Tường Thành Không Cô Độc
Chương 9: Đều vì anh

Edit: Cải Trắng 

“ Bác sĩ Cố, giáo sư Lục mời chị đến văn phòng của anh ấy một chuyến. ” Vừa mới đi vào văn phòng, Thái Tịnh Di đã chạy tới thông báo.

Cố Hiểu Thần đưa ngón trỏ day day huyệt thái dương để giảm bớt sự mệt mỏi trong người, cô gật đầu: “ Một lúc nữa tôi sẽ đi. ”

Văn phòng của Lục Hằng cũng không to hơn văn phòng của Diệp Cựu Mạch, nhưng do cách bài trí văn phòng nên trông không gian bên trong khá rộng.

Diệp Cựu Mạch ngồi ở ghế sofa đối diện, áo blouse trắng hơi mở ra, tay thì chống lên phần tay vịn của sofa, cả người trông có chút lười biếng.

Lục Hằng thì khá có hứng thú với trà, anh ta ngồi ngay ngắn nhìn Cố Hiểu Thần châm trà. Cố Hiểu Thần nhấp một ngụm nhỏ, hương trà có điểm giống với Bích Loa Xuân(1) dịu ngọt, thanh mát.

(1)Bích Loa Xuân: Là một loại trà xanh nổi tiếng được trồng ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Nó còn được gọi là ‘đệ nhất trà xanh’.

Lúc này, Lục Hằng mới mở miệng nói vào chủ đề chính: “ Cựu Mạch nói với tôi rồi, cô muốn tham gia vào tổ của tôi, rồi còn tham gia giải phẫu? ”

Cố Hiểu Thần: “ Đúng vậy, tôi khá có hứng thú với u sọ hầu. ”

Lục Hằng nhếch môi, anh ta vẫn luôn duy trì sự nho nhã của mình: “ Cựu Mạch tự mình mở miệng nói, đương nhiên tôi không thể gạt qua một bên được. ”

Diệp Cựu Mạch còn đưa tay ra làm động tác cúi chào: “ Cảm ơn sư huynh đã để cho tôi chút mặt mũi. ”

Lục Hằng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó còn lẩm bẩm nói: “ Thằng nhóc nhà cậu thật là. ”

Diệp Cựu Mạch lắc lắc đầu, bật cười. Hắn không giải thích gì thêm, ngược lại còn vỗ vỗ bả vai Cố Hiểu Thần: “ Trưa nay anh mời cơm, em cũng tới đi. ”

“ Đáng lẽ em phải mời cơm mới đúng. ” Cố Hiểu Thần nói.

Diệp Cựu Mạch hơi nhướn mày, cười như không cười, nói: “ Ừ đúng, là em nên mời cơm, dựa theo cấp bậc mà. ”

Căn cứ theo việc của Ôn Lăng Lan thì Cố Hiểu Thần phải gọi Diệp Cựu Mạch một tiếng cậu. Nhưng so với cái danh xưng bên đằng ngoại xa vời thi hai người cảm thấy tình cảm anh em cùng một khoa thân thiết hơn rất nhiều, cũng tự tại hơn nữa.

Hai người đều học y, giữa hai người cũng có mối quan hệ khá rắc rối, phức tạp. Bình thường, hai người cũng có lúc trêu chọc nhau đôi câu, giống như là mấy câu bông đùa, nhạo báng lúc nãy vậy.

Cố Hiểu Thần liếc mắt nhìn Diệp Cựu Mạch một cái, không nhanh không chậm mà buông lời phản kích: “ Vừa hay, mợ đang có rất nhiều chuyện nhờ em chuyển lời cho anh đấy. ”

Diệp Cựu Mạch sợ tới mức vội vàng xua tay, rơi vào trạng thái hoảng sợ: “ Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng nói cho anh biết. ” Chị gái mình là người như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, không ngờ, cách nhau muôn trùng thế này mà chị gái vẫn không tha cho hắn.

Hiểu rõ tính cách của Diệp Cựu Mạch, còn làm cho hắn rơi vào trạng thái hoảng sợ như này, Lục Hằng cũng rất có hứng thú với việc này: “ Sao thế? Mợ của bác sĩ Cố có liên quan gì tới tên nhóc này? ”

Diệp Cựu Mạch giải thích một cách bất đắc dĩ: “ Là chị gái của tôi, Diệp Đồng, cũng là mợ của cô ấy. ”

Lục Hằng có chút sửng sốt: “ Vậy hai người là người thân à? ” Sau khi hiểu ra, anh ta lại lắc đầu, bật cười: “ Cả ngày nghe bác sĩ Cố gọi cậu một tiếng sư huynh, tôi còn tưởng cậu ấy đang lừa gạt ‘tiểu sư muội’ nào. ”

“ Tôi học ở trường đại học Phục Đán(2). ” Cố Hiểu Thần nói.

(2)Đại học Phục Đán: Được thành lập vào năm 1905 tại Thượng Hải. Đây là một trong những trường đại học thuộc top đầu tại Trung Quốc.

Lục Hằng lại sửng sốt thêm lần nữa: “ Không phải cô học ở Hiệp Hòa sao? ”

Cố Hiểu Thần lắc đầu: “ Không phải. ” Trường đại học cô theo học là trường Phục Đán, sau đó cô lại thi nghiên cứu sinh ở Bắc Đại. Sau đó, thì cứ tính là cô đi ra từ trường Bắc Đại đi, nhưng điều buồn cười chính là khi cô nói tới việc mình học ở đại học Phục Đán, cô cảm giác nhau mọi thứ đã quay trở lại điểm ban đầu.

Lục Hằng vẫn có một bụng đầy nghi hoặc: “ Thế tại sao cô lại gọi Cựu Mạch là sư huynh? ” Không phải là bạn học, nhưng là người thân, đúng là khiến người khác đoán không ra.

“ Đầu tháng ba năm ấy, vừa lúc sư huynh làm bài thi để trở thành nghiên cứu sinh, trở thành học trò của ông nội tôi. ” Cố Hiểu Thần lên tiếng giải thích, đầu tháng ba đó đúng là một thời điểm nhạy cảm, khiến cho suy nghĩ cô như trôi về phương xa. Đầu tháng ba năm ấy, Tu Ly Thu ra đời nhưng Ôn Lăng Lan lại qua đời. Vì thế nhà họ Ôn càng thêm xa cách với nhà họ Tu, quan hệ giữa hai nhà như được xây thêm bức tường mới, còn cô thì sao? Cuộc đời của cô cũng vì thế mà thay đổi.

Đầu tháng ba tới cũng là lúc học kỳ I kết thúc. Khi đó, Ôn Viễn Chí yêu cầu để cho cô tới Quảng Đông tiếp tục học trung học phổ thông. Cũng chính vì nguyên nhân đấy nên cô đã tới Quảng Đông để học tiếp cấp ba, mà cũng trong thời gian đó, cô gặp được Liễu Duệ.

Anh, dường như đã xây một tòa lâu đài ở trong sinh mệnh cô, ở nơi đó, không hề đi ra.

Thầy của Diệp Cựu Mạch? Ông nội của cô? Cố Triển Chiêu?

Lục Hằng nheo mắt lại, đôi mắt anh ta dường như chứa đựng ý vị sâu xa, nhìn chằm chằm vào Cố Hiểu Thần đang ngây người.

Cố Hiểu Thần mới tới Hiệp Hòa được có ba tháng, những gì liên quan tới bối cảnh của cô đều được giấu kín không một kẽ hở. Hiệp Hòa là một nơi khá lớn, nhưng chẳng ai biết gì về cô cả. Nếu cô không có ý định giấu diếm thì chắc cũng phải có người biết nhỉ.



Người phục vụ mang đĩa cải xanh cuối cùng lên, mỉm cười nói một câu: “ Mời dùng. ” sau đó chậm rãi cầm theo menu lui ra ngoài. Cố Hiểu Thần thất thần, cô cứ chọc đũa vào trong bát cơm, không ăn, mãi cho tới khi Lục Hằng mở miệng hỏi cô: “ Sao cô lại tới Hiệp Hòa? ”

Cố Hiểu Thần dừng động tác trong tay lại, ngước mắt lên nhìn Lục Hằng.

Vì sao lại tới Hiệp Hòa? Đúng vậy, cô là một nghiên cứu sinh của trường Bắc Đại, trực tiếp vào Bắc Y(3) là được rồi, sao phải chạy tới Hiệp Hòa chứ?

(3)Bắc Y: Trung tâm Khoa học Sức khỏe Đại học Bắc Kinh (Peking University Health Science Center) là một trong những trường y tế được chọn lọc và kính trọng nhất ở Trung Quốc thuộc Đại học Bắc Kinh. Nó được liên kết với 14 bệnh viện. Đây là một trong những trường y khoa hàng đầu tại Trung Quốc.

Mím môi, theo bản năng, cô đưa mắt nhìn Diệp Cựu Mạch đang ngồi ở phía đối diện.

“ Đại khái là vì sư huynh. ” Cô nói.

Lục Hằng híp híp mắt, liếc mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh mình là Diệp Cựu Mạch, cảm thấy nghi ngờ: “ Bởi vì cậu ấy? ”

“ Ừm. ” Cô tiếp tục chọc chọc bát cơm, cúi đầu.



Nửa năm trước, cô cùng với giáo sư của mình đi tới Thiên Tân dự hội thảo. Khi đó, cô bất ngờ gặp được bạn cùng phòng của Tu Diệp, từ người bạn cùng phòng đó cô mới biết được tin là Liễu Duệ đã được điều tới Thiên Tân. Nên sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô đã chọn Hiệp Hòa. Bởi vì cô biết Diệp Cựu Mạch cũng đang ở Hiệp Hòa, và không lâu sau Tu Diệp cũng thế.

Có lẽ, sau khi gặp được Tu Diệp, qua lời của cô ấy, cô sẽ hiểu được một số việc liên quan tới anh gần đây.

Đây là mục đích của cô khi tới Hiệp Hòa.

Quanh đi quẩn lại, vẫn là vì anh.

Cố Hiểu Thần hơi nhắm mắt lại, tầm mắt cô di chuyển sang hướng khác. Lúc đó, cô thấy Triệu Tiền Tiến đang đi tới, hắn xấu hổ sờ sờ ót, ngây ngô tiến lên chào hỏi Cố Hiểu Thần: “ Chào bác sĩ Cố. ”

Cố Hiểu Thần hơi gật đầu, cũng đáp một câu: “ Chào cậu. ”

“ Bác sĩ Cố cũng ăn cơm ở đây à? Thật trùng hợp!! Chút nữa Liễu đội cũng tới đây. ” Triệu Tiền Tiến nhiệt tình để lộ ra hành tung của Liễu Duệ, việc lấy lòng chị dâu là việc cần thiết.

Cố Hiểu Thần nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.

Diệp Cựu Mạch hơi híp mắt, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “ Liễu trưởng quan? ” Sau đó, hắn nói với Triệu Tiền Tiến: “ Bảo Liễu trưởng quan của các cậu tới đây ngồi một lúc đi, tôi có chuyện muốn ôn lại với cậu ấy. ”

Triệu Tiền Tiến “A!” một tiếng xem như đồng ý, sau đó hắn xoay người đi ra bên ngoài tìm Liễu Duệ.

“ Em đang định dùng bữa xong sẽ tới thăm Ly Thu, em đi trước. ” Cố Hiểu Thần nói, sau đó cô lấy điện thoại mình đang để trên mặt bàn đi, rồi mở miệng xin lỗi: “ Giáo sư Lục, xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời cơm. ”

Lục Hằng cười một cái, trước sau vẫn duy trì thái độ nho nhã, thân sĩ: “ Không sao cả, bác sĩ Cố có việc cứ đi trước, sau này còn nhiều cơ hội ăn cơm với nhau mà. ”

Cô cười cười xin lỗi, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Diệp Cựu Mạch đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cô, nhìn thấy bóng dáng cô đi càng lúc càng xa, đột nhiên hắn lắc đầu, cười.

“ Thằng nhóc nhà cậu, cười cái gì đấy? ” Lục Hằng hỏi hắn.

Diệp Cựu Mạch lắc lắc đầu, thở dài: “ Quạ đen trên đời này là một màu đen, còn bác sĩ Cố lạnh lùng xinh đẹp là người như thế nào? Còn không phải là kiểu tránh được thì tránh, trốn được thì trốn sao? ” Hàng ngày, hắn luôn nhìn thấy cô bình tĩnh ứng phó với mọi việc, giờ cô lại tay chân luống cuống, nhìn có chút không quen mắt.

Lục Hằng nghe vẫn không hiểu hắn đang nói cái gì, thế nên anh ta lôi nợ cũ ra nói: “ Mà này, sao tên nhóc nhà cậu không nhắc gì với tôi về lai lịch của Cố Hiểu Thần thế? ”

Diệp Cựu Mạch lập tức kêu oan: “ Sao tôi lại không nhắc tới chứ? Ngày đầu tiên Cố Hiểu Thần tới Hiệp Hòa, tôi đã chạy tới văn phòng cô ấy mời cô ấy đi ăn cơm trưa, toàn bộ trên dưới Hiệp Hòa đều biết. ” Hắn thể hiện vô cùng rõ ràng, ai ai cũng biết hắn và Cố Hiểu Thần có quan hệ.

Lục Hằng vẫn nghi ngờ: “ Thật không? Sao tôi lại không biết gì nhỉ? ”

“ Anh, là một người bận rộn, chắc là chưa từng nghe qua. ”

“ … ”



Cố Hiểu Thần đi ra khỏi nhà hàng, cô đang tính đi đường vòng trở về bệnh viện. Đi qua bãi đỗ xe phía Nam của bệnh viện, không ngờ, ở bãi đỗ xe cô lại gặp được anh.

Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh nắng nhẹ phủ lên áo khoác gió màu hồng cánh sen của cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô dừng lại nửa giây, sau đó cô đưa mắt nhìn sang hướng khác. Cô nhìn theo bóng mình trải dưới đất, đi từng bước một về phía trước. Những tán lá rụng dưới chân cô cũng phát ra tiếng xào xạc theo hướng mà cô đang đi.

Cuộc gặp gỡ thoáng qua với anh, anh không giơ tay lên giữ chặt cô như lần trước, cũng không hề ép buộc cô phải đứng lại. Dường như, anh đã đồng ý với lời đề nghị của cô, từ nay giữa hai người không còn dây dưa nữa.

Quan hệ giữa anh và cô, giờ chỉ có im lặng.

Gió thu thổi qua, họ đứng đưa lưng về phía nhau, khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa, trái tim dường như đập chậm đi một nhịp.

Cho đến, chỗ rẽ.

Quân phục màu xanh đã hoàn toàn biến mất ở sau lưng cô, bước chân cô dừng lại, bỗng nhiên cô quay đầu lại, nhịn không được mà nhìn về phía vừa nãy anh đang đứng.

Anh đi xa, không hề quay đầu lại.

Cảnh tượng này là tất cả những gì cô mong muốn, nhưng tại sao, khi nó xảy ra rồi trái tim cô lại đau thế này?

Hàng lông mi rũ xuống, che đi sự ảm đạm trong đôi mắt cô. Dưới ánh nắng, cô nở một nụ cười chua xót, giống như đang tự chế giễu bản thân mình.

Đi vào từ cửa Nam, sau đó cô lại phải đi về phía cửa Bắc để tới khu bệnh nhân, sau đó cô đi thang máy lên tầng năm. Phòng bệnh của Tu Ly Thu là phòng bệnh ở cuối hành lang, là phòng đơn. Lúc Cố Hiểu Thần tới là lúc Tu Ly Thu vừa được y tá tiêm cho một mũi, thấy Cố Hiểu Thần, cô y tá mỉm cười gật đầu: “ Bác sĩ Cố. ”

Cố Hiểu Thần gật đầu nhẹ một cái, sau đó hỏi y tá: “ Ly Thu gần đây đã khỏe hơn chưa? ”

“ Tốt hơn rồi. ” Y tá đáp: “ Tất cả mọi thứ đều bình thường, giáo sư Diệp đã sớm tới thăm Ly Thu rồi. ”

“ Cảm ơn. ”

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn Tu Ly Thu vừa mời nhắm mắt lại. Lông mi cô bé cong cong, làn da trắng nhợt nhạt, càng ngày trông con bé càng giống với Ôn Lăng Lan khi còn bé, đặc biệt là khuôn mặt.

Đã nhiều năm không gặp đứa nhỏ này, không ngờ cô bé lại lớn nhanh như vậy, trông cao hơn, và hình như cũng sắp bước vào giai đoạn dậy thì rồi.

Tu Ly Thu phát hiện ra có người đang nhìn mình, cô bé mở to đôi mắt đen nhánh ra nhìn Cố Hiểu Thần. Vẻ mặt cô bé nghi hoặc, cô bé hỏi: “ Cô họ Cố ạ? ”

Cố Hiểu Thần gật đầu, đi đến bên cạnh cô bé, ngồi xuống: “ Đúng vậy, cô họ Cố. ”

“ Dì là dì cháu. ” Cô bé liếc mắt một cái đã nhận ra Cố Hiểu Thần.

Cố Hiểu Thần ngẩn người ra.

Thấy được sự giật mình hiện lên trên gương mặt cô, cô bé dường như đã có được đáp án chính xác. Tu Ly Thu cười một cái, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé hiện lên má lúm đồng tiền: “ Cháu nhận ra dì, dì là dì cháu. ”

Nhìn cặp má lúm đồng tiền kia, Cố Hiểu Thần không nhịn được mà đưa tay chạm vào má cô bé. Má lúm đồng tiền này, vị trí này, Ôn Lăng Lan cũng có, quả thật là lớn lên giống Ôn Lăng Lan y như đúc.

“ Cháu biết không? Mẹ của cháu cũng có cặp má lúm đồng tiền xinh đẹp như cháu vậy. ” Cố Hiểu Thần lẩm bẩm như đang tự nói với bản thân.

Tu Ly Thu gật đầu, cười: “ Cháu biết mà, bố cháu cũng thường nói như vậy đấy. Mẹ cháu là người xinh đẹp nhất, cháu lớn lên trông rất giống mẹ cháu, hai bên má đều có lúm đồng tiền. ”

Cố Hiểu Thần cười dịu dàng, bỗng chốc khoảng cách giữa hai người được xóa tan sau bao nhiêu năm xa cách.

“ Dì là dì cháu. ” Tu Ly Thu khẳng định lại một lần nữa: “ Khi còn nhỏ, dì và cô cháu thường xuyên chơi với cháu, lúc dì cười lên luôn luôn là hình ảnh đẹp nhất, cháu nhớ rất rõ đấy. Lúc nãy, khi dì cười, cháu đã nhớ lại khi còn nhỏ cháu đã từng gặp dì, nụ cười đó rất giống, chẳng có chút thay đổi nào cả. ”

Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt Cố Hiểu Thần cứng lại.

Đã từng, đã từng có một người nói với cô rằng, khi cô cười lên là phong cảnh đẹp đẽ nhất.

“ Hơn nữa, bố cháu cũng nói, đôi mắt của dì rất giống mẹ cháu. ” Tu Ly Thu đưa tay sờ sờ mí mắt Cố Hiểu Thần, ngây ngô hỏi: “ Dì, điều bố cháu nói có đúng không ạ? ”

“ Đúng. ” Cố Hiểu Thần cũng đưa tay sờ sờ mí mắt của Tu Ly Thu, ngữ khí dịu dàng: “ Đôi mắt của Ly Thu cũng rất giống chị họ, rất đẹp. ”

Tu Ly Thu cười một cách sung sướng, má lúm đồng tiền lại xuất hiện lần nữa.

Ở ngoài cửa không biết từ bao giờ đã nhiều thêm một người, Tu Ly Thu vừa liếc mắt đã nhìn ra người mới xuất hiện, cô bé gọi lớn: “ Chú Liễu. ”

Sống lưng Cố Hiểu Thần cứng đờ.

Ban đầu, Liễu Duệ đang đứng dựa lưng vào cửa, giờ anh đã đứng thẳng người dậy, anh cười nhẹ nhìn Tu Ly Thu, sau đó tiến lên hỏi: “ Ăn cơm chưa? ”

Tu Ly Thu gật đầu: “ Rồi ạ. ”

Trên khuôn mặt Liễu Duệ xuất hiện nụ cười nhẹ, anh hơi liếc mắt về phía Cố Hiểu Thần, sau đó lại tiếp tục hỏi Tu Ly Thu: “ Có nhớ cô cháu không? ”

Tu Ly Thu gật đầu một cách thành thật: “ Nhớ, bao giờ cô trở về thế ạ? ”

“ Có thể là hết tuần này. ” Liễu Duệ nói, nhưng đây không phải là một câu trả lời chắc chắn.

Tu Ly Thu gật đầu, cô bé lại nhìn Cố Hiểu Thần rồi mới nhớ ra phải giới thiệu: “ Đây là dì của cháu. Dì, đây là chú Liễu. ” Nói xong, Tu Ly Thu còn ghé sát vào tai Cố Hiểu Thần mà nói thầm: “ Nghe nói đây là bạn trai của cô. ”

“ Bạn trai? ” Cố Hiểu Thần nhíu mày.

Tu Ly Thu gật đầu, trong ánh mắt cô bé lóe lên một tia bát quái: “ Đúng vậy, cháu nghe rất nhiều người nói thế. Chú Triệu, chú Giang, chú Mã đều nói chú Liễu là bạn trai của cô cháu. ”

“ Tu Diệp cũng nói như vậy? ” Cố Hiểu Thần hỏi.

Tu Ly Thu lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thật thà: “ Cháu cũng không dám hỏi cô. ”

Cố Hiểu Thần nhíu mày, sau đó cô sửa lại mối quan hệ này cho Tu Ly Thu biết: “ Bạn trai của cô cháu là vị bác sĩ thường xuyên tới đây kiểm tra cháu này, chú ấy là bác sĩ Diệp, chứ không phải chú Liễu này. ”

“ Bác sĩ Diệp? Bác sĩ Diệp Cựu Mạch sao? ”

“ Ừ. ”

Tu Ly Thu buồn bực: “ Nhưng mà đó là cậu(4) cháu mà. ”

(4)Cữu công: Đây là cách gọi theo bản raw, ý muốn nói tới người cậu bên họ đằng ngoại. Mẹ Tu Ly Thu là Ôn Lăng Lan, chị của Diệp Cựu Mạch cũng là con dâu nhà họ Ôn nên cũng có thể coi Diệp Cựu Mạch là cậu của Tu Ly Thu.

Nhìn bộ dáng hồn nhiên, vô ưu vô lo của Tu Ly Thu, Cố Hiểu Thần lại cúi đầu, cô không biết nên giải thích cho Tu Ly Thu như thế nào về mối quan hệ của Tu Diệp và Diệp Cựu Mạch. Đối với Tu Ly Thu thì Tu Diệp là cô của cô bé còn Diệp Cựu Mạch là cậu của cô bé. Nhưng mà giữa Tu Diệp và Diệp Cựu Mạch không tồn tại bất cứ quan hệ huyết thống nào, bọn họ bên nhau không trái pháp luật cũng chẳng vi phạm đạo đức, nhưng người nhà họ Tu lại cố tình không đồng ý hôn sự này.

Đại khái là việc này có liên quan tới vụ việc năm đó của Tu Triệt và Ôn Lăng Lan, thế nên giận chó đánh mèo sang nhà họ Diệp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương