Tương Tư Bất Hối
-
Chương 24
Mị nhìn Du Nhiên sắc mặt tiều tụy nằm ở trên giường , tay nàng đang bắt mạch cũng run nhè nhẹ, gân xanh giữa trán liền nổi lên.
Sau một lúc lâu, Mị trừng mắt, hướng Tâm Linh đang đứng một bên, hỏi,“Đây là chuyện gì? Du Nhiên vì sao lại mang bầu?” [Sunny: sr các bạn nào vừa ăn vừa đọc truyện=]
Tâm Linh hai mắt đỏ hồng, cố kiềm chế tiếng khóc, từ từ kể.
Nguyên lai có một đêm, sau khi Du Nhiên đi hiến nhạc về, thân mình liền mệt mỏi buồn ngủ, mới đến đường cái, lại tưởng đang ở trước cửa các. Đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy, Du Nhiên vốn muốn kêu to, lại bị nữ tử mạnh mẽ kia hôn trụ. Hắn cật lực giãy dụa, nhưng làm sao địch nổi sức mạnh của nữ nhân kia, mới bị nàng cường bạo. [Sunny: =] sốc chưa các nàng=] haha]
Khi nàng kia rời đi, Du Nhiên mới gắng gượng, nỗ lực bò đến bên trong viện, vừa lúc Tâm Linh đi ngang qua, nhìn thấy liền đưa hắn trở về trong phòng. Vừa nghe xong mọi chuyện, vốn Tâm Linh muốn tìm Mị để thay Du Nhiên đòi công đạo ngay, nhưng lại bị Du Nhiên gắt gao ngăn lại, hắn bảo, không muốn quấy rầy đêm tân hôn của nàng.
Có ai từng tưởng rằng, hắn lại liền như vậy có bầu a? Đã nhiều ngày nôn nghén, hắn ăn cái gì cũng đều phun cái đó, đại phu kê dược đều bị hắn nôn ra, cuối cùng, đại phu kết luận, do Du Nhiên tuổi quá lớn, tâm tư lại không được thoải mái, nên đã động thai khí, mới bị như thế. Nếu cứ như vậy hoài, đừng nói thai nhi, ngay cả tánh mạng của hắn cũng không bảo đảm được.
Tâm Linh thế này mới hoảng hồn, vội vàng đi tìm Cốc Đông, nhờ hắn thỉnh Mị lại đây.
Mị sau khi nghe xong, liền đi ra ngoài viện, Cốc Đông Cốc Nam, còn có Tâm Linh đều theo đi ra, thấy bóng lưng nàng thẳng tắp, tay nắm chặt, tựa như trên người nàng đang phát ra sự tức giận không kiềm chế, làm cho ba người đứng sau cũng không dám lên tiếng.
“Oanh!” Mị một chưởng đánh ra, tòa núi giả trong viện nháy mắt nứt làm đôi.
“Cốc Đông, phải tìm bằng được nữ nhân kia về đây cho ta, cho dù lật cả kinh thành cũng phải tìm ra.” Dứt lời, nàng xoay người vào phòng.
*** ***
Đêm đó, Mị không có hồi phủ. Nàng chỉ bảo CốcNamtrở về nói với Thiết Diễm, hôm nay có việc bận, nàng sẽ ở Du Nhiên Tiếu các.
Nàng cả đêm chăm sóc Du Nhiên, giúp hắn ăn cháo cùng thuốc dưỡng thai, nhưng hắn ói ra tất cả, Mị lại bồi hắn ăn, bồi hắn uống lần nữa. Cuối cùng Du Nhiên vì quá kiệt sức không thể tiếp tục nôn, cả người dựa vào Mị, vất vả nuốt vào một ngụm thuốc.
“Du Nhiên, nuốt vào, không thể lại ói ra đâu đấy.” Mị ở bên tai Du Nhiên ôn nhu mà kiên định nói.
“Mị?” Du Nhiên nhẹ nhàng kêu.
“Ân! Là ta.” Mị thấy vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, tựa như nửa tỉnh nửa mê.
“Mị……” Du Nhiên chỉ hô một tiếng thật nhẹ, lệ liền theo đó chảy xuống.
Mị từ lúc sáu tuổi đã biết Du Nhiên, hắn vẫn là một nam nhân ôn nhu nhưng lại mang đầy ngạo khí, dung mạo như thần tiên hạ phàm, tài nghệ tuyệt thế, làm cho nàng thưởng thức, làm cho nàng khâm phục. Hắn dạy nàng nhạc phổ, còn dạy nàng các loại cổ nhạc, hắn là tri âm của nàng, cũng là thân nhân mà nàng quan tâm và muốn bảo hộ . Nàng đã thấy hắn cười, thấy qua sự tức giận của hắn với nàng, thấy qua sự hối tiếc cùng kiêu ngạo của hắn, nhưng, chưa bao giờ thấy qua nước mắt của hắn.
Nay, nếu không phải thật sự ủy khuất, không phải thật sự thương tâm, hắn làm sao có thể rơi lệ?
Mị nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Du Nhiên, ôn nhu dỗ hắn,“Du Nhiên, Mị ở đây, không có người nào có thể khi dễ ngươi, ngoan ngoãn ngủ đi!”
Nàng dìu dàng nói xong, hắn dần dần mê mang thiếp đi, mặc dù ở trong mộng, vẫn ngẫu nhiên có nước mắt chảy ra.
*** ***
Đến chạng vạng ngày thứ hai Mị mới trở lại Thiết phủ.
Du Nhiên sau khi tỉnh lại biết đã giấu giếm không được Mị, thế này mới từ từ kể chi tiết mọi chuyện, tuy thanh âm khàn khàn, cũng chưa rơi giọt nước mắt nào nữa, nhưng Du Nhiên như vậy lại làm cho trong lòng Mị lại vừa giận vừa đau. Đêm đó, hắn khóc một hồi, sau khi tỉnh lại, nói hết tất cả với Mị, những gì nên phát tiết đều đã phát tiết, tâm thần vì vậy đã thanh thản hơn rất nhiều, lại thấy Mị lo lắng cho hắn như vậy, thế này hắn mới gỡ xuống băn khoan trong lòng, tuy rằng vẫn là nôn nghén không ngừng, nhưng cũng vẫn là có thể ăn chút đồ.
Mị thế này mới yên tâm trở về, cái gì cũng không nói, đến bên giường liền nằm xuống ngủ say.
Sau khi nàng tỉnh lại, trong phòng một mảnh hắc ám, bên người là tiếng hít thở quen thuộc của Thiết Diễm .
Mị xoay người, lẳng lặng nhìn Thiết Diễm đang ngủ, nàng nghĩ, nếu là hắn mang thai, nhất định cũng sẽ chịu thống khổ giống như Du Nhiên vậy , nàng thật không đành lòng. Nhưng hắn lại muốn kéo dài huyết mạch Thiết gia , sợ là tất cả khổ sở cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.
Cuối cùng, hắn cũng không trốn tránh nàng nữa, nguyện ý cùng nàng giống như vợ chồng bình thường, nhưng nàng bây giờ lại không có thời gian ở cùng hắn, Du Nhiên đang không khỏe, phỏng chừng thời gian này nàng đều phải ở Du Nhiên Tiếu các rồi.
Mị nhìn khuôn mặt Thiết Diễm, trong lòng nghĩ lung tung, không ngờ bất tri bất giác lại mơ màng muốn ngủ, định nhắm mắt lại thì lại thấy con ngươi đen thâm thúy của Thiết Diễm, không khỏi mỉm cười, sau đó lại chìm vào mộng đẹp.
Thiết Diễm cũng đã tỉnh, bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, hắn muốn bất tỉnh cũng không được.
Nàng đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua nàng truyền lời lại cho Cốc Đông, nói muốn ngủ lại ở Du Nhiên Tiếu các. Hôm nay khi hồi phủ , cũng không thấy nàng. Khi dùng bữa tối cũng không có nàng, mụi vị của thức ăn bất đồng với lúc trước, làm hắn nhớ đến lời của An thúc trước kia, tất cả thức ăn của hăn đều do nàng tự tay làm, nguyên lai chỉ là do chính hắn quá mức trì độn nên mới không nhận ra. Trở lại trong phòng, liền thấy nàng nằm ở trên giường, ngủ say, trên mặt có vài nét ủ rũ.
Không có nàng ầm ỹ , hắn lẳng lặng nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, nàng xinh đẹp như vậy, căn bản không giống nữ tử, giống như hắn, căn bản cũng không giống nam tử. Thân mình mảnh khảnh cũng không giống với bề ngoài như nhược, nàng có thể dễ dàng ôm lấy hắn, nàng có thể dễ dàng chế trụ hắn, nhưng tại sao hành động của nàng lại không giống một người luyện võ?
Thiết Diễm thu liễm tâm thần, phát hiện chính mình không ngờ lại nhìn nàng ngây ngốc lâu như vậy, vội vàng đứng dậy thay quần áo, thổi tắt ánh nến, lẳng lặng nằm xuống bên người nàng.
Trong lúc ngủ mơ, hắn đột nhiên tỉnh lại, cảm giác người đang nằm kế bên, ánh mắt đang dừng ở trên mặt hắn , hắn cố gắng bảo trì hô hấp giả bộ ngủ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hô hấp của nàng dần dần đều đặn, mới mở mắt, thấy được phượng mâu của nàng đang nhắm chặt. Nàng mơ thấy cái gì? Vì sao lại cười đến ngọt ngào như vậy?
Vì thế, Thiết Diễm cứ si ngốc nhìn khóe miệng xinh đẹp đang mỉm cười của nàng, cả đêm không ngủ được.
Ngày kế tiếp, mọi việc trong cung đều đo Cốc Nam xử lý, Mị trừ bỏ thời gian ngủ ở Thiết phủ ra, cơ hồ tất cả thời gian đều lưu lại Du Nhiên Tiếu các.
Nàng cái gì cũng không nói, chỉ toàn lực thay Du Nhiên giữ thai.
Du Nhiên cũng im lặng, bộ dáng lạnh nhạt kia, cứ như là đứa nhỏ này tồn tại hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Mị thật ra lại biết, Du Nhiên mặc dù đã ba mươi, nhưng khi ở thanh lâu, luôn sử dụng dược để tránh thai. Nhưng những năm nay ở Du Nhiên Tiếu các, đã không còn uống thuốc nữa, hơn nữa, nàng từng thay hắn điều trị qua một trận, thân thể do đó mới có chuyển biến tốt hơn, do đó mới có thể dễ dàng mang thai như vậy. Đây dù sao cũng là cốt nhục của Du Nhiên , hắn tuy hiện tại trong lòng ủy khuất, oán hận, nhưng trong lòng hắn thật sự là có đứa nhỏ kia, nếu là mất đi đứa nhỏ, đợi khi oán hận tan đi, tất sẽ hối hận không kịp.
Một ngày lại một ngày qua đi, một tháng sau, nhìn Mị ở trước mắt bận rộn, Du Nhiên đột nhiên mở miệng,“Mị, cám ơn ngươi!”
Mị nhìn nụ cười trong suốt trên gương mặt Du Nhiên, nàng biết, người kiên cường, cao ngạo như hắn sẽ không bao giờ cuối đầu trước bất hạnh.
“Mị, đừng sai Cốc Đông tìm nữa.” Du Nhiên nhẹ nhàng xoa tay trên bụng, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, thanh âm thanh thản nói,“Ta đã không hề để ý nữa rồi. Mặc dù một thân một mình, nhưng ta nhất định có thể nuôi lớn đứa nhỏ này.”
Mị lại chỉ cười, trách mắng,“Làm sao có thể là một người, không phải còn có bác là ta sao?”
Du Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn Mị, chậm rãi cười,“Đúng vậy, còn có ngươi là bác. Tất nhiên sẽ không làm cho hắn chịu thiệt a!”
Hắn biết chính mình không khuyên được nàng, nàng làm cho hắn tất cả như vậy, thật sự là bởi vì nàng đã xem hắn là người thân cận, là thân nhân.
Một nữ tử si tình, cũng vô tình nhất thiên hạ, nếu không phải nàng xem trọng hắn, nhất định sẽ không cần quan tâm đến an nguy của hắn rồi.
Cũng may, hắn từ sớm đã là tri âm của nàng, thân nhân của nàng , mới có thể được nàng bảo hộ, quan tâm như vậy.
Hắn ôn nhu cười, hắn lại sắp có thêm một người thân.
Hài tử, phụ thân sẽ hảo hảo yêu ngươi, không cho ngươi chịu nửa phần ủy khuất.
Phụ thân nhất định sẽ dạy dỗ ngươi, tiêu sái, lạnh ngạo như bác của mình.
*** ***
“Tra không được? Làm sao có thể, ta cũng không tin nàng còn có thể bay đi đâu xa được.” Mị ngồi trong tiểu lâu của Du Nhiên Tiếu các.
Cốc Đông đứng thẳng ở trước mặt nàng, nói“Đêm đó sắc trời rất tối, trên đường sớm đã không có người, ngay cả Các chủ cũng không thấy rõ, chỉ nói người nọ một thân toàn mùi rượu, miệng lẩm bẩm một chữ, “Thanh” ”
Mị hơi hơi trầm ngâm, nói, “Ngươi lại đi điều tra, xem đêm đó các tửu quán, thanh lâu, khách sạn ở kinh thành khách nhân đã nàng hết thảy điều tra ra cho ta, chữ “Thanh” kia chắc chắn là một người, tất là phu lang của người nọ, phỏng chừng một là đã chết, hai là đã chạy trốn, tìm xem có ai phù hợp với điểm đó không. Ta mặc kệ nàng là hoàng tộc hay là thảo dân, quật ba thước đất ta cũng phải tìm ra nàng. Tuyệt không để nàng yên ổn sống ngoài kia được!”
Cốc Đông vâng lời rời khỏi, trong lòng không khỏi thấy tiếc cho người đã chọc tới tiểu thư nhà nàng , người nào không chọc, lại cố tình chọc phải chủ nhân tính toán chi li, có cừu tất báo này của hắn .
*** ***
Ba ngày sau, Mị ở tiểu lâu được Cốc Đông hồi báo, thân thể hơi chấn động, thần sắc thê lương gầm nhẹ nói,“Thì ra là nàng……”
Sau một lúc lâu, Mị trừng mắt, hướng Tâm Linh đang đứng một bên, hỏi,“Đây là chuyện gì? Du Nhiên vì sao lại mang bầu?” [Sunny: sr các bạn nào vừa ăn vừa đọc truyện=]
Tâm Linh hai mắt đỏ hồng, cố kiềm chế tiếng khóc, từ từ kể.
Nguyên lai có một đêm, sau khi Du Nhiên đi hiến nhạc về, thân mình liền mệt mỏi buồn ngủ, mới đến đường cái, lại tưởng đang ở trước cửa các. Đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy, Du Nhiên vốn muốn kêu to, lại bị nữ tử mạnh mẽ kia hôn trụ. Hắn cật lực giãy dụa, nhưng làm sao địch nổi sức mạnh của nữ nhân kia, mới bị nàng cường bạo. [Sunny: =] sốc chưa các nàng=] haha]
Khi nàng kia rời đi, Du Nhiên mới gắng gượng, nỗ lực bò đến bên trong viện, vừa lúc Tâm Linh đi ngang qua, nhìn thấy liền đưa hắn trở về trong phòng. Vừa nghe xong mọi chuyện, vốn Tâm Linh muốn tìm Mị để thay Du Nhiên đòi công đạo ngay, nhưng lại bị Du Nhiên gắt gao ngăn lại, hắn bảo, không muốn quấy rầy đêm tân hôn của nàng.
Có ai từng tưởng rằng, hắn lại liền như vậy có bầu a? Đã nhiều ngày nôn nghén, hắn ăn cái gì cũng đều phun cái đó, đại phu kê dược đều bị hắn nôn ra, cuối cùng, đại phu kết luận, do Du Nhiên tuổi quá lớn, tâm tư lại không được thoải mái, nên đã động thai khí, mới bị như thế. Nếu cứ như vậy hoài, đừng nói thai nhi, ngay cả tánh mạng của hắn cũng không bảo đảm được.
Tâm Linh thế này mới hoảng hồn, vội vàng đi tìm Cốc Đông, nhờ hắn thỉnh Mị lại đây.
Mị sau khi nghe xong, liền đi ra ngoài viện, Cốc Đông Cốc Nam, còn có Tâm Linh đều theo đi ra, thấy bóng lưng nàng thẳng tắp, tay nắm chặt, tựa như trên người nàng đang phát ra sự tức giận không kiềm chế, làm cho ba người đứng sau cũng không dám lên tiếng.
“Oanh!” Mị một chưởng đánh ra, tòa núi giả trong viện nháy mắt nứt làm đôi.
“Cốc Đông, phải tìm bằng được nữ nhân kia về đây cho ta, cho dù lật cả kinh thành cũng phải tìm ra.” Dứt lời, nàng xoay người vào phòng.
*** ***
Đêm đó, Mị không có hồi phủ. Nàng chỉ bảo CốcNamtrở về nói với Thiết Diễm, hôm nay có việc bận, nàng sẽ ở Du Nhiên Tiếu các.
Nàng cả đêm chăm sóc Du Nhiên, giúp hắn ăn cháo cùng thuốc dưỡng thai, nhưng hắn ói ra tất cả, Mị lại bồi hắn ăn, bồi hắn uống lần nữa. Cuối cùng Du Nhiên vì quá kiệt sức không thể tiếp tục nôn, cả người dựa vào Mị, vất vả nuốt vào một ngụm thuốc.
“Du Nhiên, nuốt vào, không thể lại ói ra đâu đấy.” Mị ở bên tai Du Nhiên ôn nhu mà kiên định nói.
“Mị?” Du Nhiên nhẹ nhàng kêu.
“Ân! Là ta.” Mị thấy vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, tựa như nửa tỉnh nửa mê.
“Mị……” Du Nhiên chỉ hô một tiếng thật nhẹ, lệ liền theo đó chảy xuống.
Mị từ lúc sáu tuổi đã biết Du Nhiên, hắn vẫn là một nam nhân ôn nhu nhưng lại mang đầy ngạo khí, dung mạo như thần tiên hạ phàm, tài nghệ tuyệt thế, làm cho nàng thưởng thức, làm cho nàng khâm phục. Hắn dạy nàng nhạc phổ, còn dạy nàng các loại cổ nhạc, hắn là tri âm của nàng, cũng là thân nhân mà nàng quan tâm và muốn bảo hộ . Nàng đã thấy hắn cười, thấy qua sự tức giận của hắn với nàng, thấy qua sự hối tiếc cùng kiêu ngạo của hắn, nhưng, chưa bao giờ thấy qua nước mắt của hắn.
Nay, nếu không phải thật sự ủy khuất, không phải thật sự thương tâm, hắn làm sao có thể rơi lệ?
Mị nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Du Nhiên, ôn nhu dỗ hắn,“Du Nhiên, Mị ở đây, không có người nào có thể khi dễ ngươi, ngoan ngoãn ngủ đi!”
Nàng dìu dàng nói xong, hắn dần dần mê mang thiếp đi, mặc dù ở trong mộng, vẫn ngẫu nhiên có nước mắt chảy ra.
*** ***
Đến chạng vạng ngày thứ hai Mị mới trở lại Thiết phủ.
Du Nhiên sau khi tỉnh lại biết đã giấu giếm không được Mị, thế này mới từ từ kể chi tiết mọi chuyện, tuy thanh âm khàn khàn, cũng chưa rơi giọt nước mắt nào nữa, nhưng Du Nhiên như vậy lại làm cho trong lòng Mị lại vừa giận vừa đau. Đêm đó, hắn khóc một hồi, sau khi tỉnh lại, nói hết tất cả với Mị, những gì nên phát tiết đều đã phát tiết, tâm thần vì vậy đã thanh thản hơn rất nhiều, lại thấy Mị lo lắng cho hắn như vậy, thế này hắn mới gỡ xuống băn khoan trong lòng, tuy rằng vẫn là nôn nghén không ngừng, nhưng cũng vẫn là có thể ăn chút đồ.
Mị thế này mới yên tâm trở về, cái gì cũng không nói, đến bên giường liền nằm xuống ngủ say.
Sau khi nàng tỉnh lại, trong phòng một mảnh hắc ám, bên người là tiếng hít thở quen thuộc của Thiết Diễm .
Mị xoay người, lẳng lặng nhìn Thiết Diễm đang ngủ, nàng nghĩ, nếu là hắn mang thai, nhất định cũng sẽ chịu thống khổ giống như Du Nhiên vậy , nàng thật không đành lòng. Nhưng hắn lại muốn kéo dài huyết mạch Thiết gia , sợ là tất cả khổ sở cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.
Cuối cùng, hắn cũng không trốn tránh nàng nữa, nguyện ý cùng nàng giống như vợ chồng bình thường, nhưng nàng bây giờ lại không có thời gian ở cùng hắn, Du Nhiên đang không khỏe, phỏng chừng thời gian này nàng đều phải ở Du Nhiên Tiếu các rồi.
Mị nhìn khuôn mặt Thiết Diễm, trong lòng nghĩ lung tung, không ngờ bất tri bất giác lại mơ màng muốn ngủ, định nhắm mắt lại thì lại thấy con ngươi đen thâm thúy của Thiết Diễm, không khỏi mỉm cười, sau đó lại chìm vào mộng đẹp.
Thiết Diễm cũng đã tỉnh, bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, hắn muốn bất tỉnh cũng không được.
Nàng đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua nàng truyền lời lại cho Cốc Đông, nói muốn ngủ lại ở Du Nhiên Tiếu các. Hôm nay khi hồi phủ , cũng không thấy nàng. Khi dùng bữa tối cũng không có nàng, mụi vị của thức ăn bất đồng với lúc trước, làm hắn nhớ đến lời của An thúc trước kia, tất cả thức ăn của hăn đều do nàng tự tay làm, nguyên lai chỉ là do chính hắn quá mức trì độn nên mới không nhận ra. Trở lại trong phòng, liền thấy nàng nằm ở trên giường, ngủ say, trên mặt có vài nét ủ rũ.
Không có nàng ầm ỹ , hắn lẳng lặng nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, nàng xinh đẹp như vậy, căn bản không giống nữ tử, giống như hắn, căn bản cũng không giống nam tử. Thân mình mảnh khảnh cũng không giống với bề ngoài như nhược, nàng có thể dễ dàng ôm lấy hắn, nàng có thể dễ dàng chế trụ hắn, nhưng tại sao hành động của nàng lại không giống một người luyện võ?
Thiết Diễm thu liễm tâm thần, phát hiện chính mình không ngờ lại nhìn nàng ngây ngốc lâu như vậy, vội vàng đứng dậy thay quần áo, thổi tắt ánh nến, lẳng lặng nằm xuống bên người nàng.
Trong lúc ngủ mơ, hắn đột nhiên tỉnh lại, cảm giác người đang nằm kế bên, ánh mắt đang dừng ở trên mặt hắn , hắn cố gắng bảo trì hô hấp giả bộ ngủ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hô hấp của nàng dần dần đều đặn, mới mở mắt, thấy được phượng mâu của nàng đang nhắm chặt. Nàng mơ thấy cái gì? Vì sao lại cười đến ngọt ngào như vậy?
Vì thế, Thiết Diễm cứ si ngốc nhìn khóe miệng xinh đẹp đang mỉm cười của nàng, cả đêm không ngủ được.
Ngày kế tiếp, mọi việc trong cung đều đo Cốc Nam xử lý, Mị trừ bỏ thời gian ngủ ở Thiết phủ ra, cơ hồ tất cả thời gian đều lưu lại Du Nhiên Tiếu các.
Nàng cái gì cũng không nói, chỉ toàn lực thay Du Nhiên giữ thai.
Du Nhiên cũng im lặng, bộ dáng lạnh nhạt kia, cứ như là đứa nhỏ này tồn tại hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Mị thật ra lại biết, Du Nhiên mặc dù đã ba mươi, nhưng khi ở thanh lâu, luôn sử dụng dược để tránh thai. Nhưng những năm nay ở Du Nhiên Tiếu các, đã không còn uống thuốc nữa, hơn nữa, nàng từng thay hắn điều trị qua một trận, thân thể do đó mới có chuyển biến tốt hơn, do đó mới có thể dễ dàng mang thai như vậy. Đây dù sao cũng là cốt nhục của Du Nhiên , hắn tuy hiện tại trong lòng ủy khuất, oán hận, nhưng trong lòng hắn thật sự là có đứa nhỏ kia, nếu là mất đi đứa nhỏ, đợi khi oán hận tan đi, tất sẽ hối hận không kịp.
Một ngày lại một ngày qua đi, một tháng sau, nhìn Mị ở trước mắt bận rộn, Du Nhiên đột nhiên mở miệng,“Mị, cám ơn ngươi!”
Mị nhìn nụ cười trong suốt trên gương mặt Du Nhiên, nàng biết, người kiên cường, cao ngạo như hắn sẽ không bao giờ cuối đầu trước bất hạnh.
“Mị, đừng sai Cốc Đông tìm nữa.” Du Nhiên nhẹ nhàng xoa tay trên bụng, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, thanh âm thanh thản nói,“Ta đã không hề để ý nữa rồi. Mặc dù một thân một mình, nhưng ta nhất định có thể nuôi lớn đứa nhỏ này.”
Mị lại chỉ cười, trách mắng,“Làm sao có thể là một người, không phải còn có bác là ta sao?”
Du Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn Mị, chậm rãi cười,“Đúng vậy, còn có ngươi là bác. Tất nhiên sẽ không làm cho hắn chịu thiệt a!”
Hắn biết chính mình không khuyên được nàng, nàng làm cho hắn tất cả như vậy, thật sự là bởi vì nàng đã xem hắn là người thân cận, là thân nhân.
Một nữ tử si tình, cũng vô tình nhất thiên hạ, nếu không phải nàng xem trọng hắn, nhất định sẽ không cần quan tâm đến an nguy của hắn rồi.
Cũng may, hắn từ sớm đã là tri âm của nàng, thân nhân của nàng , mới có thể được nàng bảo hộ, quan tâm như vậy.
Hắn ôn nhu cười, hắn lại sắp có thêm một người thân.
Hài tử, phụ thân sẽ hảo hảo yêu ngươi, không cho ngươi chịu nửa phần ủy khuất.
Phụ thân nhất định sẽ dạy dỗ ngươi, tiêu sái, lạnh ngạo như bác của mình.
*** ***
“Tra không được? Làm sao có thể, ta cũng không tin nàng còn có thể bay đi đâu xa được.” Mị ngồi trong tiểu lâu của Du Nhiên Tiếu các.
Cốc Đông đứng thẳng ở trước mặt nàng, nói“Đêm đó sắc trời rất tối, trên đường sớm đã không có người, ngay cả Các chủ cũng không thấy rõ, chỉ nói người nọ một thân toàn mùi rượu, miệng lẩm bẩm một chữ, “Thanh” ”
Mị hơi hơi trầm ngâm, nói, “Ngươi lại đi điều tra, xem đêm đó các tửu quán, thanh lâu, khách sạn ở kinh thành khách nhân đã nàng hết thảy điều tra ra cho ta, chữ “Thanh” kia chắc chắn là một người, tất là phu lang của người nọ, phỏng chừng một là đã chết, hai là đã chạy trốn, tìm xem có ai phù hợp với điểm đó không. Ta mặc kệ nàng là hoàng tộc hay là thảo dân, quật ba thước đất ta cũng phải tìm ra nàng. Tuyệt không để nàng yên ổn sống ngoài kia được!”
Cốc Đông vâng lời rời khỏi, trong lòng không khỏi thấy tiếc cho người đã chọc tới tiểu thư nhà nàng , người nào không chọc, lại cố tình chọc phải chủ nhân tính toán chi li, có cừu tất báo này của hắn .
*** ***
Ba ngày sau, Mị ở tiểu lâu được Cốc Đông hồi báo, thân thể hơi chấn động, thần sắc thê lương gầm nhẹ nói,“Thì ra là nàng……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook