Sau khi trở về, Ô Ân đi tìm người hầu của Ngân Xuyên hỏi han hành tung gần đây của nàng.

Trách sao mấy hôm nay đều không thấy đến tìm cái ca ca này, ngoại trừ thỉnh thoảng đến tìm Liễu Tích Âm, gần như là mỗi ngày đều chạy đến chỗ Thác Á! Nếu không phải Ngân Xuyên không có ở đây, nàng thật muốn cùng nàng nói chuyện, cái nữ nhân Thác Á này, nhìn qua liền biết phúc hắc, muội muội này của nàng chẳng phải sẽ bị ăn gắt gao sao...

Đáp ứng Tích Âm chính mình hoà ly với Thác Á xem ra lại phải kéo dài thêm một thời gian nữa, trước phải cùng Tích Âm giải thích.

Trong sân, Ô Ân đem chuyện Thác Á thích Ngân Xuyên nói cho Liễu Tích Âm, nàng cảm thấy mình với Ngân Xuyên đều bị nữ nhân này tính kế, tuy rằng đã đáp ứng hợp tác với Thác Á, nhưng mỗi lần nhắc chuyện này, vẫn là vẻ mặt khó chịu.

"Ô Ân, ngươi không thể chấp nhận hai nữ tử có tình cảm với nhau sao?" Liễu Tích Âm nhìn vẻ mặt Ô Ân không vui, cho rằng nàng không thể chấp nhận chuyện này.

"Sao lại như vậy, ta chỉ là khó chịu khi bị người khác lợi dụng." Nàng nào có lập trường không thể chấp nhận hai nữ tử có tình cảm với nhau, Ô Ân âm thầm thổ tào.

Liễu Tích Âm bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

"Không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy nếu Ô Ân là nữ tử thì tốt rồi!" Nói xong nghịch ngợm nhìn Ô Ân.

"A ha ha, ta đây kiếp sau làm nữ tử đến hảo cưới ngươi." Ô Ân thẹn thùng, Tích Âm, ngươi thực sự còn cong hơn nhang muỗi a...

____________

Y Nặc muốn xuất chinh, tại Muối Châu đã chỉnh đốn binh mã, đầy đủ lương thảo. Ô Ân cũng hướng Tây Hạ vương vì Thác Á mà xin cho nàng một chức quân trong quân ngũ, không cao cũng không thấp.

Ô Ân đến đưa tiễn hắn, thuận tiện cũng dẫn theo Thác Á đến đây.

Y Nặc tiếp nhận công văn nhâm mệnh của Thác Á, rất ngoài ý muốn mà nhìn Ô Ân, này không phải là không thích Thác Á sao, đây là nháo từ đâu ra?

Ô Ân giải thích, nói:


"Nàng tuy là thuộc mẫu tộc của Ha Nhĩ Đôn, bất quá đã hướng sang người của chúng ta, thời gian chinh chiến này có tình huống gì đắn đo có thể cùng nàng mà bàn bạc."

Y Nặc không phải là người hay tò mò, nghe Ô Ân nói Thác Á đáng tín nhiệm, cái khác cũng lười hỏi lại.

Ô Ân dặn dò: "Tuy rằng đến bây giờ ta cũng kiên trì cho rằng lúc này không phải thời cơ tốt nhất để phạt Tống, nhưng mà ít nhất là chúng ta vẫn đồng lòng nhất trí, thành công sẽ có được ruộng đất tốt là vì để cho bách tính Đại Hạ có cơm no áo mặc."

"Chỉ mong ngươi không cần phải giết chóc nhiều người, đem người mà tàn sát hàng loạt dân trong thành, nếu đoạt được bất quá cũng là phế tích, mà chúng ta muốn là ruộng đất tốt cùng con dân có thể trồng trọt." Ô Ân tận tình khuyên bảo.

"Ân, ta nhớ kỹ." Y Nặc lúc này nói chuyện.

"Ô Ân, ngày hôm trước Tháp Na gửi thư nói mang thai, ở Hưng Khánh phủ nhờ ngươi chăm sóc nàng nhiều một chút." Y Nặc cười, cảm giác lần đầu tiên làm phụ thân thật kỳ diệu đầy rẩy trong lòng hắn.

Tháp Na là Tam vương phi của Y Nặc, Ô Ân giật mình sau đó liền hài lòng đấm một quyền lên vai Y Nặc.

"Tiểu tử ngươi có thể a!"

"Binh lính trong thành đầu hàng, bách tính tay không tất sắt ta sẽ tha cho họ một con đường sống, coi như là vì hài tử chưa xuất thế mà tích đức."

Y Nặc nhìn Ô Ân bất đắc dĩ nói:

"Ta vốn dĩ không nghĩ muốn có hài tử nhanh như vậy, cũng chỉ là muốn giúp ngươi."

Ô Ân kỳ quái nói: " Cùng ta thì có quan hệ gì?"

Y Nặc xốc lên màng vải cửa trướng, cho toàn bộ thủ vệ cùng binh lính rời xa lều lớn mười thước.


Quan sát hảo xung quanh trướng liêm, Y Nặc thấp giọng nói: "Ô Ân, tuy rằng ngươi không có nói cho ta, nhưng ta biết, ngươi vẫn luôn muốn đoạt vương vị."

Y Nặc thở dài "Kỳ thực ta vẫn luôn thực tôn kính Đại hoàng huynh, tuy rằng làm hoàng tử hắn không đủ đa mưu túc trí, nhưng làm đại ca, hắn xác thực không có bạc đãi chúng ta."

Ô Ân cũng than thở, có một số việc, nàng nhất định phải làm. Trên phương diện tình cảm, nàng đối với Ha Nhĩ Đôn chưa nói tới yêu ghét, nhưng chung quy lại vương vị chỉ có thể có một người ngồi...

Y Nặc tiếp theo nói: "Nếu như ngươi ngồi lên cái vị trí kia, vậy bí mật của ngươi phải đưa vào trong mộ, ngươi có thể tưởng tượng được không?"

Ô Ân cười cười "Này ngươi không cần lo lắng, ta sớm đã có quyết đoán."

Y Nặc nhìn Ô Ân kiên định như vậy, cũng không nói thêm gì nữa : "Tốt lắm, ta trước đó cũng đã nói qua với Tháp Na, đến lúc đó, hài tử sinh ra sẽ đối với bên ngoài mà nói là hài tử của ngươi, dù sao tiếng tai ta ngoạn nam sủng đã truyền ra bên ngoài, cũng sẽ không có người hoài nghi."

"A?!" Ô Ân bị lôi kéo đến nói không ra lời.

Tây Hạ vì điều kiện sinh tồn gian khổ, nữ tử lại tương đối thiếu nhiều hơn nam tử, hơn nữa dân phong thoáng mở, huynh đệ cùng thê cũng là chuyện không hiếm thấy, thậm chí cho phép cưới thiếp, bá thím.

Y Nặc mặc kệ nàng đang xấu hổ "Ngươi có con nối dòng, đến lúc đó chỗ ngồi sẽ càng ổn định hơn."

"Được rồi..." Ô Ân thấy trên thảo nguyên này nàng có một đệ đệ biết nghĩ cho mình như vậy, nàng thật thấy thật cảm động.

Sau khi cùng Y Nặc và Thác Á nói lời từ biệt, Ô Ân liền bước trở về. Ngồi trên lưng ngựa, nàng có chút tâm sự trong lòng.

Quy mô tiến công của Tây Hạ lần này, nàng không biết sẽ tiến triển đến loại trình độ nào.


Đại bộ phận của Tây Hạ là thảo nguyên cùng hoang mạc, du mục mưu sinh, phân chia thành rất nhiều bộ lạc, lấy Thác Bạt tôn làm hoàng thất, phân tán nhiều nơi, không giống như Đại Tống tập quyền quản lý ở trung ương như vậy.

Điều kiện sinh hoạt sinh hoạt gian khổ, từng người Tây Hạ đều lấy anh hùng vì vinh, chỉ biết đánh, lại có thể kéo được đường cung, cưỡi được khoái mã. Đại bộ phận chỉ vì muốn sinh tồn mà bôn ba, sùng bái các cá nhân anh hùng, đối với chiến thuật lại tương đối khinh miệt, kỷ luật cũng tương đối lơ là.

Các tướng lĩnh đa số là những người đứng đầu bộ lạc, tại trong bộ lạc lại rất cao uy vọng, được đề cử vào trong quân ngũ, cố ý kêu gọi lực lượng tuyệt đối. Trước thời điểm chiến tranh, các tướng lĩnh còn có mấy lần xảy ra tranh chấp, bất đồng lập tức dương tiêu hoặc len lén khai chiến.

Hoàng thất từng hạ lệnh nghiêm khắc trừng phạt, những cũng không có hiệu quả.

Lần này chinh phạt, chính là vì sự thống trị thiên thu của Tây Hạ, cho nên các thủ lĩnh của từng bộ lạc khó có được sự đồng lòng như vậy mà nhất trí tán thành xuất binh.

Y Nặc tự mình lãnh binh, hắn bằng vào sự uy vọng cùng năng lực của mình, hao tổn hết sức lực chín trâu hai hổ mới có thể để có thủ lĩnh bộ lạc đồng ý giao toàn bộ binh lính của mình cho Y Nặc chỉ huy.

Thất thần suy nghĩ chiến sự, Ô Ân không có chú ý nhìn đường, đến khi lọt vào trong tầm mắt xuất hiện một hài tử sợ đến té trên mặt đất, Ô Ân vội vàng kéo dây cương ngựa, tạị hài tử sắp sửa bị đạp đến trước đó khó khăn lắm mới dừng lại.

Ô Ân nhảy xuống ngựa, lôi kéo tên mặt xám mày tro một thân áo tang nhìn không ra là tiểu hài tử này kiểm tra một phen.

"Ngươi có bị thương nơi nào hay không?" Ô Ân có chút lo lắng.

Tiểu hài tử con ngươi trong suốt nhìn Ô Ân, lắc đầu.

Thở phào nhẹ nhõm, muốn nâng tay sờ đầu hắn, lại thấy dầu mỡ đến thắt tóc, vẫn là không có dũng khí sờ lên.....

Ô Ân nhìn đứa nhỏ này một mình lấy dây thừng kéo một khối tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ cố định che cái nắp thùng gỗ, xẹt qua vết tích đến xem hẳn là chứa đầy nước.

"Ngươi như thế nào mà một mình múc nước nha, tiểu bằng hữu." Ô Ân hòa ái nói.

"Ta không phải là tiểu bằng hữu, ta gọi là Mục Nhân!" Kia hài tử nhìn Ô Ân không phải là người xấu, lá gan cũng lớn hơn.

Xem ra là nam hài tử.

"Được rồi, Mục Nhân đúng không, đại nhân nhà ngươi đâu?"


"Cha đi đánh giặc, nương thân vội vàng rời xa trần thế, ta thay thế nương thân đi múc nước." Mục Nhân mạnh dạng nói.

"Cha ngươi đi đánh giặc, Mục Nhân có sợ hãi hay không?

"Không sợ hãi! Cha nói, nếu đánh thắng trận, nhà của chúng ta có thể chuyển đến địa phương có thể trồng trọt, múc nước cũng không cần đi xa, trước cửa nhà sẽ là một con sông lớn! Tất cả đều là nước!" Mục nhân hài lòng nói.

Ô Ân trong lòng ngũ vị tạp trần. Cùng Mục Nhân nói chuyện phiếm một hồi.

Mục Nhân nói: "Ngươi là đại nhân, ngươi biết cha ta lúc nào mới có thể trở về mang chúng ta dọn về nhà mới."

Ô Ân trầm mặc một hồi, nói:

"Ta không biết."

Mục Nhân ưỡn ngực: "Các ngươi là đại nhân cao lớn lớn như vậy, này cũng không biết.

"Ha ha." Ô Ân bị hắn chọc cười.

Tuy rằng ghét bỏ, nhưng vẫn là sờ sờ đầu Mục Nhân.

"Rất nhanh, liền này một hai năm, các ngươi có thể chuyển đến địa phương có ruộng đất tốt đẹp kia, trước cửa nhà thì có Trường Giang và Hoàng Hà."

Ô Ân ngữ khí thực đạm, lại phảng phất hứa hẹn.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác trước đây tổng là nghĩ chạy tiến độ, vốn dĩ có chút nghĩ hảo hảo viết các địa phương đều bị ta viết sơ lược. Hiện tại đem số lượng từ hàng điểm, lại cảm giác tâm thái hảo viết chậm rãi một chút ha ha ha.

Dự định đem ảnh bìa sửa lại một chút, cái bìa này tác giả liên hệ không hơn.... - - - - - ảnh bìa là tác giả quân đi Tây Hạ, a không, đi Đôn Hoàng chụp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương