố nhân ta, có đôi lời muốn hỏi hắn một chút, Như Thiên, có thể đi cùng ta đến Vương phủ một chuyến không?
– Cần gì phải khách khí như vậy? Nhưng ngươi có chút kì quái, có thể nói cho ta biết ngươi và Liễu Mộ Vân có quan hệ gì không?
– Chờ lát nữa gặp Hướng huynh ta sẽ nói hết cho các ngươi nghe.
– Cũng được!
Tề Di Phi vội vã lao ra khỏi cửa, không đợi chuẩn bị kiệu, lấy một con ngựa ra, cùng Lãnh Như Thiên cưỡi ngựa đi thẳng về Vương phủ. Hắn phải nhanh một chút, không thể trì hoãn, nếu Như Thiên báo cho Hướng Bân trước để Hướng Bân biết thân phận thực sự của nàng, Vũ Nhi rất dễ khiến người ta động lòng, hắn không dám nghĩ thêm nữa. Thực ra hắn càng muốn đến Liễu viên, đến trước mặt Liễu Mộ Vân, để cho nàng thấy tấm lòng của hắn, hắn biết mình đã sai lầm rồi, xin nàng cho hắn một cơ hội để hắn chiếu cố, che chở cho nàng. Nhưng như vậy không được, thái độ ngày ấy của nàng rất xa cách.
Tề phủ và Vương phủ không quá xa, hai người đi một hồi, thị vệ thấy là bọn hắn không cần thông báo đã mở cửa cho bọn họ đi vào. Hướng Quý ở đại sảnh bước lên đón.
– Hai vị công tử! Muộn thế này còn đến đây là tìm Vương gia nhà tôi sao?
– Đúng, Hướng huynh có ở nhà sao?
– Trong cung vừa truyền tin đến nói biên cảnh gửi công văn gấp về, hoàng thượng đang triệu kiến, chưa biết đến bao giờ mới có thể về.
Tề Di Phi nghe vậy thì lòng uể oải, mất mát nói không nên lời, hận không thể xông vào cung tìm Hướng Bân để nói cho thỏa thích nhưng nhìn tình hình như hôm nay là không thể như ý rồi, hắn thu hồi sự buồn bực, nhìn Hướng Quý chắp tay:
– Vậy chúng tôi xin cáo lui, phiền tổng quản rồi!
– Tề công tử nếu có việc gấp thì có thể nhắn lại, Vương gia trở về sẽ biết.
– Không vội, sẽ có dịp đến tìm! Như Thiên, chúng ta về đi!
Lãnh Như Thiên bận rộn cả một ngày sớm đã mệt mỏi muốn chết nhưng lại muốn biết bí mật của Tề Di Phi nên mới kích động đi theo, không ngờ lại là công dã tràng, cũng sớm muốn về phủ. Vừa nghe Tề Di Phi nói thế phụ họa:
– Được, Hướng tổng quản, mấy ngày nữa ta lại đến Vương phủ thăm.
– Được, được!
Hướng Quý cười tiễn hai vị công tử ra cửa. Lúc chia tay, Tề Di Phi dặn Lãnh Như Thiên chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ ai, hôm sau sẽ cho Lãnh Như Thiên một đáp án thích đáng, Lãnh Như Thiên nhận lời. Hai người đều tự về phủ, một người lòng đầy nghi hoặc một người lòng đầy phiền chán.
Công hàm biên cảnh đưa về không phải là có địch đến xâm phạm mà là phương bắc có một nước du mục chủ động hòa hảo. Hoàng thượng tâm tình vui vẻ nên triệu Hướng Bân vào cung uống rượu, thuận tiện bàn chút việc sửa đổi luật lệ biên cương. Bữa tiệc rượu này là hai quân thần nâng cốc chung vui, rất vui vẻ.
Lúc Hướng Bân ra cung thì đã là lúc trăng treo giữa trời, ánh trăng dịu dàng phủ lên toàn bộ kinh thành, cơn gió đêm thổi tới khiến Hướng Bân cảm thấy hơi lạnh. Hắn đột nhiên nhớ ra hôm nay là 15, Tầm Mộng phường nhất định rất đông khách, chắc hẳn Mộ Vân vẫn còn ở Tầm Mộng phường rồi.
– Hướng Vinh, tạm thời không về phủ, đến Tầm Mộng các đi!
Từ sau khi Hướng Toàn khôn khéo qua Liễu viên, Hướng Bân chọn Hướng Vinh đi theo bên mình.
– Được!
Thời gian đi theo Hướng Vương gia không nhiều nhưng Hướng Vinh sớm đã nhìn ra Vương gia đối xử rất khác biệt với Liễu công tử, mấy ngày không gặp thì tâm thần bất an, nhìn thấy Liễu công tử thì nụ cười ấm áp của Vương gia càng thêm ấm lòng người.
Đêm đã khuya, cửa hàng trên đường đã lục tục đóng cửa, trong Tầm Mộng phường đèn đuốc vẫn sáng trưng, đừng nhìn bây giờ không phải là mùa thành thân nhưng nếu còn chưa sớm may hỉ phục thì sẽ không kịp nữa.
Những khách nhân đều đã rời đi, Liễu Tuấn đang kiểm tra sổ sách, Thanh Ngôn tiến lên sửa sang lại phòng, Lam Ngữ thì đang kiểm tra vải vóc, bên trong phòng Liễu Mộ Vân đang vẽ, dùng bút ghi chú lại cẩn thận.
Liễu Tuấn nhìn thấy Hướng Bân đi vào thì vội đứng dậy tiếp đón.
– Vương gia đến rồi!
Còn chưa dứt lời thì Liễu Mộ Vân đã gác bút đi ra, gương mặt tươi cười đỏ lên, xấu hổ ngượng ngùng nói:
– Đại ca!
Hôm nay trời ấm, nàng mặc chiếc áo màu tím nhạt, không đội mũ, quàng khăn màu tím nhạt. Dưới ánh đèn, bóng dáng tú lệ, lông mi đen dài, mũi thẳng, môi thơm ngọt, cằm thanh tú, nàng đứng ở góc phòng, người như tỏa sáng.
– Ta vừa từ cung ra, nghĩ hôm nay là ngày rằm chắc hẳn muội còn chưa về nhà nên đến đây xem. Mộ Vân, chúng ta vào trong nói chuyện đi, đừng gây trở ngại cho bọn họ làm việc nữa.
Giọng nói của hắn trầm thấp và bình tĩnh nhưng lại toát lên sự dịu dàng như nước.
Thanh Ngôn rất muốn cười trộm, gây trở ngại làm việc gì chứ? Rõ ràng là muốn độc chiếm tiểu thư. Thái độ của Vương gia với tiểu thư đúng là lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Nhưng thấy hắn đối xử tốt với tiểu thư như vậy nàng cũng không ngăn cản nữa. Lam Ngữ chu đáo mang trà vào, lúc đi ra còn đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, hắn đã ôm nàng vào lòng, bốn mắt nhìn nhau, hắn định nói gì đó nhưng lại lặng lẽ biến mất, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lòng hoảng hốt như thể mãi mãi sẽ không thỏa mãn được sự khao khát của hắn. Nàng sợ run, hạnh phúc chìm vào nụ hôn sâu dần của hắn.
Rất lâu sau đó hắn mới buông nàng ra, đỡ nàng ngồi vào ghế, dịu dàng nhìn nàng:
– Chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi! Ta phải lên triều có chuyện công, lúc về phủ thì đã muộn, lại không thể lúc nào cũng vô duyên vô cớ đến Liễu viên gặp muội mà muội lại không đến Vương phủ thăm ta khiến ta vô cùng nhớ mong, chỉ sợ muội xảy ra cái gì mà ta lại không biết.
– Muội ổn cả mà, đại ca, muội cũng thế, lúc nào cũng nhớ huynh. Hôm nay mẫu thân có thể xuống giường đi lại rồi, tuy rằng đi rất chậm nhưng muội nhìn mà phát khóc. Đại ca, ngày hôm nay rất đẹp có khi muội sợ đây không phải là sự thật, cứ hỏi Thanh Ngôn mãi khiến nàng nói muội, nói muội…
Liễu Mộ Vân thẹn thùng cúi đầu:
– Nói muội bị huynh làm cho mê muội.
Hướng Bân chỉ cảm thấy không thể thở nổi, vẻ yêu kiều như vậy hắn sao có thể kiềm chế được. Hắn ôm nàng ngồi lên đùi, thật chặt thật chặt, dường như muốn khắc nàng vào sâu trong tâm khảm mình.
– Mộ Vân, đến bao giờ muội mới quay lại làm Vũ Nhi, như vậy ta phải mời người qua phủ làm mối! Muội không biết là đại ca đã già, hẳn là nên thành thân rồi sao!
– A!
Đầu tiên Liễu Mộ Vân đỏ mặt, sau đó lại khó xử, cúi người dựa sát vào hắn, nhẹ nhàng nói:
– Đại ca có thể chờ thêm chút thời gian nữa không, đợi mẫu thân khỏe hẳn rồi, có một số việc có thể giải quyết. Muội… muội cũng muốn có thể ngày ngày được ở bên đại ca.
Nàng không thể nói rằng muốn gả cho đại ca, như vậy rất xấu hổ. Đợi mẫu thân khỏe lại rồi, nàng nghĩ có thể đưa mọi việc ra ánh sáng mặt trời, nàng muốn thanh thanh bạch bạch, thuần khiết không chút tì vết làm tân nương của đại ca.
– Được! Nhưng không thể để lâu được, tương tư sẽ bạc đầu, muội hiểu không, Vũ Nhi?
Hướng Bân vừa nghĩ đến sẽ còn một thời gian dài phải ngủ một mình, không nhịn được lại thở dài. Chuyện của tiểu nha đầu này thực sự khó giải quyết vậy sao?
– Biết rồi! Đại ca của ta sẽ không già đâu!
Nàng áy náy chủ động ôm hắn một cái.
Ai! Tối nay không thể ngủ ngon chỉ sợ sẽ không chỉ là hai người rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook