Nàng nói, khi đó nàng vẫn là Sơ Xuân.
Sơ Xuân năm mười ba tuổi bị bán vào kỹ viện, bị người nàng gọi là ‘nương’ suốt mười ba năm bán đi.
Từ lúc Sơ Xuân bắt đầu có trí nhớ, nàng phát hiện nương của nàng không giống với nương nhà người khác, lúc hài tử nhà người ta sinh bệnh, mẫu thân sốt ruột không yên, lòng nóng như lửa đốt, mà lúc Sơ Xuân sinh bệnh, nương của nàng lại không hề quan tâm; lúc hài tử nhà người ta sinh thần, mẫu thân người ta vô cùng vui vẻ tổ chức sinh thần cho con mình, mà mẫu thân nàng ngay cả ngày sinh của nàng cũng không biết; mỗi năm tết đến hài tử nhà người ta đều mặc y phục mới, Sơ Xuân lại mặc y phục cũ mà hài tử nhà người ta không cần; còn một điều nữa là, trong nhà nàng luôn xuất hiện những nam nhân xa lạ, hơn nữa mỗi lần lại một người khác nhau.
Người trên thôn trấn đều mắng nương của Sơ Xuân không biết xấu hổ, ngay cả mấy bằng hữu thường xuyên chơi cùng Sơ Xuân cũng chỉ vào mũi Sơ Xuân mắng nương của nàng là đồ dâm đãng, những lúc như vậy Sơ Xuân sẽ nhào đến đánh mắng người ta, thường xuyên mặt mũi bầm dập về nhà, nhưng sau khi về nhà nương của nàng cũng không hỏi nàng lấy một câu thân thiết.
Trong trí nhớ của Sơ Xuân, nương của nàng gần như chưa từng cười với nàng, mỗi ngày đều là những lời nói lạnh nhạt, nhưng lại động tý là đánh chửi, trên người Sơ Xuân ngày nào cũng có những vết xanh tím cũ mới chồng chéo.
Nhưng Sơ Xuân không trách nương của nàng, nàng cực kỳ ngây thơ cho rằng nương của nàng đối với nàng như vậy là vì nàng không có phụ thân, nương nàng một mình nuôi nàng lớn rất không dễ dàng, tính tình kém một chút cũng không sao.

Nhưng Sơ Xuân lại không biết, trong mười ba năm nàng sống, mỗi một ngày đều có vô số khả năng bị người mà nàng gọi là ‘nương’ này giết chết.
Sơ Xuân thật lòng coi nàng ta như nương, nhưng cái gọi là chân tâm cuối cùng lại chỉ đổi lấy một tờ khế ước bán thân.
Vào ngày Sơ Xuân bị bán, nàng mới chính thức biết nương trong miệng nàng thật ra là chủ nợ của nàng, cũng phải đến lúc ấy nàng mới biết phụ thân mình là tên tội phạm giết người, người bị giết là song thân của ‘nương’ nàng, mà nàng chỉ là một công cụ để báo thù.
Tỉnh mộng mới biết đau, hiện thực thình lình ập đến khiến Sơ Xuân lòng như đao cắt.
Đối mặt với thanh lâu choáng ngợp trong vàng son, Sơ Xuân nghẹn ngào hỏi ‘nương’: “Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng coi ta là con có đúng không?”
‘Nương’ nàng xoay người sang chỗ khác, nhỏ giọng trả lời: Phải.
Giọt lệ trong mắt Sơ Xuân cuối cùng cũng tràn mi, nàng không cam lòng cũng chưa từ bỏ ý định: “Một ngày cũng không có sao? Chỉ một ngày?”
“Không có.” Nữ nhân kia kiên quyết vô tình.
Sơ Xuân hết hy vọng rồi, nàng rơi lệ xoay người tiến vào chốn lầu xanh, từ nay về sau xa cách, khó có thể gặp lại.
Thật ra chính Sơ Xuân cũng không biết, lúc nàng rời đi khóe mắt nữ nhân nàng gọi là ‘nương’ cũng ẩm ướt, cho dù nàng ta đã cố gắng mở to hai mắt những vẫn không thể chứa được hết nước mắt.

Dù sao trái tim người đều làm bằng thịt, mười ba năm sớm chiều ở chung, không có một chút tình cảm thì đó là giả, nhưng nàng ta không muốn thừa nhận, bởi vì một khi thừa nhận cũng đồng nghĩa với việc quên đi cừu hận, nếu như không có cừu hận, nàng ta sao có thể kéo dài hơi tàn những mười ba năm?
Sau khi bán Sơ Xuân vào kỹ viện, nàng ta đến nha môn tự thú, làm đào phạm mười ba năm, nàng ta cũng giày vò không kể, khoảnh khắc tự thú, cuối cùng nàng ta cũng được giải thoát.
Trong mười ba năm này nàng ta đang chạy trốn cái gì chính nàng ta cũng không rõ, hoặc là nói nàng ta vẫn chưa nghĩ ra, cứ thế chết dần chết mòn cũng được.
Nhưng lúc nàng ta được giải thoát, cũng là lúc ác mộng của Sơ Xuân bắt đầu.
Tuy Sơ Xuân chỉ mới mười ba tuổi, nhưng so với đám người cùng trang lứa, vẻ ngoài của nàng xứng danh cực phẩm, chỉ có hơi gầy chút; tú bà kỹ viện bằng kinh nghiệm nhiều năm, vừa thấy Sơ Xuân liền biết sau khi lớn lên nàng nhất định sẽ là mỹ nhân ngoái đầu cười chúng sinh đều đổ, kết quả là tú bà bồi dưỡng Sơ Xuân, sau này muốn nàng làm hoa khôi, đứng đầu bảng trong phố hoa này.
Nhưng trong quá trình bồi dưỡng hoa khôi này lại xảy ra sự cố.
Hôm đó Sơ Xuân đang ở trong phòng luyện đàn, tú bà kỹ viện vội vội vàng vàng vọt vào, không nói hai lời kéo Sơ Xuân bỏ chạy, Sơ Xuân kinh hãi: “Này, muốn ta đi đâu hả?”
Tú bà miệng thở hổn hển nói, “Cơ hội của ngươi tới rồi!”
“Cơ hội gì?”
“Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Sau đó Sơ Xuân theo tú bà kỹ viện đến nhã gian cao nhất của kỹ viện, vừa vào cửa, ánh mắt Sơ Xuân thật sự không dời nổi.
Sơ Xuân gặp được nam nhân đầu tiên nàng yêu.
Vừa thấy hắn, Sơ Xuân đã nhớ tới một câu ngạn ngữ “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma*”.
(*Bậc quân tử văn nhã cũng giống như viên ngọc đã được tỉ mỉ cắt, đánh bóng, đẽo gọt và mài dũa--- Trích Khổng Tử Thi Kinh Tập Truyện)
Tú bà giật khẽ ống tay áo của Sơ Xuân, lôi nàng về hiện thực.
“Chính là vị này.” Tú bà cung kính nói.
Vị công tử kia ngước mắt vô tình, lẳng lặng quan sát Sơ Xuân.

Lúc Sơ xuân chống lại ánh mắt quan sát của vị công tử kia, mặt nàng lập tức đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Ngẩng đầu lên.” Vị công tử kia hé môi mỏng ra lệnh cho Sơ Xuân.
Sơ Xuân đỏ mặt tới tận mang tai, nàng kiên trì cắn môi hơi ngẩng đầu lên.
“Không tệ.” Đây là đánh giá của hắn về Sơ Xuân.
Tú bà lập tức nói: “Vị này chính là nhân vật nổi bật nhất chỗ bọn ta, nếu nàng còn không thể khiến ngài vừa ý, thế thì cả phố hoa này không ai có thể lọt vào mắt xanh của ngài rồi.”
Vị công tử kia nhếch môi cười, vẫy tay cho người không liên quan lui ra, trong phòng chỉ còn lại hắn và Sơ Xuân.
Sơ Xuân chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng ít, hô hấp càng ngày càng khó khăn, khuôn mặt càng ngày càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Công tử nhẹ giọng hỏi.
“Mười ba.” Sơ Xuân nhỏ giọng nói.
“Có bằng lòng đi theo ta không?” Vị công tử kia thưởng thức chén trà trong tay.
Sơ Xuân hoài nghi tai mình có vấn đề, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Sơ Xuân không nghĩ tới mình còn có thể trong sạch bước ra khỏi thanh lâu.
“Thế nào, không muốn à?” Vị công tử kia cười nói với Sơ Xuân.
“Không, không phải.” Sơ Xuân lập tức trả lời.
“Vậy là bằng lòng theo ta rồi?”
Sơ Xuân cắn môi khó xử gật đầu.
“Ba ngày sau ta sẽ phái người tới đón ngươi.” Dứt lời vị công tử kia đứng dậy rời đi, trước khi đi còn tặng Sơ Xuân một cây quạt.
Lúc Sơ Xuân ở một mình trong phòng, nàng mới lấy cây quạt kia ra, như chiếm được trân bảo mà vuốt ve từng chút, khát khao hướng về tương lai, trên mặt luôn mang theo ý cười, sau đó nàng cẩn thận mở cây quạt kia ra, trên quạt có bốn câu thơ, chữ viết mạnh mẽ có lực, mỗi nét quét thẳng vào tim Sơ Xuân.

“Phinh phinh niểu niểu thập tam tái,
Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ.

Xuân phong thập lý dương châu lộ,
Quyển thượng châu liêm tổng bất như*”
(*Đây là bài Tặng Lúc Chia Tay Kỳ 1 của Đỗ Mục.

Dịch nghĩa: Mảnh mai yểu điệu, mới hơn mười ba tuổi/ Như hoa đậu khấu trên ngọn cây mới nở lúc tháng hai/ Gió xuânthổi trên mười dặm đường Dương Châu/ Rèm châu đều cuốn lên, nhưng chẳng có ai giống như nàng.)
Nữ tử mười ba tuổi chưa hiểu sự đời, khư khư cố chấp nghĩ con đường tương sẽ bằng phẳng, nhưng khi nàng thật sự bước lên con đường kia mới biết được, đó chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Về sau Sơ Xuân biết được, vị công tử kia họ Cố, tên Ngang Du, tự Xá Chi, là Tam hoàng tử Lương Kỳ vương của nước Đại Khải.
Sơ Xuân sống trong phủ của hắn năm năm.
Sơ Xuân được xếp vào một sân viện hẻo lánh trong Lương vương phủ, vị trí mặc dù hơi xa nhưng đãi ngộ cũng không tệ, ăn mặc ở đi lại đều vô cùng tốt, rất có cảm giác kim ốc tàng kiều, mà nhiệm vụ mỗi ngày của Sơ Xuân chỉ là học tập cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú.
Mỗi ngày Cố Ngang Du đều đến thăm Sơ Xuân, ân cần quan tâm hỏi han nàng, còn thường xuyên khảy đàn do chính hắn phổ khúc cho Sơ Xuân, hoặc là cùng Sơ Xuân chơi hai ván cờ, luôn dịu dàng cười nói: “Xem ra nàng lại tiến bộ rồi.”
Sơ Xuân sống trong những ngày tháng được quan tâm này càng lúc càng lún sâu, cuối cùng không thể tự thoát ra được.
Lúc đó Sơ Xuân chỉ là một nữ tử không rành thế sự, nàng tràn ngập khao khát với tương lai, nàng cũng từng khờ dại ảo tưởng ngày nào đó sẽ được thành đôi với người trong lòng, mỗi một thiếu nữ đều có một giấc mộng, nhưng mộng của Sơ Xuân cuối cùng chỉ là một ác mộng không hơn không kém.
Một đời một kiếp một cặp nhân tình, giấc mộng này tương lai chỉ còn là chút bụi trần nơi phồn hoa tan nát.
Vào tuổi mười sáu, khoảnh khắc thiếu nữ nở rộ như đóa hoa, nhưng tiếc thay cuối cùng chỉ còn là hạt cát trên đầu ngón tay, bay đi theo gió.
Ngày 15 tháng 8, đêm rằm trung thu.
Cố Ngang Du bất ngờ đến chỗ Sơ Xuân ở, hắn vốn nên vào cung tham gia quốc yến, Sơ Xuân nhìn thấy hắn cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng không xiết.
Sơ Xuân chạy chậm đến bên cạnh hắn, kích động không thôi: “Vương gia sao lại đến đây?”

Cố Ngang Du không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt vui vẻ của Sơ Xuân.
Sơ Xuân vẫn cười tươi như hoa, tràn đầy tình yêu say đắm.
“Nàng có gọi ta một tiếng Xá Chi không?”
Sơ Xuân sửng sốt một phen, hai gò má lập tức ửng đỏ, ánh mắt xấu hổ, nàng thẹn thùng cúi đầu, khẽ gọi: “Xá Chi.”
Cố Ngang Du nở nụ cười, nhưng là cười khổ: “Xá Chi, Xá Chi, vì sao lại là bỏ đi mà không phải là có được*?”
(*Xá Chi: xá có nghĩa là bỏ đi.)
Sơ Xuân ngẩng đầu khó hiểu nhìn Cố Ngang Du.
Từ trong ánh mắt phức tạp của Cố Ngang Du, Sơ Xuân đọc được một chút đau xót cùng xoắn xuýt.
Đột nhiên Cố Ngang Du ôm cổ Sơ Xuân, ôm nàng thật chặt, khiến Sơ Xuân gần như hít thở không thông.

Lúc này, Sơ Xuân mới ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.
“Vương gia.” Sơ Xuân cẩn thận gọi hắn.
“Có bỏ mới có được, nàng chớ trách ta.” Cố Ngang Du thình lình buông lỏng Sơ Xuân, quyết đoán xoay người rời đi.
Một lần xoay người, chờ đến khi quay đầu đã là cảnh còn người mất.
Đối với Cố Ngang Du mà nói, xét cho cùng Sơ Xuân cũng chỉ là một quân cờ, một quân cờ có thể vứt bỏ trên con đường tranh quyền của hắn.

Bấy giờ Cố Ngang Du đã bày cục xong, quân cờ Sơ Xuân này là hắn trăm phương ngàn kế an bài, cuối cùng cũng được lên sân khấu.

—hết chương 5—.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương