Tương Tư Cơm Nắm
-
Chương 1
Mở đầu
Trên đường cái ở trung tâm khu phố phồn hoa, một tòa cao ốc màu lam cao chót vót.
Giá xây dựng cao ốc kinh người, bên trong trang hoàng tráng lệ, có thể thuê chỗ này, đều là những xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy trong ngoài nước. Đá cẩm thạch màu đen lót ở tường ngoài thang máy, biểu thị các tầng tương ứng của các công ty. Trong đó, “Phúc Nhĩ Ma Sa” chiếm hết ba tầng.
Đinh!
Thang máy dừng lại ở tầng 9, hai bên cửa thang máy mở ra.
Đế giày dày cũ bước ra khỏi thang máy, cô tiếp tân vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp nói ra miệng, người tới đã ngang ngược xông vào.
Trong phòng làm việc vô cùng bận rộn, hắn lại nhìn như không thấy, đi đến trước phòng họp, tự đẩy cửa ra.
Cửa gỗ đánh lên vách tường, phát ra tiếng ầm ầm. Hội nghị bị gián đoạn, tiếng nói dễ nghe lay động trong phòng bỗng dưng ngừng lại, tất cả mọi người quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Đó là một người đàn ông cao lớn.
Hắn đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn mọi người, thân hình to lớn gần như chắn hết khung cửa, trên khuôn mặt ngăm đen mang vẻ mệt mỏi nồng đậm, chẳng những quần áo tả tơi, ngay cả râu cũng không cạo sạch sẽ, dáng vẻ chật vật lỗ mãng, quả thật giống như tội phạm mới trốn ra khỏi trại.
“Cậu đến muộn.” Lăng Vân mở miệng, trên môi có nụ cười nhẹ tao nhã.
Trả lời hắn, là một tiếng hừ lạnh.
Người đàn ông cất bước đi vào, thô lỗ kéo ghế dựa, đặt mông ngồi xuống. Tiếp theo, cặp chân dài mà mạnh mẽ nhấc lên, đế giày cứ vậy mà đặt lên bàn.
Gần như lúc hắn ngồi xuống, vài vị cán bộ đột nhiên nhảy dựng lên, lăn một vòng trốn đến chỗ khác của bàn hội nghị, rúc vào một chỗ run lẩy bẩy.
Cách vài chỗ trống, Hướng Cương nhướng mày rậm, tò mò đặt câu hỏi.
“Ngoại trừ thô bạo cùng sức phá hoại, cậu có thể dùng phương pháp khác mở cửa hay không?”
“Ít nhiều lời đi, tôi phải chạy làm việc mấy ngày mấy đêm, đến bây giờ còn chưa được chợp mắt đâu.” Người đàn ông không hề thân thiện nói nhỏ, hai mắt đỏ bừng mang vẻ không kiên nhẫn, hung ác liếc. “Cái hội nghị chết tiệt này, tốt nhất thật sự đáng giá để tôi bỏ giấc ngủ, suốt đêm lái xe tới đây.”
Lăng Vân mỉm cười, trong giọng nói hơi có sự uy hiếp.
“Thực có lỗi gián đoạn phân tích của cô. Hiện tại, tất cả thành viên đều đến đông đủ, mời cô tiếp tục.” Hắn nhìn về phía trước, ngữ điệu không nhanh không chậm, lễ phép không chê vào đâu được.
Kỉ Thư Mi một mình đứng ở phía trước bàn hội nghị, chớp chớp đôi mắt to sáng, mỉm cười, ngón tay thon nhỏ lật tài liệu.
“Mời các vị xem phần tư liệu tiếp theo. Đây là tất cả hàng hóa công ty chúng tôi bán được ở các đại lý trong vòng ba năm qua.” Vẻ mặt cô tự nhiên, tiếp tục giới thiệu, một chút cũng không bị ảnh hưởng. “Về phần hàng hoá của quý công ty, chúng tôi có kế hoạch hoàn thiện khác.” Khi thanh âm dễ nghe kia vang lên lần nữa, thì lực chú ý của mọi người, toàn bộ bị cô bắt làm tù binh.
Kỉ Thư Mi tuy rằng trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, nhưng không có nghĩa lý lịch của cô lại nông cạn trái ngược (ý nói là ko phải ko có tài năng), cô chính là thương nhân đại diện ưu tú nhất những năm gần đây, từng tranh thủ đến những nơi hàng hoá bán chạy, có tình hình đột xuất gì xảy ra, cô đều có thể ứng phó tự nhiên, thành thạo.
Không cần biết là bản kế hoạch tuyệt hảo mà cô đưa ra, hay là vẻ đẹp của cô, tất cả đều làm cho người ta không thể kháng cự.
Hội nghị thuận lợi tiến hành, thẳng đến nửa giờ sau, giải thích kết thúc, cô mới đặt văn kiện xuống, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lẳng lặng nhìn mọi người xung quanh.
“Xác thực thật hấp dẫn người.” Lăng Vân lẩm nhẩm tài liệu trước mắt, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn.
Người đàn ông ngồi một mình đằng kia cũng mở miệng tán thành.
“Tôi đồng ý.” Đôi mắt đen sâu không lường được nhìn theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, chuyển qua dáng người yểu điệu ẩn dưới bộ đồ tơ tằm. Ánh mắt lộ liễu kia, mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, hoàn toàn khác với ánh nhìn chằm chằm của những kẻ lễ độ kia.
Lăng Vân cười nhẹ vài tiếng, nghe ra ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời).
“Cậu tới quá trễ, bỏ lỡ phần tự giới thiệu của Kỉ tiểu thư.” Hắn đặc biệt giới thiệu, từng chữ từng câu nói đến phá lệ thong thả mà cẩn thận. “Vị này là tiểu thư Kỉ Thư Mi, đại diện cho xí nghiệp Lam thị ở nước Mỹ, đến Đài Loan bàn bạc hợp tác công việc.”
Đôi mắt đen sẫm nheo lại, đảo qua gương mặt xinh đẹp.
“Kỉ Thư Mi?” Hắn nhẹ giọng chứng thực.
“Chào ngài.” Cô nở ra nụ cười chuyên nghiệp, đưa tài liệu tới trước mặt hắn. “Đây là bản kế hoạch của công ty chúng tôi, mời xem qua.”
Hắn không liếc mắt một cái, đôi mắt đen vẫn khóa trụ cô, tìm kiếm manh mối mà chỉ có hắn biết.
Bỗng dưng, một chút ánh sáng thắp sáng đôi con ngươi.
“Là cô.” Hắn đưa xuống kết luận, khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười quỷ dị.
“Hả?” Cô không hiểu ra sao, bị nhìn đến da đầu có chút run lên.
“Cô không nhớ tôi sao?” Hắn nhíu mày hỏi, hai tay chống lên mặt bàn trơn nhẵn, nghiêng người đi lên phía trước, đem khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mắt cô.
Gương mặt tươi cười của Thư Mi cứng đơ!
Ánh mắt kia lóe ra tức giận, quét nhìn cô giống như đùa cợt lại như kiêu căng cười lạnh, hiệu quả khiến cô nhớ lại. Cô hít một ngụm khí lạnh, hàng mi nhanh chóng buông xuống, che dấu khiếp sợ trong lòng.
Không thể nào? Là hắn? Là hắn? Thật sự là hắn?!
Lúc cô đang ngạc nhiên nghi ngờ, khuôn mắt tuấn tú kia tiếp tục tới gần hơn.
“Tôi là anh trai thân yêu nhất của cô, Trương Triệt Nhất.” Hắn khẳng khái cung cấp đáp án, ngữ điệu mềm nhẹ làm cho người ta run run, nụ cười cũng trở nên dữ tợn mà tàn khốc.
Bingo!
Đôi vai mảnh khảnh nhẹ nhàng run lên, tuy rằng đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn duy trì mỉm cười.
“Tôi không có anh trai.” Thư Mi trấn định nói. Hết sức dấu diếm sơ hở, cúi cái cổ trắng mềm yếu xuống, tránh đi tầm mắt bức người kia, còn chậm rãi thu lại tài liệu quan trọng vào cặp.
“Phải không?” Lời nói của Trương Triệt Nhất mang vẻ châm chọc, đôi mắt bắn ra ngàn tia sáng lạnh. “Vậy dù sao cô vẫn nên nhớ rõ, mười lăm năm trước từng có một kẻ, thiếu chút nữa bị cô hạ độc hại chết.”
“Trương tiên sinh, khẳng định là anh nhận sai người rồi.” Thư Mi liều chết không chịu nhận nợ, dùng động tác tao nhã khóa cặp tài liệu. “Đây là danh thiếp của tôi, mời anh cẩn thận xác nhận một chút.” Cô đưa ra danh thiếp, vô tội chớp mắt mấy cái, còn thản nhiên mỉm cười với hắn.
Nụ cười tuyệt mĩ kia, lại thật sự làm hắn có chút xao động, hắn hồ nghi nhướng mày, thu lại ánh mắt sắc bén, đảo qua danh thiếp kia ──
Có sơ hở!
Cô bắt lấy cơ hội, trong nháy mắt thừa dịp hắn để tâm, trước đem quần áo cắt vừa người, xé chiếc váy lên trên đầu gối để tiện cho việc chạy trốn. Tiếp theo, cô nắm chặt cặp tài liệu, đôi chân thon dài mở ra, chạy như điên về phía cửa.
Ai, cái gì mà buôn bán, quyền đại lý, lúc này đều bị cô quăng lên đến chín tầng mây. Ký kết gồm nhiều công việc, có thể thông qua bản sao chép đến xác nhận, chi tiết cũng có thể để cho người khác thay mặt đến đàm phán, tóm lại tình huống nguy cấp trước mắt, cô chạy thoát chết quan trọng hơn!
Cô vội vàng chạy qua văn phòng, dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của cô tiếp tân, lao thẳng tới cửa thang máy, tay run run bấm nút.
“Nhanh lên nhanh lên! Làm ơn, nhanh chút đi!” Cô thở gấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị, quả thực là một giây mà như kéo dài cả năm.
Đinh!
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô vội vàng chen vào, khẩn cấp nhấn nút đóng. Cửa dần dần đóng lại, cô mới dựa sát vách tường, run run thở ra một hơi.
Hô, thật là quá nguy hiểm! Hoàn hảo cô chạy trốn rất nhanh, vừa kịp trốn thoát, nếu không, nếu thật sự lọt vào tay Trương Triệt Nhất, cho dù không bị bóp chết tươi, cô cũng sẽ bị lột da ──
Một bàn tay to lớn đột nhiên thò vào, suýt nữa giữ chặt bả vai của cô.
“A!” Thư Mi kinh hãi khẽ hét một tiếng, té lui đến góc, còn đem cặp tài liệu làm tấm chắn che trước ngực.
Cửa thang máy sắp đóng, nhưng lại bị Trương Triệt Nhất đáng sợ thô bạo đẩy ra, bị mạnh mẽ vặn bung từng tấc một, khuôn mặt tuấn tú xanh mét kia, lại lần nữa đánh vào mắt của cô.
“Cô trốn không thoát đâu.” Hắn hung tợn lườm cô, môi mỏng giơ lên, cất chân bước vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, hắn liền vung một quả đấm, dễ dàng đánh vỡ thiết bị hỏa hoạn.
Thang máy không chịu nổi kiểu đối xử thô lỗ như thế, phát ra tiếng ầm vang trầm đục, sau chớp lên vài cái rất nhỏ, chính thức tuyên cáo bãi công, thuận tiện cũng cắt đứt đường chạy trốn của cô.
Bốn phía im ắng, chỉ còn lại có tiếng tim đập dồn dập của cô. Cô co rúm thân mình lại, biết rốt cuộc tránh không khỏi, lúc này mới thu nhặt chút dũng khí còn sót lại, cứng rắn ngẩng đầu lên.
“Tôi chờ ngày này đã lâu rồi.” Trương Triệt Nhất nhẹ giọng tuyên bố, hai tay chống giữ bên gáy cô, không có ý tốt đến gần. Trong lúc khẩn cấp ánh đèn màu bạc yếu ớt chiếu xuống làm nụ cười của hắn có vẻ dữ tợn hơn bình thường.
Toàn thân Thư Mi rét run, trong đầu trống rỗng, căn bản không dám tưởng tượng, người đàn ông này chuẩn bị phương thức gì trả thù cô ──
Ô ô, ông trời, ai tới cứu cô đi?!
Chương 1
Quen Trương Triệt Nhất năm ấy, Thư Mi mới chín tuổi, vừa mới vào tiểu học.
Đó là một buổi chiều mưa bay tán loạn, trời âm u, mặt trời lẩn mất không thấy bóng dáng, gió lạnh thổi vù vù, trong con đường tắt không thấy bóng người.
Nơi này gần khu vực trường học, môi trường cực kì yên tĩnh mà trang nhã, cửa lớn của mấy hộ nhà riêng sân riêng kiểu Nhật được khoá kỹ, nóc nhà ngói đen như mực, trong sân bóng cây thật sâu, rất giống mấy cảnh trong phim hoạt hình của Nhật, phảng phất thật sự sẽ có Totoro [1] ngẫu nhiên đến ló đầu ra nhìn.
[1] Nguyên bản cv là Long Miêu (龙猫) bạn tra gg trans nó cho ra phim hoạt hình Nhật Bản “Hàng xóm của tôi là Totoro”
Một chiếc xe tải vận chuyển hoa cỏ, theo đường tắt kia mà chạy nhanh, đến trước căn nhà Nhật Bản mái bằng ở hướng Nam thì dừng lại. Cửa xe mở ra, một thân ảnh nho nhỏ mang chiếc mũ màu cam nhảy phốc xuống xe.
“Cám ơn anh ạ.” Thanh âm non nớt, lễ phép chu đáo nói lời cảm ơn, còn kèm theo tiếng thở dốc.
“Có cần giúp đỡ không?”
“Không cần ạ ── em, em ── hây ya, em chuyển được ── hây ya ──” Thư Mi hít sâu một hơi, cử động cánh tay gầy nhỏ, cố gắng suy nghĩ đem cái vali to bằng da kéo ra khỏi xe vận tải, hai bím tóc dài bởi vì động tác của bé, không ngừng lắc lư sau lưng.
Cái vali da quá nặng, cho dù bé có dùng hết sức lực bú sữa, mỗi lần cũng chỉ có thể xê dịch vài cm. Bé quật cường cắn chặt hàm răng, khéo léo từ chối giúp đỡ, kiên trì một mình đem vali da mang ra, trong đầu còn hiện lên giai điệu nhạc thiếu nhi “Dô ta dô ta nhổ củ cải”.
Rốt cục, 3 phút sau, cái vali to “bịch” một tiếng rơi xuống.
“Cám ơn, cám ơn ạ.” Bé lại nói lời cảm ơn, trên khuôn mặt trẻ con trắng nõn thanh tú mỉm cười ngọt ngào, đôi lông mi dày dài cùng cánh môi hoa hồng hơi hơi mở ra, khiến người nhìn thấy lần đầu, liền thích cực kỳ.
Thanh niên ngồi trên khoang lái gật đầu, thò người ra đóng cửa xe, sửa lại mấy cành hoa cúc tươi rồi rời đi, chỉ để lại trong không khí mùi hoa nhàn nhạt.
Thư Mi trước tiên vẫy vẫy cánh tay hơi đau, rồi mới kéo cái vali da có chiều cao không khác biệt mấy so với bé đi xuyên qua một đường hàng rào tre xanh, tiêu sái đi vào sân nhà.
Nhà mái bằng cũ kĩ lại rộng lớn vô cùng, phong cách có vẻ cổ xưa mà thoải mái, trước nhà sau nhà khoảng đất lớn như vậy, trước cửa hiên chật ních các bồn hoa do phụ huynh của các học sinh đưa, sau nhà có cây tương tư với phiến lá nhỏ, bóng cây có thể che gió che mưa, còn có thể che đi ngày hè nóng bức, bức tường màu trắng trên lát ngói đen chứa đầy dây trường xuân, cảnh vật xem ra u tĩnh hợp lòng người.
Nơi này, chính là chỗ ở tạm thời của bé.
Thư Mi đứng ở ngoài cửa, cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, lại nhìn không thấy bóng dáng chuông điện. Bé bám vào khung cửa, kiễng mũi chân, duỗi thẳng cổ, kêu to vào phía trong.
“Xin chào, xin hỏi có ai không ạ?”
Không có phản ứng.
“Cô giáo Kha, cô có nhà không? Con là Thư Mi.”
Trong nhà vẫn im ắng, nghe không thấy một chút tiếng động nào.
Kì quái!
Lông mày cẩn thận nhướng lên, bé thối lui từng bước, thử kéo cánh cửa, phát hiện cửa lại không có khóa.
“Cô giáo Kha, con vào nhé!” Bé giương giọng kêu, cởi giày da, kéo vali da đi vào.
Chân nhỏ đi một đôi tất trắng, được giặt rất sạch sẽ, lại nhìn ra có chút cũ nát. Nó vốn có thể bó sát chân nhỏ, nhưng sau tính đàn hồi thay đổi, chỉ trông vào hai cọng dây chun miễn cưỡng giữ lại.
Đi không đến vài bước, đôi tất trắng nhỏ liền đi vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, một đường chạy theo gan bàn chân, làm hai bả vai bé run lên.
“A!” Thư Mi hô nhỏ một tiếng, lùi lại mấy bước, đôi mắt quay tròn, tìm kiếm đầu sỏ gây nên, phát hiện trên sàn gỗ tràn đầy nước đọng, như là vừa mới trình diễn một trận đại chiến bóng nước.
Ai nha, thế này sao được! Loại sàn gỗ này sợ nhất dính nước, bình thường khi vệ sinh, khăn lau đều phải vắt khô, sao có thể giống như vậy, vẩy nước ăn mừng hay sao mà nước khắp nơi thế này? Còn cứ để mặc như vậy, sàn sớm hay muộn cũng sẽ bị mục rữa.
Bé quyết định thật nhanh, cởi chiếc mũ nồi màu cam, lấy dây chun ra buộc lại mái tóc dài cho gọn, tiếp theo liền thịch thịch thịch vọt vào phòng bếp, thuần thục tìm ra khăn sạch, quỳ rạp trên mặt sàn thu dọn hậu quả.
Một lát sau, phòng ngủ phía cuối hành lang truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
“A, sắp 1 rưỡi rồi! Cút ngay cút ngay.” Giọng nữ mềm mại quát, ngay sau đó chính là tiếng đàn ông kêu rên, cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất, giống như có người bị hung hăng đá xuống giường.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ở trong phòng ngủ loạn vòng.
“Váy của em đâu? Có phải bị anh đè hay không? Này, đừng nằm bất động trên đất nữa, mau đứng lên chuẩn bị, chúng ta và cục xã hội đã đồng ý hẹn, 3 giờ phải đi đón người.”
“Quyên, thời gian còn dư dả.”
Cửa phòng mở ra, người phụ nữ mặt đỏ bừng đi ra, vội vàng cài cúc áo.
“Ga trải giường còn chưa trải, sàn còn chưa lau khô, ngay cả hoa baby mới mua còn để trong hộp. Trời ạ, sao em làm xong kịp được?”
Người đàn ông trung niên cũng bước ra cửa phòng, lười biếng mặc lên chiếc quần dài, một bên thấp giọng cười khẽ.
“Coi như có đủ thời gian, anh cũng không trông cậy vào em có thể làm xong mọi chuyện.”
Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn chồng một cái, tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa, nhưng mĩ mạo vẫn như cũ, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của một phụ nữ trưởng thành.
“Đều do anh, quấy em cả buổi, nếu muộn, để Thư Mi đợi lâu, vậy ──”
“Cô giáo Kha.” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu từ phía sau ghế sô pha truyền đến, còn kèm theo tiếng thở dốc.
Một nam một nữ đồng thời ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy sau sô pha có một cái đầu nhỏ, đôi mắt đen to chớp chớp, cái tay nhỏ của bé còn đang cầm khăn lau, chậm rãi tiêu sái đi ra.
“Đừng lo lắng, con đã đến đây.” Bé mỉm cười, lau mồ hôi trên trán.
Kha Tú Quyên hô nhỏ một tiếng, vội vàng trốn phía sau chồng, chỉ hé ra khuôn mặt đỏ bừng, hai tay còn thu trên cổ áo.
“Á, Thư Mi, con, sao con tự mình đến đây?” Cô thấp thỏm không yên, cúi đầu kiểm tra dung nhan, chỉ sợ quần áo không chỉnh tề, khiến cô gái nhỏ đoán ra, vợ chồng bọn họ vừa rồi tránh ở trong phòng làm chút “Việc” gì đó ──
“Có vị Hướng tiên sinh đưa hoa đến trong cục, chị xã công nói, anh ấy vừa vặn ở gần đây, nhờ anh ấy tiện đường đưa con tới, các người đỡ phải đi một chuyến.” Bé nhu thuận báo cáo, bởi vì trong lúc vô tình gặp được hình ảnh vợ chồng thân mật, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.
“Không xong, mẹ còn chưa thu dọn tốt!” Kha Tú Quyên ảo não nói, mới cúi đầu, không ngờ phát hiện tấm ván gỗ lúc đầu vốn ẩm ướt, lúc này đã được chà lau sáng bóng.
“Sàn phòng khách là con lau?”Cô hỏi.
“Vâng, ngay cả hành lang con cũng lau xong rồi.” Đầu nhỏ nhẹ cúi xuống, cái tay nhỏ còn đem khăn gấp gọn gàng, nước đọng trong thùng.
“Xin hỏi, còn có chỗ nào cần thu dọn lại ạ?”
Trương Chấn nhướng mày, đánh giá sàn nhà không nhiễm chút bụi.
“Quyên, năng lực làm việc nhà của em, không bằng một cô bé 9 tuổi.” Hắn nói ra cảm nghĩ, đổi lấy một đá của vợ yêu.
Xác định cúc áo đã cài chỉnh tề, váy cũng đã được kéo khóa, Kha Tú Quyên mới từ sau lưng chồng đi ra.
“Không vội, mau để khăn lau xuống.”
“Không sao ạ, là thói quen của con.” Bé cong môi mỉm cười, để thùng nước sang bên trái, nhìn về phía bên phải, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Bé trời sinh rất đáng thương, mới sinh ra không lâu, ba mẹ liền bị tai nạn xe cộ mà mất, từ đó về sau bé bắt đầu kiếp sống của một quả bóng cao su, bị đá tới đá lui ở nhờ nhà thân thích.
Ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể phụ thuộc sống qua ngày, tuổi bé còn quá nhỏ, không có nửa điểm hiệu quả và lợi ích về kinh tế, chỉ có lãng phí lương thực và tiền của, thân thích không nỡ mất tiền, vì bù lại tổn thất, ngược lại ép bé phải lao động, vài năm qua, lại khiến bé tôi luyện ra một thân công phu tốt, hễ là giặt quần áo, nấu cơm, vệ sinh quét tước, mọi thứ đều không làm khó được bé.
Không lâu sau, trong nhà thân thích, có thằng con trai chơi bời lêu lổng gặp phải rắc rối, bị người mật báo buôn lậu thuốc phiện, sau đó bị cảnh sát truy nã, nhân viên xã công tìm tới cửa, lại phát hiện ba mẹ nuôi của bé đã cao chạy xa bay, trốn biệt không thấy bóng dáng, bỏ lại đứa bé gái là bé, ở nhà tự sinh tự diệt.
Người giám hộ thứ nhất, người giám hộ thứ hai hoàn toàn chạy trốn không thấy bóng, Thư Mi còn nghĩ rằng, lần này khẳng định sẽ bị đưa vào trại mồ côi. Không nghĩ tới, cô giáo Kha Tú Quyên giúp đỡ, còn chủ động với cục xã hội, xin tòa án quyết định, phải trở thành gia đình nuôi bé.
Người nhà họ Trương đơn thuần, chỉ có một chồng một vợ một con. Vợ chồng đều đảm nhiệm giáo chức, mấy năm qua chỉ giáo dục anh tài, dạy không biết mệt, người dân trên trấn chỉ cần nhắc tới nhà họ Trương, ai cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Xã công tới chơi hỏi qua vài lần, vô cùng vừa lòng, xác nhận gia đình này thật sự có đầy đủ tình yêu cùng kiên nhẫn. Kết quả, quan toà quyết định, Thư Mi nhỏ bé đáng thương không nhà để về, biến hóa nhanh chóng, trở thành thành viên mới của nhà họ Trương. Từ hôm nay trở đi, chỗ này chính là nơi che gió tránh mưa của bé.
Nhìn cánh tay gầy nhỏ, miễn cưỡng để trong thùng nước, còn cẩn thận lau đông chùi tây mọi nơi, rất bận rộn, Tú Quyên nhịn không được một trận đau lòng.
“Ngừng lại đi, tới bên này xem đã, nhìn xem chúng ta chuẩn bị phòng cho con.” Cô dắt tay cô gái nhỏ, đi vào trong phòng, còn vội ném cho chồng một ánh mắt, ám chỉ hắn nhanh chóng đem khăn lau, thùng nước cất đi.
“A, cô giáo Kha, con ──”
“Về sau đều là người một nhà, đừng một cô giáo hai cô giáo nữa, con ấy à, cần phải sửa lại nhanh chút, mẹ nghe không quen đâu.” Tú Quyên vươn ngón trỏ lắc lắc, mở cửa phòng.
“Đến đây, về sau nơi này chính là phòng của con.”
Thư Mi đứng ở cửa, mắt nhỏ thoáng chốc trợn tròn.
Phòng bố trí đơn giản nhưng ấm áp, bàn, giường bằng gỗ, tỏa ra hương gỗ thoang thoảng. Đệm phía trên được trải ga vải màu hồng phấn, trang trí đầy họa tiết con mèo, một con gấu Teddy to ngồi ngay ngắn ở đầu giường, chờ chủ nhân mới đi vào.
Tâm ý hoan nghênh bé của người nhà này, rõ ràng đối lập mạnh mẽ với ba mẹ nuôi ác độc của bé.
Cảm giác ấm áp cảm động đột nhiên trào dâng, bé ôm lấy con gấu Teddy mềm mại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, gần như muốn khóc ──
Phanh!
Cửa bị người đóng sầm thật mạnh, các gian phòng như vừa bị chấn động, tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo đó là tiếng bóng rổ bình bịch.
Nha, là anh ấy sao? Thật là anh ấy sao?
Tim Thư Mi đập nhanh, hai mắt sáng lên, khẩn cấp ôm chặt gấu Teddy vào lòng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bởi vì căng thẳng mà hồng bóng lên.
“Cái thằng không biết lễ phép này, mắng nó mấy trăm lần rồi, vào nhà vẫn dùng chân đá cửa!” Tú Quyên không phát hiện ra biểu tình khác thường của cô gái nhỏ, chau mày xoay người, đi đến phòng khách, chuẩn bị trách mắng đứa con thô lỗ.
Thư Mi cũng vội vàng ném gấu bông, ba bước thành hai hướng ra bên ngoài, bộ dáng nhảy nhót kia, quả thực như dân đói muốn lao vào bữa tiệc Noel lớn.
Một thanh niên tay dài chân dài bước vào trong phòng, đôi giầy thể thao thật to, bị cậu tùy ý đá vào góc tường, bóng rổ thì xoay tròn trên đầu ngón tay.
Trên khuôn mặt đẹp trai, tràn đầy ngạo nghễ ngông cuồng, mái tóc đen hơi ẩm ướt, không biết là do mắc mưa hay là mồ hôi sau khi vận động ──
Đúng là Trương Triệt Nhất!
Bé hưng phấn đến chân như nhũn ra, nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt nhỏ luyến tiếc không dám chớp dù chỉ một chút.
Trương Triệt Nhất này, là một nhân vật làm mưa làm gió ở trên trấn nhỏ.
Cậu chẳng những có thành tích nổi trội xuất sắc, còn là đội trưởng đội bóng rổ trung học hiện nay, chuyên đánh tiên phong, người cao to lớn, kĩ thuật chơi bóng hạng nhất, khi thi đấu trên sân bóng, mị lực bức người cùng đẹp trai đến không ai đỡ nổi. Ở lân cận, các thiếu nữ trung học, líu ríu thảo luận đủ loại về cậu, phàm là ngày sinh tháng đẻ, chòm sao nhóm máu, thậm chí ngay cả nhãn hiệu quần lót cậu mặc, đều là thông tin bí mật các thiếu nữ khao khát biết đến.
Nhưng, cậu tuy rằng anh tuấn mê người, tính tình lại làm cho người ta không dám khen tặng. Theo như lời đồn, khuôn mặt tuấn tú kia, chỉ lộ ra nụ cười, là khi đối thủ bị đau đớn hoặc khi huấn luyện viên của đối phương ôm đầu khóc thét.
“Sao về sớm vậy?” Trương Chấn ngồi ở trên sô pha, lật xem báo.
“Có một thầy giáo dạy toán muốn đổi mới hoàn toàn lớp phụ đạo khóa sau, cho nên được về sớm.” Cậu nhún nhún vai, cầm vạt áo chơi bóng lau mồ hôi trên mặt.
Một cái khăn mặt ném tới.
“Có khăn mặt con không dùng, cứ thích dùng áo lau mặt, con ngại quần áo chơi bóng chưa đủ bẩn sao?” Tú Quyên lải nhải.
“Sao ba mẹ còn chưa đi đón người?” Cậu đem khăn mặt được ném tới, tùy ý để ở trên vai, đối với những lời dạy bảo của mẹ già ngoảnh mặt làm ngơ.
“Không cần.” Tú Quyên quay đầu, hướng cô bé ở cửa hành lang đối diện ngoắc tay. “Lại đây. Ngoan, đừng bị khuôn mặt thối của nó hù dọa, mẹ cam đoan thằng bé sẽ không cắn người.”
Cậu đảo tầm mắt qua, chuẩn xác giống như chim ưng lợi hại. Thư Mi cố lấy dũng khí, tay nhỏ bé nắm chặt váy, chống đỡ đôi chân như muốn nhũn ra, chậm rãi tiêu sái tiến lên.
Bé trước hít sâu mấy hơi, ngưng tụ dũng khí, rồi mới thẹn thùng ngẩng lên, ngóng nhìn thanh niên trước mắt. Ánh mắt kia không phải sùng bái, không phải ái mộ, lại nhiệt tình mênh mông, kích động vô cùng, chỉ có hơn chứ không kém.
A, đúng vậy đúng vậy, chính là khuôn mặt đẹp trai này, khiến cho bé hưng phấn mấy ngày mấy đêm không ngủ được!
Nghĩ đến những ngày sau này, được ở chung một mái nhà với Trương Triệt Nhất, Thư Mi nằm mơ mấy ngày đều cười ra tiếng.
Trương Triệt Nhất ngồi xuống trên sô pha, nheo ánh mắt lại, mặt không chút thay đổi nhìn bé, sau một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Trong tủ lạnh còn có gì ăn không?”
“Có, giữa trưa còn nửa nồi thịt bò nạm.” Tú Quyên trả lời.
“Sao, con lại đói bụng hả?” Mới vài giờ trước, thằng bé mới ăn xong ba bát cơm trắng đó! Cô bắt đầu hoài nghi, có phải con trai ở tuổi này, đều có cái bụng không đáy hay không.
Cậu lắc đầu, tiến lên vài bước, một tay xách cái vật thể nhỏ bé kia, nâng lên trước mắt.
Đứa bé gái này, ngọt ngào giống như viên mứt hoa quả sáng long lanh, bất luận kẻ nào nhìn vào đôi mắt to vô tội kia, liền phát sinh ý muốn bảo vệ khó có thể khắc chế. Khuôn mặt trắng nõn, hình dáng tinh tế, đáng yêu khiến cho lòng người như nhũn ra, ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng trên tay thì sợ rớt.
Nhưng, trọng lượng nhẹ như lông tơ kia, khiến cho Trương Triệt Nhất không chút vui vẻ nhướng mày.
“Nhanh đi làm cái gì cho con bé ăn, nó xem chừng đói bụng đến không đứng được nữa.” Cậu hoài nghi người chăm sóc trước kia của bé, có phải chưa từng cho bé ăn cơm hay không. Nhìn ánh mắt của cô nhóc này, quả thực như con thú hoang nhỏ thấy thịt tươi, thèm ăn sắp chảy nước miếng.
Bộ dáng thèm ăn của mình bị người khác nói ra, bé vội vàng cúi thấp đầu, khắc chế không để cậu nhìn ra biểu tình “đói khát”.
Không nên không nên, bé phải khắc chế một chút, trăm ngàn không thể lộ ra dấu vết!
Nếu để cho bất luận kẻ nào nhìn ra cái ý đồ không thuần khiết bé giấu ở trong lòng kia, lúc đó đừng nói là được ở cùng Trương Triệt Nhất, nói không chừng còn thành “hàng trả lại” tội nghiệp, bị trả về cục xã hội.
Nhưng mà, nói trở về, lúc cậu nhắc đến từ “đói”, bé mới phát hiện, bản thân thật sự rất đói bụng.
Từ sáng đến giờ, bé tựa như con quay làm đông làm tây, lúc thì thu thập hành lý, lúc thì cùng mấy chị trong nhóm xã công ôm tạm biệt, căn bản không có thời gian ăn cơm, lúc này trong bụng trống trơn!
Ùng ục ── ùng ục ──
Âm thanh vang dội rõ ràng, thay thế câu trả lời.
Tú Quyên tự trách muốn đi nhảy lầu.
“Trời ạ, mẹ vậy mà lại quên không hỏi con đã ăn cơm chưa!” Để bù lại, cô vọt ngay vào phòng bếp, ba chân bốn cẳng mở tủ lạnh lấy nồi ra, đặt lên bếp gas. “A, nóng quá!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trương Chấn thở dài một hơi, bỏ báo xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp giúp, chỉ sợ lát nữa đồ ăn còn chưa có trên bàn, phòng bếp đã bị vợ thiêu mất.
Phòng khách to như vậy, giờ chỉ còn hai người.
“Cái kia ── anh, anh trai ──” Bé nhỏ giọng kêu, nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, chân nhỏ vung loạn. “Có thể cho em xuống dưới không?” Nếu “đo cân nặng” xong rồi, cậu có thể buông tay thả người chứ? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Bé cũng không phải thịt khô, không cần treo ở giữa không trung để hong a!
Trương Triệt Nhất đi qua, bàn tay to buông ra, đặt bé xuống sàn, xoay người ngồi trở lại sô pha, không phát hiện ánh mắt xinh đẹp kia, chính là đang lén lút nhìn cậu.
Oa, không chỉ có gương mặt anh tuấn đẹp trai, ngay cả dáng người cũng rất đáng nhìn nha!
Thân hình thon gầy ngồi dựa vào ghế sô pha, chân dài giao ở mắt cá chân (kiểu duỗi thẳng chân bắt chéo qua), tư thái xem ra thong dong thanh thản. Cho dù gió lạnh mùa đông vù vù thổi, cũng chỉ mặc cái áo chơi bóng không tay, cánh tay trần rắn chắc để trong không khí lạnh như băng, xem ra gầy gò mà mạnh mẽ, có thể làm cho con gái thèm nhỏ dãi ──
A, không xong, nước miếng lại sắp nhỏ xuống!
Thư Mi hít sâu một hơi, vội vàng chuyển tầm mắt, tránh đi dụ hoặc to lớn kia. Tiếp theo, bé bước đôi chân nhỏ, thịch thịch thịch chạy đến chỗ để hành lý, trước đem cái vali thật cẩn thận đẩy ngã, rồi kéo khóa, tay nhỏ ở bên trong sờ soạng một lúc, rốt cục mang ra một cái máy ảnh thời cũ cồng kềnh.
“Anh trai.” Bé rụt rè kêu.
“Hử?” Cậu nhíu mày, cảm thấy danh hiệu này, có chút dễ nghe.
Tuy nói cậu mang tiếng ác thiếu niên bất lương bên ngoài, làm không ít người đau đầu, khi nghe danh cậu, hai chân như nhũn ra. Nhưng, khi ở nhà, cái tính tình thô lỗ tối tăm kia, thế nhưng lại biến mất, con ngươi đen lợi hại cũng không làm người ta hoảng sợ nữa.
“Đây là cái máy chụp ảnh ba để lại cho em.” Bé cố hết sức khiêng máy chụp ảnh, đi đến sô pha, khát vọng vô hạn nhìn cậu. “Xin hỏi, anh, anh có đồng ý cho em chụp một chút được không?” Cậu thân cao hơn người, cho dù là ngồi, xem ra ở trong mắt bé, vẫn cao lớn như ngọn núi.
“Anh không thích chụp ảnh.” Cậu từ trên cao nhìn xuống, liếc bé một cái.
“Nha ──” Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, uể oải như là đến ngày tận thế.
Cảm giác tội lỗi ác cảm trong thoáng chốc nảy lên trong lòng, Trương Triệt Nhất nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng thương đang chực khóc, cảm thấy chính mình như vừa đạp một con thú nhỏ đáng thương.
Sau một lúc lâu sau, cậu rủa nhỏ một tiếng, không tình nguyện mở miệng.
“Em thích chụp ảnh?”
Nha nha, có hi vọng !
“Thích.” Thư Mi thình thịch chạy đến, vẻ mặt ai oán biến mất, cái đầu nhỏ dùng sức gật vài cái, hai mắt trong suốt lóe sáng như chòm sao phía chân trời.
Ánh mắt và vẻ mặt như vậy, cho dù là người có ý chí sắt đá, cũng không thể nào cự tuyệt.
Trương Triệt Nhất không nói một lời, yên lặng xem xét bé, sắt xưa nay không muốn thành kính, dưới đôi mắt nhỏ cầu xin kia, lại giống núi băng gặp gỡ mặt trời, từng giọt từng giọt hòa tan.
“Quên đi, em chụp đi!” Cậu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, khó có lúc phá giới. Chính là, khuôn mặt tuấn tú đen lại, khó coi không giống như chuẩn bị chụp ảnh, ngược lại giống như sắp chịu khổ hình.
Thư Mi hoan hô một tiếng, nếu không phải lần đầu gặp mặt còn có chút mới lạ, có khi bé đã đi đến dâng tặng vài nụ hôn cảm kích.
Tiếng chụp máy ảnh liên tiếp vang lên, tia chớp láo liên không ngừng, bé nắm chắc cơ hội, nhìn xuyên qua màn ảnh bắt giữ thần thái cứng ngắc có chút không được tự nhiên của Trương Triệt Nhất, trong lòng lại liên tục tán thưởng, trai đẹp trước mắt thật sự là kiệt tác của trời.
Trên sô pha người mẫu đẹp trai bất động như núi, đôi mắt đen sắc bén, lạnh lùng nhìn màn ảnh, đừng nói là mỉm cười, hoặc là bày ra cái tư thế gì, cậu chỉ là ngồi một chỗ, cho phép bé chụp ảnh, cũng đã là trời cao ban ân. Bé tự động tự phát, giống ong mật bay vòng vòng, theo từng góc độ lấy cảnh, cao thấp trái phải mãnh liệt chụp, không buông tha bất kì pha trân quý nào.
Thẳng đến khi dùng hết phim, Thư Mi mới lưu luyến dừng tay, vẻ mặt hạnh phúc vuốt ve máy chụp ảnh, phảng phất đó là vật báu vô giá.
Ai, thích muốn chết! Bé khẳng định là người duy nhất trong trấn có thể chụp ảnh cậu, lại không bị cậu thét đến quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ ngoan ngoãn giao ra ảnh chụp. A, bé nên mau chóng đem ảnh đi rửa, sau đó ── sau đó ──
“Thư Mi, đồ ăn đã nóng rồi!” Trong phòng bếp truyền đến kêu to.
Bé giương giọng đáp lại, rồi quay đầu ngọt ngào cười.
“Anh trai, cám ơn anh.”
Trương Triệt Nhất lạnh lùng gật gật đầu, một tay tùy ý chụp bóng rổ, con ngươi đen lộ ra chút ánh sáng. Tia sáng kia, làm dịu đi dáng vẻ nghiêm túc của hắn, các thiếu nữ điên cuồng vì cậu, nếu may mắn có thể thấy được vẻ mặt này, khẳng định ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng bay đi.
Khuôn mặt Thư Mi đỏ lên, không dám ở lâu, vội vàng ôm máy chụp ảnh, đi đến bàn ăn toả hương, bổ sung cho cái bụng đang trống rỗng.
Phía sau quả bóng rổ không ngừng đập xuống mặt đất, tiết tấu bình bịch, bình bịch, cực kỳ giống trái tim đang đập vì hưng phấn và sung sướng của bé.
***
Bốn giờ chiều, cửa trường trung học vô cùng náo nhiệt, đám đông học sinh chấm dứt một ngày học tập, đạp hoàng hôn trở về.
Lúc này, Thư Mi lưng đeo cặp sách, bê túi giấy, bước từng bước tới cổng trường. Trên vai cùng tay đều đảm nhiệm hết sức nặng nề, bé cố hết sức đi, được vài bước phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ còn thiếu không sử dụng tứ chi quỳ xuống mà bò.
Rốt cục, khi đám đông tan hết, lúc đội duy trì trật tự cũng chuẩn bị kết thúc công việc, bé rốt cục thở hổn hển tới điểm kết thúc, đứng dưới bóng râm ở cổng trường, ôm túi giấy thở liên tục.
Loại lao động này cũng không phải lần đầu tiên làm, sống nhờ nhà họ Trương hơn hai tháng qua, chỉ cần có cơ hội, bé liền dồn sức chạy đến trường trung học.
Có lẽ làm bóng cao su đã lâu, cũng có lẽ do nhà họ Trương quả thực cung cấp môi trường đặc biệt tốt, bé không có chút nào không thích ứng được, dễ dàng trở thành thành viên của nhà họ Trương, không những có thể chia sẻ việc nhà, đối với cuộc sống hằng ngày của Trương Triệt Nhất, lại phá lệ dụng tâm chăm sóc.
Mỗi ngày, Thư Mi tan học trở về, sẽ tự động tự phát vì cậu giặt quần áo, vì cậu làm cơm hộp, còn vì cậu thu dọn phòng.
Vợ chồng nhà họ Trương lúc đầu chỉ nghĩ, bé làm là vì cám ơn, muốn cung cấp phục vụ lao động miễn phí, sau lại phát hiện, bé làm thật không biết mệt. Dù có khuyên cũng không nghe, bọn họ chỉ có thể nhượng bộ, nhận cái ham mê “thần bí” này của bé.
Không ai biết, Thư Mi một chút cũng không cảm thấy vất vả, trong những hành vi đó, bé có được “Thu hoạch”, vượt quá tưởng tượng của mọi người ──
Suy nghĩ lại, một cái tay nhỏ chậm rãi sờ soạng trong túi sách, lặng lẽ xốc lên một góc. Bé cắn môi, ngắm nhìn đủ loại “hàng hóa” bên trong, lập tức tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), nháy mắt đã quên hết mệt nhọc, mắt lại cười ngọt ngào cong lại thành hai mảnh trăng rằm ──
Đang lúc Thư Mi lui ở góc cười trộm, một thành viên của đội bóng dừng xe từ trong đi ra, phát hiện ra bé, lập tức nhiệt tình đến gần.
“Hi, Tiểu Mi, sao em lại tới nữa?” Thanh âm sang sảng vang lên trên đầu bé, mặc áo chơi bóng số 7 - Hướng Cương, thân mật mỉm cười với bé.
Bé hoảng sợ, vội vàng đậy nắp túi sách.
“Hi, hi ──” Bé thấp thỏm không yên, một tay còn đè túi sách, chỉ sợ bị người khác phát hiện, bên trong có gì khác. “Em mang áo chơi bóng đến cho anh trai.” Bé trấn định cong môi mỉm cười, may mắn bản thân phản ứng rất nhanh, nếu bị phát hiện trong túi có gì, bé khẳng định không xong đâu.
Vài thanh niên cao lớn lục tục xúm lại đây, mặc áo số 5, mang kính mắt viền vàng, xem ra tư văn nhã nhặn, vừa mở miệng thì lại nói móc.
“Ngay cả một cô bé cậu cũng không buông tha?”
“Tớ cũng không có ý đồ nhúng chàm mầm non quốc gia.”
“Tớ biết, cái cậu muốn nhúng chàm, ở trong nhà tớ kìa.”
Mọi người cậu một lời tôi một câu, ở trên đầu Thư Mi hàn huyên. Những người này đều là thành viên đội bóng rổ, là anh em kết nghĩa của Trương Triệt Nhất, vài người trong đó bé nhìn rất là quen mắt, lại vĩnh viễn không nhớ được tên của bọn họ.
Thứ nhất, khi Trương Triệt Nhất về nhà, rất ít đề cập tình hình ở trường; Thứ hai, thành viên đội bóng này, ở trong mắt bé xem ra, đồng dạng gầy yếu, đồng dạng anh tuấn, khác biệt chỉ là ở chỗ khí chất lạnh lùng hoặc nhiệt tình, bé chỉ có thể miễn cưỡng dùng số trên áo để nhận biết, nếu bỏ áo chơi bóng, bé khẳng định sẽ không nhận ra được ai với ai ──
Một quả bóng đột nhiên phóng tới.
“Cách xa con bé một chút.” Trương Triệt Nhất cất bước đi tới, trên người còn mặc đồng phục, con ngươi đen nhìn phía vật thể nhỏ bé trong đám người. “Sao lại là em?” Cậu nhíu mày.
“Ba mẹ đều bận việc, cho nên em tự đến đây đem áo cho anh.” Bé cung kính nói, hai tay cầm túi đưa lên, giống cô hầu nhỏ hầu hạ thiếu gia.
Kỳ thật, cho dù là vợ chồng nhà họ Trương có rảnh, bé cũng sẽ cố gắng tranh thủ, nắm chắc cơ hội tiếp cận Trương Triệt Nhất, đuổi theo đảo quanh phía sau cậu.
“Này, đội trưởng, vì sao cậu luôn không mang theo quần áo chơi bóng, còn cố tình muốn phiền toái Tiểu Mi đưa riêng tới?” Mắt thấy đội trưởng đang có phúc mà không biết hưởng, có người nhịn không được bênh vực lẽ phải.
Chậc chậc, có em gái đáng yêu như vậy, mỗi khi có trận giao đấu hữu nghị thì ngày đó sẽ không ngại vất vả đưa áo đến, đội trưởng không những không biết quý trọng lại còn hé ra cái mặt lạnh!
Trương Triệt Nhất còn chưa mở miệng, Thư Mi đã gấp gáp nói.
“Không phiền toái, em rất nguyện ý thay anh trai ──” Bé vội vàng giải thích, nhưng nói còn chưa nói xong, mặt nhỏ liền biến thành quả táo đỏ.
Mọi người xem liếc mắt một cái, trong lòng tất cả đều biết rõ ràng, mị lực của đội trưởng vô hạn, chẳng những làm cho phần đông tâm hồn thiếu nữ u mê, liền ngay cả đứa bé gái nhỏ chín tuổi này, cũng bị cậu mê cho thần hồn điên đảo, còn tự nguyện làm nữ giúp việc.
Trương Triệt Nhất tiếp nhận túi giấy, lấy ra cái áo chơi bóng bên trong, nhìn thấy áo mới tinh, mày kiếm lại nhướng lên.
“Sao lại mới? Bộ cũ kia đâu?”
“A, bộ kia, bộ kia ──” Bé ấp a ấp úng trả lời, cái đầu nhỏ càng cúi càng thấp.
“Cũng bị gió thổi?”
Dạo này không biết cơn gió quỷ quái nào, không thổi bay áo cậu không thấy bóng, thì chính là thổi rơi xuống mương. Khi cậu tan học về nhà, là lại trông thấy bộ quẩn áo mới tinh, cùng vẻ mặt áy náy của Thư Mi.
Cô nhóc sợ hãi gật đầu.
“Ngày đó gió rất lớn, quần áo trên sào đều bị thổi vào khe nước. Tuy rằng em lấy lại được vài bộ, nhưng vải đều bị thấm nước bùn, căn bản tẩy không sạch được.” Bé hít hít cái mũi, vẻ mặt tự trách. “Anh, anh trai, xin anh đừng tức giận, em đã lấy tiền tiêu vặt thay anh mua một ít quần áo mới. Đừng lo lắng, em sẽ không để anh phải bỏ tiền, đây là do em sai, là em ──” Càng nói càng thương tâm, môi đỏ mọng mím lại, đầu nhỏ vùi vào hai tay, bắt đầu khóc nức nở.
Nước mắt còn chưa trào ra, một đoàn thành viên đội bóng liền tiến đến, muốn an ủi bé, đôi tay dài rộng vỗ nhẹ lên đầu.
“A, đừng khóc đừng khóc.”
“Không phải lỗi của em!”
“Đúng vậy đúng vậy, chẳng qua là vài bộ quần áo cũ, không sớm hay muộn cũng phải bỏ thôi?”
“Này, khăn giấy! Ai mang khăn giấy lại đây đi?”
Mười mấy thanh niên cao lớn, vì em gái đáng yêu mà rối loạn tay chân, vì bé mà kiếm khăn giấy, dỗ dành, chỉ cầu bé có thể nín khóc mà mỉm cười. Đừng nói là làm cho bé rơi nước mắt, chỉ cần mày liễu của bé vừa nhíu, ngực mọi người giống như bị nhéo cho một phát, thương yêu vô cùng.
Trái với vẻ khẩn trương của mọi người, Trương Triệt Nhất lại thờ ơ lạnh nhạt, không có gia nhập đại đội an ủi, đứng một bên không hé răng, tầm mắt lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt đong đầy nước mắt, không buông tha dù chỉ là biểu tình rất nhỏ.
Lăng Vân khoanh tay, mỉm cười nhìn đội trưởng. Có lẽ là trong nhà cũng có em gái, đối với nước mắt của con gái, cậu ta đã sớm miễn dịch.
“Cậu thật sự nổi giận?”
“Không có.”
“Nếu không có, vì sao sắc mặt còn khó coi như vậy?” Cậu ta tò mò hỏi, trong mắt hiện lên mỉm cười.
Con ngươi đen đảo qua, nhìn bạn tốt một cái. Tiếp theo, cậu trầm mặc đưa tay lấy ra hộp cơm bằng sắt trong tùi.
“A, con bé còn thay cậu làm cơm hộp a!” Lăng Vân tán thưởng nói, thuận tay đem nắp hộp mở ra. “Mới có 2 tháng ngắn ngủi, nó đã biết rõ sở thích của cậu, còn đặc biệt chú ý tới sức khỏe của cậu, đem những đồ không ăn được loại bỏ.”
Thức ăn được sắp xếp tỉ mỉ, lại không làm Trương Triệt Nhất cảm động, ngược lại làm mày kiếm nhíu lại càng chặt.
“Cái này cũng là mới.” Cậu đưa xuống kết luận, tầm mắt sắc bén, chặt chẽ khóa trụ khuôn mặt đáng yêu vô tội, sâu trong con ngươi đen, lặng lẽ hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Hơn hai tháng qua, phàm là quần áo, giày chơi bóng, sách giáo khoa, khăn mặt hoặc là cốc súc miệng, chỉ cần là thứ cậu đã chạm qua, đều như bị nguyền rủa, tất cả nhanh chóng đổi cũ thành mới.
Đáng nghi hơn, chỉ cần cậu mở miệng truy vấn, Thư Mi liền mang ra các loại cớ kỳ quái lạ lùng, mượn cớ tùm lum mà nói cậu, hoặc là tự trách khóc nức nở, cuối cùng lại thay bằng thứ mới tinh.
Nhưng, cùng một chiêu dùng đã lâu, luôn lộ ra dấu vết, huống chi Trương Triệt Nhất nhạy bén như sói, chi tiết gì đều khó thoát khỏi hai mắt cậu, muốn lừa gạt cậu là không có khả năng.
Sau khi nổi lên khả nghi, cậu thay đổi dung túng, bình tĩnh thờ ơ theo sát, dần dần phát hiện, xem ra khuôn mặt vô tội nhỏ nhắn kia, khi mọi người không chú ý, liền hiện lên ý cười tinh nghịch giả dối.
Lăng Vân nhướn mày.
“A, thú vị như thế, cơn gió quái quỷ kia không phải cũng thổi luôn hộp cơm của cậu đi?” Cậu ta mỉm cười hỏi, cũng phát giác không thích hợp. “Những thứ kia bị con bé giấu nơi nào?”
“Tớ sẽ điều tra ra.” Trương Triệt Nhất nói thực bình thản, ánh mắt lại lạnh lẽo dọa người.
“Cậu sẽ phạt con bé?”
“Tùy tình huống mà định.”
Hai người ở một bên nói chuyện với nhau, mà Thư Mi thân là nhân vật chính, lại hồn nhiên không biết, vẫn dựa vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, cùng với bộ dáng lã chã chực khóc, bài trí đám thanh niên đang tràn ngập tình yêu kia.
Nhìn sắc mặt Trương Triệt Nhất càng lúc càng khó coi, ánh mắt càng lúc càng hung ác nham hiểm, Lăng Vân ở trong lòng lắc đầu, ánh mắt nhìn phía Thư Mi, cũng tràn ngập đồng tình.
A, xem ra cô nhóc này phải chịu phạt nặng rồi!
Trên đường cái ở trung tâm khu phố phồn hoa, một tòa cao ốc màu lam cao chót vót.
Giá xây dựng cao ốc kinh người, bên trong trang hoàng tráng lệ, có thể thuê chỗ này, đều là những xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy trong ngoài nước. Đá cẩm thạch màu đen lót ở tường ngoài thang máy, biểu thị các tầng tương ứng của các công ty. Trong đó, “Phúc Nhĩ Ma Sa” chiếm hết ba tầng.
Đinh!
Thang máy dừng lại ở tầng 9, hai bên cửa thang máy mở ra.
Đế giày dày cũ bước ra khỏi thang máy, cô tiếp tân vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp nói ra miệng, người tới đã ngang ngược xông vào.
Trong phòng làm việc vô cùng bận rộn, hắn lại nhìn như không thấy, đi đến trước phòng họp, tự đẩy cửa ra.
Cửa gỗ đánh lên vách tường, phát ra tiếng ầm ầm. Hội nghị bị gián đoạn, tiếng nói dễ nghe lay động trong phòng bỗng dưng ngừng lại, tất cả mọi người quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Đó là một người đàn ông cao lớn.
Hắn đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn mọi người, thân hình to lớn gần như chắn hết khung cửa, trên khuôn mặt ngăm đen mang vẻ mệt mỏi nồng đậm, chẳng những quần áo tả tơi, ngay cả râu cũng không cạo sạch sẽ, dáng vẻ chật vật lỗ mãng, quả thật giống như tội phạm mới trốn ra khỏi trại.
“Cậu đến muộn.” Lăng Vân mở miệng, trên môi có nụ cười nhẹ tao nhã.
Trả lời hắn, là một tiếng hừ lạnh.
Người đàn ông cất bước đi vào, thô lỗ kéo ghế dựa, đặt mông ngồi xuống. Tiếp theo, cặp chân dài mà mạnh mẽ nhấc lên, đế giày cứ vậy mà đặt lên bàn.
Gần như lúc hắn ngồi xuống, vài vị cán bộ đột nhiên nhảy dựng lên, lăn một vòng trốn đến chỗ khác của bàn hội nghị, rúc vào một chỗ run lẩy bẩy.
Cách vài chỗ trống, Hướng Cương nhướng mày rậm, tò mò đặt câu hỏi.
“Ngoại trừ thô bạo cùng sức phá hoại, cậu có thể dùng phương pháp khác mở cửa hay không?”
“Ít nhiều lời đi, tôi phải chạy làm việc mấy ngày mấy đêm, đến bây giờ còn chưa được chợp mắt đâu.” Người đàn ông không hề thân thiện nói nhỏ, hai mắt đỏ bừng mang vẻ không kiên nhẫn, hung ác liếc. “Cái hội nghị chết tiệt này, tốt nhất thật sự đáng giá để tôi bỏ giấc ngủ, suốt đêm lái xe tới đây.”
Lăng Vân mỉm cười, trong giọng nói hơi có sự uy hiếp.
“Thực có lỗi gián đoạn phân tích của cô. Hiện tại, tất cả thành viên đều đến đông đủ, mời cô tiếp tục.” Hắn nhìn về phía trước, ngữ điệu không nhanh không chậm, lễ phép không chê vào đâu được.
Kỉ Thư Mi một mình đứng ở phía trước bàn hội nghị, chớp chớp đôi mắt to sáng, mỉm cười, ngón tay thon nhỏ lật tài liệu.
“Mời các vị xem phần tư liệu tiếp theo. Đây là tất cả hàng hóa công ty chúng tôi bán được ở các đại lý trong vòng ba năm qua.” Vẻ mặt cô tự nhiên, tiếp tục giới thiệu, một chút cũng không bị ảnh hưởng. “Về phần hàng hoá của quý công ty, chúng tôi có kế hoạch hoàn thiện khác.” Khi thanh âm dễ nghe kia vang lên lần nữa, thì lực chú ý của mọi người, toàn bộ bị cô bắt làm tù binh.
Kỉ Thư Mi tuy rằng trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, nhưng không có nghĩa lý lịch của cô lại nông cạn trái ngược (ý nói là ko phải ko có tài năng), cô chính là thương nhân đại diện ưu tú nhất những năm gần đây, từng tranh thủ đến những nơi hàng hoá bán chạy, có tình hình đột xuất gì xảy ra, cô đều có thể ứng phó tự nhiên, thành thạo.
Không cần biết là bản kế hoạch tuyệt hảo mà cô đưa ra, hay là vẻ đẹp của cô, tất cả đều làm cho người ta không thể kháng cự.
Hội nghị thuận lợi tiến hành, thẳng đến nửa giờ sau, giải thích kết thúc, cô mới đặt văn kiện xuống, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lẳng lặng nhìn mọi người xung quanh.
“Xác thực thật hấp dẫn người.” Lăng Vân lẩm nhẩm tài liệu trước mắt, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn.
Người đàn ông ngồi một mình đằng kia cũng mở miệng tán thành.
“Tôi đồng ý.” Đôi mắt đen sâu không lường được nhìn theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, chuyển qua dáng người yểu điệu ẩn dưới bộ đồ tơ tằm. Ánh mắt lộ liễu kia, mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, hoàn toàn khác với ánh nhìn chằm chằm của những kẻ lễ độ kia.
Lăng Vân cười nhẹ vài tiếng, nghe ra ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời).
“Cậu tới quá trễ, bỏ lỡ phần tự giới thiệu của Kỉ tiểu thư.” Hắn đặc biệt giới thiệu, từng chữ từng câu nói đến phá lệ thong thả mà cẩn thận. “Vị này là tiểu thư Kỉ Thư Mi, đại diện cho xí nghiệp Lam thị ở nước Mỹ, đến Đài Loan bàn bạc hợp tác công việc.”
Đôi mắt đen sẫm nheo lại, đảo qua gương mặt xinh đẹp.
“Kỉ Thư Mi?” Hắn nhẹ giọng chứng thực.
“Chào ngài.” Cô nở ra nụ cười chuyên nghiệp, đưa tài liệu tới trước mặt hắn. “Đây là bản kế hoạch của công ty chúng tôi, mời xem qua.”
Hắn không liếc mắt một cái, đôi mắt đen vẫn khóa trụ cô, tìm kiếm manh mối mà chỉ có hắn biết.
Bỗng dưng, một chút ánh sáng thắp sáng đôi con ngươi.
“Là cô.” Hắn đưa xuống kết luận, khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười quỷ dị.
“Hả?” Cô không hiểu ra sao, bị nhìn đến da đầu có chút run lên.
“Cô không nhớ tôi sao?” Hắn nhíu mày hỏi, hai tay chống lên mặt bàn trơn nhẵn, nghiêng người đi lên phía trước, đem khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mắt cô.
Gương mặt tươi cười của Thư Mi cứng đơ!
Ánh mắt kia lóe ra tức giận, quét nhìn cô giống như đùa cợt lại như kiêu căng cười lạnh, hiệu quả khiến cô nhớ lại. Cô hít một ngụm khí lạnh, hàng mi nhanh chóng buông xuống, che dấu khiếp sợ trong lòng.
Không thể nào? Là hắn? Là hắn? Thật sự là hắn?!
Lúc cô đang ngạc nhiên nghi ngờ, khuôn mắt tuấn tú kia tiếp tục tới gần hơn.
“Tôi là anh trai thân yêu nhất của cô, Trương Triệt Nhất.” Hắn khẳng khái cung cấp đáp án, ngữ điệu mềm nhẹ làm cho người ta run run, nụ cười cũng trở nên dữ tợn mà tàn khốc.
Bingo!
Đôi vai mảnh khảnh nhẹ nhàng run lên, tuy rằng đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn duy trì mỉm cười.
“Tôi không có anh trai.” Thư Mi trấn định nói. Hết sức dấu diếm sơ hở, cúi cái cổ trắng mềm yếu xuống, tránh đi tầm mắt bức người kia, còn chậm rãi thu lại tài liệu quan trọng vào cặp.
“Phải không?” Lời nói của Trương Triệt Nhất mang vẻ châm chọc, đôi mắt bắn ra ngàn tia sáng lạnh. “Vậy dù sao cô vẫn nên nhớ rõ, mười lăm năm trước từng có một kẻ, thiếu chút nữa bị cô hạ độc hại chết.”
“Trương tiên sinh, khẳng định là anh nhận sai người rồi.” Thư Mi liều chết không chịu nhận nợ, dùng động tác tao nhã khóa cặp tài liệu. “Đây là danh thiếp của tôi, mời anh cẩn thận xác nhận một chút.” Cô đưa ra danh thiếp, vô tội chớp mắt mấy cái, còn thản nhiên mỉm cười với hắn.
Nụ cười tuyệt mĩ kia, lại thật sự làm hắn có chút xao động, hắn hồ nghi nhướng mày, thu lại ánh mắt sắc bén, đảo qua danh thiếp kia ──
Có sơ hở!
Cô bắt lấy cơ hội, trong nháy mắt thừa dịp hắn để tâm, trước đem quần áo cắt vừa người, xé chiếc váy lên trên đầu gối để tiện cho việc chạy trốn. Tiếp theo, cô nắm chặt cặp tài liệu, đôi chân thon dài mở ra, chạy như điên về phía cửa.
Ai, cái gì mà buôn bán, quyền đại lý, lúc này đều bị cô quăng lên đến chín tầng mây. Ký kết gồm nhiều công việc, có thể thông qua bản sao chép đến xác nhận, chi tiết cũng có thể để cho người khác thay mặt đến đàm phán, tóm lại tình huống nguy cấp trước mắt, cô chạy thoát chết quan trọng hơn!
Cô vội vàng chạy qua văn phòng, dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của cô tiếp tân, lao thẳng tới cửa thang máy, tay run run bấm nút.
“Nhanh lên nhanh lên! Làm ơn, nhanh chút đi!” Cô thở gấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị, quả thực là một giây mà như kéo dài cả năm.
Đinh!
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô vội vàng chen vào, khẩn cấp nhấn nút đóng. Cửa dần dần đóng lại, cô mới dựa sát vách tường, run run thở ra một hơi.
Hô, thật là quá nguy hiểm! Hoàn hảo cô chạy trốn rất nhanh, vừa kịp trốn thoát, nếu không, nếu thật sự lọt vào tay Trương Triệt Nhất, cho dù không bị bóp chết tươi, cô cũng sẽ bị lột da ──
Một bàn tay to lớn đột nhiên thò vào, suýt nữa giữ chặt bả vai của cô.
“A!” Thư Mi kinh hãi khẽ hét một tiếng, té lui đến góc, còn đem cặp tài liệu làm tấm chắn che trước ngực.
Cửa thang máy sắp đóng, nhưng lại bị Trương Triệt Nhất đáng sợ thô bạo đẩy ra, bị mạnh mẽ vặn bung từng tấc một, khuôn mặt tuấn tú xanh mét kia, lại lần nữa đánh vào mắt của cô.
“Cô trốn không thoát đâu.” Hắn hung tợn lườm cô, môi mỏng giơ lên, cất chân bước vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, hắn liền vung một quả đấm, dễ dàng đánh vỡ thiết bị hỏa hoạn.
Thang máy không chịu nổi kiểu đối xử thô lỗ như thế, phát ra tiếng ầm vang trầm đục, sau chớp lên vài cái rất nhỏ, chính thức tuyên cáo bãi công, thuận tiện cũng cắt đứt đường chạy trốn của cô.
Bốn phía im ắng, chỉ còn lại có tiếng tim đập dồn dập của cô. Cô co rúm thân mình lại, biết rốt cuộc tránh không khỏi, lúc này mới thu nhặt chút dũng khí còn sót lại, cứng rắn ngẩng đầu lên.
“Tôi chờ ngày này đã lâu rồi.” Trương Triệt Nhất nhẹ giọng tuyên bố, hai tay chống giữ bên gáy cô, không có ý tốt đến gần. Trong lúc khẩn cấp ánh đèn màu bạc yếu ớt chiếu xuống làm nụ cười của hắn có vẻ dữ tợn hơn bình thường.
Toàn thân Thư Mi rét run, trong đầu trống rỗng, căn bản không dám tưởng tượng, người đàn ông này chuẩn bị phương thức gì trả thù cô ──
Ô ô, ông trời, ai tới cứu cô đi?!
Chương 1
Quen Trương Triệt Nhất năm ấy, Thư Mi mới chín tuổi, vừa mới vào tiểu học.
Đó là một buổi chiều mưa bay tán loạn, trời âm u, mặt trời lẩn mất không thấy bóng dáng, gió lạnh thổi vù vù, trong con đường tắt không thấy bóng người.
Nơi này gần khu vực trường học, môi trường cực kì yên tĩnh mà trang nhã, cửa lớn của mấy hộ nhà riêng sân riêng kiểu Nhật được khoá kỹ, nóc nhà ngói đen như mực, trong sân bóng cây thật sâu, rất giống mấy cảnh trong phim hoạt hình của Nhật, phảng phất thật sự sẽ có Totoro [1] ngẫu nhiên đến ló đầu ra nhìn.
[1] Nguyên bản cv là Long Miêu (龙猫) bạn tra gg trans nó cho ra phim hoạt hình Nhật Bản “Hàng xóm của tôi là Totoro”
Một chiếc xe tải vận chuyển hoa cỏ, theo đường tắt kia mà chạy nhanh, đến trước căn nhà Nhật Bản mái bằng ở hướng Nam thì dừng lại. Cửa xe mở ra, một thân ảnh nho nhỏ mang chiếc mũ màu cam nhảy phốc xuống xe.
“Cám ơn anh ạ.” Thanh âm non nớt, lễ phép chu đáo nói lời cảm ơn, còn kèm theo tiếng thở dốc.
“Có cần giúp đỡ không?”
“Không cần ạ ── em, em ── hây ya, em chuyển được ── hây ya ──” Thư Mi hít sâu một hơi, cử động cánh tay gầy nhỏ, cố gắng suy nghĩ đem cái vali to bằng da kéo ra khỏi xe vận tải, hai bím tóc dài bởi vì động tác của bé, không ngừng lắc lư sau lưng.
Cái vali da quá nặng, cho dù bé có dùng hết sức lực bú sữa, mỗi lần cũng chỉ có thể xê dịch vài cm. Bé quật cường cắn chặt hàm răng, khéo léo từ chối giúp đỡ, kiên trì một mình đem vali da mang ra, trong đầu còn hiện lên giai điệu nhạc thiếu nhi “Dô ta dô ta nhổ củ cải”.
Rốt cục, 3 phút sau, cái vali to “bịch” một tiếng rơi xuống.
“Cám ơn, cám ơn ạ.” Bé lại nói lời cảm ơn, trên khuôn mặt trẻ con trắng nõn thanh tú mỉm cười ngọt ngào, đôi lông mi dày dài cùng cánh môi hoa hồng hơi hơi mở ra, khiến người nhìn thấy lần đầu, liền thích cực kỳ.
Thanh niên ngồi trên khoang lái gật đầu, thò người ra đóng cửa xe, sửa lại mấy cành hoa cúc tươi rồi rời đi, chỉ để lại trong không khí mùi hoa nhàn nhạt.
Thư Mi trước tiên vẫy vẫy cánh tay hơi đau, rồi mới kéo cái vali da có chiều cao không khác biệt mấy so với bé đi xuyên qua một đường hàng rào tre xanh, tiêu sái đi vào sân nhà.
Nhà mái bằng cũ kĩ lại rộng lớn vô cùng, phong cách có vẻ cổ xưa mà thoải mái, trước nhà sau nhà khoảng đất lớn như vậy, trước cửa hiên chật ních các bồn hoa do phụ huynh của các học sinh đưa, sau nhà có cây tương tư với phiến lá nhỏ, bóng cây có thể che gió che mưa, còn có thể che đi ngày hè nóng bức, bức tường màu trắng trên lát ngói đen chứa đầy dây trường xuân, cảnh vật xem ra u tĩnh hợp lòng người.
Nơi này, chính là chỗ ở tạm thời của bé.
Thư Mi đứng ở ngoài cửa, cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, lại nhìn không thấy bóng dáng chuông điện. Bé bám vào khung cửa, kiễng mũi chân, duỗi thẳng cổ, kêu to vào phía trong.
“Xin chào, xin hỏi có ai không ạ?”
Không có phản ứng.
“Cô giáo Kha, cô có nhà không? Con là Thư Mi.”
Trong nhà vẫn im ắng, nghe không thấy một chút tiếng động nào.
Kì quái!
Lông mày cẩn thận nhướng lên, bé thối lui từng bước, thử kéo cánh cửa, phát hiện cửa lại không có khóa.
“Cô giáo Kha, con vào nhé!” Bé giương giọng kêu, cởi giày da, kéo vali da đi vào.
Chân nhỏ đi một đôi tất trắng, được giặt rất sạch sẽ, lại nhìn ra có chút cũ nát. Nó vốn có thể bó sát chân nhỏ, nhưng sau tính đàn hồi thay đổi, chỉ trông vào hai cọng dây chun miễn cưỡng giữ lại.
Đi không đến vài bước, đôi tất trắng nhỏ liền đi vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, một đường chạy theo gan bàn chân, làm hai bả vai bé run lên.
“A!” Thư Mi hô nhỏ một tiếng, lùi lại mấy bước, đôi mắt quay tròn, tìm kiếm đầu sỏ gây nên, phát hiện trên sàn gỗ tràn đầy nước đọng, như là vừa mới trình diễn một trận đại chiến bóng nước.
Ai nha, thế này sao được! Loại sàn gỗ này sợ nhất dính nước, bình thường khi vệ sinh, khăn lau đều phải vắt khô, sao có thể giống như vậy, vẩy nước ăn mừng hay sao mà nước khắp nơi thế này? Còn cứ để mặc như vậy, sàn sớm hay muộn cũng sẽ bị mục rữa.
Bé quyết định thật nhanh, cởi chiếc mũ nồi màu cam, lấy dây chun ra buộc lại mái tóc dài cho gọn, tiếp theo liền thịch thịch thịch vọt vào phòng bếp, thuần thục tìm ra khăn sạch, quỳ rạp trên mặt sàn thu dọn hậu quả.
Một lát sau, phòng ngủ phía cuối hành lang truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
“A, sắp 1 rưỡi rồi! Cút ngay cút ngay.” Giọng nữ mềm mại quát, ngay sau đó chính là tiếng đàn ông kêu rên, cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất, giống như có người bị hung hăng đá xuống giường.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ở trong phòng ngủ loạn vòng.
“Váy của em đâu? Có phải bị anh đè hay không? Này, đừng nằm bất động trên đất nữa, mau đứng lên chuẩn bị, chúng ta và cục xã hội đã đồng ý hẹn, 3 giờ phải đi đón người.”
“Quyên, thời gian còn dư dả.”
Cửa phòng mở ra, người phụ nữ mặt đỏ bừng đi ra, vội vàng cài cúc áo.
“Ga trải giường còn chưa trải, sàn còn chưa lau khô, ngay cả hoa baby mới mua còn để trong hộp. Trời ạ, sao em làm xong kịp được?”
Người đàn ông trung niên cũng bước ra cửa phòng, lười biếng mặc lên chiếc quần dài, một bên thấp giọng cười khẽ.
“Coi như có đủ thời gian, anh cũng không trông cậy vào em có thể làm xong mọi chuyện.”
Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn chồng một cái, tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa, nhưng mĩ mạo vẫn như cũ, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của một phụ nữ trưởng thành.
“Đều do anh, quấy em cả buổi, nếu muộn, để Thư Mi đợi lâu, vậy ──”
“Cô giáo Kha.” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu từ phía sau ghế sô pha truyền đến, còn kèm theo tiếng thở dốc.
Một nam một nữ đồng thời ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy sau sô pha có một cái đầu nhỏ, đôi mắt đen to chớp chớp, cái tay nhỏ của bé còn đang cầm khăn lau, chậm rãi tiêu sái đi ra.
“Đừng lo lắng, con đã đến đây.” Bé mỉm cười, lau mồ hôi trên trán.
Kha Tú Quyên hô nhỏ một tiếng, vội vàng trốn phía sau chồng, chỉ hé ra khuôn mặt đỏ bừng, hai tay còn thu trên cổ áo.
“Á, Thư Mi, con, sao con tự mình đến đây?” Cô thấp thỏm không yên, cúi đầu kiểm tra dung nhan, chỉ sợ quần áo không chỉnh tề, khiến cô gái nhỏ đoán ra, vợ chồng bọn họ vừa rồi tránh ở trong phòng làm chút “Việc” gì đó ──
“Có vị Hướng tiên sinh đưa hoa đến trong cục, chị xã công nói, anh ấy vừa vặn ở gần đây, nhờ anh ấy tiện đường đưa con tới, các người đỡ phải đi một chuyến.” Bé nhu thuận báo cáo, bởi vì trong lúc vô tình gặp được hình ảnh vợ chồng thân mật, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.
“Không xong, mẹ còn chưa thu dọn tốt!” Kha Tú Quyên ảo não nói, mới cúi đầu, không ngờ phát hiện tấm ván gỗ lúc đầu vốn ẩm ướt, lúc này đã được chà lau sáng bóng.
“Sàn phòng khách là con lau?”Cô hỏi.
“Vâng, ngay cả hành lang con cũng lau xong rồi.” Đầu nhỏ nhẹ cúi xuống, cái tay nhỏ còn đem khăn gấp gọn gàng, nước đọng trong thùng.
“Xin hỏi, còn có chỗ nào cần thu dọn lại ạ?”
Trương Chấn nhướng mày, đánh giá sàn nhà không nhiễm chút bụi.
“Quyên, năng lực làm việc nhà của em, không bằng một cô bé 9 tuổi.” Hắn nói ra cảm nghĩ, đổi lấy một đá của vợ yêu.
Xác định cúc áo đã cài chỉnh tề, váy cũng đã được kéo khóa, Kha Tú Quyên mới từ sau lưng chồng đi ra.
“Không vội, mau để khăn lau xuống.”
“Không sao ạ, là thói quen của con.” Bé cong môi mỉm cười, để thùng nước sang bên trái, nhìn về phía bên phải, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Bé trời sinh rất đáng thương, mới sinh ra không lâu, ba mẹ liền bị tai nạn xe cộ mà mất, từ đó về sau bé bắt đầu kiếp sống của một quả bóng cao su, bị đá tới đá lui ở nhờ nhà thân thích.
Ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể phụ thuộc sống qua ngày, tuổi bé còn quá nhỏ, không có nửa điểm hiệu quả và lợi ích về kinh tế, chỉ có lãng phí lương thực và tiền của, thân thích không nỡ mất tiền, vì bù lại tổn thất, ngược lại ép bé phải lao động, vài năm qua, lại khiến bé tôi luyện ra một thân công phu tốt, hễ là giặt quần áo, nấu cơm, vệ sinh quét tước, mọi thứ đều không làm khó được bé.
Không lâu sau, trong nhà thân thích, có thằng con trai chơi bời lêu lổng gặp phải rắc rối, bị người mật báo buôn lậu thuốc phiện, sau đó bị cảnh sát truy nã, nhân viên xã công tìm tới cửa, lại phát hiện ba mẹ nuôi của bé đã cao chạy xa bay, trốn biệt không thấy bóng dáng, bỏ lại đứa bé gái là bé, ở nhà tự sinh tự diệt.
Người giám hộ thứ nhất, người giám hộ thứ hai hoàn toàn chạy trốn không thấy bóng, Thư Mi còn nghĩ rằng, lần này khẳng định sẽ bị đưa vào trại mồ côi. Không nghĩ tới, cô giáo Kha Tú Quyên giúp đỡ, còn chủ động với cục xã hội, xin tòa án quyết định, phải trở thành gia đình nuôi bé.
Người nhà họ Trương đơn thuần, chỉ có một chồng một vợ một con. Vợ chồng đều đảm nhiệm giáo chức, mấy năm qua chỉ giáo dục anh tài, dạy không biết mệt, người dân trên trấn chỉ cần nhắc tới nhà họ Trương, ai cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Xã công tới chơi hỏi qua vài lần, vô cùng vừa lòng, xác nhận gia đình này thật sự có đầy đủ tình yêu cùng kiên nhẫn. Kết quả, quan toà quyết định, Thư Mi nhỏ bé đáng thương không nhà để về, biến hóa nhanh chóng, trở thành thành viên mới của nhà họ Trương. Từ hôm nay trở đi, chỗ này chính là nơi che gió tránh mưa của bé.
Nhìn cánh tay gầy nhỏ, miễn cưỡng để trong thùng nước, còn cẩn thận lau đông chùi tây mọi nơi, rất bận rộn, Tú Quyên nhịn không được một trận đau lòng.
“Ngừng lại đi, tới bên này xem đã, nhìn xem chúng ta chuẩn bị phòng cho con.” Cô dắt tay cô gái nhỏ, đi vào trong phòng, còn vội ném cho chồng một ánh mắt, ám chỉ hắn nhanh chóng đem khăn lau, thùng nước cất đi.
“A, cô giáo Kha, con ──”
“Về sau đều là người một nhà, đừng một cô giáo hai cô giáo nữa, con ấy à, cần phải sửa lại nhanh chút, mẹ nghe không quen đâu.” Tú Quyên vươn ngón trỏ lắc lắc, mở cửa phòng.
“Đến đây, về sau nơi này chính là phòng của con.”
Thư Mi đứng ở cửa, mắt nhỏ thoáng chốc trợn tròn.
Phòng bố trí đơn giản nhưng ấm áp, bàn, giường bằng gỗ, tỏa ra hương gỗ thoang thoảng. Đệm phía trên được trải ga vải màu hồng phấn, trang trí đầy họa tiết con mèo, một con gấu Teddy to ngồi ngay ngắn ở đầu giường, chờ chủ nhân mới đi vào.
Tâm ý hoan nghênh bé của người nhà này, rõ ràng đối lập mạnh mẽ với ba mẹ nuôi ác độc của bé.
Cảm giác ấm áp cảm động đột nhiên trào dâng, bé ôm lấy con gấu Teddy mềm mại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, gần như muốn khóc ──
Phanh!
Cửa bị người đóng sầm thật mạnh, các gian phòng như vừa bị chấn động, tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo đó là tiếng bóng rổ bình bịch.
Nha, là anh ấy sao? Thật là anh ấy sao?
Tim Thư Mi đập nhanh, hai mắt sáng lên, khẩn cấp ôm chặt gấu Teddy vào lòng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bởi vì căng thẳng mà hồng bóng lên.
“Cái thằng không biết lễ phép này, mắng nó mấy trăm lần rồi, vào nhà vẫn dùng chân đá cửa!” Tú Quyên không phát hiện ra biểu tình khác thường của cô gái nhỏ, chau mày xoay người, đi đến phòng khách, chuẩn bị trách mắng đứa con thô lỗ.
Thư Mi cũng vội vàng ném gấu bông, ba bước thành hai hướng ra bên ngoài, bộ dáng nhảy nhót kia, quả thực như dân đói muốn lao vào bữa tiệc Noel lớn.
Một thanh niên tay dài chân dài bước vào trong phòng, đôi giầy thể thao thật to, bị cậu tùy ý đá vào góc tường, bóng rổ thì xoay tròn trên đầu ngón tay.
Trên khuôn mặt đẹp trai, tràn đầy ngạo nghễ ngông cuồng, mái tóc đen hơi ẩm ướt, không biết là do mắc mưa hay là mồ hôi sau khi vận động ──
Đúng là Trương Triệt Nhất!
Bé hưng phấn đến chân như nhũn ra, nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt nhỏ luyến tiếc không dám chớp dù chỉ một chút.
Trương Triệt Nhất này, là một nhân vật làm mưa làm gió ở trên trấn nhỏ.
Cậu chẳng những có thành tích nổi trội xuất sắc, còn là đội trưởng đội bóng rổ trung học hiện nay, chuyên đánh tiên phong, người cao to lớn, kĩ thuật chơi bóng hạng nhất, khi thi đấu trên sân bóng, mị lực bức người cùng đẹp trai đến không ai đỡ nổi. Ở lân cận, các thiếu nữ trung học, líu ríu thảo luận đủ loại về cậu, phàm là ngày sinh tháng đẻ, chòm sao nhóm máu, thậm chí ngay cả nhãn hiệu quần lót cậu mặc, đều là thông tin bí mật các thiếu nữ khao khát biết đến.
Nhưng, cậu tuy rằng anh tuấn mê người, tính tình lại làm cho người ta không dám khen tặng. Theo như lời đồn, khuôn mặt tuấn tú kia, chỉ lộ ra nụ cười, là khi đối thủ bị đau đớn hoặc khi huấn luyện viên của đối phương ôm đầu khóc thét.
“Sao về sớm vậy?” Trương Chấn ngồi ở trên sô pha, lật xem báo.
“Có một thầy giáo dạy toán muốn đổi mới hoàn toàn lớp phụ đạo khóa sau, cho nên được về sớm.” Cậu nhún nhún vai, cầm vạt áo chơi bóng lau mồ hôi trên mặt.
Một cái khăn mặt ném tới.
“Có khăn mặt con không dùng, cứ thích dùng áo lau mặt, con ngại quần áo chơi bóng chưa đủ bẩn sao?” Tú Quyên lải nhải.
“Sao ba mẹ còn chưa đi đón người?” Cậu đem khăn mặt được ném tới, tùy ý để ở trên vai, đối với những lời dạy bảo của mẹ già ngoảnh mặt làm ngơ.
“Không cần.” Tú Quyên quay đầu, hướng cô bé ở cửa hành lang đối diện ngoắc tay. “Lại đây. Ngoan, đừng bị khuôn mặt thối của nó hù dọa, mẹ cam đoan thằng bé sẽ không cắn người.”
Cậu đảo tầm mắt qua, chuẩn xác giống như chim ưng lợi hại. Thư Mi cố lấy dũng khí, tay nhỏ bé nắm chặt váy, chống đỡ đôi chân như muốn nhũn ra, chậm rãi tiêu sái tiến lên.
Bé trước hít sâu mấy hơi, ngưng tụ dũng khí, rồi mới thẹn thùng ngẩng lên, ngóng nhìn thanh niên trước mắt. Ánh mắt kia không phải sùng bái, không phải ái mộ, lại nhiệt tình mênh mông, kích động vô cùng, chỉ có hơn chứ không kém.
A, đúng vậy đúng vậy, chính là khuôn mặt đẹp trai này, khiến cho bé hưng phấn mấy ngày mấy đêm không ngủ được!
Nghĩ đến những ngày sau này, được ở chung một mái nhà với Trương Triệt Nhất, Thư Mi nằm mơ mấy ngày đều cười ra tiếng.
Trương Triệt Nhất ngồi xuống trên sô pha, nheo ánh mắt lại, mặt không chút thay đổi nhìn bé, sau một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Trong tủ lạnh còn có gì ăn không?”
“Có, giữa trưa còn nửa nồi thịt bò nạm.” Tú Quyên trả lời.
“Sao, con lại đói bụng hả?” Mới vài giờ trước, thằng bé mới ăn xong ba bát cơm trắng đó! Cô bắt đầu hoài nghi, có phải con trai ở tuổi này, đều có cái bụng không đáy hay không.
Cậu lắc đầu, tiến lên vài bước, một tay xách cái vật thể nhỏ bé kia, nâng lên trước mắt.
Đứa bé gái này, ngọt ngào giống như viên mứt hoa quả sáng long lanh, bất luận kẻ nào nhìn vào đôi mắt to vô tội kia, liền phát sinh ý muốn bảo vệ khó có thể khắc chế. Khuôn mặt trắng nõn, hình dáng tinh tế, đáng yêu khiến cho lòng người như nhũn ra, ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng trên tay thì sợ rớt.
Nhưng, trọng lượng nhẹ như lông tơ kia, khiến cho Trương Triệt Nhất không chút vui vẻ nhướng mày.
“Nhanh đi làm cái gì cho con bé ăn, nó xem chừng đói bụng đến không đứng được nữa.” Cậu hoài nghi người chăm sóc trước kia của bé, có phải chưa từng cho bé ăn cơm hay không. Nhìn ánh mắt của cô nhóc này, quả thực như con thú hoang nhỏ thấy thịt tươi, thèm ăn sắp chảy nước miếng.
Bộ dáng thèm ăn của mình bị người khác nói ra, bé vội vàng cúi thấp đầu, khắc chế không để cậu nhìn ra biểu tình “đói khát”.
Không nên không nên, bé phải khắc chế một chút, trăm ngàn không thể lộ ra dấu vết!
Nếu để cho bất luận kẻ nào nhìn ra cái ý đồ không thuần khiết bé giấu ở trong lòng kia, lúc đó đừng nói là được ở cùng Trương Triệt Nhất, nói không chừng còn thành “hàng trả lại” tội nghiệp, bị trả về cục xã hội.
Nhưng mà, nói trở về, lúc cậu nhắc đến từ “đói”, bé mới phát hiện, bản thân thật sự rất đói bụng.
Từ sáng đến giờ, bé tựa như con quay làm đông làm tây, lúc thì thu thập hành lý, lúc thì cùng mấy chị trong nhóm xã công ôm tạm biệt, căn bản không có thời gian ăn cơm, lúc này trong bụng trống trơn!
Ùng ục ── ùng ục ──
Âm thanh vang dội rõ ràng, thay thế câu trả lời.
Tú Quyên tự trách muốn đi nhảy lầu.
“Trời ạ, mẹ vậy mà lại quên không hỏi con đã ăn cơm chưa!” Để bù lại, cô vọt ngay vào phòng bếp, ba chân bốn cẳng mở tủ lạnh lấy nồi ra, đặt lên bếp gas. “A, nóng quá!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trương Chấn thở dài một hơi, bỏ báo xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp giúp, chỉ sợ lát nữa đồ ăn còn chưa có trên bàn, phòng bếp đã bị vợ thiêu mất.
Phòng khách to như vậy, giờ chỉ còn hai người.
“Cái kia ── anh, anh trai ──” Bé nhỏ giọng kêu, nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, chân nhỏ vung loạn. “Có thể cho em xuống dưới không?” Nếu “đo cân nặng” xong rồi, cậu có thể buông tay thả người chứ? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Bé cũng không phải thịt khô, không cần treo ở giữa không trung để hong a!
Trương Triệt Nhất đi qua, bàn tay to buông ra, đặt bé xuống sàn, xoay người ngồi trở lại sô pha, không phát hiện ánh mắt xinh đẹp kia, chính là đang lén lút nhìn cậu.
Oa, không chỉ có gương mặt anh tuấn đẹp trai, ngay cả dáng người cũng rất đáng nhìn nha!
Thân hình thon gầy ngồi dựa vào ghế sô pha, chân dài giao ở mắt cá chân (kiểu duỗi thẳng chân bắt chéo qua), tư thái xem ra thong dong thanh thản. Cho dù gió lạnh mùa đông vù vù thổi, cũng chỉ mặc cái áo chơi bóng không tay, cánh tay trần rắn chắc để trong không khí lạnh như băng, xem ra gầy gò mà mạnh mẽ, có thể làm cho con gái thèm nhỏ dãi ──
A, không xong, nước miếng lại sắp nhỏ xuống!
Thư Mi hít sâu một hơi, vội vàng chuyển tầm mắt, tránh đi dụ hoặc to lớn kia. Tiếp theo, bé bước đôi chân nhỏ, thịch thịch thịch chạy đến chỗ để hành lý, trước đem cái vali thật cẩn thận đẩy ngã, rồi kéo khóa, tay nhỏ ở bên trong sờ soạng một lúc, rốt cục mang ra một cái máy ảnh thời cũ cồng kềnh.
“Anh trai.” Bé rụt rè kêu.
“Hử?” Cậu nhíu mày, cảm thấy danh hiệu này, có chút dễ nghe.
Tuy nói cậu mang tiếng ác thiếu niên bất lương bên ngoài, làm không ít người đau đầu, khi nghe danh cậu, hai chân như nhũn ra. Nhưng, khi ở nhà, cái tính tình thô lỗ tối tăm kia, thế nhưng lại biến mất, con ngươi đen lợi hại cũng không làm người ta hoảng sợ nữa.
“Đây là cái máy chụp ảnh ba để lại cho em.” Bé cố hết sức khiêng máy chụp ảnh, đi đến sô pha, khát vọng vô hạn nhìn cậu. “Xin hỏi, anh, anh có đồng ý cho em chụp một chút được không?” Cậu thân cao hơn người, cho dù là ngồi, xem ra ở trong mắt bé, vẫn cao lớn như ngọn núi.
“Anh không thích chụp ảnh.” Cậu từ trên cao nhìn xuống, liếc bé một cái.
“Nha ──” Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, uể oải như là đến ngày tận thế.
Cảm giác tội lỗi ác cảm trong thoáng chốc nảy lên trong lòng, Trương Triệt Nhất nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng thương đang chực khóc, cảm thấy chính mình như vừa đạp một con thú nhỏ đáng thương.
Sau một lúc lâu sau, cậu rủa nhỏ một tiếng, không tình nguyện mở miệng.
“Em thích chụp ảnh?”
Nha nha, có hi vọng !
“Thích.” Thư Mi thình thịch chạy đến, vẻ mặt ai oán biến mất, cái đầu nhỏ dùng sức gật vài cái, hai mắt trong suốt lóe sáng như chòm sao phía chân trời.
Ánh mắt và vẻ mặt như vậy, cho dù là người có ý chí sắt đá, cũng không thể nào cự tuyệt.
Trương Triệt Nhất không nói một lời, yên lặng xem xét bé, sắt xưa nay không muốn thành kính, dưới đôi mắt nhỏ cầu xin kia, lại giống núi băng gặp gỡ mặt trời, từng giọt từng giọt hòa tan.
“Quên đi, em chụp đi!” Cậu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, khó có lúc phá giới. Chính là, khuôn mặt tuấn tú đen lại, khó coi không giống như chuẩn bị chụp ảnh, ngược lại giống như sắp chịu khổ hình.
Thư Mi hoan hô một tiếng, nếu không phải lần đầu gặp mặt còn có chút mới lạ, có khi bé đã đi đến dâng tặng vài nụ hôn cảm kích.
Tiếng chụp máy ảnh liên tiếp vang lên, tia chớp láo liên không ngừng, bé nắm chắc cơ hội, nhìn xuyên qua màn ảnh bắt giữ thần thái cứng ngắc có chút không được tự nhiên của Trương Triệt Nhất, trong lòng lại liên tục tán thưởng, trai đẹp trước mắt thật sự là kiệt tác của trời.
Trên sô pha người mẫu đẹp trai bất động như núi, đôi mắt đen sắc bén, lạnh lùng nhìn màn ảnh, đừng nói là mỉm cười, hoặc là bày ra cái tư thế gì, cậu chỉ là ngồi một chỗ, cho phép bé chụp ảnh, cũng đã là trời cao ban ân. Bé tự động tự phát, giống ong mật bay vòng vòng, theo từng góc độ lấy cảnh, cao thấp trái phải mãnh liệt chụp, không buông tha bất kì pha trân quý nào.
Thẳng đến khi dùng hết phim, Thư Mi mới lưu luyến dừng tay, vẻ mặt hạnh phúc vuốt ve máy chụp ảnh, phảng phất đó là vật báu vô giá.
Ai, thích muốn chết! Bé khẳng định là người duy nhất trong trấn có thể chụp ảnh cậu, lại không bị cậu thét đến quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ ngoan ngoãn giao ra ảnh chụp. A, bé nên mau chóng đem ảnh đi rửa, sau đó ── sau đó ──
“Thư Mi, đồ ăn đã nóng rồi!” Trong phòng bếp truyền đến kêu to.
Bé giương giọng đáp lại, rồi quay đầu ngọt ngào cười.
“Anh trai, cám ơn anh.”
Trương Triệt Nhất lạnh lùng gật gật đầu, một tay tùy ý chụp bóng rổ, con ngươi đen lộ ra chút ánh sáng. Tia sáng kia, làm dịu đi dáng vẻ nghiêm túc của hắn, các thiếu nữ điên cuồng vì cậu, nếu may mắn có thể thấy được vẻ mặt này, khẳng định ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng bay đi.
Khuôn mặt Thư Mi đỏ lên, không dám ở lâu, vội vàng ôm máy chụp ảnh, đi đến bàn ăn toả hương, bổ sung cho cái bụng đang trống rỗng.
Phía sau quả bóng rổ không ngừng đập xuống mặt đất, tiết tấu bình bịch, bình bịch, cực kỳ giống trái tim đang đập vì hưng phấn và sung sướng của bé.
***
Bốn giờ chiều, cửa trường trung học vô cùng náo nhiệt, đám đông học sinh chấm dứt một ngày học tập, đạp hoàng hôn trở về.
Lúc này, Thư Mi lưng đeo cặp sách, bê túi giấy, bước từng bước tới cổng trường. Trên vai cùng tay đều đảm nhiệm hết sức nặng nề, bé cố hết sức đi, được vài bước phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ còn thiếu không sử dụng tứ chi quỳ xuống mà bò.
Rốt cục, khi đám đông tan hết, lúc đội duy trì trật tự cũng chuẩn bị kết thúc công việc, bé rốt cục thở hổn hển tới điểm kết thúc, đứng dưới bóng râm ở cổng trường, ôm túi giấy thở liên tục.
Loại lao động này cũng không phải lần đầu tiên làm, sống nhờ nhà họ Trương hơn hai tháng qua, chỉ cần có cơ hội, bé liền dồn sức chạy đến trường trung học.
Có lẽ làm bóng cao su đã lâu, cũng có lẽ do nhà họ Trương quả thực cung cấp môi trường đặc biệt tốt, bé không có chút nào không thích ứng được, dễ dàng trở thành thành viên của nhà họ Trương, không những có thể chia sẻ việc nhà, đối với cuộc sống hằng ngày của Trương Triệt Nhất, lại phá lệ dụng tâm chăm sóc.
Mỗi ngày, Thư Mi tan học trở về, sẽ tự động tự phát vì cậu giặt quần áo, vì cậu làm cơm hộp, còn vì cậu thu dọn phòng.
Vợ chồng nhà họ Trương lúc đầu chỉ nghĩ, bé làm là vì cám ơn, muốn cung cấp phục vụ lao động miễn phí, sau lại phát hiện, bé làm thật không biết mệt. Dù có khuyên cũng không nghe, bọn họ chỉ có thể nhượng bộ, nhận cái ham mê “thần bí” này của bé.
Không ai biết, Thư Mi một chút cũng không cảm thấy vất vả, trong những hành vi đó, bé có được “Thu hoạch”, vượt quá tưởng tượng của mọi người ──
Suy nghĩ lại, một cái tay nhỏ chậm rãi sờ soạng trong túi sách, lặng lẽ xốc lên một góc. Bé cắn môi, ngắm nhìn đủ loại “hàng hóa” bên trong, lập tức tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), nháy mắt đã quên hết mệt nhọc, mắt lại cười ngọt ngào cong lại thành hai mảnh trăng rằm ──
Đang lúc Thư Mi lui ở góc cười trộm, một thành viên của đội bóng dừng xe từ trong đi ra, phát hiện ra bé, lập tức nhiệt tình đến gần.
“Hi, Tiểu Mi, sao em lại tới nữa?” Thanh âm sang sảng vang lên trên đầu bé, mặc áo chơi bóng số 7 - Hướng Cương, thân mật mỉm cười với bé.
Bé hoảng sợ, vội vàng đậy nắp túi sách.
“Hi, hi ──” Bé thấp thỏm không yên, một tay còn đè túi sách, chỉ sợ bị người khác phát hiện, bên trong có gì khác. “Em mang áo chơi bóng đến cho anh trai.” Bé trấn định cong môi mỉm cười, may mắn bản thân phản ứng rất nhanh, nếu bị phát hiện trong túi có gì, bé khẳng định không xong đâu.
Vài thanh niên cao lớn lục tục xúm lại đây, mặc áo số 5, mang kính mắt viền vàng, xem ra tư văn nhã nhặn, vừa mở miệng thì lại nói móc.
“Ngay cả một cô bé cậu cũng không buông tha?”
“Tớ cũng không có ý đồ nhúng chàm mầm non quốc gia.”
“Tớ biết, cái cậu muốn nhúng chàm, ở trong nhà tớ kìa.”
Mọi người cậu một lời tôi một câu, ở trên đầu Thư Mi hàn huyên. Những người này đều là thành viên đội bóng rổ, là anh em kết nghĩa của Trương Triệt Nhất, vài người trong đó bé nhìn rất là quen mắt, lại vĩnh viễn không nhớ được tên của bọn họ.
Thứ nhất, khi Trương Triệt Nhất về nhà, rất ít đề cập tình hình ở trường; Thứ hai, thành viên đội bóng này, ở trong mắt bé xem ra, đồng dạng gầy yếu, đồng dạng anh tuấn, khác biệt chỉ là ở chỗ khí chất lạnh lùng hoặc nhiệt tình, bé chỉ có thể miễn cưỡng dùng số trên áo để nhận biết, nếu bỏ áo chơi bóng, bé khẳng định sẽ không nhận ra được ai với ai ──
Một quả bóng đột nhiên phóng tới.
“Cách xa con bé một chút.” Trương Triệt Nhất cất bước đi tới, trên người còn mặc đồng phục, con ngươi đen nhìn phía vật thể nhỏ bé trong đám người. “Sao lại là em?” Cậu nhíu mày.
“Ba mẹ đều bận việc, cho nên em tự đến đây đem áo cho anh.” Bé cung kính nói, hai tay cầm túi đưa lên, giống cô hầu nhỏ hầu hạ thiếu gia.
Kỳ thật, cho dù là vợ chồng nhà họ Trương có rảnh, bé cũng sẽ cố gắng tranh thủ, nắm chắc cơ hội tiếp cận Trương Triệt Nhất, đuổi theo đảo quanh phía sau cậu.
“Này, đội trưởng, vì sao cậu luôn không mang theo quần áo chơi bóng, còn cố tình muốn phiền toái Tiểu Mi đưa riêng tới?” Mắt thấy đội trưởng đang có phúc mà không biết hưởng, có người nhịn không được bênh vực lẽ phải.
Chậc chậc, có em gái đáng yêu như vậy, mỗi khi có trận giao đấu hữu nghị thì ngày đó sẽ không ngại vất vả đưa áo đến, đội trưởng không những không biết quý trọng lại còn hé ra cái mặt lạnh!
Trương Triệt Nhất còn chưa mở miệng, Thư Mi đã gấp gáp nói.
“Không phiền toái, em rất nguyện ý thay anh trai ──” Bé vội vàng giải thích, nhưng nói còn chưa nói xong, mặt nhỏ liền biến thành quả táo đỏ.
Mọi người xem liếc mắt một cái, trong lòng tất cả đều biết rõ ràng, mị lực của đội trưởng vô hạn, chẳng những làm cho phần đông tâm hồn thiếu nữ u mê, liền ngay cả đứa bé gái nhỏ chín tuổi này, cũng bị cậu mê cho thần hồn điên đảo, còn tự nguyện làm nữ giúp việc.
Trương Triệt Nhất tiếp nhận túi giấy, lấy ra cái áo chơi bóng bên trong, nhìn thấy áo mới tinh, mày kiếm lại nhướng lên.
“Sao lại mới? Bộ cũ kia đâu?”
“A, bộ kia, bộ kia ──” Bé ấp a ấp úng trả lời, cái đầu nhỏ càng cúi càng thấp.
“Cũng bị gió thổi?”
Dạo này không biết cơn gió quỷ quái nào, không thổi bay áo cậu không thấy bóng, thì chính là thổi rơi xuống mương. Khi cậu tan học về nhà, là lại trông thấy bộ quẩn áo mới tinh, cùng vẻ mặt áy náy của Thư Mi.
Cô nhóc sợ hãi gật đầu.
“Ngày đó gió rất lớn, quần áo trên sào đều bị thổi vào khe nước. Tuy rằng em lấy lại được vài bộ, nhưng vải đều bị thấm nước bùn, căn bản tẩy không sạch được.” Bé hít hít cái mũi, vẻ mặt tự trách. “Anh, anh trai, xin anh đừng tức giận, em đã lấy tiền tiêu vặt thay anh mua một ít quần áo mới. Đừng lo lắng, em sẽ không để anh phải bỏ tiền, đây là do em sai, là em ──” Càng nói càng thương tâm, môi đỏ mọng mím lại, đầu nhỏ vùi vào hai tay, bắt đầu khóc nức nở.
Nước mắt còn chưa trào ra, một đoàn thành viên đội bóng liền tiến đến, muốn an ủi bé, đôi tay dài rộng vỗ nhẹ lên đầu.
“A, đừng khóc đừng khóc.”
“Không phải lỗi của em!”
“Đúng vậy đúng vậy, chẳng qua là vài bộ quần áo cũ, không sớm hay muộn cũng phải bỏ thôi?”
“Này, khăn giấy! Ai mang khăn giấy lại đây đi?”
Mười mấy thanh niên cao lớn, vì em gái đáng yêu mà rối loạn tay chân, vì bé mà kiếm khăn giấy, dỗ dành, chỉ cầu bé có thể nín khóc mà mỉm cười. Đừng nói là làm cho bé rơi nước mắt, chỉ cần mày liễu của bé vừa nhíu, ngực mọi người giống như bị nhéo cho một phát, thương yêu vô cùng.
Trái với vẻ khẩn trương của mọi người, Trương Triệt Nhất lại thờ ơ lạnh nhạt, không có gia nhập đại đội an ủi, đứng một bên không hé răng, tầm mắt lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt đong đầy nước mắt, không buông tha dù chỉ là biểu tình rất nhỏ.
Lăng Vân khoanh tay, mỉm cười nhìn đội trưởng. Có lẽ là trong nhà cũng có em gái, đối với nước mắt của con gái, cậu ta đã sớm miễn dịch.
“Cậu thật sự nổi giận?”
“Không có.”
“Nếu không có, vì sao sắc mặt còn khó coi như vậy?” Cậu ta tò mò hỏi, trong mắt hiện lên mỉm cười.
Con ngươi đen đảo qua, nhìn bạn tốt một cái. Tiếp theo, cậu trầm mặc đưa tay lấy ra hộp cơm bằng sắt trong tùi.
“A, con bé còn thay cậu làm cơm hộp a!” Lăng Vân tán thưởng nói, thuận tay đem nắp hộp mở ra. “Mới có 2 tháng ngắn ngủi, nó đã biết rõ sở thích của cậu, còn đặc biệt chú ý tới sức khỏe của cậu, đem những đồ không ăn được loại bỏ.”
Thức ăn được sắp xếp tỉ mỉ, lại không làm Trương Triệt Nhất cảm động, ngược lại làm mày kiếm nhíu lại càng chặt.
“Cái này cũng là mới.” Cậu đưa xuống kết luận, tầm mắt sắc bén, chặt chẽ khóa trụ khuôn mặt đáng yêu vô tội, sâu trong con ngươi đen, lặng lẽ hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Hơn hai tháng qua, phàm là quần áo, giày chơi bóng, sách giáo khoa, khăn mặt hoặc là cốc súc miệng, chỉ cần là thứ cậu đã chạm qua, đều như bị nguyền rủa, tất cả nhanh chóng đổi cũ thành mới.
Đáng nghi hơn, chỉ cần cậu mở miệng truy vấn, Thư Mi liền mang ra các loại cớ kỳ quái lạ lùng, mượn cớ tùm lum mà nói cậu, hoặc là tự trách khóc nức nở, cuối cùng lại thay bằng thứ mới tinh.
Nhưng, cùng một chiêu dùng đã lâu, luôn lộ ra dấu vết, huống chi Trương Triệt Nhất nhạy bén như sói, chi tiết gì đều khó thoát khỏi hai mắt cậu, muốn lừa gạt cậu là không có khả năng.
Sau khi nổi lên khả nghi, cậu thay đổi dung túng, bình tĩnh thờ ơ theo sát, dần dần phát hiện, xem ra khuôn mặt vô tội nhỏ nhắn kia, khi mọi người không chú ý, liền hiện lên ý cười tinh nghịch giả dối.
Lăng Vân nhướn mày.
“A, thú vị như thế, cơn gió quái quỷ kia không phải cũng thổi luôn hộp cơm của cậu đi?” Cậu ta mỉm cười hỏi, cũng phát giác không thích hợp. “Những thứ kia bị con bé giấu nơi nào?”
“Tớ sẽ điều tra ra.” Trương Triệt Nhất nói thực bình thản, ánh mắt lại lạnh lẽo dọa người.
“Cậu sẽ phạt con bé?”
“Tùy tình huống mà định.”
Hai người ở một bên nói chuyện với nhau, mà Thư Mi thân là nhân vật chính, lại hồn nhiên không biết, vẫn dựa vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, cùng với bộ dáng lã chã chực khóc, bài trí đám thanh niên đang tràn ngập tình yêu kia.
Nhìn sắc mặt Trương Triệt Nhất càng lúc càng khó coi, ánh mắt càng lúc càng hung ác nham hiểm, Lăng Vân ở trong lòng lắc đầu, ánh mắt nhìn phía Thư Mi, cũng tràn ngập đồng tình.
A, xem ra cô nhóc này phải chịu phạt nặng rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook