Tác giả: Bất Quá Khinh Chu
Editor: Trà Xanh
Còn một ngày nữa sẽ đến kinh thành, dọc đường đi gặp vài lần ám sát nhưng không gây sợ hãi gì, chẳng làm hai người bị thương, tướng sĩ đi theo chỉ bị thương nhẹ, dọc đường còn có tiếng sáo của Sở tướng quân làm bạn, dĩ nhiên mọi người vô cùng thích thú.
Lần nghỉ cuối ở trạm dịch để chỉnh đốn, cũng là lần cuối Sở Tuân thay thuốc cho Kiều Kính Ngôn.
“Vết thương coi như đã gần lành” Sở Tuân vừa để thuốc xuống vừa nói.
Kiều Kính Ngôn nhìn hắn cười cười: “Đa tạ Sở tướng quân”
“Kính Ngôn, chúng ta đã thân vậy rồi, sao còn gọi ta Sở tướng quân” Sở Tuân hỏi lại đầy buồn rầu.
Kiều Kính Ngôn: “…..”
Vì thế Kiều Kính Ngôn bị buộc phải kêu hắn là A Tuân như cẩu hoàng đế.
A Tuân, cái tên của mỹ nhân tựa hoa đào tháng ba, hương tỏa tứ phương, mê người mà không tự biết.
“A Tuân” Kiều Kính Ngôn gọi lúc hắn đang bước ra cửa, “Sở tướng quân xinh như hoa, Kính Ngôn nhớ kỹ.”

Sở Tuân cười khó hiểu: “Sao bỗng nhiên nói vậy?”
“Không có gì.

Trong kinh có lời đồn Sở tướng quân mặt mũi hung tợn, vô cùng xấu xí, nay chính mắt thấy mới biết lời nói không đáng tin.”
Chính mắt thấy, A Tuân là mỹ nam tài mạo vẹn toàn, nếu có cơ hội lấy hắn làm đại tẩu, khẳng định đám lính cấp dưới của nàng sẽ đỏ mắt.
Màn đêm buông xuống, Kiều Kính Ngôn không từ mà biệt, để lại khối ngọc bội và một phong thư.
“A Tuân, chứng cứ tầm thường chỉ có thể đẩy ngã Triệu Thiêm, toàn bộ Triệu gia có Triệu Thái hậu chống lưng.

Diệt trừ bà ta, sâu mọt trăm năm Triệu gia mới coi như được trừ bỏ hoàn toàn.”
Xem thư xong, Sở Tuân chuẩn bị xông ra cửa thì thủ hạ báo, thừa tướng Triệu Thiêm sáng sớm đã cấu kết cấm quân phong tỏa kinh thành, hoàng cung hiện đang bị vây chặt.

Ngự lâm quân và ám vệ sợ không ngăn được, Hoàng thượng đang lâm nguy.
Hiện tại hắn chưa vào được thành, chuyến đi này không dẫn theo nhiều binh mã, phải tiếp tục lưu lại trạm dịch để nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội ngũ, truyền phó tướng dẫn dắt năm vạn binh từ Cẩm Châu tức tốc tới cứu giá.
Sở Tuân cầm ngọc bội mà Kiều Kính Ngôn để lại, hỏi: “Chứng cứ chưa về đến kinh thành, vì sao Triệu Thiêm chó cùng rứt giậu (*) trực tiếp tạo phản?”
Tiểu Ninh đáp: “Thám tử trong thành mới truyền tin, tối qua Triệu Thái hậu bị ám sát mất mạng, núi dựa của Triệu gia đã sụp.”
Sở Tuân cười cười, nhất định là do Kiều Kính Ngôn làm, bức Triệu Thiêm tạo phản.

Nếu là vậy, an nguy ở kinh thành trước mắt không đến nỗi quá gấp.

Không chừng giờ này Tiêu Mộ vừa đang ngồi cắn hạt dưa với Kiều Kính Ngôn vừa thương lượng làm thế nào để Triệu Thiêm chết thảm hơn.

Trong hoàng cung, cung nữ và thám giám rộn ràng thu thập đồ chuẩn bị trốn chạy.

Thị vệ trong sáng ngoài tối bên cạnh hoàng đế thời thời khắc khắc chuẩn bị chiến đấu.

Sở Tuân đã đoán sai, hoàng đế không ngồi cắn hạt dưa mà là một người khác.
Nhìn Sở Tuân tiến vào ngự thư phòng chẳng coi ai ra gì, Kiều Kính Ngôn và hai thuộc hạ xém bị hóc hạt dưa, gương mặt lãnh đạm bị thất thố.
“A Tuân, sao ngươi đến đây?” Hoàng thượng mở miệng trước đánh vỡ không khí trầm mặc.
Sở Tuân chẳng có biểu hiện gì, giọng điệu bình thản nói: “Tiểu tử Tiêu Mộ, ngươi đang làm gì vậy, sao không theo kế hoạch?”
Bọn họ vạch kế hoạch dùng thư từ thông đồng với địch để loại bỏ Triệu Thiêm, giam lỏng Thái hậu.

Hai người này bị đổ thì sớm muộn gì cũng diệt sạch Triệu gia, chỉ chờ một thời gian là xong.
Ai ngờ mình chưa tiến vào kinh thành, Triệu Thiêm đã bị bức cho chó cùng rứt giậu.
Nói đến chuyện này, Tiêu Mộ giận sôi máu, trừng mắt nhìn Kiều Kính Ngôn, hừ một tiếng: “Tự ngươi hỏi chuyện tốt mà Kiều thống lĩnh đã làm.”
Sở Tuân nhìn Kiều Kính Ngôn, lập tức suy nghĩ cẩn thận, Kiều Kính Ngôn giấu hoàng thượng làm chuyện này, “Kính Ngôn, sao lại làm vậy?”
Kiều Kính Ngôn đáp lời, gương mặt không hề vương một tia gợn sóng: “A Tuân, theo kế hoạch sẽ giam lỏng Thái hậu nhưng Thái hậu và ta có thù riêng, ta không thể không giết bà.


Nếu ta động thủ sau khi bà ta bị giam lỏng, triều đình sẽ trút toàn lực truy tìm hung thủ nên ta chỉ có thể lợi dụng sự hỗn loạn để ra tay.” Nàng tiến lên một bước, “Án oan của Kiều gia ở Hạ Châu không thể cứ kéo dài mãi, đây là lời hứa của ta với Song nhi.

Triệu Thiêm chỉ phạm một tội sẽ không đủ để làm hắn lung lay, chỉ có ép hắn phạm phải tội bị tru di cửu tộc mới chặt đứt gốc rễ.”
Kế hoạch này của Kiều Kính Ngôn quá mạo hiểm, nếu sơ ý để Triệu Thiêm tạo phản thành công, Tiêu Mộ sẽ trở thành thịt cá trên thớt mặc người xâu xé, chả trách hắn nổi giận.
Nghĩ đến đây, Sở Tuân bật cười: “Tiêu Mộ, lúc ngươi truyền lời đồn về ta trong kinh thành có nghĩ đến hôm nay không? Ha ha ha, báo ứng đó.”
Sắc mặt Tiêu Mộ đen thui: “Trẫm làm vậy chẳng phải vì muốn âm thầm đưa tin tình báo cho ngươi sao…”
Kiều Kính Ngôn nhìn không nổi, rõ là quan báo tư thù còn mạnh miệng như làm chuyện đàng hoàng.
———
(*) Chó cùng rứt giậu: bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương