Tương Tư Bất Hối
-
Chương 60
Cơn cuồng phong mang theo những bông tuyết dày đặc gầm rú tàn phá bừa bãi, gió quất vào mặt mơ hồ làm đau.
Mị dùng ống tay áo che kín đầu cho Thiết Diễm rồi ôm thật chặt. Nàng nheo mắt tìm tòi trên vách núi đá. Dựa vào Hỗn Nguyên Công hùng hậu trong cơ thể, thị lực của nàng mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù gió tuyết mạnh như vậy cũng không ngăn cản được tầm nhìn của nàng.
Khi nhìn thấy ở phía dưới cách đó không xa có những chấm đen nhỏ, Mị một tay ôm chặt Thiết Diễm, cánh tay kia vung lên, vận khí làm ống tay áo căng phồng. Tiếp theo, rung tay áo phát ra một chưởng.
Cốc Đông cùng Mai Thư Nhã cảm giác đột nhiên bị một đạo kình khí nâng lên đem bọn họ hướng về phía chỗ hõm trên đài cao chỗ vách núi đá. Vừa mới đứng vững, Mị liền đã ôm Thiết Diễm bước lên đài cao.
Cái đài cao nhỏ này vừa mới đủ để bốn người bọn họ chen chúc, về hướng vách núi bên cạnh có một cái cửa động đen đen.
“Đông Đông, đi xem qua một chút.” Mị hạ lệnh cho Cốc Đông, còn chính mình lại nửa quỳ trên mặt đất để xem xét Thiết Diễm. Mới vừa rồi hắn vẫn luôn có hơi giật giật cứng ngắc, một câu cũng không nói nổi.
“Diễm. . .” Mị phẩy ống tay áo, để lộ ra gương mặt của Thiết Diễm tái nhợt khác thường. Chỉ vừa gọi một tiếng thì Thiết Diễm trong lòng nàng dường như cũng không nhịn được nữa, toàn thân ngoẹo sang một bên rồi bắt đầu nôn mửa.
Lần nôn này thực sự là lần nôn vô cùng đau khổ của Thiết Diễm, không cách nào ngừng lại được. Mấy ngày nay tới giờ vốn là hắn không ăn nhiều lắm nên cuối cùng chỉ có thể nôn khan, vô lực xụi lơ trong tay Mị mà không còn có chút sức lực nào.
“Diễm ” Mị ôm lấy Thiết Diễm đang phun sạch sẽ, cởi túi nước bên hông rồi vận khí để hơi tăng nhiệt độ ghé sát vào môi Thiết Diễm “Nào, súc miệng đi.”
Thiết Diễm hơi ngẩng đầu lên uống xong một ngụm, ngậm trong miệng rồi một lát sau lại phun ra. Chỉ cảm thấy ngực buồn nôn, yết hầu khẽ run rẩy. Hắn gắng gượng định thần, cố đè cảm giác muốn ói xuống.
Thiết Diễm cực kỳ yếu ớt như vậy làm cho Mị lo lắng, hắn đang bị nội thương lại trúng độc. Mặc dù nàng đã thay hắn chữa độc thương, nhưng thân thể đã bị thương tổn thì làm sao có thể so sánh với mức trước đây.
Hôm nay không ngờ bắt đầu nôn oẹ, dạng như vậy xem ra đem so với Du Nhiên khi đó thì còn nghiêm trọng hơn. Lại còn bị nhốt ở trong hang đá trên vách núi. Nàng thực sự sợ hắn không chống đỡ nổi, cũng sợ tính tình quật cường kia của hắn nên cho dù khó chịu cũng cậy mạnh mà không nói.
“Diễm, khó chịu thì phải nói, không nên tự mình chịu đựng.” Mị lo lắng nhìn mặt Thiết Diễm trắng bệch so với trước đây còn thảm hại hơn, trong giọng nói không giấu nổi sự lo lắng.
“Ừ.” Thiết Diễm nhận ra nàng lo lắng, nhìn thấy nàng nhíu mày, mắt đầy lo lắng thì trong lòng cực kỳ ấm áp “Ta cảm giác rất buồn nôn.” Nếu nàng muốn biết thì hắn liền thành thật nói ra cảm nhận của mình.
Mị lòng tràn đầy lo lắng thoáng chốc trở nên dở khóc dở cười. Con người này dùng vẻ bình tĩnh tái nhợt như vậy để nói cho nàng rằng hắn rất khó chịu; Sự thành thực của hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp, nhưng sự kiên nhẫn của hắn lại làm cho nàng đau lòng.
Lúc này Triệu Lang đã mệt mỏi không chịu nổi, nàng sớm biết rằng muội muội này yêu phu quân như mạng, nay lại được thấy vị Trấn Quốc Tướng quân này cứng cỏi không lay chuyển thì ngoài sự bội phục trong lòng ra thì nàng đã không còn sức lực nói gì khác .
Mai Thư Nhã nhìn bộ dáng của Thiết Diễm thì trong mắt hiện lên cả kinh ngạc lẫn hiểu rõ. Nhìn dáng vẻ che chở trìu mến kia của Mị thì ánh mắt lại hết sức tối tăm phức tạp làm cho không người nào có thể lý giải nổi.
Lăng Oanh chỉ là ngây người chăm chú nhìn Mị, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cung Chủ, thuộc hạ đã thu xếp thỏa đáng, có thể vào động nghỉ ngơi.” Cốc Đông từ trong động đi ra, tiếng nói vừa dứt thì lại có hai bóng người thật sự chen vào trên đài cao này. Đúng là Thiên Ki bị thương nặng cùng Minh Phong.
Mị liếc mắt nhìn bọn họ mà không để ý đến, chỉ nghĩ cách thu xếp tốt cho Thiết Diễm trong lòng bèn trực tiếp đi vào trong động.
Hang động này cũng không lớn, nằm ở trên vách núi đá nên sạch sẽ lại thông gió. Cốc Đông đã sớm lấy thảm lông từ trong túi của mình và Cốc Nam trải tại góc duy nhất tránh được gió bên trong động.
Mị đặt Thiết Diễm trên thảm lông, cởi áo bào xanh rồi đắp ở trên người hắn, lại cởi bạch y chiến giáp cho hắn để hắn có thể thoải mái hơn, rồi đem áo bào xanh của mình mặc cho hắn.
“Mị, ta không cần.” Thiết Diễm đã tỉnh táo hơn nhìn thấy trên người mình được chỉnh tề, còn trên người nàng chỉ có quần áo mỏng manh làm hắn lo lắng “Ta không lạnh, nàng . . .”
“Ta có nội công hộ thể, không có việc gì.” Mị vừa nói, đem áo giáp bị gãy rời của hắn đặt ở trên thảm lông, thu xếp cho hắn nằm xong xuôi. Nàng lấy từ trong túi phía sau lưng mình ra một tấm thảm lông khác trùm lên người hắn “Diễm, chàng mệt mỏi rồi thì ngủ một lát?” Nàng nhẹ nhàng gạt những sợi tóc hai bên gò má hắn rồi dùng bàn tay ấm áp vào gương mặt lạnh toát của hắn.
“Ừ.” Thiết Diễm xác thật cảm giác thấy mệt mỏi đã sớm lử đử không chịu nổi. Nếu không phải liên tiếp phát sinh các chuyện cùng sự lo lắng về Mị thì e là hắn đã sớm gục ngã rồi. Bây giờ được bàn tay ấm áp của Mị tiếp xúc nhẹ như vậy thì mí mắt cũng bắt đầu thấy trĩu nặng.
Liền tại lúc Thiết Diễm như đang ngủ gà ngủ gật thì từ phía sau Mị vọng đến tiếng bước chân, Triệu Lang cùng thầy trò Mai Thư Nhã cũng đi vào trong động rồi tự động đi tới một tấm thảm khác mà Cốc Đông đã trải ra để ngồi xuống.
Thiên Ki mang theo Minh Phong cũng đi vào trong động, tự động tìm một góc rồi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi . (Sunny: sao ta thấy mấy người này mặt dày ghê == )
Ngoài động làn sóng tuyết cuồn cuộn đổ xuống mang theo trận gió lạnh mãnh liệt cùng những bông tuyết bay dày đặc mãi không thôi. Sau khi Thiết Diễm ngủ, Triệu Lang, Mai Thư Nhã, thầy trò Lăng Oanh, còn có Thiên Ki cùng Minh Phong đều trố mắt nhìn động tác bận rộn không ngừng của Mị cùng Cốc Đông.
Cốc Đông ở bên góc của mình dùng tảng đá vây quanh thành cái vòng tròn rồi hắn lấy từ trong túi ra một túi than. Trời ạ, ai đi ra khỏi nhà lại mang theo cái này?
Hắn đem than đổ một phần vào trong vòng đó, cũng không lập tức đốt than lên mà tiếp theo lại lấy ra một số thanh côn sắt kết nối lại với nhau. Không ngờ lại ghép thành một cái nồi.
Triệu Lang nhìn Cốc Đông càng không ngừng lấy từ trong túi ra các loại dụng cụ, phía sau vẫn còn gác lại những cái túi khác thì nàng rất muốn mở ra xem rốt cuộc hắn giấu bao nhiêu đồ ở bên trong.
Mị cũng trước hết lấy ra từ trong túi một cái lò than sưởi ấm tay, dùng cái cặp gắp một ít than đặt vào bên trong rồi đậy lại. Nàng dùng một cái túi vải lớn sắp xếp xong xuôi thì bỏ vào dưới thảm của Thiết Diễm.
Tiếp theo, cầm nồi ra khỏi động, chỉ chốc lát sau đã xách một nồi tuyết trắng đi vào, đặt lên trên bếp than.
Triệu Lang cẩn thận đánh giá những dụng cụ này. Có nồi, có bát, có chén, có đũa, có thìa, hơn nữa được chế tạo rất cẩn thận, như là đặc biệt là chế cho hành quân dã ngoại. Nàng không thể không khỏi cảm thán về suy nghĩ cẩn thận của muội muội mình, vì phu quân thật đúng là chuẩn bị chu toàn nha!
Cũng may là nàng chuẩn bị vẹn toàn. Nếu không, bị khốn ở chỗ này thì muốn nhóm lửa cũng không biết tìm củi chỗ nào!
Nàng nào biết đâu rằng, Mị chỉ là lo lắng cho Thiết Diễm lúc hành quân thì khó tránh khỏi cần phải giữ bí mật tung tích, không thể để phát sinh tình huống đốt đống lửa nên mới cố ý chuẩn bị cho hắn. Lần này mang theo cũng là để phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới thật đúng là lại dùng tới .
Bên này sau khi Mị đợi cho tuyết tan hết thì múc ra một phần, lại lấy từ trong túi ra một túi gạo nhỏ. Nàng lấy một vốc thả vào trong nồi rồi treo trên bếp. Sau khi bảo Cốc Đông thỉnh thoảng khuấy thì nàng mượn Kim Sang Dược ngồi xuống bên người Thiết Diễm vẫn ngủ say.
Mị tay chân nhẹ nhàng nâng cánh tay Thiết Diễm, nhẹ nhàng hủy đi lớp vải bọc vết thương rồi mới dùng nước tuyết vừa đun xong rửa sạch vết thương cho hắn, thay lại thuốc với động tác mềm mại, căn bản không làm kinh động hắn.
Xử lý tốt vết thương ở cánh tay của hắn, Mị tay chậm rãi đưa tay xuống xoa lớp vải chỗ cổ tay hắn. Nàng dừng lại một hồi rồi mới cởi ra, nhìn vết sẹo vẫn đang đỏ sẫm ở cổ tay hắn mà có hơi sững sờ.
Khi đó hắn giữ chặt lấy tay nàng rồi liều lĩnh đem huyết nhỏ vào trong miệng nàng với khí thế kiên định đã sớm ngấm vào trong trí nhớ của nàng, suốt đời sẽ không quên. Cho tới nay, nàng đều nỗ lực muốn có được trái tim hắn, tình cảm của hắn và sự thừa nhận lẫn nhau của hắn.
Hôm nay, hắn cho nàng tình yêu của hắn, trái tim của hắn, cả thân xác hắn, thậm chí cả tính mạng của hắn. Nhưng nàng lại hy vọng hắn có thể yêu nàng ít đi một chút, bởi vì nam nhân ngốc nghếch này một khi yêu thì sẽ yêu đến cốt tủy, sống chết có nhau. (Sunny: aaaaaaaaaaaa~~~ cảm động quá =(( ta muốn khóc a~~~ )
Hắn như vậy khiến cho nàng đau lòng; nàng hy vọng hắn có thể bình an, sảng khoái vui vẻ. Nàng hy vọng hắn có thể hạnh phúc trải qua cuộc sống vô lo bình thường mà hắn kỳ vọng.
Như vậy, nàng hy vọng hắn có thể yêu nàng ít đi một chút, thương yêu chính mình nhiều hơn một chút. Những người nàng phải bảo vệ đã có rất nhiều rồi, nàng không muốn lại phải có thêm một người như hắn.
Nhẹ nhàng xoa thuốc cho hắn, vuốt ve vết thương này làm cho nàng đau lòng như đao cắt. Tâm tình Mị vô cùng phức tạp. Thương hắn nhưng lại không muốn hắn quá yêu nàng; yêu hắn nhưng lại sợ hắn yêu nàng quá mức mà không để mắt đến chính mình. Dù sao, trong tim của hắn thì chỗ để cho mình đã là quá ít quá ít. Nếu là nàng chiếm hơn nữa thì hắn còn góc nào cho chính mình?
Sau khi nàng giúp hắn rửa sạch sẽ rồi lấy vải băng bó xong xuôi thì cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn gương mặt hắn đang ngủ yên tĩnh.
Đã lâu lắm rồi nàng không có dịp lẳng lặng nhìn hắn như vậy, trông chừng hắn. Mấy ngày nay chia lìa đều là vội vàng như vậy, nàng nhớ tới những ngày có thể ở cùng hắn, cũng yên bình nhẹ nhàng như bây giờ vậy.
Lần này lại để hắn chịu khổ, sắc mặt thật tiều tụy, nếu lúc trước nàng gắng bồi bổ cho hắn hồng hào thì hôm nay, hắn lại hoàn toàn tái nhợt như cũ. Gương mặt vốn gầy gò hôm nay đã hơi trũng xuống. Bàn tay hắn được nàng nắm ở lòng bàn tay cũng lạnh như băng, có làm như thế nào cũng chỉ hơi âm ấm, không cách nào ấm áp nổi.
Lăng Oanh ngồi ở một bên nhìn nữ nhân xinh đẹp này có khí thế cao ngạo cùng hơi thở lạnh lùng. Xem nàng ôn nhu như vậy mà đối xử với nam nhân bị thương kia, đó là phu quân duy nhất của nàng ta. Lăng Oanh thấy được ánh mắt của nàng, thương tiếc mà triền miên. Đúng là chỉ khi ngồi ở bên cạnh người nam nhân kia thì quanh thân nàng mới là hơi thở bình tĩnh mà êm dịu.
Nhìn bóng hình nàng ta ngồi kề bên cạnh người hắn làm cho trong lòng Lăng Oanh khổ sở, ê ẩm. Hắn không biết nữ nhân này làm thế nào mà đụng vào trong tim mình. Nay thấy nàng xiết chặt tay nam nhân kia, ôm chặt vào trong lòng thì đã sáng tỏ chính mình đố kỵ với hắn bao nhiêu, sáng tỏ tình cảm của mình.
Vì sao hắn lại khăng khăng thích nữ nhân này, người mà trong mắt chưa từng có hắn? Mà Lăng Oanh, vì sao lại cứ cố thích một nữ nhân không giống người thường như vậy?
Nàng đã gặp qua Mị, đã nghe nàng nói tất cả, biết Mị sẽ cùng nam nhân kia suốt đời suốt kiếp chỉ có hai người; lời hứa hẹn như vậy là điều bao nhiêu nam nhân trên thế gian truy tìm. Nàng biết Mị vì nam nhân kia ở rể, cho hắn một hôn lễ với vô vàn quang vinh; Nàng biết Mị sẽ vì nam nhân kia mà làm rất nhiều rất nhiều, nhiều hơn đến mức khiến cho người ta đố kỵ và hâm mộ.
Nữ nhân như vậy thì Lăng Oanh biết đến càng không có bao nhiêu, vì thế hắn càng càng không cách nào buông tay. Hôm nay, điều may mắn duy nhất chính là Mị không phải kẻ địch của hắn. Cho nên, hắn sẽ cố gắng, cố gắng để trong mắt Mị có sự hiện hữu của mình.
Mai Thư Nhã cũng là nhìn Mị đang ôn nhu nhìn chăm chú vào Thiết Diễm, cùng Lăng Oanh đang si ngốc nhìn Mị rồi than nhẹ gần như không ai có thể nghe thấy. Duyên phận như vậy là phúc hay là họa?
Tất nhiên ông ta đã sớm từ trong miệng đồ đệ mà biết được tất cả về con gái mình, bao gồm cả lời hứa hẹn của nàng làm kinh ngạc thế gian, bao gồm việc nàng đồng ý ở rể. Mới đầu, chỉ là kinh ngạc vì thế gian lại có nữ nhân kỳ lạ như thế, nên tò mò nam nhân tuyệt đại tao nhã như thế nào mà có thể được nữ nhân kia xiêu lòng như thế.
Trong một khắc nhìn thấy nàng thì hắn kinh ngạc không thôi với dung nhan không cách nào nhận sai được. Điều khiến ông ta kinh hãi nhất là khi nhìn thấy Mị đối đãi ôn hòa và che chở cho nam nhân kỳ lạ kia, tâm tư của ông ta đã mười phần nhiễu loạn .
Ông ta đã từng cho là, kiếp này của mình đã vô duyên cùng con gái, ông ta cho là sinh mệnh nho nhỏ kia đã sớm biến mất tại thế gian này. Nhưng, khi lại lần nữa nhìn thấy nàng thì suy nghĩ phức tạp đã khiến ông ta không biết phải làm như thế nào cho phải.
Rõ ràng đã hối hận nhiều năm như vậy, rõ ràng loại tiếc nuối vì đánh mất con gái luôn nằm dưới đáy lòng. Bây giờ, có thể gặp được nàng, thì tim ông ta vẫn rơi vào trong nỗi đau đớn và chấn động quen thuộc.
Chậm rãi, ông ta nhìn Mị dịu dàng che chở tới nam nhân bên người nàng, một nam nhân mạnh mẽ, không có mùi son phấn chút nào, cũng không có dáng điệu mềm mại. Hắn là người duy nhất phá vỡ sự trấn định cùng bình tĩnh của nàng. Hắn múa ngân thương như tia chớp, dáng người cùng khí thế như rồng bay phượng múa, thật khiến Mai Thư Nhã cũng không khỏi xúc động trước ánh mắt kỳ lạ của con gái.
Cuối cùng ông ta đã ra tay, chỉ vì thay Mị bảo vệ nam nhân này, người mà nàng yêu như sinh mệnh của mình.
Nhìn gương mặt xinh đẹp kia lẳng lặng ngồi ở bên cạnh phu quân, trong lòng ông ta than nhẹ. Thì ra , cốt nhục tình thâm thật sự không cách nào mất đi được.
Mị dùng ống tay áo che kín đầu cho Thiết Diễm rồi ôm thật chặt. Nàng nheo mắt tìm tòi trên vách núi đá. Dựa vào Hỗn Nguyên Công hùng hậu trong cơ thể, thị lực của nàng mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù gió tuyết mạnh như vậy cũng không ngăn cản được tầm nhìn của nàng.
Khi nhìn thấy ở phía dưới cách đó không xa có những chấm đen nhỏ, Mị một tay ôm chặt Thiết Diễm, cánh tay kia vung lên, vận khí làm ống tay áo căng phồng. Tiếp theo, rung tay áo phát ra một chưởng.
Cốc Đông cùng Mai Thư Nhã cảm giác đột nhiên bị một đạo kình khí nâng lên đem bọn họ hướng về phía chỗ hõm trên đài cao chỗ vách núi đá. Vừa mới đứng vững, Mị liền đã ôm Thiết Diễm bước lên đài cao.
Cái đài cao nhỏ này vừa mới đủ để bốn người bọn họ chen chúc, về hướng vách núi bên cạnh có một cái cửa động đen đen.
“Đông Đông, đi xem qua một chút.” Mị hạ lệnh cho Cốc Đông, còn chính mình lại nửa quỳ trên mặt đất để xem xét Thiết Diễm. Mới vừa rồi hắn vẫn luôn có hơi giật giật cứng ngắc, một câu cũng không nói nổi.
“Diễm. . .” Mị phẩy ống tay áo, để lộ ra gương mặt của Thiết Diễm tái nhợt khác thường. Chỉ vừa gọi một tiếng thì Thiết Diễm trong lòng nàng dường như cũng không nhịn được nữa, toàn thân ngoẹo sang một bên rồi bắt đầu nôn mửa.
Lần nôn này thực sự là lần nôn vô cùng đau khổ của Thiết Diễm, không cách nào ngừng lại được. Mấy ngày nay tới giờ vốn là hắn không ăn nhiều lắm nên cuối cùng chỉ có thể nôn khan, vô lực xụi lơ trong tay Mị mà không còn có chút sức lực nào.
“Diễm ” Mị ôm lấy Thiết Diễm đang phun sạch sẽ, cởi túi nước bên hông rồi vận khí để hơi tăng nhiệt độ ghé sát vào môi Thiết Diễm “Nào, súc miệng đi.”
Thiết Diễm hơi ngẩng đầu lên uống xong một ngụm, ngậm trong miệng rồi một lát sau lại phun ra. Chỉ cảm thấy ngực buồn nôn, yết hầu khẽ run rẩy. Hắn gắng gượng định thần, cố đè cảm giác muốn ói xuống.
Thiết Diễm cực kỳ yếu ớt như vậy làm cho Mị lo lắng, hắn đang bị nội thương lại trúng độc. Mặc dù nàng đã thay hắn chữa độc thương, nhưng thân thể đã bị thương tổn thì làm sao có thể so sánh với mức trước đây.
Hôm nay không ngờ bắt đầu nôn oẹ, dạng như vậy xem ra đem so với Du Nhiên khi đó thì còn nghiêm trọng hơn. Lại còn bị nhốt ở trong hang đá trên vách núi. Nàng thực sự sợ hắn không chống đỡ nổi, cũng sợ tính tình quật cường kia của hắn nên cho dù khó chịu cũng cậy mạnh mà không nói.
“Diễm, khó chịu thì phải nói, không nên tự mình chịu đựng.” Mị lo lắng nhìn mặt Thiết Diễm trắng bệch so với trước đây còn thảm hại hơn, trong giọng nói không giấu nổi sự lo lắng.
“Ừ.” Thiết Diễm nhận ra nàng lo lắng, nhìn thấy nàng nhíu mày, mắt đầy lo lắng thì trong lòng cực kỳ ấm áp “Ta cảm giác rất buồn nôn.” Nếu nàng muốn biết thì hắn liền thành thật nói ra cảm nhận của mình.
Mị lòng tràn đầy lo lắng thoáng chốc trở nên dở khóc dở cười. Con người này dùng vẻ bình tĩnh tái nhợt như vậy để nói cho nàng rằng hắn rất khó chịu; Sự thành thực của hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp, nhưng sự kiên nhẫn của hắn lại làm cho nàng đau lòng.
Lúc này Triệu Lang đã mệt mỏi không chịu nổi, nàng sớm biết rằng muội muội này yêu phu quân như mạng, nay lại được thấy vị Trấn Quốc Tướng quân này cứng cỏi không lay chuyển thì ngoài sự bội phục trong lòng ra thì nàng đã không còn sức lực nói gì khác .
Mai Thư Nhã nhìn bộ dáng của Thiết Diễm thì trong mắt hiện lên cả kinh ngạc lẫn hiểu rõ. Nhìn dáng vẻ che chở trìu mến kia của Mị thì ánh mắt lại hết sức tối tăm phức tạp làm cho không người nào có thể lý giải nổi.
Lăng Oanh chỉ là ngây người chăm chú nhìn Mị, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cung Chủ, thuộc hạ đã thu xếp thỏa đáng, có thể vào động nghỉ ngơi.” Cốc Đông từ trong động đi ra, tiếng nói vừa dứt thì lại có hai bóng người thật sự chen vào trên đài cao này. Đúng là Thiên Ki bị thương nặng cùng Minh Phong.
Mị liếc mắt nhìn bọn họ mà không để ý đến, chỉ nghĩ cách thu xếp tốt cho Thiết Diễm trong lòng bèn trực tiếp đi vào trong động.
Hang động này cũng không lớn, nằm ở trên vách núi đá nên sạch sẽ lại thông gió. Cốc Đông đã sớm lấy thảm lông từ trong túi của mình và Cốc Nam trải tại góc duy nhất tránh được gió bên trong động.
Mị đặt Thiết Diễm trên thảm lông, cởi áo bào xanh rồi đắp ở trên người hắn, lại cởi bạch y chiến giáp cho hắn để hắn có thể thoải mái hơn, rồi đem áo bào xanh của mình mặc cho hắn.
“Mị, ta không cần.” Thiết Diễm đã tỉnh táo hơn nhìn thấy trên người mình được chỉnh tề, còn trên người nàng chỉ có quần áo mỏng manh làm hắn lo lắng “Ta không lạnh, nàng . . .”
“Ta có nội công hộ thể, không có việc gì.” Mị vừa nói, đem áo giáp bị gãy rời của hắn đặt ở trên thảm lông, thu xếp cho hắn nằm xong xuôi. Nàng lấy từ trong túi phía sau lưng mình ra một tấm thảm lông khác trùm lên người hắn “Diễm, chàng mệt mỏi rồi thì ngủ một lát?” Nàng nhẹ nhàng gạt những sợi tóc hai bên gò má hắn rồi dùng bàn tay ấm áp vào gương mặt lạnh toát của hắn.
“Ừ.” Thiết Diễm xác thật cảm giác thấy mệt mỏi đã sớm lử đử không chịu nổi. Nếu không phải liên tiếp phát sinh các chuyện cùng sự lo lắng về Mị thì e là hắn đã sớm gục ngã rồi. Bây giờ được bàn tay ấm áp của Mị tiếp xúc nhẹ như vậy thì mí mắt cũng bắt đầu thấy trĩu nặng.
Liền tại lúc Thiết Diễm như đang ngủ gà ngủ gật thì từ phía sau Mị vọng đến tiếng bước chân, Triệu Lang cùng thầy trò Mai Thư Nhã cũng đi vào trong động rồi tự động đi tới một tấm thảm khác mà Cốc Đông đã trải ra để ngồi xuống.
Thiên Ki mang theo Minh Phong cũng đi vào trong động, tự động tìm một góc rồi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi . (Sunny: sao ta thấy mấy người này mặt dày ghê == )
Ngoài động làn sóng tuyết cuồn cuộn đổ xuống mang theo trận gió lạnh mãnh liệt cùng những bông tuyết bay dày đặc mãi không thôi. Sau khi Thiết Diễm ngủ, Triệu Lang, Mai Thư Nhã, thầy trò Lăng Oanh, còn có Thiên Ki cùng Minh Phong đều trố mắt nhìn động tác bận rộn không ngừng của Mị cùng Cốc Đông.
Cốc Đông ở bên góc của mình dùng tảng đá vây quanh thành cái vòng tròn rồi hắn lấy từ trong túi ra một túi than. Trời ạ, ai đi ra khỏi nhà lại mang theo cái này?
Hắn đem than đổ một phần vào trong vòng đó, cũng không lập tức đốt than lên mà tiếp theo lại lấy ra một số thanh côn sắt kết nối lại với nhau. Không ngờ lại ghép thành một cái nồi.
Triệu Lang nhìn Cốc Đông càng không ngừng lấy từ trong túi ra các loại dụng cụ, phía sau vẫn còn gác lại những cái túi khác thì nàng rất muốn mở ra xem rốt cuộc hắn giấu bao nhiêu đồ ở bên trong.
Mị cũng trước hết lấy ra từ trong túi một cái lò than sưởi ấm tay, dùng cái cặp gắp một ít than đặt vào bên trong rồi đậy lại. Nàng dùng một cái túi vải lớn sắp xếp xong xuôi thì bỏ vào dưới thảm của Thiết Diễm.
Tiếp theo, cầm nồi ra khỏi động, chỉ chốc lát sau đã xách một nồi tuyết trắng đi vào, đặt lên trên bếp than.
Triệu Lang cẩn thận đánh giá những dụng cụ này. Có nồi, có bát, có chén, có đũa, có thìa, hơn nữa được chế tạo rất cẩn thận, như là đặc biệt là chế cho hành quân dã ngoại. Nàng không thể không khỏi cảm thán về suy nghĩ cẩn thận của muội muội mình, vì phu quân thật đúng là chuẩn bị chu toàn nha!
Cũng may là nàng chuẩn bị vẹn toàn. Nếu không, bị khốn ở chỗ này thì muốn nhóm lửa cũng không biết tìm củi chỗ nào!
Nàng nào biết đâu rằng, Mị chỉ là lo lắng cho Thiết Diễm lúc hành quân thì khó tránh khỏi cần phải giữ bí mật tung tích, không thể để phát sinh tình huống đốt đống lửa nên mới cố ý chuẩn bị cho hắn. Lần này mang theo cũng là để phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới thật đúng là lại dùng tới .
Bên này sau khi Mị đợi cho tuyết tan hết thì múc ra một phần, lại lấy từ trong túi ra một túi gạo nhỏ. Nàng lấy một vốc thả vào trong nồi rồi treo trên bếp. Sau khi bảo Cốc Đông thỉnh thoảng khuấy thì nàng mượn Kim Sang Dược ngồi xuống bên người Thiết Diễm vẫn ngủ say.
Mị tay chân nhẹ nhàng nâng cánh tay Thiết Diễm, nhẹ nhàng hủy đi lớp vải bọc vết thương rồi mới dùng nước tuyết vừa đun xong rửa sạch vết thương cho hắn, thay lại thuốc với động tác mềm mại, căn bản không làm kinh động hắn.
Xử lý tốt vết thương ở cánh tay của hắn, Mị tay chậm rãi đưa tay xuống xoa lớp vải chỗ cổ tay hắn. Nàng dừng lại một hồi rồi mới cởi ra, nhìn vết sẹo vẫn đang đỏ sẫm ở cổ tay hắn mà có hơi sững sờ.
Khi đó hắn giữ chặt lấy tay nàng rồi liều lĩnh đem huyết nhỏ vào trong miệng nàng với khí thế kiên định đã sớm ngấm vào trong trí nhớ của nàng, suốt đời sẽ không quên. Cho tới nay, nàng đều nỗ lực muốn có được trái tim hắn, tình cảm của hắn và sự thừa nhận lẫn nhau của hắn.
Hôm nay, hắn cho nàng tình yêu của hắn, trái tim của hắn, cả thân xác hắn, thậm chí cả tính mạng của hắn. Nhưng nàng lại hy vọng hắn có thể yêu nàng ít đi một chút, bởi vì nam nhân ngốc nghếch này một khi yêu thì sẽ yêu đến cốt tủy, sống chết có nhau. (Sunny: aaaaaaaaaaaa~~~ cảm động quá =(( ta muốn khóc a~~~ )
Hắn như vậy khiến cho nàng đau lòng; nàng hy vọng hắn có thể bình an, sảng khoái vui vẻ. Nàng hy vọng hắn có thể hạnh phúc trải qua cuộc sống vô lo bình thường mà hắn kỳ vọng.
Như vậy, nàng hy vọng hắn có thể yêu nàng ít đi một chút, thương yêu chính mình nhiều hơn một chút. Những người nàng phải bảo vệ đã có rất nhiều rồi, nàng không muốn lại phải có thêm một người như hắn.
Nhẹ nhàng xoa thuốc cho hắn, vuốt ve vết thương này làm cho nàng đau lòng như đao cắt. Tâm tình Mị vô cùng phức tạp. Thương hắn nhưng lại không muốn hắn quá yêu nàng; yêu hắn nhưng lại sợ hắn yêu nàng quá mức mà không để mắt đến chính mình. Dù sao, trong tim của hắn thì chỗ để cho mình đã là quá ít quá ít. Nếu là nàng chiếm hơn nữa thì hắn còn góc nào cho chính mình?
Sau khi nàng giúp hắn rửa sạch sẽ rồi lấy vải băng bó xong xuôi thì cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn gương mặt hắn đang ngủ yên tĩnh.
Đã lâu lắm rồi nàng không có dịp lẳng lặng nhìn hắn như vậy, trông chừng hắn. Mấy ngày nay chia lìa đều là vội vàng như vậy, nàng nhớ tới những ngày có thể ở cùng hắn, cũng yên bình nhẹ nhàng như bây giờ vậy.
Lần này lại để hắn chịu khổ, sắc mặt thật tiều tụy, nếu lúc trước nàng gắng bồi bổ cho hắn hồng hào thì hôm nay, hắn lại hoàn toàn tái nhợt như cũ. Gương mặt vốn gầy gò hôm nay đã hơi trũng xuống. Bàn tay hắn được nàng nắm ở lòng bàn tay cũng lạnh như băng, có làm như thế nào cũng chỉ hơi âm ấm, không cách nào ấm áp nổi.
Lăng Oanh ngồi ở một bên nhìn nữ nhân xinh đẹp này có khí thế cao ngạo cùng hơi thở lạnh lùng. Xem nàng ôn nhu như vậy mà đối xử với nam nhân bị thương kia, đó là phu quân duy nhất của nàng ta. Lăng Oanh thấy được ánh mắt của nàng, thương tiếc mà triền miên. Đúng là chỉ khi ngồi ở bên cạnh người nam nhân kia thì quanh thân nàng mới là hơi thở bình tĩnh mà êm dịu.
Nhìn bóng hình nàng ta ngồi kề bên cạnh người hắn làm cho trong lòng Lăng Oanh khổ sở, ê ẩm. Hắn không biết nữ nhân này làm thế nào mà đụng vào trong tim mình. Nay thấy nàng xiết chặt tay nam nhân kia, ôm chặt vào trong lòng thì đã sáng tỏ chính mình đố kỵ với hắn bao nhiêu, sáng tỏ tình cảm của mình.
Vì sao hắn lại khăng khăng thích nữ nhân này, người mà trong mắt chưa từng có hắn? Mà Lăng Oanh, vì sao lại cứ cố thích một nữ nhân không giống người thường như vậy?
Nàng đã gặp qua Mị, đã nghe nàng nói tất cả, biết Mị sẽ cùng nam nhân kia suốt đời suốt kiếp chỉ có hai người; lời hứa hẹn như vậy là điều bao nhiêu nam nhân trên thế gian truy tìm. Nàng biết Mị vì nam nhân kia ở rể, cho hắn một hôn lễ với vô vàn quang vinh; Nàng biết Mị sẽ vì nam nhân kia mà làm rất nhiều rất nhiều, nhiều hơn đến mức khiến cho người ta đố kỵ và hâm mộ.
Nữ nhân như vậy thì Lăng Oanh biết đến càng không có bao nhiêu, vì thế hắn càng càng không cách nào buông tay. Hôm nay, điều may mắn duy nhất chính là Mị không phải kẻ địch của hắn. Cho nên, hắn sẽ cố gắng, cố gắng để trong mắt Mị có sự hiện hữu của mình.
Mai Thư Nhã cũng là nhìn Mị đang ôn nhu nhìn chăm chú vào Thiết Diễm, cùng Lăng Oanh đang si ngốc nhìn Mị rồi than nhẹ gần như không ai có thể nghe thấy. Duyên phận như vậy là phúc hay là họa?
Tất nhiên ông ta đã sớm từ trong miệng đồ đệ mà biết được tất cả về con gái mình, bao gồm cả lời hứa hẹn của nàng làm kinh ngạc thế gian, bao gồm việc nàng đồng ý ở rể. Mới đầu, chỉ là kinh ngạc vì thế gian lại có nữ nhân kỳ lạ như thế, nên tò mò nam nhân tuyệt đại tao nhã như thế nào mà có thể được nữ nhân kia xiêu lòng như thế.
Trong một khắc nhìn thấy nàng thì hắn kinh ngạc không thôi với dung nhan không cách nào nhận sai được. Điều khiến ông ta kinh hãi nhất là khi nhìn thấy Mị đối đãi ôn hòa và che chở cho nam nhân kỳ lạ kia, tâm tư của ông ta đã mười phần nhiễu loạn .
Ông ta đã từng cho là, kiếp này của mình đã vô duyên cùng con gái, ông ta cho là sinh mệnh nho nhỏ kia đã sớm biến mất tại thế gian này. Nhưng, khi lại lần nữa nhìn thấy nàng thì suy nghĩ phức tạp đã khiến ông ta không biết phải làm như thế nào cho phải.
Rõ ràng đã hối hận nhiều năm như vậy, rõ ràng loại tiếc nuối vì đánh mất con gái luôn nằm dưới đáy lòng. Bây giờ, có thể gặp được nàng, thì tim ông ta vẫn rơi vào trong nỗi đau đớn và chấn động quen thuộc.
Chậm rãi, ông ta nhìn Mị dịu dàng che chở tới nam nhân bên người nàng, một nam nhân mạnh mẽ, không có mùi son phấn chút nào, cũng không có dáng điệu mềm mại. Hắn là người duy nhất phá vỡ sự trấn định cùng bình tĩnh của nàng. Hắn múa ngân thương như tia chớp, dáng người cùng khí thế như rồng bay phượng múa, thật khiến Mai Thư Nhã cũng không khỏi xúc động trước ánh mắt kỳ lạ của con gái.
Cuối cùng ông ta đã ra tay, chỉ vì thay Mị bảo vệ nam nhân này, người mà nàng yêu như sinh mệnh của mình.
Nhìn gương mặt xinh đẹp kia lẳng lặng ngồi ở bên cạnh phu quân, trong lòng ông ta than nhẹ. Thì ra , cốt nhục tình thâm thật sự không cách nào mất đi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook