Tường Thành Không Cô Độc
Chương 24: Không vì cái gì cả

Edit: Cải Trắng

‘Tôi biết’



Lúc hắn chạy tới nơi đã thấy Tu Diệp đang bị người nhà bệnh nhân ngăn ở cửa, họ cứ một hai bắt cô phải trả lại công đạo.

Bị ngăn lại gần nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng Tu Diệp chỉ có thể trả lời bằng một câu: “ Nếu phẫu thuật chậm cậu ta sẽ chết. ”

“ Giờ thì sau khi phẫu thuật xong nó bị nhiễm trùng, có gì khác nhau không? ” Người nhà bệnh nhân vô cùng kích động, vừa rống to vừa giữ chặt lấy Tu Diệp, hai mắt đỏ ửng.

Diệp Cựu Mạch nhíu mày tiến về phía đó, hắn chen vào đám người, nắm lấy tay Tu Diệp thể hiện rằng muốn kéo cô đi.

Nhưng người nhà bệnh nhân lại sống chết giữ chặt lấy Tu Diệp.

Hai bên giằng co hồi lâu.

Không khí xung quanh Diệp Cựu Mạch dần trở nên lạnh băng, ngay cả giọng nói của hắn cũng lạnh lùng tới cực điểm: “ Biến!! ”

Người đàn ông đó kiên trì không buông tay: “ Cậu, các cậu không thể ỷ đông hiếp yếu được. ”

Đối diện với ánh mắt của Diệp Cựu Mạch, người đàn ông đó có hơi khiếp đảm, giọng nói có chút thấp thỏm: “ Phẫu thuật là cô ấy làm… Giờ anh trai tôi đang nằm trên giường không biết sống chết thế nào, nếu tôi thả cô ấy đi thì anh trai tôi phải làm sao bây giờ? ”

Im lặng trong giây lát, Diệp Cựu Mạch kéo thẻ công tác của mình ra cho người đó xem, giọng nói lạnh lùng: “ Nếu có bất cứ vấn đề gì anh cứ liên hệ với tôi, nhưng anh mà tìm cô ấy thì đừng trách. ”

Người đàn ông đó nhận lấy thẻ công tác của Diệp Cựu Mạch, do dự một lúc rồi quyết định buông tay Tu Diệp ra.

Cô bị hắn kéo đi xuyên qua đám người tới một hành lang yên tĩnh thì dừng lại. Hắn dừng chân rồi xoay người, sau đó buông cô ra.

Trên cổ tay cô hiện lên vết nắm vô cùng rõ ràng.

Diệp Cựu Mạch cúi đầu xuống, thanh âm có phần mệt mỏi: “ Trở về đi. ”

Tu Diệp nhìn dấu tay đang dần mờ đi, nhíu mày.

“ Đó là bệnh nhân của em. ” Cô nói.

“ Thế thì sao? ” Diệp Cựu Mạch hỏi ngược lại.

Thế thì sao?

Tu Diệp lại nhíu mày.

“ Thế nên em muốn ở lại đây, ca phẫu thuật đó là em làm, dựa cái gì mà phải để anh chịu trách nhiệm chứ? ”

Diệp Cựu Mạch yên lặng nhìn cô, trong mắt hắn hằn rõ sự mệt mỏi. Đã 24 tiếng đồng hồ trôi qua hắn không hề chợp mắt, sức chịu đựng sắp đạt tới cực hạn rồi.

Sự mệt mỏi khiến hắn im lặng, hắn không suy nghĩ được bất cứ vấn đề gì, thế nên không nói một lời.

Thấy hắn im lặng, Tu Diệp nhấn mạnh lần thứ hai: “ Đó là bệnh nhân của em. ”

Cuối cùng, Diệp Cựu Mạch lựa chọn từ bỏ, hắn bỏ lại một câu: “ Tùy em thôi. ”

Thấy hắn nói, Tu Diệp thở phào một hơi.

“ Em cứ đòi phải ở lại chỗ này, anh còn có thể nói gì đây. ” Hắn nói toạc ra, không hề giữ lại chút mặt mũi nào.

Bị vạch trần trắng trợn như vậy khiến Tu Diệp cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô yếu ớt giải thích thêm: “ Là bác sĩ thì phải có trách nhiệm với bệnh nhân tới cùng chứ, em sao có thể bỏ đi giữa chừng như thế được. ”

“ Tùy em. ” Hắn nói, vẫn là câu nói đó.

Hai chữ, khiến hốc mắt Tu Diệp hơi đỏ lên.

Hắn luôn dung túng cô như vậy. Bất luận là trước kia hay sau này hắn đều để cô tùy hứng, chưa từng oán hận lấy một câu. Có đôi khi hắn giống như trưởng bối, nhận hết mọi sự tùy hứng của cô, có đôi khi hắn lại giống như đứa trẻ, nghe lời khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Dây thần kinh cứ bị hắn kéo căng ra.

Lưng chừng ở giữa, lộn xộn không chịu nổi.

Trong một cái chớp mắt, cô hơi do dự.

“ Cựu Mạch. ” Cô nhẹ giọng gọi hắn.

Diệp Cựu Mạch đưa mắt nhìn về phía cô, ánh mắt nặng nề.

Trong lòng Tu Diệp căng thẳng.

Câu nói đó, anh còn nhớ không?

Muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Mất vài giây đấu tranh tư tưởng, cô cúi đầu xuống.

Vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

Có vẻ như Diệp Cựu Mạch biết là cô đang do dự, hắn khép hờ mắt lại, lúc này hắn không đành lòng ép cô đưa ra bất cứ quyết định nào. Suy nghĩ trong giây lát, hắn đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “ Nghỉ ngơi một chút đi. ”

Tu Diệp mím môi lại, giương mắt lên nhìn hắn.

Giống như sợ cô sẽ hủy luôn đường lui cho bản thân, hắn vội nói: “ Anh vẫn còn ca phẫu thuật, đi trước nhé. ”

Nói xong, hắn sải bước đi tới chỗ thang máy.

Chiếc áo blouse trắng kia đi càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm trắng nho nhỏ.

Tâm động khó giữ, cô không khống chế được mà bước chân đi theo.

Nhưng một bước chân thực sự rất nặng nề, gánh nặng đó là cả Tu Triệt và Tu Ly Thu.

Căn bản không thể cử động được.

Cuối cùng, cô chỉ có thể ngây người đứng tại chỗ, ngây người nhìn hắn biến mất.

Nước mắt bị cô ép chảy ngược vào bên trong.

**

Sáng sớm hôm sau, y tá tới thay bình truyền nước phát hiện Liễu Duệ đã tỉnh, cô ấy lập tức gọi giáo sư Mã tới.

Lúc ấy, Tu Diệp và giáo sư Mã đang cùng nhau nghiên cứu tình trạng của Liễu Duệ. Nghe y tá báo anh đã tỉnh thì cả hai cùng nhau đi tới phòng bệnh, giáo sư Mã kiểm tra một lượt cho anh, sau đó còn dặn dò thêm: “ Một tháng này phải chú ý chăm sóc thân thể nhé. ”

Đôi mắt đen nhánh của Liễu Duệ nhìn chằm chằm vào Tu Diệp, anh làm như không nghe thấy lời dặn dò của giáo sư Mã, chỉ hỏi: “ Cố Hiểu Thần đâu? ”

“ Ở trong phòng nghỉ của Cựu Mạch. ” Tu Diệp trả lời, cô đẩy cây treo bình truyền nước lại rồi treo bình mới lên: “ Có biết đường đi không? ”

Trước đó tiểu đội trưởng phải làm phẫu thuật nên chạy tới chạy lui trong bệnh viện không ít, hơn nữa vì tham quân ngũ nên anh có sự nhạy bén nhất định đối với các địa hình.

“ Biết. ”

Tu Diệp gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, còn thúc giục anh mau đi nhanh lên: “ Đi thong thả, không tiễn. ”

“ Cảm ơn. ” Liễu Duệ nói một câu cảm ơn rồi đẩy giá treo bình truyền nước đi ra khỏi phòng bệnh.

Thấy thế, giáo sư Mã có hơi lo lắng mà nhíu mày lại, ông cũng không ngăn cản. Đợi tới khi người đi ra rồi mới quay sang hỏi Tu Diệp: “ Làm thế có ổn không?”

Tu Diệp nhún vai: “ Cậu ấy tự tìm chết, chúng ta ngăn lại làm gì? ”

Giáo sư Mã đẩy đẩy mắt kính, để lộ sắc mặt nghiêm trọng.

Phòng nghỉ của Diệp Cựu Mạch và khu bệnh nhân cách nhau một khoảng, đi tới đó mất tầm năm phút.

Trước ngực Liễu Duệ bị thương, hơn nữa còn mới phẫu thuật xong nên trên đường đi tốn nhiều sức lực hơn bình thường.

Tuy tốc độ đi không được như ngày thường nhưng chắc chắn vẫn nhanh hơn hẳn các bệnh nhân khác.

Liễu Khê xách túi đồ ăn từ nhà ăn bệnh viện trở về, tới cửa thang máy thì cô nàng bắt gặp Liễu Duệ. Phản ứng đầu tiên của cô nàng là sửng sốt, còn nghi ngờ mắt mình có vấn đề, sau đó cô nàng mới cẩn thận nhìn lại, xác nhận được người trước mắt là anh trai mình, một người không cần mạng sống thì tức giận mà chửi ầm lên: “ Liễu Duệ, anh điên rồi!! ”

Liễu Duệ bám vào giá treo bình truyền dịch, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn người vừa tới, không mở miệng.

“ Em đang nói chuyện với anh đấy. ” Liễu Khê nhất quyết không bỏ qua cho anh. Nếu không phải cô nhớ ra trên người anh vẫn còn vết thương thì cô chỉ muốn tung một đấm vào mặt anh.

Liễu Duệ ngẩng đầu nhìn Liễu Khê, bỗng anh hỏi một câu chẳng có chút liên quan nào tới vấn đề trước đó: “ Người đã tỉnh chưa? ”

Liễu Khê bị anh chọc tức tới mất hết lý trí: “ Chẳng lẽ hai người không gặp mặt nhau ở quỷ môn quan sao? Không hứa hẹn cùng nhau quay trở về à? Hay là cứ xuống âm phủ bái đường trở thành một đôi vợ chồng ma đi, còn quay lại nhân gian này làm gì? ”

Có thể khiến Liễu Khê tức giận tới mức độ này thì Liễu Duệ nghĩ cô nàng thật sự rất sợ.

Mắt đen hơi di chuyển, anh chậm rãi đưa tay lên xoa xoa đầu Liễu Khê, đây như một hành động để an ủi cô nàng. Im lặng một lúc, anh lại hỏi: “ Cô ấy có sợ hãi giống như em không? ”

Cơn giận mới nguôi ngoai đi một chút lại bị Liễu Duệ chọc cho cái, Liễu Khê đẩy anh ra, tức tới nghẹn lời.

Lúc này thang máy đã tới nhưng người đi vào rất nhiều, căn bản không tới lượt hai người họ đi vào thang máy.

Liễu Khê thôi không tức giận nữa, cô chỉ về phía cầu thang, ý bảo với Liễu Duệ là đi đường đó.

Vết thương trên ngực hơi nhức nhối, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra nhưng sắc mặt anh vẫn không thay đổi, chỉ gật đầu nhẹ với Liễu Khê.

Để phối hợp với bước chân của anh, Liễu Khê cố tình đi chậm lại, ừm, vô cùng chậm.

Liễu Duệ nhìn ra được, anh nói với giọng châm biếm: “ Chân anh không què. ”

“ Đương nhiên chân anh không què. ” Liễu Khê nói, cô nàng liếc mắt nhìn vị trí vết thương của anh: “ Đầu óc anh có bệnh!! ”

Liễu Duệ: “ … ”

Em gái của anh, khi cảm thấy mình vô lý sẽ không cậy mạnh nhưng chỉ cần mình là người có lý thì sẽ không buông tha cho người khác. Đặc biệt là vào tình huống giống như lúc này, nếu không khiến anh nghẹn chết thì con bé không từ bỏ.



Cuối cùng cũng leo xong năm tầng cầu thang.

Đẩy cửa phòng nghỉ ra là thấy Cố Hiểu Thần đang nằm trên giường đơn trong phòng nghỉ ngủ, lúc cô ngủ cực kỳ an tĩnh.

Thật sự, thật sự an tĩnh.

Anh đứng ở cửa, bỗng nhiên không dám bước tới gần.

Trước khi thanh thép đó cắm vào ngực, anh chỉ còn nửa giây.

Anh sợ cô sợ hãi, sợ cô khóc, sợ cô đau lòng.

Nhưng anh vẫn để cho những việc này xảy ra.

Anh nghĩ, không biết lúc cô trơ mắt nhìn anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cô đã điên cuồng tới mức nào?

Trong giờ phút này, rất nhiều ý nghĩ đang hiện lên trong đầu anh.

“ Đã hạ sốt rồi, nhưng có vẻ vẫn chưa ổn lắm. ” Liễu Khê nói.

Lúc này, Liễu Duệ mới chậm rãi di chuyển bước chân, đẩy giá treo bình truyền nước tới bên cạnh giường cô, ngồi xuống. Anh đưa tay qua gạt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, ngón tay chạm vào đôi môi khô nứt của cô mà vuốt ve, đầu ngón tay anh hơi nóng, đó là do hô hấp của cô phả tới, có chút nặng nề.

“ Em chưa từng thấy Hiểu Thần có dáng vẻ như này trước kia. ” Bỗng nhiên Liễu Khê mở miệng nói: “ Ở trong ấn tượng của em, chị ấy vẫn luôn rất kiên cường, cho dù anh từ chối chị ấy bao nhiêu lần, chị ấy cũng không lùi bước. Nhưng mà lần này chị ấy đã bị anh đánh ngã, rất chật vật, rất yếu đuối. ”

“ Một Cố Hiểu Thần như này không chỉ làm em đau lòng mà còn khiến em cảm thấy tức giận. Em giận chị ấy vì dễ dàng bị anh chi phối, em giận chị ấy vì dễ dàng vì anh mà trở nên yếu đuối. Em thật sự rất tức giận. ”

Lời Liễu Khê nói như ngọn núi lớn đang đè ép trong lòng Liễu Duệ. Ngón tay anh vẫn không ngừng vuốt ve khóe môi cô, cuối cùng, anh dừng lại, tự áp môi mình lên môi cô.

Môi của cô, vừa khô vừa nóng.

Trong khoảnh khắc đó lông mi cô hơi run lên, rồi chỉ một lát sau trên trán cô đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Anh đưa tay lên lau mồ hôi cho cô, bờ môi đang mím chặt cũng hé mở: “ Cố Hiểu Thần, lần thứ hai rồi… ”

Lần thứ hai, anh vì cô, phản bội mệnh lệnh quốc gia.

Liễu Khê đứng ở đằng sau Liễu Duệ ngây người, gì mà lần thứ hai? Cô nàng không hiểu cho lắm.

Nhìn cô hồi lâu rồi anh bám vào giá treo bình truyền nước đứng lên, anh xoay người nói với Liễu Khê: “ Hiểu Thần giao cho em đấy. ”

Liễu Khê nhíu mày: “ Giao cho em? Có ý gì thế? ”

Liễu Duệ thu hồi ánh mắt, giải thích: “ Anh còn có việc phải về quân khu. ”

“ Về quân khu? Bây giờ? ” Liễu Duệ nhìn bình truyền nước còn hơn nửa: “ Nhưng…”

Muốn nói lại thôi.

Bởi vì cô biết, nói bao nhiêu cũng vô dụng.

Liễu Duệ vỗ vai cô, nịnh nọt một câu: “ Biết em là người em chồng tốt nhất rồi, nhớ chăm sóc chị dâu nhé. ”

Liễu Khê giận dỗi dịch sang một bên, không cho anh chạm vào người, giọng nói hơi tức giận: “ Là vợ anh thì anh tự mình chăm sóc đi. ”

Nghĩ nghĩ, Liễu Khê vẫn cảm thấy không cam lòng, cô bổ sung thêm: “ Đừng có chết, anh mà chết là em đem vợ anh gả cho người khác đấy. ”

Liễu Duệ cười cười cho qua chuyện.

Liễu Khê nhíu mày: “ Em rất nghiêm túc. ”

Không để ý tới Liễu Khê nữa, anh đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần đang nằm trên giường vài giây rồi rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, Liễu Khê nhìn theo cánh cửa màu trang đóng lại, nhíu mày.

**

Giang Tấn chạy về từ sân huấn luyện thì trông thấy Liễu Duệ đi ra khỏi văn phòng thủ trưởng.

Từ đằng xa đã nhìn thấy bóng dáng Liễu Duệ, Giang Tấn chạy tới, nói một câu liền bá vai anh: “ Được đấy. ”

Liễu Duệ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Có vẻ như Giang Tấn không phát hiện ra ánh mắt không vui của anh, ngược lại còn nói nhanh hơn: “ Nghe tên nhóc Giang Phong nói, mấy ngày trước người phụ nữ của cậu phải vào đồn cảnh sát hả? ”

Liễu Duệ phủi cổ tay áo mình dù cho nó chẳng có tí bụi nào, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “ Ăn phải cái gì của Ly Thu à? ”

Giang Tấn: “ … ”

Một đường đi theo Liễu Duệ trở về ký túc xá, Giang Tấn cứ nói mãi: “ Thật sự là người phụ nữ của cậu? ”

Liễu Duệ chặn họng Giang Tấn lại: “ Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. ”

Giang Tấn đẩy anh ra rồi đi vào bên trong.

Liễu Duệ xoay người thì thấy Giang Tấn rất tự giác lấy ghế ra ngồi, anh đau đầu.

Hai anh em nhà họ Giang này đúng là khó hầu hạ.

Giang Tấn ngồi xuống, hơi liếc mắt nhìn vết thương trên ngực Liễu Duệ: “ Không phải là mới phẫu thuật xong sao, sao cậu đã về đây rồi? ”

Liễu Duệ mặc kệ hắn, trực tiếp đi vào trong nhà tắm rửa mặt. Trong lúc này Giang Tấn nhận được điện thoại của thủ trưởng, đây là chuyện liên quan tới việc xử phạt Liễu Duệ.

Lúc Liễu Duệ đi ra khỏi nhà tắm, Giang Tấn đã nghiêm túc nói với anh: “ Cậu bị xử phạt. ”

Liễu Duệ gật đầu: “ Tôi biết. ”

Giang Tấn nhíu mày: “ Vì sao? ”

Liễu Duệ im lặng nhìn hắn, không lên tiếng.

Giang Tấn có chút cáu kỉnh: “ Cậu làm thế là vì cái gì? Tuy nói lần tập huấn ở Trường Xuân này không phải chuyện gì tốt, vẫn là Tu Diệp đào cho cậu một cái hố nhưng chuyện Syria công của cậu không thể bỏ đó được. Báo cáo đề nghị thăng chức đã đưa lên rồi, nếu không có gì bất ngờ thì cậu sẽ được thăng chức. Nhưng tôi không hiểu sao cậu lại không đi? ”

“ Không vì cái gì cả. ” Anh nói.

Nhìn bộ dáng hờ hững của anh, Giang Tấn nổi giận: “ Liễu Duệ!! ”

Liễu Duệ cười nhạt, vỗ vỗ vai Giang Tấn: “ Bây giờ người bị xử phạt là tôi. ”

Giang Tấn tức giận đẩy anh ra, hừ lạnh: “ Thế nên cậu cảm thấy tôi nên vui thay cho cậu? ”

Buổi chiều lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp, nội dung cuộc họp là ‘Liễu Duệ chống lại mệnh lệnh cấp trên, tự mình làm chậm trễ kế hoạch và tự ý tham gia hoạt động cứu nạn ở Bắc Kinh’ kết luận của cuộc họp là ghi biên bản.

Trở lại ký túc xá Giang Tấn nhìn thấy Liễu Duệ đang thay đồ sang quần áo huấn luyện, nói: “ Tập huấn ở Trường Xuân ngâm nước nóng, còn lập biên bản nữa, mấy cái này tạm thời bỏ qua đi, quan trọng là báo cáo thăng chức của cậu bị bỏ qua một bên rồi. ”

Người nào đó vẫn duy trì sự im lặng.

Giang Tấn đưa mắt nhìn Liễu Duệ. Lúc này anh đang cởi áo, trên lưng anh hiện rõ mấy vết sẹo, đây đều là vết thương do lúc làm nhiệm vụ để lại. Sau đó, anh quay người lại, Giang Tấn lập tức nhìn thấy vết thương mới ở trước ngực anh, băng gạc màu trắng xuất hiện vết máu đỏ, hắn không khỏi nhíu mày: “ Cậu muốn đi ra sân huấn luyện? ”

“ Tập huấn ở Trường Xuân không cần tôi nữa nhưng phân đội hai vẫn cần người quản. ” Liễu Duệ vừa đưa tay lên kéo khóa bộ đồ huấn luyện.

Giang Tấn không quen nhìn Liễu Duệ tự ngược bản thân thế này, hừ lạnh: “ Cậu thích thì làm đi. ”

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, chẳng cần người bên trong lên tiếng thì người bên ngoài đã tự đẩy cửa bước vào.

Người vào là Tu Diệp, trên người cô mặc quân trang, nhìn dáng vẻ này chắc cô cũng mới đi ra từ văn phòng thủ trưởng, Giang Tấn đoán thế.

Liễu Duệ đội mũ xong đi lên trước, hỏi Tu Diệp: “ Từ bệnh viện về đây à? ”

Tu Diệp bình tĩnh nói: “ Chưa tỉnh. ”

Liễu Duệ hơi khép mắt lại, gật đầu.

Giang Tấn nghe mà sửng sốt, vội vàng hỏi Tu Diệp: “ Cái gì? Cái gì mà không tỉnh? ”

Tu Diệp lạnh lùng liếc nhìn Giang Tấn một cái, hừ lạnh: “ Chờ hai người đó lãnh chứng xong rồi đến hỏi!! ”

Giang Tấn: “ … ”

Mẹ nó, hắn lớn lên giống một tên tiểu bạch kiểm lắm à? Sau phải bắt nạt hắn thế này?

(1)Tiểu bạch kiểm: Dùng để chỉ những chàng trai thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác cũng là chỉ loại con trai ham tiền/ là trai bao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương