Thiết Diễm bị môi Mị mê hoặc, quên đi thời gian, quên đi tất cả, chỉ có thể cảm giác được nàng tại môi hắn mà hôn, cảm giác được hơi thở nóng rực của nàng phun tại trên da thịt của mình, toàn thân khẽ run lên.

Thiết Diễm tất cả chú ý đều tập trung ở tại trên môi cùng đầu lưỡi của nàng, cùng với động tác nàng thăm dò đi vào của nàng, thân thể hắn dần dần như nhũn ra, chậm rãi nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy nàng trong lòng.

Thiết Diễm vô ý thức tùy ý để đầu lưỡi của mình quấn quanh Mị, trước ngực bị tay nàng mơn trớn, hắn tại bên môi Mị rên một tiếng, lúc này mới phát hiện quần áo của mình vẫn chưa được kéo lại.

Mà Mị cũng là chăm chăm nhìn ngực của hắn, nheo lại phượng mục ngập trán hơi nước, mới vừa rồi rõ ràng đã không còn sữa tươi, bây giờ đậu đỏ lại chảy ra chút sữa tươi, dính ướt đầu ngón tay của nàng. (*Phun máu*)

Mị chậm rãi đem ngón tay vân vê nơi đó, trong nháy mắt gương mặt Thiết Diễm chuyển sang màu mận chín, nhắm mắt lại, quay đầu đi, không dám nhìn nữa động tác mập mờ kia,sau một khắc lại thở gấp mở to mắt, thân thể buộc chặt về phía sau, hai tay nắm chặt.

Nàng dĩ nhiên… Dĩ nhiên… Giống như tiểu hài tử mút vào đậu đỏ của hắn, cái loại cảm giác này không giống với cảm giác lúc Lạc Lạc và Tiểu Ý mút, mà giống như kinh mạch toàn thân trong nháy mắt nóng lên, khiến trong cơ thể không cách nào kiềm chế mà dâng lên xúc động quen thuộc.

“Mị…” Cùng với một tiếng kêu gọi của Thiết Diễm , thân thể hắn bỗng nhiên mềm nhũn xuống, cái loại cảm giác phảng phất như hồn phách đều phải bị mút vào khiến hắn cả người đều vô lực ngã vào lòng Mị, không động đậy, trong đầu trống rỗng.

Mị cũng không cách nào suy nghĩ được , mê muội mút vào, cái loại hương vị ngọt ngào này khiến nàng không cách nào dừng lại, mút vào liên tục, trong tai tựa hồ chảy xuôi tiếng rên quyến rũ của Thiết Diễm, nàng ôm chặt hắn, liếm cắn, không có ý thức đến người trong lòng thỉnh thoảng co rút, cùng không cách nào ngăn chặn tiếng thét chói tai cũng dần dần biến thành tiếng rên rỉ.

Đợi đến khi nàng rốt cục thỏa mãn , hai khỏa đậu đỏ từ lâu đã sưng đỏ dị thường, mà Thiết Diễm đã sớm liền ngay cả tiếng rên cũng phát không ra, yếu ớt thở hào hển, cả người sớm bị nàng hành hạ không có chút phản kháng khí lực nào.

Thiết Diễm toàn thân tản ra một loại trí mạng dụ dỗ, quần áo nữa mở giống như một sợi dây bó buộc dây dưa ở phía sau, lộ ra ngực cùng tiểu phúc, dây đai rơi một bên, tiết khố đã sớm bị cởi, đôi chân thon dài dưới trường bào như ẩn như hiện.

Mị khuynh thân hôn lên đôi môi đang thở dốc của hắn, lại lần nữa đem hắn hôn đến thở hồng hộc, toàn thân nóng lên; nàng đưa tay thăm dò dưới thân hắn , liền mở to mắt, nơi đó đã sớm đứng thẳng từ khi nào.

“Mị… Mị… Mị…” Thần trí mơ hồ, Thiết Diễm duy nhất nhớ kỹ chỉ có cái tên này, cũng chỉ có thể gọi tên nàng, nghĩ muốn nàng thương tiếc ôn nhu một chút, nghĩ muốn thuộc về tất cả của nàng.

Lần này đây, Mị thể hiện tất cả ôn nhu, ôn nhu hôn, từ môi lan tràn đến toàn thân của hắn, hai tay ôn nhu nhẹ vỗ về thân thể hắn run rẩy như lá mùa thu rụng .

Thiết Diễm bởi vì nàng ôn nhu mà tim đập nhanh, bởi vì nàng ôn nhu mà thiêu đốt, bởi vì nàng ôn nhu mà nước mắt lưng tròng, khàn khàn âm thanh, cuối cùng ôn nhu của nàng khiến hắn toàn thân tê liệt

Cảm giác hòa trộn như vậy khiến hai người đều thở dốc; cơ thể gần nhau như vậy, khiến hai người cảm giác được tựa như tâm hai người cũng dán vào nhau; da thịt ma sát, mùi hương cơ thể quyện vào nhau, tiết tấu đều đặn..

Cực Lạc tuyệt đẹp đến không cách nào hình dung như vậy, khiến hai người đều quyến luyến không thôi, không muốn tách ra; vì vậy, trong phòng, hai người tại hạnh phúc, thật lâu thật lâu sau, ôm nhau cùng nhau rơi vào mộng đẹp. Tự hôm đó , Mị đã trở lại như trước kia, nàng vẫn rất sủng Lạc Lạc, cũng thỉnh thoảng trêu cợt Tiểu Ý mập mạp , mỗi lần đều chọc đến khi Tiểu Ý nước mắt lưng tròng, lại ôm nàng cười giỡn chơi đùa, khiến Tiểu Ý tại trong lòng nàng “Khanh khách” cười.

Mặc dù mỗi lần đều sẽ bị nương chọc đến khóc òa, nhưng Tiểu Ý vẫn thật là thích Mị; mỗi lần gặp nàng đều sẽ triển lộ tươi cười ngọt ngào, chờ nương cùng nàng cùng nhau chơi đùa.

Ban đêm, nàng so với trước kia càng thêm như lửa nóng , mỗi lần đều sẽ thiêu đốt toàn bộ ý thức của hắn, tùy nàng điên cuồng; Thiết Diễm mỗi lần tỉnh lại đều sẽ ngượng đến nổi không dám nhìn mặt nàng.

Bởi vì nàng, Thiết Diễm không cách nào lại dậy sớm như trước đây, luyện võ tựa hồ biến thành một chuyện rất khó, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là đến trường luyện võ muộn mà luyện thương; đối với quyết định của hắn, Mị cũng không có phản đối, chỉ là dặn dò hắn một vừa hai phải, không nên luyện quá mức là tốt rồi.

Vì vậy, hắn mang theo thương, nhìn Lạc Lạc xa xa cùng Mị cùng nhau đùa với Thiết Ý, cũng mới nghĩ ra dạo này nàng hình như lại có sở thích mới.

Mị trước kia mặc dù cũng thường hay thay hắn nấu nướng, nhưng không đam mê phải giống như hiện tại, nàng nói, cái này gọi là dưỡng sinh.

Nàng tìm khắp mọi nơi, vơ vét các loại sách thuốc hiếm quý,sau đó sẽ tiến vào thư phòng, tập trung nghiên cứu; đồ ăn hôm nay của hắn càng thêm phong phú, mà ngay cả khi hắn trở lại quân doanh, mỗi ngày Cốc Tây Cốc Bắc cũng sẽ dâng lên đặc chế đồ ăn do Mị làm, còn muốn hắn nhất định đều ăn xong mới được về.

Mặc dù mỗi tháng hắn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng ba ngày, hắn cũng không phải bệnh gì nặng lắm, nhưng phụ thân nói, nam nhân mỗi tháng đến 3 ngày đó đều phải tỉnh dưỡng, rất bình thường.

Nhưng nàng tại sao lại quá mức để ý? Luôn nói thân thể của hắn quá mức đối kháng thuốc, luôn muốn nghiên cứu ra biện pháp có thể làm cho hắn hấp thu thuốc tốt một chút, luôn bởi vì thân thể hắn không cách nào đẫy đà hơn mà nhíu mày; tại sao bồi bổ như thế nào cũng vẫn gầy như cũ?

“Muốn biết nàng đang lo lắng cái gì sao?” Phía sau vang lên âm thanh tựa như chuông bạc , rất dễ nghe , còn không xoay người, Thiết Diễm đã biết người đó là Lăng Oanh.

Nam nhân dung mạo tuyệt đẹp, phong hoa tuyệt đại, vẫn còn là lần đầu tiên chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn luôn trầm mặc, lạnh lùng không để người khác tiếp cận; nhưng lúc nhìn Mị, trong mắt lại có một cỗ lửa nóng khó nén, hòa tan tất cả thái độ lạnh như băng trước kia.

Biết hắn quan tâm thê của mình, biết hắn yêu Mị, nhưng, Mị lại từ chối nam nhân khiến bao nữ tử trong thiên hạ mê đắm này; đồng tình cũng chỉ là đồng tình, hắn cũng không cách nào nhượng Mị cho hắn được, bởi vì hắn cũng rất yêu thê của hắn, yếu đến mặc dù có “hạ hoàng tuyền” cũng chỉ muốn người đi theo Mị là một mình hắn.

Thiết Diễm trầm mặc nhìn Lăng Oanh, ở dưới bầu trời này, đồng dạng là hai nam nhân vận bạch y nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhau, liền như vậy yên lặng nhìn nhau , giống như đánh giá, giống như giằng co.

Gió thổi động bọn họ vạt áo, một người một thân trang phục tỏa ra anh khí bức người, bóng dáng cao ngất như cây tùng; một người quần áo tung bay, sợi tóc khẻ lay động theo làn gió.

“Nàng, đang lo lắng cái gì?” Thiết Diễm thản nhiên hỏi nghi hoặc trong lòng, hắn không che dấu, không kiên dè, khiến trong mắt Lăng Oanh có một chút buông lỏng.

Nam nhân này nguyên lai thành thật như vậy ! Lăng Oanh vẻ mặt không thay đổi, nam nhân này đích thật là không giống người thường, hắn cũng khâm phục sự kiên cường của người kia, nhưng lại không thích cách hắn ẩn nhẫn, không thích cách sống áp lực của hắn, còn muốn liên lụy Mị thay hắn chống đở tất cả, chỉ vì trong lòng hắn có nhà cùng nước.

Tại trong mắt hắn, Mị rất ủy khuất,tình yêu của nàng rất không đáng giá, nữ tử như vậy tại sao lại phải vì một nam nhân như vậy mà hy sinh bản thân; hắn không hiểu, tại sao một người như nam nhân kia lại có thể nhận được tình yêu của nàng, hắn không cam tâm, hắn luôn hỏi chính mình một vấn đề, “Nếu là nàng gặp hắn trước , như vậy, tất cả có thể hay không không giống với bây giờ?”

“Đi hỏi sư phó, có lẽ hắn sẽ nói cho ngươi.” Lăng Oanh nhìn một chút ba bóng dáng ở xa xa kia cười đùa , trong mắt ánh lên vẻ cực kỳ hâm mộ, hắn thật lâu ngắm nhìn, đem nó khắc ở trong lòng, sau đó xoay người rời đi, hắn sẽ không nói cho hắn, nhưng là hắn nghĩ muốn nhìn hắn vì nàng làm một chuyện gì đó. Trong viện, một bóng dáng cao ngất mang theo một cây ngân thương đứng ở giữ trời gió lạnh lạnh thấu xương, trên mặt của hắn tinh tế nổi da gà, nhưng dáng người vẫn oai phong, kiên định như đá.

Thiết Diệm cùng với Lăng Oanh đi tới trong viện, bởi vì không muốn quấy rầy Mai Thư Nhã luyện công, lại cũng không có cùng Lăng Oanh cùng nhau vào phòng; chỉ là như vậy yên lặng đứng yên cùng đợi.

“Chi ~” Thanh âm mở cửa khiến Thiết Diễm xoay người, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Mai Thư Nhã hướng hắn thở dài.

“Vào đi!” Mai Thư Nhã nghiêng thân, mời Thiết Diễm đi vào phòng ấm áp .

“Tọa đi!” Mai Thư Nhã có chút buồn cười nhìn nam nhân như bức tượng nghe theo khẩu lệnh mà hợp tác này , như thế nào thành thật thành như vậy a, khó trách Mị xem hắn như bảo bối mà che chở, nếu không thì có lẽ ai cũng sẽ khi dễ hắn được a. (S: chưa chắc a~ haha)

“Tìm ta có việc?” Mai Thư Nhã cầm cái chén, rót trà nóng đưa qua, “Uống đi cho ấm thân thể, nếu như con bị đông lạnh, ta cũng không có cách nào giải thích với thê chủ của con đâu.”

Mai Thư Nhã trêu chọc khiến mặt Thiết Diễm có chút phiếm hồng, hắn cầm chén trà, vài hớp liền uống xong, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Mai Thư Nhã, hỏi, “Phụ thân biết Mị làm sao không?”

Ánh mắt thản nhiên, thuần tinh khiết tịnh, vô cùng trong suốt; nhưng hắn là thật sự lo lắng, thật sự sầu lo; không nói, không có nghĩa là sẽ không làm; Mai Thư Nhãdo dự , nên nói cho hắn sao?

Ánh mắt sáng quắc, kiên định kia khiến hắn đau đầu, nam nhân này tính tình bướng bỉnh, hắn cũng từng thấy quá, tâm tư của Mị hắn cũng là biết đến.

“Hảo!” Mai Thư Nhã cắn cắn môi, nhìn lại Thiết Diễm, “Con có biết Mị luyện loại công phu gì không?”

Thiết Diễm ngẩn ra, này có cái gì quan hệ sao? Hắn lắc đầu, hắn chỉ biết là công lực của Mị dị thường cao thâm, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động hỏi quá, Mị cũng tựa hồ chưa bao giờ từng muốn nói cho hắn.

“Nàng luyện Hỗn Nguyên công.” Mai Thư Nhã thở dài, chậm rãi nói, “Sau khi công lực đại thành, dung nhan sẽ mãi không thay đổi, cho đến khi công lực tự tiêu tán mà chết.”

Thiết Diễm nhìn Mai Thư Nhã, nửa ngày sau, trong mắt có chút hiểu, nhớ ra lúc nửa đêm hôm đó, ánh mắt quấn quít cùng run rẩy của nàng, rốt cục rõ ràng vì sao nàng lại tâm sự nặng nề, rốt cục rõ ràng vì sao nàng luôn muốn mình ăn hết mới hài lòng.

Nguyên lai, này, lo lắng , sầu lo của nàng, rối rắm một đời, là làm sao cả đời có thể bên hắn…

Thiết Diễm trong mắt thoáng hiện các loại đầu mối khiến Mai Thư Nhã thấy không rõ lắm, sau đó, bình tĩnh trở lại, trong mắt của hắn có rõ ràng chờ mong.

“Có cái gì là con có thể làm không?”

“Con muốn cái gì?”

“Con muốn tâm nguyện của nàng có thể đạt thành.”

“… Con…Xác định không?”

“Ân!”

Mai Thư Nhã không nói, nếu như hắn ngăn người này, kết quả có như thế nào, hắn cũng không biết, dù sao, phương pháp kia chưa từng có người thử nghiệm quá.

Nhưng, đối diện nam nhân trong mắt cầu xin cùng kiên định lại làm cho hắn dao động , tình yêu của hắn, nguyên lai cũng là thâm trầm như vậy , nhưng, có đủ cho hắn thành công sao?

“Con có lẽ cũng rõ hậu quả đi!” Mai Thư Nhã cảnh cáo hắn một câu, chậm rãi đem phương pháp nói ra.

“Giúp con, gạt nàng.” Thiết Diễm sau khi nghe xong, chỉ nói một câu, hắn rất rõ ràng, nếu là nàng biết, là tuyệt đối sẽ không cho phép…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương